🍁Chương 91 + 92 + 93 + 94 🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

🍁Chương 91: Quỷ ảnh lay động

"Tôi từng đọc trong sách cổ có ghi lại đã từng có trường hợp tương tự. Vào thời Đường, có người say rượu ngủ trên giường, một tay buông thõng xuống thành giường, kết quả có một bàn tay từ dưới lòng đất thò ra nắm lấy tay người đó kéo xuống. Gia đình vội đào đất lên và tìm thấy một thi thể đã chết hàng trăm năm."

    Thẩm Diệp hỏi: "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó không có ghi chép gì nữa cả." Tôi nói: "Không ai biết thi thể đến từ đâu và chủ nhân bị kéo xuống lòng đất đã đi đâu."

    "Nói như vậy, đây không phải là do Ẩn Sát làm?"

    "Trông không giống vậy," tôi nói, "Chủ nhân trước đây của ngôi nhà này là ai?"

    Đột nhiên, tôi cảm nhận được âm khí nồng nặc, từ hốc mắt của đống xương trắng toát ra một cỗ hắc khí, lá bùa tôi gắn trên cửa run lên hai lần, sau đó soạt một tiến bắt đầu bốc cháy.

    "Không xong!" Tôi nghiêng đầu lại nói với quản gia: "Mau mang Thẩm tiên sinh đi."

    Quản gia gật đầu, sau đó bốn vệ sĩ trang bị đầy đủ lao tới hộ tống Thẩm Diệp ra ngoài.

    Mộc bài trong tay tôi rung lên một cái, Chu Nguyên Hạo xuất hiện, tay cầm hắc tiên nói: "Em đi bảo vệ tên tiểu bạch kiểm kia đi, vật này để tôi xử lý."
(Tiểu bạch kiểm: ý chỉ một người đàn ông có khuôn mặt trắng trẻo giống con gái)

    Tôi có chút không yên lòng, nói: "Một người có thể làm được không?"

    "Thứ này đã bị nhốt ở đây mấy trăm năm, không phải người mới như em có thể xử lý được, mau chóng rời khỏi đây!"

    Tôi cắn răng, quay người đi theo Thẩm Diệp, tôi lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, gian phòng bên trong kia hoàn toàn đã bị hắc khí bao phủ, một bộ khung xương từ trong hắc khí đi ra, hai mắt lóe lên ánh sáng màu đen.

    Toàn thân tôi lạnh buốt.

    Lão quỷ này chính là Nhiếp Thanh Quỷ!

    Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhiếp Thanh Quỷ thật sự, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến tôi lạnh cả người, tay không ngừng run rẩy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Nhưng khi Chu Nguyên Hạo đối mặt với tồn tại đáng sợ như vậy, anh lại không hề có chút sợ hãi nào, lưng thẳng tắp, trên người đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức kinh người.

    Thật đẹp trai!

Cứ như nằm mơ ấy, một người đàn ông đẹp trai và quyền lực như vậy lại là người yêu của tôi.

    "Nguyên Hạo, cẩn thận." Tôi thầm nói trong lòng, rồi đi theo Thẩm Diệp.

    Tôi hỏi Thẩm Diệp: "Nhà anh gần đây có sửa sang lại gì không?"

    Thẩm Diệp nhìn quản gia, người này nhanh chóng nói: "Thiếu gia rất thích ngôi nhà này, chúng tôi không dám tự ý sửa đổi."

    Tôi nhíu mày, nếu Chu Nguyên Hạo nói Nhiếp Thanh Quỷ bị trấn áp dưới lòng đất trong toà nhà này đã mấy trăm năm, thì khẳng định là nó đã bị thứ gì đó trấn áp, hiện tại thứ này nhất định đã không còn, nếu không thì tại sao hôm nay Nhiếp Thanh Quỷ lại ra ngoài?

    Chờ một chút, Thẩm Diệp đang bị Ẩn Sát truy sát, vừa vặn Nhiếp Thanh Quỷ đang bị trấn áp dưới nhà lại xuất hiện, chẳng lẽ trong này có âm mưu gì sao?

    Tôi hỏi lại: "Không phải là thay đổi lớn gì, chẳng hạn như dời một tảng đá hay chặt một cái cây".

    Thẩm Diệp dường như chợt nhớ tới điều gì, nói: "Trúc viên của tôi hình như thiếu vài cây trúc."

    Quản gia ngạc nhiên nói: "Có chuyện như vậy sao? Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ càng."

    Thẩm Diệp gật đầu, chúng tôi đã ra khỏi cửa thứ hai, hướng về phía cổng lớn của tiểu viện, ra khỏi cổng lớn là đi đến một cái sân, ở đó có đặt một cái vạc nước lớn, trong vạc nước trồng một gốc hoa sen, nuôi hai đầu cá chép. Điều này là bình thường, bên trong những ngôi nhà thời cổ đại thường sẽ có một vạc nước như thế này chuyên dùng để nuôi cá chép.

Cái vạc thời xưa:

Người xưa rất chú trọng đến Phong Thủy khi xây nhà, bốn con thú dùng để trấn nhà cửa là tứ đại Thần thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Cho nên người xưa thường nuôi những con vật trong nhà tương ứng với tứ đại Thần thú đó: Mèo trắng ứng Bạch Hổ, rùa đen ứng Huyền Vũ, gà trống ứng Chu Tước, cá chép ứng Thanh Long (sự tích cá chép hóa rồng, một khi cá chép nhảy qua Long Môn, thì chính là rồng, cho nên cá chép cũng coi là nửa rồng).

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Lúc nhìn thấy vạc nước kia, tim tôi lộp bộp một cái, đưa tay ngăn Thẩm Diệp lại, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận."

    Hoa sen trong bể nước ban ngày còn có màu hồng xinh đẹp nhưng lúc này đã chuyển sang màu đen, trong nước có một luồng âm khí mãnh liệt quấn quanh, ít nhất cũng đạt tới cấp độ Lệ Quỷ.

    Tôi giơ thanh kiếm Đào Mộc lên, trong vạc nước chợt hiện ra một cái đầu người, cái đầu lăn trong nước một vòng , khuôn mặt sưng tấy tái nhợt hướng về phía tôi, sau đó há miệng kêu lên một tiếng rít.

    Âm thanh vô cùng khủng khiếp, mọi người đau đớn che lại lỗ tai, cuộn người lăn lộn dưới đất, tôi nhanh chóng lấy ra một tờ "Trấn nhà quỷ khóc phù", trong miệng niệm nhanh: "Mặt trời vì dương túc, Nguyệt vì Thái Âm, một âm một dương, tạo nên càn khôn, gặp nhau tương hợp, không thay không hưng, ta nay cầm tụng, cách lấy chí thành."

    Niệm xong, tôi ném lá bùa đi, nó bay tới trước mặt Lệ Quỷ, soạt một tiếng bốc cháy, tiếng kêu ma quái của Lệ Quỷ chợt lắng xuống, vẻ mặt Thẩm Diệp trở nên thoải mái hơn một chút, tôi liền giơ kiếm đâm về phía Lệ Quỷ. Ánh mắt Lệ Quỷ lộ ra mấy phần hung hăng, khi kiếm của tôi đâm tới, nó há miệng cắn vào mũi kiếm.

    Kiếm Đào Mộc đối với ma quỷ là vũ khí sát thương mạnh mẽ, dù cho ma quỷ có lợi hại đến đâu thì sau khi bị đâm trúng đều sẽ có chút tổn thương, không nghĩ tới nó lại dám dùng răng cắn.

    Tôi nhân cơ hội đưa kiếm về phía trước, lập tức xuyên thấu qua đầu con quỷ, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, sao có thể dễ dàng như vậy?

    Mà Thẩm Diệp bên kia - đang được quản gia đỡ lấy, bỗng nhiên sắc mặt người quản gia thay đổi, trở nên hung tàn khát máu, năm móng tay bỗng nhiên biến thành quỷ trảo, hướng phía trái tim Thẩm Diệp đâm tới.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Thẩm Diệp phản ứng nhanh rút súng bắn vào mu bàn tay, tên quản gia dừng lại động tác, trên tay xuất hiện một lỗ máu. Tiếp đó, một con bọ hung vàng bò lên mu bàn tay đó, rồi chui vào bên trong vết thương.

    "A!" Quản gia kêu thảm một tiếng, cánh tay kia nhanh chóng xẹp xuống, hắn cắn chặt răng, rút ra một cây đao trong người, đem bàn tay của mình chặt đứt. Bàn tay bị đứt lìa rơi xuống đất, nhanh chóng bị Kim Giáp tướng quân hút thành xác khô.

    Thẩm Diệp liên tục nả súng về phía quản gia, hắn phản ứng cực nhanh, nhảy lên rồi bò lên tường như tắc kè, để lại trên tường hàng loạt lỗ đạn nhưng không hề làm hắn bị thương.

    Trong nháy mắt, hắn đã bò tới gần tôi, tôi giơ kiếm định đâm, nhưng hắn dùng móng vuốt của bàn tay còn lại hất văng thanh Đào Mộc ra, rồi hung hãn lao nhanh về phía tôi.

    Đến hay lắm!

    Tôi cong nhẹ khoé môi, trong tay xuất hiện một Phù Lục ném về phía hắn, một tiếng nổ lớn, trong khoảnh khắc toàn bộ cơ thể hắn bị ngọn lửa bao lấy.

    Đây là "Chế Hoả Phù", loại bùa trung cấp, uy lực rất lớn, so với súng phun lửa cũng không kém bao nhiêu.

    Tên quản gia gầm lên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ngọn lửa dần dần nhỏ xuống, tôi thầm kinh ngạc vì người này có sức chịu đựng phi thường, đến giờ vẫn còn sống.

    Bên kia Thẩm Diệp sắc mặt âm trầm, vung tay lên, cả đám vệ sĩ đều lấy súng ngắn ra bắn liên tục vào người quản gia đang vùng vẫy trong đống lửa, tôi lại ném thêm một lá bùa tạo lửa vào người, ngọn lửa lại cháy càng thêm khủng khiếp, cháy lên cao tới mấy mét.

    Sau khi những vệ sĩ đó bắn hết đạn thì ngọn lửa cháy cũng gần mười phút, tên quản gia cuối cùng cũng bất động, ngọn lửa cũng dần dần dập tắt, thi thể đã bị đốt thành một cục than.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    "Hắn không phải quản gia." Thẩm Diệp tiến lên, nhìn thi thể trên mặt đất nói: "Quản gia của tôi bên cạnh tôi mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không phản bội tôi."

    Tôi hiểu ý anh ta, Ẩn Sát giả trang thành quản gia ám sát hắn, quản gia của hắn khẳng định đã dữ nhiều lành ít.

     Thẩm Diệp tựa hồ đối với quản gia rất có tình cảm, trên khuôn mặt trẻ thơ lộ vẻ tức giận và bi thương, hắn rút băng đạn, thay đạn cho khẩu súng rồi bước tới bắn thêm vài phát vào đầu thi thể dưới đất để trút giận.

    Đột nhiên, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác nguy cơ, tôi hét lên: "Nằm xuống!" Sau đó xông tới, quật ngã anh ta xuống đất. Gần như cùng lúc đó, thi thể cháy đen phát nổ, sức nổ không kém gì một quả bom, đám vệ sĩ bị nổ bay ra ngoài, đem một mảng sân viện cùng bức tường nổ sập.

    "Khụ khụ." Tôi ho dữ dội hai tiếng, cảm nhận được sau lưng đau khủng khiếp.

    Thẩm Diệp ngồi dậy, tôi bị nổ đến đầu váng mắt hoa, gục vào trên đùi anh ta, anh ta nhìn sau lưng tôi một cái, chân mày cau lại. Lưng tôi bê bết máu, anh ta trầm mặc chỉ chốc lát rồi xé toang áo của tôi, sau đó cởi áo sơ mi trắng của mình ra, xé thành mảnh dài và băng bó đơn giản cho tôi.

    "Ráng chịu đựng chút," anh ta nói, "tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay bây giờ."

    Tôi được anh ta cõng, cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu nặng trĩu, tôi túm lấy áo anh ta, yếu ớt gọi: "Nguyên Hạo..."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
----------------------o--------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 92: Mục đích thật sự của Thẩm Diệp🍁

    Anh ta sải bước ra khỏi cửa và nói: "Con quỷ mà cô nuôi sẽ không sao đâu, yên tâm đi."

Có một chiếc xe Porsche màu đen đậu ngoài cửa, anh ta đặt tôi vào ghế phụ, đang định bước vào xe thì đột nhiên bóng dáng Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước đầu xe, chặn đường.

"Dừng lại." Ánh mắt anh lạnh lẽo nói: "Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?"

Thẩm Diệp nói: "Đương nhiên đưa cô ấy đi bệnh viện."

"Không cần." Chu Nguyên Hạo vung tay, một cái đầu lâu rơi vào trong tay Thẩm Diệp, Thẩm Diệp sắc mặt hơi biến, ném cái đầu lâu sang một bên, vừa ngồi vào trong xe vừa nói: "Có thể giết chết được Nhiếp Thanh Quỷ, quả nhiên lợi hại."

Chu Nguyên Hạo tung người lên, đáp xuống trước cửa kính xe bên ghế lái, cúi đầu nhìn Thẩm Diệp, vẻ mặt nguy hiểm nói: "Anh đến gặp Lâm Lâm thật sự chỉ để tìm vệ sĩ thôi sao?"

Thẩm Diệp lạnh lùng nhìn anh: "Bằng không, anh cho rằng là vì cái gì?"

"Thẩm Diệp, tôi đã điều tra qua anh." Chu Nguyên Hạo nói: "Lúc anh mười hai tuổi, đi theo một người chú leo núi, hai người đều biến mất. Ba năm sau, người ta tìm thấy thi thể của chú anh dưới vách núi, mà anh...  ở trong một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, nghe nói anh bị té đập đầu và mất trí nhớ, là một cặp vợ chồng già ở trong làng đã cứu anh."

Nói đến đây, ánh mắt anh tựa như một lưỡi đao đặt trên cổ Thẩm Diệp: "Trong ba năm mất tích, anh thật sự đã ở trong nhà của đôi vợ chồng già đó sao?"

Thẩm Diệp khóe miệng mang theo một vòng vẩn đục ý cười: "Anh không phải đã điều tra rồi sao?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Nguyên Hạo cười khẩy: "Như vậy, tôi có một vấn đề cuối cùng. Ngày đó bên trong khoang hành lý của máy bay, anh thật đã ngất đi sao?"

Vừa mới bắt đầu nghe được tôi có chút hồ đồ, nhưng nghe đến đó, tôi bỗng nhiên giật mình một cái, không dám tin nhìn về phía Thẩm Diệp.

Khi đó Chu Nguyên Hạo và Lý Thành Tú phối hợp đối phó với Huyết Quỷ, Thẩm Diệp được quấn trong tấm vải màu vàng và ngất xỉu trên mặt đất, tấm vải màu vàng là thần khí Lý Thành Tú dùng để bảo vệ hắn, không ai trong chúng tôi để ý đến hắn, cho rằng hắn chỉ là một người bình thường và cũng đã bất tỉnh từ lâu.

Tôi bị Lý Thành Tú vạch trần bí mật về thân thể Cửu Âm, nên Chu Nguyên Hạo không ngần ngại mà giết chết Lý Thành Tú.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Diệp không phải thực sự ngất đi mà đã tỉnh lại quan sát chúng tôi trong bóng tối. Thật đáng sợ, người này tâm cơ thâm sâu như vậy, hắn chỉ mới hơn hai mươi thôi!

Chẳng lẽ hắn cố tình thả Nhiếp Thanh Quỷ bị trấn áp dưới lòng đất trăm năm ra là để đối phó với Chu Nguyên Hạo?

Thẩm Diệp bỗng nhiên đưa tay đập vỡ cửa kính xe, túm lấy cổ Chu Nguyên Hạo đang ở bên ngoài.

Chu Nguyên Hạo là quỷ, người bình thường căn bản không có khả năng chạm đến anh.

Thẩm Diệp cười nói: "Thực lực của anh rất mạnh, mạnh đến mức vượt qua dự liệu của tôi, có điều, anh giết chết Nhiếp Thanh Quỷ, khẳng định cũng bị thương rất nặng? Anh bây giờ, thật có thể đánh thắng tôi sao?"

Chu Nguyên Hạo bắt lấy cổ tay hắn, đem tay hắn lấy ra khỏi cổ, hai người đang âm thầm phân cao thấp, thực lực ngang ngửa nhau.

"Anh có thể thử." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi túm lấy vai Thẩm Diệp, tức giận nói: "Anh thế mà lừa tôi!"

Thẩm Diệp quay đầu nhìn tôi, đẩy tôi ra sau: "cô Khương, cô bị thương, tốt nhất không nên cử động."

Tôi căm hận trừng mắt nhìn hắn: "Vì đạt được mục đích của mình, anh ngay cả người quản gia trung thành cũng giết, anh quả thực là cầm thú!"

Thẩm Diệp sắc mặt tối sầm nói: "Cô Khương, tôi có thể thề trước người mẹ đã khuất của tôi là tôi đã sắp xếp chuyện của Nhiếp Thanh Quỷ, nhưng lão quản gia quả thực là một tên sát thủ của Ẩn Sát. Lần này tôi trở về nhà mới phát hiện quản gia đã bị thay thế."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Ta hừ lạnh một tiếng, cũng không tin tưởng hắn.

Thẩm Diệp cũng không nhìn tôi nữa, mà là nhìn về phía Chu Nguyên Hạo: "Tôi không ngại giao chiến với anh, nhưng Ẩn Sát phục kích trong bóng tối, bí mật anh đang canh giữ có thể bị bọn chúng phát hiện."

Chu Nguyên Hạo trong mắt đột nhiên có sát ý: "Anh đang uy hiếp tôi?"

"Đúng vậy, tôi đang uy hiếp anh." Hắn nhếch lên khóe miệng, "Nhưng anh bắt buộc phải tiếp nhận sự uy hiếp của tôi."

Chu Nguyên Hạo nói: "Anh muốn thế nào?"

Thẩm Diệp vừa định nói thì bị Chu Nguyên Hạo ngắt lời: "Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý chia sẻ."

Thẩm Diệp mỉm cười: "Ai nói tôi muốn chia sẻ với anh?"

Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt lại.

Thẩm Diệp nói tiếp: "Đừng tưởng rằng ai cũng giống anh, cần sự giúp đỡ của phụ nữ để mạnh lên. Tôi, Thẩm Diệp - bắt đầu tu Đạo từ năm mười hai tuổi,  thời gian ba năm liền thăng cấp nhất phẩm, dựa vào là thiên phú cùng cố gắng, mà không phải phụ nữ."

Chu Nguyên Hạo vẻ mặt âm trầm, im lặng một lúc nói: "Đã như vậy, tại sao anh lại giăng cái bẫy này?"

Thẩm Diệp cười: "Tôi thừa nhận, trước đó tôi đích thực có tham niệm, nhưng thời điểm cô ấy nhào lên cứu tôi một mạng, tôi liền thay đổi chủ ý."

Hắn quay đầu lại nhìn tôi: "Dù sao đi nữa, cô Khương cũng đã cứu mạng tôi. Dù Thẩm Diệp tôi có điên đến đâu cũng sẽ không làm khó ân nhân của mình."

Chu Nguyên Hạo hiển nhiên không tin lời hắn nói, cười lạnh: "Đã như vậy, tôi sẽ mang cô ấy đi." Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Đợi đã." Thẩm Diệp giơ tay.

"Sao hả?" Chu Nguyên Hạo cười lạnh, "Cô ấy không phải là ân nhân của anh sao?"

"Bởi vì cô ấy là ân nhân của tôi nên tôi mới quan tâm đến cô ấy." Thẩm Diệp nói: "Cô ấy bị thương, dưới danh nghĩa công ty tôi có bệnh viện tư nhân tốt nhất."

"Không cần." Chu Nguyên Hạo nói: "Việc này tôi sẽ tự mình xử lý."

Anh tiến tới bế tôi lên, mũi chân điểm một cái, lấy tốc độ cực nhanh biến mất trong bóng đêm.

Thẩm Diệp ánh mắt trầm thấp, ánh trăng chiếu rọi trên người hắn, đem mặt hắn soi ra một tầng ánh sát nhàn nhạt.

"Tôi đương nhiên sẽ không cùng bất luận kẻ nào chia sẻ." Thanh âm hắn âm lãnh, "Tôi muốn độc chiếm."

Thời điểm tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tròn rộng, không mặc quần áo, Chu Nguyên Hạo đang ngồi ở mép giường, bôi thuốc lên lưng tôi.

Tôi cử động một chút, động tới vết thương đau đến mức khiến tôi hít một ngụm khí lạnh.

"Đừng cử động." Anh nói: "Đây là thuốc mỡ gia truyền của nhà tôi, có tác dụng chữa vết thương ngoài da rất tốt, ba bốn ngày nữa sẽ đóng vảy."

Tôi giật nảy mình: "Sẽ có sẹo à?"

"Bôi thường xuyên thì sẽ không để lại sẹo." Chu Nguyên Hạo nói: "Yên tâm, sẽ không trở ngại em mặc áo hở lưng đâu."

Mặt mo tôi đỏ lên, ai muốn mặc áo hở lưng chứ?

"Đây là đâu vậy?" Tôi nhìn quanh hỏi, anh nói: "Trên trời."

"Máy bay?" Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta về Sơn Thành à?"

"Không, chúng ta đi Hồng Kông."

Tôi càng ngạc nhiên hơn: "Anh định đến Hồng Kông làm gì?"

"Tránh mấy ngày." Chu Nguyên Hạo cau mày, "Tôi không tin Thẩm Diệp, nếu như có bất kỳ tình huống nào không đúng, tôi sẽ tìm cách cho em ra nước ngoài ẩn náu ở nước Mỹ hoặc Châu Âu."

Tôi cảm thấy có chút khó chịu, tại sao tôi lại có tình trạng thể chất như vậy chứ? Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Đừng sợ." Anh nắm lấy vai tôi, "Tôi đã nói tôi sẽ bảo vệ em, tôi sẽ không nuốt lời. Cho dù là..." Anh dừng lại, thấp giọng thở dài, "Tóm lại, mọi việc đã có tôi."

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, ít nhất là anh thực sự muốn bảo vệ tôi, mà không phải chỉ vì độc chiếm.

Như nghĩ tới điều gì, tôi giơ tay ấn vào lồng ngực anh: "Anh bị thương à?"

Anh là quỷ, thân thể là linh hồn, tôi có thể cảm giác được linh hồn anh rất yếu ớt, thực lực giảm đi rất nhiều.

"Không sao đâu", anh nói, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đợi em lành vết thương, chúng ta có thể làm thêm vài lần nữa, sẽ tốt nhanh thôi"

Lời còn chưa dứt, tôi liền ôm lấy cổ của anh, hôn lên môi anh.

"Làm ngay bây giờ."

"Không." Anh nắm lấy tay tôi, "Em vẫn còn bị thương."

"Vậy em sẽ ở trên."

"..."

Lần này anh rất dịu dàng, thay đổi tư thế mạnh mẽ trước đây, trở nên nhu hoà cẩn thận, quá trình bên trong tôi cảm thấy phía sau lưng của mình nóng hầm hập, dường như không có đau nhức nhiều như vậy nữa.

Sau khi xong việc, anh ngồi cạnh tiếp tục bôi thuốc cho tôi, sau đó dùng gạc cẩn thận quấn từng lớp một, cuối cùng anh mặc đồ ngủ vào cho tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của tôi: "Còn nửa tiếng nữa, nghỉ ngơi một chút đi."

Tôi gật đầu, nằm sấp chợp mắt một lát, khi máy bay hạ cánh Hồng Kông thì tôi cảm thấy lưng không còn đau nhức nữa, thuốc mỡ của Chu gia quả thật có tác dụng.

Chu Nguyên Hạo đã sắp xếp chỗ ở là biệt thự, ở một nơi đắt đỏ như Hồng Kông, tấc đất tấc vàng, muốn mua lại một tòa biệt thự phải có tài chính vô cùng hùng hậu, còn chưa nhất định có thể mua được.

Căn biệt thự do Chu Nguyên Hạo chuẩn bị được bày trí rất ưu nhã, có sân thượng rộng có trồng một ít thực vật tươi tốt, chiều hè có thể nằm dài trên chiếc ghế quý phi đọc sách, uống trà trên sân thượng, thật sự rất thoải mái.

     Trong biệt thự có một cô giúp việc tên là Phỉ Dung, cô ấy có thể nói lưu loát tiếng Quảng Đông và một ít tiếng phổ thông, món súp cô ấy nấu rất ngon, nếu ở đây một hai tháng chắc tôi sẽ tăng cân lên một vòng.

(Lời của editor: Bắt đầu từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô của Khương Lâm sang "em" nhé, vì KL đang bị thương nhưng vẫn lo lắng muốn chữa thương cho Nguyên Hạo, là đã yêu rồi. Còn nam chính thì vẫn giữ xưng hô "tôi" vì trong lòng Nguyên Hạo hiện giờ điều quan trọng nhất ko phải là nữ chính, anh ấy vẫn còn có việc khác quan tâm hơn, nên mình cảm thấy thời điểm này xưng hô tôi - em của nam chính thích hợp hơn)

Ghế quý phi ngày nay và xưa:

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
----------------------o--------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 93: Công Viên Giải Trí Kinh Dị🍁

Chu Nguyên Hạo ở cùng tôi mấy ngày nay cũng không đi đâu, tôi phát hiện vết thương trên lưng rất nhanh lành, mới bốn năm ngày mà vảy đã bong ra, một lần nữa mọc ra thịt trắng noãn non mịn, không có bất kỳ vết sẹo nào. Ngay cả Chu Nguyên Hạo cũng phải kinh ngạc.

    Tôi ngẫm nghĩ tự hỏi, liệu nó có liên quan gì đến việc mấy ngày này chúng tôi làm chuyện đó thường xuyên hay không?

...............

    Chiều nay tôi đang cầm bát canh nấm tuyết do Phỉ Dung nấu nhấp từng ngụm nhỏ thì bỗng điện thoại reo lên, là số điện thoại lạ.

    "Xin chào?" Tôi cầm lên nghe, là giọng nói quen thuộc.

    "Thật bất ngờ, cô Khương, không nghĩ tới cô vẫn sẽ nhận điện thoại của tôi."

    "Thẩm tiên sinh sao? Sao anh biết số điện thoại của tôi?"

    Thẩm Diệp cười hai tiếng: "Chỉ cần là việc tôi muốn biết, thì không có gì là không làm được."

    Mặt tôi trầm xuống: "Thẩm tiên sinh, rốt cuộc anh muốn cái gì?"

    "Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi không phải là kẻ thù của cô, tôi đã hứa với cô là sẽ giữ bí mật, thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa." Thẩm Diệp nói.

    Tôi trầm mặc, một người bụng dạ thâm sâu như thế, tôi không thể tin được.

    Lúc này Chu Nguyên Hạo đi tới giật lấy điện thoại của tôi, bóp nát.

    "Anh cúp máy là được, tại sao lại phá hư điện thoại của em?" Tôi tức giận nói.

    "Chỉ là điện thoại hỏng thôi, đền cho em cái này." Chu Nguyên Hạo đưa cho một cái điện thoại di động mới, "Đây là điện thoại bảo mật, em hãy giữ kỹ."

    Tôi bất đắc dĩ nói: "Em biết."

    Anh chợt ôm lấy tôi, thấp giọng nói: "Hôm nay lại là ngày thứ bảy, tôi phải đi, nhưng tôi không yên tâm về em".

    Tôi mỉm cười nói: "Em có Kim Giáp tướng quân, không có việc gì đâu".

    Anh ôm tôi chặt hơn, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu tôi nói: "Lâm Lâm, em hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi, còn hơn một tháng nữa, đến lúc đó mọi chuyện đều sẽ ổn."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôi vỗ nhẹ lưng của anh, nói: "Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt chính mình."

    Trong lúc nói chuyện, tôi sờ sờ cái trán mình, bí mật lớn nhất của tôi nằm ở đó, khi tính mạng của tôi gặp nguy hiểm, nó sẽ lại xuất hiện, nhưng nếu không thoát được thì đến lúc đó cá chết lưới rách thôi.

    Lúc này một cô gái trẻ tuổi đi đến, có dáng dấp rất xinh đẹp, tóc ngắn, trông rất hoạt bát hướng ngoại.

    "Cô ấy tên là Ôn Noãn, là thuộc hạ của tôi, trong khoảng thời gian tôi đi vắng, cô ấy sẽ phụ trách bảo vệ em" Chu Nguyên Hạo nói.

    Tôi gật đầu, nói với Ôn Noãn: "Xin chào."

    Ôn Noãn mỉm cười, nụ cười thật đẹp: "Xin chào cô Khương, khoảng thời gian này xin chiếu cố nhiều hơn".

    Chu Nguyên Hạo ở với tôi đến tận khuya, sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì anh đã đi rồi.

    Tôi ngồi trên chiếc giường trống, nhìn khung cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút mờ mịt u sầu. Như thể Chu Nguyên Hạo là giấc mộng của tôi, một giấc mộng đẹp mê ly, khi tỉnh dậy thì mộng cũng tan biến.

    Phỉ Dung đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, tôi và Ôn Noãn cùng ăn, cô ấy là một cô gái rất hướng ngoại, suốt ngày nói huyên thuyên, giống như có chuyện nói không hết.

    Tuy nhiên, khi nhắc tới chuyện nhà Chu Nguyên Hạo, cô ấy lập tức đổi chủ đề, điều này cho thấy tuy trông cô ấy có vẻ hồn nhiên nhưng thực ra rất thận trọng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Ở trong biệt thự mấy ngày, tôi chán đến mức nên rủ Ôn Noãn đi dạo, cô ấy vui vẻ đồng ý.

    Khu biệt thự này nằm ở lưng chừng núi, chúng tôi đi dọc theo con đường xuống núi, nhìn thấy dưới chân núi có một công viên giải trí nên chúng tôi đến đó chơi

    Hồi tôi còn nhỏ, ở Sơn Thành cũng có công viên giải trí, tuy hạng mục trò chơi không nhiều , nhưng lại là nơi thích nhất của bọn trẻ chúng tôi.

    Mẹ tôi mất sớm, bố tôi bận rộn, bà nội suốt ngày ở nhà mày mò những đồ vật cổ xưa, không hề đưa tôi đi chơi, gia đình cũng không có nhiều tiền dư dả như vậy. Mỗi cuối tuần, tôi đều ngồi ngoài công viên giải trí, háo hức nhìn những đứa trẻ khác vào chơi cùng với bố mẹ, làm tôi đặc biệt ghen tị.

    Hôm nay không phải cuối tuần nên khu vui chơi cũng không náo nhiệt lắm, nhưng vẫn có không ít người, chúng tôi mua hai tấm vé ở quầy bán vé hình cây nấm trước cổng rồi đi vào.

    Tôi nhìn thoáng qua vòng quay ngựa gỗ, khi còn nhỏ tôi muốn chơi trò này nhất, tôi lập tức trả tiền, chọn một chiếc xe bí ngô rồi ngồi lên.

    Ôn Noãn đang cưỡi ngựa gỗ bên cạnh tôi, chơi cũng rất vui vẻ. Tôi mỉm cười với cô ấy, quay đầu lại thì nhìn thấy một người ngồi đối diện với cỗ xe bí ngô.

    Thẩm Diệp!

    Sắc mặt tôi thay đổi rõ rệt, tôi quay người định chạy ra ngoài thì Thẩm Diệp bắt lấy cánh tay tôi, ấn tôi trở lại chỗ ngồi, cười nói: "cô Khương, đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm gì cô đâu."

    Lời còn chưa dứt thì cửa xe bí ngô bị mở ra một cách thô bạo, khẩu súng trong tay Ôn Noãn chĩa vào thái dương Thẩm Diệp: "Buông cô Khương ra."

    Thẩm Diệp không chút sợ hãi, cười khẩy: "Cô Khương, đây là nam quỷ đó an bài vệ sĩ cho cô sao? Vệ sĩ như vậy là muốn bảo vệ cô hay làm hại cô?"

    Ôn Noãn tức giận: "Ý anh là gì?"

    Thẩm Diệp nói: "Cô không nhận ra khu vui chơi này có vấn đề sao?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Cả hai chúng tôi đều giật mình, khi nhìn ra bên ngoài, đột nhiên phát hiện ra toàn bộ người trong công viên giải trí đều biến mất, nơi vốn náo nhiệt ban đầu bỗng trở nên im lặng chết chóc, bầu trời cũng dường như trở nên u ám, khiến người rùng mình.

    Tôi tức giận nói: "Anh đã làm gì vậy?"

    Ôn Noãn sắc mặt có chút khó coi: "Cô Khương, khả năng là chúng ta đã lọt vào không gian ma quỷ."

    Tôi hoảng hốt, không gian ma quỷ mà tôi từng đến chỉ là một ngôi nhà nhỏ, nhưng nơi này lại là cả một công viên!

    Có thể tạo ra một không gian ma quỷ rộng lớn như vậy, kẻ đó rốt cuộc là mạnh cỡ nào.

    Tôi liếc nhìn Thẩm Diệp nói: "Ôn Noãn, cất súng đi."

    "Cô Khương, đây hẳn là âm mưu của hắn." Ôn Noãn cự tuyệt.

    Tôi nói: "Đây không phải anh ta làm, anh ta còn không có bản lĩnh lớn như vậy."

    Ôn Noãn im lặng một lát rồi thu súng lại.

    Chúng tôi bước ra khỏi vòng quay và tìm được lối ra, nhưng vừa bước ra ngoài thì đã bị quay trở lại công viên giải trí.

    Thẩm Diệp nói: "Có vẻ như chúng ta không thể trốn thoát nếu không tìm ra con quỷ đã sắp đặt không gian này".

    Ôn Noãn luôn cảnh giác nhìn hắn, tôi liếc nhìn Thẩm Diệp: "Thẩm tiên sinh có biện pháp gì không?"

    Thẩm Diệp nhìn bốn phía, trầm mặc một lát rồi nói: "Không gian quỷ này không phải do một tên bố trí mà là nhiều tên cùng nhau làm ."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Ôn Noãn và tôi đều giật mình, một tên đã khó đối phó chứ đừng nói đến nhiều quỷ như vậy.

    Thẩm Diệp nói: "Cô Khương, cô nghĩ kỹ lại xem, lúc vào khu vui chơi có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?"

    Tôi và Ôn Noãn nhìn nhau, dường như không có gì lạ, Thẩm Diệp yêu cầu chúng tôi giải thích lại quá trình, khi tôi nói đến việc mua vé ở quầy vé hình cây nấm, Thẩm Diệp ngắt lời tôi: "Chờ một chút, cô nói quầy bán vé có hình cây nấm?

    Cả hai chúng tôi đều gật đầu.

    "Cái này thú vị đây." Thẩm Diệp cười nói: "Lúc tôi đi vào không thấy quầy bán vé hình cây nấm nào cả. Nơi bán vé là một pháo đài nhỏ kiểu Châu Âu." Hắn dừng một chút, nói: "Lấy vé của hai người ra xem."

    Chúng tôi lấy vé ra thì trên đó có hình chú hề quái dị, nhưng vé Thẩm Diệp lấy ra chỉ có hình ảnh công viên giải trí bình thường.

    Thẩm Diệp nói: "Khu vui chơi này có tồn tại trên thực tế, nhưng ma quỷ đã tạo ra một không gian ảo. Người lấy vé đúng thì sẽ vào khu vui chơi thực sự, còn ai lấy vé ma sẽ vào không gian ảo."

    Tôi kỳ lạ hỏi: "Vậy sao anh vào được?"

    Thẩm Diệp kể: "Tôi thấy cô lên vòng quay nhưng khung cảnh trên vòng quay mờ và tối hơn so với môi trường xung quanh gấp mấy lần. Tôi cảm thấy kỳ quặc nên theo sau. Không nghĩ tới lại lọt vào không gian quỷ ".

    Tôi cau mày: "Anh theo dõi tôi à?"

    Thẩm Diệp bình tĩnh cười nói: "Không phải theo dõi, mà là bảo vệ. Vệ sĩ của cô thoạt nhìn không đáng tin."

    Ôn Noãn tức giận: "Ai nói tôi không đáng tin? Thực lực của tôi đã đạt tới Nhị phẩm rồi."

    "Hẳn chỉ là tân binh vừa đột phá Nhị phẩm mà thôi." Thẩm Diệp trong nụ cười có chút khinh thường.

    Tôi ngắt lời họ: "Dù sao bây giờ cũng không phải lúc cãi vã. Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt".

    Vừa dứt lời, chợt nghe xoạt xoạt một tiếng, trò chơi Ma Thiên Luân cách đó mấy trăm mét bỗng nhiên phát sáng lên, bắt đầu chầm chậm chuyển động.

    Tôi liếc nhìn Thẩm Diệp nói: "Đi xem đi."

    Thẩm Diệp mỉm cười nói: "Cũng tốt, tôi có dự cảm, người cầm lấy vé ma, chỉ sợ không chỉ có chúng ta."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
----------------------o--------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 94: Mê Cung Tử Thần

    Chúng tôi đến Ma Thiên Luân, đúng lúc buồng lái từ từ trượt đến khu vực thả khách thì một cặp tình nhân trẻ bước ra với vẻ mặt ngơ ngác.

"Kỳ lạ, vừa rồi có nhiều người ngồi trên Ma Thiên Luân, sao bây giờ chỉ có mình chúng ta thôi?" Cô gái nói bằng tiếng Quảng Đông.

Mấy ngày nay tôi đang xem phim truyền hình Hồng Kông trong biệt thự nên có thể hiểu được một số từ Quảng Đông.

Người thanh niên đến hỏi chúng tôi, Thẩm Diệp dùng tiếng Quảng Đông thông thạo nói với hắn ta rằng có thể bọn họ đã đi vào không gian ma quỷ, bọn họ cười ha ha, dường như có vẻ không tin chút nào, còn cho rằng là trò đùa ngày Cá tháng Tư .

Tôi ở trong lòng mắng một câu não tàn, bây giờ đã là tháng Sáu rồi, ngày Cá tháng Tư đã trôi qua lâu rồi có được không?

Đột nhiên, đài phát thanh trong khu vui chơi vang lên: "Có ai còn sống ở khu vui chơi không? Tôi tên Bành Gia Vinh, đang ở phòng phát thanh. Nếu các bạn nghe được lời này thì hãy nhanh chóng đến phòng phát thanh, tôi ở đây tìm được một vật rất đáng sợ. Xin hãy nhanh chóng tới đây!"

Đó là tiếng của một người đàn ông, giọng nói có chút run rẩy, liên tục lặp lại mấy lần, ở lần cuối cùng khi hắn đang nói nửa chừng thì đột nhiên xoạt một tiếng, âm thanh bị cắt đứt.

Chúng tôi vội vã đến tòa nhà văn phòng của công viên giải trí, đó là một tòa nhà ba tầng trông khá cũ kỹ.

Đôi tình nhân kia tên là Trần Côn và Diệp Na vẫn đang tươi cười đùa giỡn, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh selfie.

Phòng phát thanh ở tầng trệt, cửa không khóa, tôi đang định mở cửa vào nhưng bị Ôn Noãn ngăn lại: "Cô Khương để tôi."

Cô ấy rút súng, đẩy nhẹ, cửa mở ra, mùi máu tanh nồng nặc ào về phía tôi, bụng tôi quặn lên, suýt nữa thì nôn ra.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Một xác chết ngồi trước micro của máy radio, mất đầu, máu phun lên bức tường phía sau, tạo thành hình chú hề quỷ dị.

Cặp đôi đi theo chúng tôi hét lên một tiếng, hoảng sợ ôm chầm lấy nhau.

Ôn Noãn cầm súng cẩn thận đi vào, kiểm tra thi thể rồi nói: "Anh ta đã chết được một lúc rồi , máu đã bắt đầu khô."

Tôi biến sắc, từ lúc nghe tin cho đến lúc tìm thấy thi thể chỉ mới có năm sáu phút.

Như vậy, người vừa rồi nói trong máy phát thanh, đến tột cùng là ai?

"Giết người!" Một tiếng hét vang lên, tôi quay lại thì thấy năm người trông như khách tham quan đang đi tới, trên mặt tất cả mọi người đều đang hoảng sợ.

Ôn Noãn nhanh chóng lấy chứng minh thư ra: "Đừng hoảng sợ, tôi là cảnh sát."

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy nháy mắt nhìn tôi, tôi hiểu rõ, tám chín phần giấy cảnh sát đó là giả.

"Cảnh sát, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?" Một người đàn ông mập mạp lau mồ hôi trên trán, "Khu vui chơi này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chúng tôi không thể ra ngoài? Có phải chúng ta đã gặp quỷ rồi không?"

Ôn Noãn nói, có thể mọi người đã đi vào không gian ma quỷ, cô ấy cũng không rõ lắm, để tất cả mọi người cẩn thận một chút.

Trong lúc Ôn Noãn đang giải thích với những khách tham quan đó, tôi bước vào phòng phát thanh và nhìn xung quanh, đột nhiên thấy bàn tay người chết đang nắm chặt lại, như thể đang cầm thứ gì đó trong tay.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi mở các ngón tay của anh ta và lấy ra một tờ giấy dính đầy máu. Trên tờ giấy chỉ có một câu nhưng lại làm cho tôi rùng mình 'Một trong số các người là ma'

"Tìm được cái gì rồi?" Thẩm Diệp đi tới hỏi.

Tôi lập tức cất tờ giấy đi: "Không có gì."

Tôi bước ra khỏi cửa, lạnh lùng nhìn Thẩm Diệp, hắn đột nhiên xuất hiện ở đây một cách kỳ lạ, ai biết hắn thật sự có phải là Thẩm Diệp hay không?

Tôi nhờ Ôn Noãn nói với khách tham quan, bảo họ lấy vé ra xem, mọi người đều mua ở quầy vé hình cây nấm, toàn là vé ma.

Mà Thẩm Diệp càng đáng nghi hơn, hắn là người duy nhất mua tấm vé bình thường.

Một người mập mạp tên là Trương Trì, hắn liên tục lau mồ hôi trên trán nói: "Tôi nhớ có một bức tượng chú hề ở giữa khu vui chơi, chúng ta có nên đi xem không?"

Mọi người đều đồng ý, nhóm chúng tôi đi đến trung tâm khu vui chơi và nhìn thấy từ xa một bức tượng chú hề, bức tượng có kích thước tương đương một người bình thường, mặc bộ đồ màu đỏ.

Trương Trì kỳ quái nói: "Tôi từng đến khu vui chơi này rồi. Tượng hề này không phải mặc áo trắng sao?"

Thẩm Diệp lại gần sờ lên nói: "Đây là máu."

Tất cả mọi người đều kinh hãi, cô gái trong cặp đôi - Diệp Na sợ hãi nói: "Có phải người trong phòng phát thanh đã bị bức tượng này giết chết hay không?"

"Chờ một chút," Thẩm Diệp nói, "Trong miệng tên hề có cái gì."

Miệng tên hề có một cái lỗ, Thẩm Diệp từ trong lỗ rút ra một tờ giấy, trên đó dính đầy vết máu. Trên tờ giấy viết: Người đầu tiên thoát ra khỏi mê cung tử thần sẽ nhận được vé xuất cổng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Vé xuất cổng?

Nghĩa là, người đầu tiên ra khỏi mê cung tử thần là có thể rời khỏi công viên giải trí quỷ dị này phải không?

Trương Trì nói nhanh: "Có một mê cung tử thần ở phía đông công viên, là trò chơi được yêu thích nhất ở đây. Trong mê cung có rất nhiều cơ quan, giống như một ngôi nhà ma, đi tới đi tới, không biết từ nơi nào sẽ chui ra một con ma đến dọa người. Tôi đã từng chơi qua một lần, thực sự rất đáng sợ."

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mọi người, hắn nhanh chóng nói: "Đừng lo, những con ma đó đều là hình nộm bằng nhựa hoặc là nhân viên giả dạng, chúng không phải ma thật."

Sắc mặt mọi người càng tái nhợt, công viên này đáng sợ như vậy, ai biết có phải ma thật hay không? Nhưng bây giờ ai cũng không thể làm gì, bên trong này không có đồ ăn, nếu ở lại đây sớm muộn gì cũng chết đói.

Một du khách có dáng dấp khêu gợi: "Trương Trì, mê cung đó ở đâu? Hãy đưa chúng tôi tới đó nhanh lên."

Trương Trì lau mồ hôi: "Theo tôi."

Chúng tôi đi đến khu phía đông của công viên, trước mắt mọi người xuất hiện một cánh cổng kỳ dị, cánh cổng được bao phủ bởi những con rắn nhựa, từng con một quấn lấy nhau, trông đặc biệt đáng sợ.

Bên trên cánh cổng, những con rắn độc màu đỏ tạo thành bốn chữ lớn: Mê cung tử thần.

"Em không muốn đi vào, ở đây đáng sợ quá." Diệp Na ôm chặt cánh tay bạn trai, nhỏ giọng nói.

Bạn trai Trần Côn có chút không kiên nhẫn: "Không muốn đi thì cứ ở ngoài mê cung một mình, không ai ép buộc đâu".

Diệp Na khó tin nhìn hắn ta, từ khi yêu nhau, hắn ta luôn chiều theo ý cô ta, bây giờ gặp phải khó khăn, hắn ta liền bắt đầu chán ghét mà vứt bỏ mình rồi?

"Trương Trì." Lại là người phụ nữ quyến rũ lúc trước, "Anh có biết cách ra khỏi mê cung không?"

Trương Trì gật đầu: "Các người đi theo tôi, tôi đưa các người ra ngoài."

Các du khách thần sắc khác nhau, trên tờ giấy nói: người đầu tiên ra khỏi mê cung sẽ nhận được vé xuất cổng, khi đến được lối ra, đoán chừng có thể sẽ xảy ra một trận ẩu đả điên cuồng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Trương Trì dẫn đầu bước vào cửa Mê Cung Tử Thần, vừa bước vào, chúng tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, bầu trời vốn chỉ hơi tối một chút đã tối sầm hoàn toàn. Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, rõ ràng chỉ mới 3h30 chiều mà trời đã tối đến mức có cảm giác như đêm khuya. Trong mê cung có đèn, nhưng vì muốn tạo ra bầu không khí rùng rợn, nên những ánh sáng đó khiến toàn bộ mê cung trở nên quỷ dị hơn.

Các du khách nữ bất giác tiến đến gần những người đàn ông bên cạnh, Ôn Noãn theo sát tôi thì thầm: "Cô Khương, đừng sợ, có tôi ở đây."

Thẩm Diệp khinh thường cười một tiếng nhưng không nói gì.

Chúng tôi vừa vòng qua mấy chỗ rẽ, bỗng nhiên phía trước trên vách tường xuất hiện một hang động hình dạng con dơi , bên trong tối tăm đến mức chúng tôi không thể nhìn rõ được gì.

"Bên trong hình như có tiếng động?" Diệp Na thấp giọng nói.

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe thấy soạt một tiếng, một đoàn dơi từ trong huyệt động tràn ra, du khách lập tức hoảng sợ la hét, bỏ chạy tứ tung.

Tôi một bên đề phòng những con dơi kia, một bên la lớn: "Mọi người bình tĩnh một chút, không được chạy loạn!"

Nhưng chẳng có ai nghe lời tôi cả, chờ đoàn dơi bay qua hết, tôi nhìn lên thì thấy đã mất tích ba người.

Một trong số họ là người phụ nữ quyến rũ vừa rồi, cùng với một ông chú trung niên và một cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi.

Không ai nguyện ý đi tìm bọn họ, dù sao trước đó đều không quen nhau, bây giờ lại là đối thủ cạnh tranh.

Tôi không dám hành động liều lĩnh nên yêu cầu mọi người tập trung gần lại và tiếp tục đi theo Trương Trì.

**********

Mà bên này, mỹ nữ quyến rũ đang chạy như bay, cuối cùng cũng kiệt sức nên dừng lại, dựa vào vách tường thở hổn hển.

"Thật sự là xui xẻo." Cô ta tự nhủ: "Bà đây chẳng qua là muốn đến công viên giải trí chơi một chút , tự dưng lại xảy ra chuyện như thế này. Nếu biết trước xảy ra chuyện như vậy, thà ở nhà tiếp thêm vài người khách còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Người phụ nữ quyến rũ này tên là Uông Đan, cô ta làm gái ngành. Nước Hồng Kông cho phép loại ngành nghề này, nhưng không cho phép những kẻ dắt mối dựa vào phụ nữ để sinh tồn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
----------------------o--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro