Chương 23: Rời nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước tình hình ngày càng căng thẳng, các quan chức địa phương chỉ giăng *biểu ngữ kêu gọi các bên đừng lo lắng, đồng thời yêu cầu người dân cố gắng không được ra ngoài vào 20h tối, tránh đi đến nơi thưa dân cư, để yên cho đến khi vụ việc được điều tra sáng tỏ.

*giống băng rôn

Người dân dù có hỏi thế nào thì các quan chức vẫn im lặng và không chịu nói ra sự thật.

Tần Trì nghĩ rằng cấp trên đáng lẽ phải biết về sự tồn tại của "tang thi", nhưng họ vẫn cảm thấy mình có thể kiểm soát được tình hình trước khi nó trở thành vấn đề lớn, họ muốn ổn định trái tim của người dân và làm cho xã hội ổn định nhất có thể.

Kiếp trước Tần Trì tin tưởng những người này, nhưng sau khi tự mình trải qua, anh chỉ còn lại bất lực.

Trong khoảng thời gian này, không ai có thể đoán được đây sẽ là một thảm họa lớn như thế nào đối với nhân loại, cho đến khi anh qua đời vào năm cuối cùng của ngày tận thế, những ngày tận thế vẫn chưa kết thúc.

Tần Trì tiếp tục xem trang web, xem thêm nhiều tin tức xã hội, tâm trạng bất an càng tăng lên.

Vấn đề xã hội vẫn chưa kết thúc, trong khu vực La Thành đã xảy ra mấy trận động đất nhỏ, rắn chuột chạy loạn, chim bay tứ tung khiến lòng người chấn động.

La Thành không nằm trong vùng động đất, lần gần đây nhất xảy ra trận động đất cấp 4 trở lên là cách đây hàng trăm năm.

Thiên tai và thảm họa do con người gây ra đồng thời xảy ra ở cả tự nhiên và xã hội, khiến nhiều người phải đau đầu.

Họ nói ngày tận thế sắp đến nên họ bắt đầu hoảng loạn đi mua sắm, tích trữ vật tư, các kệ hàng của trung tâm thương mại lớn nhất gần nhà Tần Trì gần như trống rỗng, nhân viên cũng không có thời gian để dự trữ hàng hóa.

Dòng chữ “ngày tận thế” xuất hiện trên trang chủ của các diễn đàn lớn như một lời nguyền độc ác, gây hoang mang cho toàn xã hội.

Tần Trì than thở rằng mình thật may mắn khi là mình đã đi trước một bước, đồng thời cũng khâm phục khả năng quan sát của Trương Tri.

Trương Tri dường như đã chuẩn bị từ nửa tháng trước, anh đã gọi điện thoại cho các quan chức quan trọng ở La Thành, mời mọi người ăn tối, quyên góp vài cho các tổ chức từ thiện và nhận được những lời khen ngợi của địa phương.

Theo phong cách ứng xử và kinh nghiệm kiếp trước của Trương Tri, Tần Trì đoán rằng anh muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với các quan chức quan trọng và cố gắng nhận được sự giúp đỡ để thoát khỏi tình trạng khó khăn khi thế giới bắt đầu loạn. Ở kiếp trước, Tần Trì và Trương Nhạc Nguyệt, Vệ Chi Nam đã dựa vào mối quan hệ của Trương Tri mới cứu được cái mạng của họ.

Trương Tri tắm rửa xong đi ra, uống thuốc rồi nằm lên giường, bị Tần Trì kéo vào trong lòng ngực.

“Anh Tri, gần đây eo của anh còn đau không?”

Trương Tri lắc đầu: “Uống thuốc là được.”

Là Beta có khả năng sinh sản thấp, tổn thương trên cơ thể sau khi phá thai là cực kỳ nghiêm trọng, nếu không điều chỉnh thích hợp, tổn thương sẽ kéo dài đến tuổi già. Lần này Trương Tri bị sảy thai, dù Tần Trì có chăm sóc chu đáo đến đâu, thỉnh thoảng anh vẫn cảm thấy chóng mặt, đau thắt lưng và thiếu sức lực.

Càng đến gần ngày tận thế, Tần Trì càng hoảng loạn, làm gì cũng không thể tập trung, chỉ khi có Trương Tri ở bên cạnh, ôm chặt, anh mới bình tĩnh lại được một chút.

Đã chuẩn bị đầy đủ vật tư, Lão Viên và những đồng đội cũng đang ở La Thành, tài nguyên và sức chiến đấu đều đã được hoàn thiện, chỉ cần sau này hành động cẩn thận, nhất định sẽ sống tốt hơn kiếp trước.

Cảm thấy đau khổ và áy náy, Tần Trì ôm lấy Trương Tri, nhỏ giọng nói: “Vậy ngày mai chúng ta đến bệnh viện để bác sĩ khám cho anh. Nếu không có vấn đề gì lớn thì chúng ta sẽ đi du lịch.”

du lịch?

Đi du lịch kiểu gì mà phải chất đầy những đồ dùng cần thiết khẩn cấp trên xe, thậm chí súng ống cũng chuẩn bị sẵn sàng?

Trương Tri biết Tần Trì có chuyện muốn giấu mình, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm, gật đầu đồng ý rời khỏi La Thành.

Tần Trì ôm anh, không yên lòng nói chuyện với anh, trong đầu lại đang suy nghĩ ngày mai nên chạy đi đâu.

Khi bắt đầu ngày tận thế, không có nơi nào trên thế giới được an toàn, căn cứ không được thành lập nhanh chóng nên họ không có nơi nào để trốn thoát. Nhưng so với những nơi khác, La Thành bị ảnh hưởng nặng nề hơn, Tần Trì cùng Lão Viên bàn bạc, dự định chiều mai rời đi La Thành, ít nhất đi đến một nơi ít người ở, để không bị tang thi vây quanh tấn công.

Đương nhiên, Tần Trì không nói thật với Lão Viên, anh chỉ nói La Thành càng ngày càng không an toàn, thà đi *Kaesong còn hơn, Kaesong có quân đóng ở đó, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Kaesong nhất định sẽ an toàn hơn hơn La Thành.

*Một thành phố ở Triều Tiên

Trên thực tế, ở kiếp trước, Kaesong cũng giống như La Thành, thuộc về đợt khu vực thất thủ đầu tiên, ở thời kỳ sau cũng không lấy lại được gì, không ai biết trong thành xảy ra chuyện gì. Sở dĩ Tần Trì yêu cầu như vậy là vì anh muốn rời khỏi La Thành càng sớm càng tốt.

Thuốc mà Trương Tri uống có thành phần gây buồn ngủ, rất nhanh anh đã ngủ trong vòng tay của Tần Trì, Tần Trì lại ngồi dậy, bật máy tính lên, sau đó mở bản đồ vệ tinh lên, ghi nhớ vị trí các trạm xăng gần La Thành trong đầu.

Họ đã chuẩn bị tương đối đầy đủ cho các vật tư, nhưng nhiên liệu rất khó tích trữ. Nhiên liệu chiếm quá nhiều diện tích và không dễ tích trữ, hai chiếc ô tô và máy phát điện tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu, đặc biệt là chiếc RV hạng nặng của Lão Viên sẽ tiêu hao rất nhiều.

Khi rời khỏi La Thành, Tần Trì và Lão Viên sẽ phải tích trữ càng nhiều nhiên liệu càng tốt, nhưng lượng nhiên liệu này sẽ không tồn tại được lâu và họ chỉ có thể giải quyết tạm thời.

Sau đó, Tần Trì tải bản đồ vệ tinh về điện thoại di động và máy tính, sau đó tắt đèn, cùng Trương Tri đi nghỉ ngơi.

Ban đêm trời mưa to, con đường hơi thấp nên mặt đường đọng nước ngập gần đến thắt lưng, tuy nhiên hôm đó là một ngày nắng nóng sau bình minh, nhiệt độ lên tới đỉnh điểm ở nhiệt độ 40°C, mọi người gần như tan chảy.

Thời tiết bất thường như vậy mọi người lại càng hoảng loạn hơn.

Sáng sớm, Trương Tri còn đang ăn sáng, Tần Trì chạy lên chạy xuống lầu kiểm tra xem có thiếu thứ gì không, sau khi sắp xếp đồ dùng trong xe, anh đứng trong vườn ngước nhìn căn biệt thự nhỏ của mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Đây là nơi anh và Trương Tri đã chung sống được vài năm, không cần phải đặc biệt chú ý đến những ngọn cây ngọn cỏ nhưng chúng vẫn khắc sâu trong lòng anh, nhưng sau ngày hôm nay, họ sẽ hoàn toàn rời bỏ nơi này và có thể không bao giờ quay trở lại nữa.

Trước khi tìm được một căn cứ để con người có thể an tâm sinh sống, họ sẽ sống một cuộc đời thăng trầm, hơi bất cẩn một chút còn có khả năng...

Dù thế nào đi nữa, vì ông trời đã cho anh một cơ hội để chuộc tội, anh nên tận dụng cơ hội đó và sống cùng Trương Tri, Lão Viên và những người khác.

Trước khi ra khỏi nhà, Tần Trì cởi hộp đựng đồ đeo trên cổ, đeo vào cổ Trương Tri.

Vẻ mặt của anh rất trịnh trọng, e rằng lai lịch của nó có chút không rõ ràng.

"Đây là cái gì?" Anh cầm hộp đựng đồ lên nhìn, thoạt nhìn còn tưởng nó giống như một chiếc móc khóa thủ công, không ngờ Tần Trì lại có hứng thú với món đồ thủ công bình thường như vậy.

Tần Trì không nói nhiều, chỉ bảo anh đeo vào, đừng bao giờ làm mất, sau đó quay người khóa cửa lại.

"Không trở lại sao?" Trương Tri đột nhiên nghi hoặc hỏi. Tần Trì dừng lại, khóa lại ổ khóa điện tử bằng một cú click.

"Đúng vậy, sau khi ra khỏi bệnh viện, chúng ta sẽ trực tiếp ra khỏi thành. Lão Viên và những người khác sẽ lái một chiếc xe khác, đợi chúng ta ở cửa thành."

Trương Tri không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Bất luận em đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng.”

Tần Trì chịu đựng hồi lâu, cuối cùng mắt cũng có chút chua sót.

Cho dù đó là hành vi không thể giải thích được như vậy, nhưng Trương Tri cũng sẵn sàng tha thứ và trao cho anh tất cả sự tin tưởng, kiếp trước anh không hài lòng với Trương Tri ở đâu, thật ngu ngốc làm sao khi để một người tốt lại có kết cục bi thảm như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro