Chương 24: Bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trì và Trương Tri đan ngón tay vào nhau, nhìn thật lâu khung cảnh cuối cùng của biệt thự.

Rời khỏi biệt thự này đồng nghĩa với việc thảm họa sắp bắt đầu.

Tuy nhiên, không có gì phải sợ hãi, anh đã trải qua sự tuyệt vọng, không có gì trên thế giới này có thể đánh bại anh được nữa, chỉ cần có Trương Tri và Lão Viên ở đó, anh có thể vượt qua những nguy hiểm chưa biết.

Xe việt dã đỗ trong gara, Tần Trì ngồi vào ghế lái, Trương Tri cũng từ bên kia lên xe.

Mặc dù đã từng lái chiếc xe này và quen thuộc với kết cấu bên trong của nó nhưng Trương Tri vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự chuẩn bị chu đáo của Tần Trì.

Xe được trang bị đầy đủ mọi thứ anh cần, còn có tủ lạnh nhỏ, ấm đun nước điện, khoang hành lý ngoại cỡ giống như một chiếc rương kho báu, chứa đầy thức ăn, thuốc men, súng và dao, thậm chí cả áo khoác và ủng đi bộ đường dài.

Trương Tri lấy một chiếc áo khoác ra, xem xét kỹ hơn và phát hiện ra rằng loại quần áo này không phải là chất liệu phổ biến trên thị trường, nó dường như là một chiếc áo khoác có chức năng kiểu thám hiểm được thiết kế riêng cho các nhà thám hiểm, và đã thực hiện một số thay đổi. Trang phục này có mũ trùm đầu và hình dáng tổng thể theo kiểu áo gió dài, *gấu áo dài tới dưới bắp chân, có dây thắt lưng có thể co rút và điều chỉnh độ dài để thuận tiện cho việc hoạt động.

*Áo dưới phần ngực

Loại quần áo này rất nhẹ do sử dụng vải nén không thấm nước và thoáng khí, khi gấp lại chỉ có kích thước bằng một gói giấy vệ sinh, nhưng nó có thể chống chọi với mọi loại thời tiết xấu, cách ly khỏi mọi loại thời tiết xấu như mưa, tuyết và tia cực tím. Nó cũng rất bền và có khả năng chống rách, ngay cả khi dùng dao cắt.

Cái này trước đây cũng là Tần Trì đặc biệt tùy chỉnh, ngoài áo khoác như vậy, còn có quần, giày, căn cứ vào chiều cao cân nặng của anh, Trương Tri và Lão Viên, tổng cộng còn làm hơn 30 bộ, còn có tính đến thời tiết lạnh giá của mùa đông, đã làm ra vài bộ quần áo độn bông cùng một loại vải, tất cả đều có khả năng chống thấm nước và chống gió, tăng thêm sự thoải mái và ấm áp, tất cả đều được chất thành đống trong không gian để sử dụng sau này.

Trương Tri gấp chiếc áo khoác lại ném vào khoang hành lý, sau đó nhìn những đồ vật khác trong xe, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tần Trì thực sự...quá chu đáo.

Tần Trì nhìn anh đang có vẻ mặt khó hiểu, cười khúc khích một đường, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể lưu lại một chút hình ảnh tốt của mình đối với Trương Tri.

Khi đến bệnh viện, Tần Trì bảo Trương Tri tìm một chỗ ngồi trong khi anh đi xếp hàng đăng ký.

Tuy rằng còn có ba ngày nữa mới đến ngày tận thế, nhưng rốt cuộc không ai biết, nhìn qua bên kia xác nhận Trương Tri vẫn ngồi tốt.

Nhưng dù sao cũng không ai biết chung quanh có người biến thành tang thi hay không, Tần Trì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Tri một chút, xác nhận Trương Tri vẫn ngồi đúng ở đó, anh mới có thể yên tâm hơn một chút.

Phải cho Trương Tri kiểm tra thể chất kỹ lưỡng một lần nữa và rời khỏi La Thành càng sớm càng tốt, dù nhìn thế nào đi nữa, thị trấn đông dân này cũng quá nguy hiểm.

Không biết tại sao, trong bệnh viện hiển nhiên có nhiều bệnh nhân hơn bình thường, có người bơ phờ ngồi trên ghế, ánh mắt lơ đãng, rất giống sinh vật Tần Trì sợ nhất.

Tần Trì rất lo lắng về điều này nên nhanh chóng đưa Trương Tri đi khám, trong thời gian này anh ôm Trương Tri vào lòng rất cẩn thận, không để bất kỳ người lạ nào đến gần.

Anh cảm thấy mình dường như cực kỳ nhạy cảm, trước ngày tận thế, đàn tang thi quy mô lớn sẽ không xuất hiện ở bất cứ đâu, bệnh viện cũng vậy, có lẽ chỉ là anh quá lo lắng, khiến anh không thể kiềm chế được nên hoang tưởng.

Bác sĩ kê đơn thuốc cho Trương Tri và yêu cầu anh truyền dịch vào tĩnh mạch, Tần Trì đặc biệt hỏi về tình trạng thể chất của Trương Tri và nhận được câu trả lời không mấy lạc quan.

Trương Tri là Beta, rất khó có thai, một khi sảy thai, đối với sự nghiệp sinh sản của anh gần như là án tử hình.

Khi nói lời này, bác sĩ không dám nói trước mặt Trương Tri, chỉ giải thích cho Tần Trì rất nhiều về biện pháp phòng ngừa, yêu cầu anh phải chăm sóc Beta của mình thật tốt và hãy kiểm tra lại sau hai ngày nữa.

Xã hội này rất bất công với những Beta tầm thường, nếu không có con, rất có thể họ sẽ bị bạn đời bỏ rơi, đặc biệt là đối với một Alpha cao ráo, đẹp trai và giàu có như Tần Trì, trong mắt bác sĩ, anh sẽ ly hôn với Trương Tri gần như là một điều chắc chắn.

Bác sĩ rất thông cảm cho Trương Tri, nhưng ông không nghĩ cách làm này có gì sai.  Trong mắt hầu hết các Alpha, họ là chủ nhân của xã hội và là người đảm bảo cho sự tiếp tục của nền văn minh, nếu bạn đời của họ không thể hoàn thành nghĩa vụ “sinh sản” thì họ hoàn toàn có thể bỏ rơi bạn đời và lại tìm bạn đời phù hợp.

Tần Trì cũng từng có suy nghĩ tương tự, sau này gặp khó khăn, anh mới từ từ thay đổi suy nghĩ vô lý này, bắt đầu nhìn Beta và Omega bằng ánh mắt bình đẳng.

Tần Trì vẫn lơ đãng đến khi treo cái chai lên truyền dịch cho Trương Tri, anh không phải cảm thấy có lỗi vì đứa con mình đã mất mà hơn hết là vì anh không biết phải đối mặt với Trương Tri như thế nào.

Nếu Trương Tri biết rằng mình có thể không bao giờ có thêm một đứa con cùng dòng máu của mình, liệu anh có hận Tần Trì đến hết cuộc đời không?

Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề lúc này, anh nên tập trung vào thời kỳ tận thế sắp tới.

Trong nước có thuốc mê, Trương Tri nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Tần Trì đắp chăn và bật nhỏ điều hòa cho anh, trong lòng đầy lo lắng.

Thân thể của Trương Tri còn chưa hồi phục mà phải cùng người của mình đi đây đi đó, thật sự không biết anh sẽ bị để lại bao nhiêu di chứng.

Ngoài ra, khoảng thời gian này không hoàn toàn đúng. Tần Trì ngẩng đầu nhìn một lượt trong đại sảnh, mơ hồ có một loại dự cảm không lành.

Hội trường chật kín bệnh nhân và gia đình họ cũng đến truyền dịch, nhiều người trong số họ giống như Trương Tri, sắc mặt xanh xao yếu ớt, nằm bất động trên ghế, những người nhà bên cạnh cũng tỏ ra bồn chồn, như đang lo lắng điều gì đó.

Xã hội gần đây bất ổn, tin đồn về ngày tận thế tràn lan, khó trách mọi người đều lo lắng.

Tần Trì liếc nhìn lần thứ hai, đột nhiên nghe thấy có người tức giận hét lên: "Đồ rác rưởi, anh muốn đổ nước nóng làm tôi bỏng chết sao, tôi thật mù quáng khi nhìn trúng loại chó như anh!"

Giọng nói của người đàn ông quá lớn, trong lúc nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Trương Tri cũng bị đánh thức, hơi nghiêng đầu nhìn.

Người đàn ông vẫn đang chửi thề, giọng nói thô lỗ và ồn ào, giống như một tên xã hội đen trong xã hội, cho dù có quấy rầy người khác nghỉ ngơi cũng không ai dám ngăn cản.

"Thật là một thứ khốn nạn. Anh không thể sinh con, không kiếm được tiền, lại còn gây rắc rối cho tôi. Nếu tôi biết anh là một con ma xui xẻo như vậy, tôi đã không nên quen anh!"

Người đàn ông này rất cường tráng, lông mày rậm và mắt to, trên cánh tay có hình xăm, tràn đầy sinh lực, nếu không phải chân bó bột thì thực sự không có dấu hiệu của bệnh tật hay thương tích.

Bên cạnh hắn là một người đàn ông gầy gò, thấp lùn, dung mạo rất bình thường, từ bề ngoài không thể phân biệt được hắn là Beta hay Omega, nhưng xét theo thái độ và ý tứ không tốt của người đàn ông xăm mình, hẳn anh ấy không phải là người được yêu quý.

Người đàn ông nhỏ bé để cho người đàn ông có hình xăm xúc phạm mình, im lặng cúi đầu lau vết nước trên sàn nhà vừa đổ ra từ cốc nước mà người đàn ông có hình xăm đánh đổ.

Người đàn ông có hình xăm không ngừng chửi bới, làm phiền Trương Tri đang nghỉ ngơi nghiêm trọng, Tần Trì vốn muốn khuyên can, nhưng sau đó anh nhớ ra đây là trong thời kỳ bất thường, tốt hơn hết là nên chịu đựng một thời gian.

Anh không muốn vì phiền phức mà gây rắc rối, dù sao sau mấy ngày này, những người kiêu ngạo và tật nguyền thường không sống được lâu.

(⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro