Chương 9: Lão Viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mười hai giờ đêm, sau khi Trương Tri ngủ say, Lão Viên rốt cục cũng vội vàng chạy đến nhà Tần Trì, vừa gặp mặt đã giang rộng vòng tay về phía anh: “Hahaha, Tiểu Tần, đã lâu không gặp, đến, để đại ca ôm cậu một cái!"

Tần Trì ôm lấy anh ta, vỗ vào lưng Lão Viên mấy cái.

Thật tốt khi anh ấy vẫn còn sống.

Lão Viên có nước da ngăm đen, cao to khỏe mạnh, đẹp trai nhưng trên mặt lại có một vết sẹo dài 10 cm, hơi xấu xí nhưng cũng rất nam tính, anh là một Alpha đích thực, Không ẻo lả như Vệ Chí Nam.

Người này tính cách thô bạo phóng khoáng, không có khuyết điểm gì lớn, bị đồng bọn chỉ trích nhiều nhất chính là quá tầm thường, không bao giờ để ý đến hình ảnh bên ngoài của mình, giống như một kẻ ăn xin, Omega nào sẽ thích anh? Giống như lúc này, Lão Viên mặc một chiếc áo gió màu xám bẩn thỉu và rách rưới, chân đi một đôi giày leo núi thủng vài chỗ, ăn hạt dưa đi loanh quanh trong phòng khách, trông càng lúc càng chán nản.

"Huynh đệ, nhà của cậu đẹp đấy, trang nhã, không hề hào nhoáng chút nào phải không?"

Tần Trì vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười rót cho anh một chén trà: "Anh nhỏ giọng thôi lão Viên, người của em ngủ rồi."

Lão Viên ngồi xuống ghế sô pha, lấy điếu thuốc ra châm lửa, “Nói đến đây, tôi còn chưa thấy vợ cậu, mỗi lần tôi về gặp cậu, cậu còn nói anh ấy đi làm nên không cho tôi gặp, cũng không để cho Caca tôi liếc mắt nhìn xem."

Tần Trì cũng ngồi xuống ghế sô pha, khóe miệng nở nụ cười: " Ngày khác đi, tôi nhất định sẽ cho anh gặp mặt.” Trước kia anh vẫn luôn xấu hổ vì Trương Tri, không dễ thương xinh đẹp như Trương Nhạc Nguyệt cho nên anh chưa bao giờ muốn giới thiệu Trương Tri với bạn bè, mặc dù anh ấy rõ ràng là một người rất tốt.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng Trương Tri là người giỏi xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân hơn.

Lão Viên một mình đến, còn có mấy đồng bọn khác nhất quyết lẻn vào sở thú xem gấu trúc khổng lồ vào ban đêm mà không mua vé, cũng không ngăn cản được.

Sau khi tán gẫu về chuyện gia đình, Lão Viên bắt đầu nói đến chuyện chính:" Huynh đệ, cậu muốn súng anh có thể lấy cho cậu, nhưng cậu phải nói với anh trai đây trước là cậu đang muốn làm gì?”

Tần Trì uống một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Lão Viên, chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, tôi sẽ không giấu anh một số chuyện, nếu anh tin tôi, tôi sẽ không bao giờ làm hại anh. Nếu anh không tin tôi, anh cũng đừng đem nó ra nói đùa."

Thấy Tần Trì nghiêm túc như vậy, Lão Viên rốt cuộc cũng nghiêm túc nói: "Anh đã nói rồi, chỉ cần cậu gọi anh một tiếng Caca, anh có chết cũng sẽ không tiết lộ cho người khác một lời."

Tần Trì gật đầu, đem máy tính đã chuẩn bị sẵn tới, nói: “Lão Viên, anh là người hiểu biết rộng rãi, biết thế giới này so với người bình thường có bao nhiêu kỳ diệu, cho nên tôi chỉ dám nói cho anh biết, nếu là người khác phát hiện ra, họ sẽ chỉ nghĩ rằng tôi là một kẻ điên”.

Anh mở lại bản tin trước đó về người đàn ông mắc bệnh tâm thần đã giết người quét dọn vệ sinh ở tiểu khu, và đưa nó đến trước mặt Lão Viên, "Tôi thực sự đã ở đó khi chuyện này xảy ra."

Lão Viên nhanh chóng xem lướt qua trang web với vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu nhìn thấy cái gì?"

"Tiểu khu Chu Sơn cách đây không xa, tôi đi chạy bộ vào buổi sáng nên đi ngang qua, hôm đó tình cờ bắt gặp, nhưng khi tôi đến nơi thì cảnh sát cũng đã tới, tôi không tận mắt nhìn thấy đầy đủ chi tiết, tôi chỉ nghe về nó từ một vài ông già ở xung quanh." Tần Trì không có nói thật với Lão Viên, vì sẽ không ai tin chuyện trọng sinh,"Nghe nói, tên tâm thần lúc đó giống như một con tang thi, hắn điên cuồng khủng khiếp. Người dọn vệ sinh đã lấy đá đập vào đầu hắn, nhưng hắn vẫn lao vào cắn người dọn vệ sinh, vài nhân viên bảo vệ cũng không ngăn cản hắn cho đến khi người dọn vệ sinh chết

"Còn người tâm thần thì sao?" Lão Viên hỏi.

"Hắn ta trông rất kỳ lạ, các nhân viên bảo vệ không dám tiến lên ngăn cản. Họ đã gọi cảnh sát ngay lập tức, mà khi cảnh sát tới cũng không thể khống chế được hắn, dù cho có dùng súng bắn thủng tay chân của hắn, thì hắn cũng chỉ đau một chút rồi không phản ứng nữa, đến khi hắn cắn đứt cánh tay của bảo vệ thì cuối cùng mới bị cảnh sát bắn bể đầu rồi mới hoàn toàn chết đi." Tần Trì không hoàn toàn nói dối, đó là những gì anh thấy trên mạng đưa tin.

Sau đó, anh cố tình dành thời gian để đến thăm những khu vực lân cận Tiểu khu Chu Sơn và anh đã nghe được những lời này từ một số nhân chứng.

Chuyện này dù có phóng đại hay không thì càng đáng sợ càng tốt, khiến Lão Viên cũng có thể chú ý tới.

Không cho Lão Viên thêm thời gian suy nghĩ, Tần Trì lại tung ra một bộ phim bom tấn khác, "Mới ngày hôm kia, tôi đưa anh Tri đến bệnh viện khám bệnh. Đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?"

Lão Viên xoa xoa gáy, vẻ mặt lo lắng: "Ai nha, cậu cũng biết ca ca tôi đầu óc không thông minh, cũng đừng thừa nước đục thả câu , nói nhanh một chút đi."

"Nhân viên bảo vệ bị kẻ tâm thần cắn đã chết."

Lão Viên sửng sốt một chút, điếu thuốc giữa ngón tay rơi vào trong gạt tàn, "Chết?"

“Đúng vậy,” Tần Trì gật đầu, hạ giọng, “Không phải tôi đã nói với anh rằng lúc cảnh sát đến, tôi đã tận mắt thấy tên tâm thần đó cắn nhân viên bảo vệ sao, lúc đó bảo vệ một chút dị thường cũng không có, mà vẻn vẹn qua mấy ngày, người liền được khiêng đến nhà xác."

Lão Viên hình như có chút lo lắng, đứng dậy đi tới đi lui bên ghế sô pha, mấy phút sau, anh lại lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc ném cho Tần Trì, hỏi: "Vậy nguyên nhân là gì? Về cái chết của nhân viên bảo vệ?”

Tần Trì làm động tác chĩa súng vào đầu anh: “Giống như tên tâm thần đó.” Dừng một chút, anh giải thích thêm vài câu: “Tôi nghe nhân viên y tế nói rằng bảo vệ sống trong bệnh viện, đột nhiên nổi điên và cắn người bảo vệ làm chung với anh ta. Cảnh sát dù làm thế nào cũng không thể ngăn cản được, sau khi được cấp trên cho phép, cảnh sát đã bắn chết anh ta”.

Tại sao một cảnh sát cầm súng lên lại là vì một nhân viên bảo vệ bị cắn đứt cánh tay, cuối cùng là bắn thẳng vào anh ta?Những lý do cho điều này không thể không để cho người ta suy ngẫm.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, yên tĩnh đến đáng sợ. Lão Viên lại châm điếu thuốc đưa vào miệng, một lúc sau đột nhiên cầm lấy máy tính, ánh mắt dán chặt vào chữ "tang thi".

“Mấy ngày nay tôi đặc biệt chú ý, chuyện tương tự đã xảy ra không chỉ một lần.” Tần Trì lại tìm được một ít báo cáo, đều là về “kẻ tâm thần tấn công người qua đường”.

Tính toán xem, gần như ngày nào gần Tiểu khu Chu Sơn cũng sẽ có tin tức về "bệnh nhân dại" hoặc "bệnh tâm thần" cắn chết người, nhưng chi tiết cụ thể của vụ việc đã bị bỏ qua, chỉ báo cáo sơ bộ, còn các chi tiết quan trọng thì rất mơ hồ.

Lão Viên cẩn thận kiểm tra tất cả các sự cố tương tự, thậm chí còn đăng nhập vào các diễn đàn ẩn danh trong nước và một số trang web nước ngoài, chắc chắn ở nước ngoài cũng xuất hiện tình huống tương tự, có vẻ như nhiều "sự cố tang thi" đột ngột nổ ra, khiến một số người cảm thấy rất hoảng loạn.

Thế giới này dường như bị bao phủ bởi bóng tối của sự kinh hoàng, bên ngoài sự bình tĩnh  nhưng thật ra bên trong là một dòng nước ngầm đầy sóng gió.

Tần Trì phủi tàn thuốc, thấp giọng nói: “Không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi rất bất an nên muốn chuẩn bị sẵn một ít súng."

Lão Viên đột nhiên lắc đầu cười nói: " Lão Đệ, còn có một số chuyện, cậu không phải nên nói thật cho Caca tôi biết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro