Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10:

"... Tạ Trạc, Tạ Trạc."

Mùi hương thoang thoảng quen thuộc thấm vào khoang mũi, Tiêu Kỳ căn bản không nghe thấy Tạ Trạc đang nói cái gì, hắn chỉ thấy đôi môi y hết đóng rồi lại mở, ngay lập tức không chút nghĩ ngợi hôn lên.

Tạ Trạc là người duy nhất có năng lực làm cho hắn cảm thấy bản thân như đang tồn tại, giữa ngày đắng chát cùng mệt mỏi cũng có thể trôi qua nhẹ như mây khói, áp lực trong lòng làm gánh nặng cũng cùng lúc mà biến mất sạch sẽ. Hắn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Tạ Trạc mười ngón đan xen, triền miên cùng một chỗ, còn nghĩ muốn đem mực trên mặt cọ hết lên mặt y.

"Là ta, ngươi mau ăn đi, trước khi ngươi ăn xong ta sẽ không đi."

Tạ Trạc nhắm hờ đôi mắt, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng run khẽ hai lần, y thuận theo động tác của Tiêu Kỳ bắt lấy năm ngón tay hắn, càng giữ chặt đôi tay dày cộm vết chai của Tiêu Kỳ.

Tay Tiêu Kỳ thật lạnh, hai mươi bảy ngày sau Đông Chí là thời điểm trời đông giá rét nhất, hắn lại vọc nước quét nhà, cho dù là người quen làm công việc này cũng không thể dễ dàng đối phó, huống chi là loại người như Tiêu Kỳ chỉ ra sức cậy mạnh.

Tạ Trạc đóng giả A Trạch đứng ở bên ngoài trông giữ cả ngày, y đương nhiên nhìn thấy Tiêu Kỳ quỳở trong điện thỉnh tội, cũng nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn.

Đây là số mệnh đã được an bài cho Tiêu Kỳ, Tạ Trạc so với bất kỳ người nào càng tin chắc Tiêu Kỳ có thể gánh vác thiên hạ, chấn chỉnh giang sơn, nhưng cũng đồng thời y so với bất luận người nào càng đau lòng cho hắn.

"Đây là thịt khô ngươi yêu thích nhất, là ta cố ý gọi Đại sư phụ của ngự thiện phòng chuẩn bị."

Môi răng cấu kết lưu luyến tách rời ra, Tạ Trạc nhịn xuống cảm giác chua xót trong lòng, giả vờ thoải mái nhìn Tiêu Kỳ. Hắn hiếm khi mới cười tươi như vậy, trên người cũng vô thức toát ra vẻ thiếu niên hoạt bát đúng với lứa tuổi.

"Ừm... Ta đoán được ."

Thế nhưng bề ngoài của y cũng không hoàn hảo như vậy, lời nói của y vừa được thốt ra, sóng mũi Tiêu Kỳ bất giác chua xót.

Thịt khô luôn dễ mang theo khi đi đường cũng dễ dàng tích trữ không sợ hư hỏng, loại đồ ăn này vừa có thể ăn giải buồn còn có thể no bụng. Trước đây hắn đều là tiện tạy mua ở ven đường, sau đó Tạ Trạc lại cảm thấy hiếm khi hắn yêu thích một loại đồ ăn nào đó, liền dụng tâm mời sư phụ từ dân gian vào cung dạy cho các đầu bếp của ngự thiện phòng cách làm thịt khô. Món này muốn ăn ngon phải được làm nhiều ngày, cho nên phải nói rõ là thời điểm hắn vì phải tiến vào quốc tự tế bái mà cáu kỉnh, thì y đã sớm vì hắn mà chuẩn bị điểm tâm, sau đó cũng theo bồi bên người hắn cùng đi.

Thế gian này, người duy nhất sẽ không bỏ hắn đi chính là Tạ Trạc.

Tiêu Kỳ trên tay lại dùng thêm hai phần khí lực, người Tạ Trạc thật lạnh, nhất định là đứng bên ngoài quá lâu bị gió thổi đến lạnh người. Hắn buồn bực cắn chặt hàm răng, vùi đầu vào hõm vai Tạ Trạc, cái lưng căng cứng cả ngày rốt cục cũng được thả lỏng mà sụp xuống.

Tạ Trạc mượn thân phận nội thị, giữa ban ngày nhất định phải che dấu tai mắt người khác. Nói cách khác, bất kể là quỳ lạy hay quét tước, Tạ Trạc đều luôn đứng phía sau yên lặng mà bồi tiếp hắn.

Tình cảm càng sâu nặng, càng khó tránh khỏi loại cảm giác chua xót này, Tạ Trạc ở trong lòng lặng lẽ thở dài, ngay lập tức quay đầu tỉ mỉ hôn lên thái dương Tiêu kỳ.

"Được rồi, nhanh ăn đi, ta vất vả mang đến cho ngươi, ăn xong còn phải tiếp tục sao chép kinh thư đấy."

"...Được."

Đề cập đến một chồng kinh thư dày đặc, Tiêu Kỳ cũng coi như chậm rì rì thu lại sức lực, môi hắn mím chặt thành một đường, lúc này mới nhăn chóp mũi từ trong lòng Tạ Trạc đứng lên, cố gắng đem nước mắt nước mũi sắp chảy ra thu vào lại.

Chữ viết của Tiêu Kỳ bình thường.

Tạ Trạc năm đó phí hết tâm tư dạy hắn từng nét dọc nét ngang, nếu không tốt sẽ không có cơm ăn, hắn hiện tại nhìn qua tư thế cầm bút lông cũng có một chút dáng dấp tinh tế tỉ mỉ.

Nhưng thời gian luyện chữ của hắn lúc nhỏ bị bỏ dở, sau đó hắn luyện võ, quen dùng một tay cầm đao, thế nên tay phải khí lực quá lớn, thời điểm cầm bút luôn động tác không dễ chịu. Vì vậy mà bút tích lưu lại cũng có phần nặng hơn cũng đậm màu hơn, nếu không chú ý sẽ đem mực thấm xuyên trang giấy.

Tạ Trạc ngồi vào bên cạnh bàn trà thay Tiêu Kỳ gom đống văn chương bị vứt rải rác, mặt trên lít nha lít nhít đầy nét chữ cứng cáp, y chỉ liếc mắt nhìn ngay lập tức theo bản năng bưng kín khóe miệng đang co rúm.

Tiêu Kỳ không hiểu kinh thư, cũng không có kiên nhẫn đọc kỹ càng, kinh thư tối nghĩa ý chỉ thâm sâu, câu chữ hành văn quái lạ, Tiêu Kỳ chính là "nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo" mà sao chếp đống kinh thư, chép sai chữ, sai cách dùng chữ, sai cách hành văn, chỗ nào cũng có.

Tạ Trạc vuốt vuốt thái dương, không thể làm gì liếc mắt một cái nhìn cái người miệng vẫn còn đang nhét bánh màn thầu y như tiểu ngốc tử, thực sự không đành lòng để cho hắn chép lại lần nữa.

"Ngươi cũng ăn chút... Ôi chao, ngươi làm gì?"

Một cái bánh màn thầu vào bụng, Tiêu Kỳ mới mặt đầy mong đợi rút lấy một miếng thịt khô, thân mình liền xiêu vẹp dán vào bên người Tạ trạc, muốn chia cho y nửa cái.

"... Ta ăn rồi, ngươi mau ăn."

"Tạ Trạc —— "

Tiêu Kỳ nheo lại hai mắt co người vào trong lòng Tạ trạc, hắn lúc này càng thêm trắn trợn không biết kiêng dè, cư nhiên trực tiếp đem miếng thịt khô ngậm vào trong miệng, chậm rãi ngồi xuống, vừa vặn ngồi xổm ở giữa hai đầu gối Tạ trạc.

"Ồ—— Thái phó có phải là muốn thay ta làm bài tập hay không nha?"

Trong nháy mắt bộ dáng của hắn cực kỳ giống tiểu thổ cẩu (*)đang ngậm một miếng thịt trong miệng. Hắn yêu Tạ Trạc vì hắn mà bỏ qua nguyên tắc của bản thân, mỗi khi nghĩ như thế liền cảm thấy hắn nhất định là đứa nhỏ quý giá nhất trong lòng Tạ trạc. (* chó đất)

"Ngậm miệng!"

Tạ Trạc khóe mắt chuyển hồng, có lẽ là do xấu hổ vì bị nói trúng, y đem xấp giấy sao chép kinh thư trăm ngàn chỗ hở đè lên mặt Tiêu Kỳ. Mực trên giấy chưa khô hết lại cọ lên chỗ khi nãy bị dính mực, Tiêu Kỳ giả vờ ăn đau hô thành tiếng, sau đó cười ngây ngô đem Tạ Trạc kéo ngã trên đất.

Tạ Trạc cũng mệt mỏi một ngày, Tiêu Kỳ đương nhiên không đành lòng để người yêu thay mình làm việc. Hắn ôm Tạ Trạc lăn lộn trên đất mấy vòng, chán rồi mới bò lên nhanh nhẹn ăn xong đồ ăn, sau đó một lần nữa ngồi về bên cạnh bàn trà.

Hắn ôm Tạ Trạc kiên trì sao chép, có Tạ Trạc ở đây, hắn so với lúc trước cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều. Tạ Trạc đọc một câu hắn viết một câu, chưa tới một canh giờ, cư nhiên có thể ngay ngắn chép được hơn mười trang cũng không sai chỗ nào.

"Viết xong, Tạ Trạc —— tỉnh lại đi, cho ta hôn xong rồi ngủ tiếp."

Tiêu Kỳ kéo thắt lưng mệt mỏi, ôm Tạ Trạc dùng sức cắn một cái, ngày thường sau khi nghiêm túc làm xong việc đều sẽ có thưởng, mà hiện tại bọn hắn dù sao cũng đang ở quốc tự, chung quy phải có kiêng kỵ.

Hôn môi rồi đến gáy, hôn đến mức để lại phía trên vài vệt hồng ngân, Tạ Trạc lúc này mắt cũng mở không nổi, y đơn giản là tùy ý để hắn hôn nhẹ rồi gặm gặm vài cái. Tiêu Kỳ hôn một chuỗi còn chưa đã ngứa, sau đó lại đem Tạ trạc ôm đến bên giường nhỏ khảm vào trong ngực gặm thêm mười mấy lần.

Một trang giấy, hôn một lần, Tiêu Kỳ trong vấn đề này chấp hành cực kỳ nghiêm túc, mãi đến khi y bị hắn hôn đến phát giận, hắn mới hậm hực ngậm miệng, kéo chăn đắp một nửa lên người Tạ Trạc, lúc này mới hí ha hí hửng nhắm mắt ngủ.

Trong núi yên tĩnh, Tiêu Kỳ hiếm thấy có một đêm ngủ ngon..

Tạ Trạc ở trong ngực hắn ngủ cực kỳ an ổn, tuy rằng nghĩ muốn sớm một chút đi ra ngoài, không thể để cho người khác nhìn thấy. Mà ở trong lồng ngực Tiêu Kỳ lại rất thư thái, y ngủ liền vượt qua thời điểm, mãi đến tận trời sáng vẫn chậm chạp mở mắt lại còn chưa tỉnh ngủ.

Phụ trách gọi Tiêu Kỳ buổi sáng chính là tiểu sa di hôm qua, hắn ngáp dài gõ cửa, muốn gọi Tiêu Kỳ rời giường nghe giảng buổi sáng.

Tiểu hài tử không nghĩ nhiều, hắn từ khi sinh ra liền được nuôi dưỡng trong chùa, mặc dù biết Tiêu Kỳ là hoàng đế cao quý, thế nhưng ngày hôm qua hắn cùng Tiêu Kỳ đứng gần như thế, cảm thấy người kia cũng không có gì đặc biệt.

Tiểu sa di sờ sờ cái đầu tròn vo của mình, hắn đứng ngoài cửa gõ vài tiếng cũng không thấy ai đáp lại, suy nghĩ một chút, hắn thoải mái đẩy cửa ra, hắn sợ Tiêu Kỳ lên muộn sẽ bỏ lỡ bài buổi sáng cùng đồăn sáng, như vậy hắn liền khẳng định bản thân cũng không giành được bánh đường.

"Bệ hạ, bệ hạ, sư phụ gọi ngươi lên..."

Nội thất vẫn còn có chút tối, hắn bước từng bước nhỏ đi đến bên giường đẩy ổ chăn trên giường một cái, góc chăn trượt đi, hắn ngay lập tức nhìn thây Tiêu kỳ tựa hồ như ôm cái gì đang ngủ, hắn điểm chân kéo cái cổ nhìn lên, lúc này mới nhìn rõ trong lòng ngực Tiêu kỳ là một người đang sống sờ sờ.

"Nha oa ——! !"

Tiểu sa di sợ hết hồn, Tiêu Kỳ bị kinh động đột nhiên tỉnh táo cũng sợ hết hồn, hắn chinh chiến nhiều năm, tính cảnh giác rất tốt. Cố tình hôm nay lại ngủ như chết, thiếu chút nữa bị tiểu hài này phá hủy một đời thanh danh.

Một lớn một nhỏ, một cái sốt ruột bận rộn hoảng loạn bọc chăn giấu người, một cái hoảng loạn té ngã đến mông đập xuống đất.

"Tiêu..."

Tạ Trạc bị tiếng kêu đau của tiểu hòa thượng mơ mơ màng màng trợn mắt, y theo bản năng kéo chăn ra hướng bên ngoài nhìn, kết quả lại bị Tiêu Kỳ ấn trở về.

"A a a —— a a a —— "

Tiểu sa di bị té đau liền đỏ vành mắt, Tiêu Kỳ không hề thông cảm xuống giường chụp tới, trực tiếp ôm lấy cái bụng nhỏ mềm nhuyễn kẹp lại, ngay lập tức nhanh chân bước đi, đem hắn ném ra ngoài cửa.

"Câm miệng của ngươi lại, ngươi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, có nhớ chưa."

Tiêu Kỳ ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, ngồi xổm trên đất cùng đứa nhỏ mặt đối mặt. Tiểu sa di sợ hãi không thôi, oan ức bưng lấy cái mông, Tiêu Kỳ phun ra răng nanh đè thấp thanh tuyến, từng câu từng chữ uy hiếp vật nhỏ trước mặt, cốt ý để người kia sợ đến rụt cổ run cầm cập.

"Không, không được, ách —— phật tổ nói, ách, không thể nói dối..."

"... Vậy ta liền đem ngươi ném vào trong núi nuôi sói."

"Núi, trong núi, ách, không có sói. Nha..."

Sợ sệt lại sợ sệt, thế nhưng tiểu sa di vẫn là ý chí kiên định, tư duy rõ ràng, hắn khóc nấc liên tiếp lui về phía sau. Hành lang phía dưới có mất bậc thanh bậc, hắn thút thít cái mũi chảy đầy nước rúi lui, thiếu chút nữa liền mơ mơ hồ hồ lăn xuống.

"..."

Tiêu Kỳ mặt mũi tối sầm thân thủ nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy người, miễn cho hắn đem cái mông té thành năm cánh hoa, hắn này là nhất thời lòng tốt, ngược lại làm cho tiểu sa di ở trong cánh tay hắn khóc càng lớn tiếng hơn, hắn nghiến răng, đầu cũng đau đến sắp nứt, lúc này Tạ Trạc đã khoác lại áo ngoài đẩy cửa đi ra.

"Ngươi mau trở về, này không cần ngươi —— "

Gân xanh trên thái dương Tiêu Kỳ hằn lên, hắn thậm chí theo bản năng muốn đem miệng của tiểu hài tử này lấp kín. Hắn chỉ lo Tạ Trạc bởi vì việc này mà chịu ủy khuất, nhưng mà hắn đến chết đều không nghĩ tới, Tạ Trạc thế mà đã định liệu trước cúi người ngồi xổm xuống, hướng đứa nhỏ đang không ngừng khóc thét giơ cánh tay.

"Thủ trạm làm sao vậy? Làm sao khóc thành như vậy, đến, đến cho Tạ ca ca xem."

"Nha —— Tạ Trạc ca ca, nha... Nha oa! ! Hắn là người xấu —— "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro