Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Kỳ có thể xem là vị hoàng đế duy nhất trong mấy đời quân chủ Thần Lương xuất thân từ quân nhân, Phật môn thanh tịnh, khó chứa một thân sát khí của hắn. Một bước đi vào sơn môn liền cảm thấy cả người không dễ chịu, hơn cả là hai tay chắp trước ngực thuận theo các tăng nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Tiêu Kỳ cùng nơi này khác biệt quá mức mạnh mẽ, hắn dọc theo bậc thang hẹp dài chậm rãi đi lên. Áo bào thêu long văn huyền sắc như một thanh lợi khí hung ác, cường hãng xé rách bức tranh sơn thủy an nhàn điềm tĩnh.

Núi rừng lặng im đã lâu đột nhiên nổi gió, tuyết rơi chất chồng trên đầu ngọn cây rì rào bị thổi bay, lộ ra hình dáng chạc cây khô héo, ương ngạnh, dữ tợn ngăn cản đường đi Tiêu Kỳ.

Quốc quân cúng tế, cho dù là một bậc thềm cũng phải được dọn sạch sành sanh, huống chi là mấy loại cây tạp nham khô héo. Việc này nói nhẹ thì là làm việc không chu đáo, nói nặng thì đơn giản chính là "đại nghịch bất đạo".

"Bệ hạ!"

Biến cố phát sinh liền tạo ra một trận xì xào, các thân vệ đi phía sau Tiêu Kỳ lập tức nhăn chặt đầu mày. Bọn họ phần lớn đều là những người sớm đi theo Tiêu Kỳ từ lâu, tất nhiên hiểu rõ Tiêu Kỳ một khi sinh khí thì không ai có thể gánh vác. Thế nhưng thần sắc hắn thủy chung không đổi, không có ý tứ làm khó dễ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang đá cuối cùng, trông thấy một vị hòa thượng mập mạp lớn tuổi đang đứng đợi ở đó nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ là nhận ra ánh mắt hắn đang nhìn mình, đại hòa thượng mặt mũi hiền lành khẽ gật đầu, nhấc ngón tay chỉ bảy tám nhánh cây đang lắc lư cạnh hắn, dường như đang nhắc nhở hắn cẩn thận bị cây cỏ gây thương tổn.

Phật gia mang trong lòng thiện niệm, khao khát giúp đỡ thiên hạ chúng sinh, chỉ là có một số người, vận mệnh an bài vĩnh viễn vô phương độ hóa. Tiêu Kỳ so với bất luận người nào đều rõ ràng điểm này, hắn khiêng giang sơn trên vai, vì đại cục, xác thực không thể không thu liễm tính tình.

"... Lui ra đi. Gọi người phía sau theo sát , cẩn thận xung quanh."

Ngày đông cây cối khô héo xấu xí, cành cây thô ráp cũng có thể dễ dàng cào ra vài vết thương trên tay, Tiêu Kỳ yên lặng chốc lát, trầm giọng mở miệng, đến thời điểm nhấc chân cũng thật cẩn thận từng li từng tí một, đẩy nhánh cây đang chặn ngang đường hắn ra khỏi.

Bậc thang cao chót vót, đi tới cuối cùng, cây cỏ sinh trưởng ngày càng sum xuê, đến khi cách đỉnh núi còn mấy bậc cuối cùng, Tiêu Kỳ cố ý dừng bước, nghiêng người chặn lại chạc cây đang giương nanh múa vuốt, thuận lợi cho Tuân Viễn Đạo ở phía sau đi qua.

"Tuân khanh."

Đừng nói là mấy vị tăng nhân chưa từng thấy qua Tiêu Kỳ, chính là ngay cả Tuân Viễn Đạo cũng có hơi kinh ngạc.

Đại hòa thượng đứng ở bậc thang cuối kia rốt cục cũng mở mắt ra, tựa như cười mà không phải cười nhìn lại, Tuân Viễn Đạo hít sâu một hơi, vẻ mặt hiếm thấy có chút vui mừng giống như hài tử mới trưởng thành. Hắn nhanh chóng điều chỉnh eo lưng đang rung lên, tiêu sái phe phẩy ống tay áo tiếp tục bước lên bậc thềm phía trên.

Tiêu Kỳ tuy là nhân vật chính trong buổi lễ, nhưng hắn dù sao cũng chưa từng dùng thân phận hoàng thân tham dự qua những việc như thế này, nếu như không có Tuân Viễn Đạo cùng trụ trì giúp đỡ, hắn đúng là khó mà có thể ứng đối.

Bất quá may mà trước mắt thực lực Thần Lương không thể so với lúc trước, thần tử cùng bách tính đều không giống trống khua chiêng, vô cùng thảnh thơi nên nghi thức cũng tương đối đơn giản.

Tiêu Kỳ là lần đầu tiên đi vào đại điện quốc tự, hắn từ nhỏ đã bị người ta xem là khắc tinh số mệnh không tốt, Tiêu Việt đối với lời này cùng cực tin tưởng, đem Tiêu Kỳ giam cầm thâm cung. Thế nên đối với hắn ngay cả chính điện hoàng cung còn chưa đi qua, huống chi là quốc tự.

"Bệ hạ, thỉnh."

Đại hòa thượng thân hình tròn trĩnh cung kính mở miệng thỉnh Tiêu Kỳ tiến vào điện, nội điện tráng lệ uy nghiêm chuyên thờ phụng bài vị của các vị tiên đế Tiêu thị, qua nhiều năm cô tịch, khắp nơi đều đã phủ bụi. Hòa thượng thân thủ đẩy cửa điện, bụi bặm trong phòng bị kinh động liền bay tán loạn khắp nơi, còn rơi lên áo cà sa giản dị của ông.

Tiêu Kỳ chặn lại tro bụi bay vào mũi, bước chân vào điện, hắn là đang thay Tiêu Việt chuộc tội tất cả mọi việc cho nên trước mắt này hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

Thần Lương nguyên bản là một quốc gia thuộc địa chịu sự chi phối, hơn trăm năm trước, Tiêu thị không cam lòng bị chèn ép, quyết tâm nổi dậy cuộc chiến đẫm máu giành lại giang sơn. Thế nhưng vào tay Tiêu Việt lại trầm mê thần quỷ không màn chính sự, chỉ trong mấy năm, Thần Lương liền tuột dốc đến mức phải đứng giữa ranh giới sống còn, bị ngoại giặc xâm lược.

"—— liệt tổ ở trên, Tiêu Kỳ thỉnh tội."

Đệm hương bồ tích bụi sớm đã không còn tác dụng gì, Tiêu Kỳ khép lại đôi mắt bị tro bụi bám vào mà đỏ ửng lên, quy củ quỳ xuống.

Đây là chuyện mà hắn phải làm, trước mặt là trường án, tất cả bài vị của các bậc quân vương từ khi khai quốc đến nay cùng tổ tiên trấn thủ đất phong đều được cung phụng tại nơi này. Thần Lương vì lệch khỏi quỹ đạo mấy năm mà người trong thiên hạ đều đang nhìn hắn dùng thân phận chính thống dập đầu trước mặt các vị tổ tiên khai quốc, triệt để bác bỏ thời đại của bậc cha chú ngu muội. Chỉ có như vậy, thần dân mới có thể tin tưởng hắn sẽ đem Thần Lương xoay chuyển trở về như trước

Thuộc nằm lòng từng chữ trong văn tế, bên trong điện thờ to lớn vẫn còn có thể nghe rõ tiếng nói vang vọng. Bụi bặm ở trường án bị gió lạnh thổi bay, thuận tiện dính đầy trên người Tiêu Kỳ.

Một tiểu sa di tuổi tác vẫn còn nhỏ chờ đợi một bên hương án, nhất thời không nhịn nổi tò mò trong lòng, lén lút ngẩng đầu nhìn ngắm Tiêu Kỳ mấy lần, muốn nhìn một chút vị tân đế nghiệp chướng đầy mình trong miệng người ngoài có phải thật hay không có ba đầu sáu tay.

Bên trong điện ánh sáng không nhiều, tiểu sa di chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng gương mặt, đang muốn nheo mắt lại nhìn rõ một chút thì kết quả là bị vị đại hòa thượng ở phía sau ấn lại, cái đầu trọc lốc xoa nhẹ hai lần.

"Ồ! A... A, a di đà phật, bệ hạ thỉnh, thỉnh dâng hương."

Tiểu sa di sợ hết hồn, lúc này mới nhớ tới mình còn có việc cần hoàn thành, hắn vội vàng hạ thấp đầu cung kính đem hương đi qua. Niệm xong văn tế, trên mặt Tiêu Kỳ không có biểu tình gì, tiểu sa di nơm nớp lo sợ đem nhang dâng lên, khẩn trương đến nỗi tay nắm tràng hạt cũng run rẩy cả lên.

Đứa nhỏ bụ bẫm khỏe mạnh bất quá chỉ bảy, tám tuổi, thân áo sư đơn giản lại sạch sẽ, tuy thấp bé nhưng không hề gầy yếu, vừa nhìn liền biết được người chăm sóc rất tốt.

Quốc tự từ lâu hoang phế, những tăng nhân tâm tính không đủ kiên định từ lâu đã rời đi rồi, chỉ còn lại một số tiểu tăng cơ hồ đều là cô nhi bị vứt bỏ, thuở nhỏ được nuôi dưỡng trong chùa. Qua nhiều năm như vậy, đều dựa cả vào trụ trì Tịnh Trần một mình nuôi lớn.

Tiêu Kỳ đầu ngón tay hơn phát run, hắn trầm mặc một lúc, tiếp nhận đèn nhang châm lửa, hướng bài vị phía trên trường án dập đầu ba cái, sau khi đứng dậy, lại đem hương giao cho tiểu sa di.

Chua xót khôn kể làm Tiêu Kỳ có chút thất thần, nói về phụ tử, hắn căm hận Tiêu Việt bạc tình bạc nghĩa, còn nói về quân thần, hắn chán ghét Tiêu Việt ngu xuẩn vô năng.

Nói tóm lại, hắn vĩnh viễn sẽ không thể hòa giải được với người kia, ác danh sát huynh thí phụ từ lâu đều áp trên người của hắn, con đường hắn đi hoàn toàn trái với cương thường đạo lý, cho nên loại thương cảm mềm yếu vô dụng này tuyệt đối không có quan hệ gì với hắn.

Tiêu Kỳ ở bên trong điện khá lâu, người bên ngoài không dám ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ có thể yên lặng quỳ gối bên ngoài chờ đợi.

Gió núi thổi đánh vào chuông đồng trên đỉnh, khàn khàn cất lên âm thanh không rõ càng khiến lòng người khó chịu.

Qua hai khắc, Tiêu Kỳ mới từ trong điện đi ra, đại lễ chính sự đã làm xong, còn lại là mấy ngày ăn chay khổ hạnh.

Trong chùa trên dưới đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, những địa phương khác đều là theo phân công mà làm, riêng tẩm điện của Tiêu Kỳ thì nhất định phải do đích thân hắn dọn dẹp.

Tiểu sa di lật đật bước ngắn bước dài đem đồ dùng cúng tế mang ra, Tịnh Trần rảo bước đi ra hai tay chắp trước ngực, hơi cuối đầu, báo cho mọi người biết hết thảy đều thuận lợi.

Tuân Viễn Đạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lão nhân gia như trút được gánh nặng, căn bản không quan tâm ý định muốn tự xuất thủ làm việc của Tiêu Kỳ, trực tiếp nhanh chân đi ra ngoài, thẳng đến phòng ăn cơm chay.

Đám nội thị cùng thân vệ so với tể tướng gia còn tận trách hơn, thấy quân chủ của mình đã động thủ làm việc, bọn họ liền lập tức dựa theo phân phối nhiệm vụ hỗ trợ quét tước, muốn thay Tiêu Kỳ chia sẻ chút công tác

Bất quá một đám vũ nhân chinh chiến nhiều năm làm sao có thể làm được việc gì tinh tế, trong chớp mắt đã bẻ gãy mất mấy cây chổi, lau cột trụ đến nỗi tróc mất sơn hoa văn , căn phòng nguyên bản hảo hạng lại được sửa đến ngói lưu ly cũng vỡ mấy cái.

Loại tình cảnh minh quân trung thành hòa hoãn phối hợp có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người Tiêu Kỳ, giữa bọn hắn chỉ có thể diễn là là gà bay chó sủa. Tịnh Trần mắt giấu ý cười, đẩy tràn hạt âm thầm niệm hai tiếng a di đà phật.

Đại hòa thượng không hề đau lòng chút gia sản ấy của mình, cũng không để ý Tiêu Kỳ khi đi lấy nước lau dọn trở về có hay không lỡ tay quăng ngã bài vị của tổ tiên.

Ông cất bước xuyên qua đám người bận rộn, đuổi theo người bạn già của mình, dự định bảo đệ tử trù phòng làm thêm hai phần đồ ăn. Ông vừa gặp lại tiểu bằng hữu thuở nhỏ, núi non lạnh lẽo đơn sơ, người khác da dày thịt béo ông không quản, nhưng vị bằng hữu này nhất định phải đãi ngộ hắn chu đáo.

Quân vương đi vào chùa cũng không bắt buộc tĩnh tâm lễ Phật, thế nhưng luận bàn nghe giảng thì lại không thể không làm.

Tịnh Trần đương nhiên biết rõ hắn là cái đức hạnh gì, cũng biết hắn không thể thông hiểu tuệ căn kia, cho nên cũng không cùng hắn phí sức giảng kinh luận đạo mà chỉ để hắn vào ban đêm tĩnh tâm một mình ở trong phòng.

Tiêu Kỳ giữa ban ngày cọ rửa mệt đến hai mắt trở nên mơ mơ màng màng bụng đánh lên mấy hồi. Trong chùa đồ chay thanh đạm, tuy là ăn ngon nhưng cũng không tính là no, hắn thuở nhỏ chịu khổ quá nhiều, vô cùng sợ đói, nếu không có thức ăn mặn lót đáy sẽ làm hắn luôn cảm thấy hoảng hốt bất an.

Chỉ là đang ở quốc tự, phải biết thu liễm thói quen không ăn thịt uống rượu, Tiêu Kỳ cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể chống cằm ngồi trước bàn ăn âu sầu.

Trong núi yên tĩnh sao có thể giống hoàng cung đèn đuốc luôn sáng, Tiêu Kỳ sau khi sao chép hai trang kinh thư vô cùng vừa ý gật gật đầu. Hắn mỗi ngày nếu không thấy được Tạ Trạc thì vô luận làm gì cũng đều không nhấc lên được tinh thần.

Tiếng gõ cửa của nội thị vang lên quấy nhiễu cảnh tượng được cùng Tạ Trạc gặp gỡ của hắn, Tiêu Kỳ vuốt mắt ngáp một cái, mực nước trên tay đều bị bôi hết lên trên mặt.

"Tiến vào."

Hắn sau khi chỉnh trang lại dáng ngồi đoan chính mới trầm giọng hướng ngoài cửa gọi người tiến vào. Chính là tiểu nội thị A Trạch trên tay chỉ cầm theo một hộp cơm, ngày đó trước khi xuất phát đến quốc tự hắn đã cùng A Trạch nói qua cơm chay trong chùa ăn không đủ no, thời điểm có thể thu thêm hai cái bánh bao thì liền thu về.

"Ngươi đây là đi lấy mấy cái bánh bao a? Làm sao lại chậm như thế, còn lấy thêm được gì nữa không?"

Hộp cơm ba tầng cầm lên nặng trình trịch, tầng thứ nhất là bốn cái màn thầu trắng toát, tầng thứ hai là một bát canh thuốc vẫn còn đang bốc hơi nóng, Tiêu Kỳ nhìn bữa ăn mà mặt biến xanh, nhìn thấy lá rau thì cả người liền khó chịu.

Hắn vốn định như vậy bỏ cuộc, nhạt nhẽo cắn bánh màn thầu, thế mà tiểu nội thị vẫn luôn không lên tiếng lại thay hắn mở nắp tầng thứ ba.

"Ngươi..."

Thức ăn được che kín giấy dầu yên lặng nằm trong hộp đựng thức ăn, đem trang giấy xé ra, đập vào mắt là một khối thịt khô màu sắc ngon miệng dụ người.

Động tác cắn bánh của hắn đột ngột dừng lại, vội vàng đem nội thị bộ dáng phục tùng kéo đến trước mặt lưu loát xốc lên cái mũ chướng mắt.

Vuốt lại mái tóc dài rối tung xỏa xuống theo thân hình đơn bạc thon gầy, nốt ruồi son khéo léo ngưng tụ tại đuôi mắt. Ánh đèn mờ nhạt chiếu tới lại có thể phá lệ rực rỡ xinh đẹp, người này không phải Tạ Trạc thì còn có thể là ai.

"Tạ, Tạ Trạc? Tạ Trạc?! Ngươi làm sao, không phải, ngươi làm sao, a —— "

Tiêu Kỳ cả kinh trợn to đôi mắt, vui mừng loay hoay như tiểu cẩu hưng phấn lắc lư cái đuôi. Một miếng bánh màn thầu hắn vừa ăn cũng kẹt lại ở cổ họng, sống chết nuốt cũng không trôi, chỉ có thể một bên nhảy một bên liều mạng nện ngực.

Đường đường vua một nước, ăn vụng thịt khô không tính là việc quá mất mặt, thế nhưng vì ăn vụng thịt khô mà mắc nghẹn truyền ra cũng không phải chuyện tốt.

Tạ Trạc vừa buồn cười vừa lo lắng, y vội vàng kéo Tiêu Kỳ ngồi xuống thuận khí uống nước, lại cố ý dùng ống tay áo lau qua vết trà dính bên môi hắn, đồng thời cũng thay hắn lau đi vết mực trên mặt.

"Nhỏ giọng một chút... Nhỏ giọng một chút, ngươi mau ăn, đừng để người khác phát hiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro