Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù không hiểu vì sao ánh mắt ba người bạn cùng phòng người này còn kỳ quái hơn người kia, nhưng bốn người vẫn cùng nhau đi ăn.

Rốt cuộc nếu không có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi họ được phân lớp thì mấy người họ cũng sẽ ở cùng một phòng.

Quý Thần đi dưới ánh sáng, bất động thanh sắc đánh giá Thẩm An.

Họ vẫn chưa chính thức nhập học nên tất cả đều mặc đồ bình thường.

Gia tộc Mục Vân Bình và Kỳ Vũ vốn đã định cư ở chủ tinh Liên Minh Long tộc, phỏng chừng còn có những người thân khác trong gia tộc đi học ở đây, hai người đối với Học viện Quân sự Liên Minh hiển nhiên rất quen thuộc, Kỳ Vũ là người nói nhiều, dọc đường đi miệng luôn không ngừng nghỉ, người bên cạnh chỉ thỉnh thoảng không kiên nhẫn liền trả lời một cái.

Thẩm An dường như đã quen đi trong bóng râm, không giống như những người sôi nổi xung quanh, cậu an tĩnh vững vàng, sợi tóc mềm mại, khi không nói không cười sắc mặt có chút lạnh lùng, giống như tuyết đầu mùa đông, rõ ràng là lạnh, nhưng trên bề mặt vẫn ẩn chứa một tia sáng ấm áp mê hoặc.

Quý Thần không khỏi nhớ lại hai lần gặp gỡ trước đó.

Trốn tránh thực sự rất lưu loát, động tác cũng nhanh, thân thủ có vẻ không tồi, chỉ là quá mềm mại, Thẩm An này cho người ta cảm giác quá mềm mại, mặc dù là khi cự tuyệt hay kháng cự cũng không có cảm giác sắc bén gì.

Giống như đánh vào một chiếc đinh không mềm cũng không cứng.

Quý Thần nhìn chằm chằm mái tóc đen mềm mại của đối phương hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, bọn họ sắp đi qua một cái sân tập nhỏ, sắp đi tới cuối con đường có bóng râm, ánh sáng trên đầu nghiêng xuống, dưới chân Quý Thần loạng choạng một bước, dường như đang thử cái gì đó.

Hắn cao hơn Thẩm An rất nhiều, lại là một thiếu niên kiêu ngạo, ở cái tuổi luôn xao động này, chỉ cần hơi vận động cũng có thể gây ra một làn sóng nhiệt.

Sau đó hắn nhìn Thẩm An bước tới trong nháy mắt nửa người đã tự nhiên nấp dưới bóng dáng hắn, Thẩm An tựa hồ không quá chú ý tới điều này, rốt cuộc cũng không có ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào dưới bóng, chỉ là thân thể cậu vẫn như cũ đứng thẳng, đôi mắt hơi cụp xuống, đôi đồng tử hổ phách màu vàng lộng lẫy xinh đẹp đó càng tỏa ra ánh rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời.

Thẩm An quả thực hoàn toàn không biết người bên cạnh đang nhìn cái gì nghĩ cái gì, cậu hơi nghiêng đầu, trong đầu nhỏ tính toán số tiền trong túi mình.

Trong Học viện Quân sự Liên Minh có hai nhà ăn, một cái giá rẻ, hơn phân nửa đều bán dịch dinh dưỡng, một nửa nhỏ bán các bữa ăn trợ cấp đơn giản.

Căn tin khác tương đối cao cấp, chủ yếu cung cấp các loại rau thịt, trong đó có một ít thịt của một số loài dị thú bị săn bắt, tuy nhiên không có trợ cấp, giá cả rất đắt đỏ, là nơi chỉ có một ít giảng viên hoặc học sinh có gia cảnh tốt nhàn không có việc gì làm mới tới.

Sau không gian gấp, không gian sống của họ bị dị thú thu nhỏ, dị thú rất hung bạo mạnh mẽ, một số dị thú còn có năng lực đặc biệt, lúc không gian gấp nghiêm trọng nhất các khu vực dị thú liên tục xuất hiện, dẫn đến giả cả các loại rau củ và thịt không ngừng tăng cao, nhưng giá thịt dị thú vốn ban đầu rất đắt nhưng vì dị thú tràn lan, giá cả đã giảm một chút, khiến Thẩm An không đến mức như trứng chọi đá.

Nhưng dựa vào mấy đồng trong túi Thẩm An cũng không thể tồn tại được lâu.

Bất quá mặc dù học sinh quân đội bắt buộc phải ở trong trường, nhưng cứ hai tuần lại có một ngày nghỉ, Thẩm An đã tìm được một nơi có thể mua khối năng lượng của mình, nên việc này cũng không quá khó khăn.

Thẩm An cẩn thận suy nghĩ, bất đắc dĩ lấy ra mấy tinh tệ lấy thẻ ăn.

Đi theo ba người bạn cùng phòng đi mua một túi dịch dinh dưỡng, dùng miệng cắn mở túi, rồi uống chất đặc biệt bên trong túi.

Uống xong hai ngụm, Thẩm An lại mở to mắt, có chút mới lạ cầm túi dịch dinh dưỡng đưa đến trước mặt nhìn hồi lâu.

Vị cam, chua chua ngọt ngọt tươi mát, rất ngon.

Không hổ là chủ tinh, dịch dinh dưỡng có vị ngon hơn những địa phương xa xôi.

Những dịch dinh dưỡng này về cơ bản có thể cung cấp dinh dưỡng và cảm giác no cần thiết cho một bữa ăn, tuy nhiên do theo đuổi quá mức việc thay thế bữa ăn, nên trước cuộc bạo động của dị thú, sự phát triển của dịch dinh dưỡng rất chậm nên hương vị thật sự không thể khen tặng.

Nhưng sau khi hoàn cảnh sống bị thu nhỏ, dịch dinh dưỡng phát triển nhanh chóng, dịch dinh dưỡng trên chủ tinh Long tộc này là loại tốt nhất mà cậu từng uống.

Túi lớn giá rẻ hương vị lại tuyệt vời.

Rất tốt.

Thẩm An lại ngậm dịch dinh dưỡng vào miệng, lòng tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống tương lai của mình.

Bốn người cũng không ngồi ở căn tin, bọn họ mua đồ ăn xong rồi nhìn thời tiết tốt bên ngoài, dứt khoát tìm một chỗ ngồi bên ngoài xem mọi người luyện tập.

Thẩm An ngồi ở vị trí thấp nhất, hình như sợ nóng nên tìm một góc ngồi xuống.

Cậu kỳ thật không thể hiện nhiều biểu tình trên mặt.

Chỉ nhấc túi dịch dinh dưỡng lên nhìn, hơi nheo mắt rồi lại ngậm vào.

Ba người bên cạnh hoặc dựa vào tường hoặc dứt khoát ngồi trên thanh ngang phía dưới sân huấn luyện, đều cầm dịch dinh dưỡng nhìn chằm chằm Thẩm An.

"Tôi cảm thấy tôi không thích hợp lắm?"

Kỳ Vũ thì thầm với Mục Vân Bình bên cạnh.

Mọi người đều bằng tuổi nhau, đều là sinh viên quân sự.

"Sao tôi lại thấy cậu ta có lông xù thế nhỉ?"

Chỉ uống dịch dinh dưỡng mà quý trọng như vậy, làm người ta muốn sờ đầu cậu.

Eo, ý tưởng này còn rất ghê tởm.

Đối diện là tiếng sinh viên cuối cấp đang huấn luyện chiến đấu, vừa lúc che đi giọng nói của Kỳ Vũ.

Thẩm An ngồi hơi xa nên không nghe thấy, nhưng Quý Thần lại quay đầu nhìn sang.

Mục Vân Bình cũng nhìn chằm chằm thêm vài lần, cuối cùng thu hồi tầm mắt cũng không nói một lời, chỉ cắn mở túi đóng gói, đem dịch dinh dưỡng uống sạch sẽ, sau đó vo túi đóng gói thành một quả bóng rồi đập vào ót của Kỳ Vũ.

Túi đóng gói nảy lên hai lần rồi rơi xuống đất, người máy dọn dẹp bên cạnh nhanh chóng bay tới, màn hình điện tử trên ngực nhấp nháy, mang theo ý khiển trách.

"Hít ——"

Kỳ Vũ khoa trương hít hà một hơi, sắc mặt thay đổi liên tục, cái túi đập vào đầu cũng không đau, nhưng bị một người máy nhỏ ở đây thở hổn hển khiển trách thì quá đáng.

Ngươi là loại trí tuệ thiểu năng nào? Nhìn cho rõ ràng rốt cuộc là ai đã ném rác?! Ở chỗ này chấn vấn ai? Hả?!

"Đã nói với cậu rồi, nói chuyện phải dùng đầu óc."

Mục Vân Bình từ trên cao nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng dậy, cúi đầu nhìn máy truyền tin của mình.

Khi đến học viện quân sự, kỳ thật tất cả các máy truyền tin trước đó đã bị thu rồi, chỉ có thể sử dụng máy truyền tin nội bộ của sinh viên quân sự, nhằm trao đổi dữ liệu tốt hơn với một ít tích phân và điểm số trên Tinh Võng của trường.

Máy truyền tin cũng kết nối vào diễn đàn nội bộ của học viện quân sự.

Mỗi học viện quân sự kỳ thật đều có diễn đàn riêng nội bộ của mình, hơn nữa còn có một diễn đàn lớn, bên trong ngư long hỗn tạp, hàng ngày tràn ngập những cuộc đấu võ mồm hay hẹn đánh nhau lớn nhỏ giữa bảy học viện quân sự lớn của Liên Minh, ngẫu nhiên còn có người không phải người của học viện quân đục nước béo cò xem náo nhiệt ở bên trong.

Hoạt động sôi nổi nhất diễn đàn hôm nay tất nhiên là buổi đón tân sinh viên lần này.

Mục Vân Bình đã tìm được một bài viết.

Hai người họ ồn ào quá.

Thẩm An cũng uống mấy ngụm dịch dinh dưỡng rồi quay đầu nhìn qua.

Vừa lúc nghe thấy Kỳ Vũ bất mãn.

"Tôi cảnh cáo cậu Mục Vân Bình, hôm nay là lần thứ hai cậu yêu cầu tôi dùng đầu óc nói chuyện, tựa hồ cậu đã quên tôi là người không có đầu óc!"

Lần đầu gặp một người đem chuyện mình không có đầu óc ra nói còn rất tự tin sảng khoái.

Mục Vân Bình: ...

Hắn hít một hơi dài, khuôn mặt lạnh lùng vẫn có chút choáng váng, không hề cười chút nào.

"Là lỗi của tôi."

Hai người một đi một về, đem chuyện không có đầu óc và không cao hứng diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Thẩm An xem đến sửng sốt, không nhịn được nghiêng đầu lại cười một tiếng.

Sự chú ý của Quý Thần thoáng chốc bị Thẩm An hấp dẫn, Mục Vân Bình bên kia đã lắc máy truyền tin, nhìn sang.

"Lúc vào trường cậu khiêu chiến với học sinh năm hai?"

Thẩm An tự hỏi hai giây mới nhận ra lời này là nói với ai.

Vô thức nhìn về phía Quý Thần.

Quý Thần a một tiếng, nhướng mày cầm máy truyền tin lên xem, sau đó lười biếng cười cười, ngả người về phía sau.

Hoàn toàn trái ngược với Thẩm An, thiếu niên trông như một lưỡi dao sắc bén được rút ra khỏi vỏ, từ mặt mày đến khóe môi, khắp nơi đều lộ ra sắc bén.

"Không tính là khiêu chiến."

Hắn vừa nói vừa cười nhìn về phía Thẩm An, dùng đầu ngón tay hơi đỡ cằm.

"Cậu cũng không thấy sao?"

Có quan hệ gì với cậu à?

Thẩm An chớp mắt, sau đó mới nhận ra.

"A, cậu nhìn thấy tôi à?"

"Tôi không có mù."

"Cậu sắp trở thành người nổi tiếng rồi đó."

Kỳ Vũ cũng lên diễn đàn nhìn xem.

Kinh ngạc cảm thán nhìn qua Quý Thần.

"Tinh thần lực của cậu là từ A trở lên?"

Trên diễn đàn nội bộ của Học viện Quân sự Liên Minh, hình ảnh Quý Thần nhẹ nhàng lưu loát ném một học sinh lớp trên được đăng lên trên cùng, có người đẩy hắn lên hàng đầu.

Thiếu niên đẹp trai kiêu ngạo, đã thu hút sự chú ý của nhiều học sinh lớp trên, có thể tưởng tượng hắn sẽ được đào tạo như thế nào trong tương lai.

Tuy nhiên, loại kỳ tài trương dương này chưa bao giờ được nghe nói đến trên chủ tinh, có lẽ đến từ tinh hệ khác như Thần An.

"Nhưng bức ảnh này là ai chụp vậy?"

Kỳ Vũ nhìn hồi lâu, cau mày.

"Thẩm An cũng bị chụp vào ảnh."

Ở một bên của bức ảnh, thiếu niên có mái tóc mềm mại và đôi mắt hổ phách màu vàng hiếm thấy, dưới ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp, chính là Thẩm An xách theo túi lớn túi nhỏ đang chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Thẩm An cũng lấy máy truyền tin ra, tìm được nội dung liên quan.

"Hẳn là không có chuyện gì đúng không?"

Chỉ chiếm một góc nhỏ của bức ảnh.

Chắc không có ai chú ý tới đâu nhỉ?

Thẩm An lướt xuống.

'Tân sinh viên lần này thật lợi hại, vào ngày đầu tiên đã thách thức học trưởng? '

'Hiện tại cậu ta được phân vào ban nào? Ban ba hay ban bốn? Để tìm cơ hội thu thập một chút. '

À, một cuộc trò chuyện bình thường.

Thẩm An tiếp tục kéo xuống.

'Wow, có ai để ý cậu sinh viên năm nhất ở góc ảnh không? Màu mắt rất đẹp và hiếm thấy, là chủng tộc hỗn huyết sao? Trông thật ngoan ngoãn.'

'Đồng ý, tôi cũng chú ý tới, thật trắng, lớn lên cũng đẹp, đây là học đệ học ban nào a? '

'Tôi thực sự muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này, đây thực sự là sinh viên quân sự sao? Để huấn luyện viên nhìn thấy một bé dễ thương như vậy có xuống tay tàn nhẫn hành hạ không đây?'

'Nói đến đây, tôi nhìn qua bảng biểu, hình như học sinh mới này ở cùng ký túc xá với tên ngốc Kỳ Vũ?'

Thẩm An xem nhẹ câu cuối cùng, chỉ an tĩnh nhìn màn hình.

Ngoan cái quỷ.

Cậu phải mau phơi đen.

Khuôn mặt này là thứ ngươi muốn xoa là xoa sao?

Không ngờ rằng việc mình vô tình lọt vào ống kính lại gây ra hậu quả như vậy.

Cho đến khi Mục Vân Bình bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở.

"Cho dù cậu không có đầu óc thì cũng phải biết diễn đàn của trường dùng tên thật chứ?"

Một bình luận mới xuất hiện trên diễn đàn.

Vừa vặn là đến từ vị bên cạnh cậu.

Có vẻ như đã hoàn toàn đem hình tượng "không có đầu óc" của mình quán triệt đến cùng.

'Nói ai là tên ngốc??! Tới đây chúng ta làm một trận!'

Thẩm An: ...Ồ, không phải là nhắc cậu.

Thẩm An âm thầm xóa đoạn văn nhỏ trong khung thoại.

Cậu là bảo bảo ngoan, có đầu óc, cậu sẽ không đăng bài viết ngắn để chọc chọc dỗi người đâu.

Bản tính vừa mới sinh động sau khi thoát ra khỏi tinh hệ Bộ Phong đã bị đè ép một cách lặng lẽ mà không bị ai chú ý.

Cho đến khi tiếng bước chân phía sau nhanh chóng đến gần, âm thanh kiêu ngạo nghiến răng nghiến lợi.

"Thẩm, An, thật sự là ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy