Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân phía sau không chỉ đến từ một người.

Bốn người cùng quay lại nhìn.

Thẩm An sửng sốt một lát, người kia đã chạy tới trước mặt cậu.

Một thiếu niên mặt có chút non nớt, đầy tức giận đứng trước mặt Thẩm An, chặn mất ánh sáng trên đầu cậu.

Đôi mắt gần như bốc lửa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm An.

"Tại sao ngươi lại bỏ nhà đi? Tự mình lén lút báo danh vào học viện quân đội mà không nói một lời, là muốn người khác chê cười Trần gia chúng ta sao?"

Đối phương quá mức cường thế, khiến Thẩm An vốn quen tránh né cũng phải lùi lại.

Sau đó cậu mới phản ứng lại.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Trần Tuyền, người em trai trên danh nghĩa sau khi cậu được Trần gia nhận nuôi lúc năm tuổi năm ấy.

Hầu hết những ký ức về Trần gia đều u ám, mang theo kháng cự và co rúm, chỉ một số ít giống như thắp lên ngọn đèn dầu cổ xưa, tỏa ra hơi ấm nhạt nhòa.

Phần lớn sự ấm áp đó đến từ chủ mẫu đã qua đời của Trần gia, Thẩm Chuẩn, là nỗi nhớ duy nhất của Thẩm An ở tinh hệ Bộ Phong, mà đối với các thành viên khác của Trần gia, Thẩm An trên thực tế đều là nếu có thể tránh thì tránh, thậm chí rất nhiều bóng ma của thời thơ ấu đều đến từ hai anh em Trần gia.

Một số người đi theo Trần Tuyền vội vàng đuổi kipj, đứng sau lưng Trần Tuyền, đánh giá Thẩm An đang ngồi dưới đất.

"Ta ở chỗ này đi theo giáo viên học tập."

Trần Tuyền giọng điệu ngang ngược, nhưng sau một thời gian không gặp, cảm giác ưu việt trong hắn ta càng mạnh mẽ, hắn ta đánh giá Thẩm An từ trên xuống dưới.

Thẩm An biết cảm giác ưu việt của đối phương đến từ đâu.

Thầy của Trần Tuyền, Hà Tập, là một vị năng lượng khắc sư cao cấp trong Liên Minh Long tộc, ông đã từng bị tặc tinh tế trong tinh hệ Bộ Phong chặn lại, ngay lúc đó được Thẩm An tìm được trong khoang cứu hộ.

Sau này Hà Tập đề xuất nếu ai đó trong Trần gia có thiên phú trong lĩnh vực này, hơn nữa nguyện ý làm năng lượng khắc sư, khi ông ấy nguyện ý làm giáo viên dẫn dắt, lão quản gia nhìn cậu lớn lên đã lặng lẽ nắm lấy tay cậu.

Năng lượng khắc sư là một nghề dựa vào ngộ tính cũng dựa vào giáo viên, đầu tiên phải có thiên phú, có thể sử dụng chính xác tinh thần lực để trích xuất năng lượng từ đá năng lượng ra, sau đó dựa vào hệ thống hoàn chỉnh của giáo viên để truyền năng lượng vào tấm truyền dẫn nhằm đạt được khả năng sử dụng năng lượng tối đa linh hoạt.

Chỉ dựa vào chính mình sờ soạng là không được, ngay cả khi có thiên phú, cũng cần tìm một giáo viên có phương pháp khắc họa của mình, cho nên các năng lượng khắc sư thường tụ tập thành một nhóm, khi đã có giáo viên tương đương với việc bước vào vòng tròn lớn này. Do đó, sự phát triển trong vòng tròn là nhất quán, điều này sẽ dẫn đến kỹ thuật khắc năng lượng ở Đế Quốc nhân loại tốt hơn ở Liên Minh Long tộc không ít.

Mà Thẩm An biết ý của đối phương là gì, Hà Tập tỉnh lại sau hôn mê, tưởng rằng mình được Trần gia cứu, vậy chỉ có thể là Trần gia cứu, Trần Tuyền có thiên phú nên cần một người thầy dẫn dắt.

Nhưng nói thật, Thẩm An cũng không muốn tìm một giáo viên năng lượng khắc sư, cậu vốn đã có ý định rời khỏi Trần gia từ lâu, vừa lúc đem cơ hội này coi như báo đáp cho Trần gia.

Lúc ấy cậu im lặng, cũng chỉ là suy nghĩ đến, từ sau khi mẹ Thẩm qua đời, quản gia đã lâu rồi không nắm tay cậu.

Thẩm An đứng lên, tiểu tính tình vừa mới lộ ra lại một lần nữa chôn trở về, chỉ bình tĩnh gật đầu, nhìn đối phương như người xa lạ.

"Vậy à."

Hà Tập dường như đích xác là đang hợp tác với Học viện Quân sự Liên Minh.

"Vậy à?"

Phản ứng bình tĩnh này ngay lập tức chọc giận Trần Tuyền, hắn ta vênh váo tự đắc đến gần Thẩm An, vươn tay kéo cổ tay Thẩm An.

"Ngươi lại muốn làm gì? Lén lút báo danh vào học viện quân sự, còn không đi quân đoàn số 2 với anh cả? Ngươi lại đây cùng ta, đừng tưởng chạy ra sẽ được tự do, Trương Phi Hi, máy truyền tin của tôi ở đâu? Thẩm An, nói rõ ràng với cha và anh cả —— "

Trần Tuyền chính là người như vậy, là con út trong nhà, khi mẹ qua đời, hắn ta còn rất nhỏ, gầy yếu nhiều bệnh, luôn được cưng chiều, cộng với những tin đổn nhảm nhí bên ngoài, thái độ đối với Thẩm An cũng rất ác liệt, ngày xưa hắn ta duỗi tay ra là có thể bắt lấy Thẩm An, yêu cầu Thẩm An làm này làm kia, gánh tội thay hắn ta, làm hắn ta hình thành thói quen.

Vì là con của Thẩm Chuẩn, Thẩm An yên lặng thoái nhượng, điều này khiến tên vô pháp này đối xử với Thẩm An càng tệ hơn.

Nhưng giờ phút này Thẩm An lùi lại một bước, nhẹ nhàng leo lên bậc thang, làm cho Trần Tuyền bắt vào khoảng không, chợt thất bại làm Trần Tuyền sửng sốt, hắn ta nhìn gương mặt Thẩm An, Trần Tuyền chưa bao giờ nhận được sự đối xử như vậy từ Thẩm An, hắn ta hoảng sợ, tựa như có chỗ nào đó thay đổi, còn không đợi hắn ta rõ ràng đây là cảm giác gì.

Quý Thần bên cạnh tiến lên một bước, thiếu niên rất cao, cao hơn Trần Tuyền rất nhiều, hắn lập tức nắm lấy cổ tay đối phương, trên tay hơi dùng lực, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.

"Không thấy sao, không thấy cậu ấy không muốn nói chuyện với ngươi sao?"

"Híc—"

Trần Tuyền với thể chất yếu ớt đương nhiên không thể so sánh được với Quý Thần, hắn ta vừa khẽ cau mày, đám người đi theo hắn ta cũng đã tiến lên.

Mục Vân Bình và Kỳ Vũ bên cạnh cười nhạo một tiếng, thản nhiên đứng ở phía sau Thẩm An.

Chuyện này nghe như chuyện gia đình của người khác, thực ra không dễ quản, nhưng nếu muốn nói đến Học viện Quân sự Liên Minh và Quân đoàn số 2 bên cạnh thì có thể nói, hai học viện quân sự này cùng tồn tại trên chủ tinh Liên Minh Long tộc, chắc chắn sẽ phát sinh nhiều xích mích hơn so với các học viện quân sự khác, ngay cả trong gia tộc ở hai học viện quân sự cũng sẽ khác nhau.

"Cái gì mà không đến Quân đoàn số 2? Học viện Quân sự Liên Minh của chúng ta tốt hơn Quân đoàn số 2 rất nhiều, được không?"

"Buông tay!"

Trương Phi Hi vững vàng mặt mày, bắt lấy tay Quý Thần.

"Các ngươi đây là đang động thủ với một năng lượng khắc sư sao? Đây là học sinh của ngài Hà Tập —"

"Ta không quan tâm —" là học sinh của ai.

Quý Thần ngang ngược tàn nhẫn, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, khi cười có loại cảm giác không quan tâm đến sự điên cuồng của người khác, người thản nhiên như vậy, khiến người khác không chú ý đến đáy mắt hắn toàn hờ hững hung ác, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tới việc lấy mạng người.

Cho đến khi người phía sau vô thức giơ tay nắm lấy góc quần áo của hắn.

Thật giống như không có nhuệ khí của sinh viên quân sự, giọng nói đều đều, thậm chí đối với người khiêu khích đến trên đầu mình, âm cuối cũng đều rất ngoan.

"Đừng động thủ."

Lời này vừa nói ra, cả ba người Học viện Quân sự Liên Minh đều chậc lưỡi, quay đầu nhìn Thẩm An.

Vốn dĩ đang đối chọi gay gắt, bọn họ chiếm thế thượng phong, kết quả lời này vừa ra, tốt, làm cho bọn họ động thủ vì Thẩm An không danh chính ngôn thuận.

Thiếu niên này không được a, không có khí thế gì cả, học viện quân sự thật sự có thể có một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng thương như vậy sao?

Lúc Quý Thần đến gặp Thẩm An, liền thấy Thẩm An hơi cúi đầu, lôi kéo góc áo hắn, tóc đen mềm mại có một xoáy tóc nho nhỏ.

Ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ vô dụng.

Trần Tuyền nhìn bộ dáng này của Thẩm An, hắn ta liền cảm thấy an tâm, đây mới là Thẩm An mà hắn ta quen thuộc.

Mặc kệ là ngày thường vẫn ôm đồ chơi bị hỏng, hay bị hắn ta cố ý làm vấp ngã, hoặc là sau khi hắn ta trưởng thành, chậm rãi ý thức được chuyện này xét đến cùng cũng không có liên quan đến Thẩm An, bắt đầu biệt nữu nhưng tổng vẫn đối xử với Thẩm An như trước kia.

Mà Thẩm An luôn như vậy, trầm mặc lại an tĩnh cúi đầu, yên lặng tiếp thu tất cả những điều tốt và không tốt.

Quý Thần dùng đầu ngón tay nâng cằm Thẩm An lên, vừa lúc nhìn vào đôi mắt không cảm xúc của Thẩm An.

Thẩm An hoàn toàn không ngờ tới hành động của đối phương nên sửng sốt một chút, đôi mắt chớp một cái, sau đó đôi mắt hổ phách màu vàng óng lại sáng lên như thể đã có phản ứng.

Đây là ... đang ngẩn người?

Thẩm An lui về phía sau, đem cằm từ trong tay người này đoạt lại, sau đó mới nhìn về phía Trần Tuyền tựa hồ đã thắng một ván.

Khá buồn cười.

Cậu ngăn cản bạn cùng phòng của mình, nhưng cậu không ngờ mấy người bạn cùng phòng gặp ngày đầu tiên sẽ giúp đỡ, sau lưng Trần Tuyền, ngoại trừ Trần gia, còn có một giáo viên năng lượng khắc sư khác.

Cậu không muốn người khác vì mình mà gặp rắc rối, chỉ thờ ơ nói.

"Ta sẽ không quay về."

"Cái gì?"

Trần Tuyền còn chưa kịp phản ứng, hắn ta vừa lấy máy truyền tin, gọi cho anh cả Trần Kinh vẫn đang học ở Quân đoàn số 2, nghe thấy câu này liền nhìn lên.

"Ngươi nói gì cơ?"

"Ta nói," Thẩm An nghiêm túc nhìn hắn ta, "Ta sẽ không quay về, cha..... Không, gia chủ Trần gia hẳn là hiểu rõ."

Họ chưa bao giờ là gia đình, nhưng vì một tình cờ, gia chủ đã đưa cậu về dù có đủ loại tin đồn, bây giờ sai lầm này sẽ chấm dứt.

Đầu ngón tay của Trần Tuyền hơi run lên.

Thẩm An thậm chí còn cười một cái, trong mắt phản ánh bộ dáng của đối phương, sự hờ hững và thỏa hiệp đó là do sự xuất hiện của mẹ Thẩm Chuẩn, nhưng bây giờ trò chơi 'gia đình' đã kết thúc.

"Về sau ta chỉ là Thẩm An, trở về đi, đừng đến nữa."

Cách đó không xa, trên tầng hai của quán cà phê phía nam, có vài bóng người cao lớn đang đứng trên đó lặng lẽ thu hết thảy vào mắt.

"Lần này là thu một cái bánh bao mềm? Đều khi dễ đến trên đầu rồi, xử hắn ta a."

Thanh niên tóc đen mắt đen nằm trên lan can trong tay đang cầm một hộp cơm thịt dị thú xa xỉ, mỉm cười nhìn ra ngoài như đang xem kịch vui, trên vai có bốn sọc vàng, những chiếc tua vàng rơi xuống đung đưa trên bộ quân phục thẳng tắp màu xám đen, sau khi xem xong nháo nhiệt, còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Cái này không được, đám gia hỏa này là học sinh ban ba mới sao? Chủ nhiệm ban ba mới là Xích Mạc? Vậy là sắp bị huấn luyện tàn nhẫn rồi sao? Thủ tịch, cậu nói có đúng không?

Nam nhân được gọi là "thủ tịch" đứng lên ở một bên, trên tay cầm cái ly, mái tóc vàng sáng lấp lánh, đôi mắt vàng chỉ nhẹ nhàng nhìn qua, liếc nhìn một cái rồi không chút hứng thú thu hồi.

"Cậu rất rảnh?"

"Ha ha ha, đúng vậy, Mặc Huyền, có rảnh không đến chiến trường ảo giết thêm dị thú rèn luyện kỹ năng của mình để có thể đối phó với trận chiến dị thú lần sau, không thể so với cậu ở đây bát quái nha?."

Nam nhân có con ngươi màu xanh đậm bên cạnh ngồi tựa lưng vào ghế, nâng ly với nụ cười tản mạn.

Bên trong ly là dịch dinh dưỡng được điều chế đặc biệt, vẫn còn đang sủi bọt, rất thoải mái trong thời tiết hơi nóng này.

"Hắc, ta nói ngươi nè Thương Giang, nếu ngươi nhìn lại, ta cam đoan ngươi cũng sẽ có hứng thú như ta," Mặc Huyền sờ cằm, nhìn chằm chằm dưới lầu, "Cái bánh bao nhỏ này có một đôi mắt rất đẹp, hơi giống màu vàng, nhưng lại sẫm hơn vàng."

"Hả? Là con lai hỗn huyết sao?"

Thương Giang tò mò nhìn qua.

Mọi người đều biết, chủ tinh Liên Minh Long tộc Hoàng Kim Thánh Vực, là lãnh địa nơi Quân đoàn đệ nhất Long tộc đóng quân, Tổng chỉ huy của Quân đoàn đệ nhất Long tộc là Tô Dục của Hoàng Kim Long gia tộc.

Giống như thủ tịch Tô Hợp năm 4 của Học viện Quân sự Liên Minh, Hoàng Kim Long có mái tóc vàng sáng lấp lánh và con ngươi màu vàng lạnh lẽo, có tinh thần lực cường hãn dẫn tới vô số Long tộc đi theo, hiện tại che chở một phương, mặc dù bên trong Long tộc xuất hiện một ít vấn đề, nhưng vẫn là vương giả nói một không hai ở chủ tinh Liên Minh.

Vì vậy, bất cứ thứ gì liên quan đến vàng đều sẽ thu hút sự chú ý của người dân Liên Minh.

Mà đôi mắt hổ phách màu vàng của Thẩm An dưới ánh sáng rất gần với màu vàng.

"Không giống."

Tô Hợp thậm chí không ngẩng đầu lên, quai hàm lạnh lùng cứng ngắc, giọng nói càng thêm lãnh đạm.

Sau khi uống hết chất lỏng trong ly, hắn đứng dậy đi về phía sân huấn luyện, đôi mắt vàng lạnh lùng, hàng cúc trên quân phục màu xám đen cũng không sáng bằng đôi mắt hắn.

Hoàng Kim Long trời sinh kiêu ngạo lãnh khốc, cho dù có che chở các chủng tộc khác trong lãnh thổ, cũng sẽ không đem họ đặt ở trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy