Phần 10. Tiếng mưa gió ban đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra quà tặng vốn nên là ở ngày sinh nhật Tiểu Thỏ mới mở ra, tiếc là, cô gái nhỏ căn bản là chờ không được, mỗi ngày chỉ cần vừa thấy Trình Chi Ngôn là ồn ào muốn mở quà tặng ra.

Trình Chi Ngôn cũng thật sự bị cô quấn quít không có biện pháp nào, đành phải lấy quà tặng ra tặng cô trước.

Tiểu Thỏ ôm hộp quà trong tay, chân tay vụng về muốn mở nó ra, chỉ tiếc kỹ năng mở quà tặng cô còn chưa tốt, cố gắng mở hộp quà cả buổi, cuối cùng cũng chỉ mở được một chút giấy đóng gói bên ngoài mà thôi.

Trình Chi Ngôn ở bên cạnh nhìn cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận hộp quà trong tay cô, hai ba lần liền mở ra đóng gói bên ngoài, bày ra quà tặng bên trong.

Đó là một con thỏ toàn thân tuyết trắng, lông xù, hai cái lỗ tai thật dài dựng thẳng ở trên đầu, ánh mắt đỏ rực, trên cổ con thỏ nhỏ còn có nơ con bướm màu hồng.

Tiểu Thỏ vẻ mặt hưng phấn ôm ấp con thỏ kia vào trong ngực, sau đó không khỏi kích động ở trên mặt Trình Chi Ngôn dùng sức hôn một cái nói: " "Cảm ơn anh nước chanh."

Trình Chi Ngôn giật mình, đưa tay sờ má mình, nhịn không được có chút đỏ mặt.

" Từ hôm nay trở đi, em muốn ôm thỏ nho nhỏ đi ngủ!" Tiểu Thỏ ôm con thỏ Trình Chi Ngôn đưa cho cô kia, hưng phấn mà nói.

" Thỏ nho nhỏ?"

" Chính là tên con thỏ này." Tiểu Thỏ vui vẻ ôm con thỏ ngã xuống giường lăn mấy vòng.

Trong mắt Trình Chi Ngôn đầy bất đắc dĩ nhìn cô.

Lúc đi ngủ buổi tối, Tiểu Thỏ thật đúng là ngoan ngoãn ôm thỏ nho nhỏ nằm ở trong ổ chăn bên cạnh Trình Chi Ngôn, không quá một lát, liền ngủ.

Trình Chi Ngôn rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, có con thỏ này, mình cũng không chịu nỗi khổ bị Tiểu Thỏ sờ mặt mỗi ngày rồi.

Từng có một lần Trình Chi Ngôn thừa dịp sau khi Tiểu Thỏ ngủ, ở trên vị trí của mình để một con gấu lớn thay thế mình cho Tiểu Thỏ sờ.

Không nghĩ tới Tiểu Thỏ sờ soạng hai lần liền trực tiếp gào khóc, " Không thấy, không thấy, anh nước chanh của em không thấy..."

Trình Chi Ngôn đành phải cam chịu số phận đi tới gần để cho cô sờ soạng ở trên mặt mình.

Nhưng mà trong lòng anh vẫn có nghi vấn, chẳng lẽ Tiểu Thỏ có bản lĩnh sờ mặt biết người?

Nhưng mà hiện tại tốt rồi, có cái này con thỏ này, em ấy sẽ không quấn quít muốn sờ tới sờ lui mình rồi.

Nhưng mà sự thực chứng minh, anh thật sự là tự vẽ cảnh tượng đẹp, quá ngốc quá khờ dại.

Sau khi Tiểu Thỏ ngủ không bao lâu, cô vốn đang ôm con thỏ, liền trực tiếp chuyển đổi một trăm tám mươi độ , một đôi tay nhỏ mềm mại lại bắt đầu theo thói quen hướng trên mặt Trình Chi Ngôn sờ.

Trình Chi Ngôn hỏng mất.

Sau khi sinh nhật Tiểu Thỏ, thời tiết cũng trở nên càng ngày càng ấm áp.

Trong không khí bắt đầu dần dần lan tràn không khí ẩm ướt, nhiệt độ không khí cũng chậm rãi tăng lên.

Sau khi bước vào tháng sáu, Tiểu Thỏ mỗi ngày liền ngóng trông mùa hè nhanh đến, như vậy cha cô có thể rời khỏi bộ đội về nhà chơi cùng cô.

Mưa nhỏ ngoài cửa sổ rơi lộp độp không ngừng, giọt mưa óng ánh trong suốt rơi vào trên lá cây xanh biếc, lại bị lá cây bắn ngược đến trên mặt đất.

Tiểu Thỏ chống hai tay ngồi ở bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn mưa ngoài cửa sổ vừa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: " Anh nước chanh, mùa hè khi nào thì mới có thể đến a."

" Nhanh thôi, chờ một tháng nữa là tới." Trình Chi Ngôn cầm quyển sách trong tay, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh cửa sổ, giọng nói dừng một chút lại tiếp tục nói: " Mưa này hình như mưa mấy ngày rồi?"
" Vâng ạ." Tiểu Thỏ buồn chán chống cằm nhìn mưa ngoài cửa sổ, chu miệng nói nhỏ: " Chủ nhật tốt đẹp đều không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể ngốc ở nhà, thật nhàm chán."

" Em có thể đi xem tivi." Trình Chi Ngôn sau khi liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu bắt đầu đọc sách.

" Phim hoạt hình phải buổi tối mới có, lúc này đều là phim truyền hình nhàm chán và tin tức trực tiếp." Tiểu Thỏ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn từ ghế tựa bên cạnh cửa sổ nhảy xuống, chạy về phía phòng khách.

Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vì đề phòng Tiểu Thỏ lại thấy cái phim truyền hình tình yêu lộn xộn gì đó, sau đó lại chạy tới hỏi mình vấn đề kỳ quái, anh cầm lấy sách theo sát sau lưng Tiểu Thỏ cũng xuống lầu.

Tiểu Thỏ mở ti vi, bên trong đúng lúc phát tin tức.

" Từ giữa tháng sáu, do hồ Động Đình, hồ Bà Dương mưa lớn liên tục rơi xuống, làm cho lưu lượng sông Trường Giang nhanh chóng tăng lên, cùng với ảnh hưởng của các con sông, mực thuỷ triều vùng ven sông tỉnh Giang Tô đã lân cận mực nước. Lần mưa to này rơi xuống là từ năm một ngàn chín trăm năm tư......"

Trong tin tức nữ MC còn đang đọc bản thảo, Tiểu Thỏ đã trực tiếp đổi kênh.

" A a..... khắp nơi đều là tin tức trực tiếp..."

Tiểu Thỏ đổi liên tục vài kênh đều là tin tức này, nhịn không được liền ném điều khiển từ xa, ngửa mặt lên trời.

" Hình như khắp nơi đều đang mưa a....." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tin tức trên tivi, thuận miệng cảm khái một câu.

" Vâng ạ, rất muốn đi chơi...." Tiểu Thỏ đã không có hưng trí xem tivi, cả người lười biếng nằm úp sấp ở trên ghế sofa nhìn mưa nhỏ bên ngoài rơi lộp độp.

Trận mưa này vẫn rơi, rơi liên tục bảy ngày.

Nhà trẻ Tiểu Thỏ và trường tiểu học Trình Chi Ngôn đã được nghỉ hè.

Hai người vốn còn có thể qua nhà sinh hoạt rồi cùng đi trường học một chút, thế này liền hoàn toàn bị ngột ngạt ở trong nhà.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ bị ngột ngạt sắp mốc meo, từ miệng hỏi: " Đã là mùa hè, cha em khi nào thì trở về?"

" Cha em à?" Tiểu Thỏ nghe thấy Trình Chi Ngôn nhắc tới trọng tâm đề tài mình cảm thấy hứng thú, nhất thời tinh thần tỉnh táo: " Chắc là mấy ngày nay thôi, hôm nay mẹ hết giờ làm em hỏi mẹ một chút."

" Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, đứng dậy từ trong giá sách đưa ra một quyển sách báo, hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay nói: " Đến đây, kể chuyện xưa cho em nghe."

" Được!" Tiểu Thỏ vội vàng cười tít mắt tiến đến bên cạnh Trình Chi Ngôn.

Buổi tối, lúc mẹ Tiểu Thỏ tan việc, Tiểu Thỏ tự động theo sát bà về nhà rồi.

" Oa, tại sao hôm nay không cần ở nhà anh nước chanh ăn cơm chiều rồi hả ?" Mẹ Tiểu Thỏ vừa mở cửa vừa nhìn con gái mình, cười hỏi.

" Mẹ, ba ba khi nào thì trở về?" Tiểu Thỏ ngửa một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong mắt chờ đợi hướng tới bà hỏi.

" Cha con a...." Vừa nhắc tới cha Tiểu Thỏ, giọng nói mẹ Tiểu Thỏ nhất thời có chút mất mác: " Ông ấy chắc phải một thời gian nữa mới trở về."

" Vì sao, cha không phải nói mùa hè cha sẽ có thể trở về sao?"

" Tiểu Thỏ." Bà ngồi xổm xuống, hai tay ôm thân thể nho nhỏ của Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: " Bộ đội cha con tạm thời có nhiệm vụ, ông ấy đảm nhiệm nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ trở về."

" Nhiệm vụ gì vậy?" Tiểu Thỏ hỏi lại.

" Nói con cũng không hiểu."
Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, sau đó mở cửa đi vào bên trong.

" Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, nói cho con biết...." Tiểu Thỏ đi phía sau mẹ, vừa quấn quít bà vừa cằn nhằn.

" .Ai...." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, chỉ vào mưa nhỏ rơi tí tách ngoài cửa, hướng về Tiểu Thỏ nói: " Nhìn thấy mưa đang rơi bên ngoài không?"

" Vâng! Thấy được." Tiểu Thỏ dùng sức gật gật đầu, " Đã rơi thật lâu thật lâu, con và anh nước chanh đều không thể ra ngoài đi chơi được."

" Quân khu của cha con hiện tại cũng đang mưa, hơn nữa mưa so với bên này của chúng ta còn lớn hơn." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Thỏ nói: " Sau khi trời mưa quá lớn, nước sông nước hồ sẽ dâng cao, đến khi mặt nước lên cao vượt qua mặt đất sẽ phát sinh lũ lụt, con biết không?"

" Vâng.... Chính là nước làm chìm ngập đường." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt mấy cái, gật gật đầu bày tỏ mình đã hiểu.

" Chính là ý tứ này, nhưng mà cha con ở quân khu bên kia, mặt nước dâng lên thật sự rất cao, người đi ở trên đường, mặt nước đều đã sắp vượt qua đầu rồi."

" Oa... Vậy không phải biến thành bể bơi rồi hả ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt mới lạ.

" Ách..... Cũng có thể nói như vậy." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu tiếp tục nói: " Nhưng mà cũng không phải mỗi người đều biết bơi, cho nên cha phải đi cứu những người không biết bơi, chờ cha cứu những người đó xong rồi, ông ấy có thể về nhà."

" A...." Tiểu Thỏ hiểu sơ sơ rằng cha mình đi làm cái gì, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó hướng về mẹ lớn tiếng nói: " Cho nên cha giống như là siêu nhân đi cứu người khác."

" Đúng." Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu xù xù của cô, cười cười.

Nhưng mà trận mưa này...... Khi nào thì mới có thể dừng lại......

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nhìn hạt mưa không ngừng rơi xuống, chỉ trông mong trời nhanh chóng nắng lên.

Ngày 25 tháng 6, toàn bộ mực nước vùng ven sông tỉnh Giang Tô vượt qua mực nước cho phép.

Mực thuỷ triều ở Nam Kinh ngày 6 tháng 7 cao 9.90m.

Bởi vì mực nước vùng ven sông cao, bên trong thành phố thoát nước bị tắc nghẽn, hình thành quy mô úng ngập nghiêm trọng.

Dưới ánh trăng tuần bảy đến trung tuần tháng chín, mực nước trên sông sông chính Trường Giang liên tục chịu nước của các nhánh sông vùng trung du tụ hợp chảy về, ngày 29 tháng 7 ở Nam Kinh mặt trời mọc lên cao nhất - mực nước đạt 10.14m cao vị trí thứ hai trong lịch sử, ở 10m duy trì liên tục trong 17 ngày.

Nghỉ hè chấm dứt, mưa rơi gián đoạn không liên tục trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có một hai ngày trời nắng như thế, nhưng mà duy trì không được bao lâu lại bắt đầu đổ mưa.

Tiểu Thỏ thỉnh thoảng ở tin tức trực tiếp trên ti vi nhìn thấy bóng dáng cha mình, ông mặc quân phục nguỵ trang, vác bao cát, mặc dù trên người trên mặt toàn bộ đều là lấm tấm bùn lầy đứng ở trong nước cao cỡ nửa người dáng người vẫn cao ngất như cũ, vẫn phong thái như cũ.

" Mẹ, mẹ, con vừa ở trên ti vi nhìn thấy cha rồi!" Tiểu Thỏ vội vàng chạy nhanh như chớp vào phòng bếp túm tạp dề mẹ mình kéo bà đi đến trước mặt ti vi.

Trong tin tức trực tiếp vẫn thông báo các chiến sĩ cố gắng chống lũ cứu tế ở vùng gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất như cũ, nhưng mà Tiểu Thỏ túm mẹ lại một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng cha mình.

Tiểu Thỏ quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt mẹ mình nhìn chằm chằm màn hình tivi, khóe miệng mím thành một đường thẳng, trên mặt tràn ngập mong đợi và lo lắng.
Trời mưa gián đoạn như vậy qua một thời gian rốt cục mặt trời cũng xuất hiện mấy ngày.

Tiểu Thỏ vô cùng cao hứng túm anh nước chanh ra ngoài chơi đùa một chuyến, trở về ăn cơm chiều sau đó tắm xong liền trực tiếp ngã xuống giường ngủ say.

Cảm giác không biết ngủ bao lâu, trong mơ màng, Tiểu Thỏ cảm thấy khát nước muốn thức dậy uống nước.

Cô ở trên giường trở mình vài cái, sau đó ngồi xuống, hướng về bốn phía nhìn nhìn.

Trình Chi Ngôn không ở trong phòng, chỉ có một cái đèn bàn mờ nhạt trên tủ đầu giường, bên trong ấm nước trống trơn một giọt nước cũng không có.

Tiểu Thỏ bưng chén trà, dụi dụi mắt, chân trần giẫm ở trên mặt đất, đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.

Bên ngoài cầu thang cũng là một mảnh tối đen, chỉ có một cái đèn tường tản ra ánh sáng yếu ớt.

Tiểu Thỏ loáng thoáng nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, hình như là tiếng mẹ mình.

Chân nhỏ trắng nõn của cô dẫm xuống cầu thang, giống như con rối dưới ánh đèn yếu ớt được bao bọc bởi ánh sáng, bởi vì chân trần cho nên lúc cô xuống lầu một chút âm thanh cũng không có phát ra.

Nhưng mà xuống một nửa cầu thang, động tác Tiểu Thỏ đột nhiên dừng lại.

Cô từ trong khe hở tay vịn cầu thang, nhìn thấy mẹ mình hình như đang ngồi ở trên ghế sofa lau nước mắt.

Mẹ Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh bà, một cánh tay ôm chặt bà, hình như đang an ủi cái gì đó.

Trình Chi Ngôn của cô đang ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt ngưng trọngn cô chưa bao giờ thấy qua.

Không biết vì sao Tiểu Thỏ không tiếp tục đi xuống dưới nữa, cô mặc váy ngủ bưng chén trà, lặng yên không một tiếng động ngồi chồm hổm xuống bên cạnh tay vịn cầu thang, đôi mắt to trắng đen rõ ràng lặng lẽ nhìn mẹ dưới lầu.

" Mẹ Tiểu Thỏ, cậu phải nén bi thương, thuận theo tự nhiên...

Ai..... Chuyện này....." Mẹ Trình Chi Ngôn thở dài một hơi dường như không biết nên tiếp tục mở miệng như thế nào.

" Uh'm...." Mẹ Tiểu Thỏ vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt vừa khốn khổ gật đầu, " Tôi biết..... Đạo lý này tôi cũng biết.... Nhưng mà tưởng tượng đến mùa hè năm nay anh ấy không thể trở lại, trước mắt cũng rốt cuộc không về được...... Tôi trong lòng liền....."

Giọng nói của bà đứt quãng, còn không ngừng nghẹn ngào, căn bản nói không nên lời.

Mẹ Trình Chi Ngôn lại thở dài một hơi.

" Cậu nói, tôi phải mở miệng nói với Tiểu Thỏ như thế nào..... Nói cho nó, cha nó đã chết..... Ông ấy không trở về chơi đùa cùng nó nữa, đưa nó đến trường, cũng sẽ không kể chuyện xưa cho nó trước khi ngủ...." Mẹ Tiểu Thỏ khóc đến gần như thở gấp không ra hơi, " Nó còn nhỏ như vậy, nó mới bốn tuổi a..... Loại chuyện này, chỉ có một mình tôi chấp nhận là được.... Vì sao Tiểu Thỏ cũng phải chấp nhận chuyện như vậy a...."

" Đừng khóc, đừng khóc....." Mẹ Trình Chi Ngôn cũng nhịn không được bắt đầu lau nước mắt, bà vừa vỗ nhẹ bả vai mẹ Tiểu Thỏ vừa thấp giọng nói: " Tiểu Thỏ còn nhỏ, chuyện này trước đừng nói cho nó, chờ nó trưởng thành lại nói, may ra trong lòng nó sẽ dễ chịu một chút.

" Đứa nhỏ này..... Từ lúc được nghỉ hè mỗi ngày đều hỏi cha con khi nào trở về...." Mẹ Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, khăn giấy trong tay thay đổi một tờ lại một tờ, " Nó vốn chờ mong lúc khai giảng tháng 9, cha nó có thể mang theo nó đi học.......Tôi...."

Tiểu Thỏ không có tiếng động ngồi chồm hổm ở trên bậc thang, đôi tay mũm mĩm mềm mại ôm chặt chén trà trong tay.

Cha đã chết? Ông ấy không bao giờ trở lại nữa?
Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mẹ Tiểu Thỏ, nghe bà nói những lời này nhịn không được cũng đỏ hốc mắt.

Nhớ tới Tiểu Thỏ, anh nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía phòng mình trên lầu.

Lại ở trong khe hở tay vịn cầu thang nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm.

Đôi má trắng nõn hồng hào của Tiểu Thỏ được ánh sáng yếu ớt của đèn tường chỗ cầu thang chiếu vào, một vòng sáng nhàn nhạt bao quanh cô, đôi mắt to ngập nước linh động, giờ phút này lại chứa đầy nước mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm phương hướng người dưới này.

" Tiểu Thỏ....?" Trình Chi Ngôn không tự chủ được kêu ra tên cô.

Nghe một tiếng la lên thế, mẹ Trình Chi Ngôn và mẹ Tiểu Thỏ lập tức ngừng nói chuyện.

Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay lau nước mắt trong ánh mắt một cái, ngẩng đầu hướng về phương hướng Trình Chi Ngôn đang nhìn.

Trên cầu thang vắng vẻ trống không, một bóng người cũng không có.

" Ngôn Ngôn, con vừa rồi thấy Tiểu Thỏ hả?" Mẹ Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn về phía con trai của mình, giọng nói nghẹn ngào hướng anh hỏi.

" Con...." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, lại nhìn thoáng qua trên cầu thang, sau đó lắc lắc đầu nói: " Con cũng không xác định."

Mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.

" Ngôn Ngôn, con đi lên lầu xem một chút, nhìn xem Tiểu Thỏ có phải còn đang ngủ hay không." Mẹ Trình Chi Ngôn mở miệng hướng anh nói: " Thời gian cũng không còn sớm, con cũng đi ngủ sớm một chút, mẹ và dì con lại nói chuyện một lát, chuyện này, trước đừng để cho Tiểu Thỏ biết, biết không?"

"...."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát sau đó khẽ gật gật đầu.

Anh đứng dậy, hướng mẹ Tiểu Thỏ lên tiếng chào hỏi xong liền bước nhanh lên phòng mình trên lầu.

Đi đến cửa phòng, bước chân của anh dừng một chút, không tiếp tục tiến lên.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cửa phòng gỗ hồ đào, hít một hơi thật sâu, nhưng mà trong lòng giống như cỏ hoang rối loạn lan tràn vô hạn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh không biết nên đối mặt Tiểu Thỏ như thế nào.

Anh đứng ở cửa do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, yên tĩnh giống như lúc trước.

Đèn bàn trên tủ đầu giường vẫn tản ra ánh sáng mờ nhạt ấm áp như cũ, một bóng dáng nho nhỏ đưa lưng về phía mình nằm ở trung tâm giường lớn trong phòng, dường như đang ngủ say.

Trình Chi Ngôn nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh chậm rãi đi đến bên giường, đưa tay sờ sờ tóc mềm mại của Tiểu Thỏ, sau một giây cả người đều ngây ngẩn.

Trong lòng bàn tay anh là một mảnh ướt át lạnh lẽo, ở đêm hè nóng bức không khí khô nóng, làm sao lại hình thành một mảnh ướt át.

" Tiểu Thỏ?" Tâm của anh nhịn không được trầm xuống, anh đưa tay lật lại thân thể Tiểu Thỏ, quả nhiên thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô tràn đầy nước mắt.

" Hu hu hu...anh nước chanh...." Tiểu Thỏ kìm nén tiếng khóc đã lâu, giờ phút này nhìn thấy Trình Chi Ngôn rốt cuộc nhịn không được cả người đột nhiên chui vào trong lòng anh, lên tiếng khóc lớn lên, " Cha em không bao giờ trở lại nữa, ông ấy nói đưa em đi học, cùng em tham gia đại hội thể dục thể thao, đều là lừa em.... Hu hu hu..."

Hai tay Trình Chi Ngôn ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, cảm thấy thân thể nho nhỏ của cô đang không ngừng run rẩy, một giọt lại một giọt từ trong mắt cô rơi xuống làm ướt ngực áo sơmi anh, giống như nước sông chảy mạnh, một vòng một vòng vờn quanh ở trái tim anh, làm cho anh nhịn không được mà đau lòng

Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động hoảng loạn lên cầu thang, nhưng mà cuối cùng tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng của anh.

Trong phòng ngủ Trình Chi Ngôn chỉ có một cái đèn bàn tỏa ra ánh sáng yếu ớt trên tủ đầu giường, mà anh ôm Tiểu Thỏ đang khóc to, giống như là ngồi ở ranh giới vũ trụ trống trải lại đen tối, tay nho nhỏ giơ ra liền giống như là hứng được nước rơi xuống.

" Tiểu Thỏ...." Trong giọng nói Trình Chi Ngôn che dấu khổ sở, anh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: " Muốn khóc liền khóc đi, khóc ra hết sẽ dễ chịu một chút."

" Oa - -" Tiểu Thỏ sau khi nghe xong lời này lại càng hắng giọng bắt đầu gào khóc.

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, yên lặng ôm cô ngồi ở trên giường như vậy, vỗ nhẹ cô.

Đợi cho tiếng khóc của Tiểu Thỏ ít đi một chút anh sờ sờ đầu xù xù của cô, trán để trên trán cô, giọng nói ôn nhu nói: " Cha em không có lừa em, ông ấy đồng ý đưa em đi học, cùng em tham gia đại hội thể dục thể thao....."

" Nhưng mà rõ ràng vừa rồi mẹ nói ông ấy không bao giờ trở lại nữa...." Tiểu Thỏ thút tha thút thít nhìn Trình Chi Ngôn khóc nói.

" Uh'm.... Không phải, trước khi ông ấy đi đã nói với anh, lúc ông ấy không có ở bên cạnh em, thì anh sẽ đưa en đến trường, cùng em tham gia đại hội thể dục thể thao, sau đó chờ em trưởng thành, ông ấy sẽ trở lại, đến lúc đó, ông ấy có thể cùng em làm nhiều chuyện hơn." Ngón tay Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiểu Thỏ, cúi đầu hướng cô nói.

" Làm càng nhiều chuyện hơn là cái gì?" Tiểu Thỏ đôi mắt đỏ hồng hướng Trình Chi Ngôn hỏi.

" Uh'm.... Nói ví dụ như cùng em nấu cơm, cùng em nuôi chó, em không phải vẫn muốn nuôi một con chó nhỏ sao?"

" Nhưng mà mẹ không cho em nuôi....."
SKIP IN 7...
Advertisement
00:00

" Chờ em trưởng thành, lúc cha trở về, ông ấy liền cho em nuôi rồi." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, đặt đầu cô ở trên trên bả vai mình, đôi má ấm áp của anh dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì rơi lệ mà lạnh lẽo, tiếp tục nói: " Đến lúc đó em muốn làm cái gì, cha em đều cùng em làm."

" Nuôi mèo cũng có thể sao?"

" Có thể."

" Nuôi rùa thì sao?"

" Cũng có thể."

" Nuôi cái gì cũng có thể sao?"

" Uh'm...." Trình Chi Ngôn ôn nhu hướng Tiểu Thỏ cười cười, nhìn cô đã dần dần ngừng khóc, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hỏi: " Cho nên đến lúc đó, em muốn nuôi chó nhỏ tên gọi là gì?"

" Ưm... Để cho em suy nghĩ một chút đã....." Tiểu Thỏ dù sao vẫn là đứa bé, cô cũng không biết người chết là không thể sống lại, cũng không biết cha mình có phải thật sự nói những lời này với Trình Chi Ngôn hay không, cô chỉ biết là anh nước chanh là người ôn nhu nhất trên thế giới này, mà anh cho tới bây giờ cũng không lừa gạt mình.

Mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa nghe bọn nhỏ bên trong đối thoại, nhịn không được rơi lệ.

Mẹ Tiểu Thỏ nắm chặt khăn giấy trong tay, mặt giấy đã sớm ướt đẫm, mặc dù lau qua ở trên mặt, cũng không lau đi hết nước mắt, " May là còn có đứa nhỏ Ngôn Ngôn này ở đây, nếu không thì tôi thật không biết nên đối mặt với Tiểu Thỏ như thế nào....."

" Ai..... đứa nhỏ, qua một thời gian ngắn sẽ quên....." Mẹ Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, mẹ Tiểu Thỏ vỗ vỗ bả vai mẹ Tiểu Thỏ, xoay người đi xuống dưới lầu: " Ngược lại cậu, trong khoảng thời gian này dứt khoát xin nghỉ đi......"

" Vẫn là không cần....." Mẹ Tiểu Thỏ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào nói: " Xin phép ở nhà nhàn rỗi lại càng thương tâm, còn không bằng đi làm vội vàng một chút, có lẽ bận bịu quá liền quên. . ."

" Ai....." Mẹ Trình Chi Ngôn thở thật dài một tiếng, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa.

Trong phòng ngủ, Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ ngã vào trong lồng ngực mình ngủ một lần nữa, rốt cục nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trên lông mi dài dài vẫn đọng lại nước mắt trong suốt, cái mũi thẳng thắn mà xinh xắn khóc đến có một chút đỏ lên, khuôn mặt trắng noãn sờ lên hơi có chút lạnh lẽo, cái miệng đỏ hồng khi đang ngủ kia hơi hơi mở ra.

Tuy rằng vừa rồi khóc đến thảm thiết như vậy, nhưng mà giờ phút này bộ dáng Tiểu Thỏ ngủ vẫn hết sức bình thản.

Trong lòng Trình Chi Ngôn vẫn buồn bực, nhìn cô mắt buồn ngủ rốt cục cảm thấy tốt một chút.

Anh thật cẩn thận đặt Tiểu Thỏ nằm lên trên giường xong, dắp cho cô cái chăn mỏng, sau đó cúi đầu ở trên miệng nhỏ đỏ hồng của cô nhẹ nhàng hôn một cái.

Mong em cuộc đời này không bao giờ phải đối mặt chuyện đau lòng như vậy nữa.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, lại duỗi tay sờ sờ gương mặt cô, xoay người xuống giường, ngồi vào trước bàn học, mở ra nhật kí của mình.

Bút máy trong tay của anh xoay xoay, ánh mắt nhìn chằm chằm nhật kí hồi lâu, cuối cùng chậm rãi viết xuống một đoạn nói:

Có người nói qua, Thượng Đế vì ngươi đóng lại một cánh cửa, nhất định sẽ vì ngươi mở ra một cánh cửa sổ khác.

Tiểu Thỏ, anh hi vọng có thể trở thành cánh cửa sổ kia trong sinh mệnh của em.

Viết xong đoạn thoại này, anh lại chăm chú nhìn rất lâu, lúc này mới nhẹ nhàng khép lại nhật kí, tắt đèn.

Năm 1998 trận lũ lớn đặc biệt, cả nước và 29 tỉnh, khu tự trị gặp bão lũ khác nhau, diện tích gặp tai hoạ là 3.18 triệu mẫu, diện tích thành phố gặp tai họa là 1.96 triệu mẫu, người gặp tai hoạ là 2.23 triệu người, bỏ mạng 3004 người, nhà sập 685 vạn gian, kinh tế trực tiếp tổn thất đạt 1660 triệu nguyên.

Ở trong trận lũ lớn kia, ngàn vạn gia đình đau đớn vì mất người thân, mà nhà Tiểu Thỏ lại có một người trong đó.

Thời gian có thể chữa khỏi tất cả tổn thương, lúc thời gian đủ dài, đủ lâu những chuyện cũ đau này cũng chầm chậm quên dần đi.

Một năm trời mưa xuống tí tách kia, mang theo ấn tượng ướt át khắc ở trong trí nhớ Tiểu Thỏ, cũng không có tạo thành tổn thương quá lớn cho cô.

Mặc dù là rất nhiều rất nhiều năm sau này, lúc cô nhớ lại đoạn chuyện cũ này, cũng vẫn cảm tạ một cái mùa hè năm đó, có một Trình Chi Ngôn ôn nhu canh giữ ở bên cạnh mình.

Hạ qua đông đến, thu đi đông về, trong nháy mắt Tiểu Thỏ đã lên lớp chồi, mà Trình Chi Ngôn cũng lên tiểu học năm lớp sáu.

Đứa bé lớp chồi đối với đẹp xấu đã có đánh giá của mình, mà Tiểu Thỏ nhờ vào khuôn mặt đẹp ngọt ngào, thuận lợi được tuyển chọn làm hoa khôi lớp bọn họ.

Vì thế, mỗi ngày lúc nhà trẻ tan học, đều có một đống tiểu nam sinh vây xung quanh Tiểu Thỏ la hét ầm ĩ muốn Tiểu Thỏ đi nhà bọn họ chơi.

Mỗi khi đến lúc này, Trình Chi Ngôn đều không nói gì nhìn những đứa bé choai choai này, không nói hai lời bước nhanh tiến lên, cánh tay chụp tới liền ôm ấp Tiểu Thỏ ở trên tay rời khỏi một đám bé nhỏ thấp lùn này.

" Anh nước chanh! Anh đến rồi à!" Tiểu Thỏ vừa thấy Trình Chi Ngôn đến, cả người liền cười giống như một đóa hoa nở rộ.

" Uh'm." Trình Chi Ngôn ôm cô đi trở về bên cạnh xe đạp mình, phía sau đi theo một đám cái đuôi nhỏ líu ríu chưa từ bỏ ý định.

" Anh nước chanh, em có thể mời bạn học đến nhà chơi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro