Phần 9:Cha vợ tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Giáng Sinh qua không bao lâu liền nghênh đón Nguyên Đán năm một ngàn chín trăm chín mươi tám, lại qua hơn một tháng liền nghênh đón tết âm lịch.

Tới gần tết âm lịch, cha Tiểu Thỏ vẫn ở trong bộ đội rốt cục trở về thăm gia đình.

Một ngày trước trước khi cha Tiểu Thỏ trở về, Tiểu Thỏ kích động lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ không được.

Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ bọc chăn lăn qua lăn lại, nhịn không được mở miệng nói: " Đã là mười giờ, tại sao em còn không ngủ đi?"

Tiểu Thỏ từ trong chăn thò ra một cái đầu tròn nhìn Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: " Bởi vì mẹ nói ngày mai ba ba sẽ trở về."

" Vậy em đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai mới có thể đi đốn ông ấy a." Trình Chi Ngôn nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn Tiểu Thỏ nói.

" Nhưng mà em cao hứng a, em ngủ không được." Tiểu Thỏ dứt khoát xoay người một cái, bọc chăn ngồi dậy nói: " Anh nước chanh, em đã lâu không có nhìn thấy cha em, em đã không nhớ được ông ấy bộ dạng thế nào rồi."

" Mẹ của em không phải cho em xem ảnh chụp của ông ấy rồi sao?"

" Nhưng em cảm thấy mỗi lần ba ba trên tấm hình cũng không giống nhau....." Tiểu Thỏ chu chu, có chút thất vọng nói: " Mẹ luôn luôn nói với em, ban đêm ngày hôm qua ba ba trở về nhìn em, ông ấy còn hôn trên mặt em một cái..... Nhưng mà cho tới bây giờ mẹ cũng không gọi em dậy, nếu như mẹ gọi em dậy, em cũng có thể hôn ba ba một cái rồi."

"...."

Mẹ em là lừa gạt em.

Những lời này Trình Chi Ngôn suýt nữa thì nói ra miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Mùa đông lạnh giá, mặc dù là trong phòng mở máy sưởi, cũng vẫn có thể cảm nhận được không khí lạnh giá.

Trình Chi Ngôn nghe tiếng gió gào rít phía bên ngoài cửa sổ, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng nói: " Vẫn ngủ không được sao?"

" Uh'm." Tiểu Thỏ bọc chăn giống một trái bóng tròn, đưa tay xoa xoa ánh mắt lim dim."

" Qua đây."

Trình Chi Ngôn hướng về phía cô vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đến nằm bên cạnh mình.

Tiểu Thỏ vừa lăn vừa bò giống một con rùa, leo đến bên cạnh Trình Chi Ngôn liền nằm im.

" Muốn anh hát ru em ngủ không?"

" Muốn. Em muốn nghe 《 tìm cha 》" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vội vàng nằm bên cạnh Trình Chi Ngôn xong ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hiếm khi anh nước chanh nguyện ý chủ động ru cô đi ngủ, Tiểu Thỏ vội vàng nhân cơ hội đề xuất yêu cầu.

" Tại sao muốn nghe bài hát này?" Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì, Tiểu Thỏ dường như vô cùng thích anh hát bài hát này, đôi khi muốn anh hát vài lần, cô mới có thể ngủ.

" Em thích nghe bài này." Tiểu Thỏ mở to mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn Trình Chi Ngôn một cái nói: "Là anh đồng ý ru em đi ngủ."

" Được rồi...." Trình Chi Ngôn vươn tay ra, vừa vỗ chăn trên người Tiểu Thỏ, vừa cúi đầu hát:

" Mưa rơi không sợ, tuyết rơi cũng không sợ, dù gió to tuyết rơi lạnh giá, có thể nhìn thấy ông ấy, có thể ngày ngày nhìn thấy mặt ông ấy, gió to tuyết lớn như thế nào cũng không sợ, tôi muốn tôi muốn tìm cha tôi, đi đến chỗ nào cũng phải tìm cha tôi, cha tốt của tôi không tìm được, nếu bạn nhìn thấy ông ấy thì khuyên ông ấy về nhà....."

Ban đêm yên tĩnh, giọng trẻ con còn có chút non nớt của Trình Chi Ngôn hòa với tiếng gió gào rít ngoài cửa sổ, quanh quẩn ở bên cạnh Tiểu Thỏ Tiểu Thỏ, bài hát nhi đồng này giai điệu du dương, là bài hát trong phim hoạt hình Phiến Vĩ Khúc chiếu trên trên đài truyền hình một đoạn thời gian trước, Tiểu Thỏ thích nghe bài hát này nhất, bởi vì cô cảm thấy bộ dáng anh trai trong phim hoạt hình chạy trốn ở trong rừng cây tràn đầy gió tuyết tìm ba ba vô cùng giống mình.....

Tuy nhiên cô chưa từng thấy tuyết ......
Tiểu Thỏ nghe như vậy liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Ánh sáng xuyên qua bức màn màu xám, trên vật dụng trong nhà nhàn nhạt bóng mờ.

Tiểu Thỏ trong cơn ngủ say lại "Bá" mở hai mắt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn bên cạnh còn đang yên lặng ngủ, xoay người một cái liền từ trên giường ngồi dậy.

Cô để một đôi trần giẫm lên trên sàn dưới giường, sờ soạng tìm dép lê của mình, sau đó đi vào, hướng về cửa nhà mình chạy rất nhanh.

Vừa mở cửa nhà Trình Chi Ngôn ra, Tiểu Thỏ liền cảm giác một cỗ không khí lạnh hướng tới trước mặt chính mình.

Thật..... Thật lạnh a....

Tiểu Thỏ toàn thân chỉ mặc áo bông nhịn không được run lẩy bẩy, vừa mới chuẩn bị bước chân ra ngoài, cơ thể lập tức bị ôm lấy.

" Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, thoáng có chút ngạc nhiên hô một tiếng.

" Em mặc thế này liền tính toán chuồn đi?" Trình Chi Ngôn tức giận hướng Tiểu Thỏ nói, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói của anh nghe qua có một chút khàn khàn.

" Ách....Em muốn trở về xem cha có trở về hay không." Tiểu Thỏ rụt rụt đầu, nhìn vẻ mặt hung dữ trên mặt Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.

" Không phải nói với em, mẹ em ngày hôm qua đã đi đón cha em, hôm nay bọn họ sau khi trở về, nhất định trước tiên sẽ tới nhà của chúng ta mang em trở về à." Hai tay Trình Chi Ngôn ôm cô, khiêng cô ở trên vai, sau đó thuận tay đóng cửa lớn nhà mình, xoay người vừa đi lên trên lầu vừa nói: " Lúc này mới mấy giờ a, em liền tính toán vụng trộm chuồn đi, là muốn đông lạnh thành que kem sao?"

" Em chính là.... Vụng trộm xem một chút...." Tiểu Thỏ nhỏ giọng tranh cãi nói.

" Muốn nhìn lén cũng phải mặc quần áo." Trình Chi Ngôn lập tức khiêng Tiểu Thỏ về phòng của mình.

Vừa mở cửa phòng, nháy mắt một cỗ ấm áp từ máy sưởi đập vào mặt.

Trình Chi Ngôn không tự chủ được rùng mình một cái.

May mắn vừa rồi lúc Tiểu Thỏ trên mặt đất tìm dép lê tiếng động quá lớn làm mình tỉnh lại, mới đi xuống tìm cô, lúc này mới từ hơi ấm trong phòng ra ngoài không bao lâu đã lạnh như thế, nếu như ở bên ngoài nán lại một hồi, nhất định sẽ cảm mạo.

Trình Chi Ngôn không khỏi tức giận ném Tiểu Thỏ lên trên giường sau đó lấy chăn của cô đắp kín cho cô, lúc này chính mình mới chui về trong ổ chăn.

" Được,được, được..... Rất lạnh a..... " Tiểu Thỏ trốn ở trong chăn răng nanh run cầm cập.

" Em còn biết lạnh à?" Trình Chi Ngôn tức giận nhìn cô một cái nói: " Không phải ban nãy còn chỉ mặc áo bông đứng ở cửa sao?"

" Vừa nãy..... Vừa nãy không cảm thấy lạnh...." Tiểu Thỏ run rẩy trả lời.

Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô, xoay người tắt đèn tức giận nói: " Đi ngủ, cha mẹ em ít nhất cũng phải giữa trưa mới có thể trở về."

" Vì sao, không phải nói hôm nay sẽ trở lại sao?" Tiểu Thỏ không cam lòng hỏi.

" Mẹ em phải đi Nam Kinh đón cha em, ngày hôm qua anh hỏi cha anh một chút, từ Nam Kinh ngồi xe bus trở về ít nhất cũng phải cần bốn giờ, dù sao cho dù tính như thế nào, đều giữa trưa mới có thể trở về, em yên tâm ngủ đi." Trình Chi Ngôn chuyển người lại sau khi nói xong câu đó liền không nói gì nữa.

Giữa trưa a....

Tiểu Thỏ nằm ở trong chăn, mở to ánh mắt ngập nước nhìn trần nhà, ai.... Thời gian trôi qua thật chậm a.....
Sau khi lại nằm một hai giờ trong ổ chăn, Trình Chi Ngôn rốt cuộc cho phép Tiểu Thỏ rời giường.

Đến lúc rửa mặt xong ăn điểm tâm xong.

Tiểu Thỏ trông mong theo sát phía sau Chu Nguyệt, chính là không nói lời nào.

Chu Nguyệt xoay người lại, có chút buồn cười nhìn cô, ngồi xổm người xuống hỏi: " Tiểu Thỏ, con vẫn đi theo sau lưng dì là có chuyện gì muốn cùng dì nói sao?"

" Vâng..." Tiểu Thỏ rất thật sự liền gật gật đầu nói: " Dì Chu, con có thể hay không.... Có thể bôi phấn hay không?"

" Bôi phấn?" Chu Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức buồn cười nói: " Con lafdduwsa bé, bôi phấn để làm gì?"

" Cha con hôm nay trở về...." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng nói.

" A.... Là vì cho ba ba xem a." Chu Nguyệt hiểu rõ liền gật gật đầu, nắm tay Tiểu Thỏ đi lên trên lầu vừa đi vừa nói: " Được, dì mặc đẹp cho con."

Trình Chi Ngôn còn đang ngồi trước mặt cái bàn ăn cơm nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Tiểu Thỏ nho nhỏ đi theo phía sau mẹ mình, nhịn không được không biết nói gì lắc lắc đầu.

Mười mấy mấy phút đồng hồ sau, Tiểu Thỏ vui mừng phấn khởi từ trong phòng ngủ của Chu Nguyệt đi ra ngoài.

Chu Nguyệt không chỉ bôi cho Tiểu Thỏ một tầng phấn, còn ở giữa cái trán của cô chấm một cái chấm nhở màu hồng, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một đóa hoa lớn đỏ thẫm cài trên mái tóc Tiểu Thỏ.

Hơn nữa hôm nay Tiểu Thỏ mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, vừa nhìn như vậy, cô bé giống như bé gái trong tranh tết vui mừng.

Trình Chi Ngôn nhìn thấy Tiểu Thỏ hóa trang như vậy, cảm thấy có chút không biết nói gì, nhưng mà anh cũng không nói cái gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

Nhưng mà Tiểu Thỏ vẫn xông đến trước mặt Trình Chi Ngôn, cực kỳ hứng thú hỏi: "Anh nước chanh, đẹp không, đẹp không, nhìn hoa xinh đẹp trên đầu em đi."

" Uh'm, thấy rồi." Trình Chi Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, lên tiếng.

" Đẹp không, đẹp không?"

" Đẹp." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời một câu.

" Ha ha...." Tiểu Thỏ cười đến giống như người đần độn, cao hứng phấn chấn lại chuyển đến trước gương đi soi gương.

Lúc sắp giữa trưa, cha mẹ Tiểu Thỏ quả nhiên trở lại.

Chu Nguyệt vừa mở cửa, Tiểu Thỏ liền giống như tên rời dây cung xông ra ngoài.

Ánh mặt trời nên ngoài vừa lên, bầu trời xanh thẳm giống như một khối Lam Bảo Thạch tốt nhất, gió lạnh thổi qua, nhánh cây trụi lủi xôn xao.

Cha Tiểu Thỏ ở giữa một mảnh ánh nắng tươi đẹp này, mang theo ý cười đầy mặt, đã đi tới hướng cô.

Ông ấy toàn thân mặc quân trang phẳng phiu, không có đội mũ, đứng thẳng người, dáng người cao ngất, mặt mày tuấn lãng, vẻ mặt phấn khởi.

Bước chân Tiểu Thỏ sau khi mới vừa lao ra cửa nhà Trình Chi Ngôn liền ngừng lại, cô nhìn người đần ông cao lớn tuấn lãng xem trước mắt, cảm thấy bộ dáng ông ấy so với trong ký ức của mình dường như có chút xa lạ, không biết vì cái gì, vốn lòng cô tràn đầy chờ đợi vậy mà biến thành sợ sệt.

Cha Tiểu Thỏ nhìn thấy con gái mình đã lâu không thấy, nhịn không được ở đằng xa gọi một tiếng: "Tiểu Thỏ."

Sau đó ngồi xổm người xuống, hướng cô vẫy tay.

Một giây sau, Tiểu Thỏ liền bước tiếp đôi chân ngắn, rất nhanh chạy vội qua chỗ cha mình, sau đó bổ nhào vào lòng ông ấy.

Trong lỗ mũi có mùi thuốc lá nhàn nhạt pha trộn không khí lạnh giá kích thích thần kinh của cô, trên gương mặt cha cô có chút râu ria đang không ngừng đâm cô.

Tiểu Thỏ cao hứng một hồi, đột nhiên đưa tay đẩy cha mình ra, che đôi má trắng noãn của mình, lớn tiếng nói: " Ba ba, râu của ba đâm vào con."
Cha Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút sau đó đưa tay sờ râu trên mặt mình, nhịn không được cười cười.

Mẹ Tiểu Thỏ từ phía sau đi tới, nhìn cách ăn mặc con gái nhà mình, cười nói: " A, hôm nay Tiểu Thỏ hình như trắng hơn một chút."

" Đương nhiên rồi, con bôi phấn." Tiểu Thỏ vẻ mặt tự hào nhìn mẹ mình nói: " Là dì Chu giúp con bôi."

" Uh'm, lại còn có điểm đỏ a." Mẹ Tiểu Thỏ cười tít mắt hỏi.

" Đúng vậy." Tiểu Thỏ liên tục gật đầu.

" Tiểu Thỏ thật xinh đẹp." Cha Tiểu Thỏ đầy ý cười nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thỏ, một tay lấy ôm cô ngồi ở trên bả vai mình, giọng nói trầm nói: " Đi nào, về nhà thôi."

Tiểu Thỏ nhịn không được khách khách cười không ngừng.

Sau ngày thứ ba cha Tiểu Thỏ về, Trình Chi Ngôn ngồi ở trước mặt bàn học đọc sách.

Rõ ràng hoàn cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà không biết vì cái gì, anh thậm chí có một loại cảm giác nhìn không đi vào trong đầu.

Cảm thấy.... Giống như thiếu đi cái gì.....

Một bàn tay Trình Chi Ngôn xoay xoay bút máy, một bàn tay nâng cằm mình, ánh mắt rơi vào trên sách vở ở trên bàn, mặt trên bất tri bất giác đã chi chít trình tự giải đề của mình, nhưng mà không biết vì cái gì, những đề này lại giống như hoàn toàn không giống trong đầu của anh.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng a?

Trình Chi Ngôn nghiêng đầu đi tới nhìn bên ngoài cửa sổ, trên cành cây trụi lủi đứng một đôi bồ câu mũm mĩm.

" Cô cô cô...." Bồ câu cũng nghiêng đầu nhìn anh.

Hình như.... Quá yên tĩnh rồi.....

Phòng của anh hình như thật lâu rồi không yên tĩnh như vậy.

Trình Chi Ngôn giật mình phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện Tiểu Thỏ trong ngày thường líu ríu sau lưng anh gọi " Anh nước chanh, anh nước chanh...." đã không còn nữa.

Phòng này đột nhiên trở nên yên tĩnh.

" Thùng thùng thùng." Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

" Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn đứng dậy, bước nhanh đi đến trước cửa kéo cửa phòng ra.

" Ngôn Ngôn, còn đang làm bài tập à?" Chu Nguyệt cười tít mắt đứng ở cửa phòng, nhìn vẻ mặt con trai của mình tràn đầy thất vọng, nhịn không được hơi hơi ngẩn ra, kỳ quái nói: " Làm sao vậy? Nhìn bộ dáng giống như không vui."

" Không có gì..." Trình Chi Ngôn phát hiện tới gõ cửa thực ra là mẹ mình, nhất thời cảm thấy có chút thất vọng.

Anh yên lặng xoay người trở lại trước mặt bàn học của mình, cầm lấy bút máy tiếp tục tính toán đề bài.

" Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ mời chúng ta đi nhà dì ấy ăn cơm, con thu dọn một chút, chuẩn bị một chút thay quần áo đừng mặc áo ngủ đi qua." Chu Nguyệt dựa ở bên cửa phòng nhìn con trai của mình lúc nghe thấy câu đó trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhịn không được bỡn cợt nói: " Có phải mấy ngày nay Tiểu Thỏ đều không có tới tìm con, con đã có chút nhớ nhung nó rồi hay không?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, không nói gì quay đầu lại nhìn mẹ mình nói: " Ai nhớ em ấy, con cười là vì em ấy ở nhà của chúng ta ăn cơm thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có một ngày chúng ta có thể đi nhà cô ấy ăn cơm rồi."

"A...." Chu Nguyệt vẻ mặt hiểu rõ xoay người, vừa đi vừa nho nhỏ nói thầm nói: " Còn tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, hóa ra đàn ông cũng là cái dạng này...."

"...." Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, giọng nói rầu rĩ nói: " Mẹ vừa nói cái gì?"

" Không có gì." Chu Nguyệt khoát tay, người đã đến chỗ dưới bậc thang.
Buổi tối Trình Chi Ngôn thay quần áo tốt, lúc đi theo cha mẹ mình đến nhà Tiểu Thỏ, mở cửa ra chính là mẹ Tiểu Thỏ-- Chu Linh.

" Oa, Tiểu Thỏ đâu?" Câu nói đầu tiên Chu Nguyệt vào cửa liền hướng bà ấy hỏi: " Mấy ngày không thấy Tiểu Thỏ tới nhà của tôi, Ngôn Ngôn đã nhớ nó rồi."

" Mẹ, mẹ nói bậy cái gì vậy!" Sau khi Trình Chi Ngôn nghe thế hai má ửng đỏ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, phản bác nói.

" Ha ha, nó xấu hổ, tớ nói cho cậu, nó chính là tên miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo." Nhưng mà Chu Nguyệt không chút nào nể mặt Trình Chi Ngôn.

Mẹ Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn bọn họ, vừa bảo bọn họ đi vào vừa hướng Trình Chi Ngôn nói: " Tiểu Thỏ ở trên lầu cùng cha nó chơi, dì đi gọi bọn họ xuống, Ngôn Ngôn con muốn theo dì đi lên hay không? "

" Không muốn." Trình Chi Ngôn hết sức bình tĩnh trả lời.

" Ách.... Được rồi, vậy con ở trong phòng khách ngồi một lát, đi đi gọi bọn họ." Mẹ Tiểu Thỏ giật mình, sau khi rót nước cho một nhà Trình Chi Ngôn xong, liền lên lầu gọi người.

Nhưng mà chỉ mới chốc lát, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân "Thùng thùng thùng".

Ngay sau đó một cái đầu tròn xông ra.

Tiểu Thỏ thò đầu hướng về phòng khách dưới lầu nhìn thoáng qua, nhanh như chớp chạy thẳng về phía Trình Chi Ngôn.

" Anh nước chanh! Anh nước chanh!"

Cô vừa gọi vừa nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn theo bản năng mở hai tay ra, ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực.

Trên thân thể cô có hương vị sữa ngọt ngào, mặc quần áo bông vải ôm lấy thân thể mềm mại, tựa như ôm một cái kẹo đường đặc biệt lớn.

Đầu Tiểu Thỏ xù xù dùng sức cọ trên người Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh, mấy ngày không thấy được anh, em đã nhớ anh rồi!"

"...."

Trình Chi Ngôn nhất thời có chút.... Mặt đỏ.

" Anh nước chanh anh vì sao không đến nhà của em tìm em chơi?" Sau khi Tiểu Thỏ ở trên người Trình Chi Ngôn cọ đủ rồi liền ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính hướng về anh hỏi.

" Anh muốn ở nhà làm bài tập." Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ ho hai tiếng, thuận miệng trả lời.

"A...." Tiểu Thỏ cái hiểu cái không liền gật gật đầu nói: " Anh nước chanh, bài tập các anh nhiều lắm hả, viết từ sáng đến tối mấy ngày đều không xong sao?"

"...."

Trình Chi Ngôn.... Không biết nên nói tiếp cái gì mới tốt.

" Tiểu Thỏ." Cha Tiểu Thỏ từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, cười tít mắt nhìn cô giống gấu Koala treo ở trên người Trình Chi Ngôn nói: " Đây là anh nước chanh con suốt ngày nhắc bên miệng sao?"

" Ba ba!" Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn cha mình đứng ở phía sau, lập tức buông tay Trình Chi Ngôn ra, xoay người lao vào cha ôm ấp nói: " Anh ấy chính là anh nước chanh con thích nhất!"

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông đứng thẳng người ở trước mặt mình, chậm rãi từ trên ghế sofa đứng dậy, mỉm cười hô một tiếng: " Chú."

" Chào con." Cha Tiểu Thỏ cười gật gật đầu, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén nhìn Trình Chi Ngôn từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt thiếu niên ở trước mắt này thanh tú, trong đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng, cậu ta giờ phút này đứng ở trước mặt mình, thân hình tuy rằng còn là đứa bé, dáng người lại cao ngất, khí phách lạnh nhạt, không có cảm giác sợ sệt chút nào.

Uh'm..... Đứa nhỏ này với Tiểu Thỏ nhà bọn họ, miễn cưỡng coi như đủ tư cách đi.....

Cha Tiểu Thỏ cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trình Chi Ngôn.
Cha Tiểu Thỏ cười cười đưa tay vỗ vỗ bả vai Trình Chi Ngôn, giọng nói trầm trầm: " Nghe Tiểu Thỏ nói, chờ sau này nó trưởng thành muốn gả cho cậu, đến lúc đó cậu cần phải đối với nó thật tốt a."

"...."

" Đến đến đến, ăn cơm, ăn cơm thôi." Mẹ Tiểu Thỏ thấy người đã tập trung đầy đủ trong phòng khách, vội vàng đi vào phòng bếp vừa bưng thức ăn để lên trên bàn cơm vừa gọi một nhà Trình Chi Ngôn nhanh chóng vào ngồi.

Trong bữa tiệc cha Tiểu Thỏ không ngừng gắp thức ăn cho Trình Chi Ngôn, trình độ thân thiện kia quả thực chính là đã coi anh làm con rể mình rồi.

Trình Chi Ngôn nhìn trong bát cơm nháy mắt xuất hiện thức ăn giống như núi nhỏ, đành phải liên tiếp nói "Cảm ơn chú, cám ơn chú, không cần, thật sự không cần, cám ơn chú....."

Chu Nguyệt và chồng mình nhìn thoáng qua lẫn nhau, cười hì hì đưa tay chọc chọc đầu Trình Chi Ngôn nói: " Cái gì mà cám ơn chú, mau cám ơn cha vợ a."

"...."

Trình Chi Ngôn nháy mắt giống như bị sét đánh.

" Ha ha ha ha, không có việc gì không có việc gì, hiện tại kêu chú cũng được, chờ sau này kết hôn lại kêu cha vợ cũng không muộn." Cha Tiểu Thỏ nghe xong lời này, cao hứng cười suốt.

Trong lúc này, trên bàn cơm tất cả mọi người vui vẻ hòa thuận, trừ bỏ..... Trình Chi Ngôn vẻ mặt không nói gì.

Sau một lần bữa tối kia, cha Tiểu Thỏ ở nhà không được vài ngày, mùng ba tết liền phải trở về bộ đội.

Trước khi đi, Tiểu Thỏ mắt đỏ hồng túm góc áo cha mình, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

Cha Tiểu Thỏ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, ngồi xổm người xuống giọng nói ôn nhu nói: " Tiểu Thỏ ngoan, mùa hè năm nay cha có thể xuất ngũ, chờ cha xuất ngũ trở về mỗi ngày đều chơi cùng con có được hay không?"

" Vâng....." Tiểu Thỏ hít cái mũi suy nghĩ gật gật đầu, giọng nói nghẹn ngào hỏi: " Vậy ba ba sau này sẽ đến tham gia họp phụ huynh nhà trẻ của con sao?"

" Sẽ."

" Sẽ theo giúp con cùng nhau tham gia đại hội thể dục thể thao sao?"

" Sẽ."

" Bạn nhỏ khác đều cùng cha tham gia đại hội thể dục thể thao...."

" Uh'm, cha biết, Tiểu Thỏ ngoan, chờ mùa hè, cha mỗi ngày đi đưa đón con đi học có được hay không?" Cha Tiểu Thỏ bị cô nói cũng có chút chua xót trong lòng, trong mắt đã có một chút đỏ lên, con gái này, thời gian ông ở bên cô lớn lên thật là quá ít rồi.

Nhưng mà ông dù sao cũng là người lớn thân cao 1m8, dù sao vẫn không thể khóc sướt mướt giống như Tiểu Thỏ.

Cha Tiểu Thỏ cúi đầu, hít sâu một hơi, hôn trên mặt Tiểu Thỏ một cái, đứng dậy, đi ra bên ngoài.

" Hu hu hu.... Ba ba, ba đừng đi...." Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được oa oa khóc lớn lên, đôi bàn tay gắt gao túm ống quần cha mình, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

" Tiểu Thỏ...." Cha cô có chút bất đắc dĩ nhìn cô, trong lòng tràn đầy không nỡ, " Cha phải đi rồi."

" Không được, con không muốn ba ba đi...." Tiểu Thỏ khóc đến nước mắt lả tả rơi xuống dưới, hắng giọng gào thét long trời lở đất.

Mẹ Tiểu Thỏ và mẹ Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh khuyên đủ loại Tiểu Thỏ vẫn túm ống quần cha không buông tay.

Cuối cùng, rốt cục không có biện pháp, mẹ Trình Chi Ngôn quay đầu trừng mắt Trình Chi Ngôn đang đứng ở cạnh cổng xem náo nhiệt một cái, trong ánh mắt chỉ truyền lại một tin tức.

Xú tiểu tử, mau qua đây giúp đỡ!

Trước Cài ĐặtSau
Trình Chi Ngôn nhận được ánh mắt của mẹ mình, hơi có chút bất đắc dĩ.

Anh trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, ngồi xổm xuống, đôi bàn tay trắng nõn nâng khuôn mặt tròn của Tiểu Thỏ lên, trên mặt của cô đều là nước mắt, rơi vào trong lòng bàn tay có một chút cảm giác lạnh lẽo.

" Tiểu Thỏ, anh mang ngươi đi mua kẹo có được hay không?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt mang theo ý cười nhìn Tiểu Thỏ, trong giọng nói mang theo ôn nhu trước nay chưa có.

Tiểu Thỏ đang oa oa khóc lớn nháy mắt liền bị thu hút lực chú ý, cô hít hít cái mũi, giọng nói ong ong hướng Trình Chi Ngôn hỏi: "Mua kẹo gì?"

" Kẹo sữa Đại bạch thỏ, được chứ?" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu xù xù của Tiểu Thỏ, mỉm cười hỏi.

Đây là kẹo Tiểu Thỏ thích ăn nhất, ngoại trừ bởi vì nó ngọt, còn bởi vì tên của nó rất giống tên cô.

" Vâng." Tiểu Thỏ hít cái mũi gật gật đầu, rốt cục vẫn buông tay đang cầm ống quần cha mình, ngược lại nắm tay Trình Chi Ngôn.

Cha Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại nhịn không được hơi có chút mất mác.

Con gái mình bị lừa gạt vô cùng đơn giản như vậy!

Ông nhìn hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ của Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ thở dài một hơi, thôi, con cháu đều có phúc con cháu, ông cũng cần phải đi.

------

Sau khi cha Tiểu Thỏ đi, Tiểu Thỏ ở nhà vừa khóc lại náo loạn hai ngày, sau đó liền khôi phục tình trạng làm việc và nghỉ ngơi trước kia.

Mỗi ngày khi thức là quấn quít Trình Chi Ngôn.

Ví dụ như....

" Anh nước chanh, nhìn em vẽ anh có giống không? "Hai tay đang cầm một tờ giấy A4, giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn phía trên giấy vẽ một cái bánh mì loại lớn bên trên vẽ hai dấu gạch chéo, cộng thêm một cái miệng màu đỏ kéo đến cạnh lỗ tai, nhịn không được đầu đầy vạch đen.

Loại sinh vật không rõ ràng này, cô lại chạy tới hỏi anh giống mình hay không?

" Giống không, giống không?" Tiểu Thỏ giương mắt nhìn anh, chờ anh khen mình.

Trình Chi Ngôn trầm mặc rất lâu, cuối cùng bất chấp khó khăn, làm trái lương tâm gật đầu nói: " Giống, vẽ thật tốt."

" Ha ha...." Tiểu Thỏ cười ngây ngô.

Hay là.......

" Anh nước chanh, em muốn đi ngủ...." Tiểu Thỏ xoa mắt, mơ mơ màng màng hướng về Trình Chi Ngôn nói.

" Chui vào trong ổ chăn, nằm thẳng." Trình Chi Ngôn tiện tay liền vỗ vỗ cái gối bên cạnh, hướng về Tiểu Thỏ nói.

" Em muốn nằm trên đùi anh."

"...."

" Em còn muốn nghe anh kể chuyện xưa."

"..."

" Em còn muốn anh vỗ mông."

"...."

Trình Chi Ngôn hết sức không biết nói gì nhìn cô: " Yêu cầu của em hiện tại vì sao càng ngày càng cao?"

" Đương nhiên rồi, bởi vì em lớn lên a." Tiểu Thỏ vẻ mặt tự hào hướng Trình Chi Ngôn nói.

" Em bé lớn lên, không phải nên là tự mình ngoan ngoãn đi ngủ sao?"

" Ách.... Em chưa hề lớn lên, em còn là em bé." Tiểu Thỏ vội vàng chữa lại, sau đó không khỏi thanh minh hướng tới trên đùi Trình Chi Ngôn nằm, ánh mắt khẽ đóng, giọng nói trong trẻo: " Em chuẩn bị tốt rồi, mau kể đi!"

Trình Chi Ngôn nhìn ánh mắt đang nhắm của Tiểu Thỏ, yên lặng đưa tay ôm cô, sau đó cách chăn ở trên mông cô đánh mạnh vài cái, lúc này mới tiếp tục vừa vỗ nhẹ mông nhỏ của cô vừa kể chuyện xưa dỗ cô ngủ.

Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt liền đến tháng năm, cách sinh nhật bốn tuổi của Tiểu Thỏ còn có hơn một tuần lễ, Trình Chi Ngôn cũng đã bị Tiểu Thỏ thúc ép chuẩn bị tốt quà sinh nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro