Phần 19: Hoàn cảnh xa lạ. Anh ôn nhu nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ mỉm cười, giọng nói ôn nhu nói.

"...." Tiểu Thỏ trừng đôi mắt to trắng đen rõ ràng, gắt gao nhìn anh, sau một lúc lâu cau cái mũi nhỏ của mình nói: " Em khi nào thì mới có thể làm bạn gái của anh?"

" Chờ em..... Lại lớn lên một chút." Trong đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn tràn đầy ôn nhu, anh khom người xuống, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: " Bây giờ em còn quá nhỏ."

Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, không vui bỉu môi nói:" Mấy ngày hôm trước vừa nói em trưởng thành đừng để anh mặc quần áo cho em, hiện tại lại nói em còn quá nhỏ, em rốt cuộc là trưởng thành hay là không trưởng thành a?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, lập tức liền bật cười nói: " Em trưởng thành hơn một chút so với trước đây, nhưng mà còn không có hoàn toàn lớn lên."

"....."

Tiểu Thỏ quay đầu đi chỗ khác, buồn bực không vui đi về phía trước, " Dù sao lớn hay không lớn là do anh định đoạt...."

-----

Tháng 9, mùa thu năm 2001.

Bạn học Bạch Tiểu Thỏ cuối cùng cũng tạm biệt nhà trẻ, quang vinh trở thành học sinh mới năm nhất tiểu học.

Cùng lúc đó, Trình Chi Ngôn đã là học sinh sơ trung năm hai rồi.

Vì có thể cùng Trình Chi Ngôn đi học, tan học, Tiểu Thỏ đặc biệt yêu cầu đi trường tiểu học tương đối gần trường sơ trung của Trình Chi Ngôn, buông tha trường tiểu học khá gần nhà.

Sáng sớm Trình Chi Ngôn liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đeo túi sách, vẻ mặt cao hứng phấn chấn chờ mình cùng đi đến trường, nhịn không được cười cười, " Tiểu học các em bảy giờ rưỡi mới bắt đầu đi học, em thật sự muốn bảy giờ đi học cùng anh?"

" Vâng!" Tiểu Thỏ dùng lực gật gật đầu, chạy đến bên cạnh Trình Chi Ngôn ngửa đầu nhìn anh, gương mặt anh ở trong nắng sớm tản ra trắng nõn trơn bóng, hình dáng sườn mặt anh hình như so với trước kia càng thêm rõ ràng, đôi mắt trong suốt kia giống như cũng dần dần bắt đầu trở nên thâm thúy.

" Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hướng anh nói: " Em như thế nào cảm thấy anh có vẻ càng ngày càng cao rồi hả? "

Trình Chi Ngôn cười, anh ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: " Bởi vì bộ dáng em quá chậm lớn thôi."

"...." Tiểu Thỏ chu miệng nhỏ nhìn anh, suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi: "Giọng nói của anh giống như cũng trở nên càng không giống với trước kia rồi hả?"

" Uh'm." Trình Chi Ngôn dùng giọng nói thiếu niên đặc biệt hơi trầm xuống trả lời: " Bởi vì anh trưởng thành."

" Giọng nói em sau này cũng sẽ thay đổi sao?"

" Sẽ không, chỉ có con trai mới có thể thay đổi giọng."

Trình Chi Ngôn mở khóa chiếc xe đạp ra, cưỡi lên xe sau đó quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: " Trèo lên."

Tiểu Thỏ gật gật đầu, nghe lời ngồi trên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn.

Giữa nắng sớm, thiếu niên mười bốn tuổi mang theo Tiểu Thỏ bảy tuổi, thoải mái mà chạy ở trên đường cái.

Xe chạy khoảng hai mươi phút, Trình Chi Ngôn đưa cô đến cổng tiểu học.

Giờ phút này thời gian còn chưa tới bảy giờ, cổng tiểu học một mảnh vắng vẻ, gần như không có ai.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ từ phía sau xe đạp mình nhảy xuống xong, có chút không yên tâm nói: " Hiện tại thời gian còn rất sớm, một mình em đi vào không sao chứ?"

" Không sao." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: " Trước hai ngày báo danh, ba ba đã mang em xem qua phòng học, em trực tiếp chờ ở cửa phòng học là được."

t đầu, lại hướng cô dặn dò: " Không được chạy loạn khắp nơi, biết không, đợi tiếng chuông vang lên giáo viên sẽ đi qua.

"Được." Tiểu Thỏ cười hì hì đồng ý.

Sau khi nhìn theo Trình Chi Ngôn cưỡi xe đạp đi, Tiểu Thỏ xoay người hướng tới phía trong trường tiểu học đi vào.

Uh'm.... Phòng học năm nhất của các cô, hẳn là ở tầng một tòa nhà chính.

Tiểu Thỏ đeo túi sách, nhìn xung quanh từ từ đi đến tòa nhà chính.

Trong trường học một mảnh yên tĩnh, chỉ có chú bảo vệ ngồi ở cổng ngủ gật một chút.

Tiểu Thỏ đi vào trong lầu, dựa theo phương hướng trong trí nhớ tìm được phòng học lớp mình, lớp học năm nhất.

Rất xa, cô liền nhìn thấy cửa phòng học hình như có một người đứng như cô.

Lòng Tiểu Thỏ tràn đầy tò mò đi lên phía trước mới phát hiện hoá ra là một cô bé đứng ở chỗ này.

" Oa?" Cô bé kia nghe thấy có tiếng bước chân tới đây liền quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Thỏ, " Không thể tưởng được còn có người tới sớm như vậy."

" Bạn là...." Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô ấy.

" Tớ gọi là Trình Thi Đồng, là học sinh năm nhất. " Cô gái hướng Tiểu Thỏ mỉm cười ngọt ngào.

" Tớ gọi là Bạch Tiểu Thỏ, cũng là học sinh năm nhất." Tiểu Thỏ nhìn cô ấy, cũng vội vàng tự giới thiệu một chút.

Hai cô gái nhìn nhau cười, chỉ một lát liền thành bạn tốt.

Lại qua một lúc lâu sau, chủ nhiệm lớp các cô tới đây mở cửa phòng học.

Tiểu Thỏ nhìn chủ nhiệm lớp mình, đó là một cô giáo rất đẹp, một đầu tóc quăn thật dài tùy ý xõa ở sau người, mặt mũi tinh xảo, trên người tản ra hơi thở thơm mát, lúc nhìn thấy hai người các cô, liền lộ ra tươi cười đẹp ngọt ngào nói:" Vậy mà có học sinh đã tới rồi a?"

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng liếc nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời nói: " Cô giáo buổi sáng tốt lành!"

" Các trò buổi sáng tốt lành." Chủ nhiệm lớp hướng các cô cười cười nói: " Cô họ Đinh, các trò có thể gọi là cô giáo Đinh."

" Cô giáo Đinh tốt lành!"

" Ngoan, trước theo cô vào đi." Cô giáo Đinh cười tít mắt nhìn hai người các cô, đi vào phòng học.

Ngày đầu tiên khai giảng, đơn giản chính là phát sách vở, tự giới thiệu tiện thể sắp xếp chỗ ngồi.

Tiểu Thỏ cực kỳ may mắn theo sát Trình Thi Đồng ngồi ở một chỗ.

Trong vườn trường tiểu học, khắp nơi đều là chim hót hoa thơm, sau khi cô giáo Đinh sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, liền dẫn học sinh lớp mình ở trong sân trường đi một vòng.

Giới thiệu tường tận mỗi địa phương dùng để làm gì cho bọn họ.

Tiểu Thỏ đứng ở trong đội ngũ, kéo quần áo Trình Thi Đồng bên cạnh đè thấp giọng nói nói: " Cô giáo Đinh thật xinh đẹp, hi vọng sau này tớ lớn lên cũng có thể giống như cô ấy."

" Uh'm!" Trình Thi Đồng vô cùng đồng ý phụ họa nói: " Cô giáo Đinh là giáo viên xinh đẹp nhất tớ thấy."

------

Cô giáo Đinh là dạy ngữ văn, vì thế mỗi lần đến giờ ngữ văn, Tiểu Thỏ đều ưỡn thẳng sống lưng lên nghiêm túc nghe giảng, gặp được vấn đề cũng tích cực giơ tay trả lời.

Thường xuyên qua lại, cô giáo Đinh đặc biệt thích Tiểu Thỏ vừa đáng yêu lại ngoan.

Bởi vì cô giáo Đinh yêu thích, Tiểu Thỏ lại càng nghiêm túc làm bài tập, mỗi một lần có cuộc thi ngữ văn đều có thể thi được một trăm phần trăm.

Như vậy mãi cho đến một ngày kia hai năm sau, Tiểu Thỏ và bạn cùng lớp sau khi nghe tiếng chuông vào lớp, đều ngoan ngoãn trở về phòng học, chờ đợi cô giáo Đinh tới dạy ngữ văn cho bọn họ.

Kết quả đẩy cửa vào lại là hiệu trưởng.

Trước Cài ĐặtSau
Đối mặt với ánh mắt tò mò của một phòng học, hiệu trưởng ho nhẹ hai tiếng, nói một câu: " Tiết học này mọi người tự học.", sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Sau khi hiệu trưởng ra ngoài, học sinh đầy phòng học nháy mắt xôn xao.

Đáy lòng Tiểu Thỏ có phần thất vọng, vốn tiết học này là cô giáo Đinh cô thích nhất tới dạy, nhưng mà vậy mà trước mắt lại đột nhiên không thể đến rồi.

Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh cô khẽ đẩy đẩy cánh tay của cô, đè thấp giọng nói nói: "Tiểu Thỏ, cậu biết không, chắc là sau này cô giáo Đinh cũng không dạy chúng ta nữa rồi."

" Vì sao?" Tiểu Thỏ sau khi nghe xong, trong lòng kinh ngạc, vội vàng cầm lấy tay Trình Thi Đồng hỏi: " Có phải cô giáo Đinh xảy ra chuyện gì hay không?"

Trình Thi Đồng nhìn xung quanh một chút, sau đó tiến đến bên tai Tiểu Thỏ thấp giọng nói: " Nghe nói chính là bởi vì mấy ngày hôm trước có chuyện cô giáo Đinh hành hạ học sinh, có cha mẹ đến tìm hiệu trưởng, ngày đó lúc tớ đi đưa sách bài tập nghe thấy cô giáo Đinh khóc ở trong phòng làm việc.

" A?" Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, trong mắt khó hiểu nhìn Trình Thi Đồng hỏi: " Cô giáo Đinh hành hạ học sinh khi nào vậy?"

" Cậu ngốc a, chính là hai ngày trước, chuyện cô giáo Đinh trừng phạt Trương Vĩ kia."

Tiểu Thỏ cau mày cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ ra là chuyện gì xảy ra rồi.

Mấy ngày hôm trước lúc có tiết ngữ văn, cô giáo Đinh ở trên bục giảng giảng bài, phía dưới có mấy đứa con trai luôn luôn nói chuyện phiếm vừa nói vừa cười, bị cô giáo Đinh điểm danh nhiều lần, cũng không hối hận.

Sau đó cô giáo Đinh để cho mấy đứa con trai kia đứng lên nghe giảng, kết quả có một học sinh nam vẫn không ngừng nói chuyện.

Tiểu Thỏ nhớ rõ, lúc ấy cô giáo Đinh hình như rất tức giận, lập tức liền dừng giảng bài, để cho vị học sinh nam kia đứng ở phía trước bảng đen, hỏi cậu ta có phải không kiểm soát được miệng mình hay không.

Cái học sinh nam kia gọi là Trương Vĩ lúc ấy lại vẫn bộ dáng cà lơ phất phơ hướng cô giáo Đinh cười hì hì gật đầu nói, " Đúng vậy a, em chính là muốn nói chuyện."

Sau đó cô giáo Đinh liền gọi một học sinh ngồi ở hàng thứ nhất, để cho cậu ta đi cửa hàng bán quà vặt mua một túi muối trở về, nhét toàn bộ muối vào miệng vị nam sinh kia.

Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút hướng Trình Thi Đồng hỏi: " Chính là vì chuyện cô giáo Đinh nhét muối cho Trương Vĩ sao?"

" Chắc là đúng vậy đi." Trình Thi Đồng gật gật đầu, nhỏ giọng hướng Tiểu Thỏ nói:" Cha mẹ Trương Vĩ chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng vừa khóc lại nháo, phải làm cho trường học sa thải cô giáo Đinh..... Hiệu trưởng hình như cũng đồng ý, nhưng mà cái này tớ cũng là nghe nói...."

" Nhưng mà tớ cảm thấy cái tên Trương Vĩ kia quả thật rất phiền a..... Cô giáo Đinh lại không có làm cái gì sai....." Tiểu Thỏ vừa nghe nói cô giáo Đinh có thể bị sa thải, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.

Bình thường cô giáo Đinh đối với cô luôn tốt, luôn luôn cười tít mắt, có đôi khi sẽ giúp Tiểu Thỏ chải đầu thắt bím tóc, còn có thể chia đồ ăn vặt ăn ngon cho cô.

Trong mắt Tiểu Thỏ, cô giáo Đinh là tốt hết thảy, toàn bộ những chuyện cô giáo Đinh làm cũng đều rất có lý.

Trình Thi Đồng thở dài một hơi, nhìn Tiểu Thỏ lắc lắc đầu nói: " Còn có mấy cha mẹ học sinh lúc trước bị cô giáo Đinh dùng thước gõ tay cũng tìm đến đây......"

" Gõ tay vì sao cũng cần phải tìm đến hiệu trưởng?" Tiểu Thỏ kỳ quái nói: " Lần trước tớ làm sai bài tập, cô giáo Đinh cũng đánh lòng bàn tay tớ mà, một chút cũng không đau."

" Cô giáo Đinh đánh cậu đương nhiên không đau, bởi vì cô ấy thích cậu a, nhưng mà mấy cái học sinh kia trong lòng bàn tay đều bị đánh ra dấu hồng đấy." Trình Thi Đồng lắc đầu hướng Tiểu Thỏ nói!

Trước Cài ĐặtSau
Sau khi Tiểu Thỏ nghe xong nhất thời lặng im.

Lúc tiết học tự học lộn xộn sắp kết thúc, cô giáo Đinh rốt cục đến đây.

Cô ấy đẩy cửa ra đi vào phòng học, viền mắt có một chút đỏ lên, kiểu tóc cũng có chút lộn xộn.

Phòng học một giây trước còn ồn ào nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

Cô giáo Đinh chậm rãi đi lên bục giảng, ánh mắt nhìn tất cả học sinh xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Thỏ chốc lát, sau đó mở miệng giọng nói khàn khàn nói: " Các học sinh, sau này cô sẽ không dạy các em nữa, ngày mai sẽ có giáo viên Ngữ Văn mới tới dạy các em, các em phải chăm chỉ nghe giảng, chăm chỉ học tập biết không?"

"...."

Bên trong phòng học một mảnh yên tĩnh, không có học sinh trả lời.

Sau một lúc lâu, có học sinh giơ tay hỏi: " Cô giáo, vì sao cô không dạy bọn em?"

" Bởi vì trong nhà cô có việc, sau này sẽ không thể dạy các em, các em phải nghe lời giáo viên mới tới nghe không."

" Vậy sau này cô sẽ trở lại gặp chúng ta sao?"

" Sẽ..." Viền mắt cô giáo Đinh càng ngày càng đỏ, cô ấy hít hít cái mũi, đưa tay lau mắt một cái, sau đó cười nói: " Cô sẽ nhớ các em."

"..." Tiểu Thỏ cắn môi mình nhìn cô giáo Đinh trên bục, cảm thấy mình cũng sắp khóc, cô rất muốn giơ tay hỏi cô giáo Đinh một chút vấn đề, nhưng mà nghĩ nửa ngày, thế nhưng không biết một chút mình nên hỏi thế là tốt hay không nữa.

Chuông tan học rất nhanh liền vang lên, cô giáo Đinh nói một tiếng tạm biệt với tất cả học sinh sau đó xoay người lau mắt đi ra ngoài.

Lớp học cực kỳ yên tĩnh, người nào cũng không có di chuyển.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế chần chờ hai giây sau đó đột nhiên đứng dậy từ cửa sau đi ra ngoài.

" Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ.... Cậu muốn đi đâu?" Trình Thi Đồng nhìn bóng dáng Tiểu Thỏ đi ra ngoài vội vàng lên tiếng gọi cô.

Tiểu Thỏ không có trả lời, trực tiếp ra khỏi phòng học, hướng cô giáo Đinh cúi đầu đi đường phía trước vọt tới.

" Đinh.... Cô giáo Đinh..." Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt cô ấy, thở hổn hển gọi cô ấy một tiếng.

Cô giáo Đinh ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, khóe miệng hiện lên một cái tươi cười ôn nhu nói: " Tiểu Thỏ, sao vậy?"

" Cô.... Thật sự không dạy bọn em nữa sao?" Tiểu Thỏ giương mắt nhìn cô ấy, mở miệng hỏi.

" Uh'm...." Cô giáo Đinh nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi trầm mặc chốc lát, đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay đỡ cánh tay Tiểu Thỏ nói: " Cô làm sai một chuyện, cho nên phải đi, em về sau phải học tập thật giỏi biết không?"

" Nhưng mà.... Nhưng mà em cực kỳ thích cô giáo Đinh ....." Tiểu Thỏ nhịn không được, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

Cô giáo Đinh nhìn Tiểu Thỏ, nhịn không được đưa tay lau hai mắt của mình cười nói: " Cô cũng thích em, thật sự.... Rất tốt, ít nhất còn có học sinh thích cô...."

Tiểu Thỏ cảm thấy ngực mình giống như đè ép một tảng đá lớn, buồn bực, cô lại muốn nói chút gì nhưng một chữ đều nói không nên lời.

" Được rồi, cô phải đi rồi." Cô giáo Đinh đưa tay ôm ôm Tiểu Thỏ, vỗ vỗ đầu của cô nói: " Cô sẽ nhớ em."

" Cô giáo Đinh...." Tiểu Thỏ nhìn cô ấy chậm rãi đứng dậy, kéo tóc quăn thật dài ra sau tai, sau đó phất phất tay với cô, rời khỏi.

Không biết tại sao trong lòng Tiểu Thỏ đột nhiên sinh ra một loại dự cảm, cô giáo Đinh cô thích nhất có lẽ sẽ không còn trở về nhìn bọn họ nữa.

Cả ngày kia, Tiểu Thỏ đều buồn bã, ngay cả Trình Chi Ngôn tới đón cô tan học, cũng không khiến cô vui vẻ.

Trình Chi Ngôn đẩy xe đạp đi theo phía sau Tiểu Thỏ ủ rũ, trong mắt nghi ngờ hỏi: " Tiểu Thỏ, em làm sao vậy, hôm nay không vui à?"

" Uh'm..." Hai tay Tiểu Thỏ đỡ túi sách sau lưng, cúi đầu vừa đi trên đường vừa đá cục đá.

Người này mỗi khi không vui liền có thói quen đi đường đá cục đá.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu liền dừng xe lại, bước nhanh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, hai tay đỡ bờ vai cô, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào cô, giọng nói ôn nhu hỏi: " Tiểu Thỏ, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Trình Chi Ngôn mười lăm tuổi, giọng nói đã trở nên trầm thấp mà dồi dào tình cảm, hơn nữa giọng anh cố ý ôn nhu, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy cái mũi đau xót.

" Cô giáo Đinh bọn em.... Không bao giờ dạy bọn em nữa..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng nhìn Trình Chi Ngôn nói.

" Cô giáo Đinh?" Trình Chi Ngôn nhíu mày suy nghĩ một chút, "Là cô giáo Đinh em thường xuyên nhắc đến?"

" Vâng..." Tiểu Thỏ vươn tay áo ra, lau nước mắt ở khóe mắt gật gật đầu.

" Cô ấy vì sao dạy không dạy em nữa?"

" Bọn họ nói.... Là vì cô ấy dùng cách xử phạt về thể xác học sinh...." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi nghẹn ngào thật lâu mới không tình nguyện nói ra mấy chữ này.

" Vậy cô ấy dùng cách xử phạt về thể xác em sao?"

" Không có, cô giáo Đinh đối với em tốt nhất, cho dù là đánh em cũng không nỡ dùng lực..." Tiểu Thỏ nghĩ vậy liền cảm thấy khó chịu, " Nhưng mà bọn họ nói, cô giáo Đinh đánh người khác cực kỳ dùng lực...."

" Cũng bởi vì cô ấy đánh tay học sinh, cho nên không dạy các em?"

" Không phải...." Tiểu Thỏ cắn cắn môi, chần chờ một chút sau đó cúi đầu nói: " Mấy ngày hôm trước, cô ấy nhét một túi muối muối vào miệng một học sinh..."

"..." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, hai tay đỡ Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi dùng lực.

" Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ bị hai tay của anh đè có chút đau đớn, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trình Chi Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, thấp giọng nói: " Chỉ cần không dùng cách xử phạt về thể xác với em thì tốt rồi..."

"..."

Tiểu Thỏ có chút không hiểu.

" Dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng, em biết không?" Trình Chi Ngôn dùng lực ôm cô một hồi lâu mới buông tay ra, đôi mắt trong suốt nhìn cô giọng nói trầm thấp: " Anh biết cô ấy đối với em rất tốt, nhưng mà làm giáo viên cũng không phải đối với một học sinh tốt là có thể, một lớp học có nhiều học sinh như vậy, nếu thủ đoạn trừng phạt không đúng, cực kỳ dễ dàng tạo thành bóng ma tâm lý cho học sinh."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, gió nhẹ lướt qua lọn tóc của anh, giữa lông mày của anh lóe ra ánh sáng chói mắt, giống như vô số ánh sáng rực rỡ, mặc dù vẫn không hiểu cái gọi là bóng ma tâm lý là cái gì, nhưng mà Trình Chi Ngôn lại giống như một cơn gió, thổi tan những buồn bực và không vui trong lòng cô.

" Em bây giờ còn nhỏ, thích một người sẽ cảm thấy cô ấy nói, làm, cái gì cũng đúng, chờ em trưởng thành đứng ở góc độ xa hơn lại quay đầu lại nhìn, có một số việc, sai chính là sai, cho đến lúc này, em mới sẽ không để cho tình cảm ảnh hưởng tới phán đoán của mình, biết không?" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, giọng nói ôn nhu mà trầm ở bên tai cô nhẹ giọng nói.

• |~Anh ôn nhu nhât~|•
" Vâng...." Tiểu Thỏ cái hiểu cái không liền gật gật đầu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn rất lâu, đột nhiên vươn tay ra ôm cổ của anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của mình cọ xát ở trên cổ của anh, giọng nói mềm dẻo nói: " Em thích anh nước chanh nhất..."

Gương mặt cô mềm mại, mũm mĩm, lọn tóc mềm mại của cô cọ trên cổ của anh làm cho anh cảm thấy có một chút ngứa.

Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô: " Có phải bởi vì em thích anh nhất cho nên cảm thấy anh nói gì cũng đều đúng hay không?"

" Vâng... Nhưng mà anh nước chanh nói vốn là đúng a." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đều cực kỳ nghe lời anh nói."

" Em xác định?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô nói: " Anh để cho em một mình ngủ, vì sao em không nghe lời anh nói?"

" Ai nha... Chuyện này, không có phân đúng sai...." Mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, vội vàng rụt cánh tay ôm cổ anh trở về, cúi đầu phẫn nộ nói: " Lại nói bây giờ em ngủ đã thành thật rất nhiều, lại không có sờ loạn khắp nơi trên mặt anh rồi."

" Em a..."

Trình Chi Ngôn cười cười lắc đầu, đứng dậy đi trở về bên cạnh xe đạp của mình, đẩy xe quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ hỏi: " Đi thôi?"

" Vâng!" Tiểu Thỏ vừa nhảy vừa nhún ngồi phía sau xe đạp của anh.

Buổi tối lúc sắp ngủ.

Tiểu Thỏ ôm chăn mơ mơ màng màng ngủ ở trên giường lớn Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: " Anh nước chanh, tại sao anh vẫn chưa ngủ a?"

Trình Chi Ngôn ngồi ở trước bàn sách sau khi nghe thấy Tiểu Thỏ nói hơi hơi xoay người, đôi mắt trong suốt có chút buồn cười nhìn cô nói: " Em không phải từ bảy giờ rưỡi đã bắt đầu nói em mệt sao, vì sao hiện tại đã tám giờ rưỡi em còn chưa ngủ?"

" Bởi vì anh còn chưa đi ngủ cùng em..." Tiểu Thỏ chuyển người lại nằm úp sấp ở trên giường, đôi mắt ngập nước mang theo tràn đầy bối rối nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Tại sao hiện tại anh đều ngủ trễ như vậy?"

Trình Chi Ngôn để bút bi trong tay xuống, ngồi ở trên ghế duỗi thắt lưng, sau đó có chút bất đắc dĩ trả lời: " Tiểu Thỏ, anh đã lên Sơ Tam rồi."

" Vâng... Cho nên?"

" Tháng sáu sang năm phải thi." Trình Chi Ngôn đứng dậy, ngồi ở bên giường, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: " Thực ra trường học quy định, học sinh Sơ Tam nhất định phải ở lớp tự học buổi tối, chính là bởi vì thành tích của anh tốt, chủ nhiệm lớp mới đồng ý anh không cần ở trên lớp."

" Tự học buổi tối là cái gì?"

" Chính là buổi tối cũng cần phải đi học ở trong trường học." Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, giọng nói ôn nhu nói: " Anh Hạ Phong của em, còn có tên Dương Giai Di đáng ghét kia, hiện tại bọn họ đều ngồi chồm hổm ở bên trong phòng học của trường học."

" Sau này em lên sơ trung cũng phải đi học buổi tối như vậy?" Tiểu Thỏ ngáp một cái lo lắng hỏi: " Nhưng mà em vừa đến tám giờ liền cảm thấy buồn ngủ, ngộ nhỡ sau này em lên sơ trung, lúc tự học buổi tối buồn ngủ thì làm sao bây giờ?"

" Sẽ không, đến lúc đó em đã trưởng thành, liền không cần thời gian ngủ nhiều như bây giờ." Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt nhăn giống như con cún, đưa tay vỗ vỗ chăn của cô nói: " Anh ru em ngủ trước được không?"

" Được!"

Tiểu Thỏ vừa nghe đến những lời này vội vàng xoay người một cái, ngoan ngoãn nằm trên gối đầu của mình.

Trước Cài ĐặtSau
Trình Chi Ngôn ngồi cùng cô ở trên giường, nửa người dựa vào cạnh đầu giường, đưa tay vỗ nhẹ chăn trên người Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ nhắm mắt lại ngoan ngoãn nằm, xem ra dường như sắp ngủ thiếp đi.

Trong phòng, một cái đèn bàn mờ nhạt ở trên tủ đầu giường toả ra ánh sáng êm dịu, đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn hô hấp Tiểu Thỏ dần dần gần như vững vàng, đang chuẩn bị rút tay, liền nghe thấy một tiếng trầm trầm hỏi: " Anh nước chanh, anh có thể hôn em một cái không?"

Trình Chi Ngôn giật mình, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thỏ, người kia vẫn nhắm hai mắt như cũ, nhưng mà mới vừa nhếch lên miệng nhỏ, giờ phút này đang hơi hơi mở ra, lời nói mới rồi hẳn là cô nói đi?

"A?" Trình Chi Ngôn có chút không xác định là Tiểu Thỏ còn tỉnh hay là nói mớ.

Tiểu Thỏ lén lút mở một con mắt, nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên phải phía trên mình, hướng anh lộ ra một cái tươi cười nghịch ngợm lại hỏi một lần: " Anh nước chanh, anh có thể hôn em một cái không?"

Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô.

" Chính là nụ hôn chúc ngủ ngon a." Tiểu Thỏ mở to mắt, trong mắt chờ mong nhìn anh nói: " Em xem trong sách chuyện xưa, tất cả cha mẹ đều hôn chúc ngủ ngon một cái trước khi cô bé ngủ, anh nước chanh cũng cho em một cái có được hay không?"

" Anh là cha mẹ sao?" Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười.

Lại vẫn theo lời, hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên gương mặt trắng nõn mũm mĩm của cô.

Tiểu Thỏ cảm thấy bên trái trên gương mặt có một cảm giác ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng chạm vào một chút, sau đó lướt qua chốc lát.

" Có thể ngủ chưa?" Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên có chút buồn cười nhìn cô.

" Không được."

Tiểu Thỏ lắc đầu, bàn tay thon thả trắng nõn chỉa chỉa chỉa chỉa làn môi hồng nhuận của mình nói: " Phải hôn miệng!"

"...."

Trình Chi Ngôn giật mình.

" Nụ hôn chúc ngủ ngon, nụ hôn chúc ngủ ngon, nhất định là hôn môi, không phải trước kia anh nói cho em biết hôn môi là hôn thế nào sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn hỏi.

" Nhưng mà...."

Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, không có động tĩnh gì.

Thiếu niên mười lăm tuổi, đã không còn là đứa bé năm năm trước bị Tiểu Thỏ tùy tiện hỏi ba vấn đề liền chạy mất dép.

Theo tuổi tác tăng lên, anh đã biết rõ hôn môi là cái gì, cũng biết em bé sinh ra như thế nào, thỉnh thoảng trong trường học còn có mấy học sinh nam thần bí tụ tập một chỗ thảo luận vấn đề nụ hôn đầu tiên.

Nhưng mà đối mặt với Tiểu Thỏ vẫn ngây thơ như cũ, anh lại không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

Nụ hôn đầu tiên a....

Trình Chi Ngôn theo bản năng đưa tay sờ soạng môi mình một chút, nếu như là hôn như thế này một chút vậy thì nụ hôn đầu tiên của anh.....

Vậy nụ hôn đầu tiên của anh có phải đã mất từ nhiều năm trước hay không?

" Anh nước chanh?"

Tiểu Thỏ gọi anh từ trong suy nghĩ trở về, anh cúi đầu, thấy Tiểu Thỏ đang chu một cái miệng đỏ hồng chờ mình hôn cô a.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn môi hồng hào của cô lóe ra xinh đẹp sáng bóng giống như là một quả anh đào tươi đẹp ướt át.

" Uh'm.... Chúc ngủ ngon...." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đụng một cái ở trên làn môi hồng hào của cô, giọng nói có chút mơ hồ không rõ mơ hồ không rõ hướng cô nói.

" Ha ha... Anh nước chanh, chúc ngủ ngon!" Tiểu Thỏ cảm thấy vừa lòng ôm chăn nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Hoàn toàn xem nhẹ Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh, trên gương mặt trắng nõn như ngọc hiện ra một chút nhàn nhạt đỏ ửng.

" Chúc ngủ ngon...." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, ngón tay ở trên tóc đen mềm mại của cô nhẹ nhàng lướt qua.

Tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, trong phòng nhất thời ít đi một chỗ nguồn sáng.

Trình Chi Ngôn trở lại ngồi trước bàn học, nhìn vở bài tập ở trên bàn, khóe môi có một độ cong mà chính anh cũng không có phát hiện, sau đó cầm lấy bút bi trên bàn tiếp tục làm bài tập.

Sau khi cô giáo Đinh rời đi, ngày hôm sau giáo viên Ngữ Văn mới đã tới rồi.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên lớp học, nhìn giáo viên Ngữ Văn mới tới đứng ở trên bục giảng.

Uh'm.... Xem ra giáo viên mới tới tuổi hình như lớn hơn một chút so với cô giáo Đinh, tóc của cô ấy không có đẹp hơn cô giáo Đinh, bộ dáng cô ấy cũng không có xinh đẹp như cô giáo Đinh, giọng nói của cô ấy cũng không có dễ nghe như cô giáo Đinh, quan trọng nhất là, xem ra cô ấy thật hung dữ a....

Tiểu Thỏ ngồi ở phía dưới, chu một cái miệng có chút không vui, cho dù nói như thế nào, cô vẫn thích cô giáo Đinh nhiều một chút.

" Từ hôm nay trở đi, cô chính là giáo viên Ngữ Văn của các em kiêm chủ nhiệm lớp, cô họ Ngụy, mọi người có thể gọi là cô giáo Ngụy." Giáo viên mới tới ở trên bảng đen viết họ mình xuống, sau đó xoay người lại nhìn tất cả học sinh nói: " Hi vọng chúng ta chúng ta có thể chung sống vui vẻ."

Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ dùng khuỷu tay đụng đụng Tiểu Thỏ, sau đó thấp giọng nói: " Cái cô giáo Ngụy này xem ra thật hung dữ a..."

" Đúng vậy..." Tiểu Thỏ không chút để ý trả lời một câu.

Cô quay đầu đi, trên cành cây ngoài cửa sổ phòng học, một một chiếc lá cũng không có.

Lúc trước gặp cô giáo Đinh lần đầu tiên, ngoài cửa sổ một mảnh xanh um tươi tốt, cô ấy đứng ở trên bục giảng, hướng tất cả học sinh cười, tươi cười ngọt ngào lại thân thiết.

Trước mắt.... Ai....

Tiểu Thỏ thở dài một hơi.

" Nơi này có một phần bảng điều tra, cô hiện tại phát ra, hi vọng tất cả học sinh có thể lấy về để cho cha mẹ giúp đỡ điền một chút, cũng tăng thêm một chút hiểu biết của cô với mọi người." Cô giáo Ngụy đứng ở trên bục giảng, lấy ra một xấp giấy chia bảng từ trong túi, chia làm bốn phần, chia cho các học sinh ngồi ở hàng thứ nhất, để cho bọn họ truyền ra phía sau, " Tốt nhất là tối hôm nay điền xong, buổi sáng ngày mai nộp cho cô."

Tiểu Thỏ nhận bảng biểu từ bạn học ngồi ở trước mặt mình, mình lại cầm một tờ đưa cho Trình Thi Đồng, sau đó tiếp tục truyền ra phía sau.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy mấy nội dung trên bảng biểu, theo thứ tự là họ và tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, địa chỉ gia đình, tên cha mẹ, còn có công việc cha mẹ.

Cuối cùng còn có một chút nội dung ý kiến đối với công tác dạy học linh tinh.

" Hiện tại, tất cả mọi người lấy bảng xong rồi?" Cô giáo Ngụy đứng ở trên bục giảng, nhìn tất cả học sinh, sau đó gõ gõ cái bàn trên bục giảng nói: " Được rồi, thu lại bảng biểu trước, hiện tại chúng ta bắt đầu học..."

Tiểu Thỏ bỏ bảng biểu vào trong túi xách, mở ra sách ngữ văn bắt đầu nghe giảng.

Lúc tan học, Tiểu Thỏ bị cô giáo Ngụy gọi lại.

Cô có chút sợ sệt ngẩng đầu, nhìn cô giáo Ngụy đứng ở trước mặt mình, không biết cô ấy gọi mình ở lại để làm gì.

" Em chính là Bạch Tiểu Thỏ? đại diện môn Ngữ văn?" Cô giáo Ngụy cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

" Vâng." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Tiểu Thỏ cúi đầu, cắn môi mình không nói gì.

" Được rồi, đừng khẩn trương, cô nói như vậy là muốn nói, cuộc thi lần sau cố lên nhé!" Cô giáo Ngụy thấy Tiểu Thỏ không nói lời nào, đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Tiểu Thỏ đứng tại chỗ một hồi lâu, lúc này mới chậm chạp hướng cửa trường học đi đến.

Ra cửa chính trường học, cô dọc theo đường cái đi thẳng một đoạn đường, sau đó quẹo phải, lại đi tới một hồi, cuối cùng đi tới cửa trường học chỗ Trình Chi Ngôn hay đón.

Học sinh sơ trung lúc này còn chưa tan học, may mà Tiểu Thỏ cùng bảo vệ cửa trường học bọn họ quan hệ thật sự quen thuộc vì thế cô ngựa quen đường cũ đi vào phòng thường trực, sau khi chào hỏi qua chú bảo vệ cửa liền lấy sách bài tập từ từ trong cặp xách ra, bắt đầu nằm úp sấp ở trên bàn làm bài tập.

Lúc bài tập toán học làm sắp xong, chuông tan học sơ trung rốt cục vang lên, Tiểu Thỏ vội vàng thu dọn sách vở của mình, trông mong nhìn lại hướng trong trường học.

Trường học yên tĩnh sau năm phút đồng hồ rốt cục trở nên náo nhiệt.

Học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba cười nói đi ra ngoài, cưỡi xe đạp đeo cặp sách ra ngoài, đều là học sinh sơ nhất, Trình Chi Ngôn nói, bọn họ là không dùng sức mạnh quy định lớp tự học buổi tối, mà những người chưa ra khỏi trường tám chín phần mười là học sinh Sơ Tam, lúc này chính là đi ra bên ngoài ăn một bữa cơm, ăn xong rồi còn phải đi về bên trong lớp tự học buổi tối.

Tiểu Thỏ tìm bóng dáng Trình Chi Ngôn ở bên trong một đám gương mặt xa lạ kia.

Mùa đông mặt trời xuống núi rất sớm, chỉ chốc lát chân trời cũng đã chỉ còn lại có một chút vầng sáng màu hồng.

Trong vườn trường đèn rực rỡ lên, trong nháy mắt tất cả đèn đường sáng lên đó, Tiểu Thỏ rốt cục thấy được bóng dáng Trình Chi Ngôn trong đám người.

Anh mặc đồng phục sơ trung, rõ ràng là đồng phục màu trắng xanh cực kỳ thông thường, không biết tại sao mặc ở trên người anh lại càng tôn lên toàn bộ phong độ thanh nhã của anh.

Cặp sách của anh nghiêng ở trên bả vai, một bàn tay đẩy xe đạp, một bàn tay điều chỉnh tai nghe điện thoại trong lỗ tai, sườn mặt trắng nõn như ngọc hơi hơi nghiêng, mũi thẳng, phía sau sắc trời dần dần tối hơn, càng nổi lên hình dáng hoàn mỹ của anh.

Tiểu Thỏ đeo cặp sách, đi ngược dòng người hướng Trình Chi Ngôn chạy tới.

" Anh nước chanh, anh nước chanh!"

Trình Chi Ngôn trong tai còn đang nghe tiếng nhạc êm tai uyển chuyển, tại giữa một mảnh âm nhạc kia loáng thoáng nghe thấy có một người gọi anh.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ buộc tết hai cái bím tóc sừng dê, đeo cặp sách màu đỏ, đầy sức sống chạy vội tới hướng anh.

Mọi người đều đi về phía trước, chỉ có một mình cô ngược dòng mà đi.

Mà nguyên nhân duy nhất để cho cô ngược dòng mà đi cũng chỉ có một người là anh.

Trình Chi Ngôn mỉm cười hướng Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, đẩy xe đạp đi về phía cô.

" Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt Trình Chi Ngôn, thở hổn hển ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn anh.

" Tan học rồi hả?" Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu cô, ra hiệu cô ngồi lên phía sau xe đạp của mình.

" Vâng." Tiểu Thỏ ngựa quen đường cũ nhảy lên phía sau xe đạp của anh, lúc đang chuẩn bị nói chuyện, một nữ sinh đột nhiên ngăn cản đường đi của Trình Chi Ngôn.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn cô ta.

" Chuyện kia..... Bạn học Trình Chi Ngôn....."

Trước Cài ĐặtSau
Nữ sinh ngăn cản Trình Chi Ngôn trên mặt tràn đầy đỏ ửng, " Tớ....Tớ có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

" Chuyện gì?" Trình Chi Ngôn đưa tay lấy ra tai nghe điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, thấp giọng hỏi.

" Chuyện kia.... Cậu.... Cậu có bạn gái chưa?" Nữ sinh kia vốn mặt cũng đã cực kỳ đỏ, hỏi xong những lời này sắc mặt càng đỏ hơn.

"..."

Trình Chi Ngôn trầm mặc, không nói gì.

Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, nhìn hai người trước mắt, cũng không nói gì.

" Tớ nghe bọn Hạ Phong nói, nói.... Cô ấy chính là bạn gái cậu...."

Nữ sinh kia chỉ chỉ Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, cắn chặt răng cúi đầu nói: " Bọn họ..... Là nói đùa phải không? Bộ dáng cô bé này xem ra cũng chỉ mới lên tiểu học...."

"....."

Trình Chi Ngôn vẫn không nói gì như cũ, sau một lúc lâu, giọng nói mới thản nhiên nói: " Cậu còn có chuyện khác không?'

Nữ sinh kia rõ ràng thật không ngờ Trình Chi Ngôn thế nhưng trực tiếp né tránh đề tài này, cô ta có chút ngạc nhiên nhìn anh, sau đó giống như hạ quyết tâm thật lớn đỏ mặt nói: " Thực ra tớ chính là muốn nói cho cậu..... Tớ thích cậu lâu rồi, thật sự, cậu chắc một bên chú ý tớ, nhưng mà mỗi ngày tớ đều nhìn chăm chú vào cậu, lúc cậu làm bài tập thích vừa viết vừa xoay bút, lúc cậu nghe giảng thích tay trái nâng cằm lên, lúc cậu chơi bóng ánh mắt chuyên chú giống như trên trận chỉ có đội hữu mình.... Thực ra chính là muốn nói cho cậu.... Những thứ này mà thôi...."

" "Cảm ơn." Trình Chi Ngôn đứng thẳng thân thể, hướng nữ sinh kia cười cười, sau đó giọng nói thản nhiên nói: " Nhưng mà bây giờ tôi còn không có dự định yêu đương, cho nên thật xin lỗi."

"A....Tớ...." Nữ sinh kia ngẩng đầu lên, trên mặt có chút xấu hổ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: " Tớ ..... Tớ chính là muốn nói cho cậu...."

" Được rồi, tôi biết rồi." Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu: " Còn có việc gì không?"

" Không..... Đã không còn....."

" Tôi về nhà trước đây!"

" Được....." Nữ sinh kia tránh người chừa ra một con đường cho Trình Chi Ngôn đi.

Trình Chi Ngôn hướng cô ta cười cười, cưỡi lên xe đạp lập tức mang theo Tiểu Thỏ rời khỏi trường học.

Mùa đông gió lạnh thổi vù vù, Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn cảm thấy có chút lạnh, liền lén lút luồn hai tay vào trong túi áo trên của Trình Chi Ngôn, sau đó lại dán khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ở trên lưng anh.

Hai người trầm mặc đi như vậy một hồi, Trình Chi Ngôn mới mở miệng hướng Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ."

" Dạ."

" Em hôm nay......" Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, sau đó giọng nói trầm thấp nói: " Vì sao em cũng không nói gì em là bạn gái của anh?"

" A... Chuyện kia ....." Tiểu Thỏ mặt dán ở trên lưng Trình Chi Ngôn, không tình nguyện nói: " Lúc trước không phải anh nói còn phải đợi em lại lớn lên một chút sao.... Ngộ nhỡ em nói em là bạn gái anh, anh không thừa nhận thì làm sao bây giờ, em sẽ xấu hổ..."

" Uh'm..." Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, giống như không nghĩ Tiểu Thỏ lại có đáp án này, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Cuối cùng, anh hiểu rõ cười cười.

" Anh nước chanh...." Hai tay Tiểu Thỏ ôm anh, buồn bực hỏi: " Có phải mỗi ngày đều có người thổ lộ với anh hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro