Phần 26: Tình hình xoay chuyển trong nháy mắt! >.<"|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chao ôi, cục trưởng Trình, sao ngài lại đứng đây? Mau ngồi, mau ngồi!" Hiệu trưởng Vương nhiệt tình kéo ba Trình ngồi xuống ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng làm việc của cô giáo Ngụy, sau đó quan tâm hỏi: "Nghe nói ngài đại diện cho hệ thống giáo dục của tỉnh tham gia trận đấu cầu lông? Lấy trình độ của cục trưởng Trình, nhất định sẽ giành được giải nhất."

"Đâu có, trình độ của tôi cũng không tính là quá tốt, lần này may mắn được giải nhì." Lão Trình cười nhạt, khách sáo nói.

"A... thì dù sao trong tỉnh cũng có không ít cao thủ, tôi nghe nói trước kia cũng có mấy người tưng tham gia trận đấu cấp quốc gia." Hiệu trưởng Vương mở miệng an ủi, ánh mắt nhìn lão Trình một vòng, hơi chần chừ nói: "Nhưng cả người ngài ướt nhẹp, còn mắt kính ngài....Là sao?"
Lão Trình đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô giáo Ngụy, mỉm cười không nói lời nào.

Vương hiệu trưởng đi đến bên cạnh cô giáo Ngụy, bởi vì trong lòng có vẻ kích động nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phát hiện vẻ mặt cô giáo Ngụy không quá đúng lắm vì thế liền nhiệt tình giới thiệu cho cô ta nói: "Vị này chính là Trình cục trưởng mới nhậm chức bộ giáo dục thành phố Z chúng ta, vài năm nay lão Ngụy cô có vẻ bận, có lẽ cũng không chú ý động thái, Trình cục chúng ta trước kia chính là một người giỏi trong giáo dục ở phương Bắc! Đúng rồi, Trình Phó Thị Trưởng thành phố Z chúng ta cô có biết phải không? Chính là cha Trình Thi Đồng trong lớp cô, bàn về bối phận, anh ta còn phải gọi Trình cục một tiếng chú nhỏ a! Khà khà ha...."

Bên trong phòng làm việc nhất thời chỉ vang vọng tiếng cười Vương hiệu trưởng.

Tràng diện lập tức trở nên xấu hổ.

Vương hiệu trưởng nở nụ cười vài tiếng đột nhiên phát hiện không ai cười cùng ông ta, vì thế vội vàng thu hồi tươi cười vỗ vỗ bả vai cô giáo Ngụy nói: "Lão Ngụy a, bình thường nhìn cô linh hoạt, tại sao hôm nay ở trước mặt Trình cục trưởng không tự nhiên như vậy? Đây không giống phong cách của cô a!"

"..."

Sắc mặt màu vàng đất của cô giáo Ngụy quay đầu lại nhìn Vương hiệu trưởng, môi run rẩy hai lần, một chữ cũng chưa nói ra.

" Vừa rồi cô giáo Ngụy đã theo tôi thảo luận vấn đề giáo dục đứa nhỏ rồi." Lão Trình cười cười, đưa tay đẩy kính mắt trên mũi, trong giọng nói nghe không ra một tia hỉ nộ (vui buồn) nói: "Thật sự là làm tôi mở mang tầm mắt."

" Ha ha ha ha, phải không?" Vương hiệu trưởng nhất thời cất tiếng cười to nói: "Không thể không nói, trên vấn đề giáo dục học sinh cô giáo Ngụy quả thật rất có phương pháp, trong lớp của cô ấy có nhiều học sinh thành tích không tốt, sau đó vẫn cứ liều mạng một hơi làm cho thành tích các học sinh đều đã đi lên. Đúng rồi, con gái ngài tên là Trình Tiểu Thỏ phải không? Tên này tôi có chút ấn tượng, hẳn là ở top năm đi."

"Nó tên Bạch Tiểu Thỏ." Lão Trình cười cười sửa đúng.

"A....A? Họ Bạch a?" Vương hiệu trưởng nhất thời chợt ngẩn ra.

" Không được sao?"

" Được.... Được..... Đương nhiên được, đây là theo họ mẹ nó phải không?" Vương hiệu trưởng nhạy bén thuận miệng hỏi.

Lão Trình không nói gì, hiển nhiên là không tính toán thảo luận vấn đề này ngay trước mặt Tiểu Thỏ.

Ông lấy một cái máy ghi âm trong túi tiền quần áo thể thao ra, đưa tới trước mặt Vương hiệu trưởng cười nói: "Vốn thời điểm tới đây còn muốn thuận tiện làm khảo sát chất lượng giáo viên một chút, chỉ là không nghĩ tới ngôn luận của cô giáo Ngụy làm tôi bội phục sát đất, bên trong này đúng lúc là đoạn đối thoại vừa rồi của chúng tôi, nếu như anh có rảnh trở về nghe một chút."

Vương hiệu trưởng vội vàng đưa tay tiếp nhận máy ghi âm trong tay lão Trình, cười tít mắt nói: "Ôi, Trình cục trưởng ngài thật sự là quá khen, cô giáo Ngụy làm người tuyệt đối không còn gì để nói, nếu không thì thế này, chúng ta cùng nhau nghe một chút, nếu như Trình cục ngài có cái gì muốn bổ sung vừa lúc cũng chỉ giáo tôi một chút!"

Từ lúc lão Trình lấy máy ghi âm ra cô giáo Ngụy liền mở to hai mắt nhìn.

Cô ta vốn còn muốn ngộ nhỡ lão Trình tố cáo cùng Vương hiệu trưởng mà nói, cô ta có thể liều chết chối cãi, dù sao không có bằng chứng chứng minh, không thể bằng vào ngôn luận của mổ người trong bộ giáo dục mà hủy chức vị của cô ta đi, nhưng mà không nghĩ tới... Ông ta vậy mà!

Vương hiệu trưởng vừa nói vừa đè xuống nút phát của ghi âm.

" Không vất vả tại sao còn không có thời gian dạy con gái mình?...Nó mới bao nhiêu tuổi a, còn nhỏ tuổi đã biết đến câu dẫn đàn ông.

Editor: Quỳnh Nguyễn " Tôi nói gì? Loại gia đình này của các anh tôi rõ ràng nhất... Cả ngày ăn mặc giống như tiểu công chúa, trên thực tế a, bất quá là muốn thông qua con gái tìm thông gia tốt một chút, sau này cũng được bám việc hôn nhân tốt."

"Đây còn cần tôi nói sao, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được!.... Trách không được năm lần bảy lượt tôi ám chỉ Bạch Tiểu Thỏ cho các anh tới tặng quà, các anh một chút phản ứng đều không có, còn không phải bởi vì trong nhà nghèo nàn?"

"...Anh nhìn quần áo anh xem, tám phần là công nhân xây dựng trên công trường...."

" Còn có Bạch Tiểu Thỏ nhà các anh, thân phận nó như vậy... Nếu không vì mặt mũi Trình Phó Thị Trưởng, tôi sớm tách hai người rồi."

"...Anh cho là hiện tại thành tích đứa nhỏ tốt sau này có thể thay đổi cuộc sống?... Nhận rõ hiện thực đi, đây là xã hội!"

Lời nói chanh chua của cô giáo Ngụy một chữ không rơi rớt truyền ra từ trong máy ghi âm.

Ngay từ đầu Vương hiệu trưởng còn cười tít mắt nghe, nhưng mà càng nghe vẻ mặt ông ta càng khó nhìn.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt cô giáo Ngụy sớm đã suy sụp, rốt cục không thể nhịn được nữa đè xuống cái nút ngừng truyền phát tin, trong thanh âm mang theo một tia kềm chế hỏi: "Cô giáo Ngụy...Đây... Những lời này đều là những lời cô vừa nói cùng Trình cục trưởng?"

"..." Thân thể cô giáo Ngụy lung lay, lảo đảo lui về sau hai bước.

Vương hiệu trưởng nhìn phản ứng của cô ta, trong lòng gần như đã hiểu rõ, sắc mặt ông ta khó coi quay đầu lại, miễn cưỡng hướng về phía lão Trình nở một nụ cười tươi tắn nói: "Trình cục trưởng, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tôi là...Tôi là... Thật sự không nghĩ tới cô giáo Ngụy có thể nói ra loại lời nói này... Chuyện này.... Ngài cho ta thời gian mấy ngày, tôi nhất định cho ngài một câu trả lời vừa lòng."

Lão Trình thoải mái nhàn nhã cười cười, đứng dậy phủi phủi bụi đất trên thân mình, hướng tới hiệu trưởng cười tít mắt nói: "Được, tôi đợi."

"Vậy về chuyện sân bãi dạy học mới xây trường học chúng tôi...." Khuôn mặt Vương hiệu trưởng tươi cười, trông mong hướng tới lão Trình hỏi.

" Trở về tôi sẽ cùng bọn họ thương lượng." Giọng nói Lão Trình lạnh nhạt nói.

"Vậy toàn bộ chuyện trường tiểu học văn minh mười tốt..."

"Sẽ suy xét cân nhắc." Lão Trình thuận miệng trả lời ông ta một câu, sau đó dắt tay Tiểu Thỏ hướng phía Vương hiệu trưởng nói: " Quần áo trên người tôi còn ẩm ướt, sẽ không tiếp tục ở chỗ này, tôi phải nhanh đi về đổi bộ quần áo."

"Vâng vâng vâng, ngài nhanh chóng đi, ngộ nhỡ cảm lạnh liền không tốt."

" Tôi mang Tiểu Thỏ về trước, tôi thấy tâm tình nó hôm nay giống như không phải tốt..."

" Đúng đúng, ngài trở về an ủi đứa nhỏ, chuyện hôm nay nó không sai!" Vương hiệu trưởng gật đầu giống như gà con mổ thóc.

" Chúng tôi đi trước đây." Lão Trình cũng không khách khí với ông ta, ôm bả vai Tiểu Thỏ gật đầu về phía ông ta, liền trực tiếp đi ra ngoài.

"Ai! Ngài chậm một chút a!" Vương hiệu trưởng vội vàng đi theo sau lưng bọn họ, một mạch đưa bọn họ đến cửa trường học, còn nói nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc chuyện này, lúc này mới thả bọn họ đi."

----

Trên đường trở về, lão Trình nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẫn cúi đầu không nói lời nào, trong lòng nhịn không được có chút khó chịu.

Cô giáo Ngụy kia ngay trước mặt người lớn cũng có thể nói ra lời lời khó nghe như thế, làm ông tức chết đi được, thời điểm một mình đối mặt với Tiểu Thỏ còn không biết nói khó nghe như thế nào a.

" Tiểu Thỏ...."

Editor: Quỳnh Nguyễn " Tiểu Thỏ.." Lão Trình ở trong lòng cân nhắc hồi lâu, rốt cục thật cẩn thận mở miệng hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Cô giáo Ngụy kia của các con.... Vẫn đều là nói như vậy sao?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm ông một hồi, sau đó gật đầu nói: "Gần giống nhau... Bất quá hình như cô ấy đối với bạn học khác không phải như thế, Đồng Đồng nói, thái độ cô giáo Ngụy đối với bạn ấy vẫn rất tốt."

Lão Trình hơi run sợ một chút, sau đó hừ một tiếng nói: "Thái độ cô ta với Đồng Đồng đương nhiên tốt, ba đây là một quan chức trong bộ giáo dục, hiệu trưởng các con còn phải xem vài phần mặt mũi của ba, nếu như hôm nay ba chỉ là công nhân thông thường, chỉ sợ không có biện pháp bắt nhóm người giáo viên của con a."

Tiếng lão Trình dừng một chút, lại phẫn nộ nói: " Giáo viên như vậy thế nhưng còn có thể được bình chọn là giáo viên tốt hàng năm! Tại sao con không nói cho ba biết sớm chút?"

Tiểu Thỏ cúi đầu, thanh âm nho nhỏ nói: "Cô giáo Ngụy nói, cô ấy không sợ con nói cho người trong nhà, cô ấy nói em trở về nói, em trở về nói đi, ở bộ giáo dục tôi có chỗ dựa."

" Quá kiêu ngạo rồi!" Lão Trình tức giận đến nghiến răng.

Thời điểm đi xe về đến cửa nhà mưa còn đang không ngừng trên mặt đất, lão Trình bọc Tiểu Thỏ bên trong áo khoác chính mình, xuống xe liền trực tiếp xông về nhà.

Bất quá lão Trình vừa đặt Tiểu Thỏ ở cửa nhà, thời điểm chuẩn bị lấy cái chìa khóa ra mở cửa vậy mà cửa phòng bị mở ra từ bên trong.

Trình Chi Ngôn cầm hai cái ô trong tay ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt cha mình và Tiểu Thỏ kinh ngạc nhìn cửa lớn.

"Ba? Tiểu Thỏ? Tại sao hai người trở về?" Trình Chi Ngôn hơi hơi sửng sốt một chút, trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc hỏi.

"Tại sao con ở nhà? Hôm nay không học sao?" Lão Trình cau mày nhìn Trình Chi Ngôn, thuận miệng hỏi.

" Trường học con ngày mai phải làm cuộc thi cho người ta." Trình Chi Ngôn phục hồi tinh thần, lên tiếng nói: "Xế chiều hôm nay cho đến tối ngày mai đều không đi học."

" Vậy lúc này con là muốn đi chỗ nào?" Lão Trình vừa nói vừa vào phòng, quần áo trên người ông đã ướt đẫm toàn bộ, Lão Trình mới vừa vào nhà, liền trực tiếp hắt hơi vài cái.

"Con thấy bên ngoài trời mưa, định lấy ô đi đón Tiểu Thỏ tan học."

Trình Chi Ngôn cầm hai cái ô trong tay xách trở về, kỳ quái nói: "Còn chưa tới thời gian tan học đi?Tại sao Tiểu Thỏ đã trở lại?"

Tiểu Thỏ đứng ở cửa lớn, cúi đầu nhìn giống như cực kỳ uể oải.

Trình Chi Ngôn có chút kỳ quái đi ra phía trước, đưa tay sờ sờ đầu của cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay ở trường học không vui sao, tại sao cặp sách cũng không mang về?"

" Đừng nói nữa!" Lão Trình cầm một cái khăn mặt trong tay, vừa xoa tóc mình bị mưa xối vừa hướng tới Trình Chi Ngôn tức giận nói: "Hôm nay chủ nhiệm lớp Tiểu Thỏ gọi ba đi trường học một chuyến, kết quả thiếu chút nữa làm ba tức chết, chủ nhiệm lớp này là cái người gì a! Quả thực quá kiêu ngạo!"

Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn nhíu lại, anh đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong lòng, đóng cửa phòng sau đó hướng tới cha mình hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Lão Trình vừa lau tóc vừa nói đại khái chuyện hôm nay gặp phải ở trường học một lần.

Trình Chi Ngôn càng nghe lông mi càng nhăn chặt.

"A-- hắt xì!" Lão Trình nói xong lại hắt hơi vài cái, sau đó hít hít cái mũi xoay người nói:" Ba đi tắm nước nóng trước đã."

Editor: Quỳnh Nguyễn Sau khi lão Trình đi buồng vệ sinh trên lầu tắm rửa, trong phòng khách dưới lầu cũng chỉ còn lại có hai người Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn.

Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu xù xù của Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu nói: " Tại sao không có nghe em nói việc cô giáo Ngụy này?"

Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, thanh âm trầm thấp nói: "Bởi vì hiện tại anh nước chanh rất bận... Buổi sáng mỗi ngày thời điểm em thức dậy anh đã đi học, sau đó buổi tối em chờ anh trở về, chờ chờ liền ngủ thiếp đi...."

Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực nói: "Cho dù anh không có ở nhà em cũng có thể nói cho ba mẹ anh biết, còn có mẹ em a...."

" Nhưng mà cô giáo Ngụy cũng không có dùng cách xử phạt về thể xác em a...." Đầu Tiểu Thỏ nằm trong ngực Trình Chi Ngôn có chút mê hoặc nói: "Anh nước chanh không phải nói dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng sao? Hơn nữa cô ấy cũng không có mắng em.... Cô ấy nói có vẻ khó nghe mà thôi...."

" Mặc dù dùng cách xử phạt về thể xác học sinh không đúng, nhưng mà nói loại này châm chọc học sinh cũng là không đúng."

Hai tay Trình Chi Ngôn đỡ bả vai Tiểu Thỏ, vô cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt cô nói: " Bây giờ em còn nhỏ, không thể phân biệt cái gì đúng cái gì là sai, cho nên thời điểm xảy ra loại chuyện này phải câu thông ( nói) cùng với người nhà, biết không?"

"Vâng..." Tiểu Thỏ chần chờ gật gật đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú suất khí Trình Chi Ngôn trước mắt, hai tay nhịn không được ôm cổ của anh cọ xát nói: "Về sau em liền hỏi anh nước chanh, chỉ cần anh nước chanh nói đúng liền đúng."

"Vậy nếu anh nói sai?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô hỏi.

" Sẽ không!" Vẻ mặt Tiểu Thỏ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, lời thề son sắt nói: "Cho dù anh nước chanh nói sai, ở trong lòng Tiểu Thỏ cũng đúng!"

" Ngốc!" Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười.

" Nhưng mà...." Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười của anh, chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Hiện tại em đã tìm không được thời gian nói chuyện cùng anh nước chanh a.... Vậy làm sao anh mới có thể nói cho em biết đúng hay không?"

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, suy tư chốc lát sau đó dắt tay Tiểu Thỏ hướng tới phòng chính mình trên lầu vừa đi vừa nói: "Đi theo anh."

Lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc theo sát anh lên lầu.

Vào phòng Trình Chi Ngôn, anh liền buông lỏng tay vẫn nắm tay Tiểu Thỏ ra, đi đến giá sách trước mặt, lật đi lật lại tìm được một cái chỗ trống sổ nhật kí, sau đó trở lại trước mặt Tiểu Thỏ, đưa chỗ trống sổ nhật kí cho cô nói: "Cho em."

" Đây là cái gì?" Tiểu Thỏ nhận quyển nhật kí, lật một chút, bên trong một chữ cũng không có.

" Đây là sổ nhật kí." Trình Chi Ngôn lại cầm một cái từ trên bàn viết tới đây đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Hiện tại em đã lên tiểu học hai năm, mặc dù có chút chữ còn chưa biết, nhưng mà dùng ghép vần và dấu hiệu mà nói hẳn là hoàn toàn không có vấn đề."

Trình Chi Ngôn mở sổ nhật kí kia ra, cười tiếp tục nói: "Mỗi ngày em muốn nói, muốn hỏi anh vấn đề gì thì viết ở trên sổ nhật kí, sau đó đặt ở trên bàn viết của anh, buổi tối anh tự học trở về trễ có thể thấy được, anh sẽ viết trả lời ở phía sau, như vậy thời điểm buổi sáng em ngủ dậy là có thể nhìn thấy trả lời của anh rồi."

" Oa! Cái phương pháp này hay!" Tiểu Thỏ nhất thời vui vẻ, cô giống ôm bảo bối mà ôm chỗ trống sổ nhật kí kia, hướng tới Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: "Như vậy em liền không cần chờ anh đến khi ngủ thiếp đi!
Editor: Quỳnh Nguyễn Trình Chi Ngôn cười cười, sau một lúc lâu như là nhớ tới cái gì, chần chờ hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: " Vừa rồi cha anh nói, hôm nay trong cuộc thi có người vứt tờ giấy cho em?"

" Vâng!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Cũng không biết là ai, quá thiếu đạo đức, thời điểm cuộc thi vứt tờ giấy cho em, vứt cho em còn chưa tính, vậy mà còn viết ở trên tờ giấy ' Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu', bị cô giáo Ngụy bắt được, lại giáo dục một trận."

Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, trong thanh âm mang theo một chút không vui chính mình cũng không có phát hiện nói: "Có người viết loại tờ giấy này?"

"Vâng!" Tiểu Thỏ buồn bực gật đầu.

" Biết là ai viết không?"

" Không biết! Ách... Bất quá hẳn là người ngồi ở phía sau em ném đi? Bởi vì là đập cái ót của em, hơn nữa nếu là người phía trước ném, em có thể nhìn thấy." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói.

" A..." Trình Chi Ngôn có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu, thuận miệng nói: "Cho dù biết là ai viết, loại nam sinh này cũng không thể quen, cho dù chuyện cậu ta thổ lộ này đúng hay không, chỉ hành vi tại thời điểm cuộc thi vứt loại tờ giấy này cũng rất tồi tệ, mà còn càng tồi tệ hơn là bị giáo viên tóm được vậy mà cậu ta cũng không dám đứng ra thừa nhận, sợ gánh chịu trách nhiệm như vậy sau này cũng không có tác dụng gì."

"Ai?" Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn.

" Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn cúi mắt nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ kinh ngạc, thuận miệng hỏi.

" Lời vừa rồi của anh nước chanh giống như lời cô giáo Ngụy a...."

Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, có chút buồn cười nhìn anh nói: "Thời điểm ở trong phòng học cô giáo Ngụy cũng nói như vậy."

" Hừ..." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, thuận miệng nói:

"Vậy xem ra cô giáo em cũng không phải hoàn toàn không thể thực hiện."

"...."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Nam sinh trong lớp thích em rất nhiều?"

"A?" Tiểu Thỏ sửng sốt một chút nhìn Trình Chi Ngôn, hoàn toàn không rõ ràng lắm anh rốt cuộc đang nói cái gì.

Trình Chi Ngôn cũng không tiếp tục cái đề tài này, mà là túm cánh tay Tiểu Thỏ qua, kéo cô đến bên cạnh mình, trầm ngâm một chút sau đó làm bộ như vô tình hỏi: "Tiểu Thỏ, nam sinh lớp em bao nhiêu người?"

" Không kém nữ sinh nhiều lắm.... Hình như hơn hai mươi vị nam sinh."

" Có bộ dáng đẹp trai không?"

"A??"

"Em cảm giác vị nam sinh nào đẹp trai nhất lớp?" Trình Chi Ngôn tiện tay cầm một quyển sách lật đi lật lại hỏi.

" Ách... Không chú ý quá...."

"A... Vậy là tốt rồi."

" Gì?"

" Không có gì." Trình Chi Ngôn khép lại quyển sách trên tay.

"Không có gì." Trình Chi Ngôn khép quyển sách trên tay lại, đi chậm rãi đến giá sách trước mặt, đặt lại sách vở trên giá, sau đó xoay đầu nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tâm tình bây giờ đã tốt hơn một chút rồi ?"

"Ừm." Tiểu Thỏ gật gù, cười híp mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chỉ cần có anh nước chanh ở đây thì tâm tình của em sẽ tốt hơn!"

"Ngoan." Trình Chi Ngôn dịu dàng cười nhìn Tiểu Thỏ.

_______________

Sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ đi học, vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy một màn hò hét ầm ĩ trong lớp.

Sáng hôm nay đáng lẽ là có tiết học Ngữ văn, nhưng không biết tại sao, đến bây giờ mà cô giáo Ngụy vẫn chưa đến.

Các bạn học trong lớp ai làm việc nấy, mỗi người đều lo làm việc riêng.

Tiểu Thỏ đi thẳng về chỗ ngồi của mình, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế thì cô đã bị Trình Thi Đồng kéo lại.

"Gì thế ?" Mặt Tiểu Thỏ đầy vẻ nghi ngờ, nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

Trình Thi Đồng nói nhỏ với cô: "Tin tức mới nhất, có khả năng cô giáo Ngụy không dạy lớp chúng ta nữa!"

"Hả ? Làm sao cậu biết ?" Tiểu Thỏ sửng sốt, vội vàng mở miệng hỏi lại.

"Tớ là ai chứ! Tin tức ngầm nhiều lắm đấy!" Trình Thi Đồng ra vẻ thần bí, nhìn Tiểu Thỏ cười nói: "Nghe nói ngày hôm qua hiệu trưởng Vương gọi điện thoại cho rất nhiều bạn học, hỏi về vấn đề tác phong ngày thường của cô giáo Ngụy, các bạn học đều nói mình bị cô giáo Ngụy ngày đêm uy hiếp, yêu cầu phải tặng quà cho bà ta . . . . . . Ngày hôm qua hiệu trưởng Vương đến gặp ba ba của tớ, câu đầu tiên hỏi ông ấy lại là: 'Phó thị trưởng Trình, ông có đưa lễ nạp thái (*) cho cô giáo Ngụy hay không ?' làm cho ba ba tớ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả , ha ha ha . . . . ."

(*) lễ nạp thái (lễ vật trong hôn lễ ngày xưa)

"Ách . . . . . " Tiểu Thỏ ngồi xuống ghế của mình, nghe những lời nói này của Trình Thi Đồng, trong lòng thầm nghĩ hiệu trưởng của các cô cũng thật là nịnh quá đi.

"Nghe nói cô giáo Ngụy đắc tội với nhân vật lớn nào đó, bị người ta nắm được nhược điểm của mình." Trình Thi Đồng tiếp tục nói nhỏ với Tiểu Thỏ, sau đó vỗ vai cô, vui mừng nói: "Lần này tốt rồi, bà ta không dạy lớp chúng ta, vậy thì sẽ không còn ai bắt nạt cậu nữa."

"Tớ . . . . . " Tiểu Thỏ cười xấu hổ nhìn Trình Thi Đồng, môi giật nhẹ nói: "Tớ biết bà ấy đắc tội với ai . . . . . "

"Ai ? ?" Trình Thi Đồng vội vàng vồ tới Tiểu Thỏ, nhiều chuyện hỏi.

" . . . . . . " Tiểu Thỏ nhìn xung quanh một chút, sau đó túm lấy tay Trình Thi Đồng kéo lại, cô nhỏ giọng kể hết chuyện hôm qua, chính là chuyện sau khi cô bị cô giáo Ngụy gọi đến phòng làm việc.

Trình Thi Đồng nghe xong, hai con mắt liền trợn thật to, một lát sau tinh thần mới hồi phục lại, tay vỗ mạnh lên bả vai của Tiểu Thỏ nói: "Thì ra bà ta đắc tội với ông ba của tớ!"

" . . . . . . . "

Tiểu Thỏ đổ mồ hôi.

"Ai, thật ra chuyện này nên để cho ông ba ra tay từ sớm!" Mặt Trình Thi Đồng tỏ vẻ tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ nói: "Chuyện này nếu được giải quyết sớm hơn thì đã không có thêm nhiều chuyện xảy ra như thế, cậu cũng không phải chịu nhiều oan ức như vậy."

Tiểu Thỏ im lặng một chút, sau đó lắc đầu nói: "Chỉ bởi vì ba ba Trình là Cục trưởng Cục giáo dục mà thôi, nếu như ông ấy không phải người có quyền thì cô giáo Ngụy cũng không bị xét xử nhanh như vậy . . . . "

"Nói cũng đúng." Trình Thi Đồng như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Nhưng bà ấy là người hay nịnh nọt, sớm muộn cũng bị người ta phát hiện, cho nên nói, thiện giả thiện lai, ác giả ác báo, không phải không báo, là do chưa tới lúc mà thôi. Bà ta bị như thế là đáng!"

"A . . . . . " Tiểu Thỏ vỗ lên bả vai của Trình Thi Đồng nói: "Bà ấy đối xử với cậu cũng không tệ lắm phải không ?"

"Vậy thì thế nào, bà ấy tốt với tớ cũng không phải bởi vì tớ được, mà là vì ba ba của tớ được!" Trình Thi Đồng tức giận vô cùng, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bà ấy còn không bằng cô giáo Đinh đây, chí ít cô giáo Đinh đối tốt với mọi người như nhau."

"Ai . . . . . " Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nhắc đến cô giáo Đinh, không nhịn được thở dài một hơi.

Ngay tại lúc phòng học lộn xộn thì thầy hiệu trưởng lại đẩy cửa đi vào.

Tiếng hò hét trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Hiệu trưởng Vương đứng trên bục giảng, ánh mắt quét một vòng quanh các bạn học ngồi ở phía dưới, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Thỏ, áy náy gật đầu với cô, lúc này mới lên tiếng nói: "Các bạn học, thật xin lỗi, bởi vì một số nguyên nhân mà cô giáo Ngụy không thể tiếp tục dạy các em được, tiết Ngữ văn hôm nay tạm thời do thầy Dương dạy thay."

Hiệu trưởng vừa mới nói xong, phòng học giống như bùng nổ, tiếng bàn luận liên tiếp vang lên.

"Cô giáo Ngụy không dạy chúng ta nữa? Qúa tốt rồi!"

"A? Tại sao lại đổi giáo viên mới, năm nay đã đổi đến hai lần rồi . . . . "

"Tớ thì lại không thích cô giáo Ngụy, cũng không biết giáo viên mới như thế nào."

"Tại sao cô giáo Ngụy không dạy chúng ta ?"

Hiệu trưởng nhìn một màn hò hét của các bạn học trong lớp, vỗ tay một cái, lên giọng nói: "Các bạn học, các bạn học, yên lặng một chút, trước hết để thầy Dương tự giới thiệu về mình đã nào!"

Lời của thầy hiệu trưởng vừa nói ra thì đã thấy thầy Dương cười híp mắt đi từ phía ngoài vào phòng.

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, quay sang phía của thầy giáo mới tới.

Lần này là một thầy giáo trẻ tuổi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, trên mặt đeo một chiếc kính, khi cười rộ lên mắt kính cong thành một đường.

"Các bạn học, bắt đầu từ hôm nay thầy sẽ dạy các em môn Ngữ văn." Thầy Dương đứng trên bục giảng, nhìn các bạn học trong lớp cười nói: "Trước tiên thầy muốn hỏi các em một vấn đề, họ của Nhị Lang thần là gì ?"

Các bạn học trong lớp sửng sốt một chút, sau đó có người bắt đầu trả lời:

"Họ Lý!"

"Họ Nhị!"

"Không đúng! Họ Dương!"

Thầy Dương đưa tay đẩy gọng kính, mỉm cười chỉ vào bạn học vừa trả lời Nhị Lang thần học Dương, gật đầu nói: "Bạn học này nói đúng, Nhị Lang thần họ Dương, cùng họ với thầy! Các bạn học, các em có biết Nhị Lang thần lợi hại nhất là cái gì không ?'

"Em biết em biết!" Bạn học khi nãy được thầy Dương chỉ vào phấn khích nói: "Nhị Lang thần có ba con mắt, trên trán ông ấy còn có một con mắt!"

"Trả lời chính xác!" Thầy Dương gật gù, ánh mắt lướt nhanh qua cả lớp một chút, sau đó mỉm cười nói: "Nhưng thầy còn lợi hại hơn cả Nhị Lang thần, bởi vì ông ấy có ba mắt, còn thầy, có bốn con!"

"A ? ?"

"Ở chỗ nào ! ?"

"Thầy còn có hai con mắt ở chỗ nào ? ?"

Các bạn học đang ngồi yên lặng thì tâm tình đột nhiên tò mò hẳn lên, thích thú hỏi thầy Dương.

"Ở chỗ này!'' Thầy Dương chỉ vào mắt kính của mình, cười híp mắt nói: "Thầy còn có hai mảnh mắt kính! Cộng với hai con mắt của thầy, hết thảy là bốn con mắt!"

Các bạn học sửng sốt một chút, sau đó phá ra cười thật to.

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng liếc nhìn nhau, cũng bật cười theo bọn họ.

(*) Hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm)

Thầy Dương mới tới, đơn giản vài câu nói như vậy, cùng các bạn học trong lớp xây dựng quan hệ.

Hiệu trưởng Vương nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó dặn dò thầy Dương vài câu rồi vội vã rời đi.

___________

Hai tuần lễ ngắn ngủi trôi qua, dường như thầy Dương được cả lớp kính yêu, nguyên nhân chủ yếu chính là ông quá hài hước.

Rõ ràng là một câu chuyện rất bình thường, vậy mà từ trong miệng ông kể ra thì lại có thể làm cho bạn học trong lớp cười không ngậm được mồm.

Tâm tình Tiểu Thỏ bị đè nén gần một học kỳ, đi theo thầy Dương, cuối cùng cũng từ từ cởi mở hẳn.

Rất nhanh đã đến kì thi trung khảo của Trình Chi Ngôn.

Sáng sớm, Chu Nguyệt chuẩn bị bữa sáng phong phú cho Trình Chi Ngôn, nhất là một cái bánh quẩy và hai cái trứng gà, ngụ ý anh đạt điểm tối đa 100 trong kì thi.

Ngoài ra còn có cháo, bánh chưng, bánh quế hoa, ngụ ý được ghi tên trên bảng vàng.

Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn ăn, anh nhìn một bàn đầy thức ăn mà không biết nên nói gì, nhìn mẹ của mình nói: "Mẹ muốn con chết vì no à?"

"Ai da, tiểu tử thối con lại dám nói như vậy, mẹ đây còn không phải vì kì thi trung khảo của con mà hao tâm chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt hay sao!" Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, tay cầm xẻng quơ về phía anh nói: "Nhìn thấy chưa, bánh quẩy, trứng gà! Con trai bảo bối, bảo đảm con thi đạt điểm tối đa 100!"

" . . . . . . " Đôi mắt trong suốt mang theo ghét bỏ của Trình Chi Ngôn quét qua bánh quẩy trên bàn một cái, lạnh nhạt nói: "Mẹ, mẹ không phải không biết rõ điểm thi tối đa của đơn khoa là 120 ? Muốn con thi 100, tức là muốn con thi rớt ?"

"Ạch . . . . . " Nụ cười trên mặt Chu Nguyệt đột nhiên cứng lại, "Hiện tại điểm tối đa là 120 rồi hả ?"

"Xem như mẹ không lo lắng thành tích của con, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên chú ý đến bảng kết quả học tập của con chứ!" Trình Chi Ngôn khổ tâm đến mức không còn gì để nói nữa, "Điểm của con có lúc nào thấp hơn 115 chưa ?"

"Khụ khụ . . . . . cái kia . . . . . Vậy đừng ăn bánh quẩy này!" Chu Nguyệt vội vàng đem cất đĩa bánh quẩy cùng trứng gà trên bàn, hất cằm dương dương tự đắc nhìn về phía Trình Chi Ngôn: "Chỗ kia! Ăn bánh chưng! Cao trung!"

"Bánh chưng làm từ gạo nếp, ăn nhiều sẽ không tiêu hóa . . . . . " Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra bên ngoài vừa nói: "Mẹ vẫn nên tự mình ăn đi."

"Ai ai . . . . tiểu tử thối, con muốn đi đâu? Con không thể không ăn gì mà đi như vậy chứ ?" Mắt thấy Trình Chi Ngôn đã đi đến cửa, Chu Nguyệt vội vàng nhìn về phía anh mà la lớn.

"Con đi đến chỗ mẹ của Tiểu Thỏ, xem thử có cháo trắng hay bánh bao để ăn không . . . . " Trình Chi Ngôn đã bước ra khỏi cửa chính nhưng vẫn ngoáy đầu lại nói: "Chốc nữa con sẽ về."

"Con . . . . " Chu Nguyệt còn chưa kịp nói thêm gì thì Trình Chi Ngôn đã đi mất.

Tiểu Thỏ xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ của mình, từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nhìn trong phòng ăn chỉ có một mình Chu Nguyệt, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ồ? Anh nước chanh đâu ? Anh ấy ăn sáng nhanh như vậy sao ?"

"Nó đến nhà người ta xem có cháo trắng ăn hay không!" Chu Nguyệt buồn bực bưng đĩa bánh quẩy trên tay, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Uổng công bác chuẩn bị cho nó bữa sáng thịnh soạn như vậy, vậy mà một món nó cũng không xem vừa mắt!"

Tiểu Thỏ đi qua thăm dò, thoáng nhìn qua đĩa bánh trên tay Chu Nguyệt, vui vẻ nói: "Ai nha, có bánh quẩy ăn, vậy không có sữa đậu nành à? Con thích nhất là ăn bánh quẩy chung với sữa đậu nành!"

"Có! Mẹ cho con ăn!"
"Có! Mẹ cho con ăn!" Chu Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt, cầm chén đi lấy sữa đậu nành cho Tiểu Thỏ.

Hai mươi phút sau.

Sau khi đã ăn uống no nê ở nhà Tiểu Thỏ xong rồi, Trình Chi Ngôn trở về nhà, nhìn thức ăn trên bàn đã vơi hơn phân nửa.

"Em ăn hết số thức ăn này à ?" Trình Chi Ngôn nhướn mày, nhìn Tiểu Thỏ đang vùi đầu vào đĩa bánh quế hoa mà ra sức chiến đấu, buồn cười hỏi.

"A . . . . . Ừ . . . . . " Tiểu Thỏ vừa ăn bánh quế hoa vừa dùng sức gật đầu trả lời Trình Chi Ngôn.

"Ăn nhiều như vậy sao, em không sợ tiêu hóa không nổi à ?" Trình Chi Ngôn đi lại gần Tiểu Thỏ, đưa tay xoa xoa cái đầu bù xù của cô, dịu dàng nói: "Được rồi, kiềm chế lại một chút, không thể ăn nhiều như vậy đâu."

Tiểu Thỏ ăn miếng bánh quế hoa cuối cùng, liếm liếm ngón tay, cười hì hì với Trình Chi Ngôn: "Ăn nhiều mới có thể cao lên, nếu không em sẽ thấp hơn anh rất nhiều."

"Từ từ cũng sẽ lớn lên thôi, vội gì chứ ?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, tiện tay lau vụn bánh dính trên khóe miệng của cô, sau đó cầm lấy chiếc cặp trên ghế, nhìn Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ nói: "Con đi đây."

"Chờ một chút, anh nước chanh." Tiểu Thỏ vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt của Trình Chi Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Hả ?" Trình Chi Ngôn hơi rủ mắt nhìn Tiểu Thỏ đứng trước mặt mình, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Tiểu Thỏ nhón chân lên, kéo áo sơ mi của Trình Chi Ngôn, bực bội nói: "Anh khom lưng xuống đi, em không với tới!"

"Khom lưng để làm gì ?" Tuy ngoài miệng hỏi như vậy nhưng Trình Chi Ngôn vẫn nghe theo lời của Tiểu Thỏ, ngoan ngoãn khom lưng xuống, cười nhìn Tiểu Thỏ.

Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, nhỏ bé nắm lấy cổ áo sơ mi của Trình Chi Ngôn mà kéo xuống, nhón chân lên, không nói gì mà hôn một cái lên bờ môi màu hồng nhạt của anh, sau đó cười hì hì nói: "Chúc anh nước chanh thi trung khảo suôn sẻ!"

Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, cảm giác mềm mại trên môi biến mất nhanh chóng, chỉ để lại mùi bánh bánh quế hoa thơm ngát, anh nhìn đôi con ngươi trong suốt của Tiểu Thỏ, khóe môi nở ra nụ cười nhàn nhạt, đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Cảm ơn."

Chu Nguyệt đứng sau lưng của hai người, nhìn một màn trước mắt này, không nhịn được mà rơi lệ, lòng chua xót vô cùng: "Lấy vợ rồi thì quên người mẹ này . . . . . vợ chỉ hôn một cái mà nó đã vui vẻ nói cảm ơn, còn mẹ nó chuẩn bị cho nó một bữa sáng thịnh soạn như thế, lại nhận được vẻ mặt đầy ghét bỏ của nó . . . . . "

" . . . . . . . . " Trình Chi Ngôn đen mặt nhìn mẹ của mình, im lặng chốc lát, rốt cuộc mở miệng nhàn nhạt nói: "Cảm ơn mẹ."

Nói xong, anh liền vác cặp lên, xoay người bước ra ngoài.

Tiểu Thỏ cười hì hì, vẫy tay với Trình Chi Ngôn một cái, khi thấy hắn đã ra ngoài cửa thì mới chịu quay đầu lại.

Chu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc khó coi, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần của mình, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, mẹ không nghe nhầm chứ ? Vừa nãy thằng nhóc kia nói cảm ơn mẹ ?"

"Mẹ, thằng nhóc là cái gì ?" Tiểu Thỏ nghi ngờ hỏi ngược lại Chu Nguyệt.

"Ách . . . . . Chính là con thỏ nhỏ . . . . . . Ách, không phải, mẹ không có nói gì." Chu Nguyệt giải thích một hồi, lại nhận ra cái từ này hình như dính vào Tiểu Thỏ, vội vàng thề thốt phủ nhận.

"A . . . . . . " Tiểu Thỏ mê man nhìn Chu Nguyệt, sau đó gật đầu nói: "Anh nước chanh vừa rồi nói cảm ơn, tâm tình của anh ấy hình như rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro