Phần 31: Người đích nào đó chơi xấu☺️☺️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thỏ chạy đến phòng bếp, mãi cho đến bên cạnh cái bồn rửa mới ngừng lại được, một bàn tay cô chống cái bàn, một cánh tay kia sờ ngực mình.

Trái tim còn đang đập không ngừng, tốc độ nhanh như là muốn từ trong lồng ngực bay ra.

Sao lại thế này. . .

Anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên hôn mình....

Như thế nào tim cô đột nhiên đập nhanh như vậy?

Tiểu Thỏ đỡ cái bồn rửa, bình tĩnh một hồi lâu tim đập mới từ từ chậm lại.

Ưm... Sẽ không là đoạn mở đầu cảm mạo đi?

Nhưng mà anh nước chanh vừa mới hôn cô một cái, cho dù là cảm mạo cũng không có nhanh như vậy đi?

Tiểu Thỏ lại nghĩ một lát, suy nghĩ đến cảm xúc mềm mại, trơn bóng vừa rồi kia, tim đập liền không tự giác lại muốn tăng nhanh.

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Tiểu Thỏ ra sức nói với tự mình.

Sau đó vội vàng tìm gạo, mở thùng gạo ra, lấy hai chén gạo đi vo gạo.

Cầm gạo bỏ vào bên trong nồi cơm điện, đè xuống cái nút nấu cháo, Tiểu Thỏ nhìn trên màn hình điện tử biểu hiện còn bốn mươi phút, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cháo này còn một hồi lâu mới có thể nấu xong, nếu không thì trước hết viết cái bài tập đi?

Tiểu Thỏ nghĩ tới đây, vội vàng đi lấy cặp sách mình tới đây, ở trên bàn nhà ăn bên ngoài phòng bếp bắt đầu viết bài tập.

Đến lúc cô viết bài tập xong, cháo bên trong nồi cơm điện cũng nấu xong rồi.

Tiểu Thỏ thật cẩn thận mở vung ra, hương gạo nồng đậm nhất thời xông vào mũi.

Cô cầm một cái chén con thỏ múc nửa chén cháo cho Trình Chi Ngôn, sau đó lại tìm một chút món ăn từ trong tủ lạnh dùng đĩa nhỏ đựng vào, thật cẩn thận bưng lên lầu.

Lúc cô đẩy cửa phòng ngủ Trình Chi Ngôn ra, ánh sáng bên trong một mảnh mờ tối.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen lại, mà trong gian phòng của anh lại không có mở đèn.

Tiểu Thỏ nương ánh sáng đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ, hai tay sờ soạng bưng cháo đặt ở tủ đầu giường bên cạnh, lúc này mới xoay người sang chỗ khác mở đèn trong phòng.

Trình Chi Ngôn không biết gì lại nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Chăn có chút lộn xộn che ở trên người anh, anh cao to như vậy vậy mà rụt thành một đoàn trên giường, nửa khuôn mặt thanh tú kia chôn ở gối đầu, lộ ra phân nửa khuôn mặt.

Tiểu Thỏ đứng ở bên giường, có chút khó xử nhìn anh, mặc dù cực kỳ không đành lòng đánh thức anh, nhưng mà vẫn đưa tay đẩy đẩy thân thể của anh, nói khẽ: "Anh nước chanh. . . Dậy ăn chút gì đi."

Trình Chi Ngôn mơ mơ màng màng ngủ, từ lúc cô bật đèn cũng có chút thức dậy, chỉ là vì phát sốt trên người nên không có sức lực, hơn nữa trong ổ chăn thật sự ấm áp, anh liền không có nhúc nhích.

Tiểu Thỏ thấy anh không có động tĩnh gì, liền duỗi tay đẩy đẩy anh nói: "Anh nước chanh. . . Anh nước chanh? ?"

Trình Chi Ngôn ôm chăn chuyển người lại, chậm rãi mở đôi mắt thâm thúy trong suốt nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi cười nói: "Làm cơm xong?"

"Vâng." Tiểu Thỏ thấy anh thức dậy, nhất thời vui vẻ vội vàng đưa tay kéo anh dậy, để cho anh ngồi dựa vào đầu giường, chính mình xoay người bưng cháo trắng rau dưa trên tủ đầu giường đến trước mặt anh nói: "Đây, mới vừa nấu xong, có phần nóng, anh ăn cẩn thận một chút..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, ánh mắt liếc bát cháo trong tay cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, khóe miệng cong cong, trong thanh âm mang theo một tia giọng điệu chơi xấu hỏi: "Em đút cho anh?"

"A? ?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn dựa ở đầu giường hướng tới chính mình mỉm cười, nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh nước chanh. . . Anh đây là... Đang làm nũng sao?"

Tươi cười trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức liền cứng lại rồi.

Không đợi anh anh phục hồi tinh thần, Tiểu Thỏ đã cúi đầu múc một muỗng cháo từ trong bát ra, đặt trên bờ môi thổi thổi, sau đó đưa đến trước mặt Trình Chi Ngôn, thanh âm thanh thúy nói:: "Tới, há mồm, a - - "

". . ."

Trình Chi Ngôn yên lặng hé miệng, nuốt cháo trên thìa xuống.

Hương gạo nồng đậm pha trộn vị ngọt kẹo sữa bò lưu lại trong khoang miệng, mang theo cảm giác ấm áp lướt qua cổ họng anh chạy xuống dạ dày trống không.

Trình Chi Ngôn rốt cục cảm thấy thân thể giống như ấm một chút.

Tiểu Thỏ đã cúi đầu múc muỗng cháo thứ hai.

Anh nhìn mặt mày cô cúi xuống, môi đỏ mọng, chỉ cảm thấy trong lòng có một tia lo lắng nói không rõ.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên cầm muỗng cháo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.

Lại không nghĩ rằng anh nhàn nhạt hướng tới chính mình cười cười, thanh âm trầm thấp mà mang theo một tia khàn khàn nói:: "Tiểu Thỏ, em cũng đã biết chăm sóc người..."

Ngữ khí này mang theo một tia cảm khái lại mang theo một tia khen ngợi, vậy mà làm cho Tiểu Thỏ nghe được có chút xấu hổ, "Không phải là đun nước, nấu cháo, lại đút cho anh một chút sao..." Tiểu Thỏ ngại ngùng cười cười, trên gương mặt phấn nộn trắng nõn mang theo một tia đỏ ửng nhợt nhạt, thanh âm trầm thấp nói: "Đây có cái gì khó, lại nói em còn đút mèo nhỏ ăn xúc xích, đút chó nhỏ gặm xương sườn a..."

"..."

Trình Chi Ngôn không nói gì.

Cho nên nói, địa vị của anh cùng những cái chó nhỏ, mèo nhỏ lang thang này không sai biệt lắm sao?

"Mau há mồm, a--" Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn hồi lâu chưa ăn lại hướng tới anh thúc giục nói.

Trình Chi Ngôn yên lặng há mồm lại ăn một ngụm cháo.

Hai người liền ngươi đút ta ăn như vậy, một chén cháo trắng rất nhanh liền thấy đáy.

Tiểu Thỏ hết sức hài lòng nhìn kết quả này, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, anh còn muốn ăn không, trong nồi còn, em lại múc một chút cho anh nhé?"

" Không cần..." Trình Chi Ngôn lắc đầu, mặc dù cháo trắng quả thật rất thơm ngọt, có Tiểu Thỏ ở bên cạnh đút anh cũng cực kỳ hạnh phúc, nhưng anh cuối cùng là phát sốt, khẩu vị thật sự không phải tốt.

"Vậy được rồi. . ." Tiểu Thỏ có chút thất vọng nhìn anh, bưng bát không cùng cái đĩa trên tủ đầu giường lên hướng tới anh tiếp tục nói: "Em cầm chén đưa xuống nhân tiện ăn cơm tối, một lát em trở lại, anh nghỉ ngơi một hồi đi."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật đầu xem như đồng ý.

Chờ Tiểu Thỏ cầm chén đưa xuống, ăn xong cơm tối trở lại, Trình Chi Ngôn đã tắm qua nằm ở trên giường rồi.

Tiểu Thỏ nhìn giọt nước đọng trên tóc anh nhịn không được mở miệng nói: "Tại sao tóc anh còn ẩm ướt liền về trên giường rồi?"

Trình Chi Ngôn giật mình, đưa tay sờ sờ lọn tóc mình, vô tình cười cười nói: "Tóc ngắn như vậy một lát sẽ khô, không có việc gì."

"Không được! Anh đã bị cảm, không thể cứ mặc kệ tóc ẩm ướt như vậy." Tiểu Thỏ liếc anh một cái, xoay người đi buồng vệ sinh lấy ra một khăn tắm lớn mềm mại trắng tinh, không nói hai lời liền kéo đầu Trình Chi Ngôn đến, dùng lực xoa nhẹ.

"Tiểu Thỏ. . Em nhẹ chút a..." Trước mắt Trình Chi Ngôn bị khăn tắm lớn màu trắng ngăn cản, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm thấy một đôi bàn tay cách khăn tắm chà đạp đủ loại đầu mình.

"Được, lau xong rồi."

Sau khi Tiểu Thỏ nhào nặn đầu anh một hồi kéo khăn tắm rớt xuống, hết sức hài lòng nhìn tóc anh đã bị mình lau khô một nửa, cười tít mắt nói: "Thế này rất nhanh khô, cũng không sợ cảm lạnh rồi."

". . ." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, bộ dáng làm như muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy? Anh nước chanh anh muốn nói cái gì?" Tiểu Thỏ thấy bộ dáng anh muốn nói lại không nói ra nhịn không được hướng tới anh mở miệng hỏi.

"Anh muốn nói. . ." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, yên lặng nở nụ cười một chút, sau đó tiếp tục nói: "Sau này em nhất định chính là một người mẹ tốt."

"A? ?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút trong chốc lát chưa có lấy lại tinh thần.

Trình Chi Ngôn cũng không tiếp tục giải thích, chỉ là đẩy đẩy bờ vai cô nói: "Đi tắm rửa một cái đi, rồi xem tivi cùng anh, bài tập viết xong chưa?"

"Ách. . . Viết xong rồi. . ." Tiểu Thỏ chần chờ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi tắm rửa.

Chỉ là cô vừa mới tiến vào buồng vệ sinh, nháy mắt liền phản ứng kịp, anh nước chanh đây là khen ngợi cô sẽ chăm sóc người sao?

Trong lòng Tiểu Thỏ lập tức trở nên vui rạo rực.

Chờ cô tắm rửa xong ra ngoài Trình Chi Ngôn đã tựa vào cạnh đầu giường, cầm trong tay điều khiển từ xa đang không ngừng đổi kênh.

Thấy Tiểu Thỏ ra, anh hướng tới cô vẫy vẫy tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó di chuyển sang bên cạnh.

Tiểu Thỏ bò qua, chui vào trong chăn, sau đó ở trong lòng Trình Chi Ngôn tìm một cái tư thế thoải mái ngồi xuống, ánh mắt hướng tới ti vi phía trước nhìn.

Cái giờ này các Đài Truyền Hình đều phát tin tức trung ương ( có lẽ là thời sự như mình) , thật sự là không có chương trình gì có thể xem.

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm tin tức một hồi lại cảm thấy có chút nhàm chán, cô ngáp một cái quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn lại phát hiện ánh mắt thâm thúy trong suốt kia của anh đang nhìn chằm chằm mình.

Làm sao vậy? ?" Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc đưa tay sờ sờ má mình, trên mặt của cô thứ gì cũng không có a.

"Tiểu Thỏ...Anh cảm thấy em... Giống như trưởng thành một chút..." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rốt cục cho ra một cái kết luận như vậy.

Có lẽ là vì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô, cho nên không có cảm thấy được, không biết từ lúc nào bắt đầu, khuôn mặt tròn căng của cô từ từ bắt đầu có một cái cằm nhọn, mới trước đây chỉ cao tới phần eo mình vậy mà bộ dáng dần dần sắp đến bả vai mình, ánh mắt cô càng thêm trong suốt sáng ngời, mũi cũng chậm rãi cao lên, tất cả hình dáng trên mặt đã không là mặt trái táo béo giống trước đây.

Nếu không vì hôm nay anh bị ốm Tiểu Thỏ đột nhiên trở nên biết chăm sóc người anh có lẽ còn không có phát hiện những khác biệt rất nhỏ này.

Chẳng qua...

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua bộ ngực cô mặc áo ngủ.

Trước ngực vẫn là một dạng như lúc đầu, một mảnh bằng phẳng.

"Thật vậy chăng? ?" Tiểu Thỏ vừa nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy nhất thời cao hứng trở lại.

Một đôi tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, hướng tới Trình Chi Ngôn hưng phấn hỏi: "Vậy có phải chứng tỏ em có thể làm bạn gái của anh rồi hay không?"

Trình Chi Ngôn nhất thời bật cười.

Anh nhàn nhạt lắc đầu nói: "Không được, em chỉ là trưởng thành một chút, còn không có hoàn toàn lớn lên."

"A. . . ? ?" Tiểu Thỏ lập tức liền ỉu xìu, làm cái gì đây, suy nghĩ cả nửa ngày mới chỉ trưởng thành một chút.

một hồi, vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ, anh ngáp một cái hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Anh lại ngủ một hồi, em xem ti vi một hồi đi cũng ngủ sớm một chút đi."

"Vâng.." Tiểu Thỏ gật gật đầu, tin tức trên ti vi đã phát xong rồi, cuối cùng bắt đầu chiếu phim truyền hình dài tập, tinh thần cô lập tức liền tỉnh táo.

Trình Chi Ngôn thấy hai mắt cô nhìn chăm chú ti vi, nhịn không được cười cười đưa tay sờ sờ đầu cô, ngã xuống bọc chăn lại ngủ.

Đúng tám giờ trên ti vi chiếu phim gia đình cẩu huyết ( khoa trương lại giả tạo), đặt ở bình thường như vậy Trình Chi Ngôn tuyệt đối không cho phép cô xem loại phim cẩu huyết này, nhưng mà hôm nay, ha ha, Trình Chi Ngôn cũng đã ngã xuống, vậy cô xem một hồi hẳn là không vấn đề gì đi.

Trong phim truyền hình chiếu hai người nam nữ chính đang tê tâm liệt phế cãi nhau, ầm ĩ ầm ĩ vai nam chủ đột nhiên đẩy nữ chính lên tường, sau đó không khỏi phân trần hôn lên.

Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn lại hướng tới trước mặt tivi bò bò, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hai người kia hôn môi.

Ưm. . . Vai nam chủ giống như duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng nữ chính đi...

Uh'm. . . Vai nam chủ giống như duỗi tay tiến vào trong quần áo nữ chính đi. . .

Ai nha. . . Vai nam chủ đè nữ chính ở trên giường rồi....

Màn hình ti vi dừng ở đây, nháy mắt cắt đến cảnh kế tiếp.

Tiểu Thỏ có chút còn chưa thỏa mãn nhìn màn ảnh ti vi, trong lòng có chút tiếc hận, ai...Tại sao không chiếu dài một chút, cô còn chưa làm rõ ràng hôn môi rốt cuộc là như thế nào a...

Bất quá xem hình ảnh vừa rồi giống như hôn môi là phải lè lưỡi?

Vậy vừa rồi...

Tiểu Thỏ sờ sờ cánh môi hồng nhuận chính mình, vừa rồi đầu lưỡi cô đụng tới cái mềm mại trơn bóng kia.... Là đầu lưỡi anh nước chanh sao?

Ai. . . Đây thật sự là cái vấn đề nghĩ mãi không xong a....

Tiểu Thỏ thở dài một hơi bò lại bên cạnh Trình Chi Ngôn, lại chui về trong ổ chăn, với phim trên tivi cũng không có hứng thú.

Cô cúi đầu nhìn đôi má thanh tú của Trình Chi Ngôn đã lại mê man, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ lớn mật.

Cô cũng học bộ dáng bên trong tivi, hôn anh nước chanh một phen, chẳng phải sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra sao!

Tiểu Thỏ bỗng nhiên hưng phấn lên.

Cô ghé vào bên cạnh Trình Chi Ngôn cẩn thận nhìn anh.

Ưm... Anh nước chanh nhà cô giống như đã ngủ say...

Tiểu Thỏ đưa tay khẽ đẩy anh một cái, ha ha... Không có phản ứng gì.

Trình Chi Ngôn nằm yên lặng, hô hấp đều đều, không chút nào biết chính mình sắp trở thành chuột trắng nhỏ của người nào đó.

Tiểu Thỏ hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc khẩn trương trong lòng một chút, sau đó cúi đầu xuống, một cái miệng đỏ hồng nhẹ nhàng mà chắn cánh môi Trình Chi Ngôn.

Cánh môi của anh mang theo một chút cảm giác lạnh trơn bóng, cực kỳ mềm mại.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt mấy cái bình thường Trình Chi Ngôn hôn cô là bẹp một cái liền trực tiếp xong, đây là lần đầu tiên cánh môi của cô và cánh môi của anh chạm thời gian dài như vậy.

Ưm. . Môi anh nước chanh thật sự thật mềm a...

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, lén lút vươn đầu lưỡi ra, dò xét giữa cánh môi của anh, cạy mở hàm răng của anh, mãi đến đầu lưỡi để ở đầu lưỡi của anh.

Đầu lưỡi của anh không trơn bóng và lạnh giống cánh môi, có lẽ là vì phát sốt nhiệt độ dường như nóng hơn một chút so với Tiểu Thỏ.

"Ưm. . ." Trình Chi Ngôn đang ngủ nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, Tiểu Thỏ sợ tới mức vội vàng lùi đầu lưỡi về, ngồi ngay ngắn thật cẩn thận nhìn anh.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ là chuyển người lại, một lần nữa bọc chăn càng chặt liền lại đã ngủ.

Tiểu Thỏ kinh hồn táng đảm nằm úp sấp ở trên giường, hai tay sờ trái tim nhỏ đập phù phù phù phù của mình, ai nha, tốc độ tim đập này giống như thời điểm vừa rồi anh nước chanh cuốn đi kẹo từ trong miệng cô.

Vậy như vậy... Có phải coi như là hôn môi rồi hay không?

Tiểu Thỏ suy tư chốc lát vẫn đang không có cho ra kết luận, ai...

Trong phim truyền hình bảy cô tám dì bắt đầu náo nhiệt ầm ĩ, Tiểu Thỏ cũng không có tâm tư tiếp tục xem, dứt khoát liền tắt ti vi nằm ở trên giường bắt đầu ngủ.

Ban đêm đi ngủ thời điểm ngủ một nửa Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Cô mơ mơ màng màng chuyển người lại, dường như ôm một cái túi nước ấm nóng hầm hập liên tục không ngừng tỏa hơi nóng xua tan rét lạnh trên người cô, mang đến cảm giác ấm áp, Tiểu Thỏ ôm ôm lại ngủ thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai.

Chu Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn phòng Trình Chi Ngôn, hai đứa nhỏ còn chưa rời giường a.

Đổi lại bình thường, Trình Chi Ngôn hẳn là đã sớm dậy a.

"Ngôn Ngôn. . . Tiểu Thỏ. . . ? ? Nên rời giường. . ." Chu nguyệt đưa tay gõ gõ cửa phòng Trình Chi Ngôn, bên trong không ai trả lời.

Bà chần chờ một chút, cuối cùng đẩy cửa phòng ra tiến vào.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, hai bóng người nằm song song ở trên giường, ánh mặt trời sáng sớm từ giữa khe hở của bức màn chiếu vào bên trong, chiếu vào trên hai gương mặt đỏ rực.

Trong lòng Chu Nguyệt cả kinh, vội vàng đưa tay dò xét trán Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ một chút, đầu hai người đều là một dạng nóng phỏng tay.

Nguy rồi hai đứa nhỏ phát sốt rồi!

Chu Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi phòng, hướng tới lão Trình la lớn: "Lão Trình, mau tới đây, hai đứa nhỏ phát sốt rồi!"

"Cái gì! ? Đến đây đến đây!" Lão Trình còn đang đeo caravat ở trong phòng mình, nghe thấy tiếng gọi Chu Nguyệt ầm ĩ, vội vàng luống cuống tay chân chạy tới.

Ông nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, lại duỗi tay sờ sờ đầu hai người, lập tức quay đầu hướng tới Chu Nguyệt nói: "Đi! Đi bệnh viện!"

Lão Trình cõng Trình Chi Ngôn, Chu Nguyệt ôm Tiểu Thỏ, vội vội vàng vàng lái xe hướng tới bệnh viện nhân dân đi.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn, sáng sớm cô giống như nghe thấy thanh âm Chu mẹ hô cái gì, cô mơ thấy mình đã rời giường mặc quần áo đi học, kết quả như thế nào chạy đều chạy không tới cửa trường học, cô quýnh lên phát hiện chính mình nằm ở trên giường, hoá ra là giấc mộng, sau đó lại bắt đầu rời giường mặc quần áo đi học, kết quả vẫn lại là chạy đều chạy không tới trường học.

"Tiểu Thỏ. . . Tiểu Thỏ? ?" Có một thanh âm quen thuộc hô ở bên tai cô.

Tiểu Thỏ rốt cục chạy từ trường học trong mộng tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng lo lắng xem trước mắt kia, sửng sốt một chút sau đó cúi đầu hô một tiếng: "Mẹ? ?"

"Ai, bé ngoan, như thế nào đột nhiên liền phát sốt a? ?" Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay dò xét cái trán của cô một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Cũng may Chu mẹ phát hiện, nhanh chóng đưa con tới bệnh viện, nếu không thì con với anh nước chanh của con ngộ nhỡ nóng hỏng làm sao bây giờ? ?"

"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ lập tức tỉnh táo lại, "Anh nước chanh đâu?"

"Kia, ở bên cạnh con." Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô, người này tinh thần cũng không rõ lại vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ đến anh nước chanh của cô.
Tiểu Thỏ vội vàng quay đầu đi, quả nhiên thấy Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế tựa bên cạnh mình, một bàn tay treo bình truyền nước, một bàn tay cầm sách vở, đang cười như không cười nhìn mình.

Hô...

Không tồi...

Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới hồi phục tinh thần, "Không đúng, không phải chỉ có anh nước chanh cảm mạo phát sốt sao? Tại sao trên tay con cũng truyền nước a?"

" Chu mẹ thấy hai người các con không rời giường liền đi vào một chút, phát hiện hai con đang nằm ở trên giường phát sốt a."

Mẹ Tiểu Thỏ vừa ngồi ở bên cạnh cô bóc quả cam vừa hướng tới cô giải thích nói: "Vừa rồi anh nước chanh con đã tỉnh lại trước con, chúng ta đều đã biết rõ, ngày hôm qua là nó cảm mạo phát sốt trước, con còn nấu cháo cho nó ăn, ban đêm con vẫn ôm nó kêu lạnh, phỏng chừng chính là thời điểm đó bị lây bệnh."

Thật không... ? ?

Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, đã thấy trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh có một nét đỏ ửng nhàn nhạt.

" Chẳng lẽ không phải thời điểm ăn kẹo lây bệnh?" Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi cái ót mình, trong thanh âm mang theo một tia trầm thấp nói.

"Cái gì thời điểm ăn kẹo?" Mẹ Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô, thuận tay nhét quả cam bóc xong vào tay cô.

"Ách... Không có gì..." Tiểu Thỏ vội vàng lắc lắc đầu, nhận quả cam trong tay mẹ mình, bẻ một mảnh vứt vào trong miệng, cũng có khả năng là thời điểm ngày hôm qua cô hôn trộm anh nước chanh bị lây bệnh...

Trong mắt mẹ Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn cô, lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, phát hiện đỏ ửng trên mặt anh càng thêm rõ ràng.

"Chu Linh? Cậu còn ở chỗ này sao?" Đúng lúc này mẹ Trình Chi Ngôn đi đến, bà thấy Chu Linh ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười mở miệng nói: "Cậu bận việc thì đi đi, hai đứa nhỏ có tớ trông rồi."

"Cậu đã về rồi?" Mẹ Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt đi tới, cười nói: " Tớ trước hết đi trong văn phòng khoa, một lát trở lại."

"Đi đi, đi đi, yên tâm đi." Chu Nguyệt hướng tới bà vẫy vẫy tay, nhìn bà rời khỏi, sau đó cầm hai bữa sáng khác nhau trong tay đưa cho Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn nói: "Tới, ăn chút gì đi, chuyện phát sốt lớn như vậy tại sao cũng không nói cho mẹ biết một tiếng? Ngộ nhỡ ban đêm sốt hỏng làm sao bây giờ?"

"..." Trình Chi Ngôn tiếp nhận bữa sáng trong tay bà, trầm mặc chốc lát, mới âm trầm nói: "Ngày hôm qua con vốn định nói nhưng mà tốc độ chồng mẹ tắt điện thoại quá nhanh rồi."

Cái này..." Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, một chốc vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Một tay một tay mở hộp cái nắp bữa sáng ra, nhìn cháo trắng rau dưa bên trong nhịn không được thở dài nói: "Lại là ăn cháo a."

" Bác sĩ nói hai con truyền ình nước này, chỉ có thể ăn thức ăn loãng, thức ăn mặn gì đó sẽ không tiêu hóa được."

"Được rồi..." Tiểu Thỏ nhận mệnh liền gật gật đầu, cầm lấy thìa bắt đầu một ngụm một ngụm múc cháo bắt đầu ăn.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cũng múc vài ngụm cháo, chỉ là mới ăn vài miếng liền nhíu mày nói: "Đây là cháo gì? Sao vị kỳ quái như vậy?"

"Đây là mẹ mua cháo thuốc ở bên trong nhà hàng dưới lầu bệnh viện, bổ thân thể, hai con ăn cháo trắng không có dinh dưỡng gì."

Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, cười hướng tới anh nói.

" Không muốn ăn..." Trình Chi Ngôn vừa nghe nói là cháo thuốc nhất thời không có hưng trí ăn hết, anh ghét nhất chính là vị thuốc Đông y kia rồi....

"Con đứa nhỏ này, không ăn cái gì, bệnh làm sao có thể tốt a?"

Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, ngữ khí hung dữ nói: "Con xem Tiểu Thỏ ăn rất nhiều, con cũng đã lớn như vậy, tại sao còn kiêng ăn?"

" Mẹ, mẹ biết rõ rành rành con ghét nhất hương vị thuốc Đông y." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên ngữ khí nhàn nhạt hướng tới bà nói.

"Đây... Không phải do cháo trắng đều đã hết rồi sao..." Trong khoảng thời gian ngắn Chu Nguyệt có chút nói tiếp không được, bà quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, hướng tới Trình Chi Ngôn chỉ chỉ cô nói: "Con xem, lúc này mới không lâu sau Tiểu Thỏ đã ăn xong rồi, con hướng Tiểu Thỏ học tập đi."

"Con không phát hiện em ấy có cái gì không thích ăn..." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đang hồng hộc cháo, hơi chút không nói gì châm chọc một câu.

". . ." Tiểu Thỏ buông bát cháo trong tay ra, bẹp cái miệng, sau đó dốc sức nuốt cháo xuống, lúc này mới hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ai nói, em không thích ăn gừng a."

Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm cháo thuốc trong tay nhét vào trong tay cô nói: "Tới, cái này chia cho em ăn."

"..."

Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn mất hứng nói: "Giờ này quán bán bữa sáng bên ngoài sớm đã sớm đóng cửa, hai giờ nữa mới bắt đầu ăn cơm trưa, con không ăn sẽ bị đói."

Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt lại nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh thật sự không ăn sao?Em cảm thấy cháo này rất thơm a."

"Không thích ăn." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cháo kia một cái, thuận miệng nói.

"Nó chính là sợ ăn thuốc Đông y!" Chu Nguyệt ở bên cạnh bổ sung nói: "Từ nhỏ đến lớn muốn nó uống thuốc pha nước uống liền giống như muốn mạng của nó!"

" Đừng nói lung tung!" Trình Chi Ngôn nhăn nhíu mi hướng tới mẹ mình nói.

"Thật sự sao? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt không tin nhìn Chu Nguyệt nói: "Nhưng mà ngày hôm qua anh nước chanh một hơi liền uống hết thuốc sài hồ pha nước uống a."

"Là sao! ?" Chu Nguyệt nhất thời vẻ mặt không dám nhìn Tiểu Thỏ nói: "Con không hoa mắt chứ?"

"Thật sự!" Tiểu Thỏ nghiêm túc gật gật đầu.

"A.... . ." Đôi mắt Chu Nguyệt xoay xoay, đứng dậy hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Vậy bát cháo này con nghĩ biện pháp khuyên anh nước chanh của con ăn đi, mẹ đi trước nói cùng mẹ con, một lát trở về a!"

Bà nói xong câu đó liền xoay người trực tiếp đi ra ngoài.

Lưu lại trong tay Tiểu Thỏ còn bưng bát cháo thuốc kia của Trình Chi Ngôn ngơ ngẩn ngồi ở trên ghế.

Sau một lúc lâu cô quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.

Trên mặt Trình Chi Ngôn có chút không quá tự nhiên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cháo thuốc trong tay Tiểu Thỏ, vẻ mặt không được tự nhiên hướng tới cô nói: "Chính em ăn đi, anh không đói bụng."

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vươn tay phải không có truyền nước biển tới múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, há mồm, a - - "

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thìa đưa đến bên miệng chính mình kia, nhịn không được nhíu mày thấp giọng hỏi: "Để làm gì?"

"Em đút anh ăn a." Tiểu Thỏ vô cùng nghiêm túc nhìn anh, đưa thìa trong tay hướng phía trước nói: "Thật sự ăn ngon, tới, ngoan, há miệng, a---"

". . ."

Sau một lúc lâu Trình Chi Ngôn không động tĩnh, cuối cùng rốt cục không cam lòng há miệng ăn hết. Thìa cháo Tiểu Thỏ đưa tới đây.

Chu Nguyệt trốn ở sau cửa phòng truyền nước nhìn một màn Tiểu Thỏ đút Trình Chi Ngôn ăn cháo trong phòng truyền nước kia nhịn không được cúi đầu thở dài một hơi, ai... Quả nhiên vợ chính là tốt hơn so với mẹ a...

Nhưng mà Tiểu Thỏ khuyên can mãi cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng chỉ là miễn cưỡng ăn nửa chén cháo mà thôi.

Còn lại nửa bát kia Tiểu Thỏ tự nhiên không lưu tình chút nào giải quyết toàn bộ rồi.

Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ ăn sạch một nửa chén cháo thuốc, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Tiểu Thỏ, thật xin lỗi. . ."

"A? ?" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, trong mắt khó hiểu nhìn anh hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

"Ngày hôm qua. . ." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn lại là tiếp tục hướng tới cô nói: "Nếu như anh không lấy đi kẹo trong miệng em, có lẽ em liền không phát sốt rồi."

"Ách. . . Cái này a. . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ nhất thời đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Cũng không nhất định là vì chuyện này..."

Trình Chi Ngôn nhìn mặt cô hồng, trầm ngâm chốc lát gật đầu nói: "Cũng đúng, em vẫn cùng anh ở trong một căn phòng, cho dù anh không hôn em, em phỏng chừng cũng sẽ cảm mạo."

". . ."

Vừa nhắc tới cái chuyện hôn môi này, mặt Tiểu Thỏ càng đỏ hơn, vì bối rối cô vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Cái kia...Tại sao truyền nước đều đã hơn nữa ngày cũng không có động tĩnh gì a..."

Cô ngẩng đầu hướng tới bình trên đầu nhìn qua, kết quả thật là không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, phía trên vậy mà treo ba túi nước tràn đầy."

" Bác sĩ nói cái thuốc này có chút kích thích tràng vị, cho nên để cho nhỏ giọt chậm một chút." Trình Chi Ngôn cũng theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua mấy túi nước trên đỉnh đầu kia, thanh âm trầm giọng nói: "Gấp cái gì, truyền nhiều như vậy a, phỏng chừng mãi cho đến buổi chiều mới có thể truyền xong."

"A? Phải truyền lâu như vậy?" Tiểu Thỏ nhất thời nhàm chán, cô cũng không làm chuyện gì a...

Nhưng mà Tiểu Thỏ mới vừa cảm khái không chuyện gì làm thì một giờ sau.

Hạ Phong liền đi một mình tiến vào.

Người còn chưa đi bên cạnh Tiểu Thỏ thanh âm đã qua đến đây, "Tiểu Thỏ Thỏ, nghe nói em cảm mạo phát sốt a, anh đến thăm em nè!"

Tiểu Thỏ theo thanh âm ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Phong mặc đồng phục Nhất Trung đã đi tới.

Hạ Phong tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười hì hì nói: "Tiểu Thỏ Thỏ, cảm giác có tốt chút hay không?"

"Anh Phong Tử...Anh có thể đừng gọi em Tiểu Thỏ Thỏ không..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta, cảm thấy cái cách gọi này làm cho người ta có chút chịu không nổi.

" Vậy em đừng gọi anh là anh Phong Tử, anh liền không gọi em Tiểu Thỏ Thỏ." Hạ Phong cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói.

Sau khi Hạ Phong ngồi xuống, bóng người vẫn đi sau lưng anh ta rốt cục lộ ra, một đạo thanh âm ngọt ngào dễ nghe vang lên ở phía trước Tiểu Thỏ cách đó không xa nói: "Bạn học Trình Chi Ngôn, cậu... Cảm mạo của cậu tốt chưa?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới chủ nhân đạo thanh âm kia nhìn qua.

Đó là một cô gái bộ dáng vô cùng đẹp, một đầu tóc dài đen tuyền cột thành một cái đuôi ngựa buông xuống ở sau ót, mặt trái xoan xinh đẹp, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, còn có miệng nhỏ hồng nhuận anh đào, cô ấy mặc áo lông trắng và quần bò, phối hợp đơn giản lại tôn lên dáng người lung linh của cô ấy.

Thời điểm Trình Chi Ngôn nhìn thấy cô ấy dường như ngớ ra một chút, sau đó khẽ gật đầu nói:: "Tốt chút rồi."

"Thật tốt quá!" Cô gái kia nhất thời bật cười, cô ấy đi đến vị trí bên cạnh Trình Chi Ngôn ngồi xuống, cầm một quyển ghi chép từ trong túi xách đưa cho anh nói: "Đây là bài ghi chép buổi sáng hôm nay giáo viên giảng bài, tớ đều đã ghi lại, cho cậu mượn chép một chút."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát sau đó đưa tay tiếp nhận bài ghi chép trên tay cô ấy, thản nhiên nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí!" Cô gái kia cười cười với anh, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, cười tít mắt nói: "Em chính là Tiểu Thỏ đi? Là em gái Trình Chi Ngôn sao? Bộ dáng thật đáng yêu!"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, ánh mắt có chút không quá tự nhiên nhìn Trình Chi Ngôn một cái, không có trả lời.

"Chị gọi là Hạ Vân Hi, là bạn cùng lớp Trình Chi Ngôn, thật vui khi nhìn thấy em, thật hy vọng chị cũng có thể có một cái em gái đáng yêu giống em!" Hạ Vân Hi cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ vươn tay đi ra.

Tiểu Thỏ có chút không biết làm sao nhìn cô ấy, theo bản năng đưa tay cầm tay cô ấy.

Bàn tay của cô ấy mềm mại, nắm giống như là không có xương.

Hạ Vân Hi sau khi chào hỏi qua cùng Tiểu Thỏ liền lấy ra một tờ bài kiểm tra từ trong túi xách đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn xấu hổ nói: "Nơi này có một đề, tớ không hiểu lắm, có thể phiền cậu nói cho tớ một chút hay không?"

". . ." Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn cô ấy, thanh âm thản nhiên nói: "Hiện tại không muốn nói đề bài, tớ ta còn phát sốt."

"A, thật xin lỗi a. . ." Hạ Vân Hi ngẩn ra, theo bản năng đưa tay dò xét trán Trình Chi Ngôn nói: "Còn đang tại phát sốt sao?Tớ cho rằng đã tốt rồi..."

Trình Chi Ngôn mắt thấy tay cô ấy dò xét tới đây, đầu hướng tới bên Tiểu Thỏ nghiêng nghiêng, tránh thoát bàn tay của cô ấy, nói: "Là tốt hơn một chút, nhưng mà không muốn nhìn đến bài thi."

"A.... . ." Hạ Vân Hi có chút phẫn nộ thu hồi bài kiểm tra, một chốc không nói gì.

Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Hạ Phong, tiến đến bên lỗ tai anh ta thấp giọng nói: "Đây là... Bạn gái anh?"

"Anh sao, làm sao có thể!" Hạ Phong bị những lời này của cô làm cả kinh thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, "Nhìn cũng biết người ta là hướng về phía anh nước chanh nhà em tới a, không chút quan hệ với anh a."

"Vậy không phải cô ấy với anh cùng tới sao?" Tiểu Thỏ nghi hoặc nói.

"Là cô ấy hỏi anh tại sao hôm nay Trình Chi Ngôn không đi học, sau đó biết anh định tới bệnh viện thăm Trình Chi Ngôn nhất định phải cùng tới đây." Hạ Phong bĩu môi hạ giọng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, em có nguy cơ a, anh nói với em, cái Hạ Vân Hi này từ cao nhất bắt đầu theo đuổi anh nước chanh nhà các em, đến bây giờ còn không có buông tha a..."

"..."

" Còn có a, người ta là hoa khôi lớp anh, nam sinh thích cô ta nhiều lắm, đáng tiếc ánh mắt cô ta không tốt, lại cứ nhìn tới Trình Chi Ngôn, ai..." Hạ Phong thở dài một hơi, nhìn Hạ Vân Hi lại nhìn Tiểu Thỏ nói: "Anh nói này Tiểu Thỏ Thỏ, em nên giám sát chặt chẽ Trình Chi Ngôn nhà các em... Nhưng mà nói đi nói lại, đều đã nhiều năm như vậy,tại sao em vẫn lại là không lớn a, em xem dáng người người ta đi, nhìn nhìn lại của em..."

Ánh mắt Hạ Phong dọc theo mặt Tiểu Thỏ đi xuống dạo qua một vòng, sau đó chậc chậc hai tiếng không nói.

Tiểu Thỏ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua vùng đất bằng phẳng trước ngực mình, nhịn không được căm giận nói: "Em làm sao? Em ngực phẳng em tự hào tiết kiệm vải vì quốc gia."

Sau khi Hạ Phong nghe thế sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười.

Trình Chi Ngôn nâng mắt nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ và Hạ Phong tán gẫu thật là vui, quay đầu nhìn về Hạ Vân Hi nói: "Phiền cậu và Hạ Phong đổi vị trí, tớ có chuyện muốn hỏi cậu ấy một chút."

Hạ Vân Hi chần chờ một chút, có chút không quá tình nguyện đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Phong cùng anh ta thay đổi vị trí.

Hạ Phong thoải mái nhàn nhã đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn ngồi xuống, vẻ mặt không đứng đắn hướng tới anh hỏi: "Tìm tớ chuyện gì nha? ?"

Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn anh ta, hạ giọng hỏi: "Tại sao cậu mang Hạ Vân Hi tới đây?"

" Chính cô ta muốn cùng tới đây, tớ có biện pháp nào...." Hạ Phong vẻ mặt bất đắc dĩ hướng tới anh nói: "Tớ nói cho cô ta cậu có bạn gái, cô ta không tin, cô ta nói chưa từng gặp bạn gái cậu xuất hiện, còn nói hôm nay cậu bị ốm bạn gái cậu nhất định sẽ đi chăm sóc cậu, cô ta muốn xem bạn gái cậu rốt cuộc là cái dạng gì, cô ta rốt cuộc so ra kém bạn gái cậu chỗ nào."

"..."

" Thời điểm vừa rồi vào tớ vốn là muốn giới thiệu Tiểu Thỏ, ai biết cô ta coi Tiểu Thỏ là là em gái cậu a..." Hạ Phong giang tay vẻ mặt không thèm để ý nói: "Dù sao cậu cũng không có phủ nhận."

". . ." Trình Chi Ngôn cảm thấy đầu mình có phần đau.

Bên kia Hạ Vân Hi đang cười tít mắt thảo luận về Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ: "Tiểu Thỏ, em biết không, anh em ở trường học rất được hoan nghênh, nữ sinh lớp học thầm mến rất nhiều a..."

"Ách. . ."

" Nhưng mà Hạ Phong luôn luôn nói Trình Chi Ngôn là có bạn gái, nhưng mà mọi người cho tới bây giờ đều không có thấy bạn gái cậu ấy, hơn nữa bên cạnh cậu ấy cũng không có nữ sinh khác xuất hiện, cho nên chúng ta đều suy đoán, cậu ấy nói chính mình có bạn gái nhất định là dùng cớ cản những cái nữ sinh này." Hạ Vân Hi vẻ mặt khát khao nhìn Tiểu Thỏ nói: "Chị biết anh em bây giờ còn không thích chị, nhưng mà chị cảm thấy nếu như chị có thể ở bên cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy đi qua ba năm cao trung này, tương lai một ngày nào đó cậu ấy sẽ thích chị đi?"

"..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt mấy cái, nhìn xem trước mắt trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải.

"Đúng rồi,anh em có từng đề cập với em bạn gái của cậu ấy sao?" Hạ Vân Hi quay đầu nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt tò mò hướng tới cô hỏi.

"Hạ Vân Hi." Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được cau mày hô một tiếng tên cô ta.

"A.... . . Thật có lỗi. . . Tớ chỉ là tò mò. . ." Hạ Vân Hi quay đầu lại, hướng tới Trình Chi Ngôn thè lưỡi, cười nói.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay mình truyền nước, không nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hướng tới Hạ Phong thản nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, cậu có phải nên trở về trường học hay không?"

"A?" Hạ Phong ngớ ra một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, thấp giọng nói: "Nhưng mà hiện tại cách thời gian lên lớp...."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn qua.

"Ha ha ha. . . Đúng vậy a, sắp đến thời gian lên lớp, tớ nhớ ra rồi. . ." Hạ Phong vội vàng chữa lại cười nói: "Chúng ta đây đi trước a, Hạ Vân Hi, đi thôi, để cho Trình Chi Ngôn nghỉ ngơi..."

Đợi cho hai người bọn họ đi, Tiểu Thỏ vẫn không có mở miệng nói chuyện, rốt cục thanh âm yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh..."

"Uh'm? ?"

"Anh...Anh vẫn nói em còn không có lớn lên..." Tiểu Thỏ cắn môi mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhìn Trình Chi Ngôn lắp bắp hỏi: "Có phải hay không.... Có phải nói ngực của em còn không có bắt đầu lớn hay không?"

"A? ?" Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô một chốc vậy mà không có phản ứng kịp.

"... Có phải anh ghét bỏ em ngực nhỏ hay không?" Tiểu Thỏ cắn môi, tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn, lại hướng tới anh hỏi một câu.

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhất thời khó nói lên lời nhìn cô: "Làm sao em có thể đột nhiên hỏi như vậy?"

" Bởi vì vừa rồi anh Hạ Phong nói em nhiều năm như vậy rồi....

Còn không lớn...." Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua ngực chính mình, bĩu môi nói: "Anh ấy còn khen ngợi cái chị vừa rồi kia vóc người đẹp..."

". . ." Trình Chi Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười.

" Có phải chờ ngực em lớn như cái chị vừa rồi kia là có thể làm bạn gái của anh hay không?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh hỏi.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, rốt cục nhịn không được đưa tay dùng lực gõ gõ đầu cô nói: "Trong đầu của em suốt ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?"

"Ôi. .. Anh nhẹ chút..." Tiểu Thỏ ôm đầu chính mình, đáng thương tội nghiệp hướng tới Trình Chi Ngôn cầu xin tha thứ, "Vậy anh cho em một cái thời hạn đi, ai biết cái gọi là lớn lên của anh rốt cuộc là phải bao nhiêu tuổi a..."

Trình Chi Ngôn có chút buồn cười lắc đầu, đôi mắt trong suốt nhìn cô một cái, không nói gì.

" Anh nước chanh... Anh nước chanh...Tại sao anh không nói?" Tiểu Thỏ đưa tay chọc chọc cánh tay Trình Chi Ngôn, nhưng chỉ đổi lại một cái liếc mắt của người nào đó.

Rất không dễ dàng hai người mỗi người truyền xong ba bình nước, Tiểu Thỏ nhìn tay nhỏ chính mình sưng giống móng heo, thở dài một hơi nói: "Thật không dễ dàng a, cuối cùng truyền xong rồi."

Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ tay nhỏ của cô, trong lòng bàn tay một mảnh lạnh lẽo.

Anh trầm ngâm chốc lát, sau đó tiếp tục nói: "Tối hôm nay em vẫn là đừng ngủ cùng anh, cho dù nói như thế nào cũng là anh lây bệnh cho em...."

"Không được!" Tiểu Thỏ phản xạ có điều kiện nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh chính là muốn ngủ cùng anh nước chanh!"

". . ." Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì.

Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày sau đó, Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn rốt cục bình phục.

Tiểu Thỏ đeo cặp sách lại vui vui mừng mừng đi học.

Nhưng mà cô vừa đến trường học đã bị Trình Thi Đồng nói cho một tin tức khiếp sợ.

"Tiểu Thỏ. . ." Sớm đến chỗ phòng học Trình Thi Đồng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô, xấu hổ nói: "Cố Ninh Thư nói cậu ấy đồng ý làm bạn gái của cậu ấy rồi...."

Cái gì?

Tiểu Thỏ giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đứng ở tại chỗ, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn cô.

Lúc này mới vài ngày cô bất quá là đi bệnh viện truyền nước một chuyến, tại sao vừa về đến thì Trình Thi Đồng đều đã biến thành con gái gả ra ngoài rồi?"

"Cậu cậu cậu...Cậu nói thật?" Tiểu Thỏ không dám tin quay đầu đi, nhìn Cố Ninh Thư đang ngồi ở sau lưng Trình Thi Đồng cúi đầu đọc sách.

Cố Ninh Thư ngẩng đầu lên hướng tới Tiểu Thỏ ảm đạm cười gật gật đầu, lại tiếp tục xem sách.

"Mẹ kiếp! Chuyện khi nào a!" Tiểu Thỏ một tay lấy cặp sách ném tới trên bàn học, hai tay đỡ bả vai Trình Thi Đồng thán phục nói: "Tốc độ này của cậu cũng quá nhanh đi? Cách mạng bên kia của tớ còn không có thành công, phía bên cậu chính quyền đều đã cải cách tới tay rồi hả?"

"Bình tĩnh bình tĩnh. . ." Trình Thi Đồng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, cười tít mắt nói: "Kỳ thật chuyện cũng là xế chiều hôm qua..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro