Phần 32: Cần cậu giúp😣

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế, hai mắt vô thần nhìn Trình Thi Đồng, giọng điệu mất mát nói: "Tớ với chú nhỏ cậu đều đã bao nhiêu năm, còn chưa xác định, cậu và Cố Ninh Thư vậy mà mới vài ngày liền quyết định như vậy.... Hu hu hu..."

Trình Thi Đồng nhất thời có chút không biết làm thế nào nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không phải, cậu không phải ván đã đóng thuyền làm thím nhỏ sao? Tại sao lại biến thành đã bao nhiêu năm còn không có xác định?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà anh nước chanh nói tớ còn quá nhỏ, không thể làm bạn gái của anh..."

". . ." Trình Thi Đồng không nói gì địa bĩu môi nói: "Cũng không tính nhỏ đi, thời cổ đại đứa nhỏ lớn như cậu vậy đều đã đính hôn rồi."

"Vậy thì thế nào, tớ lại không sống ở cổ đại..."

"Được rồi, cậu cũng đừng quá đau lòng, tớ cảm thấy nếu còn là bởi vì chú nhỏ tốt với cậu quá cho nên trong mắt chú ấy cậu vẫn là đứa nhỏ..." Trình Thi Đồng suy tư chốc lát sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cậu làm cho chú ấy cảm thấy cậu không phải đứa nhỏ, cậu làm cho chú ấy có cảm giác nguy cơ!"

"Như thế nào mới có thể làm cho anh ấy cảm thấy có cảm giác nguy cơ?" Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

"Ưm. . ." Trình Thi Đồng nghiêm túc suy nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Cậu có biết có nữ sinh trong lớp học chú nhỏ thích chú ấy hay không?"

"Có a. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói: "Hai ngày trước thời điểm chúng tớ cùng nhau ở bệnh viện truyền nước, lớp học anh ấy còn có nữ sinh đặc biệt thăm anh ấy a."

" Vậy lúc ấy cảm giác trong lòng cậu như thế nào?"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, thanh âm yếu ớt trả lời: "Cảm giác không tốt lắm..."

" Đúng không! Đây là bởi vì chú nhỏ tớ cho cậu có cảm giác nguy cơ!" Trình Thi Đồng vỗ tay một cái hướng tới Tiểu Thỏ cười xấu xa nói: "Chúng ta cũng phải làm cho chú nhỏ có cảm giác nguy cơ!"

" Ỵ́ gì?" Tiểu Thỏ vẻ mặt mê man nhìn Trình Thi Đồng, hồi lâu không phản ứng kịp.

" Đơn giản mà nói, chính là có vị nam sinh thích cậu, còn phải để cho chú nhỏ tớ biết, như vậy chú mới có thể ghen!" Trình Thi Đồng để sát vào Tiểu Thỏ đè thấp thanh âm hướng tới cô nói.

"... Nói dễ dàng, hiện tại tớ tìm chỗ nào a, dù sao vẫn không thể đứng ở phía trước bục giảng hỏi lớp chúng ta có nam sinh thích tớ hay không?" Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt hướng tới Trình Thi Đồng nói.

" Ha ha, đơn giản a...." Trình Thi Đồng vừa cười xấu xa vừa quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái.

Tiểu Thỏ theo ánh mắt của cô ấy cũng hướng tới Cố Ninh Thư nhìn qua.

Cố Ninh Thư đang cúi đầu đọc sách cảm giác được tầm mắt hai người ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt: "Hai người... Muốn làm gì?"

....

-----

Thời điểm buổi tối tan học, Trình Thi Đồng cao hứng phấn chấn theo sát sau lưng Tiểu Thỏ, hướng tới phương hướng nhà cô đi tới.

Cố Ninh Thư đeo cặp sách chính mình, có chút không biết nói gì theo sát phía sau hai người các cô, vừa đi vừa hỏi: "Các cậu xác định phải làm như vậy?"

"Đương nhiên rồi." Trình Thi Đồng quay đầu, nhìn cậu cười hì hì nói: "Dù sao cũng là làm bộ, cậu liền giúp đỡ Tiểu Thỏ đi, cậu ấy thích chú nhỏ nhiều năm như vậy rồi."

" Thiên nhai chỗ nào không cỏ thơm, hà tất cần gì đơn phương yêu mến một nhành hoa ( thế giới nhiều người, cần gì yêu một người)." Đôi mắt trong suốt của Cố Ninh Thư nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, thuận miệng nói: "Anh ấy không đồng ý cậu làm bạn gái anh ấy, cậu liền đổi người trong lòng đi."

Editor: Quỳnh Nguyễn " Vậy không được, thím nhỏ tương lai của tớ chỉ có thể để cho Tiểu Thỏ làm!" Trình Thi Đồng vội vàng xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nghiêm túc nói: "Cậu chỉ cần giúp một chút việc thì tốt rồi, dù sao án theo kịch bản, ý tứ với lời nói vừa rồi của cậu cũng không sai biệt lắm."

". . ." Cố Ninh Thư giang tay, không nói.

" Tiểu Thỏ một lát nữa cậu tốt với tiểu Cố nhà tớ một chút!"

Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ dặn dò: "Bình thường cậu chăm sóc chú nhỏ như thế nào thì chăm sóc tiểu Cố nhà tớ như vậy, tớ cũng không tin chú nhỏ tớ sẽ không ăn giấm!"

"Tớ cố gắng hết sức..." Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, tuy nói là đã thương lượng tốt nhưng mà suy nghĩ đến phải diễn trò ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cô vẫn cảm thấy có chút không quá tự nhiên.

" Đừng khẩn trương." Cố Ninh Thư nhìn cô một cái, thản nhiên nói.

Bởi vì Trình Chi Ngôn cảm mạo nghiêm trọng hơn so với Tiểu Thỏ một chút, cho nên hôm nay mặc dù Tiểu Thỏ đi học nhưng mà anh lại ở nhà như cũ.

Thời điểm Tiểu Thỏ mở cửa Trình Chi Ngôn đang ngồi ở trên ghế sofa vừa làm bài tập vừa xem tivi, toàn tâm toàn ý, không chút phí sức.

Nghe được tiếng vang ở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua hướng tới Tiểu Thỏ cười cười nói: "Trở lại?"

"Uh'm!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, xoay người để cho Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư sau lưng mình tiến vào, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, hôm nay Đồng Đồng và bạn học Cố tới nhà của chúng ta chơi."

" Đồng Đồng?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới Trình Thi Đồng nhìn qua, lại nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư vẻ mặt thanh tú đứng ở sau lưng cô, ý vị thâm trường cười cười nói: "Cháu sẽ không lại là đến báo thù chứ?"

" Ai nha, chú nhỏ, chú nói cái gì a!" Trình Thi Đồng lập tức mở miệng giống như súng máy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu keo kiệt như vậy sao, mặc dù nói chú viết mấy phong thư tình kia là lừa gạt cháu không sai, nhưng mà chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu, người ta nếu như không thích cháu, cháu cũng không có biện pháp a, bạn học tiểu Cố cậu nói có phải hay không??"

Cố Ninh Thư đột nhiên bị điểm đến hơi run sợ một chút, sau đó không hiểu ra sao gật gật đầu.

"Chú xem đi, hiện tại chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt, ha ha ha ha..." Trình Thi Đồng cười gượng một tiếng, sau đó đưa tay vụng trộm kéo kéo quần áo Tiểu Thỏ.

"A.... Bạn học Cố, cậu xỏ đôi dép lê này đi." Tiểu Thỏ cầm một đôi dép lê bằng nhung màu lam bình thường mình thích nhất từ bên trong tủ giày ra, đưa tới trước mặt Cố Ninh Thư cười nói: "Tớ cảm thấy màu lam có vẻ thích hợp với cậu."

"Cảm ơn." Cố Ninh Thư yên lặng nhìn kỹ Tiểu Thỏ một chút, sau đó thay cặp dép lê màu lam kia.

"Ai, Tiểu Thỏ, không phải cậu thích đôi dép lê này nhất sao, lần trước tớ tới nhà cậu chơi, cậu cũng không chịu cho tớ xỏ, vì sao liền cho Cố Ninh Thư đi?" Thời điểm Trình Thi Đồng nói lời này, sợ Trình Chi Ngôn không có nghe thấy, rõ ràng chạy đến bên cạnh anh lớn tiếng nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, sau đó hướng tới hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư đứng ở cửa nhìn qua.

Chân Tiểu Thỏ mang một đôi dép lê hồng nhạt, cùng dép lê màu lam trên chân Cố Ninh Thư là cùng một cái kiểu dáng, bởi vì màu sắc cô thích cho nên liền mua hai cặp này, bình thường đều là đi thay đổi, nhưng mà cặp màu lam kia, lần trước Trình Thi Đồng tới, nói cái gì cô cũng không chịu cho cô ấy đi.

Giờ phút này hai người bọn họ đi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, giống như... Cảm giác giống như người yêu?"

" Đồng Đồng, cậu nói loạn cái gì a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó xoay người hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Cô ấy nói lung tung, cậu đừng để ý."

"Không sao." Cố Ninh Thư hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, nói khẽ: " Tớ thật cao hứng."

". . ."

Trình Chi Ngôn nhịn không được nheo đôi mắt thâm thúy lại nhìn Cố Ninh Thư, đây là cái tình huống gì?

" Ai nha, chú nhỏ, tại sao chú cảm mạo còn chưa khỏi a?" Trình Thi Đồng cực kỳ vừa lòng nhìn một màn trước mắt, cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Có phải bởi vì chú viết cho cháu hai phong thư tình, lừa gạt cháu hai lần cho nên báo ứng hay không?"

". . ." Trình Chi Ngôn liếc cô ấy một cái, không nói lời nào, tiếp tục ngồi xuống ở trên ghế sofa, cúi đầu làm bài tập.

Trình Thi Đồng cười đến miệng đều sắp không thể khép lại.

Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc một chút sau đó hướng tới bọn họ nói: "Tớ đi gọt quả táo cho các cậu, các cậu chờ một lát."

"Uh'm." Trình Thi Đồng gật gật đầu, lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh Trình Chi Ngôn.

Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng một cái, hướng tới Tiểu Thỏ đi tới, thản nhiên nói: "Tớ đi cùng cậu."

"Được." Tiểu Thỏ gật đầu đồng ý, mang theo cậu xoay người đi tới phòng bếp.

Trình Thi Đồng duỗi thẳng cổ nhìn bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở phòng bếp, lúc này mới vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chú nhỏ, chú có biết hay không?"

"Cái gì?" Trình Chi Ngôn không tập trung viết bài tập, thuận miệng hỏi.

" Kỳ thật Cố Ninh Thư kia thích Tiểu Thỏ của nhà chúng ta a." Trình Thi Đồng đè thấp thanh âm hướng tới Trình Chi Ngôn thần bí nói như vậy: "Mặc dù cậu ấy chưa nói, nhưng mà cháu cảm giác ánh mắt cậu ấy liếc ở trên người Tiểu Thỏ của nhà chúng ta."

"A.... . Không phải cháu thích cái họ Cố kia sao?" Trình Chi Ngôn nghe xong lời này ngẩng đầu lên nhìn Trình Thi Đồng, cười như không cười hỏi.

"Ai, cháu thích người ta, người ta không thích cháu, cháu có biện pháp nào đâu." Trình Thi Đồng vẻ mặt vô tội giang tay hướng tới chú nhỏ mình nói: "Thích một người phải tôn trọng ý nghĩ của người ấy, nếu cậu ấy thích Tiểu Thỏ vậy căn cứ nguyên tắc nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, cháu cũng miễn cưỡng có thể tiếp thu..."

"Cháu ngược lại đại lượng..." Trình Chi Ngôn cong khóe miệng thuận miệng nói.

" Ha ha..." Trình Thi Đồng cười cười với anh, sau đó lại đến gần anh rồi hạ giọng nói: "Mấy ngày hôm trước Tiểu Thỏ nói với cháu, chú vẫn không thừa nhận cô ấy là bạn gái chú, cô ấy bị tổn thương muốn chết, dù sao cố gắng nhiều năm như vậy lại vẫn ngay cả một danh phận người bạn gái cũng không có, đổi lại là người khác, người nào không khổ sở a.... Ai, cháu liền nói với cô ấy, không được mà nói, cậu liền thích những người khác thử xem..."

". . ." Biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn cứng đờ, ánh mắt cụp xuống, mang theo một tia lãnh ý nhìn Trình Thi Đồng.

Trình Thi Đồng giả bộ cái gì cũng không có nhìn thấy, tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cháu nói với cô ấy, Cố Ninh Thư không sai a, dù sao cũng là người trong lòng cháu, điều kiện các phương diện đều sẽ không kém so với chú nhỏ, không được mà nói trước hết thử tiếp thu người ta xem?"

"...."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu Thỏ nói như thế nào? ?"

"Ha ha. . ." Trình Thi Đồng hướng tới anh cười thần bí, nhưng mà không nói.

Nhưng mà chỉ chốc lát Tiểu Thỏ đã bưng quả táo cắt xong đi tới.

Cố Ninh Thư đi theo sau lưng cô, thoải mái nhàn nhã lắc lư tới đây.

"Tới, ăn quả táo." Tiểu Thỏ đặt quả táo cắt xong ở trên bàn trà phòng khách, hướng tới Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư cười tít mắt nói.

Cố Ninh Thư gật gật đầu tự nhiên mà dựa vào bên cạnh Tiểu Thỏ ngồi xuống.

Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt nhìn cậu một cái, không nói gì.

Trình Thi Đồng vừa rồi đã báo trước cho Trình Chi Ngôn, cho nên kế tiếp cô cũng không có chuyện gì, cô liền cầm lấy xiên hoa quả, bắt đầu ăn quả táo.

Cố Ninh Thư nhìn Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ một cái, chần chờ một chút cũng cầm lấy xiên hoa quả xiên một mảnh quả táo chuẩn bị ăn.

Chỉ là thời điểm quả táo kia sắp đến bên miệng, không cẩn thận một cái vậy mà rớt.

"Thật xin lỗi." Cố Ninh Thư có chút áy náy nhìn Tiểu Thỏ một cái, khom lưng nhặt miếng táo rơi trên mặt đất lên.

"Không sao, quả táo này ăn ngon, là Chu mẹ tớ mang về ở sơn động." Tiểu Thỏ cười tít mắt nói cho Cố Ninh Thư, thuận tay xiên một khối táo đưa tới bờ môi cậu nói: "Cậu nếm thử."

"Cảm ơn." Cố Ninh Thư cười cười, há mồm ăn miếng táo Tiểu Thỏ đưa đến bên miệng chính mình.

A... A... A... A...! !

Trình Thi Đồng mở to hai mắt một màn này thật đẹp a! Thật sự là phấn hồng a!

Cô vụng trộm quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh có chút âm trầm đáng sợ.

"Ha ha ha ha. .. Chú nhỏ, chú ngồi ở chỗ kia để làm gì, chú cũng ăn a!" Trình Thi Đồng cười hì hì cũng xiên một miếng táo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi hơi buông mắt xuống, nhìn thoáng qua xiên táo Trình Thi Đồng đưa tới đây, quay đầu thản nhiên nói: "Không muốn ăn."

" Không ăn thì thôi, vậy tự cháu ăn!" Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt như tên trộm, đưa miếng táo bên miệng Trình Chi Ngôn vào trong miệng mình.

Một mâm táo ở bầu không khí kỳ quái lại xấu hổ này ăn xong rồi.

Ăn táo xong, Trình Thi Đồng đề nghị đi phòng Tiểu Thỏ nhìn một cái, Tiểu Thỏ không nói cái gì gật đầu đồng ý.

Trình Chi Ngôn liếc bọn họ mấy cái, tiếp tục bình tĩnh ngồi ở trên sofa dưới lầu làm bài tập.

Ba người vừa vào phòng Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng lập tức liền khóa trái cửa phòng Tiểu Thỏ lại.

" Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ, vừa rồi cậu thấy không, sắc mặt chú nhỏ âm trầm sắp muốn chảy ra nước rồi!" Trình Thi Đồng kìm nén cười đã lâu rốt cục bạo phát ra.

Cố Ninh Thư có chút không nói gì nhìn cô ấy, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của cô ấy nói: "Khống chế một chút, đừng bị chú nhỏ nghe thấy được."

"A.... . ." Trình Thi Đồng vội vàng thu liễm tươi cười, cảnh giác nghe động tĩnh dưới lầu một chút xong, sau đó kéo cánh tay Tiểu Thỏ cười hì hì nói: "Chiến đấu giành thắng lợi! Chúng ta chiến tiếp."

"...." Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Thi Đồng hỏi: "Cậu xác định như vậy có ích sao?"

" Đương nhiên là có, cậu không thấy cả người chú nhỏ đều đã tản ra hơi thở người sống chớ lại gần sao?" Trình Thi Đồng cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao trong lòng chú nhỏ nhất định là có cậu, nhưng mà chú cũng không thể liền yên tâm mà tùy ý cậu tự sinh tự diệt a, dù sao cũng phải để cho chú ấy biết, được hoan nghênh cũng không phải chỉ có một mình chú ấy."

"Được rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

" Cho dù nói như thế nào, có thể thấy bộ dáng chú nhỏ kinh ngạc, tớ cũng vui vẻ!"

Cố Ninh Thư nhàn nhạt nhìn cô một cái, không biết nói gì đành nói: "Cậu đây là nhân cơ hội trả đũa chú nhỏ đi?"

" Ha ha ha, bị nhìn ra sao?" Trình Thi Đồng cười đến càng thêm điên cuồng.

Qua một lúc lâu sau cô ấy cầm hai tờ giấy từ trong cặp sách ra, phân biệt nhét vào trong tay Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư nói: "Tới, đây là lời thoại kế tiếp, dù sao trận diễn trò tiếp theo là đóng cửa diễn, hai người nhìn đọc là được."

Tiểu Thỏ tiếp nhận giấy trong tay Trình Thi Đồng, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nói: "Cậu viết cái này thời điểm nào?"

" Viết trong giờ học lao động buổi chiều, đây chính là hiện tại viết, cậu phải quý trọng thành quả lao động và tâm huyết của tớ a!"

Trình Thi Đồng vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, lại cười tít mắt hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Tiểu Cố, cố lên."

". . ." Cố Ninh Thư liếc qua tờ giấy trong tay, trên trán lướt qua một đạo hắc tuyến nói: "Cậu xác định muốn tớ đọc theo phía trên này?"

" Đương nhiên rồi! Ai, cậu liền xem như là tớ đọc, đừng ngại, Tiểu Thỏ chính là tớ, tớ chính là Tiểu Thỏ!" Sau khi Trình Thi Đồng nói xong câu đó xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài nói: "Một lát nữa nếu như các cậu nghe được tiếng thủy tinh rơi xuống trên sàn nhà liền bắt đầu đọc lời thoại a! Tớ đi xuống trước kéo chú nhỏ lên."

"..."

Cố Ninh Thư và Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong ánh mắt đồng thời thấy được mấy cái chữ to Đáng tin sao! ?

" Loảng xoảng" một tiếng, cửa đóng lại ngay sau đó vang lên tiếng Trình Thi Đồng xuống lầu.

" Chú nhỏ, chú nhỏ, có thể cho cháu mượn máy tính phòng chú dùng một chút hay không?" Trình Thi Đồng chạy đến dưới lầu hướng tới Trình Chi Ngôn đang làm bài tập lớn tiếng hỏi.

"Cháu dùng đi." Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua trên bài kiểm tra ở dưới ngòi bút của mình, cúi đầu, trực tiếp trả lời một câu.

" Nhưng mà cháu không biết mật khẩu khởi động máy a."

" Tiểu Thỏ biết."

" Nhưng mà Tiểu Thỏ không có ở đây a." Trình Thi Đồng chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Trình Chi Ngôn nói.

"Không phải em ấy cùng tiến lên lầu với cháu sao?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên hơi hơi nhíu mi nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

"Đúng vậy, nhưng mà vừa rồi Cố Ninh Thư nói cậu ấy có chút chuyện nói với Tiểu Thỏ, liền lôi kéo Tiểu Thỏ đi cái phòng khác, ai, hai người nói chuyện riêng, cháu cuối cùng không thể đi quấy rầy, cho nên cũng chỉ có thể mượn máy tính chú nhỏ dùng, lên mạng một chút!" Trình Thi Đồng dõng dạc hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

". . ."

" Đi a, đi a, giúp cháu mở máy tính." Trình Thi Đồng nhìn cặp lông mi thanh tú kia của Trình Chi Ngôn nhăn lại, cười hì hì tiến lên túm cánh tay Trình Chi Ngôn, đẩy anh hướng tới trên lầu.

Thời điểm sắp đến lầu hai, Trình Thi Đồng vụng trộm lấy một quả thủy tinh từ trong túi áo ra, ném tới trên mặt đất.

" Cạch-- cạch cạch---" Tiếng quả thủy tinh va chạm mặt đất vang lên, Trình Thi Đồng vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt thủy tinh lên: "Ai, kỳ quái, tại sao quả thủy tinh trong túi áo cháu rơi ra đây?"

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, hướng tới phòng ngủ chính mình đi tới, thời điểm anh đang chuẩn bị đưa tay đẩy cửa đột nhiên tiếng nói chuyện từ trong gian phòng bên cạnh truyền đến đây.

"Tiểu Thỏ. . Thực ra tớ muốn nói chuyện cùng cậu."

"Uh'm? Chuyện gì a?"

" Thực ra...Tớ thích cậu thật lâu rồi..." Tiếng Cố Ninh Thư không nhanh vang lên.

"A?" Tiểu Thỏ hiển nhiên là sửng sốt một chút.

" Từ ngày đầu tiên tớ chuyển trường, thời điểm nhìn thấy cậu."

Tiếng Cố Ninh Thư dừng một chút sau đó dường như có chút khó xử hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cái thời điểm kia cậu đang ngồi ở trên vị trí cúi đầu viết bài tập, bộ dáng ánh mắt cậu chuyên chú lập tức hấp dẫn tớ, không biết tại sao, từ cái thời điểm kia ánh mắt của tớ liền nhịn không được vẫn đuổi theo cậu."

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ hướng tới Cố Ninh Thư hỏi: "Nhưng mà Đồng Đồng thích cậu a."

"...Tớ biết." Thanh âm Cố Ninh Thư lập tức trở nên có chút mất mát: "Nhưng mà trong mắt tớ chỉ có cậu..."

" Như vậy không tốt lắm đâu?" Tiểu Thỏ có chút cứng ngắc hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Tớ...Tớ có người trong lòng a."

"Tớ biết cậu thích anh nước chanh của cậu, nhưng mà cũng đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không thừa nhận cậu là bạn gái của anh ấy, tại sao cậu không đổi một người thích a? Đối với con gái mà nói, danh phận quan trọng nhất, chẳng lẽ cậu không hy vọng thời điểm anh ấy đối mặt với người thích anh ấy, thản nhiên nói cho người khác biết cậu chính là bạn gái anh ấy sao?"

"Tớ..."

"Cậu xem, anh ấy cũng không muốn thừa nhận thân phận của cậu!" Cố Ninh Thư tiếp tục hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, tớ có thể đợi cậu từ từ thích tớ, chỉ cần cậu nguyện ý cùng với tớ, tớ nguyện ý hướng tới người khắp thế giới công bố cậu chính là bạn gái của tớ, là vợ tương lai của tớ, mẹ đứa nhỏ của con tớ...." Cố Ninh Thư vừa đọc tờ giấy Trình Thi Đồng viết cho cậu vừa ở trong lòng nhịn không được mắng một tiếng, ta đi!

Tiểu Thỏ đại khái cũng không nghĩ tới Trình Thi Đồng sẽ viết lời thoại như vậy..... Một lời khó nói hết, như vậy... Khoa trương lại giả tạo tràn trề...

Cô sửng sốt một hồi lâu, mới bắt đầu nhìn tờ giấy tiếp tục nói: "Cậu nói như vậy, tớ cực kỳ cảm động... Nhưng mà tớ..."

" Cầu xin cậu, cho tớ một một cơ hội..." Thanh âm Cố Ninh Thư chân thành hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Tớ...Tớ suy xét cân nhắc..."

Trình Chi Ngôn đứng ở bên ngoài phòng mình, nghe cái đối thoại trong phòng kia, một đôi lông mi thanh tú nhịn không được nhíu chặt lại.

Vẻ mặt Trình Thi Đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép sau khi nghe xong đoạn đối thoại này chỉ cảm thấy hai người kia độc thoại quá mức nhạt nhẽo, một chút tình cảm mãnh liệt đều không có!

" Khụ khụ, chú nhỏ, tại sao chú đứng ở chỗ này a? Không phải nói mở máy tính cho cháu sao?" Trình Thi Đồng nghe lời thoại đọc không sai biệt lắm ho khan vài tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

". . ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái, đưa tay đẩy cánh cửa phòng mình ra, tiến vào.

Qua một lúc lâu sau, hai người Tiểu Thỏ và Cố Ninh Thư trên mặt hồng hồng cũng đi đến.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một cái, không nói chuyện.

Trình Thi Đồng ngồi ở trước mặt máy tính vui vẻ lướt chuột trên trang web, vừa bấm vừa nói: "Ha ha, Tiểu Thỏ, vừa rồi cậu và Cố Ninh Thư nói, tớ và chú nhỏ đều nghe được a, tình cảm cần mạo hiểm, yêu đương cần cẩn thận a."

". . ." Tiểu Thỏ nghe xong Trình Thi Đồng nói, mặt càng đỏ hơn.

Nhưng mà Cố Ninh Thư vẻ mặt thản nhiên hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Tớ với Tiểu Thỏ là nghiêm túc."

"A.... . ." Trình Thi Đồng quay đầu lại, hướng tới cậu nháy mắt ra hiệu nói: "Như thế nào mới có thể chứng minh cậu nghiêm túc với cậu ấy?"

Trước Cài ĐặtSau
" Thời gian sẽ chứng minh tất cả." Đôi mắt trong suốt của Cố Ninh Thư nhìn thẳng Trình Thi Đồng, cực kỳ nghiêm túc hướng tới cô ấy nói.

"A.... . ." Trình Thi Đồng gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Trình Chi Ngôn.

Biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn đã khó coi lại không thể khó coi hơn, ánh mắt anh lạnh thấu xương hướng tới Cố Ninh Thư lườm một cái, sau đó bình tĩnh quay đầu lại hướng tới Trình Thi Đồng lạnh lùng nói: "Thời gian không còn sớm, cháu có thể về nhà rồi."

"A?" Trình Thi Đồng giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ," Không phải đâu, chú nhỏ, cháu mới tới nhà chú mười lăm phút a...."

" Trở về muộn cha mẹ cháu sẽ lo lắng." Nhưng mà Trình Chi Ngôn tiếp tục mặt không đổi sắc hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Huống chi tối hôm nay cha mẹ chú hẹn người khác ăn cơm, nói muốn dẫn Tiểu Thỏ cùng nhau đi qua, một lát nữa chúng ta phải xuất phát."

". . ." Trình Thi Đồng giật giật khóe miệng, nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt chú nhỏ mình, không dám tin nói: "Hiện tại mới bốn giờ năm mươi mà khách sạn đã mà bắt đầu ăn cơm chiều sao?"

"Cháu có ý kiến gì?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày.

"Không có. . . Không có ý kiến. . ." Trình Thi Đồng vội vàng lắc lắc đầu, vẻ mặt không nói gì hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Vậy chúng ta đi thôi?"

"Uh'm." Cố Ninh Thư gật đầu.

Tiểu Thỏ có chút không biết làm thế nào nhìn bọn họ, không phải đâu, hiện tại phải đi, không dám diễn trò nữa, còn chưa diễn xong a, hai người đi rồi bỏ lại một mình tớ làm sao bây giờ?

Trình Thi Đồng đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, có chút tiếc hận vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Thật xin lỗi, chú nhỏ không muốn gặp tớ, tớ chỉ có thể đi trước, cậu suy xét cân nhắc đi."

"Suy xét cái gì? ?" Tiểu Thỏ một chốc không có phản ứng kịp.

" Suy xét tớ một chút." Sau khi Cố Ninh Thư mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ nói những lời này liền xoay người đi theo Trình Thi Đồng xuống lầu.

Tiểu Thỏ vội vàng đi tiễn bọn họ.

Trước khi đi Trình Thi Đồng vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, đừng nhìn vẻ mặt chú nhỏ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng chú khẩn trương đối với cậu, trở về tiếp tục kích thích chú nhỏ, tớ cũng không tin chú nhỏ còn có thể chịu đựng được!

". . ." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến địa nhìn cô ấy, kéo kéo môi nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy thật là chú ruột cậu sao?"

" Ha ha ha, đương nhiên, nếu không thì chú ấy cũng không thể lừa tớ như vậy, tớ cũng không thể lừa chú." Trình Thi Đồng cười ha ha vỗ vỗ Tiểu Thỏ nói: "Tớ và tiểu Cố nhà tớ đi trước, cậu biểu hiện cho tốt, ngày mai đi học báo cáo với tớ!"

" Tạm biệt..." Tiểu Thỏ không nói gì vẫy vẫy tay.

Sau khi nhìn theo hai người bọn họ rời khỏi, cô thở dài một hơi đóng cửa chính trở về trong nhà.

Đúng lúc Trình Chi Ngôn từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy bộ dáng Tiểu Thỏ thở dài, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Hai người bọn họ đi rồi?"

"Uh'm." Tiểu Thỏ gật đầu lên tiếng, sau đó có chút kỳ quái nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Tối hôm nay chúng ta phải đi ăn cơm cùng ba mẹ sao?"

"A.... . . Cái kia a. . ." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn không sao cả nhún vai nói: "Vừa rồi hai người bọn họ lại gửi tin nhắn nói buổi tối không đi ăn ngoài."

". . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, anh xác định vừa rồi Chu mẹ và Trình ba ba gửi tin nhắn sao?

Trình Chi Ngôn nhìn cô một cái, hai tay đút ở trong túi chậm rãi đi đến bên cạnh cô, chần chờ một chút sau đó cúi đầu hỏi: "Vị nam sinh vừa rồi kia chính là Cố Ninh Thư mới tới lớp em?"

"Uh'm! Đúng nha!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Như thế nào, có phải rất tuấn tú hay không? Nữ sinh lớp em vụng trộm bầu cho cậu ấy đứng đầu, hơn nữa thành tích cậu ấy cũng tốt, đôi khi em có chút đề bài không làm được đều là hỏi cậu ấy!"

". . ." Trình Chi Ngôn híp híp một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô: "A...Cậu ta còn có thể giải đáp đề bài cho em?"

"Đúng vậy! Anh đừng nhìn bộ dáng lãnh đạm bình thường bạn học tiểu Cố đối với mọi người, thực ra cậu ấy rất tốt, em và Đồng Đồng có cái gì không hiểu đều là hỏi cậu ấy!"

Trước Cài ĐặtSau
Đôi mắt anh cụp xuống, liền nhìn thấy vành tai mượt mà trắng nõn của Tiểu Thỏ gần ngay trước mắt, vành tai nho nhỏ kia nhìn thật là đáng yêu, giống như một viên trân châu tản ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Trong lòng anh khẽ nhúc nhích, nhịn không được há mồm ngậm chặt vành tai nho nhỏ của cô.

"Cho nên cái gì. . . ? ?" Tiểu Thỏ còn có chút không rõ chân tướng trả lời câu hỏi của anh, sau đó đột nhiên cảm thấy được trên lỗ tai mình truyền đến một trận cảm giác ấm áp, ngay sau đó một cái gì đó ẩm ướt mềm mại nhẹ nhàng lướt qua ở trên vành tai cô.

Hô hấp ấm áp của anh phun ở phía sau lỗ tai cô, trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi kia nháy mắt truyền đến một trận cảm giác ngứa.

"Ôi. . . Rất ngứa. . ." Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, muốn né cảm giác có chút làm tim đập nhanh kia.

" Đừng lộn xộn." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp có chút hàm hồ nói một câu, cánh tay ôm chặt sau lưng Tiểu Thỏ ngồi trên sofa, ôm cả người cô ở trong lòng mình làm cho cô không thể động đậy.

" Nhưng mà... Ngứa..."Tiếng Tiểu Thỏ yếu ớt, trong trẻo hướng anh nhỏ giọng kháng nghị nói.

"Chịu đựng." Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối lại, vành tai của cô nhỏ như vậy, mềm mại như thế, tựa như một cục gạo nếp ở trong miệng, muốn hung hăng cắn lên một ngụm mà lại không nỡ.

"A.... . ." Tiểu Thỏ từ trong ngữ khí của anh đọc được một tia hung ác, trong lòng rùng mình, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu xuống không nhúc nhích.

Trình Chi Ngôn thấy cô thật sự liền ngoan ngoãn không nhúc nhích, để cho anh gặm vành tai mềm mại của cô một hồi, trong lòng nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười vì thế liền buông miệng.

Vành tai trắng nõn mượt mà của cô bị anh gặm có một chút đỏ lên, tất cả lỗ tai cũng hồng đáng yêu.

Một mảnh đỏ ửng nhợt nhạt kia lan tràn dọc theo mang tai tinh tế của cô đến thật dài trên cổ, nhuộm một mảnh da thịt trắng nõn kia giống như ánh sáng mặt trời.

Tiểu Thỏ cảm giác ấm áp, ẩm ướt trên vành tai mình nháy mắt biến mất, vì thế ngẩng đầu lên thật cẩn thận nhìn Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi:" Anh nước chanh... Hiện tại em có thể nhúc nhích sao?"

". . ." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, tức giận trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa, anh nhàn nhạt gật đầu nói: "Có thể."

"A.... . ." Tiểu Thỏ tựa hồ là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà cánh tay Trình Chi Ngôn vẫn chống ở sô pha phía sau đầu cô như cũ, giam cầm cả người cô ở giữa sô pha và ôm ấp của anh, cho nên cho dù là cô có thể nhúc nhích cũng vẫn không có dư thừa không gian có thể cho cô nhúc nhích như cũ.

Tiểu Thỏ nuốt nước miếng một phen, cảm thấy hôm nay anh nước chanh giống như có phần không giống bình thường.

"Cái kia. . ."

Cô chần chờ một chút, vẫn quyết định tiếp tục cùng anh thảo luận trọng tâm đề tài trước: "Vậy vừa rồi anh hỏi em... Cho nên cái gì?"

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, chính anh cũng đã quên chính mình vừa rồi hỏi cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng ra vẻ vô tội của Tiểu Thỏ anh liền nhịn không được muốn bắt nạt cô.

" Vừa rồi Cố Ninh Thư nói anh vẫn không thừa nhận em là bạn gái của anh, lời này là em nói cho cậu ta?" Trình Chi Ngôn ho nhẹ một chút, nháy mắt lại dời đi đề tài.

"A? . . .Đúng..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, thực ra lời này cô cũng không có nói cho Cố Ninh Thư, chỉ là mới vừa rồi Cố Ninh Thư đọc theo lời thoại Đồng Đồng cho, cho nên như vậy coi như... Giống như là cô nói với Cố Ninh Thư.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt mê man, nhịn hồi lâu rốt cục có chút bất đắc dĩ hướng tới cô hỏi: "Em rốt cuộc có biết cái gì là bạn gái hay không?"

"A? ?" Tiểu Thỏ tiếp tục vẻ mặt mê man nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Bạn gái không phải là có thể ở lại nhà anh, cùng nhau ăn cơm với anh, cùng nhau đi ngủ cùng nhau chơi đùa sao?"

". . ."

Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trắng con mắt, đây đều là lời mẹ anh nói trước kia, cô ậy mà đến bây giờ còn nhớ rõ.

" Trừ bỏ những thứ này?"

" Trừ bỏ những thứ này..." Tiểu Thỏ khổ sở suy nghĩ, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Trừ bỏ những thứ này còn có thể từ bạn gái trở thành vợ!"

". . ."

Trình Chi Ngôn nhíu mày, đôi mắt trong suốt thâm thúy nhìn Tiểu Thỏ nói: "Vậy hiện tại em chẳng lẽ chưa cùng anh ăn cơm chưa cùng anh đi ngủ cùng nhau chơi đùa sao?"

"Ách. . ."

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nói cũng phải a, hiện tại không phải Trình Chi Ngôn quang minh chính đại thừa nhận cô là bạn gái, nhưng cô cũng đã thực hiện chuyện bạn gái nên làm a...

"Vậy...Vậy ý tứ chính là... Thực ra em đã là bạn gái của anh rồi hả?" Tiểu Thỏ có chút không dám hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"..."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó lắc đầu: "Không...Em còn không biết bạn gái rốt cuộc là có ý tứ gì."

"A?" Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình đều bị anh làm rối loạn, "Vậy bạn gái rốt cuộc là có ý tứ gì a..."

Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo lại, nhìn đỏ ửng nhàn nhạt trên cổ trắng nõn của Tiểu Thỏ, rốt cục nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, thanh âm thản nhiên nói: "Anh nói cho em một chút..."

"A.... . ." Tiểu Thỏ mê man gật gật đầu.

Trên cổ lại truyền đến một trận cảm giác giống trên vành tai vừa rồi, cảm giác mềm mại ấm áp dọc theo cổ dài nhỏ của cô, chậm rãi lan ra.

"Em..." Tiểu Thỏ mới vừa định mở miệng kháng nghị, cổ của cô rất ngứa a, liền nghe được thanh âm trầm thấp của Trình Chi Ngôn vang lên ở bên tai nói: "Chịu đựng!"

"A.... . ."

Nhưng mà cái loại cảm giác cực kỳ ngứa này thật sự làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu a...

Tiểu Thỏ nhắm mắt lại liều mạng lẩm nhẩm: Ta nhịn, ta nhịn nhịn....

Oa. .. Tại sao tim đập càng lúc càng nhanh rồi....

"Cái kia. . . Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn cúi đầu hô một câu.

"Uh'm?"

"Anh không phải nói muốn nói cho em bạn gái rốt cuộc là có ý tứ gì sao?" Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi một câu, "Tại sao anh không nói liền một mực gặm cổ của em a..."

". . ."

Trình Chi Ngôn có chút rầu rĩ ngưng động tác, đột nhiên dùng lực cắn trên cổ Tiểu Thỏ một cái.

"Ôi. . ." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, vội vàng đưa tay che chỗ bị cắn.

" Tựa như vừa rồi vậy." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên, trong đôi mắt khôi phục một mảnh trấn tĩnh hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Gặm vành tai và gặm cổ đều là việc làm bạn trai sẽ làm với bạn gái."

"A?" Tiểu Thỏ cả kinh, lắp bắp hỏi: "Mỗi... Mỗi ngày đều phải gặm sao?"

"Cái này xem tâm tình." Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng chạm môi mình một chút, khóe môi cong hướng tới Tiểu Thỏ cười mê hoặc nói: "Cũng có khả năng một ngày muốn gặm nhiều lần."

Cái gì?

Tiểu Thỏ nhất thời khiếp sợ rồi, mỗi ngày gặm liền thôi, vậy mà còn muốn một ngày gặm nhiều lần?

"Vậy... Trừ bỏ gặm vành tai và gặm cổ?"

"A.... . . Còn có thể gặm chỗ khác." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo áo lông của Tiểu Thỏ, cúi đầu lại gặm một hồi trên xương quai xanh xinh xắn tinh xảo của cô nói: "Nơi này cũng có thể, còn có bả vai, ngón tay..."

"Chỗ nào đều có thể gặm?" Tiểu Thỏ khiếp sợ.

" Uh'm, chỗ nào cũng có thể gặm." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh trả lời một câu.

...

Tiểu Thỏ có chút xoắn xuýt.

Vậy bạn gái không phải giống như xương của chó, vẫn đều phải bị gặm đủ loại...

" Cho nên em phải nghĩ rõ ràng." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên, hai tay ôm ở trước ngực, biểu tình lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nếu như sau khi suy xét đồng ý làm bạn gái Cố Ninh Thư mà nói, mỗi ngày bị cậu ta gặm rồi...."

". . ."

Tiểu Thỏ nhất thời toàn thân nổi lên một tầng da gà.

" Không được, không được!" Tiểu Thỏ lắc đầu liên tục, kia làm sao có thể, từ nhỏ đến lớn người thân mật cùng cô như vậy chỉ có một người Trình Chi Ngôn a.

"Ngoan." Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng nhìn phản ứng của Tiểu Thỏ, ánh mắt rơi vào trên môi hồng nhuận.

Môi của cô xinh xắn tinh xảo sáng bóng giống như anh đào, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn âu yếm, chỉ là...

Trình Chi Ngôn nhìn trong mắt vô tội và khiếp sợ của cô, cuối cùng đánh mất ý niệm này...

Thôi, vẫn lại là quá nhỏ rồi... Không hạ thủ...

"Vậy..." Tiểu Thỏ tinh tế tiêu hóa lời Trình Chi Ngôn hồi lâu, cuối cùng có chút lo lắng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Sau này em nhất định phải mỗi ngày đều cho anh nước chanh gặm nhiều lần sao?"

Thời điểm Trình Chi Ngôn nghe thế, rốt cục nhịn không được bật cười.

Anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia ý cười ôn nhu nói: "Không, em còn phải lớn lên một chút... Nếu không thì anh sẽ có ác cảm."

"A.... . ." Tiểu Thỏ cái hiểu cái không gật gật đầu, chỉ cần không phải mỗi ngày bị gặm, vậy cô yên tâm.

Chỉ là cô nghĩ lại, nhịn không được lại hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy mỗi ngày Đồng Đồng đều phải bị Cố Ninh Thư gặm sao?"

"Cái gì?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thỏ.

!!!!

Không xong! Nói lỡ miệng....

Một đôi tay Tiểu Thỏ vội vàng che miệng mình, hướng tới Trình Chi Ngôn dùng lực lắc đầu nói: "Không có gì, không có gì, cái kia ...Khụ khụ... Bài tập hôm nay em còn chưa viết a, em trước...Em lên lầu làm bài tập!"

Cô nói xong câu đó liền nhanh như chớp hướng tới trên lầu chạy tới.

Trình Chi Ngôn cau mày đứng tại chỗ, có chút nghi hoặc nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu rốt cục phản ứng kịp.

Cái gia hỏa Trình Thi Đồng kia! Thế nhưng nhỏ như vậy liền bắt đầu yêu sớm!

Yêu sớm còn chưa tính! Vậy mà còn bạn trai nhỏ của nó cùng nhau tính kế trên đầu anh!

Trình Chi Ngôn cười lạnh một tiếng, hừ, thù này không báo không phải quân tử.

Về phần Tiểu Thỏ sao...

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang trống không, nhịn không được đưa tay sờ sờ cánh môi mình.

Cô còn nhỏ như vậy, giống như là một đóa hoa chưa nở rộ, anh cẩn thận tưới, cẩn thận che chở, chỉ còn chờ cô từ từ lớn lên.

Nhưng mà dù sao kém bảy năm, chờ đợi, cũng có vẻ dài dằng dặc như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro