Phần 37: Lần đầu tiên xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ như vậy Tiểu Thỏ cầm lấy di động của mình cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói một tiếng: "Em đi tắm rửa." Sau đó liền vào phòng tắm.

Nhập vào mạng "Một lũy, hai lũy, toàn bộ lũy là có ý tứ gì?"

Tra một chút, nhưng mà 0.01 giây sau nháy mắt liền nhảy ra một đống lớn kết quả tìm.

Từng chữ Tiểu Thỏ nói hiện lên.

Nhìn nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhịn không được liền đỏ.

Thì ra cái gọi là một lũy là chỉ hôn môi, hai lũy là chỉ hôn môi nửa người trên... Toàn bộ lũy chính là ý tứ hoàn toàn gục...

Ai nha, làm sao Đồng Đồng có thể hỏi loại vấn đề này a....

Trách không được vừa rồi anh nước chanh nói để cho cô sau này cách xa Đồng Đồng một chút a...

Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn kết quả tìm trên di động, cẩn thận nghĩ nghĩ, chính mình và Trình Chi Ngôn hẳn là xem như một lũy sao?

Hôn môi a...

Tiểu Thỏ suy nghĩ đến đêm qua, bộ dáng Trình Chi Ngôn ôn nhu hôn mình như thế, nhịn không được mặt lại đỏ.

Đến khi cô tắm rửa xong ra ngoài Trình Chi Ngôn đã nằm ở trên giường xem tivi rồi.

Thấy Tiểu Thỏ từ phòng tắm ra ngoài, anh đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo cô tới đây ngồi.

Tiểu Thỏ bò lên trên giường, xốc chăn ngồi vào bên cạnh Trình Chi Ngôn.

" Muốn xem cái gì?" Trình Chi Ngôn tự nhiên đưa tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, thanh âm tùy ý hỏi.

"Ưm. . . Tùy tiện đi. . . Dù sao màn hình ti vi đều là thiệt nhiều bông tuyết..." Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua chương trình Trình Chi Ngôn đang xem, đó là chính quyền trung ương đang chiếu 《 đi vào khoa học 》.

Trình Chi Ngôn cầm điều khiển từ xa trong tay thay đổi vài kênh cho cô, cũng không có chương trình cô thích xem.

"Nếu như không có chương trình coi được liền thôi... Đi ngủ đi..." Tiểu Thỏ há miệng ngáp một cái, hôm nay cô đi một ngày, đã sớm mệt rồi.

"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, điều khiển từ xa trong tay một lần nữa ấn kênh trung ương vừa rồi xem.

Tiểu Thỏ liền dựa sát vào trên bờ vai anh như vậy, nửa híp mắt buồn ngủ xem hình ảnh ti vi.

Thật lâu sau, thanh âm Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà hô một tiếng, "Tiểu Thỏ? ?"

Sau một lúc lâu không ai đáp lại.

Trình Chi Ngôn cúi đầu xuống, nhìn cô một cái, người này vậy mà liền tựa vào trên bờ vai anh ngủ thiếp đi như vậy.

Đôi mắt ngập nước kia nhắm chặt lại, lông mi dài mà cong nhẹ nhàng run rẩy, mũi củaôc thẳng, một cái miệng đỏ hồng hơi hơi mở ra, thở ra hô hấp đều đều.

Nhanh như vậy liền ngủ thiếp đi?

Trình Chi Ngôn nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, anh bất quá là chuyển kênh truyền hình vậy mà người này liền trực tiếp ngủ đi.

Bên trong căn phòng an tĩnh, ngoại trừ tiếng người hướng dẫn phim phóng sự trên ti vi liền chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tiểu Thỏ bên lỗ tai anh.

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn cô một lúc lâu, rốt cục nhẹ nhàng vươn một bàn tay ra nắm cằm xinh xắn tinh xảo của cô, sau đó hơi hơi cúi đầu dán cánh môi mềm mại của mình lên môi hồng nhuận của cô.

Ngày hôm qua là lần đầu tiên anh cực kỳ nghiêm túc hôn môi của cô, cánh môi của cô mềm mại như thế, ngậm ở trong miệng thật giống như thạch hoa quả trơn bóng, cảm giác như vậy làm cho hôm nay anh nhớ lại cũng nhịn không được hơi hơi thất thần.

Ban ngày vô số lần anh khắc chế dục vọng chính mình muốn hôn môi của cô, cho tới giờ phút này anh mới có thể yên tâm hôn cô.

Nhưng mà... Cô vậy mà đã ngủ thiếp đi?

Du lịch Chiết Giang một lần, thời gian ba ngày nháy mắt liền đi qua.

Sau khi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ trở về trong nhà, lại qua hai tháng, đến ngày mùng 1 tháng 9 này, sơ trung Tiểu Thỏ cũng đã chính thức khai giảng.

Bởi vì đại học Trình Chi Ngôn phải mùng 3 tháng 9 mới có kết quả, cho nên anh liền đưa Tiểu Thỏ đi sơ trung báo danh.

Sơ trung Tiểu Thỏ chính là trường trung học phụ thuộc Nhất Trung trước kia của Trình Chi Ngôn, chủ nhiệm lớp Tiểu Thỏ cũng đúng lúc là vị giáo viên trước kia dạy Trình Chi Ngôn.

Cho nên lúc Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ xuất hiện tại cửa phòng học, chủ nhiệm lớp hơi hơi ngẩn ra lập tức cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Sao em lại tới đây, đại học còn chưa bắt đầu báo kết quả sao?"

" Thầy giáo Ngô." Trình Chi Ngôn hướng tới chủ nhiệm lớp đứng ở cửa phòng học gật gật đầu, mỉm cười, thanh âm chậm rãi nói: "Chúng em còn chưa khai giảng a, phải đợi ngày kia mới có kết quả."

"Vậy sao!" Thầy giáo Ngô vẻ mặt cao hứng nhìn anh nói: "Thầy nghe nói lần này em thi vào trường đại học không tệ, thành tích là hạng nhất toàn bộ thành phố, thứ tư toàn bộ tỉnh, như thế nào, vào Bắc Đại Thanh Hoa không thành vấn đề chứ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cười cười, thuận miệng nói: " Em nộp Nam đại."

"A?" Thầy giáo Ngô hiển nhiên là bị những lời này của Trình Chi Ngôn làm cho ngây ngẩn cả người, "Nam đại? Tại sao thầy nghe nói trước kia em vốn định nộp Bắc Đại a?"

" Đó là ý tứ cha mẹ em, em cảm thấy thực ra Nam đại cũng rất tốt, dù sao sau này cũng không ở lại Bắc Kinh."

" Kia khác a, thiên tư và năng lực giáo sư Bắc Đại thật tốt, hơn nữa sau này cho dù là em muốn ra nước ngoài học, tài nguyên Bắc Đại Thanh Hoa cũng là một Trường Đại Học tốt nhất trong nước a." Thầy giáo Ngô vẻ mặt tiếc hận nhìn anh, lắc lắc đầu nói: "Ai, làm sao em nghĩ quẩn như vậy a."

"Em không định ra nước ngoài học." Trình Chi Ngôn nhìn thầy giáo Ngô vô cùng bình tĩnh nói: "Sau này có lẽ vẫn là ở lại Giang Tô, cho nên đi Bắc Kinh cũng không có ý nghĩa gì."

"Ai. . .Em a..." Thầy giáo Ngô lại cảm khái một hồi, lúc này mới phát hiện Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh anh, ông chần chờ một chút, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vị này chính là?"

"Em đưa em ấy tới báo danh." Trình Chi Ngôn cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: "Không ngờ chủ nhiệm lớp của em ấy vậy mà chính là thầy giáo Ngô người."

" Ha ha ha, cô bé này là em gái em sao?" Thầy giáo Ngô cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ, hướng tới Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Không thành vấn đề, thầy nhất định chăm sóc tốt em ấy, có thể thi được lên học sinh năm đầu nhất trung trường trung học phụ thuộc, tư chất cũng rất tốt!"

Trình Chi Ngôn chỉ cười không nói.

" Được rồi, vậy em trở về sớm một chút đi, hôm nay chúng ta sắp xếp phát sách mới, sắp xếp chỗ ngồi, đến khi buổi sáng chỗ ngồi đều đã sắp xếp là có thể tan học, ngày mai mới chính thức bắt đầu đi học a." Thầy giáo Ngô hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đến bên cạnh mình, sau đó quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn nói.

"Được, anh đi về trước đây." Trình Chi Ngôn gật đầu, hướng tới Tiểu Thỏ phất phất tay liền xoay người rời khỏi.

" Đi thôi, tiến vào phòng học đi." Thầy giáo Ngô cúi đầu cười hướng tới Tiểu Thỏ nói một tiếng, vỗ vỗ bờ vai cô để cho cô đi vào trước.

Tiểu Thỏ đi vào trong phòng học, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, cầm cặp sách trên người để xuống, đánh giá học sinh đã đến trong phòng học.

Nhiều khuôn mặt xa lạ như vậy làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy có chút không quá tự nhiên, nhưng mà Trình Thi Đồng và cô lúc phân lớp lại không có phân cùng lớp học.

Loại cảm giác lẻ loi một mình đi tới một lớp xa lạ này thật sự một chút cũng không tốt.

Tiểu Thỏ đang đánh giá khắp nơi, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Tiểu Thỏ."

"Uh'm?" Tiểu Thỏ theo bản năng lên tiếng, quay đầu lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ninh Thư đang đứng thẳng người sau lưng mình.

"Ai! ? Cố Ninh Thư?Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tớ với cậu cùng lớp a." Cố Ninh Thư hướng tới cô cười cười, cầm cặp sách thuận tiện ngồi xuống vị trí sau lưng cô nói: "Cậu không xem thông báo phân lớp sao?"

" Ách...Tớ chỉ chú ý xem danh sách nữ sinh..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nở nụ cười một chút, gãi gãi đầu chính mình nói: "Tớ nhìn thấy Đồng Đồng không có cùng lớp với tớ, tớ liền không có tiếp tục nhìn xuống."

" Cô ấy ở lớp ba, chúng ta ở lớp một, ở giữa còn ngăn cách một cái lớp hai." Cố Ninh Thư thuận miệng đáp: "Nhưng mà có thể đến lớp học thấy cậu, tớ còn là rất cao hứng."

" Ha ha. Tớ cũng vậy." Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới cậu nói.

Đến khi bạn cùng lớp đều đã đến đủ, chủ nhiệm lớp gọi mấy người học sinh giúp đỡ mang sách giáo khoa đi phát, sau đó lại sắp xếp chỗ ngồi đang loạn thất bát tao theo vóc dáng chiều cao, liền tuyên bố tan học.

Cho nên mãi đến tan học Tiểu Thỏ ngoại trừ biết mình ngồi cùng bàn với bạn tên Đường Tiểu Vũ ra thì cái gì cũng chưa kịp hỏi.

Mà chỗ ngồi Cố Ninh Thư đúng lúc lại bị sắp xếp ở tại phía sau Tiểu Thỏ.

Về phần bạn mới ngồi cùng bàn Cố Ninh Thư gọi là gì Tiểu Thỏ cũng không biết...

Sau khi tan học về nhà, Tiểu Thỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn thu dọn hành lý trong phòng khách.

Anh đã sắp sửa toàn bộ quần áo mang đi học xong, đang cất từng bộ vào trong rương hành lí.

Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhìn một hồi rốt cục mở miệng nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh nước chanh?"

"Uh'm?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở cửa, cười cười, thanh âm ôn nhu nói: "Trở về khi nào, tại sao đứng ở cửa không tiến vào a?"

" Có phải anh ..... Ngày kia liền phải đi học hay không?" Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt ngập nước nhìn anh, thanh âm yếu ớt hỏi.

"Đúng vậy." Trình Chi Ngôn không khỏi bật cười nói: "Không phải em đã sớm biết sao?"

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trong lớp, cái loại cảnh tượng trong mắt đều là người xa lạ này, "Trước vốn đang cảm thấy không có gì... Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có chút không nỡ anh nước chanh..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ.

Cô đứng ở bên trong ánh mặt trời giữa trưa, ngoài cửa là lá cây xanh tươi và bầu trời xanh lam, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua thân thể của cô, chiếu lên trên mặt đất một mảnh màu vàng, mà bóng dáng thon gầy cô bóng dáng thon gầy đứng ở nơi đó bị ánh mặt trời chiếu sáng bên cạnh gần như trong suốt.

Trình Chi Ngôn trầm mặc.

Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ gần như không xa cách thời gian dài.

Xa cách dài nhất cũng là lúc ăn tết, hai người bọn họ mỗi người trở về mỗi quê nhà.

Nhưng mà tết xong liền lại tụ cùng một chỗ lần nữa.

Bây giờ anh đi một thành thị xa lạ bắt đầu con đường nghiên cứu học hỏi đại học, cô lại ở lại cái thành phố đã không còn anh này như cũ.

Đối mặt bốn năm xa cách tương lai, ngay cả anh cũng không biết có thể ứng phó xong hay không, huống chi Tiểu Thỏ còn nhỏ a...

" Không có việc gì." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười an ủi cô nói: "Nam Kinh cách nơi này không xa, muốn nhìn thấy anh, Chủ nhật anh trở về nhìn em."

"Uh'm!" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vừa cười, đúng a, anh nước chanh đến trường lại không xa nhà, muốn trở về tùy thời đều đã có thể trở về.

Trình Chi Ngôn nhìn cô tươi cười, chần chờ một chút, cuối cùng có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Anh có cái này cho em."

"Cái gì?"

"Em đợi chỗ này một lát."

Trình Chi Ngôn nói xong câu đó liền xoay người lên lầu.

Lưu lại Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc đứng tại chỗ.

Nhưng mà chốc lát anh lại từ trên lầu đi xuống, trong tay dường như nắm chặt thứ gì đó.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Anh nước chanh, anh có thứ gì cho em?"

Trình Chi Ngôn không nói gì, chỉ là đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cụp xuống nhìn cô, dường như còn đang xoắn xuýt thứ trong tay muốn cho Tiểu Thỏ hay không.

??

Tiểu Thỏ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.

"Em nhắm mắt lại đi." Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp vững vàng hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"A.... . ."

Mặc dù trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nhắm mắt.

Cô cảm giác được Trình Chi Ngôn vòng phía sau mình, sau đó một cái hơi lạnh đụng chạm đến làn da trên cổ cô.

Tiểu Thỏ theo bản năng mở to mắt, cúi đầu nhìn lại, thì ra một sợi vòng cổ treo chiếc nhẫn.

Dây chuyền vàng bạch kim tinh tế lóe ra một chút ánh sáng rực rỡ, một cái nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản treo ở trên dây chuyền, chiều dài vừa lúc ở phía dưới xương quai xanh của cô.

"Đây là? ?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn sợi dây chuyền kia, đầu ngón tay dài nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đụng vào cái nhẫn kia.

"Tặng cho em." Trên khuông mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn hiện lên một chút đỏ ửng không thể nhận ra, thanh âm trầm thấp hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Là anh dùng tiền thưởng thi vào trường đại học mua, nhưng mà bởi vì tài chính có hạn, chỉ có thể mua cái kiểu dáng đơn giản..."

Đầu ngón tay Tiểu Thỏ chạm đến nhẫn lạnh giá mà cứng rắn, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù.

"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ cười hì hì trực tiếp nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, cười nói: "Chờ sau này có tiền đổi cái khác cho em."

" Không sao, cái này em cũng rất thích!" Tiểu Thỏ giơ cái nhẫn kia cười đến đôi mắt cong trăng lưỡi liềm, "Anh nước chanh, anh đưa em nhẫn có phải liền đại biểu em đã chính thức trở thành bạn gái của anh hay không?"

". . ." Trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức trở nên đỏ ửng rõ ràng.

"Ha ha, không trả lời chính là ngầm thừa nhận." Tiểu Thỏ vẻ mặt bỡn cợt nhìn anh, cúi đầu sờ sờ nhẫn, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy vì sao anh không trực tiếp đưa em một cái nhẫn đeo trên tay, tại sao treo ở trong dây chuyền?"

"Em không cần đến trường sao?" Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô nói: "Trường trung học phụ thuộc cực kỳ nghiêm khắc bắt yêu sớm, em cẩn thận bị hiệu trưởng để mắt."

"Ai nha, đã quên. . ." Tiểu Thỏ nghịch ngợm thè lưỡi hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ.

" Nhưng mà...Em còn chưa chuẩn bị quà tặng đưa cho anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh muốn quà gì?"

"Không sao, em đã đưa." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cánh môi chính mình, thanh âm trầm thấp nói.

"A? Em đưa cái gì rồi hả?" Tiểu Thỏ ngẩn ra thuận miệng hỏi.

". . ." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó khéo léo đổi đề tài nói: "Hôm nay khai giảng có gặp được bạn học mới hay không?"

" Tất cả lớp học đều là bạn học mới!" Vừa nhắc tới cái này nhất thời Tiểu Thỏ tinh thần tỉnh táo nói: "Phóng mắt nhìn không một người em biết, a... Đúng rồi, chỉ có Cố Ninh Thư em biết."

" Cố Ninh Thư?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, "Cái bạn trai Trình Thi Đồng kia?"

"Đúng vậy." Tiểu Thỏ gật gật đầu, hơn nữa càng khéo là thầy giáo vẫn sắp xếp cậu ấy ở phía sau em, uh'm... Như vậy tốt xấu có một người quen biết, dù sao vẫn tốt hơn so với một người cũng không biết."

" Cách xa cậu ta một chút...." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, thuận miệng nói.

"A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.

" Đừng quên chuyện hai người còn ở trong phòng đọc đối thoại." Trình Chi Ngôn tức giận nói một câu, dùng lực nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô.

" Ha ha ha ha.... Anh nước chanh đây là ghen tị?" Mặc dù khuôn mặt Tiểu Thỏ bị nhéo thật sự đau, lại vẫn là nhịn không được bật cười.

Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói.

Hai ngày sau Tiểu Thỏ chính thức khai giảng, đại học Trình Chi Ngôn cũng bắt đầu thông báo rồi.

Buổi tối Tiểu Thỏ tan học trở về trong nhà, theo thói quen hướng tới phòng Trình Chi Ngôn vọt tới, song khi cô đẩy cửa phòng ra nhìn phòng trống không lúc này mới nhớ tới anh nước chanh nhà cô đã đi Nam Kinh báo danh rồi.

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, đi đến trước mặt bàn học của Trình Chi Ngôn, kéo ghế dựa bình thường anh ngồi, ngồi lên.

Trên mặt bàn sạch sẽ, những cái sách trước kia anh xem hẳn là đều đã mang đi rồi....

Còn có một chút vật trang trí nhỏ cô đưa cho anh, đồ chơi nhỏ, phỏng chừng cũng mang đi rồi....

Sau khi cầm toàn bộ vài thứ kia, bàn sách này vậy mà có vẻ trống trải ra.

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cảm khái, tiếng chuông di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô cúi đầu vừa nhìn dĩ nhiên là Trình Chi Ngôn gọi điện thoại tới, vì thế vội vàng tiếp.

"Uy. . . Anh nước chanh? ?"

"Uh'm." Thanh âm bên kia điện thoại dường như cực kỳ ồn ào, thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp dịu dàng cách điện thoại truyền tới, làm cho Tiểu Thỏ cảm giác dễ chịu một chút, "Đang làm gì?"

" Mới vừa tan học về nhà, cặp sách còn chưa để xuống ..." Tiểu Thỏ thè lưỡi, thành thật hướng tới Trình Chi Ngôn nói, "Còn anh?"

"Anh mới vừa thu dọn ký túc xá xong, bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ uống, một lát trở về." Trình Chi Ngôn đứng ở trên ban công phòng ngủ nhìn phong cảnh bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên lan can, thấp giọng trả lời.

" Ký túc xá anh lớn không, có mấy người?" Tiểu Thỏ lập tức liền tò mò hỏi Trình Chi Ngôn.

" Ký túc xá không lớn, liền mười mấy mét vuông đi, tổng cộng có bốn người." Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nói cho cô: "Trừ anh ra còn có ba người khác, một người nhà là Côn Minh Vân Nam, một người là thành phố Tứ Xuyên, còn có một người là Tô Châu."

" Nghe qua liền rất tốt a!" Tiểu Thỏ vẻ mặt hâm mộ nói: "Chờ em học đại học có phải cũng sẽ có nhiều bạn cùng phòng đến từ trời Nam đất Bắc như vậy hay không?"

"Sẽ." Trình Chi Ngôn cười cười, thấp giọng trả lời.

"Ký túc xá phòng 107! Đến giờ lên lớp rồi!"

Bên kia điện thoại dường như có một tiếng kêu la rất xa.

"Biết rõ." Trình Chi Ngôn lên tiếng.

"Biết rõ." Trình Chi Ngôn lên tiếng, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: " Anh đi nhận lớp trước, buổi tối lại gọi cho em nhé."

"Được." Tiểu Thỏ gật đầu.

Trình Chi Ngôn cúp điện thoại, từ trên ban công đi trở về trong ký túc xá, bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ uống đúng lúc trở về, thuận tay liền cầm nước chanh Fanta trong tay ném cho anh nói: "Trình Chi Ngôn, nước chanh của cậu."

"Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận nước chanh, hướng tới bạn cùng phòng gật gật đầu.

Bạn cùng phòng chia đồ uống còn lại trong túi cho những người khác, sau đó cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn hỏi:" Cậu thích uống nước chanh? Có phải bởi vì tên của cậu đọc ra giống nước chanh hay không?"

" Không phải." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn lon nước chanh Fanta trong tay, ngón tay thon dài kéo trên nắp lon một cái, lẩm bẩm: "Bởi vì có một người cảm thấy tớ hẳn là thích uống nước chanh..."

"A? ?"

Bạn cùng phòng của anh hiển nhiên là không có nghe rõ ràng câu nói kia.

"Không có gì, vừa rồi người ký túc xá cách vách gọi chúng ta đi nhận lớp." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ nói: "Nếu không đi, phỏng chừng liền bị muộn rồi."

"Ôi, nằm máng ( đại khái là chửi gì đó)! Tớ vậy mà quên vụ này rồi!" Kỷ Lâm Khải ngủ ở giường số một xưng mình là truyền nhân ( con cháu, đệ tử...) thứ mười tám của Kỷ Hiểu Lam, người này chụp đùi mình, vội vàng cầm đồ uống trong tay đặt trên bàn, cầm lấy vở và bút, liền muốn vội vã ra ngoài.

"Cậu còn đi dép lê..." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc dép lê đỏ thẫm trên chân cậu ta một cái, thuận miệng nhắc nhở.

" Đã quên, đã quên..." Kỷ Lâm Khải nghe được lời Trình Chi Ngôn vội vàng vội vàng cuống quýt đổi giày.

Vương Thước giường số hai đeo mắt kính, cười hì hì nhìn Kỷ Lâm Khải vội vội vàng vàng đổi giày, trêu ghẹo nói: "Kỷ Hiểu Lam chưa từng có đi dép lê vào triều, cậu xác định cậu là truyền nhân đời thứ mười tám của ông ấy sao?"

Kỷ Lâm Khải liếc cậu ta một cái, không để ý cậu ta.

Trương Vũ Phi giường số ba cũng là vị vừa mới ra ngoài mua đồ uống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Đừng bởi vì chính mình họ gì đã nói chính mình là đời sau của ai a, theo cậu nói như vậy, Vương Thước còn là truyền nhân Vương Chiêu Quân a, tớ còn là hậu nhân Trương Phi, còn có Trình Chi Ngôn, cậu ấy là đời sau Trình Giảo Kim!"

"Tớ phi, hai người là đời sau Trương Phi, Trình Giảo Kim tớ không ý kiến, dựa vào cái gì tớ chính là đời sau Vương Chiêu Quân??

Vương Chiêu Quân là nữ được không, đời sau của bà tốt xấu hẳn là đi theo họ chồng bà ấy chứ?" Vương Thước vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trương Vũ Phi, nhịn không được châm chọc nói.

" Vậy cậu là đời sau Vương Trùng Dương tốt lắm." Trương Vũ Phi nghĩ nghĩ, thuận miệng nói.

" Vương Trùng Dương là đạo sĩ Toàn Chân giáo, đạo sĩ nào có đời sau? Không thể cưới vợ được không!" Vương Thước vừa nghe lời này càng thêm hết chỗ nói rồi, "Cậu phải nói tớ là đời sau Vương Hi Chi!"

" Hành hành hành! Liền xem như cậu là đời sau Vương Hi Chi." Hai tay Trương Vũ Phi nâng hình cái đầu nói: "Nhìn xem, ký túc xá mình đều là đời sau danh gia!"

"A.... . Thực ra tớ không ngại các cậu tiếp tục tán gẫu rốt cuộc ai là đời sau ai một hồi." Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thanh âm thản nhiên nói: "Nhưng mà mười phút nữa sẽ bắt đầu nhận lớp.... Mà các cậu còn chưa ra ngoài."

" Nằm máng! Nhanh lên a!" Vương Thước cảm khái một tiếng, dẫn đầu chạy ra ngoài trước.

" Đợi tớ một chút...Tớ chưa đi giày xong..." Kỷ Lâm Khải vừa thắt dây giày vừa ồn ào.

Lúc bốn người phòng ngủ Trình Chi Ngôn chạy tới phòng học, chủ nhiệm lớp đúng lúc điểm danh.

May mà cửa sau phòng học còn mở ra, bốn người bọn họ ngồi xuống trên chỗ ngồi bên cạnh ở phía sau.

Đến khi chủ nhiệm lớp điểm danh xong, lật đi lật lại danh sách trong tay, thuận miệng nói một câu: "Hình như lớp này chưa có lớp trưởng đi. "

? ?

Trình Chi Ngôn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc hướng tới chủ nhiệm lớp nhìn qua.

" Trình Chi Ngôn a, đứng lên cho mọi người nhìn một chút." Chủ nhiệm lớp khép danh sách trong tay lại, ánh mắt quét một vòng trong phòng học tiếp tục hỏi.

"..."

Trình Chi Ngôn yên lặng từ cuối cùng đứng lên.

" A... Là cái đại soái ca a!" Chủ nhiệm lớp cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn trêu ghẹo nói: "Nam sinh bộ dáng đẹp trai thành tích lại tốt, ở trong đại học đúng là đặc biệt được hoan nghênh a, đúng lúc bí thư chi bộ Đoàn còn chưa chọn, muốn chọn một vị mỹ nữ bí thư chi bộ Đoàn phối hợp cho em một chút hay không?"

". . ."

Trình Chi Ngôn nháy mắt không nói gì.

Trong phòng học nháy mắt bùng nổ một trận cười vang.

"Thầy giáo, em không phải mỹ nữ! Em cũng không thể làm bí thư chi bộ Đoàn được! Em cũng thầm mến Trình Chi Ngôn a! Yêu đương trước mặt, nam nữ ngang hàng a!" Vương Thước ngồi ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, hắng giọng hô lớn một tiếng, nhất thời khiến cho bên trong phòng học cười vang lớn hơn nữa.

Trình Chi Ngôn cúi đầu dùng lực liếc bạn cùng phòng mình.

" Ôi, lúc này mới ngày đầu tiên liền có người thổ lộ a." Chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước bục giảng cười hì hì nhìn bọn họ, ông cũng bất quá là cái đệ tử mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, tuổi tác không hơn bọn họ là bao nhiêu, trong khoảng thời gian ngắn tâm chơi đùa hướng tới Vương Thước hỏi: "Vậy em có cái ưu thế gì, có thể đánh bại nhiều mỹ nữ đối thủ như vậy?"

"Thầy giáo! Em là Vương Thước, là truyền nhân thứ mười tám của Vương Chiêu Quân! Vương Chiêu Quân chính là Tứ Đại Mỹ Nữ! Nữ sinh lớp chúng ta ai dám nói chính mình đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân?" Vương Thước tiếp tục cợt nhả hướng tới chủ nhiệm lớp hô.

" Có sao?" Chủ nhiệm lớp đến đây hưng trí, hướng tới các nữ sinh trong lớp hỏi một câu: "Có em nào tự nhận là đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân hay không, đứng lên, dám đứng lên vị trí bí thư chi bộ Đoàn này là của em."

Mặc dù lớp học còn có người đang cười, nhưng mà một đám nữ sinh vẫn lại là xấu hổ cúi đầu.

Dù sao đều là con gái vừa tốt nghiệp trung học, có thể thi được Nam Đại, phần lớn đều là cô gái thích học tập, cho nên da mặt nhóm người vẫn là rất mỏng.

Chủ nhiệm lớp lại một vòng ở trong lớp, nhịn không được cười lắc lắc đầu nói: "Không ai dám nói chính mình đẹp hơn Chiêu Quân, vị trí bí thư chi bộ Đoàn này liền cho vị còn đẹp hơn so với Vương Chiêu Quân kia, bản thân là truyền nhân thứ mười tám của Vương Chiêu Quân là Vương Thước rồi."

"Cảm ơn thầy!" Vương Thước đứng lên, hướng tới chủ nhiệm lớp thả cái hôn gió.

Lập tức lại rước lấy mọi người cười vang.

" Được, được, yên lặng một chút!" Chủ nhiệm lớp nở nụ cười theo bọn họ một hồi, sau đó đưa tay gõ gõ bục giảng, ý bảo mọi người im lặng, "Thầy có mấy hạng mục chú ý nói với mọi người một chút, mọi người im lặng một chút, nghiêm túc nghe."

Lớp ồn ào nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

" Mọi người đều biết, cái thứ nhất học đại học chính là phải huấn luyện quân sự! Huấn luyện quân sự là huấn luyện hình thể, ý chí của các em, cho các em bước đầu tiên bước về phía độc lập tự chủ, cho nên, thật xin lỗi thông báo cho các em, năm nay thời gian huấn luyện quân sẽ sửa kéo dài!"

"A? ?" Trong phòng học nhất thời vang lên từng đợt tiếng kêu rên.

" Trước kia thời gian huấn luyện quân sự trường học chúng ta bình thường là hai tuần lễ, nhưng mà từ hôm nay trở đi lãnh đạo quyết định, huấn luyện quân sự từ hai tuần lễ kéo dài đến một tháng!" Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm túc nhìn tất cả bạn cùng lớp, lớn tiếng nói: "Nói cách khác, mãi cho đến lễ quốc khánh mới thôi, các em cũng phải tham gia huấn luyện quân sự."

"Không cần a! !"

" Cuộc đời sợ nhất huấn luyện quân sự a!"

"Tớ vốn cho là huấn luyện quân sự cao trung đã cực kỳ bi thảm, không nghĩ tới đại học mới đúng địa ngục nhân gian a..."

Phòng học lập tức lại vang lên từng đợt kêu rên.

" Nhưng đây còn không phải thảm nhất!" Chủ nhiệm lớp chờ học sinh trong lớp đã kêu rên không sai biệt lắm lại tung một quả bom.

"A! ? Còn có a! ?"

" Chuyện thảm nhất là..." Thanh âm chủ nhiệm lớp dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng tới mọi người nói: "Trong lúc huấn luyện quân sự bất luận người nào cũng không được có lý do gì xin phép để trốn tránh huấn luyện quân sự, hơn nữa! Trong lúc huấn luyện quân sự cấm rời khỏi trường học!"

"Gì! ?"

"Không phải đâu! ! ?"

" Ngay cả nhà cũng không cho về sao? Suốt cả một tháng a!"

Tất cả phòng học vừa rồi vẫn chỉ là kêu rên khắp nơi, giờ phút này quả thực liền giống như bom nguyên tử nổ mạnh.

Có chút học sinh đến từ tỉnh khác, vốn Chủ nhật liền không có thể về nhà, cho nên nghe xong những lời này của chủ nhiệm lớp liền không có cảm thấy gì, nhưng mà những cái học sinh trong tỉnh này vốn là nghĩ Chủ nhật có thể về nhà chơi một chút, nhưng mà trước mắt ngay cả cổng trường cũng không thể ra rồi. . .

" Không phải như vậy chứ!" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt khiếp sợ nhìn chủ nhiệm lớp trước bục giảng, cả người đều sắp khóc nói: "Tớ nghĩ Chủ nhật có thể về nhà ăn chân giò heo của mẹ, nếu như ở trường học một tháng trở về, mẹ tớ thấy tớ gầy đi sẽ đau lòng nhiều lắm a..."

Trương Vũ Phi vẻ mặt ghét bỏ nhìn Kỷ Lâm Khải nói: "Cậu đang nói đùa sao? Cậu ăn hết như vậy còn Kỷ Hiểu Lam a, hình thể đều sắp cùng Hòa Thân trong phim truyền hình không sai biệt lắm rồi..."

Vương Thước gật đầu nói: "Cậu nói cậu là truyền nhân mười tám của Hòa Thân tớ còn tin tưởng!"

"Hai ngươi tránh ra!" Kỷ Lâm Khải đầu đầy hắc tuyến, xoay người nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tâm tình của tớ chỉ có Trình Chi Ngôn mới có thể lý giải, bởi vì cậu ấy cũng là trong tỉnh Giang Tô, cậu nhất định cũng muốn Chủ nhật về nhà, đúng hay không?"

". . ." Trình Chi Ngôn nhăn lông mi thanh tú, không nói gì.

Trong lúc huấn luyện quân sự không thể ra cổng trường, không thể về nhà?

Không biết vì sao trong đầu của anh đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ.

Nếu như cô biết tin tức này, trong mắt to trắng đen rõ ràng kia nhất định sẽ tràn đầy đều là thất vọng đi.

"Được, được! Không phải là thời gian một tháng sao?" Chủ nhiệm lớp đứng ở phía trước bục giảng gõ gõ mặt bàn, lớn tiếng nói: "Các em cũng không là đứa bé, lên đại học chính là bước đầu tiên rời khỏi nhà, vừa mới bắt đầu thời điểm khó tránh sẽ nhớ nhà, đến khi quen sẽ cảm thấy trường học vẫn lại là tốt! Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề này, buổi sáng ngày mai chính là ngày đầu tiên mọi người bắt đầu huấn luyện quân sự, lớp trưởng Trình Chi Ngôn lập tức mang vài người cùng đi theo thầy lĩnh trang phục huấn luyện quân sự một chút, học sinh khác tập hợp phía dưới phòng học, cái bí thư chi bộ Đoàn kia... Gọi là gì... Vương Chiêu Quân? Em phụ trách kỷ luật đồng học một chút!"

"Thầy! Em tên Vương Thước!" Vương Thước nghe chủ nhiệm lớp gọi mình Vương Chiêu Quân, trong lòng đột nhiên hiện ra một cỗ dự cảm không ổn.

Tên Vương Chiêu Quân này sẽ không làm bạn cùng mình bốn năm đại học chứ?

Đều do vừa rồi miệng cậu nói, nói cái gì chính mình là truyền nhân mười tám Vương Chiêu Quân.

" A! Đúng! Vương Thước, em phụ trách kỷ luật bạn cùng lớp, Trình Chi Ngôn, em mang theo năm vị... Sáu bảy vị bạn học nam theo thầy cùng đi lấy trang phục đi, một người lấy tám chín bộ hẳn là có thể lấy được đủ. Đồng học khác nghe Vương Chiêu... Vương Thước đồng học chỉ huy, đi dưới lầu xếp hàng!" Chủ nhiệm lớp lại hướng tới tất cả học sinh dặn dò một chút, ý bảo Trình Chi Ngôn cùng chính mình ra ngoài.

Trình Chi Ngôn nhìn một chút, tiện tay chọn hai người ký túc xá mình, còn có bốn người ký túc xá cách vách đi theo chủ nhiệm lớp.

Đến khi phân phát trang phục xong lại giảng giải thời gian ngày mai tập hợp cùng hạng mục công việc chú ý, nhận lớp rốt cục xem như kết thúc.

Người ký túc xá Trình Chi Ngôn không ai cầm trang phục chính mình, đầu đầy là mồ hôi hướng tới ký túc xá vừa đi vừa nói: ' trời nóng thế này còn muốn huấn luyện quân sự, quả thực chính là phát rồ a!"

"Ai. . . Huấn luyện quân sự còn chưa tính, mấu chốt là không cho phép về nhà a!" Kỷ Lâm Khải sâu xa cảm khái.

" Đừng ồn ào về nhà về nhà." Vương Thước liếc Kỷ Lâm Khải một cái, không nói gì nói: "Lớp học nhiều mỹ nữ như vậy, cậu quan sát tốt, cố gắng tranh thủ tìm người bạn gái, sau này liền có bạn gái đốt chân giò heo giúp cậu! Khà khà!"

" Ai, đừng nói nữa, nào có cái mỹ nữ gì! Vừa rồi nhận lớp, ngồi ở trong phòng học tớ đều đã nghiên cứu." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt không thể yêu hướng tới bọn họ nói: "Lớp chúng ta vốn là lớp lý, nam nhiều nữ thiếu, sư nhiều thịt ít, huống chi không tới mười cái nữ sinh bên trong, bộ dạng xinh xắn căn bản là không nhiều! Còn không bằng nữ sinh cao trung lớp học chúng tớ, tớ nói với các cậu, bộ dáng nữ sinh lớp học chúng tớ giống Lưu Diệc Phi!"

" Thôi đi, không quan tâm người khác lớn lên giống Lưu Diệc Phi hay là Vương Chiêu Quân, dù sao người ta cũng chướng mắt cậu! Đúng thế chứ!" Trương Vũ Phi nhịn không được hướng tới Kỷ Lâm Khải châm chọc một câu, sau đó lại hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi một tiếng.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn thoáng qua Kỷ Lâm Khải không nói chuyện.

" Ai, tớ nói này Trình Chi Ngôn, vậy cậu cảm thấy nữ sinh lớp chúng ta có bộ dáng xinh đẹp hay không?" Kỷ Lâm Khải vừa nghe lời này nhất thời không phục lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

" Không chú ý." Trình Chi Ngôn vừa đi về phía trước vừa nhàn nhạt trả lời.

" Hắc, cái gì không chú ý a, vừa rồi tớ thấy được nữ sinh lớp chúng ta đều đã lén lút đánh giá cậu a." Kỷ Lâm Khải vỗ vào trên vai Trình Chi Ngôn, như tên trộm nói: "Không cần phải nói, vị trí lớp trưởng lớp chúng ta này, nhất định không cậu thì còn ai."

" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn tiếp tục nhàn nhạt đáp lại một câu.

"Tớ tính toán..." Trương Vũ Phi ngheTrình Chi Ngôn nói như vậy lập tức vươn tay đi ra, học bộ dáng bộ dáng giả vờ giả vịt tính tính, cười hì hì nói: "Trình Chi Ngôn phản ứng loại này nhất định là vì không thể về nhà mà phiền não, nhưng không nghĩ muốn giống Kỷ Lâm Khải nói ra... Hơn nữa cậu ấy không có hứng thú với nữ sinh lớp học đây chứng minh cậu ấy nhất định sớm đã có nữ sinh thầm mến, hoặc là đối tượng thích, thậm chí là đã có bạn gái rồi! Trình Chi Ngôn, tớ nói có đúng hay không?"

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cậu ta một hồi, chỉ cười không nói.

" Xem đi, bị tớ nói trúng rồi!" Trương Vũ Phi đi đến cửa phòng ngủ bọn họ, đưa tay lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa cho bọn họ, sau đó đẩy cửa đi vào nói: "Nhưng mà tớ đối với nữ sinh Trình Chi Ngôn thích vẫn tương đối tò mò, lớp trưởng chúng ta đẹp trai như vậy ưu tú như vậy, có thể nhìn tới nữ sinh ít nhất cũng phải là giống như thiên tiên đi? Trình lớp trưởng, có thể cho chúng ta nhìn xem ảnh chụp hay không?"

Vừa nghe Trương Vũ Phi nói như vậy, hai người khác lập tức xông tới, vẻ mặt bì ổi tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Mau mau! Cho chúng ta nhìn ảnh chụp!"

" Không có." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh nói một tiếng, sau đó cầm trang phục trong tay đặt trên bàn mình, thấp giọng nói: "Trời nóng thế này, các cậu cũng không định đi tắm rửa một cái sao?"

" Ôi, vừa nói như vậy mồ hôi trên người tớ chảy ra cả người, sắp thối a!" Kỷ Lâm Khải cúi đầu ngửi ngửi quần áo mình, vốn bộ dáng anh ta cũng có chút béo, hơi vận động một chút liền ra mồ hôi cả người, hơn nữa vừa rồi chủ nhiệm lớp yêu cầu duy trì trật tự trong lớp, sắp xếp các học sinh xếp hàng lĩnh quần áo huấn luyện quân sự dưới lầu, mồ hôi ra toàn thân, giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy cả người chính mình đều sắp ôi thiu rồi.

"Vậy tắm, trong phòng vệ sinh phòng ngủ không phải có vòi hoa sen tắm rửa sao?" Vương Thước cầm lấy chén trà trên bàn uống môt ngụm nước thuận miệng trả lời một câu.

" Chán ghét a! Mới lần đầu tiên gặp mặt liền làm cho người ta lột sạch quần áo cho các cậu xem, người ta xấu hổ a!" Kỷ Lâm Khải một tay làm Lan Hoa Chỉ một tay làm bộ quăng khăn tay trong không trung một chút, thanh âm mảnh mai nói.

"Phốc - -! !"

Vương Thước phun toàn bộ nước vừa mới uống đi vào ra.

Trương Vũ Phi đầu đầy hắc tuyến đứng ở đối diện Vương Thước, chỉ cảm thấy có nước càng không ngừng từ chân mày mình nhỏ giọt, cậu ta kiềm chế nghiến răng nghiến lợi hô một câu: "Vương! Chiêu! Quân!"

" Khụ khụ khụ... Xấu hổ... Thật sự là có chút người quá thối tha không biết xấu hổ rồi...." Vương Thước vội vàng rút một tờ giấy lau mặt từ trên bàn, lúng ta lúng túng lau mặt cho Trương Vũ Phi...

"Tớ đi tắm rửa!"

Kỷ Lâm Khải vừa thấy tình hình bất thường, vội vàng xoay người trốn vào buồng vệ sinh.

Nhưng mà sau ba mươi giây, buồng vệ sinh liền truyền đến một trận tiếng nước ào ào.

Ngay sau đó một tiếng thét chói tai giọng nam vang lên: "A - -! !"

Sau đó một cái bóng dáng trần trụi trắng trẻo mập mạp từ trong phòng vệ sinh vọt ra.

Trình Chi Ngôn, Trương Vũ Phi, Vương Thước trợn mắt há hốc mồm xem Kỷ Lâm Khải một bàn tay che ngực một cánh tay kia che phía dưới trước mắt, khiếp sợ nói không ra lời.

" Nằm máng! Nước bên trong vòi hoa sen là lạnh a!" Trên người Kỷ Lâm Khải còn có nước vừa mới xối, cậu ta nhịn không được mắng một câu thô tục, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khó tin của ba vị bạn cùng phòng, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi đã cởi quần áo, bây giờ thân thể còn trần truồng, vì thế lại hô một tiếng "Nằm máng", xoay người lại thẳng đến buồng vệ sinh.

Trong ánh mắt Vương Thước chỉ còn lại có một cái mông trắng bóng hướng tới buồng vệ sinh chạy như điên.

"A! Vừa rồi lão tử đã đặc biệt thấy cái gì rồi sao!" Vương Thước sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, buồn bực hận không thể đem hai mắt của mình móc ra.

" Đừng nói giống như cậu không đi qua phòng tắm nam." Trình Chi Ngôn vẻ mặt cố giả bộ bình tĩnh hướng tới cậu ta thản nhiên nói.

" Lúc lão tử đi phòng tắm nam, tất cả đàn ông đều thoải mái đứng ở nơi đó cởi quần áo tắm rửa có được hay không?" Vương Thước đầu đầy hắc tuyến hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Đàn ông nào ở trước mặt đàn ông còn đưa tay che ba điểm? Hơn nữa cậu ta che phía dưới là được, cậu ta che phía trên làm gì, cậu ta có ngực sao?"

"Cậu ta có a." Trương Vũ Phi kéo ghế dựa chính mình ra, thuận miệng trả lời một câu, "Cậu không thấy bộ ngực Kỷ Lâm Khải béo sắp cup B sao..."

". . ." Vương Thước ngẩn ra, sau một lúc lâu lại nói một câu: "Thảo! Lão tử thật đúng là không chú ý!"

" Không chú ý cậu liền đi buồng vệ sinh xem một cái." Trương Vũ Phi lành lạnh hướng tới Vương Thước nói: "Có thể nhìn thấy kênh rạch ( có lẽ là khe ngực)!"

" Ánh mắt cậu cũng quá tinh đi." Vương Thước lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Lão tử mới không nhìn tới, cậu ta cũng không phải nữ, có cái gì đẹp."

". . ."

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua bạn cùng phòng mình, yên lặng cầm lấy điện thoại di động kéo cửa ban công ra, ra ngoài gọi điện thoại cho Tiểu Thỏ.

Điện thoại vang vài tiếng bên kia mới tiếp, Tiểu Thỏ "Uy" một tiếng nhất thời làm cho tâm tình buồn bực của Trình Chi Ngôn tốt một chút.

"Tiểu Thỏ." Anh cúi đầu hô cô một tiếng.

" Anh nước chanh, anh nhận lớp xong rồi hả?" Tiểu Thỏ lấy di động nằm úp sấp ở trên giường, cười hì hì hướng tới anh hỏi.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới cô hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Vừa rồi đang tắm." Một bàn tay Tiểu Thỏ còn cầm khăn tắm trắng như tuyết lau nước trên tóc mình, "Nghe được điện thoại kêu em liền lập tức lao tới."

". . ."

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, không biết tại sao trong đầu vậy mà hiện ra cảnh tượng Tiểu Thỏ để trần một đôi bàn chân trắng nõn từ trong phòng tắm chạy đi.

"Đúng rồi, anh nước chanh, lần đầu tiên lớp đại học các anh nhận lớp nói cái gì vậy? Có phải để cho bạn cùng lớp tự giới thiệu với nhau hay không?" Tiểu Thỏ tràn ngập tò mò với cuộc sống đại học của Trình Chi Ngôn.

" Không có, chỉ là nói một chút hạng mục công việc chú ý khi nhập học." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn lại là hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bắt đầu từ ngày mai anh liền phải huấn luyện quân sự rồi."

" Uh'm, cái này em biết, từng sinh viên đều phải tham gia huấn luyện quân sự!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, lúc trước Trình Chi Ngôn lên cao trung không phải cũng tham gia huấn luyện quân sự sao.

" Thời gian huấn luyện quân sự Nam Đại... Kéo dài đến một tháng..." Thanh âm Trình Chi Ngôn có chút trầm thấp mà kiềm chế hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chủ nhiệm lớp nói, trong lúc huấn luyện quân sự không thể rời trường."

"A?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút.

Trong lúc huấn luyện quân sự không thể rời trường?

Đó không phải là nói, ở cuối tuần anh nước chanh không thể trở về nhìn cô rồi hả?

" Xin lỗi." Trình Chi Ngôn chuẩn bị rất lâu thanh âm mới hướng tới Tiểu Thỏ nói ra hai chữ này.

"Ách. . . Không có việc gì a, đây là trường học quy định, cũng không phải anh nước chanh có thể thay đổi." Tiểu Thỏ nghe Trình Chi Ngôn giải thích, mặc dù trong lòng có chút thất vọng có chút vắng vẻ, nhưng vẫn lại là miễn cưỡng cười an ủi anh nói: "Chờ anh kết thúc huấn luyện quân sự rồi trở về nhìn em là được!"

". . ." Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, trầm mặc rất lâu, đột nhiên cúi đầu hô tên cô một tiếng: "Tiểu Thỏ?"

"Uh'm?"

"Đôi khi, thực ra em hiểu chuyện làm cho anh có chút đau lòng..." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn màn đêm trường học, gió đêm thổi qua, anh thì thào hướng tới điện thoại nói một câu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro