Phần 38: Gọi cho bạn gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lúc lão tử đi phòng tắm nam, tất cả đàn ông đều thoải mái đứng ở nơi đó cởi quần áo tắm rửa có được hay không?" Vương Thước đầu đầy hắc tuyến hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Đàn ông nào ở trước mặt đàn ông còn đưa tay che ba điểm? Hơn nữa cậu ta che phía dưới là được, cậu ta che phía trên làm gì, cậu ta có ngực sao?"

"Cậu ta có a." Trương Vũ Phi kéo ghế dựa chính mình ra, thuận miệng trả lời một câu, "Cậu không thấy bộ ngực Kỷ Lâm Khải béo sắp cup B sao..."

". . ." Vương Thước ngẩn ra, sau một lúc lâu lại nói một câu: "Thảo! Lão tử thật đúng là không chú ý!"

" Không chú ý cậu liền đi buồng vệ sinh xem một cái." Trương Vũ Phi lành lạnh hướng tới Vương Thước nói: "Có thể nhìn thấy kênh rạch ( có lẽ là khe ngực)!"

" Ánh mắt cậu cũng quá tinh đi." Vương Thước lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Lão tử mới không nhìn tới, cậu ta cũng không phải nữ, có cái gì đẹp."

". . ."

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua bạn cùng phòng mình, yên lặng cầm lấy điện thoại di động kéo cửa ban công ra, ra ngoài gọi điện thoại cho Tiểu Thỏ.

Điện thoại vang vài tiếng bên kia mới tiếp, Tiểu Thỏ "Uy" một tiếng nhất thời làm cho tâm tình buồn bực của Trình Chi Ngôn tốt một chút.

"Tiểu Thỏ." Anh cúi đầu hô cô một tiếng.

" Anh nước chanh, anh nhận lớp xong rồi hả?" Tiểu Thỏ lấy di động nằm úp sấp ở trên giường, cười hì hì hướng tới anh hỏi.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới cô hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Vừa rồi đang tắm." Một bàn tay Tiểu Thỏ còn cầm khăn tắm trắng như tuyết lau nước trên tóc mình, "Nghe được điện thoại kêu em liền lập tức lao tới."

". . ."

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, không biết tại sao trong đầu vậy mà hiện ra cảnh tượng Tiểu Thỏ để trần một đôi bàn chân trắng nõn từ trong phòng tắm chạy đi.

"Đúng rồi, anh nước chanh, lần đầu tiên lớp đại học các anh nhận lớp nói cái gì vậy? Có phải để cho bạn cùng lớp tự giới thiệu với nhau hay không?" Tiểu Thỏ tràn ngập tò mò với cuộc sống đại học của Trình Chi Ngôn.

" Không có, chỉ là nói một chút hạng mục công việc chú ý khi nhập học." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn lại là hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bắt đầu từ ngày mai anh liền phải huấn luyện quân sự rồi."

" Uh'm, cái này em biết, từng sinh viên đều phải tham gia huấn luyện quân sự!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, lúc trước Trình Chi Ngôn lên cao trung không phải cũng tham gia huấn luyện quân sự sao.

" Thời gian huấn luyện quân sự Nam Đại... Kéo dài đến một tháng..." Thanh âm Trình Chi Ngôn có chút trầm thấp mà kiềm chế hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Chủ nhiệm lớp nói, trong lúc huấn luyện quân sự không thể rời trường."

"A?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút.

Trong lúc huấn luyện quân sự không thể rời trường?

Đó không phải là nói, ở cuối tuần anh nước chanh không thể trở về nhìn cô rồi hả?

" Xin lỗi." Trình Chi Ngôn chuẩn bị rất lâu thanh âm mới hướng tới Tiểu Thỏ nói ra hai chữ này.

"Ách. . . Không có việc gì a, đây là trường học quy định, cũng không phải anh nước chanh có thể thay đổi." Tiểu Thỏ nghe Trình Chi Ngôn giải thích, mặc dù trong lòng có chút thất vọng có chút vắng vẻ, nhưng vẫn lại là miễn cưỡng cười an ủi anh nói: "Chờ anh kết thúc huấn luyện quân sự rồi trở về nhìn em là được!"

". . ." Trình Chi Ngôn nghe Tiểu Thỏ nói, trầm mặc rất lâu, đột nhiên cúi đầu hô tên cô một tiếng: "Tiểu Thỏ?"

"Uh'm?"

"Đôi khi, thực ra em hiểu chuyện làm cho anh có chút đau lòng..." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn màn đêm trường học, gió đêm thổi qua, anh thì thào hướng tới điện thoại nói một câu như vậy.

"A?" Bên kia điện thoại vang lên một trận tiếng gió mỏng manh, thanh âm Trình Chi Ngôn yếu ớt gần như dung nhập bên trong gió đêm ngày hè, trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Thỏ vậy mà không nghe rõ anh đang nói cái gì.

" Không có gì, em...." Lúc Trình Chi Ngôn đang tiếp tục nói, cửa ban công phòng ngủ đột nhiên bị kéo "Bá" một cái.

Trương Vũ Phi, Vương Thước, còn có Kỷ Lâm Khải vừa mới tắm nháy mắt bao vây cả người anh.

Vương Thước hô: "Trình lớp trưởng, cậu sẽ không trốn ở trên sân thượng vụng trộm gọi điện thoại cho bạn gái chứ?"

"Tớ bấm tay tính toán, vẻ mặt cô đơn mà lại hơi thương tiếc này vừa thấy chính là đau lòng bạn gái a!" Trương Vũ Phi lại là vẻ mặt bộ dáng Lão Thần Côn hướng tới anh cười hì hì nói.

" Ôi, cầu xem ảnh chụp mỹ nữ a!" Kỷ Lâm Khải hướng về phía bên kia điện thoại ra sức kêu hô.

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, một cái tay thon dài trắng nõn bảo vệ điện thoại di động, hướng bên cạnh né tránh nói: "Các cậu làm gì?"

" Ha ha...Lớp trưởng, cho chúng ta nhìn xem ảnh chụp chị dâu!" Vương Thước vẻ mặt như tên trộm hướng tới anh nói.

" Cầu người không bằng cầu mình." Trương Vũ Phi lắc đầu khẽ thở dài một cái thừa dịp Trình Chi Ngôn không chú ý liền cướp di động của anh đến, sau đó trốn sau lưng Kỷ Lâm Khải cười hì hì hướng tới bên kia điện thoại nói: "Uy? Chị dâu a?"

Trình Chi Ngôn nhíu mày, "Trả điện thoại cho tớ."

" Kỷ Hiểu Lam, cậu ngăn cản a, ngăn Trình Giảo Kim, đừng để cho cậu ta nửa đường nhảy ra!" Trương Vũ Phi trốn sau lưng Kỷ Lâm Khải vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, hướng tới cậu ta dặn dò một câu, sau đó lại tiếp tục hướng tới bên kia điện thoại hỏi: "Chị dâu a? Chị nói một câu cho chúng ta nghe một chút."

"A??" Tiểu Thỏ nằm úp sấp ở trên giường, nghe bên kia điện thoại truyền đến một trận thanh âm ồn ào, qua một lúc lâu sau lại truyền tới một giọng nam xa lạ, cả người liền ngây ngẩn.

" Quả nhiên là nữ!" Trương Vũ Phi che di động Trình Chi Ngôn, quay đầu nhìn về vài người khác báo cáo.

" Vậy thì là bạn gái không sai rồi! Mau! Hỏi tuổi tác chị dâu, cân nặng, ba vòng!" Hai cái tay Vương Thước ôm Trình Chi Ngôn, vững vàng giữ anh đứng yên, không cho anh đoạt lại di động trở về.

" Không thành vấn đề!" Trương Vũ Phi nhỏ giọng đáp lại một chút, lại hướng tới bên kia điện thoại hỏi: "Chị dâu a, chị có phải cũng ở Nam Kinh hay không?"

" Không phải, em không có ở Nam Kinh, em ở thành phố Z...." Tiểu Thỏ theo bản năng trả lời một chút.

". . ."

Trương Vũ Phi ngẩn ra, thanh âm này... Nghe qua thật ngọt ngào a... Làm sao cảm giác đối phương là cái bạn nhỏ a?

" Cái kia...Em không phải là chị dâu chúng ta sao?" Trương Vũ Phi chần chờ một chút, hướng tới bên kia điện thoại hỏi.

"A?" Tiểu Thỏ lại không biết nên trả lời như thế nào.

" Bạn nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi, lớp mấy a?" Trương Vũ Phi thay đổi giọng điệu, hướng tới bên kia điện thoại hỏi.

" Ách...Em lên sơ nhất..." Tiểu Thỏ có chút mê mang, vừa rồi người này còn gọi mình chị dâu, chỉ chớp mắt liền biến thành bạn nhỏ a?

Mới lên sơ nhất?

Trương Vũ Phi sửng sốt một chút, tính toán đốt tay, bạn nhỏ này nhỏ so với bọn họ một cái sơ trung thêm một cái cao a...

Đứa nhỏ mới vừa tốt nghiệp tiểu học... Hẳn không phải là bạn gái đi?

Trương Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, cười mỉa đưa điện thoại di động trả lại cho anh nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, thì ra là em gái cậu a...."

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Gì! ?"

Vương Thước ôm Trình Chi Ngôn, còn có Kỷ Lâm Khải trước mặt Trình Chi Ngôn nghe những lời này của Trương Vũ Phi ngây ngẩn cả người.

" Là người mới lên sơ nhất..." Trương Vũ Phi đè thấp thanh âm hướng tới hai người bọn họ nói một tiếng, sau đó liền cũng như chạy trốn trực tiếp chui về bên trong phòng ngủ.

Vương Thước và Kỷ Lâm Khải lập tức giống như là bị nóng bỏng nháy mắt cách Trình Chi Ngôn một mét, vừa nói "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi...." Vừa trực tiếp chạy trốn rồi.

Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn di động bị Trương Vũ Phi nhét trở về một lần nữa trong lòng bàn tay, trầm mặc một lúc lâu rốt cục cầm lên để ở bên tai trầm thấp nói một tiếng: "Uy. . ."

"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ nghe được trong di động truyền đến thanh âm quen thuộc, nhất thời tràn đầy nghi hoặc hướng tới anh hỏi: "Vừa rồi là...???"

" Không có gì, vừa rồi là người bên trong phòng ngủ, có chút tò mò với em." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt trả lời một câu.

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vừa rồi một câu cuối cùng người kia vang lên, nhịn không được lại cười nói: "Giống như có người coi em như em gái của anh a!"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn yên lặng gật đầu, sau một lúc lâu, mới hướng tới bên kia điện thoại nói khẽ: "Có cơ hội mang em gặp bọn họ một chút, anh sẽ nghiêm túc giới thiệu em cho bọn họ."

"A?" Tiểu Thỏ nghe thế lại chợt ngẩn ra.

Nghiêm túc giới thiệu chính mình?

Giới thiệu chính mình cái gì?

Chẳng lẽ muốn nói cô là bạn gái của anh?

Tiểu Thỏ nhớ đi nhớ lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được liền có chút đỏ.

Lúc trước cho dù là trước mặt Hạ Phong, Trình Chi Ngôn dường như cũng không có nghiêm túc giới thiệu như vậy...

Nhắc tới Hạ Phong...

Tiểu Thỏ lại hướng tới bên kia điện thoại hỏi: "Đúng rồi, anh Hạ Phong cũng đi Nam Đại sao?"

" Cậu ta." Trình Chi Ngôn nở nụ cười một chút, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tên gia hỏa kia cho tới bây giờ cũng không học tập, nếu cậu ta có thể thi được Nam Đại, những cái học sinh nghiêm túc học tập này chẳng phải là muốn buồn bực chết."

"Vậy anh ấy..."

"Thành tích cậu ta thi đại học không phải đặc biệt tốt, cha cậu ta liên hệ một trường học Canada để cho cậu ta đi nước ngoài." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, lại hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nhưng mà ngược lại có một người khác ở Nam Đại."

"Người nào a?"

"Em đoán đi, em biết đó."

"Em biết?" Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ nửa ngày đột nhiên ánh sáng chớp lóe nói: "Chẳng lẽ là Dương Giai Di?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nhưng mà cậu ta không có ở một cái chuyên ngành cùng anh, cậu ta đi chuyên ngành Anh ngữ, sau này có thể là muốn công việc phiên dịch."

"A.... . ." Tiểu Thỏ lên tiếng, chần chờ một chút lại hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy anh nước chanh? Sau khi anh tốt nghiệp muốn làm cái công việc gì?"

"Anh sao?"

Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, nhớ tới tính toán trong lòng anh cho tới nay, nhịn không được nở nụ cười một chút, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói:" Anh còn chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ xong lại nói cho em."

"Uh'm!" Tiểu Thỏ không nghi ngờ, cười hì hì gật đầu lại nói với Trình Chi Ngôn một số chuyện hai ngày này khai giảng gặp được, liền bị Trình Chi Ngôn thúc giục đi ngủ.

Chờ Tiểu Thỏ cúp điện thoại xong, lúcTrình Chi Ngôn thu hồi điện thoại di động xoay người trở về phòng ngủ, Vương Thước và Trương Vũ Phi đều đã tắm sạch sẽ, một người nằm ở trên giường, một người ngồi ở trước mặt bàn học chơi máy tính, thấy Trình Chi Ngôn đi vào, Vương Thước thuận miệng hỏi: "Trình Chi Ngôn cậu còn có em gái sao?"

Editor: Quỳnh Nguyễn Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vương Thước đang đặt đầu ở thành giường, không nói gì.

"Ai, Trình Chi Ngôn, cậu rốt cuộc có bạn gái hay không?" Kỷ Lâm Khải đang ngồi ăn đồ ăn vặt ở trên ghế, cậu ta vừa ăn vừa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Dầu gì cũng là ngày đầu tiên khai giảng, cậu chẳng lẽ cũng không gọi điện thoại báo cáo cho bạn gái cậu một chút?"

"Cậu ngốc a, Trình Chi Ngôn không gọi nhất định là vì bạn gái hiện tại không thể nghe điện thoại a!" Trương Vũ Phi từ trước mặt máy tính quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tớ bấm ngón tay hiện tại mới chín giờ buổi tối, bạn gái cậu không thể nghe điện thoại chứng minh hiện tại cô ấy nhất định còn đang ở lớp tự học buổi tối! Đúng hay không?Trình lớp trưởng, cậu thành thật khai báo, bạn gái của cậu có phải học muội cao trung hay không?"

Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn mấy người này, đau đầu xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Đừng đoán, sau này các cậu sẽ nhìn thấy cô ấy."

" Ôi! Những lời này chính là thừa nhận mình có bạn gái a!" Kỷ Lâm Khải vỗ bàn, đứng lên kích động nói: "Lớp trưởng, không bằng nói một chút cho chúng ta các cậu quen biết, yêu nhau mến nhau như thế nào đi?"

"Tớ đi tắm rửa." Trình Chi Ngôn trực tiếp coi như không có những lời này của Kỷ Lâm Khải, tiện tay cầm khăn tắm liền vào buồng vệ sinh.

" Chậc chậc, bị ngăn đề tài a." Trương Vũ Phi thở dài nói.

" Không có việc gì, huấn luyện quân sự một tháng a, có rất nhiều thời gian từ từ gặng hỏi!" Vương Thước nằm úp sấp ở trên giường hướng tới hai người phía dưới cười hắc hắc, tiếp tục đọc sách.

Tiểu Thỏ bên này vừa mới cúp điện thoại cửa liền truyền đến một trận tiếng đập cửa "Thùng thùng thùng".

Ngay sau đó cửa phòng của cô liền bị Chu Linh nhẹ nhàng đẩy ra, "Tiểu Thỏ, ngủ chưa?"

"Chưa ạ." Tiểu Thỏ xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy, nhìn mẹ mình kỳ quái nói: "Mẹ tìm con có việc gì sao?"

" Uh'm..." Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ ngồi vào bên cạnh Tiểu Thỏ, chuẩn bị một chút, sau đó thấp giọng hỏi: "Vừa rồi gọi điện thoại với anh nước chanh à?"

" Vâng." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

" Hai con từ nhỏ vẫn là cùng một chỗ, hiện tại đột nhiên anh ấy đi Nam Kinh học đại học, con có thể có chút không quen hay không?" Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ đầu của cô, thấp giọng hỏi.

" Uh'm... Có chút..." Tiểu Thỏ nghiêm túc liền gật gật đầu, hướng tới mẹ mình nói: "Nhưng mà không sao, quen thì tốt rồi, chờ anh nước chanh huấn luyện quân sự xong rồi sẽ trở lại gặp con."

"Ai..." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi vỗ vỗ tay cô nói: "Con a, đôi khi quá hiểu chuyện rồi."

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay bà che trên mu bàn tay của mình, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời thế là tốt hay không nữa.

" Tiểu Thỏ..." Mẹ Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn lại là hướng tới cô thấp giọng nói: "Con còn nhớ rõ chú Từ cùng ăn cơm lần trước không?"

" Uh'm, nhớ rõ, chú ấy là người trong lòng mẹ..." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút sau đó gật gật đầu.

" Chú Từ..." Mẹ Tiểu Thỏ dường như không biết nên mở miệng như thế nào, "Vợ trước của chú lúc Cảnh Thần còn rất nhỏ liền bị bệnh qua đời, nhiều năm như vậy vẫn đều là một mình chú mang theo Cảnh Thần, thực ra chú... Là một người rất tốt."

"Con biết..." Tiểu Thỏ cúi đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Người trong lòng mẹ nhất định sẽ không kém..."

Tựa như... Ba ba...

" Mẹ biết bây giờ con còn không chấp nhận được chú ấy, cho nên cũng không ép buộc con chấp nhận chú ấy."

Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Nhưng mà hi vọng con không cần có thành kiến với đứa nhỏ Cảnh Thần này, lần trước nó làm hỗn loạn như vậy thực ra cũng là bởi vì trong nhà không có người quản nó, bản chất mà nói, nó thực ra vẫn lại là đứa bé ngoan."

"Uh'm." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

"Được rồi, thực ra mẹ chính là lo lắng con sẽ không quen Trình Chi Ngôn không ở bên cạnh, cho nên đến xem con." Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cúi đầu hôn một cái trên khuôn mặt phấn nộn của cô nói: "Nào ngờ con gái của mẹ đã trưởng thành..."

" Mẹ..." Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình, đột nhiên giật mình, thì ra không biết từ lúc nào bắt đầu, năm tháng đã để lại dấu vết nhàn nhạt ở trên trán mẹ cô, trong trí nhớ lúc nhỏ, trán mẹ cô trơn bóng no đủ, hiện tại đã có mấy cái nếp nhăn nhàn nhạt.

"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đến trường." Mẹ Tiểu Thỏ vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ nằm ở trên giường mình, lăn qua lộn lại ngủ không được, thời gian dần dần san bằng đau xót trong lòng, sẽ dần dần biến mất ký ức, nhưng cũng sẽ biến người yêu nhất già đi.

Thì ra cô trưởng thành mà mẹ liền biến già.

Trong nháy mắt như thế Tiểu Thỏ đột nhiên hi vọng chính mình không cần lớn lên nhanh như vậy, như vậy mẹ liền không thể biến già nhanh như vậy.

Cô nằm ở trên giường, nhớ đi nhớ lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau lại là ngày đến trường bình thường mà lại bận rộn.

Lúc tan học Tiểu Thỏ đeo cặp sách, có chút mệt mỏi trên đường đi về nhà.

Sau khi lên sơ nhất, chương trình học lập tức biến nhiều, độ khó cũng cao hơn một cái bậc thềm, tốc độ giảng bài giáo viên sơ nhất lại nhanh, chỉ cần hơi chút không để ý liền bắt đầu cảm thấy được không có biết giáo viên nói những gì.

Xem ra sau này trở về vẫn lại là đưa ra ý chính nhiều lắm.

Tiểu Thỏ vừa nghĩ vừa nhìn đường dưới chân.

" Uy! Mày chạy cái gì mà chạy? Có phải không dám đánh cùng chúng ta hay không? Khà khà!"

"Nó có một mình, đương nhiên muốn bỏ chạy! Nếu không thì quần áo nó dơ, nó trở về cũng bị ba ba mắng!"

" Từ Cảnh Thần! Không có mẹ! Khóc về nhà tìm ba ba! Ba ba không ở nhà gấp đến độ đái ra quần! Khà khà!"

Trong ngõ nhỏ bên cạnh truyền đến một trận thanh âm trẻ con kêu la, Tiểu Thỏ nghe thấy tên Từ Cảnh Thần hơi run sợ một chút.

Từ Cảnh Thần...

Tên này làm sao quen thuộc như vậy?

"Cút!" Một đạo tiếng kêu từ bên trong ngõ hẻm truyền ra.

Tiểu Thỏ lập tức nhớ tới, thanh âm này là đứa bé trai cùng chú Từ tới lần đó.

Ngày hôm qua mẹ nói Cảnh Thần sẽ không chính là nó chứ?

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vốn là nghĩ không đi quản nó... Nhưng mà lại nghĩ tới lời mấy đứa nhỏ nói...

Cô khẽ cắn môi, vẫn lại là hướng tới hẻm nhỏ đi tới.

" Ai, Từ Cảnh Thần tại sao mày không nói, lúc ở trường học không phải cố gắng nói sao! Dám báo cáo giáo viên chúng ta, mách lẻo đúng không? Cuộc đời lão tử hận nhất người mách lẻo!" Một cái đứa trẻ tóc húi cua vẻ mặt hung ác đưa tay đẩy Từ Cảnh Thần, đẩy cả người cậu hướng về sau lui lại mấy bước.

" Chính là chúng ta giấu hộp văn phòng phẩm Ngô Đình Đình mắc mớ gì đến mày?"

Một cái đứa trẻ khác cũng đưa tay đẩy Từ Cảnh Thần, tức giận nói: "Mày là cái gì? Quản nhiều như vậy làm gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Từ Cảnh Thần trừng mắt nhìn mấy đứa bé trai, không nói lời nào.

" Còn nhìn! Nhìn cái gì!"

" Đừng nhiều lời cùng nó, đánh nó!"

Mấy đứa bé trai kia liên tục xô đẩy Từ Cảnh Thần, liền vén tay áo lên định đánh người.

" Làm gì vậy, làm gì thế hả?" Tiểu Thỏ vừa thấy tình hình không bình thường, vội vàng hướng tới Từ Cảnh Thần chạy tới, một tay kéo cậu đến phía sau mình, hướng về phía mấy đứa bé trai kia phẫn nộ nói: "Các cậu muốn làm gì?"

Tiểu Thỏ lên sơ nhất, thân đã cao hơn một mét rưỡi, đối mặt với mấy đứa bé trai vừa mới lên năm thứ ba thân cao mới một mét hai, cô vừa đứng liền có một loại cảm giác chấn nhiếp.

"Chị là ai?" Đứa bé trai tóc húi cua kia nhìn Tiểu Thỏ che ở phía trước Từ Cảnh Thần, mất hứng nói: "Chị chạy tới quản cái gì?"

"Chị..." Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó đúng lý hợp tình nói: "Chị là chị em ấy, các cậu muốn làn gì em trai tôi?"

"Chị gái?" Mấy đứa bé trai sửng sốt một chút, nhìn nhìn Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần không nói lời nào sau lưng cô, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút xác định.

" Các cậu ở lớp nào? Tên gọi là gì? Chủ nhiệm lớp là ai? Có tin ngày mai tôi trường học tìm chủ nhiệm lớp các cậu hay không?" Tiểu Thỏ vừa thấy mấy cái đứa bé trai kia khí thế thấp hơn lập tức hai tay chống nạnh hùng hổ hướng tới bọn họ hỏi.

" Cắt! Người nào sợ chị a! Thật đúng là chị gái Từ Cảnh Thần a, ngay cả tính cách mách lẻo đều giống nhau, chị nghĩ rằng nhóm người này đánh không lại một mình chị?" Đứa bé trai tóc húi cua kia mỉm cười một chút, hướng tới mấy đứa bé trai sau lưng cậu ta nói: "Đi lên, đánh chị ta."

!!!!!!

Tức chết cục cưng.

Tiểu Thỏ nhìn mấy cái Xú tiểu tử trước mắt, không nói hai lời trực tiếp cầm cặp sách để tại trong tay Từ Cảnh Thần, hướng tới cậu nói: "Cầm giúp chị."

Sau đó cuộn tay áo lên liền định liều mạng cùng mấy cái đứa bé kia.

"Tôi không cần chị giúp." Một bàn tay Từ Cảnh Thần mang theo cặp sách Tiểu Thỏ, một cánh tay kia túm tay áo Tiểu Thỏ, lạnh lùng hướng tới cô nói.

"Em nghĩ rằng chị muốn..." Tiểu Thỏ quay đầu trợn mắt nhìn cậu, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, một quả đấm đứa bé trai nện ở trên lưng cô.

"Ti - -" Tiểu Thỏ hít vào một ngụm khí lạnh, mấy cái Xú tiểu tử này, vóc dáng không cao, ngược lại xuống tay rất dùng lực!

Lập tức cô cũng không quản Từ Cảnh Thần, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, không nói hai lời bắt đầu sửa chữa mấy cái Xú tiểu tử kia.

Nhưng mà dù sao đối phương người đông thế mạnh, dù là vóc dáng Tiểu Thỏ cao như thế nào, vẫn lại là không tránh được cũng bị đánh.

Từ Cảnh Thần một mực yên lặng đứng ở bên cạnh, rốt cục nhìn không được.

Cậu trực tiếp đặt cặp sách Tiểu Thỏ trên đất, sau đó xông lên phía trước túm Tiểu Thỏ ra khỏi vòng vây, ngay sau đó thuần thục hoàn toàn không cần tốn nhiều sức liền đánh mấy cái đưa bé trai kia ngã xuống đất.

Tiểu Thỏ có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt, ngớ ra thật lâu mới kéo kéo môi hướng tới Từ Cảnh Thần hỏi: "Em...Em biết đánh nhau sao?"

Từ Cảnh Thần liếc cô một cái, khinh thường nói: "Đai đỏ Taekwondo, sang năm là có thể thi đai đen rồi."

" Vậy vừa rồi cậu..." Tiểu Thỏ giật giật môi, muốn hỏi vừa rồi lúc mấy cái đứa bé trai kia đẩy cậu, tại sao cậu không đánh trả.

" Ngày đầu tiên đi học, thầy đã nói, Taekwondo là dùng cường thân kiện thể, không phải dùng để đánh nhau!" Từ Cảnh Thần cau mày nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục nói: "Không đợi đối phương ra tay trước tuyệt đối không thể chủ động đi đánh người khác."

" Ha ha... Ha ha..." Tiểu Thỏ xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, trách không được vừa rồi cậu nói không cần mình giúp.

"Được rồi, cô còn đứng ở chỗ này làm gì, chờ bọn họ đứng lên từ trên mặt đất tiếp tục đánh sao?" Từ Cảnh Thần tức giận hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu, xoay người cầm lấy cặp sách của mình và cô trên mặt đất túm cánh tay của cô, liền đem kéo cô ra khỏi hẻm nhỏ.

Lúc này Tiểu Thỏ mới phát hiện, khí lực người này túm chính mình hoàn toàn không phải một đẳng cấp cùng mấy cái đứa trẻ đánh mình vừa rồi.

Từ Cảnh Thần túm Tiểu Thỏ chạy lên phía trước rất lâu, lúc này mới dừng lại.

Tiểu Thỏ sớm đã chạy trốn thở hồng hộc, cậu dừng lại cô lập tức liền hai tay đỡ đầu gối từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Từ Cảnh Thần đánh giá cô trên dưới một phen, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tố chất thân thể cô như vậy còn muốn đánh nhau giúp tôi?"

"Cậu.... Cái gia hỏa kia...Tôi tốt bụng giúp cậu.... Cậu...Cậu ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói!" Một bàn tay Tiểu Thỏ vỗ ngực mình thở hổn hển hơn nửa ngày mới thuận khí.

" Ai muốn cô hỗ trợ, tôi không có quan hệ gì với cô, cô thực nghĩ đếnocoo là chị gái tôi sao?" Từ Cảnh Thần khinh thường hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cuối cùng còn không phải dựa vào tôi giải quyết giúp cô?"

"Cậu..." Tiểu Thỏ trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cứ thế một câu đều đã không nói chuyện.

Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu nói: "Coi như quên đi, tôi xen vào việc của người khác, nếu cậu không có chuyện gì, tôi về trước."

Nói xong, cô khom lưng cầm lấy cặp sách cậu để trên mặt đất, xoay người chuẩn bị đi.

" Đừng đi." Từ Cảnh Thần túm cánh tay của cô, thanh âm trầm thấp hô một tiếng."Làm gì?" Tiểu Thỏ quay đầu hướng tới cậu nhíu mày.

" Nơi này cô bị thương..." Từ Cảnh Thần chỉ vào chỗ cô bị mấy đứa bé trai kia cào trên cánh tay, không quá vui nói: "Trở về tôi băng bó giúp cô một chút."

"A?" Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp.

" Nhà tôi ở đàng kia." Từ Cảnh Thần đưa tay chỉ đối diện đường cái, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Miệng vết thương bị nhiễm liền không tốt, theo tôi trở về."

"Ách..." Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn cậu, trong ánh mắt trần trụi lộ ra một cái tin tức:

Tiểu huynh đệ, không phải cậu nhìn tôi cực kỳ khó chịu sao? Tại sao hiện tại muốn giúp băng bó tôi?

Trên mặt Từ Cảnh Thần có chút không quá tự nhiên, cậu quay đầu đi, chính mình hướng tới tiểu khu vừa đi vừa nói: "Nếu không nhìn trên mặt mũi cô giúp tôi, tôi mới mặc kệ cô, cô tới hay không."

" Ha ha." Tiểu Thỏ cười hì hì đi theo sau lưng cậu vừa đi vừa nói: "Đừng như vậy a, tôi biết, thực ra cậu là mặt lạnh tim nóng, loại tình huống này tôi biết một người vô cùng giống!"

"..." Từ Cảnh Thần tại địa phương Tiểu Thỏ không thấy được nhịn không được trợn trừng mắt.

Phụ nữ quả nhiên chính là phiền toái.

-----

Trong nhà Từ Cảnh Thần.

Tiểu Thỏ đánh giá phòng khách trống trải nhà cậu, còn có phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, nhịn không được chậc lưỡi nói: "Nhà cậu thực quạnh quẽ a."
Editor: Quỳnh Nguyễn " Trong nhà không có ai, đương nhiên quạnh quẽ." Từ Cảnh Thần không biết từ chỗ nào lục ra hòm y tế, mang theo đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống, hướng tới cô đưa tay nói: "Cánh tay."

Tiểu Thỏ theo bản năng đưa cánh tay tới.

Từ Cảnh Thần từ hòm y tế tìm ra dung dịch ô-xy già và bông băng, dùng bông băng dính một chút nước thuốc, định bôi trên cánh tay Tiểu Thỏ.

" Đừng...." Tiểu Thỏ mắt thấy bông băng kia sắp rơi vào trên da mình, vội vàng rụt cánh tay trở về, vẻ mặt xấu hổ hướng tới cậu thấp giọng hỏi: "Có đau hay không?"

". . ." Từ Cảnh Thần ngẩng đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô nói: "Cô đã lớn như vậy còn sợ đau?"

"Tôi..." Tiểu Thỏ há miệng thở dốc, nghĩ muốn phản bác cậu một chút, lại phát hiện chính mình căn bản nói không nên bất luận cái lời phản bác gì.

" Vươn ra." Ngữ khí Từ Cảnh Thần lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ ra lệnh.

". . ."

Tiểu Thỏ bĩu môi, ngoan ngoãn duỗi cánh tay qua, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Còn nhỏ tuổi liền dữ như vậy, đối đãi nữ sinh một chút cũng không ôn nhu, cẩn thận sau này tìm không ra bạn gái."

Từ Cảnh Thần vừa dùng bông băng vẽ loạn trên vết thương của cô, vừa hỏi: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nói...Cậu nhỏ tuổi như vậy, sẽ thay người rửa sạch miệng vết thương, thật sự là giỏi lắm a!" Tiểu Thỏ dùng một loại ngữ khí tán thưởng cực kỳ khoa trương hướng tới cậu nói.

". . ."

Từ Cảnh Thần không nói.

Đợi cho miệng vết thương Tiểu Thỏ tốt, cậu vứt bỏ bông băng đã dùng, sau đó lại bỏ dung dịch ô-xy già vào hòm y tế một lần nữa, lúc này mới tiếp tục nói: "Được rồi, xử lý xong, cô có thể đi trở về."

"A?" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn miệng vết thương đã rửa sạch, chần chờ một chút hỏi: "Không cần băng bó một chút sao, băng gạc hoặc là băng keo cá nhân?"

Từ Cảnh Thần nghe xong lời này, tiếp tục dùng một loại vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tiểu Thỏ nói: "Là chút miệng vết thương nhỏ, lại không có đổ máu, bất quá xước chút da, dùng băng thành Xác Ướp sao?"

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng: "Tôi liền tùy tiện hỏi."

"Hừ." Từ Cảnh Thần đứng dậy, mang theo hòm y tế trở về phòng rồi.

Qua một lúc lâu sau, cậu từ trong phòng ra ngoài phát hiện Tiểu Thỏ còn ngồi ở trong phòng khách, nhịn không được liền mở miệng hỏi: "Làm gì, sao cô lại vẫn ở chỗ này?"

Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm một tấm hình trên tủ âm tường phòng khách, sau đó hướng tới cậu nhỏ giọng hỏi: "Đó là mẹ cậu sao?"

Từ Cảnh Thần sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh chạy đến phía trước tủ âm tường, cầm tấm hình kia lên ôm lấy trong lòng, trong mắt đề phòng nói: "Mắc mớ gì đến cô, nói cho cô, đừng tưởng rằng cô giúp tôi một lần tôi liền liền đồng ý để cho ba tôi kết hôn với mẹ cô! Mẹ tôi là xinh đẹp nhất trên cái thế giới này! Người nào cũng không thay thế được bà! Tôi một chút đều không thích mẹ cô! Bộ dáng mẹ cô rất khó coi!"

Tiểu Thỏ nghe cậu ta nói, nhất thời cũng tức giận: "Cậu ít tự mình đa tình, ai nói mẹ tôi muốn kết hôn cùng ba ba cậu? Tôi nói cho cậu, ba tôi đẹp trai gấp một vạn lần so với ba cậu! Nếu năm đó không bởi vì ba ba tôi...."

Thanh âm Tiểu Thỏ dừng một chút, sau đó tiếp tục phẫn nộ nói: ""Nếu như ba tôi còn sống, làm gì đến phiên ba cậu theo đuổi mẹ tôi? Hừ! Tạm biệt! Cậu một chút cũng không đáng yêu!"

Cô nói xong câu đó liền xách cặp sách trên mặt đất lên, hướng về phía Từ Cảnh Thần làm mặt quỷ lập tức ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro