Phần 40: Cùng chiên tuyến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Ưm... Không thể tưởng được anh nước chanh cũng có chuyện không biết nha!

Tiểu Thỏ nhìn quyển sách trên tay, đắc ý hả hê nghĩ, chờ anh sau khi nước chanh huấn luyện quân sự trở về, để cô tới dạy bảo anh nước chanh một chút, cái gì tên là hôn môi ha ha!

Cứ như vậy lại qua vài ngày.

Một ngày kia lúc tan học, Tiểu Thỏ đang cúi đầu thu dọn cặp sách.

Đột nhiên bạn cùng lớp ngồi ở trước phòng học hướng tới Tiểu Thỏ la lớn: "Bạch Tiểu Thỏ! Có người tìm cậu!"

"A?" Tiểu Thỏ theo bản năng ngẩng đầu, hướng tới cửa trước phòng học nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Cảnh Thần đeo cặp sách đang ở nơi đó, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.

Tiểu Thỏ vội vàng thu dọn cặp sách xong, đeo lên trên bờ vai, sau đó đi đến cửa trước phòng học, hơi hơi cúi đầu nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở cạnh mình, kỳ quái hỏi: "Oa, cậu làm sao mà biết tôi ở ngôi trường này?"

" Lần trước trước khi đi ăn cơm, ba tôi nói qua, đối phương có con gái, lớn hơn tôi bốn tuổi, cho nên tôi tính toán một cái, hiện tại cô hẳn là trên sơ nhất." Hai tay Từ Cảnh Thần đỡ quai đeo cặp sách chính mình, ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đẹp trai nhìn Tiểu Thỏ nghiêm túc nói: "Hơn nữa lần trước lúc tôi bị mấy vị nam sinh lớp học kia đánh, cô đúng lúc xuất hiện, lúc này là thời gian trường học tan học, hơn nữa cô đi bộ qua, thời gian có thể xuất hiện kề bên này cũng chỉ có một khu nhà sơ trung như vậy."

"A..." Tiểu Thỏ vẻ mặt tán thưởng nhìn Từ Cảnh Thần, gật đầu nói: "Sau đó cậu liền suy luận ra trường học tôi ở đây? Thật lợi hại! Quả thực giống như thám tử lừng danh Conan!"

"Không. . ." Từ Cảnh Thần chần chờ một chút, sau đó đưa tay chỉ chỉ cặp sách Tiểu Thỏ, bình tĩnh nói: "Quan trọng nhất là phía trên cặp sách của cô có huy hiệu trường trung học phụ thuộc Nhất Trung."

"..."

Tiểu Thỏ lập tức liền không nói gì.

Tôi đi!

Đại ca, cậu sớm một chút nói cậu là bởi vì nhìn thấy huy hiệu trường của tôi mới biết được tôi ở ngôi trường này không được sao, xả nhiều như vậy cùng tôi làm gì...

" Vậy làm sao mà cậu biết lớp tôi ở đây?" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ lại vẫn là có chút tò mò hướng tới cậu hỏi.

"Tôi tùy tiện đoán, liền vừa lúc đoán được." Từ Cảnh Thần quay đầu đi, đôi mắt nhìn cây hòe già bên ngoài hành lang, trên mặt có một chút không quá tự nhiên.

Cậu mới sẽ không nói cho Tiểu Thỏ, thực ra cậu hỏi người vài lớp mới tìm được cái lớp học cô hiện tại.

" Tiểu Thỏ, tạm biệt! Tớ đi trước!" Đường Tiểu Vũ thu dọn cặp sách xong từ bên cạnh Tiểu Thỏ đi qua, đúng lúc nhìn thấy Từ Cảnh Thần, bước chân cô ấy bước lên phía trước lập tức liền dừng lại, "Oa! Đứa bé trai thật đáng yêu, Tiểu Thỏ, em ấy là em trai cậu sao?"

" Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt Đường Tiểu Vũ, xấu hổ cười cười không biết nên nói cái gì cho phải.

Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Vũ một cái, hướng tới cô ấy nói: "Không phải, em tìm Bạch Tiểu Thỏ có việc."

" Ách...A..." Đường Tiểu Vũ ngớ ra một chút, theo bản năng liền gật gật đầu, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ cười cười liền xoay người rời khỏi.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Từ Cảnh Thần, trên gương mặt trắng nõn tuấn tú của cậu có chút kỳ quái, " Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

" Tới đây, đi theo tôi." Từ Cảnh Thần xoay người hướng về phía Tiểu Thỏ vẫy tay, sau đó hướng tới bên ngoài phòng học đi.
Tiểu Thỏ chần chờ một chút vẫn lại là đuổi kịp cậu.

Cửa trường học Khẳng Đức Cơ.

Từ Cảnh Thần chọn một ly Cola cho Tiểu Thỏ, chính mình một ly sữa, sau đó ngồi xuống mặt đối mặt cùng cô.

Tiểu Thỏ vẻ mặt mê mang nhìn cậu.

Từ Cảnh Thần bưng sữa trước mặt mình lên, uống một ngụm, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ nói: "Hôm nay tôi tới tìm cô là có một số việc muốn nói cùng cô."

"Uh'm, tôi biết." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng cậu nghiêm túc như vậy cũng không tự chủ được ngồi ngay ngắn, một bộ trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn cậu nói: "Mời nói."

". . ." Từ Cảnh Thần nhìn bộ dáng cô chăm chú lắng nghe, lí do thoái thác vốn nghĩ tốt vậy mà lập tức không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Vì thế Tiểu Thỏ phát hiện Từ Cảnh Thần chính mình cung kính đang ngồi ở đối diện, ánh mắt nhìn cậu hồi lâu, lại phát hiện khuôn mặt đẹp trai kia càng ngày càng hồng, mà cậu vẫn lại là một chữ đều không có nói.

"Làm sao vậy? ?" Tiểu Thỏ đưa tay ở trước mặt cậu quơ quơ, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu hỏi: "Cậu muốn nói cái gì cùng tôi?"

Khụ khụ. . ." Từ Cảnh Thần có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh cảm xúc một phen, hướng tới Tiểu Thỏ nói: Tôi cảm thấy đối với chuyện ba tôi và mẹ cô kết hôn này, cô hẳn là đứng ở cùng lập trường với tôi đi?"

"Gì? ?"

" Ý tứ tôi là, kỳ thật cô cũng không muốn mẹ cô tìm ba kế cho cô đi?" Từ Cảnh Thần thay đổi cách nói một chút, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Liền giống tôi không muốn mẹ kế."

"Ưm. . . Cái này sao. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Kia đương nhiên, người nào cũng không có tốt bằng ba tôi."

" Cho nên hôm nay tôi tới tìm cô chính là hi vọng cô có thể đứng ở cùng lập trường với tôi, hai người chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp ngăn cản ba tôi với mẹ cô kết hôn.Như thế nào?" Vẻ mặt Từ Cảnh Thần nhìn có chút hồi hộp.

Chuyện này từ mấy ngày hôm trước lúc Tiểu Thỏ rời khỏi nhà cậu, cậu bắt đầu suy nghĩ.

Dù sao từ ngữ khí phán đoán, cô giống như cũng không phải rất muốn một cái ba kế, vậy không bằng hai người bọn họ liền kết thành mặt trận thống nhất cùng nhau phá hoại việc hôn sự này.

" Ngăn cản như thế nào?" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu nhìn cậu, "Hai người họ muốn kết hôn, không phải hai người chúng ta, cậu có cái biện pháp gì sao?"

" Đương nhiên." Từ Cảnh Thần nghiêm túc liền gật gật đầu, xoay người từ trong cặp mình lấy một cuốn vở ra đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Nhìn, những thứ này đều là phương pháp tốt tôi tìm đến."

"Uh'm?"

Tiểu Thỏ tiếp nhận vở Từ Cảnh Thần đưa qua, cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy viết:

Phá hoại bước một: Hiểu biết đối phương kỹ càng.

Phá hoại bước hai: Phá hoại hình tượng trong cảm nhận bọn họ.

Phá hoại bước ba: thử thách kiên nhẫn hai bên.

Phá hoại bước bốn...

...

Tiểu Thỏ vội vàng nhìn một lần sau đó ngẩng đầu lên nhìn Từ Cảnh Thần, kéo kéo khóe môi chính mình, hướng tới cậu hỏi: "Những thứ này... Đều là cậu nghĩ ra được?"

" Uh'm." Từ Cảnh Thần gật đầu, tiếp tục nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Những thứ này đều là biện pháp tổng kết ra sau khi tôi tìm đọc tư liệu khắp nơi, chỉ cần diễn luyện toàn bộ bước này một lần, tôi cũng không tin bọn họ còn có thể tiếp thu đối phương."

" Nhưng mà ...." Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Tiểu Thỏ chỉ chỉ bước một ở trên quyển vở thuận miệng hỏi: "Điều thứ nhất này liền không dễ dàng thực hiện đi?"

" Có cái gì khó thực hiện?" Trong mắt Từ Cảnh Thần nghi hoặc nhìn cô.

" Hai người bọn họ hiểu biết tới trình độ nào, chúng ta không thể phán quyết..." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ hướng tới cậu nói: "Ba cậu và mẹ tôi là đồng sự, bình thường nhất định là vì thường xuyên cùng làm việc cùng một chỗ, mới có thể biết và hiểu biết nhau, tiến tới yêu thích đối phương, vậy làm sao mà cậu biết hai người bọn họ hiểu biết lẫn nhau không đủ?"

" Cái này..." Từ Cảnh Thần nhíu mày, suy nghĩ lời Tiểu Thỏ vừa rồi, gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta trực tiếp nhảy qua bước này đi!"

"..."

Không phải đâu?

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, không nói gì nhìn cậu, đại ca, kế hoạch tác chiến này dựa vào không đáng tin, vậy mà liền tùy tùy tiện tiện nhảy qua như vậy?"

" Chúng ta đây trực tiếp phá hoại hình tượng trong cảm nhận bọn họ." Từ Cảnh Thần hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, đứng dậy, cách cái bàn ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói thầm vài tiếng, Tiểu Thỏ chần chờ một chút cuối cùng vẫn gật đầu.

Nhưng mà kế hoạch bọn họ vừa mới xác định bắt đầu thực hiện cuối tuần này, đêm hôm đó lão Trình liền cực kỳ hứng thú trở về, hướng tới Tiểu Thỏ hưng phấn nói: "Tiểu Thỏ, Chủ nhật này ba ba mang con đi Nam Đại nhìn ngươi anh nước chanh, con có đi hay không?"

" Nhìn anh nước chanh?" Tiểu Thỏ vừa nghe lời này, nhất thời cao hứng nhảy lên cao ba mét, liên tục gật đầu nói: "Con đi! Con muốn đi!"

"Ha ha!" Lão Trình nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt cao hứng, cảm khái nói: "Quả nhiên đứa nhỏ này a, vẫn là sau này rời khỏi nhà mới hiểu tầm quan trọng cha mẹ của nó, bình thường mỗi ngày ngốc ở nhà, coi nó là hoàng thượng hầu hạ, nó còn vẫn còn không cảm kích a!"

???

Tiểu Thỏ nghe lão Trình cảm khái liên tiếp này, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ba ba, ba đang nói cái gì a? Tại sao một câu con cũng không có nghe hiểu?"

"Ha ha." Lão Trình hướng về phía Tiểu Thỏ cười thần bí, thanh âm sung sướng nói: "Con không biết, xế chiều hôm nay Xú tiểu tử kia gọi điện thoại chon ba, nói cái gì huấn luyện quân sự ở trường học có vẻ mệt, mỗi ngày đều phải chính mình giặt quần áo xếp chăn màn, thời gian dài mới hiểu được thì ra việc này ở nhà đều là mẹ làm cho nó, nó cảm thấy mẹ nó rất vất vả, sau đó còn nói nó muốn về thăm chúng ta, nhưng mà trường học quy định không thể về nhà cho nên hi vọng chúng ta có thể đi thăm nó một chút."

Lão Trình hoa chân múa tay vui sướng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Con xem Xú tiểu tử này, bình thường ở nhà liền giống như con bạch nhãn lang, ra ngoài học đại học rốt cục tìm ra lương tâm, khà khà!"

"Kia..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, sau đó hướng tới lão Trình hỏi: "Anh nước chanh có nói anh muốn gặp con hay không?"

" A? Cái này sao..." Lão Trình sửng sốt một chút, sau đó gãi gãi cái ót chính mình hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cái này nó ngược lại chưa nói... Nhưng mà nó ngược lại luôn mãi dặn dò chúng ta nhất định phải dẫn con theo ở trong điện thoại, nói là trường học bọn nó có đồ ăn ăn rất ngon, con nhất định sẽ thích."

" A..." Tiểu Thỏ nghe xong lời này không khỏi có chút thất vọng.

Ai... Anh nước chanh đi học đại học đều đã hơn hai tuần lễ, điều này cũng ý nghĩa đã có hơn hai tuần lễ mình đã không gặp anh, nhưng mà anh gọi điện thoại nói anh muốn Trình ba ba và Chu mẹ, vậy tại sao anh không nói anh cũng muốn gặp mình a...

Hay là nói... Anh căn bản là không muốn gặp cô?

Editor: Quỳnh Nguyễn Tiểu Thỏ cắn môi, tâm tình lập tức trở nên mất mát.

" "Đúng rồi,, Tiểu Thỏ, con nghỉ không có chuyện gì chứ? Trường học có muốn học bù gì gì đó hay không?" Lão Trình như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Cũng đừng đến lúc đó đi không được a!"

" Sẽ không, tuần này trường học con không có lớp." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, chỉ là...

Cô nhớ tới giao hẹn cùng Từ Cảnh Thần, xem ra chỉ có thể thay đổi thời gian.

Thời gian chỉ chớp mắt liền đến Chủ nhật, mẹ Tiểu Thỏ nghe nói tuần lễ này Tiểu Thỏ muốn đi theo lão Trình và Chu Nguyệt cùng đi Nam Đại thăm Trình Chi Ngôn, còn đặc biệt mua một đống đồ ăn để cho Tiểu Thỏ mang theo đưa đi cho Trình Chi Ngôn.

Sau đó lại mua một váy liền áo mới cho Tiểu Thỏ mặc vào, làm cho cô xinh xắn đẹp đẽ đi gặp anh nước chanh nhà cô.

Nhưng mà...

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn váy liền áo lòe xòe màu trắng kia, trên lưng còn có một cái nơ con bướm lớn, trên đầu cô còn mang theo kẹp tóc đáng yêu hồng nhạt, nhìn giống...Hoa đồng trong hôn lễ người khác....

Đi nhìn anh nước chanh một chút mà thôi, cô thật sự có cần thiết ăn mặc long trọng như vậy không.

Hơn nữa...

Cô nhìn Tề Lưu Hải mới vừa bị mẹ cắt, trong lòng nhất thời lệ rơi đầy mặt...

Bộ dạng này cô nhìn càng như là búp bê rồi.... Nếu như bị người khác thấy được, sẽ không cho rằng cô vẫn lại là học sinh tiểu học đi?

Lúc cô mặc bộ quần áo ra ngoài, lão Trình và Chu Nguyệt cười hì hì trêu ghẹo nói: "A, hôm nay Tiểu Thỏ ăn mặc thật xinh đẹp a! Anh nước chanh con thấy nhất định sẽ cao hứng!"

Vừa nghe nói Trình Chi Ngôn sẽ cao hứng, trong lòng Tiểu Thỏ lệ rơi đầy mặt, nháy mắt đầy máu sống lại.

Lái xe khoảng hai giờ, liền đến chỗ cửa trường học Trình Chi Ngôn.

Lão Trình ở cửa trường học tìm hiểu tin tức bảo vệ cửa ở cửa trường học, sau đó liền dẫn Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ hướng tới trong trường học đi.

Đúng lúc là Chủ nhật, học sinh trong trường học lui tới tới lui, nhìn cực kì náo nhiệt.

Cây ngô đồng hai bên đường trong trường học cao lớn mà thẳng tắp, ánh mặt trời xuyên qua lá cây xanh biếc, ánh sáng loang lổ trên mặt đất.

Tiểu Thỏ vừa đi vừa tò mò đánh giá bốn phía, ưm... Có quá nhiều anh rõ ràng đen hơn so với những người khác.... Sẽ không là vì huấn luyện quân sự phơi nắng đi??

Vậy anh nước chanh nhà cô có phải cũng rám đen hay không?

Cô miên man suy nghĩ như vậy, rất nhanh liền đi theo lão Trình đi tới cửa kí túc Trình Chi Ngôn.

Tiếp tục đăng ký ở dì quản lí một chút, lão Trình liền dẫn hai người hướng tới phòng 107 ký túc xá đi tới.

" Ai! Trình Chi Ngôn, cho tớ mượn máy tính của cậu dùng một chút, máy tính của tớ hình như hỏng, nằm máng, vừa rồi tớ chơi game đang đánh tới mấu chốt a." Mới vừa đi đến cửa 107 ký túc xá Tiểu Thỏ liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận gào thét to lớn mạnh mẽ.

Ngay sau đó liền vang lên thanh âm cô quen thuộc: "Tớ không ngại cho cậu mượn dùng, nhưng mà có phải cậu đã quên hay không, trên máy tính của tớ cũng không có cài trò chơi của cậu."

" Nằm máng, không phải lần trước tớ đưa vào một cái sao?"

" Chiếm nhiều bộ nhớ, bị tớ gỡ cài đặt rồi."

" Dựa vào!"

Tiểu Thỏ nghe một tiếng "Dựa vào" kia chỉ cảm thấy một chữ vô cùng đơn giản này bao hàm phẫn nộ và đau khổ trong lòng.

Lão Trình cười đưa tay đẩy đẩy kính mắt ở trên sống mũi, sau đó gõ gõ cửa chính ký túc xá bọn họ.

" Đến đây, đến đây, ai vậy?" Vẫn lại là thanh âm to lớn mạnh mẽ vừa rồi, vừa khàn giọng gào thét vừa chạy tới mở cửa cho bọn họ.

Trung tuần tháng chín (giữa tháng chín) thành Nam Kinh, trình độ oi bức này không chút nào thua ở giữa hè.

Bên trong ký túc xá nam sinh thực ra có rất nhiều nam sinh mặc áo 3 lỗ, quần lót lúc ẩn lúc hiện.

Chẳng qua một vị mở cửa cho bọn họ này rõ ràng là để trần cánh tay, mặc quần tam giác liền chạy tới.

Cánh cửa mở ra, lão Trình nhìn một tòa đại sơn sáng choang to lớn mạnh mẽ trước mắt, cả người đều đã ngây ngẩn.

Kỷ Lâm Khải nhìn thấy người ngoài cửa, cũng lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó là hét thảm một tiếng "Oa - -" hét thảm, nháy mắt hai tay che ngực chạy trở về trong ký túc xá.

Lão Trình chỉ nhìn một quần trong siêu nhân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện, lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai biến mất.

" Oa, chú tìm ai?" Vương Thước ngồi ở trước bàn máy tính sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết quay đầu lại hướng tới lão Trình đứng ở ngoài cửa hỏi một tiếng.

Sau đó cậu ta liền nghe được Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh nhàn nhạt hô một tiếng: "Ba, ba đã đến rồi?"

" Đây là ba cậu?" Vương Thước sửng sốt một phen, quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên cười tít mắt nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, chú, mau vào đi!"

" Ha ha ha... Chào cháu!" Lão Trình cười đẩy đẩy kính trên mũi mình, dẫn đầu đi vào ký túc xá Trình Chi Ngôn.

Mẹ Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ theo sát sau lưng ông.

Tiểu Thỏ sau khi đi vào trong mắt tò mò đánh giá ký túc xá Trình Chi Ngôn.

Ký túc xá bọn họ khoảng hai mươi mấy mét vuông, đó là bồn rửa mặt, bên tay trái là buồng vệ sinh độc lập.

Lại đi vào bên trong, gian phòng bị một lối đi nhỏ bằng gạch tráng men chia làm hai, hai bên mỗi bên hai cái giường, hơn nữa đều là bộ dáng giường thống nhất ( giường tầng).

Ưm...

Ký túc xá anh nước chanh còn giống như sạch sẽ....

Tiểu Thỏ vừa nghĩ vừa hướng tới tận cùng bên trong ký túc xá Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Thời gian dài như vậy không có nhìn thấy anh, anh dường như lại gầy một chút, làn da vốn trắng nõn như ngọc bởi vì thời gian dài huấn luyện quân sự mà bị ánh mặt trời phơi nắng có một chút đỏ lên, chẳng qua dù vậy, anh vẫn lại là trắng hơn nam sinh đứng ở bên cạnh anh.

Đôi mắt trong suốt thâm thúy đang mang theo một chút ý cười nhợt nhạt nhìn cô, khóe môi màu hồng phấn vẽ ra một cái độ cong đẹp mắt.

Rõ ràng đã rất lâu không gặp, nhưng mà không biết vì sao, lúc nhìn thấy anh lại cảm giác giống như chỉ là cách vài ngày.

"Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ hưng phấn hướng tới anh hô một tiếng.

"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu hô tên cô một tiếng, sau đó hướng tới cô vẫy tay.

Bước chân Tiểu Thỏ liền không tự chủ được hướng tới anh đi tới.

Nhóm người bạn cùng phòng Trình Chi Ngôn trong mắt tò mò nhìn Tiểu Thỏ.

Mặc dù cô gái nhỏ này không lùn, nhưng mà nhìn còn giống như bộ dáng cực kỳ trẻ con, tóc một đầu đen tuyền buộc thành đuôi ngựa buộc ở sau ót, theo đi lại nhẹ nhàng của cô mà vung qua vung lại.

Cô mặc bộ váy trắng công chúa, thật giống như Tiểu Tiên Tử bên trong truyện cổ tích đi tới, trên gương mặt trắng nõn phấn nộn tràn đầy đều là tươi cười.

Bé gái này.... Chẳng lẽ là em gái Trình Chi Ngôn?

Mấy người kia vừa nghĩ như vậy, vừa trơ mắt nhìn Tiểu Thỏ vọt tới trước mặt Trình Chi Ngôn, ngẩng một khuôn mặt nhỏ nhắn cười tít mắt nhìn anh.

Trước Cài ĐặtSau
Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu của cô cười nói: "Đến đây?"

"Uh'm." Tiểu Thỏ gật đầu, tươi cười trên mặt đều đã dừng không được.

" Khụ khụ..." Cảm giác chính mình bị xem nhẹ, lão Trình nhịn không được dùng lực khụ một tiếng, sau đó cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ngôn Ngôn a, nghe nói con muốn gặp ba mẹ, chúng ta liền đến thăm con, mẹ con và dì Chu đều đã mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, đúng lúc chia sẻ với bạn học ký túc xá các con."

"Được." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba mẹ mình, gật đầu lời ít mà ý nhiều lên tiếng.

" Tới tới tới, nơi này đều là đồ ăn ngon, các con cùng nhau nhìn xem, có cái gì thích thì lấy đi." Chu Nguyệt cười tít mắt cầm túi trong tay đặt ở trên bàn học của Kỷ Lâm Khải, hướng tới mấy người bọn họ vẫy tay.

" Ha ha, cám ơn dì." Ba cái bạn cùng phòng Trình Chi Ngôn lập tức giống như đói khát hướng về phía thực vật đồ ăn xông đến.

"Đúng rồi, Ngôn Ngôn, ba mới vừa mới nhìn thấy cửa trường học có một gian khách sạn cấp bốn sao, vừa rồi ba với mẹ con đã dừng xe bãi đỗ xe bọn họ, lúc này đi tiến hành thủ tục nhập cư một chút, con cùng đi theo chúng ta hay là ở ký túc xá chờ chúng ta? Chờ làm tốt thủ tục nhập cư ba ba mời vài người ký túc xá con cùng nhau ăn cơm!" Lão Trình cười tít mắt nhìn mấy vị nam sinh trước mắt nháy mắt chia một túi đồ ăn kia, tiếp tục hỏi.

"A...Con cùng đi với ba." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua mấy cái bạn cùng phòng mình, thanh âm thản nhiên nói: "Giữa trưa mời các cậu ăn cơm, có ý kiến không?"

" Không có! Hoàn toàn không có!" Ba người kia trăm miệng một lời nói.

"Vậy đi ra thôi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới ba ba mình nói: "Ba và mẹ đi làm thủ tục nhập cư trước, con chờ mấy người bọn họ thay quần áo liền qua."

" Được rồi, vậy Tiểu Thỏ..." Lão Trình quay đầu lại chần chờ một chút, thấp giọng nói.

"Con muốn cùng nhau đi qua với anh nước chanh!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, thanh âm trong trẻo nói.

"Vậy cũng được! Ba với mẹ con hãy đi trước!" Lão Trình hướng tới Tiểu Thỏ gật gật đầu lại dặn dò cô một chút, liền đi ra ngoài trước cùng Chu Nguyệt.

Trong ký túc xá 107, nhất thời chỉ còn lại có bốn vị nam sinh bọn họ cùng một người nữ sinh Tiểu Thỏ.

Ba vị nam sinh Kỷ Lâm Khải, Vương Thước còn có Trương Vũ Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lúc lâu, sau đó Trương Vũ Phi có chút khó xử mở miệng nói: "Em gái, em ở chỗ này... Chúng ta cũng xấu hổ thay quần áo a...

Một câu nhất thời mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn xin giúp đỡ.

" Chúng ta đi ra ngoài trước, đến cửa ký túc xá chờ bọn họ đi." Trình Chi Ngôn lườm ba người bọn họ quần áo không chỉnh tề một cái, đưa tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ xoay người liền đi ra ngoài.

Chờ Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn ra ngoài, trong ký túc xá còn lại ba người kia, tế bào bát quái toàn thân lập tức liền đầy máu sống lại.

"Cô gái nhỏ vừa rồi kia bộ dáng thật đáng yêu a! Liền giống Mỹ Thiếu Nữ bên trong truyện tranh!" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt hâm mộ hướng tới hai người bọn họ nói: "Có phải em gái Trình Chi Ngôn hay không? Vừa rồi tớ nghe lúc ba Trình Chi Ngôn nói với cô cũng tự xưng ba ba a."

" Hẳn là a." Vương Thước vẻ mặt có vẻ đăm chiêu gật đầu nói: "Một lát hỏi Trình Chi Ngôn một chút."

" Này có cái gì hỏi, tớ ấm tay tính toán a..." Trương Vũ Phi gật gù đắc ý hướng tới hai người bọn họ nói: "Đều là đi theo cha mẹ tới, không phải em gái còn có thể là ai."

Bên ngoài ký túc xá, Tiểu Thỏ cười tít mắt đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, nghe anh nói lịch sử trường học này, thỉnh thoảng liền gật gật đầu, từng đợt gió nhẹ thổi qua thổi bay tóc dài mềm mại của cô, bộ dạng cô phục tùng cười yếu ớt đưa tay phất tóc dài qua, vậy mà làm cho Trình Chi Ngôn thất thần trong nháy mắt.

" Trình lớp trưởng, chúng ta chuẩn bị tốt, chúng ta đi thôi!" Bất quá chốc lát, ba người ký túc xá kia đã thay quần áo xong, cười hì hì đứng ở trên bậc thang hướng tới Trình Chi Ngôn nói chuyện.

"Uh'm, đi thôi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, gật gật đầu, đưa tay dắt tay nhỏ mảnh khảnh của Tiểu Thỏ liền dẫn đường ở phía trước.

"Ai. . . Từ từ. . ." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt bát quái tới gần phía trước, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Lớp trưởng, cậu còn chưa giới thiệu cho chúng tớ một chút vị này chính là...?"

". . ." Trình Chi Ngôn nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, thanh âm thản nhiên nói: "Đây là Bạch Tiểu Thỏ."

"A... A..., em Tiểu Thỏ, xin chào, xin chào! Anh là Kỷ Lâm Khải!" Kỷ Lâm Khải nhất thời vẻ mặt nhiệt tình hướng Tiểu Thỏ cười, sau đó vươn tay đi ra định bắt tay cùng cô.

Tiểu Thỏ gật gật đầu, một bàn tay của cô, bị nắm ở trong tay Trình Chi Ngôn, lúc đang chuẩn bị vươn một cánh tay kia ra bắt tay cùng Kỷ Lâm Khải thì Trình Chi Ngôn giống như không để ý ôm sau lưng cô một cái, đứng ở bên kia của cô thuận thế cầm cái tay cô định bắt tay cùng Kỷ Lâm Khải kia, thanh âm ôn nhu nói: "Giữa trưa muốn ăn cái gì?"

" Ách... Cái gì đều được a..." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, nhìn tay Kỷ Lâm Khải vẫn lơ lửng giữa không trung như cũ, có chút xấu hổ cười cười với cậu ta.

" Được rồi, lão Kỷ, đừng vừa lên tới đã nghĩ bắt tay lôi kéo làm quen cùng người ta." Vương Thước đánh một cái trên lưng Kỷ Lâm Khải, cười hì hì nói: "Xem ra cậu không có kế thừa tài năng và học vấn của Kỷ Hiểu Lam , phong lưu của ông cậu ngược lại kế thừa không ít."

" Đi, đừng nói lung tung." Mặt Kỷ Lâm Khải đỏ lên, vội vàng hất tay Vương Thước chụp ở trên lưng mình.

"Em là em gái Trình Chi Ngôn sao?" Trương Vũ Phi xem như là có vẻ bình thường bên trong mấy người, anh ta hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, sau đó thuận miệng hỏi.

" Ách...Em..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

"Là bạn gái tớ." Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Mấy vị nam sinh đứng ở bên cạnh bọn họ kia nháy mắt liền trầm mặc.

Sau hai giây, ba người kia cùng lúc bộc phát ra một trận tiếng cười kinh thiên động địa.

"Ha ha ha. . . Trình Chi Ngôn, bình thường sao không thấy cậu có tế bào hài hước như vậy a..." Vương Thước cười đến vừa lau nước mắt vừa hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu nói cậu có bạn gái, mấy người chúng ta lại không có hoài nghi cậu, nhưng mà cậu lấy em gái nhà mình tới giả mạo bạn gái sao? Pháp luật cấm họ hàng gần kết hôn!"

" Đúng.." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt không vừa ý hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Cậu thành thật khai báo, có phải sợ chúng ta mơ ước em gái cậu cho nên mới nói em ấy là bạn gái cậu hay không? Ai... Dùng được như vậy sao? Chúng tớ cũng là nhìn bộ dáng em gái đáng yêu, muốn trò chuyện cùng em ấy nhiều mà thôi."

"...." Trương Vũ Phi chớp chớp mắt, mặc dù không nói gì nhưng mà ý cười trên khóe môi hoàn toàn là kìm nén không nín được.

Trình Chi Ngôn nhíu mày, chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó nhìn ba người bọn họ cười, không nói lời nào.

" Được rồi, đừng náo loạn, mau nói cho tớ biết em gái cậu lớp mấy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Kỷ Lâm Khải thu hồi tươi cười, làm bộ đứng đắn hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

". . ." Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được liếc bọn họ một cái, ôm bả vai Tiểu Thỏ xoay người trực tiếp đi tới.

" Ôi, Trình lớp trưởng, cậu đừng đi, cậu giới thiệu em gái cho chúng ta một chút..." Mấy người Vương Thước vội vàng đuổi kịp, vừa ồn ào sau lưng anh vừa ồn ào nói: "Nếu như thực là bạn gái mà nói, cậu ngược lại hôn một cái a! Thời gian dài không gặp mặt như vậy, tốt xấu nhiệt liệt ôm hôn một cái a! Không phải chúng ta cười cậu, em gái cậu tuổi nhỏ như vậy, cậu làm sao có thể..."

Ngay tại lúc cậu ta nói chuyện, bước chân Trình Chi Ngôn đi thẳng về phía trước đột nhiên ngừng lại, anh yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua ba người giống ba con ruồi không ngừng kêu ong ong sau lưng mình, cúi người, cúi đầu, lập tức nhẹ nhàng mà hôn trên cánh môi mềm mại hồng nhuận của Tiểu Thỏ một cái, sau đó nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu làm sao có thể... Hạ miệng được...." Mấy chữ hỗn độn sau cùng Vương Thước hốt hoảng bật đi ra.

Liền ngay cả Kỷ Lâm Khải và Trương Vũ Phi đều bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Sau hai giây.

Kỷ Lâm Khải hét lớn một tiếng: "Dựa vào! Cậu thật đúng là hạ được miệng! !"

" Nằm máng! Quá phát rồ rồi!" Trương Vũ Phi lắc đầu chậc chậc thở dài: "Nói, Trình lớp trưởng vì chứng minh chính mình có bạn gái cũng là liều mạng, ngay cả em gái cũng hôn, thế gian này còn có chuyện gì là cậu ta làm không được?"

" Thôi đi, hôn em gái một cái có cái gì không bình thường a." Vương Thước vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người bọn họ nói: "Trước kia tớ còn hôn em họ a, cậu có bản lĩnh, ở trước mặt chúng ta tới hôn nụ hôn lưỡi a!"

Phốc - -!" Trương Vũ Phi lập tức bị những lời này làm vui vẻ, "Cái gì nụ hôn lưỡi a, thật cũng quá phát rồ như vậy, tôi đoán cậu ấy cũng hôn một cái cho chúng ta nhìn xem, muốn để cho chúng ta ngậm miệng, ai... Đáng tiếc cậu ấy không biết, học sinh Nam Đại Đích đều chăm chỉ hiếu học khổ tâm nghiên cứu truyền thống tốt đẹp, tôi hiện tại đều phải bắt đầu hoài nghi Trình lớp trưởng căn bản là không có bạn gái rồi."

"Tớ cũng cảm thấy như vậy." Vương Thước gật gật đầu, vẻ mặt tán thành nhìn anh ta.

" Ai nha, đừng cảm thấy cái này cảm thấy cái kia, hai người người ta đều đã đi xa, mau đuổi theo a!" Kỷ Lâm Khải mắt thấy Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ càng chạy càng xa, vội vàng gọi hai người bọn họ đuổi kịp.

Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn nắm đi về phía trước, một trái tim nhỏ điên cuồng mà đập bùm bùm ở trong lồng ngực.

Mới vừa, mới vừa, vừa rồi...

Anh nước chanh nhà cô hôn cô trước mặt nhiều người như vậy?

Trời ạ.. Lúc ấy cô cũng không có phản ứng kịp, mãi cho đến đi tới xa như vậy mới hồi phục tinh thần lại.

Đây còn giống như lần đầu tiên Trình Chi Ngôn trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận chính mình là bạn gái anh... Sau đó chỉ có cách vài phút anh lại hôn cô trước mặt bọn họ...

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng, đôi mắt ngập nước quả thực không biết nhìn chỗ nào mới tốt.

Gió nhẹ thổi qua lá cây ngô đồng xanh biếc, phát ra từng đợt tiếng vang rì rào, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua bóng cây rơi xuống, những cái ánh sáng rực rỡ cùng với phiến lá lay động này, toát ra ánh sáng rực rỡ.

Cô vụng trộm quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn, trên gương mặt tuấn tú của anh thấy một chút đỏ ửng nhợt nhạt.
Chẳng lẽ nói..... Anh đang xấu hổ hay sao?

Tiểu Thỏ nhìn gò má, bờ môi của Trình Chi Ngôn không nhịn được vui sướng kêu lên.

Nhưng mà, lúc mọi người đi tới cửa của trường học, lại bị chú bảo vệ ngăn lại.

"Mấy bạn học sinh bên kia, mau đưa ra thẻ học sinh!" Một chú ăn mặc đồng phục bảo vệ, hướng mấy người Trình Chi Ngôn phất tay một cái, ra hiệu ngăn mấy người.

Trình Chi Ngôn hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra, bởi vì mọi người đang trong lúc huấn luyện, sinh viên năm nhất không thể tùy tiện ra khỏi trường.

Bọn Lâm Khải đi phía sau Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ cũng đến lúc này mới nhớ ra chuyện này, vẻ mặt bọn họ trở lên ngơ ngác.

Mặc dù như thế, mấy người vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chỗ chú bảo vệ, lấy thẻ sinh viên trong túi đưa cho chú.

Chú bảo vệ nhận lấy thẻ sinh viên của mấy người, lật qua lật lại, sau đó trả lại cho mấy người rồi nói:"Năm nhất sao, không thể tùy tiện ra khỏi trường, không biết sao???"

"Cháu quên......" Kỷ Lâm Khải cười gượng gạo hướng chú bảo vệ nói.

"Đi ra ngoài làm gì?" Chú bảo vệ cũng rảnh rỗi không có gì làm nên tùy tiện hỏi lại.

"Chúng cháu đều là bạn chung phòng, cha mẹ cậu ấy đến thăm, nói là mời mọi người trong phòng đi ăn cơm, chúng cháu số 1 Trường Hưng, nên đang đi đến, đến khi ra đến cổng mời nhớ là không thể ra khỏi cổng trường....." Vương Thước một mặt vô cùng đáng thương nhìn chú bảo vệ, đang dự định dùng tình thân đánh vào tâm lý chú bảo vệ.

"Cha mẹ của bạn học đến ?" ánh mắt sắc bén của chú bảo vệ hướng về mấy người lướt qua một cái, thuận miệng hỏi:"Là cô gái bên cạnh cậu ta sao?"

"Dạ! Chú quả nhiên có con mắt thật tinh tường!" Trương Vũ Phi cười híp mắt hướng nhìn chú bảo vệ giơ giơ ngón tay cái lên, sau đó nhỏ giong hướng chú bảo vệ nói:"Chú có thể linh động cho chúng cháu một lần được không?"

"Không được, không được!" Chú bảo vệ liên tục khoát tay nói:"Năm nay là năm đầu tiền không cho sinh viên năm nhất ra khỏi trường, hiệu trưởng sẽ thỉnh thoảng đi kiểm tra, nếu như kiểm tra thấy ta cho các cậu đi ra ngoài, sẽ quay lại trừ tiền thưởng của ta, xử lý kỷ luật đối với các cậu, đối với chúng ta mà nói đều là không tốt, các cậu tốt nhất là nên trở về, sau một tuần lễ nữa là quốc khánh, có chuyện gì không thể nhẫn nhịn."

"Nhưng mà....." Kỷ Lâm Khải còn đang muốn nói một chút, Trình Chi Ngôn hướng về hắn khoát tay một cái nói:"Bỏ đi, chúng ta không có giấy xin phép nghỉ của giáo viên chủ nhiệm, chú ấy sẽ không cho chúng ta ra ngoài đâu!"

"Nhưng mà..... Ta cũng thấy, nhiều người ra vào trường như vậy, vì sao chỉ ngăn cản chúng ta....." Kỷ Lâm Khải nhìn thấy lúc mọi người đang ở đây nói chuyện, quả thật có rất nhiều người đi ra đi vào cổng trường, cảm thấy có chút oan ức không nhịn được nói.

"Ta dù sao cũng làm bảo vệ ở đây nhiều năm, ai là sinh viên năm nhất, ai là sinh viên cũ ta còn không phân biệt được sao!" Chú bảo vệ nhìn mấy người với vẻ mặt kiêu ngạo nói:"Cậu xem một chút, các cậu từng người đều đang trong thời gian huấn luyện, ai ai cũng đen thùi lùi, đem so với người khác còn kém vài màu sắc, với lại chỉ có sinh viên năm nhất mới đi một nhóm người ở chung ký túc xá, những sinh viên năm 2, năm 3 cơ bản đều đi một mình, hoặc là hai người, hoặc đi cùng bạn gái ra ngoài, còn sinh viên năm 4, lúc này giờ đang bận rộn tìm việc làm, cũng rất ít xuất hiện ở trường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro