Phần 41: Nụ hôn vị chanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Lâm Khải nghe chú bảo vệ một mạch giải thích, gương mặt dần dần xịu xuống, "Không phải chứ, chúng cháu chỉ muốn ra ngoài cải thiện bữa ăn thôi mà, cần gì phải như vậy..... Cũng không phải là đi trộm cắp cướp đoạt.....***

"Nhóc con, trở về đi thôi, thức ăn ở trường học không tệ, cậu xem lại cậu một chút đã xong 3 tuần huấn luyện, thân thể đã khác trước trở nên cường tráng hay sao?"

Chú bảo vệ cười híp mắt nhìn về phía Kỷ Lâm Khải khoát tay áo một cái.

"....."

Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh vẫn một mực trầm mặc, thật sự giống như đối với anh mà nói, có thể ra khỏi trường hay không tựa hồ không có ảnh hưởng đến anh.

"Anh....." Tiểu Thỏ đưa tay kéo nhẹ tay áo Trình Chi Ngôn, nhẹ giọng hỏi:"Vậy anh không ra được thì bây giờ làm sao?"

"Không làm thế nào, đúng lúc có thể mang em đi nếm thử thức ăn của trường học bọn anh." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh hướng về Tiểu Thỏ mĩm cười, đưa tay lấy điện thoại di động trong túi ra, điện thoại cho cha mình, nói mấy lời về việc mọi người không được đi ra ngoài ăn, nên mang theo Tiểu Thỏ đi ăn đồ ăn trong trường, sau đó cho hai người một chút thời gian cho hai người.

Lão Trình còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, bên này Trình Chi Ngôn đã cúp máy.

Chu Nguyệt đứng chờ trong phòng, đang mở toàn bộ cửa sổ cho có chút gió, để hóng mát một chút, mắt thấy biểu hiện buồn phiền trên mặt lão Trình sau khi tắt điện thoại, thuận miệng hỏi:"Làm sao vậy, con trai gọi nói gì?"

"Con nói bảo vệ ở trường học, không cho sinh viên năm nhất đi ra ngoài, để chúng ta đi ăn một chút rồi nghỉ ngơi, nó cùng Tiểu Thỏ ăn ở nhà ăn trong trường." Lão Trình Thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nói:"Đứa trẻ này, thật là, chỉ lo không quen quán ăn ở đây, còn đặc biệt căn dặn chúng ta nói cách trường học không xa có không ít quán cơm ngon.

"......" Chu Nguyệt mỉm cười đầy ý tứ xâu xa, đôi mắt nhìn lão Trình, không nói gì.

"Ai nha, đúng rồi, anh làm sao lại quên mất Tiểu Thỏ!" Lão Trình vừa nói vừa cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trình Chi Ngôn nói:"Con trai không ra được thì thôi, Tiểu Thỏ cũng không phải là không ra được, anh phải gọi điện lại cho con, để con mang Tiểu Thỏ ra đến cổng trường, chúng ta cùng Tiểu Thỏ cùng đi ăn cơm!"

"Quên đi." Chu Nguyệt ngăn lại lão Trình đang bấm số trên tay, cười híp mắt nói:"Hai đứa nhỏ lâu rồi không gặp mặt, chắc là có nhiều chuyện muốn nói, để hai đứa trẻ an tâm đi ăn một bữa, em thấy, Ngôn Ngôn là bên ngoài miệng nói là nhớ chúng ta, để chúng ta xem nhưng thật ra là có ý khác bên trong."

"Hả?" Lão Trình cúi đầu, nhìn Chu Nguyệt một chút, sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng lại,"Đứa trẻ này! Quả thật là lớn rồi!"

Chu Nguyệt cùng lão Trình rất tốt mang Tiểu Thỏ đến gặp Trình Chi Ngôn như vậy, sau khi mang đến lại bị Trình Chi Ngôn vô tình quên mất điều đó.

Bên này Trình Chi ngôn nói chuyện điện thoại xong, liền đi theo hướng đến ký túc xá:"Đi thôi, đi nhà ăn ăn cơm nào!"
"Không phải chứ..... Bữa tiệc lớn thì như thế nào....." Kỷ Lâm Khải khuôn mặt muốn phát khóc nhìn Trình Chi Ngôn nói.

"Chờ đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, trở về mời các cậu ăn! Coi như hôm nay nợ các cậu, được chưa?" Trình Chi Ngôn không nói gì liếc nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi.

"Có thể!" Kỷ Lâm Khải nghe xong câu này, trong nháy mắt như được sống lại.

"Đi nhanh một chút đi, nhà ăn số 2, có món gà cay tớ thích nhất!" Kỷ Lâm Khải mặt vẻ bi thương, đi cũng nhanh về cũng nhanh, có điều trong nháy mắt, cậu ta bắt đầu kiểm lại xem nên ăn cái nhà ăn nào ngon hơn rồi.

"Đúng, đi nhà ăn số 2 ăn đi! Trương Vũ Phi cùng Vương Thước nhanh nhanh gật đầu phụ họa.

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút nói:"Em không phải thích ăn canh cá hay sao, anh dẫn em đi nhà ăn số 1 ăn!"

"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, vừa định mở miệng phản bác nói mình không thích ăn canh cá, liền nghe được Trình Chi Ngôn quay đầu về mấy người cùng phòng nói:" Vậy các cậu đi nhà ăn số 2 đi, tớ cùng Tiểu Thỏ đi nhà ăn số 1."

"Ai nha, canh cá nhà ăn số 1 có gì ngon, cay đến mức muốn chết....." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ, lắc đầu một cái, cũng không nói thêm gì, cùng Vương Thước cùng Trương Vũ Phi cùng nhau đi.

Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu hướng Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."

"Nhưng mà..... Em không thích ăn canh cá....." Tiểu Thỏ chần chừ một chút, hướng về Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.

"Anh chỉ tùy tiện nói thôi." Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cười nói:" Chỉ là không muốn cùng các cậu ấy đi nhà ăn số 2 thôi."

"Tại sao vậ?" Tiểu Thỏ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cô cảm thấy chơi với mấy người cùng phòng đó với anh chả phải đang rất vui hay sao, đặc biệt là anh chàng Kỷ Lâm Khải kia, mập mạp, xem ra rất vui.

"....." đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn cô, một lúc sau, mới nhẹ nhàng cười nói:"A..... Bởi vì anh muốn đi riêng với em!"

"A?" Tiểu Thỏ nghe xong, nhìn anh ánh mắt khó hiểu, sửng sốt nói một chút:"Ý anh là..... đang hỏi em?"

"Em không muốn đi cùng anh sao?" Trình Chi Ngôn như cười cười, không trả lời mà hỏi lại.

"Muốn!" Tiểu Thỏ không do dự mà lập tức gật đầu.

"Sao lại không được." Trình Chi Ngôn cầm bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, mang cô hướng về nhà ăn số 1 vừa đi vừa nói:"Nhà ăn số một có nhiều món ăn khác, em cứ tùy ý lựa chọn, thích ăn gì thì cứ lựa chọn."

"Nha!" Tiểu Thỏ gật gù một cái, lại cảm thấy có chút nghi hoặc, sao từ vấn đề này lại trong chớp mắt chuyển sang vấn đề cô cùng với anh đi ăn riêng một chỗ vậy?

Trong một phòng ăn.

Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, cách đó không xa nhìn Trình Chi Ngôn.

Bên trong có rất nhiều người đi tới đi lui, nhưng cô vẫn như cũ ngay một chút lại nhìn thấy bóng người của anh.

Tiểu Thỏ chống cằm nhìn Trình Chi Ngôn,..... Thật sự anh có vóc dáng thật cao, đứng ở giữa một đám sinh viên nam, vẫn cao hơn bọn họ chí ít nửa cái đầu, ngoài ra anh thật sự cũng rất đẹp trai, xứng đáng là số một trong số sinh viên đứng cạnh anh.

Con ngươi của anh rủ xuống khi bưng đồ ăn, chăm chú suy nghĩ nên lấy thêm món gì, lông mày theo thói quen hơi nhíu lên, anh nhìn thanh tú đẹp trai, lại thêm cao gầy mạnh mẽ, khiến cho vài nữ sinh ở bên cạnh anh xì xào bàn tán.

"Khà khà..... Anh....." Tiểu Thỏ đúng là vẫn không dừng lại, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn bật cười.

Trình Chi Ngôn nhìn nụ cười của cô, hơi ngẩn ra, lập tức có chút ảo não dùng đũa chỉ trỏ Tiểu Thỏ, âm thanh rầu rĩ nói:"Mau, ăn cơm!"

"Ừ!" Tiểu Thỏ liên tục gật đầu, đôi đũa nhanh chóng đưa về phía mâm chọn thức ăn.

Thật ra lúc đến nơi này, Tiểu Thỏ đã sớm đói bụng, trước mắt đã có thể bắt đầu ăn cơm, cô liền bắt đầu ăn mà không cần khách khí gì cả.

Trình Chi Ngôn một tay cầm đũa, một tay chống cằm mình, ánh mắt ôn nhu nhìn người trước mặt không có chút hình tượng chút nào.

Thời gian không được gặp lâu như vậy, cô vẫn không có điều gì thày đổi, trong vẻ mặt vẫn hiện lên tính cách trẻ con như cũ.....

Có điều nghĩ lại, Trình Chi Ngôn lại không nhịn được liền bật cười, tuy nói là thời gian lâu không gặp, nhưng thật ra cũng chỉ mới qua 3 tuần mà thôi, cô có thể biến hóa, thay đổi như thế nào đây.....

"Ồ, anh, làm sao lại không ăn?" Tiểu Thỏ chợt dừng ăn uống, mới phát hiện Trình Chi Ngôn cơ bản là còn chưa động đũa.

"Nhìn em ăn!" Trình Chi Ngôn hướng về cô cười nhạt mang theo một tia bỡn cợt hỏi:"Xem em ăn, như là bị bỏ đói mấy ngày vậy!!!"

"....." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng hướng Trình Chi Ngôn nói:"Em cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy gần đây rất nhanh thấy đói bụng, sức ăn so với trước kia tăng lên rất nhiều!"

"Ừ, nhìn ra rồi!" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười, gật gật đầu, đưa tay véo đôi gò má cô nói:"Ba tuần không gặp, mặt thật giống tròn lên một chút!"

"Thật sự sao?" Tiểu Thỏ chần chừ một chút, đưa tay sờ khuôn mặt chính mình, sẽ không mập lên chứ?

"Nói giỡn thôi, mau ăn đi, ăn xong sẽ dẫn em đi một vòng quanh trường học."

Trình Chi Ngôn xoa xoa đầu cô, vừa giục nói.

Sau khi ăn trưa, Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn bắt đầu tham quan đại học Nam Kinh.

Trình Chi Ngôn vừa đi trước vừa giới thiệu những kiến trúc lịch sử trong trường.

Sau 12 giờ, bầu trời tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, thỉnh thoảng có chút cơn gió thổi qua, đi kèm là tiếng lá xào xạc của cây ngô đồng, làm cho mọi người ai ai cũng buồn ngủ.

Tiểu Thỏ đi theo sau Trình Chi Ngôn, hai người đã xuyên qua một cái ngôi nhà xây theo kiểu Dân Quốc, đứng dưới một gốc cây ngô đồng cao to, dưới bóng cây có một chỗ bóng mát, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

"Đây là toàn bộ trường học, anh thích nhất là nơi này." Trình Chi Ngôn dựa lưng vào thân cây ngô đồng, quay đầu hướng về phía Tiểu Thỏ mỉm cười nói:"Không phải là địa điểm nổi tiếng, nhưng lại làm cho người cảm thấy rất thư thái, tấm lòng thoải mái.

"Ừ....." Tiểu Thỏ có chút mất tập trung việc nghe, thật ra một đường đi tham quan trường học, cô đều đang suy tư, muốn làm sao mới có thể lát nữa ở chung với anh, sau đó đem chuyển đề tài liên quan đi tới việc hôn môi.

"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ......!" Trình Chi Ngôn đưa tay quơ quơ trước mặt Tiểu Thỏ, thấp giọng nói:"Em có nghe anh nói không vậy?"

"Hả?" Tiểu Thỏ giật mình, ngẩng đầu lên, hướng Trình Chi Ngôn cười cười đầy vẻ gượng gạo, sau đó gật đầu nói:"Đúng vậy, đúng như vậy, anh nói đều đúng!"

Trình Chi Ngôn không nói gì mà nhìn lại cô, cúi đầu xuống hôn một cái lên bờ môi cô một cái, giả bộ đang tức giận hỏi:"Đang suy nghĩ gì đấy???"

"Đang suy nghĩ..... Anh sẽ hôn môi....." Tiểu Thỏ vồn chỉ là suy nghĩ trong lòng, nhưng không để ý, dĩ nhiên nói câu này ra.

Trình Chi Ngôn sửng sốt khi nghe cô nói câu này, sau đó như muốn khẳng định lại liền hỏi lần nữa:"Em nói cái gì?"

"Em....." TIểu Thỏ nhanh chóng đưa hai tay che miệng mình lại.

Gay go!

Cô làm sao lại nói những suy nghĩ trong lòng ra?

Coi như anh thật sự không nhận hôn, cũng chắc chắn sẽ không trước mặt mình thừa nhận.

Cô làm sao lại đem câu này nói ra rồi?

Tiểu Thỏ trong lòng hối hận không ngớt, hận không thể lúc trong người có một Nguyệt Quang Bảo Hạp, làm cho đảo ngược thời gian.

"Tiểu Thỏ...... Em vừa nãy..... Nói cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi cúi người, một tay chống vào thân cây ngô đồng, để sát vào trước mặt Tiểu Thỏ, nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa.

Mắt Tiểu Thỏ hấp háy, nguy thật, anh thật sự nghe rõ ràng câu nói lúc nãy rồi.

Cứ ngồi chờ chết, không bằng ra tay trước.

Tiểu Thỏ ảo não, buồn bực, không biết tại sao, tự nhiên lại nói câu này ra.

Cô cắn răng một cái, quyết tâm, duỗi ra cánh tay mảnh khảnh, ôm lấy chiếc cổ thon dài của Trình Chi Ngôn, chưa kịp để anh phản ứng lại, liền nhón mũi chân, đem bờ môi hồng hào của mình đưa tới.

Trình Chi Ngôn chỉ thấy bờ môi của mình truyền đến một cảm giác mềm mại, ngay sau đó cảm thấy mùi sữa thơm ngọt ngào trên người Tiểu Thỏ bao vây lấy mình.

Anh không còn rõ trước mắt đang diễn ra chuyện gì, liền cảm giác được một thứ mềm mại, trơn trượt gì đó chui vào trong miệng mình.

Trái tim nhòe bé trong lồng ngực cẳng thẳng đến mức nhảy lên, hận không thể trực tiếp từ cuống hòn bay ra ngoài, nhưng đôi tay của cô vẫn đang ôm thật chặt lấy Trình Chi Ngôn, bộ dáng như muốn cùng anh đồng quy vô tận, liều mạng nhớ lại những thứ trong thời gian này học được trong những tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng mà, giờ phút nàu, đầu óc cô từ lúc hôn Trình Chi ngôn, đã trở lên trống rỗng, bất luận cô cố gắng như thế nào nghĩ lại, đều không nhớ ra được bất kỳ được vài câu liên quan đến chuyện hôn môi.

Mà đầu lưỡi mềm mại của cô, cũng đã chạm tới lưỡi Trình Chi Ngôn.

Tiểu Thỏ đột nhiên mở mắt ra, nhìn trạng thái vẫn đang còn đơ ra của Trình Chi Ngôn, cũng không còn nghĩ tới những nội dung trong các quyển "Hôn môi giáo trình", "vạch trần kiểu hôn Pháp", trực tiếp dựa vào bản năng, nhẹ nhàng đưa lưỡi quấn lưỡi Trình Chi Ngôn một hồi.

A..... Đầu lưỡi anh thật ngọt, thật mềm.....

Sau đó, cô nhìn anh sững sờ, thân thể thoáng lay động.....

Đến lúc này, Tiểu Thỏ bất chấp tất cả, như Hạ Thiện ăn kem, bắt lấy đầu lưỡi trơn tuột của Trình Chi Ngôn, liếm loạn loạn một hồi.

Tuy chỉ giằng co có ba, bốn giây, nhưng mà đối với Tiểu Thỏ mà nói, cứ như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, cô cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ quái không ngừng cuồn cuộn trong lòng mình, đem đầu lưỡi của mình trong miệng Trình Chi Ngôn ra.

Liền sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Trình Chi Ngôn, không biết từ lúc nào đã đỏ lên như quả táo chín.

"Ho khan một cái..... Cái kia......" Tiểu Thỏ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ hiếm có của Trình Chi Ngôn, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ mặt như không có chuyện gì vừa xảy ra nói:" Thì ra khi hôn anh, có vị nước chanh....."

Trước Cài ĐặtSau
Editor Quỳnh Nguyễn.

"Ho khan một cái..... Cái kia......" Tiểu Thỏ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ hiếm có của Trình Chi Ngôn, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ mặt như không có chuyện gì vừa xảy ra nói:" Thì ra khi hôn anh, có vị nước chanh....."

"......" Cả người Trình Chi Ngôn như đều đã hóa đá toàn bộ.

"Anh? Anh?" Tiểu Thỏ đưa tay giơ giơ trước mặt anh, tuy rằng lúc này thật là có chút gì đó không giống lắm, nhưng nếu cô không nói chuyện gì, chẳng phải là càng thêm lúng túng hơn hay sao?

"Anh..... Anh đột nhiên nhớ là đang để đồ trong ký túc xá, đã quên lấy ra, anh đi về trước để lấy....." Trình CHi Ngôn sửng sôt một hồi, phục hồi lại tinh thần, bỏ lại một câu như vậy, liền trực tiếp bỏ chạy thật nhanh.

"......"

Tiểu Thỏ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của Trình Chi Ngôn, không nhịn được đưa tay véo lên khuôn mặt mình.

Không phải đây là anh đang xấu hả sao?

Nha! Trời ạ! Vừa nãy cô đúng là đã cưỡng hôn Trình Chi Ngôn!

Gò má cô lúc nãy cũng nóng dần lên, phía trước Trình Chi Ngôn quay lại, đi trở về trước mặt cô,

Tiểu Thỏ vốn cúi đầu, giờ khắc này chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cô theo bản năng mà ngẩng lên, đúng là khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc.

"Anh..... Anh?" Tiểu Thỏ hơi run run, đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của anh, âm thanh tràn đầy vẻ nghi ngờ nói:" Không phải đi lấy đồ sao, sao lại quay trở lại?"

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gò má Tiểu Thỏ xem.

Nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ lên của Tiểu Thỏ, anh mới cúi đầu đến, đưa bờ môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào, mềm mại, nhu nhu, cực kỳ chầm chậm.

"Ồ?" hai mắt Tiểu Thỏ trợn ngược lên, không hiểu nhìn anh.

Con ngươi Trình Chi Ngôn vẻ mặt sâu đậm hơn, một bàn tay trắng nõn như nhọc đã nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Tiểu Thỏ, trong nháy mắt che tất cả ánh sáng trước mắt cô.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cả thế giới đen kịt lại, ngay lúc này, một thứ gì đó mềm mại mà mịm màng, tách bờ môi cô ra, cạy ra hàng răng, không chút chần chừ tiến vào miệng cô.

"A..... Anh......" Tiểu Thỏ nghi vẫn còn chưa kịp nói ra, đã bị chặn ngay trong miệng.

Đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng liếm một hồi, sau đó cũng cực kỳ dịu dàng mút - mút.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, phảng phất có một dòng điện, trong nháy mắt đã chạy dọc toàn thân.

Chân cô trở lên mềm nhũn, thân thể không tự chủ được như ngã xuống đất.

Cái cảm giác này...... Cảm giác như có một tia quen biết, rồi lại như cảm thấy mơ hồ trong trí nhớ, cảm giác càng khó đè xuống ký ức.

Trình Chi Ngôn đưa cánh tay khác, ôm thật chặt vòng eo, đưa cả người cô chống đỡ trên thân cây ngô đồng.

Phía sau cô là thân cây cứng rắn thô ráp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh đang chống đỡ thân cô, mà trước người cô, Trình CHi Ngôn đang đưa cả thân ấm áp, rộng rãi ôm cả người cô lên.

Sau 12 giờ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, những ánh sáng óng ánh, sáng rực rỡ xuyên thấu qua tán lá cây chiều xuống mặt đất, nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng cô gái mặc chiếc váy liền áo màu trắng đang ở dưới cây ngô đồng cành lá sum xuê ôm hôn nhau, một bức tranh thật sự quá tuyệt đẹp.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chung quanh dường như đều đã yên lặng, toàn bộ thế giới an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở Trình Chi Ngôn thong thả mà ôn nhu ở bên tai mình.

Có lẽ là vì người nào đó thật sự đã ẩn nhẫn rất nhiều năm, cái hôn này thời gian đặc biệt dài.

Đến lúc Trình Chi Ngôn ý còn chưa thỏa mãn từ trong miệng Tiểu Thỏ rời khỏi, cả người Tiểu Thỏ vẫn lại là ngẩn ngơ.

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô vẻ mặt ngơ ngác, nhịn không được giật giật khóe miệng, tại cánh môi cô bị mình hôn đến hơi có chút sưng đỏ nhẹ nhàng hôn một cái, cúi đầu hô một tiếng: "Tiểu Thỏ, hoàn hồn."

"A?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đỏ ửng nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt hô một tiếng: "Anh nước chanh....Anh..."

"Anh làm sao vậy?" Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhìn giống như đã khôi phục bình thường, anh hơi hơi nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng hỏi.

"Anh anh anh...Anh không phải nói anh phải về ký túc xá lấy đồ sao..." Thanh âm Tiểu Thỏ giống như muỗi kêu, vốn vừa rồi lúc cô chủ động hôn Trình Chi Ngôn đã là cậy mạnh, sau còn muốn làm bộ không chút để ý, rất không dễ dàng Trình Chi Ngôn xoay người chạy, không nghĩ tới anh vậy mà ở lúc tâm lý phòng ngự mình còn chưa xây dựng tốt lại trở lại.

Anh trở về còn chưa tính, cư nhiên còn không nói hai lời trực tiếp hôn mình. . .

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu mình cho tới bây giờ vẫn lại là cảm thấy choáng váng.

"Không." Trình Chi Ngôn bình tĩnh cười, trong thanh âm mang theo một tia đã khôi phục lại trấn định chậm rãi nói: "Cái kia là lần đầu tiên trong đời anh bị nữ sinh cưỡng hôn, trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy có chút khiếp sợ khó có thể đối mặt mới tìm cớ."

"Vậy anh.... Vì sao lại quay lại rồi hả?" Tiểu Thỏ dở khóc dở cười hướng tới Trình Chi Ngôn tiếp tục hỏi.

"A.... . . Bởi vì đi tới hai bước, lại phục hồi tinh thần lại, dù sao là bị bạn gái mình hôn, có cái gì khó đối mặt... Lại nói, làm người phải nhìn thẳng cảm nhận chính mình, anh cảm thấy ..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, đôi mắt hiện ra một tia ý vị thâm trường cười nói: " Anh thích em chủ động hôn anh..."

"..."

Trên mặt Tiểu Thỏ đỏ ửng.

" Chỉ là..." Thanh âm Trình Chi Ngôn kéo dài một chút, một bàn tay chống đỡ thân cây sau lưng Tiểu Thỏ, cúi người nhìn thẳng ánh mắt cô, giống như vô tình thuận miệng hỏi: "Là người nào nói cho em hôn môi phải duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng đối phương, uh'm?"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ nhìn nguy hiểm trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, nhịn không được muốn lui về phía sau.

Nhưng mà phía sau cô đã là thân cây, căn bản không chỗ thối lui, cho nên cô khẩn trương nuốt nước miếng một chút, lắp bắp nói: "Không... Không ai nói cho em biết..."

" Vậy em...Tại sao phải làm như vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn hướng tới trước mặt cô nhích lại gần, một đôi mắt trong suốt hơi hơi nheo, tràn đầy đều là nghiên cứu nhìn cô.

"Em... Vô sự tự thông? Ha ha ha ha ha..." Tiểu Thỏ xấu hổ nở nụ cười vài tiếng, quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt anh.

" Uh'm... Từ nhỏ đến lớn em vừa nói dối, liền thích cúi đầu nhìn chỗ khác." Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi cong lên, một cái ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng sờ cằm Tiểu Thỏ, nhàn rỗi hướng tới cô nói: "Cho nên, anh vừa thấy vẻ mặt của em liền biết không phải vô sự tự thông rồi...."

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Ha ha ha... Ha ha ha..." Tiểu Thỏ bị ép nhìn ánh mắt anh, tiếp tục xấu hổ cười.

" Thành thật khai báo, lúc anh không ở nhà, có phải em lại vụng trộm xem phim tình yêu khoa trương lại giả tạo ( cẩu huyết) hay không?" Trình Chi Ngôn khẽ trừng mắt, trong thanh âm mang theo một chút ý tứ xét hỏi hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

" Không có! Bảo đảm không có!" Tiểu Thỏ lập tức vẻ mặt đứng đắn nhìn anh, lời thề son sắt cam đoan.

Trình Chi Ngôn hơi hơi hí mắt, a... Cái biểu tình này... Xem ra là thật không có trộm xem tivi.

" Vậy em là muốn thành thật khai báo hay là muốn để cho anh bức cung a?" Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, cánh môi ôn nhuận chạm đôi má mềm mại của cô, thanh âm cực kỳ thong thả bên tai cô hỏi.

"A?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn anh.

" Người nào đó không phải hoài nghi anh sẽ không nhận nụ hôn sao?" Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài nhẹ nhàng chạm môi hồng nhuận của Tiểu Thỏ, cười như không cười nhìn cô nói: "Anh không ngại đem tất cả kiến thức hôn môi như thế nào, một chút không thiếu, lời nói và việc làm đều mẫu mực truyền thụ cho em."

" Không... Không... Không cần..." Tiểu Thỏ nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, cô nhìn Trình Chi Ngôn nửa là nghiêm túc nửa là vui đùa, lắc đầu liên tục nói: "Em...Em nói, anh cũng không thể nói cho ba mẹ biết..."

"Uh'm, nói đi." Trình Chi Ngôn gật đầu, xem như đáp ứng rồi.

"Em chính là... Xem từ trong sách." Tiểu Thỏ cúi đầu, có chút xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.

"Sách gì?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hướng tới cô hỏi.

" Chính là... Tiểu thuyết ngôn tình a...." Tiểu Thỏ tiếp tục cúi đầu, thanh âm yếu ớt giống như muỗi kêu nói: "Trong hiệu sách cửa trường học có, ngôn tình hiện đại, ngôn tình cổ đại, tiểu thuyết xuyên qua gì gì đó..."

". . ." Trình Chi Ngôn nhíu mi.

Những cái này? ?

Những cái tiểu thuyết này anh không có xem qua, nhưng mà anh nhớ rõ trước kia có một đoạn thời gian các nữ sinh tụ tập cùng một chỗ thảo luận quyển tiểu thuyết kia đẹp, nam chủ quyển tiểu thuyết kia đặc biệt đẹp trai đặc biệt thâm tình, nữ chủ quyển tiểu thuyết kia khí phách lại cường thế các loại.

Dường như các nữ sinh đều cực kỳ thích xem chủng loại sách này?

" Trong tiểu thuyết có ghi?" Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ đôi mắt sáng ngời nhìn anh, dùng lực gật gật đầu.

Há chỉ có ghi hôn môi như thế nào, thậm chí ngay cả...

Tiểu Thỏ suy nghĩ đến những cái miêu tả kiều diễm này, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được lại đỏ.

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, có vài thứ, không có xem qua liền không quyền lên tiếng, cho nên...

Anh gật gật đầu, hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Chờ Quốc Khánh anh trở về, em đưa những cái tiểu thuyết này cho anh xem."

"Gì! ?" Tiểu Thỏ sửng sốt, đôi mắt nhìn anh.

Anh nước chanh muốn xem ngôn tình tiểu thuyết nữ sinh xem?

Không... Không phải đâu!

Những cái miêu tả này cô xem đến độ mặt hồng tim đập, làm sao không biết xấu hổ đưa cho Trình Chi Ngôn xem a.

"Có vấn đề gì sao? ?" Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô sửng sốt, nhíu mi hỏi.

"Không. . . Không có. . ." Tiểu Thỏ ngơ ngác địa lắc đầu, trong đầu chỉ có viết ba chữ"

Xong! Trứng! Rồi!

" Tốt lắm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, đưa tay sờ sờ đầu cô, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nhíu mày hướng tới cô hỏi: "Đoạn thời gian trước kia, em vẫn nói với anh em bận đọc sách, sẽ không chính là bận xem tiểu thuyết ngôn tình chứ?"
"A? Cái kia... Khụ khụ... Thực ra em cũng có xem sách vật lý vài ngày... Thật sự, em thề với trời..." Vẻ mặt Tiểu Thỏ thoáng có chút xấu hổ, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt.

" Hừ..." Trình Chi Ngôn khẽ hừ một tiếng, một bàn tay quấn chặt lấy lọn tóc cô thưởng thức ở đầu ngón tay, nheo hai mắt lại nói: "Cho nên... Thực ra phần lớn thời gian vẫn lại là đang nhìn tiểu thuyết ngôn tình hả ?"

"Ách. . . Cái kia. . . Uh'm. . ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng, ánh mắt cô một hồi đảo bên trái nhìn, một hồi đảo bên phải nhìn, dù sao nói đúng là cái gì cũng không nhìn Trình Chi Ngôn.
" Nói dối với anh..." Thanh âm trầm thấp của Trình Chi Ngôn chậm rãi vang lên bên tai cô, cánh môi anh mềm mại như có như không đụng chạm viền tai của cô, gằn từng chữ nói: ""Là muốn nhận trừng phạt..."

"A?" Tiểu Thỏ không rõ chân tướng ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn lại, cả người còn chưa phản ứng kịp, cánh môi hồng nhuận lại bị anh ôn nhu chắn.

Có chút ngọt ngào, nếu như cho tới bây giờ cũng không có nếm qua còn chưa tính, nhưng mà một khi nhấm nháp đẹp ngọt ngào của cô, Trình Chi Ngôn liền giống như nghiện, nhịn không được muốn lần lượt hôn cô.

Cho nên đối với Tiểu Thỏ mà nói, trừng phạt như vậy cũng là ngọt ngào vừa thống khổ.

Nụ hôn của anh ôn nhu như thế, chuyên chú như thế, làm cho người ta nhịn không được liền muốn chìm đắm trong trong đó.

Thống khổ là... Dù sao đây là lần đầu tiên Tiểu Thỏ chân chính hôn môi, tần suất hô hấp, tốc độ tim đập gì gì đó không cẩn thận liền không có bắt kịp tiết tấu, sau đó... Liền không có sau đó rồi...

Cuối cùng cánh môi anh mềm mại buông tha Tiểu Thỏ, đôi môi hồng đào của cô trở nên vừa đỏ vừa sưng thành một cái quả anh đào danh xứng với thực.

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô chu miệng nhỏ, nhịn không được cười cười lại nhẹ nhàng hôn một cái trên môi cô nói: "Không xong, giống như trừng phạt quá mức rồi."

"..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cánh môi mình có chút nóng rát đau đớn, cô đưa tay sờ sờ miệng mình, "Ưm... Cảm giác giống như biến sưng lên a..."

"Uh'm..." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, sau đó gật đầu nói: "Là có một chút, nhưng mà một lát liền không có chuyện gì, yên tâm đi."

"A......" Tiểu Thỏ nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.

Vì thế Trình Chi Ngôn xoay người sang chỗ khác, khóe miệng cố nén ý cười, dắt Tiểu Thỏ trong tầm tay nói: "Đi thôi, anh mang em tiếp tục đi thăm trường học."

"..."

Kết thúc một buổi chiều đi thăm, sau đó lại ăn xong cơm chiều cùng Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ liền bị Trình Chi Ngôn đưa đến cửa trường học, tụ họp cùng Chu Nguyệt còn có lão Trình.

Trước lúc xa cách, Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay, tại lúc người nào đấy vẻ mặt nghi hoặc nhích lại gần mình hơi hơi cúi đầu, lại hôn một cái trên cánh môi đã có chút sưng đỏ.

"Oanh" một tiếng, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mặt mình, lập tức liền nóng lên.

Làm ơn! Đại ca! Ba mẹ anh còn đứng ở chỗ này a!

Loại chuyện này, trước mặt bọn họ...

Anh xác định không có vấn đề sao?

Lão Trình và Chu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt này lập tức liền ngây ngẩn cả người, lập tức liền có chút không quá tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt mờ mịt ngó trong không trung, mãi đến khi thanh âm Trình Chi Ngôn nhàn nhạt vang lên bên cạnh bọn họ nói: "Ba, mẹ, hai người đang nhìn cái gì a?"

"Ách. .Ba đang nhìn, sao trên trời thật sự là đẹp..." Lão Trình xoay đầu trở về, thuận miệng bịa một lý do hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"Đúng, Đúng vậy a, thật sự là sáng ngời a!" Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, thuận miệng phụ họa nói.

". . ." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu hướng tới trên trời nhìn thoáng qua, trong trời đêm tối như mực, đừng nói sao liền ngay cả ánh trăng đều không có xuất hiện.

"Vậy cái kia, nếu không hai con tán gẫu một hồi, ba với mẹ con đi dạo một lát?" Lão Trình có lẽ là phát hiện câu nói vừa rồi kia sơ hở quá lớn, vì thế rõ ràng liền làm rõ hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

" Không cần, một lát phòng ngủ muốn kiểm tra, con phải đi về trước." Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh lại đi cùng em."

"Được." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ đỏ rừng rực, khó xử gật gật đầu.

Mắt thấy Trình Chi Ngôn rời khỏi, lúc này lão Trình và Chu Nguyệt mới cúi đầu xuống, trong ánh mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu hướng tới môi thoáng sưng đỏ của Tiểu Thỏ nhìn.

". . . Chậc chậc, đều đã sưng lên, thật sự là cầm thú a. . ." Trên gương mặt Lão Trình là viết hai chữ "Đau lòng".

" Đứa nhỏ này, tuy rằng tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng làm cũng có chút quá phận..." Chu Nguyệt nhìn miệng Tiểu Thỏ, trong ánh mắt tràn đầy đều là không nỡ.

". . ." Tiểu Thỏ nghe hai người bọn họ nói, trên mặt liền như lửa đốt, ánh mắt quẫn bách cũng không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt.

" Đi thôi, cùng mẹ về khách sạn, lấy khăn mặt lạnh xoa cho con, hẳn là tiêu sưng nhanh." Chu Nguyệt sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, ôm bờ vai cô xoay người liền hướng khách sạn cách đó không xa ngoài cửa đi đến.

" Xú tiểu tử này thật sự là một chút thương hương tiếc ngọc cũng đều không hiểu!" Lão Trình thở dài một hơi, đi theo phía sau Chu Nguyệt và Tiểu Thỏ, lẩm bẩm nói.

". . ."

Tiểu Thỏ... Đã hoàn toàn không biết nên dùng cái biểu tình gì đối mặt hai người bọn họ rồi.

Sau khi cùng Trình Chi Ngôn ở Nam Kinh một tuần, buổi chiều chủ nhật, Tiểu Thỏ liền đi theo lão Trình và Chu Nguyệt về thành phố Z.

Trước khi xa cách, Trình Chi Ngôn dặn đi dặn lại Tiểu Thỏ, một tuần này tuyệt đối không được nhìn lung tung tiểu thuyết ngôn tình, nhất định phải học tập thật giỏi, bởi vì dựa theo truyền thống quang vinh trường trung học phụ thuộc Nhất Trung thành phố Z, trước tháng 11 nhất định sẽ tiến hành thi một lần, kiểm tra thành tích mọi người một chút, sau đó lại do thành tích tới quyết định ngày nghỉ Quốc Khánh này ngươi có thể thật sự vui vẻ hay không.

Tiểu Thỏ gật gật đầu, miệng đầy đáp ứng.

Tiễn bước Tiểu Thỏ và cha mẹ, Trình Chi Ngôn mới vừa trở lại ký túc xá liền bị ba tên gia hỏa kia bao vây lại.

"Trình lớp trưởng, em gái và ba mẹ cậu đi rồi hả?" Lâm Khải vẻ mặt như tên trộm hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, không có trả lời vấn đề này.

" Hai ngày này cậu đều chơi cùng em gái, chúng ta còn không biết, thì ra cậu thực ra là cái muội khống!" Vương Thước vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trình Chi Ngôn lắc lắc đầu nói: "Trong cảm nhận của tớ hình tượng lớp trưởng liền hủy đi như vậy."

" Ai, không nói cái này, kỳ thật tớ vẫn tương đối tò mò, bộ dáng bạn gái Trình lớp trưởng lớn lên như thế nào, cũng hoặc là cái gia hỏa kia căn bản là không có bạn gái!" Trương Vũ Phi một cái ngón trỏ vuốt ve cằm chính mình, ánh mắt có vẻ đăm chiêu nhìn Trình Chi Ngôn chậm rãi nói.

". . ." Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, thanh âm thản nhiên nói: "Các cậu là không tin ta có bạn gái?"

Ba người kia nhìn thoáng qua lẫn nhau, cười hắc hắc nói: "Kia hiển nhiên, cậu cũng đừng dùng em gái tới giả mạo bạn gái a! Đánh chết chúng ta đều sẽ không tin!"

". . ." Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt, cũng chẳng muốn theo chân bọn họ giải thích, lắc đầu, đi trở về trước mặt bàn học chính mình, kéo ghế dựa ra ngồi xuống nói: "Vậy liền xem như không có đi."

" Ha ha, muốn chúng ta giới thiệu mấy mỹ nữ giúp cậu hay không?" Vương Thước vội vàng tiến đến bên cạnh anh, bát quái hề hề nói: "Mấy nữ sinh lớp học chúng ta đã có người hỏi tớ số di động của cậu bao nhiêu rồi."

"Không cần." Trình Chi Ngôn thản nhiên nói: "Không có hứng thú."

". . ."

Có lẽ là thật không ngờ Trình Chi Ngôn sẽ từ chối rõ ràng như vậy, Vương Thước có chút phẫn nộ sờ sờ cái mũi của mình nói: "Vì sao a? ? Mặc dù hiện tại cậu còn không thích người ta, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào có thể tiếp xúc thử xem sao, nói không chính xác liền xem mắt, đến lúc đó biến thành một đôi a."

"Tớ có người trong lòng." Trình Chi Ngôn xoay người lại nhìn Vương Thước, thanh âm trầm giọng nói: "Sẽ không thích người khác."

"Ai. . . Nhưng mà.." Vương Thước còn muốn nói tiếp chút gì ngưỡng cửa đã truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó đó là thanh âm huấn luyện viên to rõ la lớn: "107 ký túc xá! ! Kiểm tra phòng rồi ! !"

"A...! Đến đây, đến đây! !" Kỷ Lâm Khải lại chạy vội đi mở cửa rồi.

Sau một tuần, sau khi Trình Chi Ngôn kết thúc một tháng huấn luyện quân sự, trường học có lòng từ bi,; để cho bọn họ về nhà mừng Quốc Khánh.

Nhà Kỷ Lâm Khải và Trình Chi Ngôn vốn là Giang Tô, cho nên xế chiều hôm đó thầy giáo tuyên bố có thể bắt đầu nghỉ, hai người bọn họ trở về ký túc xá thu thập xong đồ đạc, sau đó đi nhà ga mua vé.

Mà Vương Thước và Trương Vũ Phi bởi vì nhà ở tỉnh khác, cho nên ngày nghỉ Quốc Khánh liền không quay về, chẳng qua hai người bọn họ không có quên dặn dò Trình Chi Ngôn và Kỷ Lâm Khải bảy ngày sau trở về nhất định phải nhiều mang chút ăn ngon tới.

Bởi vậy, trời gần sụp tối Trình Chi Ngôn rốt cục trở lại nhà mình, trong lòng thậm chí có chút cảm khái, suốt cả một tháng a, anh rốt cục trở lại.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn biệt thự một mảnh mông lung trong bóng đêm trước mắt, bên tay trái là nhà mình, tay phải là nhà Tiểu Thỏ, của hai nhà kề bên nhau.

Giờ phút này, trong phòng nhà anh tối như mực, hiển nhiên là trong nhà không ai.

Mà trong phòng nhà Tiểu Thỏ chỉ có đèn trong phòng Tiểu Thỏ ở lầu hai là sáng, người này... Hẳn là đang làm bài tập đi...

Khóe môi Trình Chi Ngôn cong lên, về nhà mình cất kỹ hành lý trước, sau đó lại tắm rửa một cái lúc này mới chậm rãi từ từ đi nhà Tiểu Thỏ.

Hai người anh và Tiểu Thỏ đều có cái chìa khóa cửa nhà đối phương.

Cho nên Trình Chi Ngôn cầm cái chìa khóa lập tức mở cửa, hướng tới phòng Tiểu Thỏ trên lầu đi, trong lòng còn đang suy nghĩ như thế nào mới có thể cho cô kinh hỉ.

Đi đến cửa phòng Tiểu Thỏ, cánh cửa phòng cô là nửa khép, đèn sáng bên trong xuyên qua khe cửa lộ ra, rơi xuống một mảnh ánh sáng màu vàng ở trên mặt đất.

Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, Tiểu Thỏ đang nằm sấp trước mặt bàn học chính mình, nghiêm túc đọc sách, không có chút nào phát hiện Trình Chi Ngôn đã vào được.

Người này... Nhìn cái gì a, nghiêm túc như vậy?

Trong lòng Trình Chi Ngôn tràn đầy đều là nghi hoặc, anh đi đến phía sau Tiểu Thỏ, hơi hơi cúi người hướng tới quyển sách trước mặt cô nhìn qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro