Phần 46: Thật là chị dâu sao? @@

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời xanh như được gột rửa, nắng chiều đang từ khe hở chạc cây ngô đồng chiếu xuống, ánh sáng rơi vào trên đường trường học, cuối đường, bóng dáng anh mặc áo sơmi màu trắng cùng áo bành tô màu đen đang dựa ở một gốc cây già, hơi hơi cúi đầu, tư thế trầm tĩnh giống như đang nhìn dưới mặt đất.

Đó là... Anh nước chanh nhà cô???

Sao anh đến cửa trường học chính mình a? Hôm nay hình như là thứ năm a...

Còn chưa tới Chủ nhật, chẳng lẽ anh cũng đã trở lại sao?

Giống như là cảm nhận được trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, Trình Chi Ngôn vậy mà như có chút xem xét ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt chống lại ánh mắt trắng đen rõ ràng của cô.

Phù phù, phù phù.

Tiểu Thỏ nghe được tiếng tim đập chính mình nháy mắt rơi rớt hai nhịp.

"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ, người soái ca kia nhìn chúng ta a!" Bên tai lờ mờ truyền đến thanh âm Đường Tiểu Vũ tràn đầy kinh hỉ cùng thẹn thùng, nhưng mà Tiểu Thỏ cảm thấy giờ phút này chính mình đã có một loại cảm giác dường như cách một đời.

Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi gợi lên độ cong xinh đẹp, sau đó rời khỏi cây già kia đứng thẳng người hướng tới phía bên cô đã đi tới.

"A a a! Đi tới, đi tới rồi ! ! Tiểu Thỏ! Người soái ca kia đi tới a!" Đường Tiểu Vũ kích động túm cánh tay Tiểu Thỏ đong đưa.

Trình Chi Ngôn đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, đứng lại, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm lóe ra ánh sáng ngọc, ánh mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ hồn còn ở vũ trụ trước mắt, nhịn không được mỉm cười nói: "Tiểu Thỏ, phát ngốc cái gì?"

Đường Tiểu Vũ nháy mắt liền cả kinh ngậm miệng lại.

Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ nhìn anh, thanh âm yếu ớt hỏi: "Anh nước chanh? Sao anh lại ở chỗ này?"

" Nghỉ đông rồi." Trình Chi Ngôn ôn nhu cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ.

"Sớm như vậy, được nghỉ rồi?" Tiểu Thỏ nhất thời bị khiếp sợ.

Nếu như cô không có nhớ lầm mà nói, tết năm nay hẳn là ngày 18 tháng 2, trường học anh nói như thế nào cũng phải kéo dài tới ngày 10 tháng 2 mới có thể nghỉ đông.

Nhưng mà!

"Uh'm." Trình Chi Ngôn vừa gật đầu, vừa cưỡi lên xe đạp, hướng tới Tiểu Thỏ giơ giơ lên ý bảo cô ngồi lên, sau đó hướng tới phương hướng trong nhà cưỡi qua đi.

Gió đêm nhẹ nhàng phất qua lọn tóc hai người bọn họ, Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp của anh, một cánh tay hết sức nhỏ ôm eo Trình Chi Ngôn, khuôn mặt dán ở trên lưng của anh, nhìn dòng xe cộ lui tới tới lui, chỉ cảm thấy có một loại an ổn, năm tháng bình thản.

Nhưng mà, phần bình thản này rất nhanh, ngay ngay tại lúc nhìn thấy vài người Kỷ Lâm Khải nhanh chóng bị phá rồi.

Sau khi về đến nhà, Trình Chi Ngôn đi ngừng xe đạp đến trong garage trước, Tiểu Thỏ đeo cặp sách chính mình một đường nhảy về phía trước đi đến cửa lớn nhà Trình Chi Ngôn, lúc đang chuẩn bị lấy cái chìa khóa ra mở cửa, cửa "Bá" một cái từ bên trong mở ra rồi.

Ba khuôn mặt cười đến cực kỳ khoa trương, ghé vào cửa hướng tới Tiểu Thỏ cùng lúc nói ra nói: "Em gái, em tan học sao?"

Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, bước chân theo bản năng lui về phía sau một bước.

"Tới tới tới, em gái mau tiến vào." Kỷ Lâm Khải đưa tay ra túm Tiểu Thỏ vào trong cửa.

"Có mệt hay không? ?"

"Khát không??"

"Có muốn ăn kẹo hay không?"

Ba người Kỷ Lâm Khải, Trương Vũ Phi, Vương Thước vây quanh Tiểu Thỏ hỏi.

"Ách. . ." Tiểu Thỏ nhìn ba người bọn họ chần chờ một chút, lắc đầu.

"Ai. . ." Ba tên gia hỏa nhất thời vẻ mặt tiếc hận.

" Anh nước chanh em đâu?" Trương Vũ Phi hướng tới phía sau Tiểu Thỏ thăm dò chút, kỳ quái nói: "Cậu ấy đi đón em tan học, sao em trở lại cậu ấy không trở về?"

"Anh ấy để xe đạp trong ga ra rồi." Tiểu Thỏ vội vàng giải thích nói: "Lập tức liền đến."

"A... A...." Trương Vũ Phi liên tục gật đầu, ánh mắt trao đổi cùng hai người trong ký túc xá một chút, sau đó đè thấp thanh âm để sát vào Tiểu Thỏ, thần bí hỏi: "Em gái, anh hỏi em một vấn đề a..."

"Vấn đề gì? ?" Trong mắt Tiểu Thỏ tò mò nhìn anh ta.

" Anh nước chanh... Thật sự có bạn gái sao?" Kỷ Lâm Khải cũng bu lại vẻ mặt hoài nghi nhìn Tiểu Thỏ nói: "Em gái, em nói thật cho chúng ta, nghìn vạn lần đừng giấu diếm chân tướng sự thật."

"A? ?" Tiểu Thỏ mê mang nhìn anh ta.

"Ai nha, tớ hỏi." Vương Thước đẩy bọn họ ra, cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Em gái, em nói cho anh biết, anh em có phải mỗi lúc trời tối đều điện thoại cho em hay không?"

"Uh'm, Đúng vậy a." Tiểu Thỏ không rõ chân tướng gật gật đầu.

" Vậy hai người nói chuyện phiếm đều đã tán gẫu cái gì a?" Vương Thước tiếp tục cười tít mắt hỏi han.

"Ách. . . Chính là hỏi em bài tập toán học làm chưa, bài tập Anh ngữ làm chưa, ngữ văn thi bao nhiêu điểm, gần đây có nhìn tiểu thuyết ngôn tình lung tung hay không..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu bắt đầu nói.

"Còn có gì a? ?"

"Không có đi. . ." Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn anh ta, thanh âm do dự nói: "Còn có luyện tập nói Anh ngữ... Thể thơ cổ, công thức toán học..."

Tiểu Thỏ nói xong, trong lòng nhất thời nhịn không được lệ rơi thành sông...

Anh nước chanh thật là cho dù thân ở Nam đại cũng không buông tha học tập của cô a...

"Cậu xem, tớ nói mà, người này nhất định không có bạn gái!" Vương Thước vẻ mặt "Tin tưởng ta, không sai" nhìn Trương Vũ Phi và Kỷ Lâm Khải nói: "Thực chứng minh, mỗi lúc trời tối cậu ta nói là đi gọi điện thoại cùng bạn gái thực ra căn bản chính là kiểm tra học tập em gái!"

"Ách..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn bọn họ, vài người này rốt cuộc vì sao quan tâm vấn đề tình cảm Trình Chi Ngôn như vậy, "Vậy nhóm người các anh làm gì không tin anh nước chanh có bạn gái?"

" Người như thế làm sao có thể có bạn gái!" Trương Vũ Phi vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ.

Vương Thước gật gật đầu bổ đao: "Đúng vậy a, bình thường luôn luôn bày ra một bộ người sống chớ lại gần, mặc dù nhìn mỗi người đều đã đang mỉm cười, nhưng là lời nói tràn đầy đều là khoảng cách."

"Còn có a, học tập trâu bò như thế, bình thường không phải ở Đồ Thư Quán đọc sách chính là ở trên đường đi thư viện, người như vậy quả thực khó có thể tưởng tượng cậu ta sẽ nói giúp một nữ sinh cái khác." Kỷ Lâm Khải tiếp tục không sợ chết hướng tới Tiểu Thỏ châm chọc nói.

"Ách..." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, đưa tay chỉ chỉ phía sau bọn họ, thanh âm yếu ớt nói:" Cái kia... Anh đã đứng ở phía sau các anh đã lâu..."

!!!

Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn ba khuôn mặt cười hì hì nháy mắt trở nên cứng lại rồi.

Nhưng vẫn còn Vương Thước vẻ mặt thấy chết không sờn quay đầu đi, nhìn Trình Chi Ngôn đứng sau lưng bọn họ, hướng tới anh xấu hổ phất phất tay, yếu ớt nói: "Hi... Trình lớp trưởng..."

Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta, khóe môi cong, thanh âm thoải mái nhàn nhã biết rõ còn cố hỏi mà nói: "Thảo luận cái gì a?"

"Ách... Chúng ta... Thảo luận bạn gái thần bí của cậu a, ha ha ha... Ha ha ha..." Kỷ Lâm Khải vội vàng lời nói xoay chuyển, hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không biết rốt cuộc là cái dạng cô gái gì vậy mà có thể làm cho Trình Chi Ngôn trầm mặc ít lời Trình Chi Ngôn ái mộ, đối với cô nói những lời ngon tiếng ngọt này."

"..."

Trình Chi Ngôn cười như không cười nhìn bọn họ.

" Khụ khụ, cái kia, em gái, em nghỉ đông chưa?" Cuối cùng vẫn lại là Trương Vũ Phi cơ trí khụ một tiếng di chuyển đề tài tức thời.

"Ách... Chúng ta vẫn còn khoảng một tháng." Tiểu Thỏ theo bản năng trả lời một câu.

"Ai nha, thật đáng thương, còn muốn tiếp tục học một tháng, ha ha, mau lớn lên thi lên đại học em cũng có thể giống các anh, sớm nghỉ a!" Vương Thước cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ khoe ra.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói: "Đi cất kỹ cặp sách, buổi tối mang em và mấy người bọn họ ra ngoài ăn."

"Thật sự!? Khà khà.. Quá tốt a." Tiểu Thỏ nhất thời vui vẻ hoan hô liền đeo cặp sách lên lầu.

Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua bóng dáng Tiểu Thỏ chạy vội lên lầu, thừa dịp Trình Chi Ngôn không chú ý nhỏ giọng hướng tới Trương Vũ Phi cùng Vương Thước nói: "Nhìn, tớ đã nói là anh em, cho dù là có bạn gái có tuổi nhỏ như vậy, cũng không đến mức hiện tại liền cùng ở."

" Đúng, lần trước tớ rõ ràng nghe được em gái gọi cha Trình Chi Ngôn là ba ba, phỏng chừng em gái là theo họ mẹ?"

"Uh'm... Có khả năng..."

Ba người kia lại là đủ loại phỏng đoán một phen, cuối cùng cho ra một cái kết luận bằng chứng như núi, đó chính là--- Trình Chi Ngôn nhất định không có bạn gái! Nhưng mà, anh lại vẫn không muốn thừa nhận! Nhất định phải giả vờ em gái mình là bạn gái mình!

Ai!?

Chờ một chút...

Giống như có chỗ nào không thích hợp...

Chẳng lẽ... Trình Chi Ngôn có tình yêu với em gái?

Bởi vì bọn họ tổng cộng là năm người ra ngoài, cho nên liền đi hai chiếc xe.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đi một chiếc xe nói chỗ ăn cơm cùng lái xe lại quay đầu nhìn Trương Vũ Phi bọn họ cũng lên xe, lúc này mới để cho lái xe chạy.

Nhưng mà bên này, sau khi Trương Vũ Phi bọn họ ngồi trên một chiếc xe taxi khác, mắt thấy xe Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ phía trước khởi động, liền chỉ vào chiếc xe bọn họ kia hướng tới lái xe nói: "Sư phó thấy chiếc xe phía trước kia sao..."

"Thấy được!" Sư phó lái xe không đợi Trương Vũ Phi bọn họ nói hết lời liền đột nhiên nhấn ga, giống như mũi tên rời cung nháy mắt bay ra ngoài.

Nằm máng!

Vương Thước và Kỷ Lâm Khải ngồi ở phía sau không chú ý một cái bị quán tính trực tiếp ngã ở chỗ tựa lưng phía sau.

"Không phải... Sư phó..." Thân thể Trương Vũ Phi cũng là đột nhiên ngưỡng về sau, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra liền thấy lái xe sắp va chạm một chiếc xe con phía trước rồi.

"Mẹ kiếp! Cẩn thận a!" Trương Vũ Phi vội vàng nắm chặt tay vịn xe, mở to hai mắt nhìn lái xe hô lớn.

"Chút lòng thành!" Sư phó lái xe miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, trên tay đột nhiên đánh tay lái, đó là một cái đột nhiên thay đổi, xe gần như sát chiếc xe con đi qua.

"!!!"

Trái tim ba người kia trên xe bị dọa đến từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

Rất không dễ dàng đợi cho sư phó lái xe đi vững vàng, Trương Vũ Phi bọn họ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là lại nhìn lại ngoài của sổ xe, xe taxi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ngồi sớm đã không có tung tích.

"Mẹ kiếp, sư phó, vừa rồi tôi chỉ vào xe taxi kia a!" Trương Vũ Phi trong lòng cả kinh, quay đầu liền hướng tới lái xe hỏi.

" Đi qua a." Sư phó lái xe ở giữa sương khói lượn lờ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt Độc Cô Cầu Bại chậm rãi nói: "Lão Trương ta lái xe nhiều năm như vậy, còn chưa từng có đồng hành. Đúng rồi, tiểu tử, các cậu muốn đi chỗ nào?"

"..."

Trương Vũ Phi vẻ mặt sắp khóc nhìn sư phó lái xe, không nói gì nói: "Đại ca... Vừa rồi tôi là muốn nói chú đi theo chiếc xe vừa rồi kia a... Chúng ta cùng đi ăn cơm a..."

Sư phó lái xe ngẩn ra, sau đó có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn Trương Vũ Phi, gãi gãi đầu chính mình nói: "Ha ha ha... Thật không, tôi tưởng rằng bọn họ đoạt một chiếc xe taxi phía trước các cậu, không cho các cậu đi a."

"..."

Trương Vũ Phi nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

" Nếu không các cậu gọi điện thoại hỏi địa điểm một chút đi, tôi đưa các cậu qua, bảo đảm tới trước so với bọn họ." Lái xe hơi chút trầm ngâm, cho ý kiến.

"..."

Trương Vũ Phi đành phải yên lặng gọi điện thoại.

Xác thực địa điểm ăn cơm xong, sư phó lái xe gật đầu nói một tiếng "Tốt", sau đó ném thuốc lá ném tới ngoài của sổ xe, dưới chân giẫm xuống chân ga," Oanh" một tiếng lại bay ra ngoài rồi.

Rất không dễ dàng đến chỗ ăn cơm, ba người Trương Vũ Phi, Kỷ Lâm Khải, Vương Thước sau khi trả tiền nghiêng ngả lảo đảo từ trên xe taxi chui xuống, ngồi chồm hổm ở ven đường, đỡ bồn hoa nhỏ nôn khan.

Lái xe nhìn bọn họ mấy cái, "Ha ha" cười, nhấn ga, đi tới.

Năm phút đồng hồ sau, Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ chỉnh tề xuống xe nhìn ba người kia ngồi chồm hổm ở ven đường nôn khan, nhịn không được trong mắt nghi hoặc nói: "Ba người làm gì a?"

Trương Vũ Phi hướng tới bọn họ khoát tay, trong thanh âm mang theo một tia ý khóc nói: "Đừng để ý chúng ta, để cho chúng ta nôn một hồi... Nôn..."

????

Trên đầu Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn tràn ngập dấu chấm hỏi.

Lại năm phút đồng hồ, ba người bọn họ rốt cục dừng lại, vẻ mặt suy yếu ngồi ở trên bồn hoa nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không thể tưởng được sư phó xe taxi thành phố Z các cậu trâu bò như vậy... Phía trước rõ ràng đều không có đường còn có thể cứng rắn tìm cách đi... Mắt thấy một chiếc xe công cộng bên cạnh tới đây còn có thể chui qua xe công cộng... Mẹ kiếp... Lão tử đều nhanh bị hù chết rồi."

"A.... . ." Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ ảm đạm cười nói: "Nghe nói gần đây có cái công ty xe taxi mới tới mấy cái tay đua xe xuất ngũ, có lẽ đúng lúc là bị các ngươi đụng phải đi..."

Cái gì?

Kỷ Lâm Khải nhất thời mở to hai mắt nhìn, thuê tay đua xe xuất ngũ?

Này không khoa học a!

" Không phải." Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nói: "Có quá nhiều người còn muốn chuyên môn ngồi xe bọn họ a."

"Thật là đáng sợ. . ." Vương Thước vẫy vẫy tay, thanh âm suy yếu nói: "Đua xe kích thích, giá sinh mệnh rất cao a... Lại cũng không muốn đụng phải."

"Cho nên. . ." Trong mắt Tiểu Thỏ đồng tình nhìn bọn họ, thanh âm yếu ớt hỏi: "Các anh còn có khẩu vị ăn cái gì sao?"

"Có! Nhất định phải có!" Kỷ Lâm Khải vừa nghe đến mấy chữ ăn cái gì lập tức đầy máu sống lại, "Nhanh, để cho tớ ăn một chút gì an ủi."

". . ."

Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy hắc tuyến.

Quảng trường thành phố Z, từ lầu 5 đến lầu 7 toàn bộ đều là nhà ăn.

Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ còn có ba người ký túc xá ở trong thương trường đi tới, thình lình liền nghe được một cái thanh âm trong trẻo ở phía sau gọi: "Chú nhỏ? Tiểu Thỏ?"

Trình Chi Ngôn quay đầu lại liếc mắt một cái liền thấy Trình Thi Đồng đứng cách bọn họ không xa hướng tới bọn họ vung mạnh tay.

Hôm nay cô mặc áo lông màu đỏ, trên mũ còn có trên cổ tay áo khảm một vòng lông trắng mềm, phía dưới là một váy dài màu trắng gạo, lại thêm một đôi giày màu rám nắng, tóc đẹp đen tuyền buộc thành một cái đuôi ngựa buông xuống ở sau ót, vật trang sức là cái nơ con bướm màu đỏ, nhìn giống như cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu.

Trương Phi bọn họ nháy mắt mở to hai mắt nhìn, lại một cái cô bé xinh đẹp!

"Chú nhỏ, hai người ra ngoài hẹn họ à?" Trình Thi Đồng ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, vẻ mặt bát quái hướng tới bọn họ hỏi.

" Không phải." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, mặt hiện tươi cười nhìn cô, thanh âm trầm giọng nói: "Đúng lúc bạn học đại học chú tới thành phố Z chơi, cho nên theo chân bọn họ đi ra ăn một bữa cơm."

"Oa?" Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc hướng tới ba vị nam sinh phía sau Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Có một người nhìn mập mạp, lúc cô nhìn đến xấu hổ khoát tay áo cùng cô.

Còn có một người mặt mũi thanh tú hướng cô gật gật đầu.

Cuối cùng một người vẻ mặt dáng vẻ thư sinh hướng cô cười nheo mắt.

"Chú nhỏ, chú không giới thiệu một chút sao?" Trình Thi Đồng nhìn ba người bọn họ, chớp chớp mắt hỏi.

"Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi." Trình Chi Ngôn lời ít mà ý nhiều chỉ ba người bọn họ một lần.

" Chào em gái." Ba người bọn họ cười tít mắt hướng tới Trình Thi Đồng chào hỏi.

"Phốc xuy" một tiếng, Trình Thi Đồng bật cười.

"Đây là cháu gái tớ, không phải em gái."

"A... A... A..., chào cháu gái nhỏ!" Ba người kia lại vội vàng chữa lại.

"Ha ha, các anh tốt." Trình Thi Đồng cười tít mắt chào hỏi, sau đó lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, giả bộ tức giận: "Chú nhỏ, chú cũng quá bất công thôi, loại chuyện tốt chơi đùa ăn ngon này chú cũng chỉ mang theo Tiểu Thỏ, cũng không mang cháu."

"..."

" Quả nhiên chú chính là gia hỏa trọng sắc khinh cháu gái!" Trình Thi Đồng vẻ mặt không vừa ý nhìn anh nói: "Từ lúc còn nhỏ trở đi chú liền thiên vị Tiểu Thỏ, bây giờ còn là như thế này."

"Sao cháu một mình ở chỗ này?". Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, ngăn đề tài hỏi.

"Ách. . . Cái kia, cháu có một bạn học, uh'm... Bạn tốt, lập tức nghỉ đông muốn trở về, cháu đến xem chọn cái quà tặng cho cậu ấy." Trình Thi Đồng vừa nghe Trình Chi Ngôn hỏi như vậy đột nhiên cũng có chút cà lăm trả lời.

". . ." Trình Chi Ngôn nheo mắt lại nhìn cô ấy, ý vị thâm trường nói: "Bạn tốt? ?"

"Khụ khụ, cái kia, dù sao chú chính là chỉ mang Tiểu Thỏ ăn cơm, không mang theo cháu!" Trình Thi Đồng mắt thấy tình hình không quá tốt, vội vàng dời đi mục tiêu đến trên người Tiểu Thỏ, giả bộ bộ dáng đau lòng kéo tay áo của cô nói: "Hu hu hu. . . Thím nhỏ, chú nhỏ khi dễ cháu!"

Tiểu Thỏ vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cô.

Thím nhỏ? ?

Ba người phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Từ từ, bối phận này giống như không đúng a...

Nếu Trình Chi Ngôn là chú nhỏ cô bé trước mắt này, vậy Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, theo bối phận mà nói, không phải hẳn là cô nhỏ sao?

Làm sao có thể biến thành thím nhỏ a?

Thím nhỏ hẳn là bạn gái chú nhỏ a...

Ba người Trương Vũ Phi, Vương Thước, Kỷ Lâm Khải nháy mắt chuyển dời ánh mắt đến trên người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Không đúng!

Hai người kia có vấn đề!!

Từ bắt đầu ra ngoài Trình Chi Ngôn liền một đường ôm bả vai Tiểu Thỏ, vốn bọn họ cảm thấy được là anh em, ấp ấp ôm ôm cũng coi như bình thường, nhưng mà trước mắt hai người kia thực ra là mười ngón đan xen đi đường.

Mười ngón đan xen a!!

Cái khái niệm gì!!

Đây rõ ràng là việc làm người yêu mới có thể làm a! !

Nào có em gái mười ngón đan xen cùng anh trai? Tối đa cũng là tay trong tay mà thôi!

Một khi thu lại giả thiết Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn, người ký túc xá Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, mẹ -- thì ra hai người kia đã ở dưới mí mắt của bọn họ ân ái thời gian thật dài a!!

"Mẹ kiếp. . ." Kỷ Lâm Khải trong mắt hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, vươn ra một ngón tay, run rẩy chỉ vào hai người bọn họ nói: "Hai người thật đúng là người yêu a?"

". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.

"Thực. . . Không phải em gái? ?" Vương Thước kìm nén hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.

"Không phải đã sớm nói với các cậu, cô ấy không phải em gái tớ sao?" Trong mắt Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn bọn họ, thanh âm thản nhiên nói.

" Vậy vì sao em ấy ở tại nhà cậu?" Kỷ Lâm Khải lòng đầy căm phẫn hỏi.

" Vậy vì sao em ấy gọi cha cậu là ba ba?" Vương Thước không dám tin hỏi.

" Vậy em...em..." Trương Vũ Phi "Em em" hồi lâu, cuối cùng chỉ xuất hiện một câu: "Vậy em ấy nhỏ như vậy cậu cũng hạ thủ được, cậu có phải quá cầm thú hay không a?"

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, hơi hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn bọn họ.

"Cái gì nha, suy nghĩ cả nửa ngày, người ký túc xá chú nhỏ cũng không biết Tiểu Thỏ là bạn gái chú?" Trình Thi Đồng nghe xong một hồi mới nghe ra manh mối.

" Là bọn họ quá ngu ngốc." Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, thanh âm thản nhiên nói: "Từ lúc mới vừa khai giảng liền nói với bọn họ, nhưng mà bọn họ đều không tin."

"Này cũng không thể trách bọn họ đi..." Trình Thi Đồng nho nhỏ nói thầm nói: "Lúc vừa mới bắt đầu cháu cũng không tin a..."

"Uh'm? Cháu nói cái gì?"

"Ha ha ha, không có gì..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn, nháy mắt kéo cánh tay của anh nói: "Chú nhỏ, xin mang cháu cùng nhau ăn cơm!"

"..." Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng vẫn còn gật đầu đồng ý.

Vì thế.

Trong phòng lầu sáu quảng trường Tân Quang, sáu người ngồi trên chiếu.

Trình Chi Ngôn ngồi ở bên trái cái bàn, bên tay trái của anh là Trình Thi Đồng, bên tay phải là Tiểu Thỏ.

Trương Vũ Phi ngồi ở bên phải cái bàn, bên tay trái của anh ta là Kỷ Lâm Khải, bên tay phải là Vương Thước.

Không khí bên trong căn phòng nhỏ bế tắc năm giây, Trương Vũ Phi vẻ mặt tâm như tro tàn nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tớ nói, Trình lớp trưởng, đãi ngộ của cậu làm sao tốt như vậy, hai tiểu mỹ nữ ngồi bên cạnh, cậu nhìn nhìn lại tớ.... Bên tay trái một người mập mạp chết bầm, bên tay phải một người gầy..."

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, mỉm cười không nói lời nào.

Nhưng mà Kỷ Lâm Khải vỗ một cái trên lưng Trương Vũ Phi, trong thanh âm tràn đầy đều là oán giận nói: "Cậu nói người nào mập mạp chết bầm a?"

" Tớ đã nói người nào đâu!" Trương Vũ Phi cũng không khách khí, trở tay đánh một cái trên vai Kỷ Lâm Khải.

Ngay tại lúc mấy người bọn họ cãi nhau, mỹ nữ phục vụ mặc ki-mô-nô Nhật Bản cười tít mắt cầm menu đã đi tới, nho nhã lễ độ hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi muốn chọn một chút gì?"

Trương Vũ Phi đang đùa giỡn cùng Kỷ Lâm Khải lập tức trở nên nghiêm trang.

"Cho tôi chọn." Trình Chi Ngôn hướng tới người phục vụ vươn tay tiếp nhận menu, tiện tay lật đi lật lại, sau đó chọn một đống dồ ăn, trả lại menu cho người phục vụ.

Sau khi mỹ nữ phục vụ đi, Trương Vũ Phi cùng Kỷ Lâm Khải lại bắt đầu nháo.

Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn bọn họ, quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, người ký túc xá anh vẫn đều là như vậy sao?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc qua hai người bọn họ, thuận miệng nói: "Hai người bọn họ có bệnh thần kinh, mặc kệ bọn họ."

"Ai, nói cũng không thể nói như vậy a." Kỷ Lâm Khải nghe xong lời này lập tức quay đầu lại, cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em gái, em biết không, trước kia mỗi ngày anh đều cảm thấy đời người thật nhàm chán, cuộc sống không có ý nghĩa, rốt cuộc vì sao anh muốn sống trên thế giới này, vì sao mỗi ngày phải trùng lặp và giống nhau? Nhưng mà từ khi nhìn thấy Trình Chi Ngôn, nhân sinh của anh liền có thay đổi thật lớn....Em đoán tại sao?"

"Ách... Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, vô cùng phối hợp hỏi.

"Từ khi Trình Chi Ngôn nói anh bị bệnh thần kinh, cả người anh có sức sống hơn! Ngay cả cuộc sống cũng cảm thấy trở nên có ý nghĩa! Em xem, đời người! Là bao nhiêu sáng lạn, bao nhiêu huy hoàng a!"

"..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta.

" Được rồi, đừng náo loạn, lại nháo thật muốn nghĩ đến hai người là bệnh thần kinh rồi." Trình Chi Ngôn cũng là trong mắt bất đắc dĩ nhìn bọn họ, lắc lắc đầu nói.

"Ha ha." Kỷ Lâm Khải cười, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Thỏ, đánh giá cô hồi lâu sau đó mở miệng hỏi: "Em gái, em với anh nước chanh... Thật là người yêu sao?"

"Ách... Uh'm..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gật gật đầu.

" Ba mẹ em đồng ý em nhỏ như vậy liền yêu đương a?" Vương Thước cũng nhịn không được mở miệng hướng tới cô hỏi.

"Cái này..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vậy mà không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

"Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ liền cùng một chỗ!" Trình Thi Đồng trôi chảy thay Tiểu Thỏ giải thích nói: "Hàng này đời trước nhất định là cứu vớt cả hệ ngân hà, cho nên đời này mới có thể gặp trúc mã tốt như chú nhỏ vậy."

"A... A......" Ba người kia liên tục gật đầu.

Đang nói chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Trình Chi Ngôn cầm lấy chiếc đũa trên bàn gắp một khối sò biển thả tới cái chén trước mặt Tiểu Thỏ, thanh âm ôn nhu nói: "Ăn đi, em thích nhất."

"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn cười sáng lạn, cầm lấy chiếc đũa không chút khách khí ăn ngấu ăn nghiến.

Ba người ký túc xá Trình Chi Ngôn kia nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn trong mắt ôn nhu nhìn Tiểu Thỏ, nhịn không được chậc chậc lên tiếng nói: "Ai... Không thể tưởng được Trình lớp trưởng cũng có ánh mắt ôn nhu như vậy a.... Nếu như bị nữ sinh lớp chúng ta thấy được phỏng chừng tâm đều phải vỡ thành mẩu vụn rồi?"

"Ha ha, vừa rồi tớ đã vụng trộm dùng di động chụp, cậu nói muốn gởi ảnh chụp đến bên trong lớp chúng ta hay không?" Vương Thước hướng tới bọn họ quơ quơ di động của mình, vẻ mặt cười xấu xa nói.

"..." Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn anh ta, không nói lời nào.

"Vẫn là thôi, loại chuyện này quá tàn nhẫn, tốt xấu còn để nữ sinh khác nhớ nhung một chút a!" Kỷ Lâm Khải lắc đầu liên tục nói: "Ngộ nhỡ các cô thấy ảnh chụp đều đã hết hy vọng, vậy ký túc xá chúng ta liền không có sữa chua uống miễn phí, không có bánh ngọt ăn miễn phí a!"

"Ai!? Nói cũng phải!" Vương Thước ngẩn ra, nháy mắt lại cất điện thoại di động.

Tiểu Thỏ vừa ăn sò biển vừa không nói gì nhìn bọn họ, người ký túc xá anh nước chanh... Xem ra giống như rất không đáng tin a???

Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, bĩu môi hướng tới Trình Chi Ngôn không nói gì nói: "Chú nhỏ, vì sao thức ăn trên bàn nhìn giống như đều là Tiểu Thỏ thích ăn a? Chú không chọn giúp cháu cá Thu Đao sao?"

"Không có."

" Mỳ Odon phô mai của tớ?"

"Không có."

" Chiếu đốt bạch tuộc a?"

"Cũng không có."

"..." Trình Thi Đồng nháy mắt không nói gì.

"Muốn ăn liền chính mình chọn." Trình Chi Ngôn mỉm cười nói: "Vừa rồi chú chọn cháu cũng chưa nói cháu muốn ăn gì a."

"..." Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một lúc lâu, đột nhiên vươn chiếc đũa ra hướng tới trong mâm Tiểu Thỏ nói: "Hừ, chú không cho cháu chọn cháu cướp đoạt Tiểu Thỏ, tức chết chú!"

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, từ chối cho ý kiến.

Một bữa cơm ăn được phi thường náo nhiệt.

Trước khi tính tiền, Trương Vũ Phi bọn họ sờ cái bụng phình của mình, thoải mái mà ợ no nê một cái nói: "A... Ăn được thật sướng a..."

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn của Tiểu Thỏ.

F

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro