Phần 47: Em đi cường hôn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Anh nói: "Khóe miệng em dính hạt vừng rồi."

"A? Chỗ nào?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, theo bản năng lè lưỡi hướng tới bên cạnh miệng mình liếm qua.

"Bên này." Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng chọc trên khuôn mặt cô, sau đó không đợi Tiểu Thỏ phản ứng kịp liền đã cúi người qua, đầu lưỡi liếm một cái ở bên cạnh khóe miệng của cô, nháy mắt mang đi hạt vừng dính ở nơi đó.

"Ách..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, chỉ cảm thấy trước mắt mình đen thui, bên cạnh khóe miệng có một cái gì đó trơn bóng nháy mắt xẹt qua, sau đó liền nghe được xung quanh lập tức vang lên thanh âm hít vào một ngụm khí lạnh.

"Được rồi, hết rồi." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên một lần nữa, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười nhìn cô.

Trình Thi Đồng sớm đã một bộ coi như không thấy gì, sau khi liếc hai người bọn họ một cái cứ tiếp tục cúi đầu ngoạn chơi điện thoại di động.

Kỷ Lâm Khải vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người bọn họ, năm giây sau hai tay che hai mắt của mình, thanh âm thẹn thùng nói: "Ai nha má ơi, thật sự là quá kích thích, xem nhiều có thể đau mắt hột hay không?"

"Chậc chậc.... Đây là Trình Chi Ngôn bình thường chúng ta quen sao?" Vương Thước vừa lắc đầu vừa cảm khái nói: " Cô gái nhỏ như vậy cũng không buông tha cơ hội chiếm tiện nghi...Mẹ, thật sự là quá cầm thú a."

"Cầm thú a cầm thú!!" Trương Vũ Phi phụ họa nói.

"Đêm nay muốn ngủ sân sao??" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, thuận miệng nói.

"Khụ khụ, vừa rồi chúng ta cái gì cũng chưa phát hiện." Ba người kia lập tức đồng thời xoay đầu hướng chỗ khác, trăm miệng một lời nói ra.

Tiểu Thỏ, mồ hôi...

Sau khi thanh toán, Trình Chi Ngôn gọi một chiếc xe cho Trình Thi Đồng, sau khi nhìn theo cô rời khỏi lúc này mới mang theo một đám người trở về trong nhà mình.
SKIP IN 7...
Advertisement
00:00

Trong mắt Tiểu Thỏ tò mò nhìn ba người bọn họ, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay bọn họ ở nhà anh sao?""Uh'm." Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Dù sao trên lầu vẫn còn phòng trống, đúng lúc cho bọn họ ở?"

"Ha ha, em gái, tối hôm nay chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi?" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt cười xấu xa bu lại hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"A? Cái trò chơi gì?" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh ta.

" Trò chơi Quốc vương." Vương Thước và Trương Vũ Phi cùng lúc nói ra trả lời.

Vừa dứt lời, ba người bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, đồng thời thấy được bốn chữ "Vui sướng khi người gặp họa" này trong ánh mắt đối phương.

" Trò chơi Quốc vương?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn bọn họ kỳ quái nói: "Là cái gì a? Trò chơi offline hay là Game Online a?"

" Ha ha, đến lúc đó em liền biết." Kỷ Lâm Khải hoàn toàn không để ý ánh mắt Trình Chi Ngôn cảnh cáo, xoa xoa hai tay hướng tới Tiểu Thỏ hưng phấn nói.

Buổi tối.

Trong phòng Trình Chi Ngôn.

Năm người tắm sạch sẽ toàn bộ, từng người mặc áo ngủ bằng vải gai ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.

Trong tay Kỷ Lâm Khải cầm một bộ bài poker, anh ta cười tít mắt nhìn mấy người bên cạnh, trong thanh âm mang theo một chút hưng phấn nói: "Đến đây đi, giơ tay biểu quyết, đồng ý chơi trò chơi quốc vương, mời giơ tay."

"Bá, bá, bá."

Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi đồng thời giơ tay lên.

Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn nhìn Trình Chi Ngôn, lại nhìn nhìn Kỷ Lâm Khải bọn họ, bởi vì trong lòng thật sự là tò mò, liền cũng giơ tay lên.

Nhất thời trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ.

"Được, đó chính là bốn so với một, thiểu số phục tùng đa số, buổi tối chúng ta liền ngoạn chơi trò chơi quốc vương a!" Trong đôi mắt nhỏ của Kỷ Lâm Khải tỏa ra ánh sáng.

Anh ta vừa nói vừa cầm hòm bài poker trong tay mở ra, sau đó từ bên trong rút ra năm lá bài.

" Các cậu xem một chút, trong tay tớ có năm lá bài, theo thứ tự là A bích đen, 2 bích đen, 3 bích đen, 4 bích đen và lão K đỏ." Kỷ Lâm Khải cầm năm lá bài đặt đến trên mặt đất, mở ra từng lá sau đó tiếp tục nói: " Tớ nói quy tắc trò chơi một chút, một lát nữa tớ sẽ lật ngược bài lại, sau đó năm người chúng ta mỗi người lấy ra một lá bài, người lấy ngẫu nhiên trúng lão K đỏ chính là quốc vương một vòng này, là quốc vương liền có quyền lợi khiến người khác làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, bài trong tay mỗi người là cái gì quốc vương cũng không biết, cho nên người đó chỉ có thể chọn một người A bích đến 4 bích hoặc là mấy người đi làm việc, nghe hiểu chưa?"

"..." Tiểu Thỏ nghe anh ta giới thiệu quy tắc trò chơi, cảm thấy có chút hiểu lại có chút không rõ.

"Tốt, chúng ta trực tiếp chơi một ván, như vậy có vẻ dễ dàng hiểu." Kỷ Lâm Khải vừa nói vừa hướng tới hai vị bạn cùng phòng bên cạnh nháy mắt, sau đó lấy năm lá bài trên mặt đất, sau khi lấy tay làm lộn xộn trình tự chúng nó, hướng tới mọi người nói: "Đến đây đi, mỗi người lấy ra một tấm."

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, nhanh chóng đưa tay rút đi một tấm.

Người khác cũng đều lấy bài ra.

"Hiện tại, người lấy ngẫu nhiên trúng lão K đỏ, mời bày bài ra." Kỷ Lâm Khải nhìn thoáng qua bài chính mình, là A bích đen.

"Ách..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ giơ bài trong tay mình lên, thanh âm yếu ớt nói: "Hình như là em a..."

"A... A... A..., một vòng này quốc vương là em gái!" Vương Thước nhất thời kích động, của anh ta là 4 bích a, "Em gái, nói đi, em định để cho người nào làm gì??"

"A?" Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút không phản ứng kịp.

"Em có thể ra lệnh một người A bích đến 4 bích hoặc là vài người làm bất cứ chuyện gì." Trương Vũ Phi bổ sung thêm.

"Kia..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: "2 bích hát một bài hát cho mọi người."

" Ai là 2 bích?" Kỷ Lâm Khải lật bài mình qua, đưa A bích cho mọi người thấy.

"Tớ là 4 bích." Vương Thước cũng lật bài.

"Tớ là 3 bích." Trương Vũ Phi cười hắc hắc, cũng lật bài mình.

"..." Chỉ có Trình Chi Ngôn không nói chuyện.

Người trong phòng nháy mắt tập trung ánh mắt trên người Trình Chi Ngôn.

"Ha ha... Trình lớp trưởng, đây cũng không nên trách chúng ta a..." Kỷ Lâm Khải vẻ mặt cười xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Người lấy bài quốc vương chính là bạn gái cậu, đề xuất yêu cầu cũng là bạn gái cậu a!"

Tiểu Thỏ quay đầu đi, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, anh hát sao?"

" Vô nghĩa, đương nhiên phải hát, nếu đồng ý chơi trò chơi, nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi!" Vương Thước một tiếng kỳ quái, hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Trình lớp trưởng mau tới, hát vài câu là được, ca khúc tùy cậu chọn lựa, mau mau!"

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn vài người xung quanh, lại ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ một cái, mở miệng nói: "Hát 《 Hai con hổ 》 có thể sao??"

"Cắt - -!!" Người ký túc xá nhất thời dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

Trình Chi Ngôn không sao cả nhún nhún vai, há miệng xướng một câu: "Hai con hổ, hai con hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau."

Sau đó liền không có sau đó.

Trình Chi Ngôn nhìn mọi người đang nhìn chằm chằm chính mình cùng đợi đến tiếp sau, ảm đạm cười nói: "Hát xong rồi."

"Mẹ kiếp!"

Kỷ Lâm Khải vỗ đùi, hướng tới Trình Chi Ngôn khinh bỉ nghiêm trọng nói: " Cậu bớt xén tài liệu cũng nhiều lắm đi?Tớ nói cậu tùy tiện hát hai câu kia chỉ là một ca khúc được yêu thích dài năm phút đồng hồ, cậu tùy tiện hát hai câu, cậu đặc biệt chọn một ca khúc nhạc thiếu nhi cũng tùy tiện hát hai câu, cậu cố ý à?"

" Vừa rồi cậu chưa nói." Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta nói: "Được rồi, không cần xoắn xuýt với tớ chuyện ca hát này, hai con hổ cậu cũng không phải chưa từng nghe qua, có cần thiết để cho tớ hát một lần sao?"

"... Hành!" Kỷ Lâm Khải nhận mệnh liền gật gật đầu nói: "Dù sao vừa rồi coi như là chơi đùa thử, như thế nào,, tất cả mọi người hiểu chưa?"

"Uh'm."

Mọi người gật gật đầu. "Được, vậy hiện tại chúng ta liền chính thức bắt đầu a, đối với mệnh lệnh quốc vương người bị chọn kia nhất định phải hoàn thành vô điều kiện, OK?" Kỷ Lâm Khải bổ sung một câu.

"Uh'm."

Mọi người tiếp tục gật đầu.

"Vậy bây giờ bắt đầu rút bài bài, mọi người rút bài." Kỷ Lâm Khải thu toàn bộ bài poker trong tay mọi người trở về, sau khi lộn xộn bài một chút liền đặt bài trên mặt đất, "Bắt đầu!"

Bốn người ngồi ở xung quanh anh ta nhanh chóng đưa tay rút một tấm trên mặt đất.

" Tới tới tới! Nhìn xem ai là quốc vương!" Vương Thước nhìn thoáng qua 3 bích trong tay mình, trong lòng nhất thời có chút thất vọng.

"Tớ." Trình Chi Ngôn không chút hoang mang cầm lão K đỏ trong tay lật qua, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ý cười nhợt nhạt nhìn mọi người nói: "Lần này là tôi."

" Dựa vào..." Ba người ký túc xá bọn họ kia nhất thời phát ra một tiếng cảm khái.

"Nói đi... Lão Đại..." Kỷ Lâm Khải buồn bã ỉu xìu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Yêu cầu gì?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trầm ngâm chốc lát, sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ bên cạnh mình.

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn.

"Từ A bích đến 4 bích...." Khóe môi Trình Chi Ngôn đột nhiên gợi lên một độ cong đẹp mắt, thanh âm anh trầm thấp mà dồi dào từ tính chậm rãi hướng tới mọi người nói: "Mỗi người tới đây cung kính gọi Tiểu Thỏ một tiếng chị dâu."

Cái gì?

Tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.

"Em...Em cũng phải gọi mình một tiếng chị dâu sao?" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thanh âm yếu ớt hỏi.

Trình Chi Ngôn ảm đạm cười: "Em là bài gì?"

"A bích..."

" Vậy thì 2 bích đến 4 bích, mỗi người tới đây, cung kính gọi A bích một tiếng chị dâu." Trình Chi Ngôn quay đầu đi, lại lần nữa tuyên bố mệnh lệnh.

" Ta đi! Lão Đại đây là trắng trợn làm càn a!" Trương Vũ Phi nhịn không được hướng tới anh kháng nghị nói.

"Có ý kiến sao??" Trình Chi Ngôn hướng tới anh ta hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hỏi.

"Không... Không có..." Trương Vũ Phi theo bản năng trả lời.

Hai người khác nghĩ nghĩ, dù sao Tiểu Thỏ vốn là bạn gái Trình Chi Ngôn, tuy nói tuổi tác là nhỏ một chút, nhưng mà từ bối phận mà nói, gọi cô một tiếng chị dâu cũng không tính chịu thiệt.

Nghĩ như vậy Kỷ Lâm Khải thật sự liền lập tức từ trên sàn nhà di chuyển đến trước mặt Tiểu Thỏ, hai tay chống đất, một gối quỳ xuống, đôi mắt nhỏ nhìn Tiểu Thỏ trước mặt, cung kính hô một tiếng: "Chị dâu!"

Anh ta dẫn đầu như vậy, Vương Thước và Trương Vũ Phi nhìn thoáng qua lẫn nhau mặc dù không có di chuyển đến trước mặt Tiểu Thỏ giống như anh ta nhưng mà ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay chống đầu gối, hướng tới Tiểu Thỏ cúi đầu đồng thời hô hô một tiếng: "Chị dâu!"

Tiểu Thỏ nhất thời có một loại cảm giác bị sợ hãi.

"Tốt." Trình Chi Ngôn mỉm cười, tựa hồ là cực kỳ vừa lòng nhìn mấy người bọn họ, thản nhiên nói: "Có thể bắt đầu lượt tiếp theo rồi."

Trương Vũ Phi bọn họ liếc nhìn nhau, liếc mắt ra hiệu, không hẹn mà cùng trộm bật cười.

Một vòng mới vẫn là Kỷ Lâm Khải trộn bài, bộ dáng anh ta đâu vào đấy, vừa trộn bài vừa rên rỉ hát.

Đợi cho trộn bài xong, lại đẩy ra, anh ta hướng tới mọi người nói: "Được rồi, rút bài đi."

Vương Thước nhìn Kỷ Lâm Khải một cái, nhanh chóng sờ bài.

Trương Vũ Phi và Kỷ Lâm Khải không chút hoang mang tùy tiện chọn hai lá bài.

Thực ra bài này phía trước lão K đỏ bọn họ đã lén lút đụng tay chân, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện tại mặt sau góc trên bên phải bị Kỷ Lâm Khải bút bi màu đỏ chấm một cái điểm nhỏ.

Hai đợt trước ba người bọn họ cố ý không đi lấy lão K đỏ kia, cho nên quốc vương không phải Tiểu Thỏ chính là Trình Chi Ngôn, mà một vòng này Vương Thước nhanh chóng liền cầm lão K đỏ đi.

Trong lúc này, mọi người trong phòng đều đã an tĩnh xem bài trong tay mình.

Vương Thước nhìn Kỷ Lâm Khải, anh ta đang một bàn tay chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng sờ cái mũi, cau mày nhìn bài bài trong tay mình.

Anh ta nhìn nhìn lại Trương Vũ Phi, cậu đang cầm lấy lỗ tai mình, bộ dáng vẻ mặt buồn rầu.

Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn ngược lại sau khi nhìn thoáng qua bài mình không có phản ứng gì.

Vương Thước đắc ý cười cười, cầm bài trong tay mình lật chuyển hướng tới mọi người nói: "Một vòng này tớ là quốc vương, ha ha."

"Ai. . ." Kỷ Lâm Khải cùng Trương Vũ Phi đồng thời thở dài một hơi, tựa hồ là cảm thấy tiếc hận mình không có tóm được bài quốc vương.

"Nói đi, muốn làm cái gì? ?" Trương Vũ Phi ngẩng đầu lên, nhìn Vương Thước, một đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tỏa sáng.

Kỷ Lâm Khải cũng nhìn Vương Thước, trong ánh mắt tràn đầy đều là chờ mong.

"4 bích..." Vương Thước nhìn quanh mọi người một chút, chậm rãi tuyên bố mệnh lệnh nói: "Ngồi vào trên đùi 3 bích, sau đó... Cường nụ hôn người kia."

Lời nói vừa mới dứt, xung quanh nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

"Ha ha ha! Hoàn hảo lão tử không phải 4 bích!" Kỷ Lâm Khải vừa lật bài trong tay, là A bích.

" Làm tớ sợ muốn chết, tớ cũng không phải!" Trương Vũ Phi vỗ vỗ ngực mình, cầm bài trong tay tới đây, là 2 bích.

Những người khác trong phòng ánh mắt nháy mắt nhìn về phía Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn.

"Em...Em là 4 bích..." Tiểu Thỏ kéo kéo miệng mình, động tác thong thả lật bài trong tay mình.

"Ha ha ha, vậy Trình Chi Ngôn chính là 3 bích rồi." Vương Thước vỗ sàn nhà, cả người mừng rỡ cười toe toét.

"Âu nha! ! Hôn môi! ! Hôn môi! ! Hôn môi! !" Ba người bọn họ lập tức trăm miệng một lời bắt đầu ồn ào.

Lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lại, ánh mắt sóng nước chẳng xao nhìn về phía Tiểu Thỏ.

"Cái này..." Trán Tiểu Thỏ nhịn không được chảy xuống giọt mồ hôi lớn.

"Mau hôn! Mau hôn! Mau hôn!" Vương Thước bọn họ liền như ăn tết kêu hô vui vẻ.

"Ai nha, chính là hôn một cái, có cái quan hệ gì, dù sao hai ngươi là người yêu, vừa rồi ăn cơm Trình Chi Ngôn đều đã ở trước mặt chúng ta hôn em, còn thẹn thùng cái gì a." Kỷ Lâm Khải ở bên cạnh mê hoặc nói.

"..." Tiểu Thỏ nhìn bọn họ, cắn chặt răng, di chuyển đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đôi mắt tội nghiệp nhìn anh.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ chân mình, hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Tới đây."

"..."

Tiểu Thỏ không nói một lời, ngoan ngoãn ngồi vào trên đùi của anh, sau đó lại nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ sắp nhỏ ra máu.

"Hôn! Hôn! Hôn!" Vương Thước thúc giục cô.

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Tiểu Thỏ mềm mại rúc vào trong lòng mình, khóe môi cong lên, vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon, sau đó cúi người hôn đi lên.

"Gào khóc oa!! Hôn một chút rồi!" Ba người kia nhất thời kích động.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình bị khí tức trong veo mà lạnh lùng quen thuộc trên người Trình Chi Ngôn vây quanh, trên cánh môi bỗng nhiên truyền đến một trận cảm xúc mềm mại, tiếp theo liền nghe thấy từng đợt tiếng hoan hô bên tai.

Cảnh tượng này... Thật là quá ngượng ngùng rồi....

"Được rồi." Trình Chi Ngôn rời khỏi cánh môi mềm mại của Tiểu Thỏ, ngón tay nâng cằm cô buông ra, quay đầu nhàn nhạt hướng tới mọi người nói: "Có thể chứ?"

" Có thể, có thể, cực kỳ có thể!" Đầu Vương Thước giống gà con mổ thóc.

" Tiếp tục tiếp tục, chúng ta tiếp tục!" Trương Vũ Phi vội vàng thu bài trở về một lần nữa, lại là trộn bài.

Một vòng mới trò chơi quốc vương lần nữa bắt đầu.

Kỷ Lâm Khải thấy Trương Vũ Phi trộn bài xong, rất nhanh cầm bài góc trên bên phải có một cái chấm hồng đi, sau đó lại nhìn bọn họ không nhanh không chậm lựa bài còn lại.

Anh ta quay đầu nhìn Vương Thước.

Một bàn tay Vương Thước che trên miệng, cau mày nhìn bài trong tay mình.

Anh ta quay đầu nhìn Trương Vũ Phi.

Trương Vũ Phi vẫn đưa tay cầm lấy lỗ tai mình như cũ, bộ dáng vẻ mặt buồn rầu.

Vương Thước là 3 bích, Kỷ Lâm Khải là 2 bích.

Thực ra bọn họ cũng đã thương lượng tốt, dù sao ngoại trừ quốc vương cũng chỉ có bốn người, như thế 1234 liền tương ứng ABCD.

Là A liền cầm cái mũi, B liền sờ lỗ tai, C liền sờ miệng, là D liền vò đầu.

Một vòng trên bọn họ cũng là như thế này thông qua làm càn tới xác định bài trong tay Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn.

Trong lòng Kỷ Lâm Khải sáng tỏ, khóe miệng nhất thời lộ ra tươi cười bì ổi, anh ta chớp chớp mắt nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, không chút hoang mang nói: " A bích hôn một cái hôn ngân trên cổ 4 bích!"

Gì!?

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn A bích trong tay mình, trong mắt hoảng sợ nhìn vài người xung quanh.

4 bích là ai?

Ngộ nhỡ là bạn cùng phòng anh nước chanh, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn mấy người kia một phen, sau đó chậm rãi cầm bài trong tay nói: "Tôi là 4 bích."

Hô - -

Tiểu Thỏ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, thì ra là anh nước chanh, thật sự là hù chết cục cưng....

"Ha ha..." Mấy người bạn cùng phòng Trình Chi Ngôn nhìn nhau cười, cùng lúc nói ra hô: "Hôn ngân! Hôn ngân! Hôn ngân!!"

"..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi hí mắt, kêu la nháy mắt biến mất.

Ánh mắt của anh xẹt qua trên mặt từng người bạn cùng phòng, đôi mắt trong suốt lóe ra sắc bén.

Vương Thước bọn họ nhất thời chột dạ cúi đầu xuống.

"Kỷ Lâm Khải..." Trình Chi Ngôn đột nhiên lành lạnh mở miệng gọi anh ta một tiếng.

"A?" Kỷ Lâm Khải ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ chứa ý cười, trong thanh âm tràn đầy niềm nở hướng Trình Chi Ngôn nói: "Lão Đại, gọi tôi làm gì?"

"Đưa lá bài trong tay cho tôi xem."

" Ách..."

"Nhanh lên."

"Đây..."

"...."

Trình Chi Ngôn nheo mắt nhìn, trong đôi mắt kia nhất thời làm anh ta rùng cả mình.

"Lão Đại, cho cậu." Kỷ Lâm Khải chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình nhất thời hạ thấp vài độ, toàn thân anh ta khẽ run rẩy, lập tức cung kính hai tay dâng lão K đỏ trong tay mình.

Trình Chi Ngôn tiếp nhận bài trong tay anh ta, hơi hơi hạ mắt, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt bài, mặt trước.... Không vấn đề gì.

Anh lại lật ngược bài.

Lúc vừa rồi chơi trò chơi, khoảng cách cách tầm mắt xa, nếu như không chú ý mà nói sẽ không phát hiện chấm đỏ nhỏ góc trên bên phải, nhưng mà hiện tại, anh cầm bài ở trong tay, lại thật cẩn thận nhìn, không phát hiện cái chấm đỏ nhỏ kia thật sự là có chút khó.

Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi ngoéo một cái, cầm bài trong tay dựng thẳng lên, trước mặt mấy người kia hỏi: "Đây là cái gì??"

"..."

"...."

"..."

Ba người kia nhất thời trầm mặc.

Cuối cùng, Trương Vũ Phi vẻ mặt không sợ chết hướng tới Trình Chi Ngôn cười làm lành nói: "Đây là lão K đỏ a!"

"Tôi biết." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, ngón tay thon dài chỉ vào chấm đỏ góc trên bên phải mặt sau nói: "Tôi hỏi cái này."

"Ách... Cái này..." Trương Vũ Phi chột dạ đưa tay sờ sờ cái mũi của mình nói: "Chắc là.... Chính là không cẩn thận cọ lên vết bẩn ở đâu đi..."

"Vậy sao?" Ánh mắt Trình Chi Ngôn nghiêm nghị nhìn anh ta.

"Ừm... Đúng vậy..." Trương Vũ Phi quay đầu lại, hướng tới hai bạn cùng phòng ngồi ở bên cạnh mình ánh mắt cầu cứu.

"Đây... Nhất định là không cẩn thận cọ chỗ nào, chúng ta cũng không biết đây là cái gì a." Kỷ Lâm Khải vội vàng giúp đỡ Trương Vũ Phi nói.

" Chính là, chính là, chung quy không thể nói đây là chúng ta đặc biệt làm dấu hiệu đi?" Vương Thước cũng vội vàng nói.

Nhưng mà lời vừa nói dứt, Trương Vũ Phi và Kỷ Lâm Khải liền ánh mắt giống như dao găm hướng tới anh ta.

Vương Thước bị nhìn da đầu có chút run lên, vội vàng ngậm miệng lại không nói.

"A..... Vậy thật đúng là vừa vặn..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, cầm lão K đỏ trong tay đặt xuống, sau đó đưa tay sờ sờ cái mũi của mình nói: "Đây là A bích sao?"

"Ách..."

Trình Chi Ngôn lại sờ lỗ tai mình, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Đây là 2 bích?"

"Này..."

Trình Chi Ngôn thu hồi tay mình, đặt ở trên bờ môi nhẹ nhàng gõ gõ nói: "Đây là 3 bích??"

"Khụ..."

"Đáng tiếc, các cậu vẫn không lấy 4 bích."

Thanh âm Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nói xong lời nói này, mặt ba người bạn cùng phòng nhất thời đỏ như mông khỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro