Phần 60: Ngủ Cùng Anh Mới An Toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại nhìn Từ Cảnh Thần, cho dù tính tình anh tốt cũng thật sự không chịu đựng được một cái tiểu quỷ vừa đến bả vai mình không ngừng hướng tới anh gọi "Lão Nam Nhân, Lão Nam Nhân", "Tiểu quỷ, cậu là tìm đánh sao??"

Từ Cảnh Thần hướng tới Trình Chi Ngôn vô cùng đáng đánh đòn cười cười, đang chuẩn bị chọc anh vài câu, liền nghe được mẹ Tiểu Thỏ cách vách ban công hướng tới bên này hô lớn: "Tiểu Thỏ! Cảnh Thần! Hai người các con sao vẫn chưa trở lại?"

"Đến đây, đến đây, đã tới rồi!" Tiểu Thỏ vội vàng xoay người lôi kéo cánh tay Từ Cảnh Thần liền hướng tới ban công đi tới.

Hai người kia! Tuyệt đối là bát tự không hợp!!

Tiểu Thỏ vừa đi vừa nghĩ.

Chờ hai người bọn họ trước sau từ ban công trở về, sau khi nhìn phòng mới Từ Cảnh Thần một phen, thời gian đã không còn sớm rồi.

Tiểu Thỏ ngáp một cái, hướng tới Từ Cảnh Thần vẫy vẫy tay nói: "Tôi trở về phòng tắm rửa trước, cậu cũng tắm rửa ngủ đi, chúc ngủ ngon!"

"A..., chúc ngủ ngon." Từ Cảnh Thần nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn ngủ, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hướng tới cô gật gật đầu.

"..."

Tiểu Thỏ nghe cậu ngoan ngoãn nói "Chúc ngủ ngon" như vậy, bước chân vốn định hướng ra phía ngoài đi lập tức dừng lại, cô xoay người lại, đôi mắt trên dưới đánh giá Từ Cảnh Thần không ngừng, mãi đến thấy toàn thân cậu sợ hãi mới kỳ quái nói: "Ai?Tôi nhìn thái độ cậu đối với tôi a, nhưng mà cậu chán ghét anh nước chanh như thế làm gì."

Từ Cảnh Thần hơi hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cô vậy mà hỏi vấn đề này.

Cậu chần chờ hai giây, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt nhìn cửa sổ trong phòng, phía trên thủy tinh hiện bóng dáng hai người cậu và Tiểu Thỏ.

Thực ra từ bắt đầu, cậu và Tiểu Thỏ là hai người cực kỳ giống nhau, rõ ràng đều là thiên chi kiêu tử ( con trời), rõ ràng đều có điều kiện gia đình tốt, nhưng mà lại cứ trở thành gia đình đơn thân, trong quá trình lớn dần mất đi quan tâm cùng chú ý vốn có.

Cảm giác cậu với Tiểu Thỏ, mặc dù ngay từ đầu ít nhiều có chút mâu thuẫn, nhưng mà trải qua hai lần chuyện kia, cậu dần dần không quá chống đối cô rồi.

Có thể là vì từ nhỏ đến lớn cậu có thể có được quan tâm thật sự là ít lại càng ít, cho nên chỉ cần có một người sẵn lòng lộ ra tươi cười với cậu, hướng tới cậu vươn tay ra giúp đỡ, liền làm cho cậu ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Nhưng mà, Trình Chi Ngôn....

Người kia, quả thực có thể làm cho người khác đố kỵ đến nổi điên.

Từ Cảnh Thần bĩu môi không có trả lời vấn đề Tiểu Thỏ mà là xoay người hướng tới buồng vệ sinh trong phòng mình đi tới nói: "Không liên quan, không thích chính là không thích, chẳng lẽ còn muốn lý do sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ bị cậu nói như vậy, nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Sau một lúc lâu, cô nhìn nhà vệ sinh đóng cửa lại, đành phải lắc lắc đầu trở về phòng mình.

Chờ cô tắm rửa xong, thoải mái nằm ở trên giường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Trong vòng một ngày này chuyện đã xảy ra thật sự là nhiều lắm, Tiểu Thỏ chuyển người lại ở trên giường, mơ mơ màng màng nhớ lại, vô tình liền ôm chăn ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ mơ thấy chính mình cùng Trình Chi Ngôn cùng đi một cái công viên trò chơi thật lớn, sau đó bọn họ xếp hàng ngồi tàu siêu tốc, bay đến bãi đất trên bầu trời cô sợ hãi nhắm thẳng trong lòng Trình Chi Ngôn trốn.

Trình Chi Ngôn vẫn ôn nhu ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, an ủi cô để cho cô không phải sợ.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy địa phương an toàn nhất trên cái thế giới này chính là anh nước chanh ôm ấp rồi.

Vì thế trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ nhịn không được lại hướng tới chỗ ấm áp bên cạnh kia lại gần.

Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn người nào đó nhanh chóng dán lên mình, từ khi ôm cô từ phòng của cô trở về, cô liền liên tiếp hướng bản thân rúc vào, khiến cho anh nhích xa một chút, cô lại chui rúc, anh lại cách xa chút, kết quả đó là hiện tại cả người anh sắp bị đẩy xuống giường, cô vậy mà còn không ngừng hướng tới bản thân chui vào.

"Ưm. . ." Tiểu Thỏ ngủ mơ hồ, vốn cô cảm thấy chính mình đã hướng tới cái tay ấm kia dựa vào, nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, cái tay ấm kia vậy mà sẽ di chuyển, cô đi phía trước một chút cái tay ấm kia liền cách xa cô một chút, dù sao cô chính là sờ đều sờ không tới cái tay ấm kia.

Tiểu Thỏ lập tức bực bội, cả người hướng tới tay ấm trong mộng kia trực tiếp xông đến.

Trình Chi Ngôn đang suy nghĩ như thế nào di chuyển Tiểu Thỏ trở về trong giường bỗng nhiên liền thấy cả người Tiểu Thỏ từ trên giường ngồi dậy.

"Tiểu Thỏ? ?" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, mở miệng cúi đầu hô cô một tiếng, lại phát hiện cô căn bản không có phản ứng gì.

Lại nhìn kỹ qua, ánh mắt người này thực ra là nhắm chặt.

...

Sẽ không lại làm cái mộng gì đi? ?

Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao cảm thấy tình hình này có một chút giống như đã từng quen biết.

! ! !

Sẽ không là! !

Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị đứng dậy hướng nơi khác trốn liền thấy Tiểu Thỏ dùng cả tay chân hướng tới chính mình bò lại, sau đó "Đông" một tiếng, đầu của cô lập tức nện ở trên bụng của anh.

Ta. . . Đi. . .

Bụng Trình Chi Ngôn bị đâm một cái đau đớn.

Anh cau mày nhìn đầu người nào đó ngủ ở trên bụng của mình, nhịn không được đưa tay dùng lực kéo gương mặt cô một cái.

Đây đã bao nhiêu năm anh vốn cho là thói quen xấu này cô đã bỏ, không nghĩ tới hôm nay cô vậy mà lại cho anh một cái như vậy.

Tiểu Thỏ trong lúc ngủ mơ nhíu nhíu mày, đưa tay quơ quơ trứng tròn trước mặt mình, kỳ quái, vừa rồi sao giống như có một con muỗi bay vòng quanh mặt cô?

Ai. . . Từ từ. . .

Cô hình như muốn đi toilet. . .

Trình Chi Ngôn cầm mặt Tiểu Thỏ, mới vừa thu hồi tay mình liền thấy Tiểu Thỏ lập tức lại từ trên giường ngồi dậy.

Dựa vào, không phải đâu, còn muốn lại đến một lần? ?

Trình Chi Ngôn vội vàng xoay người một cái nhảy xuống giường, đôi mắt trong suốt tràn đầy cảnh giác nhìn Tiểu Thỏ.

Bây giờ, Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường gật gù đắc ý hồi lâu, ánh mắt nhắm chặt lại rốt cục mờ mờ ảo ảo mở rồi.

Cô dường như còn không có phản ứng kịp chính mình ở đâu, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn trước mắt một lúc lâu, sau đó đột nhiên xoay người xuống giường, vừa đi vừa nói: "Đi toilet. . ."

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô.

Tiểu Thỏ đi tới hai bước, có lẽ cũng là nhận thấy được không quá đúng lắm, vì thế bước chân liền ngừng lại, sau một lúc lâu cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn đứng ở bên giường, kinh ngạc nói: "Anh nước chanh? Sao anh ở trong phòng của em?"

"Em nhìn cho rõ ràng, nơi này là phòng anh."

"Ai??" Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng nhìn hoàn cảnh xung quanh một phen, sau đó nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu mình nói: "Không đúng a, em nhớ rõ em đi ngủ trong phòng mình a, làm sao bây giờ đến chỗ phòng của anh a??"

Đôi mắt Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói: "Chính em đi tới."

" Hả??"

" Vừa rồi lúc anh ngồi ở trước bàn học, chính em nhắm mắt lại từ trên ban công bò qua, sau đó đi vào phòng anh." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Sau khi đi vào liền trực tiếp ngã xuống trên giường anh."

Ai?

Tiểu Thỏ vốn còn mơ mơ màng màng không làm sao tỉnh ngủ, lúc này nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy cả người nháy mắt tỉnh táo.

Không thể nào, chẳng lẽ cô còn mộng du??

Nhưng mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có phát hiện chính mình có bệnh này a.

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc, rốt cục nhịn không được bật cười.

Anh cười như vậy Tiểu Thỏ nháy mắt liền hiểu được, người này căn bản chính là nói lung tung.

"Hừ." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, sẽ không để ý anh, lập tức vào nhà vệ sinh.

Chờ Tiểu Thỏ từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, Trình Chi Ngôn đã một lần nữa chiếm lĩnh chiếc giường lớn của anh.

Tiểu Thỏ vòng hai vòng bên giường, hơi nhíu mày, quay người lại hướng tới cửa ban công đi qua.

Trình Chi Ngôn nhanh tay lẹ mắt túm chặt cổ tay cô, trong thanh âm mang theo một tia nghi hoặc hỏi: "Em đi chỗ nào?"

"Em trở về phòng ngủ mình a." Tiểu Thỏ vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn anh." Đừng trở về."

Cổ tay Trình Chi Ngôn hơi chút dùng lực, kéo cả người Tiểu Thỏ vào trong lồng ngực mình.

Hai cánh tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm bên cạnh lỗ tai trắng nõn của cô nói: "Liền ở tại chỗ này a."

" Vì sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong mắt khó hiểu nhìn anh.

Từ lần trước cô diễn trò trái ngược Trình Chi Ngôn thất bại, Trình Chi Ngôn liền cũng không cho phép cô ở trong phòng của anh qua đêm, còn ba điều quy ước cùng cô, không được ngủ giường của anh, không được đụng chạm loạn người của anh, lại càng không cho phép không đồng ý liền dùng đủ loại nụ hôn hôn loạn anh.

Vì mấy cái ước định này Tiểu Thỏ buồn bực rất lâu.

"Ở tại chỗ này..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, có lẽ cũng là nghĩ tới mấy cái ước định kia, anh chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Có vẻ an toàn."

"Hả?" Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy mờ mịt.

Ở tại chỗ này an toàn??

Kia là ý nói phòng của cô liền không an toàn??

Nhưng mà phòng của cô rõ ràng an toàn a, giường lớn hồng nhạt lại mềm mại vừa ấm, chăn HELLOKITTY lại vừa đáng yêu, còn có gối đầu cô chỉ cần nằm lên là có thể rơi vào giấc ngủ sâu...

Ưm... Thấy thế nào cũng tốt hơn so với giường lớn không có hạt bụi nào của Trình Chi Ngôn....

Có thể là trong ánh mắt Tiểu Thỏ quá mức ghét bỏ, Trình Chi Ngôn nhịn không được nhéo nhéo đôi má cô nói: "Đừng quên, trong nhà em bây giờ còn có một cái Từ Cảnh Thần."

"A? Cậu ấy??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, lập tức có chút buồn cười nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Anh sẽ không liền ăn dấm chua một cái học sinh tiểu học đi?? Cậu ấy nhỏ hơn em bốn tuổi, em ấy vẫn là đứa bé a."

"Em nhở hơn anh bảy tuổi, em cũng vẫn là đứa bé." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hướng tới cô nói.

"Ách.. Nhưng mà..." Tiểu Thỏ còn muốn nói tiếp chút gì, môi Trình Chi Ngôn đã rơi vào trên cánh môi hồng nhuận của cô, "Đừng nhưng mà, em nghĩ rằng anh sẽ để em cùng một vị nam sinh ở dưới một mái nhà??"

" Nhưng mà.... Nhưng mà...."

Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn ôm vào trong ngực, cái gáy bị anh dùng tay nâng, không hề đường sống lui về phía sau.

Nhưng mà rõ ràng cùng với anh càng nguy hiểm có được hay không!!?

Ai biết chừng nào thì anh hóa thân thành sói, sau đó lại không hiểu ra sao đi tắm nước lạnh a...

Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực, môi lưỡi cọ sát một hồi lâu, lúc này mới buông cô ra, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn cô.

Đôi má Tiểu Thỏ có chút ửng đỏ, trên làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng, nhìn giống như là hoa đào mùa xuân nở rộ.

Mà cô bị anh hôn như vậy, vốn còn có chút mông lung buồn ngủ giờ phút này cái gì đều không có.

Tiểu Thỏ ru rú ở trong lòng Trình Chi Ngôn, có chút nhàm chán ngoạn chơi ngón tay anh, ngáp một cái nói: "Anh nước chanh, sao anh chưa ngủ?"

"Mới mười giờ rưỡi..." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, dưới tình huống bình thường anh đều phải đến hơn mười một giờ mới có thể đi ngủ.

"A? Mới mười giờ rưỡi a..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đưa tay gãi gãi cái gáy mình, vừa rồi cô tắm rửa xong có lẽ là hơn chín giờ, nằm ở trên giường phỏng chừng một thoáng chốc liền ngủ thiếp đi, rõ ràng cô đã mơ một giấc mơ, không nghĩ tới thời gian mới qua đi một chút như vậy.

"Em cho là a, đã đến sáng ngày thứ hai sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

"Ưm... Vừa rồi em nằm mơ, mơ thấy anh dẫn em đi công viên trò chơi chơi a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười, đôi mắt chuyển qua nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, lúc nào chúng ta thật sự đi xem công viên trò chơi đi, có được hay không??"

"Em muốn đi chơi?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn người trong ngực mình, cúi đầu lại hôn một cái trên gương mặt phấn nộn của cô.

" Uh'm! Em muốn đi chơi tàu siêu tốc!!" Tiểu Thỏ lý tưởng hào hùng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Còn có thuyền hải tặc!! Còn có nhảy Bungee!!"

"Ha ha..." Trình Chi Ngôn kéo kéo môi, hướng tới Tiểu Thỏ cười lạnh một tiếng.

"Uy, tiếng cười này là có ý tứ gì a?? Khinh thường em sao??" Tiểu Thỏ cau mày trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái nói: "Em mới sẽ không sợ a, em nói với anh, vừa rồi trong mộng của em đều là anh trốn ở trong ngực em khóc!!"

"A...... Bất quá bọn họ nói, mộng đều là ngược lại." Trình Chi Ngôn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Cho nên, thực ra hẳn là em trốn ở trong lòng anh khóc đi??"

"Ách..." Tiểu Thỏ giật mình, thực ra cô chính là thuận miệng nói.... Vừa rồi ở trong mộng quả thật là cô trốn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, nhưng mà nếu như theo cách nói Trình Chi Ngôn, vậy bọn họ nếu như thật sự đi công viên trò chơi hẳn là Trình Chi Ngôn trốn ở trong lòng cô khóc!

Ha ha, suy nghĩ một chút đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc a...

Trình Chi Ngôn nhìn khóe môi Tiểu Thỏ không tự giác thoáng cười, nhíu mày nói: "Em vui vẻ cái gì a??"

"Không có gì." Tiểu Thỏ trở tay ôm Trình Chi Ngôn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt khát khao nhìn anh nói: "Đi nha đi nha, chúng ta đi công viên trò chơi nha!!"

Có thể Trình Chi Ngôn là bị cô cọ sát không có biện pháp, đành phải gật đầu nói: "Được được, nếu như thành tích thi tháng lần này tốt liền mang em đi."

" Cái gì kêu khảo được tốt a?? Hạng nhất toàn lớp em nhất định thi không tới a, phía trước có hai người bá chủ học Cố Ninh Thư còn có Trình Thi Đồng ở đây!" Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp mặt, đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn nói.

" Thi đến trước năm liền mang em đi, yêu cầu này không cao đi??" Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Trước năm a..."

Tiểu Thỏ nhíu mày, đếm trên đầu ngón tay tính, cuộc thi lần trước là toàn lớp mười hai, phía trước cô có mười một người, thành tích trong đó dị thường ổn định đại khái có sáu bảy người...

A a a a!!

Muốn thi được trước năm cảm giác cũng rất khó a!

Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay tóm lấy tóc mình, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp tiếp tục nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Có thể trước mười hay không a?? Em cảm giác ngoại trừ Cố Ninh Thư cùng Trình Thi Đồng còn có vài cái trùm học che ở trước mặt em a."

"Em cũng có tiềm lực trở thành trùm học." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, không phải em còn có thaafy giáo ưu tú là anh phụ đạo ở đây sao?"

"Anh gọi biến thái được chứ..." Tiểu Thỏ nhìn tươi cười bên môi Trình Chi Ngôn, nhịn không được nho nhỏ nói thầm.Trình Chi Ngôn lúc trong trường học, nếu như gặp huống cô không làm xong quá nhiều bài tập, là có thể vụng trộm làm một phần, sau đó sẽ đem bài tập mang đi học chép một phần, nhưng mà chỉ cần Trình Chi Ngôn vừa về đến nhất định sẽ kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô viết xong toàn bộ bài tập không rơi một chữ.

A... A... A...... Này quả thực quá thống khổ rồi.

"A......Thi không tới trước năm cũng không có sao, vậy thì ở nhà ngốc, không đi công viên trò chơi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh tươi cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói.

Rõ ràng là nghe qua cực kỳ ôn nhu, nhưng mà không biết vì sao Tiểu Thỏ cảm thấy phía sau lưng có cảm giác gió lạnh vù vù.

"Ha ha ha a... Nói cái gì a, vì đi công viên trò chơi,em cũng cần phải liều mạng a!!" Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, dùng cả tay chân từ trong lòng Trình Chi Ngôn bò ra ngoài, nằm ngửa vị trí bên cạnh anh, nhắm mắt lại, đắp kín mền nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm chúng ta vẫn lại là đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai dậy thật sớm ôn tập."

"A..."

Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, sau đó thanh âm vang lên cách bên tai mình một centimeter nói: "Thật sự là đáng tiếc a, ngày mai anh vốn định mang em đi tìm Hạ Phong chơi đùa, em đã nghĩ ngốc ở nhà ôn tập như vậy, vậy cũng chỉ có thể mình anh đi ra ngoài."

Tiểu Thỏ phút chốc mở to mắt, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ nói: Trình Chi Ngôn!Anh cố ý!"

"Không có a." Tươi cười khóe miệng Trình Chi Ngôn vô cùng sáng lạn, đôi mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ nằm ở bên cạnh mình, cười tít mắt nói: "Anh vốn là định nói cho em, đáng tiếc anh còn chưa nói em cũng đã trước tiên là nói về em muốn ở nhà ôn tập, ai... Đối với học sinh vì học tập mà buông tha chơi đùa, từ trước đến nay tình cảm anh quý trọng giống như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt a..."

"Im miêng cho em...." Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm gần như từ trong kẽ răng bay ra nói: "Nếu như anh không mang theo em đi chơi, em liền đi nói cùng Trình ba ba, anh phi lễ ( sàm sỡ) em!!"

". . ."

Trong phòng lập tức liền yên lặng lại.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu mới cúi đầu toát ra một câu nói: "Em là học của ai a? ?"

". . ." Vẻ mặt trên mặt Tiểu Thỏ thay đổi.

Không xong, không nghĩ qua là liền học đầu môi chót lưỡi của Trình Thi Đồng tới đây rồi. . .

"Được rồi. . ." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Vậy thì mang em ra ngoài đi."

"Ha ha..." Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, mắt thấy Trình Chi Ngôn đồng ý, vội vàng xoay người một cái nằm xuống giả vờ ngủ thiếp đi.

Nhưng mà. . .

Người nào đó ngồi ở bên cạnh cô nhìn chăm chú vào cô, vẻ mặt cười xấu xa tiến đến trước mặt cô, nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào vành tai trắng nõn của cô, thanh âm trầm thấp mang theo một chút mê hoặc nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi đều nói anh sàm sỡ em, nếu như anh không làm chút gì mà nói chẳng phải là đảm đương không nổi cái việc này??"

". . ."

Thân thể Tiểu Thỏ lập tức liền cứng lại rồi.

Hô hấp ấm áp của anh dọc theo lỗ tai xinh xắn của cô một đường đến trên cổ thon dài.

Tiểu Thỏ "Hô" một phen xoay người lại, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn anh nói: "Anh làm gì? ?"

"Sàm sỡ em." Trình Chi Ngôn khẽ ngẩng đầu, khóe môi mỏng mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn cô.

"Anh.... Nói đùa? ?"

"Em cảm thấy thế nào?"

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô vẻ mặt lo lắng nhịn không được nghĩ tiếp tục đùa cô.

" Nhưng mà...." Tiểu Thỏ vẻ mặt có vẻ đăm chiêu nhìn anh, sau một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng nói: "Em không sao...Em chính là lo lắng đến lúc đó anh sàm sỡ đến một nửa, lại muốn đi tắm nước lạnh... Dù sao hiện tại thời tiết cũng lạnh rồi.... Luôn tắm nước lạnh mà nói sẽ bị cảm."

"...."

Tươi cười trên mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt liền cứng lại rồi.

Tiểu Thỏ nhìn anh cứng ở đàng kia, bất động hồi lâu, nhịn không được lại đáng đánh đòn hỏi một câu: " Anh nước chanh??Anh còn muốn tiếp tục sàm sỡ em hay không?? Nếu như không sàm sỡ mà nói, vậy anh để em ngủ trước."

". . ."

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn trừng mắt một lúc lâu, rốt cục bất đắc dĩ trở mình, không rên một tiếng nằm xuống, đắp kín mền, nhắm mắt lại.

"Ai?" Tiểu Thỏ có chút hiếm lạ nhìn anh, "Anh nước chanh, sao anh không nói lời nào a? ?"

"Đi ngủ."

Thanh âm Trình Chi Ngôn rầu rĩ hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu.

"A.... . ." Tiểu Thỏ vốn còn muốn tiếp tục đùa Trình Chi Ngôn vài câu, nhưng mà suy nghĩ đến lần trước anh hung tợn nói với mình, chỉ là "Tạm thời" không tính toán xuống tay với cô, cô liền phẫn nộ nằm xuống.

Hai người bọn họ liền nằm song song như vậy, người nào cũng không nói gì.

Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn rốt cục đưa tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi, một cánh tay kia xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc lúc nào em mới có thể lớn lên? ? Anh đã đợi em mười hai năm rồi."

Tiểu Thỏ giật mình, không biết vì sao, nghe được ngữ khí anh như vậy nhịn không được cảm thấy có chút đau khổ trong lòng, cô trở tay ôm lấy Trình Chi Ngôn, vùi đầu ở trong ngực anh ấm áp nói: "Nhanh lắm, anh chờ một chút. . ."

Thanh âm của cô dừng một chút, qua một lúc lâu sau, mới nhỏ như muỗi kêu nói: "Nếu như anh thật sự đợi không được mà nói... Thực ra hiện tại em... Coi như là trưởng thành...."

Trong phòng nhất thời lại là một mảnh an tĩnh.

Tiểu Thỏ sau khi nói xong câu đó, có chút lo lắng nhìn Trình Chi Ngôn, hoàn toàn không biết kế tiếp anh sẽ trả lời thế nào thế nào.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, trong ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy đột nhiên làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy được có chút xấu hổ.

"Cái kia...Em.... Cái kia...." Cô có chút nói năng lộn xộn nói chuyện, muốn cố gắng phá vỡ trầm mặc khiến người xấu hổ này.

"Anh biết rõ." Nhưng mà Trình Chi Ngôn tại lúc cô bối rối lúng túng đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô, cười nói: "Ngủ đi, thời gian không còn sớm rồi."

"..."

Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của anh, "Anh biết cái gì rồi hả??"

"Anh biết hiện tại em xem như đã trưởng thành." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ôm cô vào trong chăn, thuận tay tắt đèn.

Một mảnh bóng tối, Tiểu Thỏ chỉ có thể nghe được tiếng Trình Chi Ngôn hít thở đều đều vang lên bên tai mình.

"Vậy anh...." Tiểu Thỏ chần chờ mở miệng, cảm thấy nếu như mình chủ động hỏi Trình Chi Ngôn, chẳng lẽ anh không định làm chút gì với em mà nói, cảm giác sẽ rất kỳ quái...

" Tiểu Thỏ." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà mang theo một chút ôn nhu đột nhiên vang lên trong bóng đêm.

"Uh'm??"

"Nếu như mẹ em kết hôn với bác sĩ Từ mà nói, có phải các em liền muốn dọn đi nhà chú ấy ở hay không?"

"Cái này..."

Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, cô thật đúng là không suy nghĩ vấn đề này.

Dường như.... Mẹ cùng chú Từ cũng không có nói đến chuyện này.

"Cái này em cũng không biết a..." Tiểu Thỏ trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong bóng đêm, nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Cũng có khả năng hai người bọn họ cùng nhau mua cái phòng ở mới, sau đó cùng nhau trang trí, cùng nhau xây dựng một cái gia đình hoàn toàn mới??"

"Uh'm..." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, cánh tay thon dài ôm ôm cô hướng tới trong lồng ngực mình, thanh âm trầm giọng nói: "Đừng rời khỏi anh."

Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, lập tức đưa tay ôm eo, của anh, chôn đầu ở ngực của anh, gật đầu nói: "Uh'm, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nước chanh."

Sau đó Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn còn nói một chút gì, nhưng mà cô không nhớ rõ, bởi vì nói xong cô cảm thấy chính mình buồn ngủ quá vô tình liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại bên ngoài một mảnh ánh mặt trời sáng lạn.

Trình Chi Ngôn đứng ở giữa một mảnh ánh nắng quay đầu, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm nhìn cô mỉm cười nói:: "Thức dậy??"

Tiểu Thỏ đưa tay che khuất ánh mặt trời chói mắt kia, cánh tay kia chống thân thể của chính mình ngồi dậy nói: "Mấy giờ rồi??"

"Hơn chín giờ." Trình Chi Ngôn đi đến bên giường, ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo đôi má Tiểu Thỏ nói: "Cảm giác không cần đi học có phải tốt lắm hay không??"

"Uh'm!" Tiểu Thỏ gật đầu, cười hì hì lên tiếng, còn chưa mở miệng nói chuyện liền nghe được trên ban công Trình Chi Ngôn truyền đến "Đông" một tiếng, ngay sau đó một cái đầu từ trong khe cửa ban công anh dò xét tiến vào, giọng quái lạ nói: "Tôi nói như thế nào sáng sớm đi trong phòng cô tìm cô không thấy người đâu, thì ra cô ở chỗ này??"

" Cảnh Thần??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở cửa ban công, vẫn mặc toàn thân tây trang như cũ, hơi run sợ một phen nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

" Không chuyện gì, chính là gọi cô ăn điểm tâm." Từ Cảnh Thần đi vào phòng Trình Chi Ngôn thật giống như vào trong phòng mình, "Mẹ cô đi làm, điểm tâm trên bàn tôi không thích ăn, chị Tiểu Thỏ, chị dẫn em ra ngoài ăn cơm nha??"

Từ Cảnh Thần một tiếng chị Tiểu Thỏ, gọi lông tơ toàn thân Tiểu Thỏ đều đã thẳng đứng lên.

Hàng này lại có chủ ý gì.

"Ách. . . Uh'm. . . Được, tôi mời cậu ăn điểm tâm, đúng lúc còn có anh nước chanh, chúng ta cùng đi đi." Tiểu Thỏ lắp bắp lên tiếng, thuận tay túm chặt cánh tay Trình Chi Ngôn.

"A.... . ." Từ Cảnh Thần liếc mắt nhìn anh, cũng không nói cái gì chỉ là gật gật đầu.

Ở ngoài tiểu khu không xa liền có một loạt quán ăn sáng, Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần tùy tiện tìm một quán ngồi xuống, chọn vài thứ, liền bắt đầu ăn.

Tất cả trong quá trình ăn điểm tâm ánh mắt Từ Cảnh Thần liền không ngừng đánh giá qua lại trên người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ.

Đánh giá nhiều, Tiểu Thỏ nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nhìn cậu hỏi: "Cậu nhìn cái gì a? ?"

" Hai người..." Thanh âm Từ Cảnh Thần dừng một chút, sau đó giống như vẻ mặt vô ý hỏi: "Đã phát sinh qua quan hệ rồi hả ? ?"

"Phốc - -" một tiếng, một ngụm sữa đậu nành Tiểu Thỏ vừa mới uống vào trong miệng liền trực tiếp phun ra.

". . ."

". . ."

Từ Cảnh Thần ngồi ở đối diện Tiểu Thỏ đưa tay lau sữa đậu nành bị phun trên mặt nói: "Cô kích động cái gì? ?"

"Cậu nói bừa cái gì! ?" Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay túm một tờ giấy lau mặt tới, xoa xoa miệng mình, trừng mắt nhìn cậu, đè thấp thanh âm nói: "Cậu mới bao nhiêu tuổi a, cậu biết cái gì kêu phát sinh quan hệ? ?"

" Đây có cái gì không hiểu?" Từ Cảnh Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói: "Phát sinh quan hệ chính là MAKE-LOVE a, thời cổ gọi động phòng, hiện đại uyển chuyển một chút gọi là quan hệ vợ chồng, trắng ra một chút liền gọi là làm.... Ưm ưm. . . Ưm. . ."

Từ Cảnh Thần còn chưa nói xong miệng đã bị Tiểu Thỏ trực tiếp cầm một khúc bánh quẩy nhét vào.

" Được rồi được rồi, tôi đã hiểu cậu biết cái gì gọi phát sinh quan hệ, không cần giải thích tường tận như vậy cho tôi." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn Từ Cảnh Thần, trong lòng chỉ cảm thấy hiện tại trẻ em cũng trưởng thành sớm quá."

"Biết liền tốt." Từ Cảnh Thần đưa tay lấy khúc bánh quẩy Tiểu Thỏ nhét vào trong miệng mình ra, có chút ghét bỏ ném nó đến trên bàn, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Cô còn vị thành niên đi?? Hai người phát sinh quan hệ mà nói, có làm biện pháp phòng tránh có thai hay không a? ?"

". . ."

". . ."

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nháy mắt không biết nói gì nhìn cậu.

"A.... . . Cho dù cô không hiểu, anh nước chanh cô hẳn là biết đi, dù sao anh đều đã lớn như vậy rồi...." Từ Cảnh Thần nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ ngớ ra, còn tưởng rằng cô là không biết, vì thế liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía Trình Chi Ngôn.

Bọn họ yên lặng hồi lâu, Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được giật giật khóe miệng hướng tới Từ Cảnh Thần bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, tạm thời tôi còn chưa cầm thú đến nỗi sẽ xuống tay với thiếu nữ chưa thành niên, cho nên..."

Từ Cảnh Thần giật mình ánh mắt chuyển hướng Tiểu Thỏ.

Hai người vậy mà chưa phát sinh quan hệ? ?

Tiểu Thỏ có chút quẫn bách nhìn Từ Cảnh Thần, trong đầu không ngừng tái hiện lời nói Trình Chi Ngôn vừa rồi:

Tôi tạm thời còn không có...

Tôi tạm thời...

Tạm thời....

Cho nên ý tứ tạm thời chính là có lẽ có một ngày nhịn không được sẽ thú tính hả??

Tiểu Thỏ rút rút miệng mình, cúi đầu yên lặng uống một ngụm sữa đậu nành.

Không nghĩ tới Từ Cảnh Thần vậy mà vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ rất lâu, gằn từng chữ hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Ý tứ chính là...Anh còn chưa xuống tay với Tiểu Thỏ??"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn không mặn không nhạt lên tiếng.

"Cho nên... Ý tứ chính là....Anh thực ra.... Vẫn lại là một cái.... Lão xử nam??" Từ Cảnh Thần giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo nói ra, nhưng mà ba chữ sau cùng kia vẫn lại là bị cậu tăng thêm ngữ điệu.

"Phốc - -" một tiếng, sữa đậu nành vào trong miệng Tiểu Thỏ vừa mới uống lại phun ra.

"..."

Từ Cảnh Thần lại đưa tay lau sữa đậu nành bị phun trên mặt mình, vẻ mặt không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cô có thể không cần phun sữa đậu nành hay không? Ghê tởm chết rồi..."

"Khụ khụ khụ..." Tiểu Thỏ túm giấy, sắc mặt xấu hổ lau cho Từ Cảnh Thần, sau đó bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể không cần lại thảo luận vấn đề này hay không??"

" Vậy cô muốn thảo luận cái gì??" Đôi mắt xinh đẹp của Từ Cảnh Thần nhìn Tiểu Thỏ, không hiểu ra sao nở nụ cười, sau đó lập tức lại kìm nén ý cười, đáng tiếc qua vài giây cậu lại nhịn không được bật cười.

Tiểu Thỏ bị cậu cười đến mức sợ hãi trong lòng.

"Cậu cười gì vậy??"

"Tôi..." Từ Cảnh Thần vừa cười vừa quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó liều mạng chịu đựng ý cười chính mình nói: "Tôi nhớ tới vừa rồi anh chính mình sẽ không cầm thú đến nỗi xuống tay với một thiếu nữ chưa thành niên....Tôi đột nhiên nghĩ đến, chờ cô trưởng thành, anh cũng hai mươi lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi.... Vẫn là một cái lão xử nam như cũ, ha ha ha ha...."

"..."

"..."

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí xung quanh chính mình dường như lập tức liền hạ nhiệt độ độ độ, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, đôi mắt trong suốt đang lộ ra hàn quang (ý lạnh) dày đặc.

"Cười đủ chưa?" Thanh âm Trình Chi Ngôn lạnh nhạt đột nhiên vang lên.

"Khụ khụ khụ..." Từ Cảnh Thần vội vàng ngừng tươi cười, vẻ mặt xin lỗi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Xấu hổ a, không cẩn thận nói lời nói thật, hi vọng anh không nên tức giận."

Trình Chi Ngôn híp híp mắt, nhìn tiểu quỷ chán ghét ngồi ở đối diện mình, đưa tay túm cánh tay Tiểu Thỏ, đứng lên nói: "Chúng tôi ăn no, cậu từ từ ăn đi."

"A..." Từ Cảnh Thần giật mình, nhìn Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, còn chưa kịp nói chuyện, liền trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn kéo Tiểu Thỏ lập tức đi ra ngoài.

Từ Cảnh Thần chớp chớp mắt, một bàn tay chống cằm nhìn bóng lưng bọn họ dần dần đi xa, khóe miệng gợi lên nhợt nhạt tươi cười, lẩm bẩm: "Như vậy liền tức giận nha, thật sự là một chút cũng không tốt đùa."

...

Ra khỏi cửa hàng ăn sáng, Tiểu Thỏ thất tha thất thểu theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn.

Cô thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn quay mặt, trong lòng nhịn không được đánh trống đại.

Làm sao bây giờ a, anh nước chanh giống như tức giận....

Nhưng mà nói đi nói lại cô vốn còn không có suy nghĩ mấy vấn đề này....

Vừa rồi nghe Từ Cảnh Thần vừa nói như thế cô mới đột nhiên giật mình, chờ cô mười tám tuổi, anh nước chanh đã hai mươi lăm tuổi rồi...

Giống như... Giống như...

Bên trong cái thành phố nhỏ này, quá nhiều người tới hai mươi lăm tuổi đều đã kết hôn a. . .

Mà anh nước chanh. ..

Tiểu Thỏ lại ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua, buổi sáng giữa ánh nắng sáng lạn hình dáng anh rõ ràng quay mặt làm nổi bật bầu trời xanh thẳm, càng phát ra phong thái phi phàm của anh.

Không biết vì sao trong đầu Tiểu Thỏ vậy mà không tự chủ được lại hiện ra mấy chữ Từ Cảnh Thần vừa nói kia.

Lão... Xử. . . Nam. . .

"Phốc" một tiếng, Tiểu Thỏ nhịn không được vậy mà bật cười.

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua người nào đó đứng ở bên cạnh mình cười đến vẻ mặt bì ổi, thấp giọng hỏi: "Em cười cái gì? ?"

"Không có gì. . . Cái kia. . ." Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tươi cười trên mặt mình, ánh mắt nhìn quanh một phen, sau đó làm bộ đứng đắn nói: "Em suy nghĩ câu chuyện cười xem ngày hôm qua, thật thú vị."

". . ." Trình Chi Ngôn không nói gì.

"Nhưng mà nói đi nói lại, chúng ta cứ ném Từ Cảnh Thần ở bên trong như vậy sao? ? Mặc kệ cậu hả?" Tiểu Thỏ nhịn không được quay đầu nhìn quán ăn sáng kia một phen, Từ Cảnh Thần dường như đang ngồi ở trước bàn thoải mái nhàn nhã ăn bữa sáng.

" Mặc kệ nó." Trình Chi Ngôn rầu rĩ lên tiếng, túm cổ tay Tiểu Thỏ nói: "Đi thôi, anh mang em đi tìm Hạ Phong."

"A...." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Hai ngày cuối tuần Tiểu Thỏ trên cơ bản đều là đi theo Trình Chi Ngôn cùng Hạ Phong đi khắp nơi, cũng không biết Hạ Phong gần đây bận rộn cái gì luôn luôn mang theo hai người bọn họ đi một chút địa phương kỳ quái, ví dụ như phía dưới một cái vòm cầu nào đấy, hoặc là bên cạnh một cái cây nhỏ bên trong rừng cây nhỏ, hoặc là một tòa nhà cửa nóc nhà bị phá phía trên.

Tiểu Thỏ hỏi qua anh đây là đang làm gì, kết quả anh chỉ hướng tới Tiểu Thỏ cười tà mị, sau đó vẻ mặt thần bí nói câu: "Chờ qua một thời gian ngắn em liền biết."

Sau đó liền không có đoạn dưới.

Rất nhanh, Thứ hai lại bắt đầu đi học rồi.

Thứ năm cùng thứ sáu tuần này là ngày thi tháng.

Cho nên từ thứ hai nhóm người bạn cùng lớp Tiểu Thỏ liền tiến nhập trạng thái chiến đấu, lúc tan học trong lớp gần như không có ai đang nói chuyện, tất cả bạn học vùi đầu làm bài, làm bài lại làm bài.

Tiểu Thỏ nhìn phòng học an tĩnh, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng đang ra sức làm bài, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Đồng Đồng, cậu nói bọn họ có phải có phần khoa trương hay không, không phải là vì vài câu dùng vật lý thổ lộ như thế mà tích cực học tập như vậy chứ?"

Trình Thi Đồng từ biển đề thi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cậu còn không biết sao?Chú nhỏ nói, nếu lớp chúng ta thi tốt liền mang chúng ta đi công viên trò chơi chơi."

"Gì! ?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt không dám tin nhìn Trình Thi Đồng nói: "Anh nói lúc nào? Sao tớ không biết? ?"

"Ai nha. . ." Trình Thi Đồng lúc này mới như là nhớ tới cái gì, vội vàng đưa tay che miệng mình, lắc lắc đầu nói: "Tớ cái gì cũng chưa nói, thật sự, vừa rồi cái gì cậu cũng chưa nghe thấy! !"

"Cậu thành thật khai báo cho tớ!" Tiểu Thỏ túm chặt tay áo Trình Thi Đồng, hùng hổ nói:" Rốt cuộc là nói lúc nào, vì sao cái gì tớ cũng không biết?"

" Chính là... Buổi sáng... Buổi sáng..." Trình Thi Đồng chớp chớp mắt, cười gượng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lúc chú nhỏ tiến vào phòng học không phải cho cậu đi văn phòng cầm bài kiểm tra giúp chú à?"

  "Uh'm!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, là có có chuyện như vậy, sáng sớm buổi sáng hôm nay Trình Chi Ngôn liền đến phòng học, chỉ đích danh cô đi văn phòng lấy bài thi Chủ nhật anh chữa xong tới đây giúp anh phát.

Lúc ấy cô từ văn phòng trở về, mới vừa đi đến cửa phòng học liền nghe bên trong phòng học truyền ra từng đợt tiếng hoan hô, nhưng mà cô vừa mới đi vào những cái tiếng hoan hô này liền nháy mắt biến mất.

Vốn cô còn đang tò mò rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng mà nhìn mặt bạn cùng lớp dường như không có việc gì cô cũng quên hỏi.

" Chính là lúc cậu đi lấy bài thi chú nhỏ nói, nếu lần này thành tích thi tháng lớp chúng ta tốt mà nói, chú liền mang chúng ta đi chơi! Hơn nữa còn là đi công viên trò chơi!" Trình Thi Đồng chần chờ một chút, còn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Ai, cậu đừng nói cho chú nhỏ tớ đã nói cho cậu a."

" Vì sao?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô.

" Không vì sao, dù sao cậu đừng nói cho chú là được." Trình Thi Đồng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Cậu liền làm bộ cái gì cũng không biết cũng nghìn vạn lần đừng tìm chú nhỏ giằng co a!"

"A......" Tiểu Thỏ không hiểu ra sao gật gật đầu.

Rất nhanh, thi tháng đến.

Lại rất nhanh thi tháng lại qua.

Sau khi thi tháng chấm dứt không vài ngày thành tích liền xuất hiện.

Học sinh lớp một cao nhất vậy mà nhận hết bảy danh ngạch (xếp hạng) trong trước mười người, thuận tiện còn nhận hết ba mươi hai danh ngạch, lại càng lấy toàn lớp thi được trước một trăm danh ngạch oanh động toàn bộ ngôi trường.

Trình Chi Ngôn cười tít mắt đứng ở trên bục giảng tuyên bố thành tích cuộc thi lần này, phía dưới bục giảng từng đợt tiếng hoan hô không dứt bên tai.

Cuối cùng hai tay anh hướng tới không trung đè nói: "Xét thấy thành tích thi tháng lớp chúng ta lần này đặc biệt xuất sắc, thầy quyết định Chủ nhật mang các em đi công viên trò chơi dạo chơi."

"Nha - -!!"

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy tiếng hoan hô điếc tai nhức óc bên tai, ầm ĩ gần như có thể làm nóc nhà phòng học xốc hết lên.

Giữa một mảnh tiếng hoan hô, ánh mắt Trình Chi Ngôn vượt qua khuôn mặt tươi cười của Trương Đồng hướng tới Tiểu Thỏ bên này nhìn qua, nhưng mà, anh tưởng rằng có thể thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Tiểu Thỏ lại cũng không có xuất hiện, thay thế là cô hướng tới chính mình lộ ra vẻ mặt mỉm cười.

Buổi chiều tan học, Tiểu Thỏ đeo cặp sách đi văn phòng Trình Chi Ngôn giống như thường ngày.

Trình Chi Ngôn đang ngồi ở phía sau bàn công tác cười tít mắt nói chuyện phiếm cùng Thân Tử Hạo, thấy Tiểu Thỏ đi vào hướng tới cô vẫy vẫy tay nói: "Tới đây."

Chờ Tiểu Thỏ đi đến cạnh anh, Trình Chi Ngôn mới hơi hơi nhíu mày nhìn cô hỏi: "Như thế nào, có thể đi công viên trò chơi chơi đùa, em một chút cũng không kinh hỉ ( ngạc nhiên + vui mừng) a??"

"Bởi vì..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, nghĩ nghĩ vẫn lại là hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Vốn cho là hai người chúng ta đơn độc đi công viên trò chơi, không nghĩ tới vậy mà tất cả người trong lớp cùng đi."

Trình Chi Ngôn ngớ ra một phen, sau đó vẻ mặt bỡn cợt hướng tới cô cười nói: "Thì ra em muốn đơn độc ở chung cùng anh??"

"Em...." Tiểu Thỏ nhất thời có chút xấu hổ.

" Đợi một chút, hai người đang nói cái gì??" Thân Tử Hạo đột nhiên cắt ngang đối thoại hai người bọn họ nói: "Cái gì công viên trò chơi, cái gì tất cả lớp cùng đi?? Lớp các ngươi muốn đi công viên trò chơi ngoạn chơi??"

"Đúng a." Trình Chi Ngôn cười tít mắt hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Thành tích thi tháng lớp tôi không tệ, đúng lúc tổ chức một cái dạo chơi dẫn bọn họ đi chơi." 

 " Mang tôi đi! Mang tôi đi!" Thân Tử Hạo lập tức hưng phấn hướng tới Trình Chi Ngôn hét lên: "Tôi cũng muốn đi."

Trình Chi Ngôn vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh nói: "Anh đã lớn như vậy cũng muốn đi công viên trò chơi?"

"Tôi cái này gọi là tính trẻ con chưa hết a!!" Thân Tử Hạo vẻ mặt đắc ý nói: "Liền quyết định như vậy a, tôi cũng muốn đi!"

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhịn không được đồng thời lắc đầu.

Dạo chơi công viên trò chơi cuối cùng quyết định ở tại cuối tuần trời trong nắng ấm.

Vừa lúc thành phố Z liền có một cái công viên trò chơi cỡ lớn, cho nên Trình Chi Ngôn liền cùng các học sinh ước hẹn, chín giờ rưỡi buổi sáng thứ bảy tập hợp điểm danh phía trước tượng cỡ lớn cửa công viên trò chơi.

Đến buổi sáng thứ bảy.

Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ còn có Thân Tử Hạo khoảng chín giờ đã đến cửa công viên trò chơi.

Công viên trò chơi chín giờ rưỡi mở cửa, cho nên lúc này cửa chỉ có thưa thớt vài người.

Tiểu Thỏ bọn họ tìm chỗ mặt trời chiếu không tới ngồi xuống, sau đó Trình Chi Ngôn cầm chi phiếu trong tay hướng tới trong tay Thân Tử Hạo nhét nói: "Đi, mua vé."

"Trách?? Tôi??" Thân Tử Hạo nhìn tấm chi phiếu bị Trình Chi Ngôn nhét vào trong tay mình, không nói gì nói: "Vì sao là tôi?"

"Tôi phải ở chỗ này cùng bạn gái." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh nói: "Hơn nữa là chính anh yêu cầu đi theo chúng ta tới, dù sao cũng phải trả giá chút đi, đi mua vé, lại không tính cái gì việc khó."

"..." Thân Tử Hạo vẻ mặt không nói gì nhìn hai người bọn họ ngồi ở trên bậc thang, sau một lúc lâu rốt cục nhận mệnh (cam chịu số phận) gật đầu nói: "Được rồi, tôi đi mua."

Từ chín giờ đến chín giờ rưỡi ngắn ngủn nửa giờ đồng hồ, bạn cùng lớp Tiểu Thỏ lục tục đến đông đủ.

Thân Tử Hạo mua xong vé trở về, nhìn một dãy học sinh đứng chỉnh tề ở nơi đó điểm danh, nhịn không được giật giật khóe miệng đây cũng quá đầy đủ đi.

Học sinh Thân Tử Hạo liền hướng tới anh dùng lực phất phất tay nói: "Thầy giáo Thân! Thầy cũng đến đây a!!"

"Đúng!!" Thân Tử Hạo cười tít mắt hướng tới bọn họ đi tới, giơ giơ vé trong tay lên vừa mới chuẩn bị nói chuyện liền nghe được đám học sinh kia nói:

" Thầy giáo Thân quả nhiên yêu thích thầy giáo Trình a!!"

" Đây là tiết tấu sư mẫu đi theo nhóm người chúng ta cùng nhau ngoạn chơi nha!!"

"Đúng rồi đúng rồi, các cậu xem, hôm nay thầy giáo Trình mặc toàn thân màu đen, thầy giáo Thân mặc toàn thân màu trắng, hai người đứng chung một chỗ thật xứng a...!!"

"Ừ uh'm..."

Thân Tử Hạo đầu đầy hắc tuyến nghe đám học sinh kia thảo luận, nhịn không được tiếp tục giật giật khóe miệng, các ngươi đủ rồi a!!

Đừng suốt ngày đem anh cùng Trình Chi Ngôn phối thành một đôi có được hay không!!

Trình Chi Ngôn thấy Thân Tử Hạo cầm vé đã đi tới, liền quay đầu nhìn về các học sinh nói: "Được rồi, mọi người ngay ngắn lấy phiếu, mọi người xếp thành hàng chúng ta chuẩn bị đi kiểm tra vé a."

"Được." Tất cả học sinh cùng lúc nói ra trả lời.

Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh Trình Thi Đồng, nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng ở đầu đội ngũ, trong lòng cân nhắc một lát làm sao mới có thể đi đến cùng Trình Chi Ngôn.

Chờ tất cả học sinh đều đã kiểm tra vé xong, sau khi tất cả mọi người vào công viên trò chơi, Trình Chi Ngôn cười tít mắt hướng tới bọn họ nói: "Được rồi, hiện tại có thể tự do hoạt động, bốn giờ chiều chúng ta tập hợp ở nơi này điểm danh, đều đã nghe rõ sao??"

" Nghe rõ rồi!!"

"Giải tán!" Trình Chi Ngôn ra lệnh một tiếng, tất cả học sinh nháy mắt liền tản ra bốn phía.

"Bạch Tiểu Thỏ!! Bạch Tiểu Thỏ!! Tới bên này, chúng ta cùng chơi thuyền hải tặc không trung bên kia có được hay không?"

Tiểu Thỏ vừa mới chuẩn bị hướng tới Trình Chi Ngôn đi qua liền nghe được nữ sinh lớp cô ở chỗ không xa gọi cô.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, Trình Thi Đồng cũng đứng ở bên kia, Cố Ninh Thư cũng không có ở bên cạnh cô.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước cách đó không xa.

Trong mắt anh mang theo mỉm cười dường như đang nói, đi thôi, chơi cùng các cô ấy trước.

" Được! Tới rồi!" Tiểu Thỏ khẽ cắn môi xoay người hướng tới đám nữ sinh kia đi qua.

Nữ sinh lớp các cô vốn cũng chỉ có mười mấy người, giờ phút này các cô đã có tám người đi cùng một chỗ.

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua trái phải trước sau, uh'm, cơ bản đều là mấy người bình thường chơi cùng chính mình không tệ.

Đến thuyền hải tặc không trung xếp hàng.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua thuyền hải tặc Thác Mã Tư quay người ba trăm sáu mươi độ đủ loại ở trên không trung, chỉ cảm thấy người còn không có đi lên đã là một mảnh hoa mắt chóng mặt rồi.

"Ai nha, làm sao đội ngũ xếp hàng dài như thế...." Các cô nhìn thoáng qua người xếp hàng phía trước, lại nhìn thoáng qua bảng bên cạnh mình, phía trên viết:

Nơi này cách người bắt đầu trò chơi còn có bốn mươi phút.

" Chính là a, rõ ràng chúng ta chín giờ rưỡi mới vừa mở cửa liền kiểm tra vé vào, không nghĩ tới phía trước chúng ta vậy mà lập tức liền nhiều người như vậy." Một người nữ sinh khác ăn khớp nói.

"Hôm nay vốn là cuối tuần, nhiều người là bình thường." Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua đầu người chi chít phía trước, nhún vai bất đắc dĩ nói: "Thôi, chúng ta liền xếp hàng ở chỗ này đi."

"Được rồi..."

Tám người lập tức liền nghỉ ngơi.

Tiểu Thỏ cảm thấy được đứng xếp hàng có chút nhàm chán, đang nghĩ ngợi muốn gửi tin nhắn cho Trình Chi Ngôn đùa giỡn anh một chút hay không, đột nhiên nghe được một cái nữ sinh khác nói: "Ai... Cũng không biết bạn gái thầy giáo Trình chúng ta rốt cuộc lớn lên trông thế nào, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua bạn gái thầy tới trường học tìm thầy, cảm giác thần bí a!"

" Đúng đúng, tớ siêu cấp tò mò với bạn gái thầy giáo Trình a!" Lại một người nữ sinh phụ họa nói.

Trình Thi Đồng quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình, trên mặt mang theo một nụ cười quỷ dị hướng tới cô cười cười.

Tiểu Thỏ vội vàng cất điện thoại di động.

"Ai... Cho dù là thầy giáo Trình có bạn gái, tớ còn rất thích thầy a! Nếu như sau này bạn trai tớ có thể đẹp trai giống thầy giáo Trình như vậy, tớ sống ít mười năm cũng nguyện ý a!!"

"Thầy giáo Trình không riêng gì đẹp trai, được chứ! Nghe nói thầy giáo Trình trước kia cũng là ở trường học là chúng ta, thành tích thi vào trường cao đẳng trường đại học hạng nhất cả năm cấp, nhưng mà nghe nói thầy vì bạn gái của thầy không có đi Bắc Kinh, mà là ở lại trong tỉnh, đi Nam đại."

"Ai?? Làm sao mà cậu biết??"

"Ha ha... Tin tức nhỏ...."

"Thầy giáo Trình thâm tình a!! Nếu như thầy vẫn là là độc thân mà nói, thật muốn thổ lộ với thầy!!"

" Đúng vậy a!!"

Mấy nữ sinh cười hì hì phụ họa nói.

"Không bằng, chúng ta liền hướng thầy giáo Trình thổ lộ một lần đi??" Đột nhiên có người nữ sinh đề nghị nói: "Dù sao thầy giáo Trình đã có bạn gái chúng ta đều không có hi vọng, nhưng mà dù sao vẫn không thể ngay cả cơ hội thổ lộ cũng không cho chúng ta đi! Cho dù là bị từ chối cũng được a!!"

"A??" Có người chần chờ một phen nói: "Như vậy không tốt lắm đâu... Về sau tiết học thầy giáo Trình có thể xấu hổ hay không a..."

"Ai nha, sẽ không a, cùng lắm thì sau khi chúng ta thổ lộ, nói cùng thầy giáo Trình là chơi trò chơi thua, bị buộc thổ lộ."

"Đúng rồi, như vậy thầy giáo Trình cũng sẽ không để ở trong lòng, hơn nữa chúng ta dùng một cái dãy số xa lạ gọi điện thoại cho thầy, thầy lại không biết là ai thổ lộ!"

"Ừ uh'm! !"

Mấy nữ sinh kia nhao nhao gật đầu đồng ý.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến.

Các học sinh, các cậu thảo luận chuyện thổ lộ như thế nào trước mặt bạn gái chính quy người ta, như vậy thật sự tốt sao! ?

Tiểu Thỏ đành phải đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Trình Thi Đồng, kết quả lại thấy người này vẻ mặt nóng lòng muốn thử, hai mắt vậy mà phát sáng.

"Tớ nói..." Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Trình Thi Đồng nói: "Cậu biểu hiện kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ cậu còn muốn thổ lộ với chú nhỏ sao? ?"

"Kia đương nhiên!" Trình Thi Đồng đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Trong lòng tớ chú nhỏ vẫn là người tớ yêu nhất!! Cố Ninh Thư đều phải xếp phía sau chú, hơn nữa, dù sao là dùng dãy số xa lạ hướng chú nhỏ thổ lộ, đến lúc đó tớ nắm cổ họng nói chuyện với chú, chú nghe không biết tớ là ai!"

". . ."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.

" Được, liền quyết định như vậy, vậy chúng ta để cho người nào tới thổ lộ trước? ?"

Ngay tại lúc cô nói chuyện với Trình Thi Đồng đã có nữ sinh đem chuyện này quyết định.

Nhưng mà, những lời này cô mới vừa hỏi xong, mấy nữ sinh vừa rồi còn đang líu ríu nói không ngừng nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

"Oa, không ai nguyện ý thổ lộ thứ nhất sao? ?" Nữ sinh kia chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn một vòng trên người mấy bạn học.

Cái này. . .

Mấy nữ sinh khác nhất thời đưa mắt nhìn nhau.

Vừa rồi thảo luận bộ dáng còn khí thế ngất trời, hiện tại một khi chuẩn bị bắt đầu thực tiễn mọi người liền lập tức không lên tiếng.

Dù sao loại chuyện thổ lộ cùng giáo viên này, suy nghĩ một chút, thảo luận một chút là không có quan hệ gì, nhưng mà muốn đi làm mà nói.... Các cô vẫn là cảm thấy .... Không có lá gan kia a. . .

Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua lẫn nhau, không nói gì.

"Ai nha. . . Loại chuyện thổ lộ này..... Có một người làm đại diện thì tốt rồi, không nhất định phải mỗi người đều hướng thầy giáo Trình thổ lộ??" Có nữ sinh yếu ớt mở miệng nói.

" Đúng nha!! Chúng ta phái một đại diện thì tốt rồi thôi! !"

Đề nghị vừa rồi lập tức có người phụ họa.

" Đại diện a. . ." Ánh mắt người nữ sinh nói chuyện kia dạo qua một vòng trên người tất cả, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Người nào nguyện ý làm đại diện?"

". . ."

". . ."

Trả lời cô là một mảnh trầm mặc.

"Thật là, như thế nào đến chỗ mấu chốt đều nhát gan!!"

" Nếu không thì cậu làm đại diện, cậu thay nhóm người chúng tớ thổ lộ! !"

"Không cần. . . Tớ xấu hổ. . ."

" Vậy làm sao bây giờ. . ."

Ánh mắt mấy nữ sinh nhìn nhau một hồi, đột nhiên có người nói: "Không bằng liền búa kéo vải, người thua cuối cùng kia đi thổ lộ cùng thầy giáo Trình!!"

"Ý kiến hay! !"

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn mấy nữ sinh nhìn lại bắt đầu hưng phấn lên, không biết vì sao trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm không tốt.

Búa kéo vải a. . .

Hạng nhất trò chơi đoán số này, cô từ nhỏ đến lớn gần như liền không có thắng qua.

"Vậy thì quyết định như vậy a!!" Lập tức có người vươn tay đi ra, hướng tới mọi người nói: "Tới, tớ đếm một hai ba mọi người cùng nhau ra! !"

" Được!!" Người nữ sinh gật gật đầu.

"Một hai ba! Búa kéo vải!!"

Cùng với cô hô một tiếng, mọi người đều đưa bàn tay mình ra.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua, tám người bên trong có ba người ra kéo, năm người ra vải, vậy mà không ai ra búa....

"Ha ha ha, năm người các cậu thua, các cậu tiếp tục" Ba người ra kéo kia lập tức cao hứng trở lại, cảm giác kia liền giống như chính mình đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tiểu Thỏ nhìn mình ra vải, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, tiếp theo nhất định phải ra búa.

"Tới tới tới, năm người các cậu, búa kéo vải!!" Người nữ sinh vừa rồi hô khẩu hiệu kia lại hô một tiếng.

Năm người còn lại đồng thời đưa tay.

Tiểu Thỏ nhìn hai người búa, ba người vải, chỉ cảm thấy trước mắt mình đen thui, hận không thể ngất đi.

"Bạch Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng, hai cậu thua!!" Mấy nữ sinh bên cạnh kia nhất thời cao hứng trở lại, vội vàng túm hai cái cánh tay các cô hưng phấn nói: "Mau, hai người nhanh lên, người nào liền người đó đi thổ lộ."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng đứng ở đối diện chính mình, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, xong rồi xong rồi, từ nhỏ đến lớn cô cùng Trình Thi Đồng chơi đoán số, cho tới bây giờ đều không có thắng qua....

"Ha ha Tiểu Thỏ đến đây đi!!" Trình Thi Đồng vẻ mặt cười xấu xa nhìn Tiểu Thỏ, vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Xấu hổ a, xem ra nhất định là cậu đi thổ lộ cùng thầy giáo Trình rồi."

"..."

Tiểu Thỏ nhìn tươi cười trên mặt Trình Thi Đồng, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về.

"Đến đây đi, đến đây đi! Bạch Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng, hai người các cậu a!!" Sáu gười nữ sinh bên cạnh lập tức liền hưng phấn lên, dù sao các cô đều đã thoát khỏi nguy hiểm đi về phía thầy giáo Trình thổ lộ, chỉ cần nhìn người khác thổ lộ là được, đến lúc đó bị từ chối dù sao cũng không phải các cô.

"Tới, một hai ba, búa kéo vải!!" Có người hô khẩu hiệu thay các cô.

Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng đồng thời đưa tay.

Sau đó...

Tiểu Thỏ nhìn chính mình kéo, Trình Thi Đồng quả đấm (búa), nháy mắt liền suy sụp.

"Bạch Tiểu Thỏ!! Chúc mừng cậu, đạt được cơ hội hướng thầy giáo Trình thổ lộ một lần!!" Các nữ sinh kia nhìn Tiểu Thỏ ra kéo, một đám vui vẻ lên.

"Không được... Không tính!!" Tiểu Thỏ ngoan cường vùng vẫy nói: "Chuyện hướng thầy giáo Trình thổ lộ quan trọng như vậy làm sao có thể một ván quyết định thắng thua a, ít nhất cũng cần phải ba ván hai thắng a!!"

"Cái này..." Mấy nữ sinh liếc nhìn nhau không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Trái lại Trình Thi Đồng vẻ mặt cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không sao, ba ván thắng hai liền ba ván thắng hai, cho dù là năm ván thắng ba cậu cũng thua bởi tớ! Yên tâm đi!!"

"..."

Tiểu Thỏ nhìn tươi cười đáng đánh đòn kia của Trình Thi Đồng, yên lặng hướng về phía trời cầu nguyện lần này nhất định phải thắng!!

Nhưng mà...

Trời xanh hiển nhiên là cũng đi nghỉ ngơi cuối tuần, căn bản là không có nghe Tiểu Thỏ cầu nguyện.

Bởi vì...

Hai lần phía sau cũng là vẫn thua bởi Trình Thi Đồng như cũ.

"Ha ha..." Trình Thi Đồng đắc ý nhìn Tiểu Thỏ nói: "Như thế nào, ngoan ngoãn đi thổ lộ cùng thầy giáo Trình đi, hiện tại cho dù là nghĩ muốn đổi thành năm ván thắng ba cũng vô dụng, cậu đã thua liền ba ván rồi!!"

"Gào khóc oa!! Thổ lộ thổ lộ thổ lộ!!" Mấy nữ sinh khác nhất thời giống đánh máu gà, các cô vây quanh Tiểu Thỏ, cổ động cố lên đủ loại cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro