Phần 61:Được Anh Đồng Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ách. . . Thổ lộ gì gì đó. . ." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đầu người xếp hàng phía trước, mẹ, còn thật dài a. . .

Sớm biết liền không xếp hàng ở trong này a. . .

"Đến đây đi, đừng thẹn thùng!" Một người nữ sinh cầm một cái điện thoại di động từ trong túi nhét vào trong tay Tiểu Thỏ nói: "Dùng cái điện thoại này, số điện thoại tớ mới vừa làm số mới, lúc nhập học không có đăng ký cái dãy số này, bảo đảm thầy giáo Trình không biết là ai gọi!!"

....

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, nhưng mà ̣ thanh âm của cô, Trình Chi Ngôn có thể nghe ra a.

"Ai, nhanh lên." Trình Thi Đồng đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ nói: "Nếu như cậu sợ bị thầy giáo Trình nghe ra cậu là ai, cậu liền thay đổi tiếng đi."

" Chính là chính là!!" Nữ sinh khác vội vàng phụ họa.

Tiểu Thỏ cầm cánh tay kia dở khóc dở cười, sau một lúc lâu rốt cục khe khẽ thở dài một hơi nói: "Được rồi, thổ lộ như thế nào các cậu nói đi!"

"Ưm. . ."

Ánh mắt mấy nữ sinh kia xoay xoay, sau đó vỗ tay một cái hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cậu nói, "Thầy giáo Trình, em thích thầy thật lâu, sau này em muốn gả cho thầy!' như thế nào?"

"Ý kiến hay! Ý kiến hay! !"

Những người khác nhao nhao vỗ tay đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải chính mình đi thổ lộ.

"Này. . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, này cũng có chút quá cái gì kia???

" Được, đừng do dự, nhanh lên." Người nữ sinh đưa điện thoại di động cho cô, mắt thấy Tiểu Thỏ vẻ mặt do dự, dứt khoát rút điện thoại di động từ trong tay cô ra, lập tức bấm số điện thoại Trình Chi Ngôn, lại ấn nút gọi, sau đó đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, đè thấp thanh âm nói: "Được rồi, tớ gọi giúp cậu rồi."

". . ."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ hồi hộp sắp muốn nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài.

"Đô - - đô - - đô - - "

Điện thoại vang ba tiếng, bên kia tiếp nhận.

Trong loa truyền đến thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà ôn nhuận: "Uy, xin chào."

"Cái kia. . ." Tiểu Thỏ đầy đầy khẩn trương, vậy mà đã quên nắm cổ họng nói chuyện, cô quay đầu nhìn nhìn gương mặt bát quái xung quanh mình, đành phải kiên trì tiếp tục hướng tới bên kia điện thoại nói: "Thầy giáo Trình, em có lời muốn nói cùng thầy."

Trình Chi Ngôn tay cầm di động, nhìn trên màn hình điện thoại di động biểu hiện cái dãy số xa lạ kia, hơi hơi nhíu nhíu mày, trong điện thoại truyền đến đúng là thanh âm Tiểu Thỏ...

Cô không phải cùng đi chơi với nhóm học sinh nữ sao? ?

Nhưng mà anh chỉ thoáng ngớ ra chốc lát, liền mỉm cười nói: "Nói cái gì, em nói đi."

Nhóm người nữ đồng học bên cạnh Tiểu Thỏ nháy mắt ngừng hô hấp lại rồi, mỗi người trợn trắng mắt nhìn chằm chằm mặt Tiểu Thỏ, vẻ mặt tràn đầy đều là chờ đợi.

"Cái kia. . . Thầy giáo Trình. . ." Tiểu Thỏ nhìn ánh mắt tha thiết kia đành phải kiên trì hướng tới bên kia điện thoại thanh âm yếu ớt nói: "Em...Em...Em...Em thích thầy thật lâu rồi. . ."

Trình Chi Ngôn giật mình, khóe môi mỏng gợi lên một nét tươi cười nhàn nhạt, trong thanh âm mang theo ý tứ bỡn cợt lên tiếng nói: "A.... . ."

"Cái kia. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bạn học xung quanh.

"Nói mau a. . . Nói mau a. . ."

" Mau thổ lộ a. . ."

"Nói thầy giáo Trình em muốn gả cho thầy!!"

Mấy nữ sinh kia đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ thúc giục.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nghe tạp âm bên kia điện thoại, nhịn không được cười cười, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi.

"Cái kia... Thầy giáo Trình...Em.. Sau này em muốn gả cho thầy!!" Tiểu Thỏ nhìn dãy số trên di động trước mặt, cắn răng một cái, hướng tới bên kia điện thoại rống lớn nói.

Sau khi cô rống xong những lời này, chung quanh nháy mắt trở nên một mảnh im ắng, không ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, chờ Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại trả lời.

Trình Chi Ngôn cũng là sửng sốt một phen, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà sẽ gọi điện thoại nói cái này.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Ma Thiên Luân chuyển động chậm rãi bên trong công viên trò chơi, như dung nhập bối cảnh trời xanh, một trận gió thu thổi qua, trong không khí dường như mang theo một chút mùi sữa ngọt ngào.

Tiểu Thỏ có chút quẫn bách nhìn màn hình điện thoại di động.

Đều đã vài giây trôi qua, như thế nào bên kia điện thoại còn không có trả lời??

Anh có biết là chính mình gọi điện thoại hay không?

Anh có biết xung quanh chính mình còn có rất nhiều bạn học hay không??

Ngộ nhỡ anh nói, Tiểu Thỏ, lời này không phải mới trước đây em đã nói qua sao, cô nên làm cái gì bây giờ?

A a a a!

Đến lúc này, Tiểu Thỏ mới nhớ tới, bạn học căn bản không biết quan hệ chính mình cùng Trình Chi Ngôn a, ngộ nhỡ anh nước chanh nói lỡ miệng làm sao bây giờ??

Nhưng mà Tiểu Thỏ khẩn trương, đám nữ sinh kia càng khẩn trương.

Ánh mắt các cô nhìn chăm chú di động, lỗ tai mỗi người đều đã dựng thẳng, sau đó liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười từ điện thoại truyền ra nói: "Được, thầy biết rõ."

"Ách..." Tiểu Thỏ nghe trả lời của anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên tiếp tục nói chút gì.

" Nhưng mà bây giờ em còn nhỏ, chờ em trưởng thành lại thảo luận vấn đề này, được chứ?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn xuyên vào trong túi, một cánh tay kia cầm điện thoại, nhìn áng mây màu trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.

Ưm... Như vậy có tính bạn gái nhỏ của anh chủ động hướng anh cầu hôn không a??

" Được.... Được." Tiểu Thỏ theo anh nói, vội vàng lên tiếng, sau đó nói "Tạm biệt thầy giáo Trình" liền trực tiếp cúp điện thoại.

"A a a a a - - "Tiểu Thỏ mới vừa cúp điện thoại, những cái nữ sinh vây quanh ở bên cạnh cô này liền nhịn không được kêu lên.

"Trời ạ!! Không thể tưởng được thầy giáo Trình ôn nhu như vậy!!"

" Đúng vậy a, thanh âm thầy giáo Trình từ trong điện thoại nghe qua nghe thật tốt a!! Có từ tính!!"

" Đặc biệt thầy nói, được thầy biết rõ, trời ạ, quá ôn nhu a!!"

" Hơn nữa cho dù là từ chối cũng từ chối có như vậy, nể tình như vậy!!"

" Đúng a!! Sớm biết thế tớ liền tự mình thổ lộ cùng thầy giáo Trình a a a a a!!!"

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy nữ sinh đứng xung quanh mình kia, trong lòng nhịn không được nói thầm:

Ai nói Trình Chi Ngôn từ chối tớ!!

Anh rõ ràng đồng ý!!

Chẳng qua anh nói hiện tại tớ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không thể kết hôn mà thôi!!

Nếu như hiện tại tớ đã hai mươi tuổi, tuyệt đối Trình Chi Ngôn sẽ túm tớ đi cục dân chính!!

Đương nhiên Tiểu Thỏ cũng chỉ có thể yên lặng oán thầm, căn bản không dám nói những lời này ra.

Nhưng mà...

Tiểu Thỏ nghĩ một chút, khóe miệng nhịn không được cũng chậm cong lên.

Vừa rồi thanh âm anh nước chanh trong điện thoại thật sự vô cùng ôn nhu a.

Ôn nhu giống như là gió xuân tháng ba nhẹ nhàng quất vào mặt, lại giống như là lông chim chậm rãi bay xuống, nhẹ nhàng lướt qua đôi má.

Chờ em lớn lên...

Uh'm, cô sẽ cố gắng lớn lên nhanh một chút.

Nhưng mà, chờ Tiểu Thỏ từ thuyền hải tặc không trung xuống, cả người cô đều đã quay vòng ba trăm sáu mươi độ, tất cả cảnh tượng trước mắt đều đã xoay vòng vòng, đầu óc cũng choáng váng, trong bụng lại càng có một loại cảm giác dời sông lấp biển.

"Tiểu Thỏ. . .Cậu không sao chứ. . ." Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua sắc mặt Tiểu Thỏ trắng bệch, đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cho cô, thấp giọng hỏi: "Nhìn cậu giống như cực kỳ không thoải mái."

"Tớ..." Tiểu Thỏ mới vừa mở miệng, lại cảm thấy một trận ghê tởm đi lên, vội vàng đỡ bồn hoa ngồi xổm xuống nôn khan.

"Bạch Tiểu Thỏ, cậu không sao chứ??" Mấy nữ sinh bên cạnh thấy thế, vội vàng xông tới, vẻ mặt thân thiết nhìn cô hỏi.

"Tớ..." Tiểu Thỏ nôn khan một trận, rốt cục cảm thấy dễ chịu một chút, cô đỡ bồn hoa ngồi xuống, hướng tới các cô khoát tay nói: "Tớ không được....Các cậu tự đi chơi đi...Tớ phải ở chỗ này nghỉ ngơi một chút."

" Có phải cậu có chứng sợ độ cao hay không?" Một người nữ đồng học ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, giúp đỡ Trình Thi Đồng cùng nhau vỗ vỗ lưng của cô: "Tớ nhìn vừa rồi mặt cậu trắng bệch, hơn nữa ngậm chặt miệng, cũng không kêu ra a."

" Hẳn là... Không có đi...." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này hẳn là vấn đề độ cao, thật sự là thuyền hải tặc lật tới lật lui, xoay quá lợi hại rồi.

" Không có việc gì, các cậu đi chỗ khác chơi trước đi, tớ ở chỗ này cùng cô ấy, một lát nếu như cô ấy còn không có tốt chút mà nói, tớ liền liên hệ thầy giáo Trình một phen, xem có thể đi về trước hay không." Trình Thi Đồng ôm bả vai Tiểu Thỏ, an ủi vỗ vỗ bờ vai cô, hướng tới mấy cái nữ sinh nói.

" Được." Mấy nữ sinh thấy thế gật gật đầu, lúc xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên lại dừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu phải cẩn thận nha, nghìn vạn lần đừng làm cho thầy giáo Trình nhìn ra vừa rồi là cậu thổ lộ cùng thầy a!!"

"Ách. . . Ha ha ha. . . Tớ biết rõ. . ." Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, sau đó vẻ mặt suy yếu hướng tới các cô phất phất tay, gật đầu bày tỏ chính mình đã hiểu.

" Chúng ta đi đây, bye bye."

Mấy nữ sinh kia dặn dò Tiểu Thỏ xong rồi, liền hướng tới cái chơi trò chơi khác đi qua.

Trình Thi Đồng mắt thấy mấy người các cô đi, lúc này mới vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu còn khó chịu sao? ?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy nữ sinh kia đã biến mất trong biển người, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, sau đó vẻ mặt thoải mái nhìn Trình Thi Đồng nói: "Ha ha, tớ không sao."

". . ."

Trong mắt Trình Thi Đồng không nói gì nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt hồng hào trước mắt, kéo kéo miệng nói: "Cậu... Vừa rồi bộ dáng khó chịu như thế, đều là giả bộ?"

"Đương nhiên rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu, hướng tới Trình Thi Đồng tiếp tục nói: "Rất không dễ dàng đến công viên trò chơi một chuyến, tớ đương nhiên muốn đi tìm anh nước chanh chơi a, chung quy không thể thật sự cùng các cô chơi cả ngày, hơn nữa, ngộ nhỡ lúc xếp hàng nhàm chán, các cô muốn tớ đi thổ lộ Trình Chi Ngôn làm sao bây giờ??"

". . ."

" Được rồi, tớ không sao, cậu theo tớ cùng đi tìm chú nhỏ hay là đi tìm Cố Ninh Thư nhà cậu a? ?" Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Trình Thi Đồng, trong thanh âm mang theo tràn đầy bỡn cợt hướng tới cô hỏi.

"Thôi, tớ đi tìm Cố Ninh Thư." Trình Thi Đồng bĩu môi hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tớ mới không cần làm bóng đèn cho hai người các cậu."

"Ách... Được rồi..." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Thi Đồng phất phất tay nói: "Vậy tớ đi trước a."

" Bye bye....." Trình Thi Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, người này, đi theo chú nhỏ cô lâu như vậy, đều bị hư hỏng theo.

Mắt thấy bóng dáng Tiểu Thỏ dần dần đi xa, Trình Thi Đồng thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Cố Ninh Thư, lại cảm thấy trên gương mặt nháy mắt lạnh.

Cô quay đầu lại, vậy mà thấy Cố Ninh Thư liền đứng sau lưng mình, cầm trên tay hai lon Coca ướp lạnh, trong đó một lon đang bị anh dán trên mặt mình.

"Cố Ninh Thư??" Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, sau đó nhịn không được cười cười, đưa tay nhận lon coca dán ở trên mặt mình kia hỏi: "Cậu làm sao có thể ở chỗ này??"

Cố Ninh Thư cầm một cái lon coca khác trong tay, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh bồn hoa sau lưng cô nói: "Tớ vẫn sau lưng các cậu, chỉ là cậu không phát hiện thôi."

"A......" Trình Thi Đồng gật gật đầu, cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lon coca trong tay đụng một cái cùng cậu, buồn bã nói: "Thật sự là ngây thơ a... Chú nhỏ vậy mà thật sự mang theo nhiều bạn học cùng tới công viên trò chơi vì một câu của Tiểu Thỏ như vậy."

Cố Ninh Thư quay đầu nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy côca trong tay uống một ngụm, thấp giọng nói: "Như thế nào, cậu không thích công viên trò chơi sao??"

"Uh'm, không thích." Một bàn tay Trình Thi Đồng nâng cằm lên nhìn những cái bóng dáng vui vẻ phía xa nói: "Bởi vì cậu cũng không thích."

Cố Ninh Thư giật mình, nhịn không được cười cười nói: "Tớ nói tớ không thích công viên trò chơi lúc nào hả??"

Trình Thi Đồng quay đầu lại, đôi mắt nhìn cậu, bĩu môi nói: "Cậu cũng không có thể chơi những trò mạo hiểm này, làm sao có thể thích công viên trò chơi a??"

Cố Ninh Thư cười cười, cúi đầu uống một ngụm côca, sau đó đưa tay giữ bả vai Trình Thi Đồng, cánh môi nhẹ nhàng đụng một cái trên môi hồng nhuận của cô nói: "Chỉ cần có cậu ở đây, đi chỗ nào tớ đều thích."

"Ai nha, cậu thật là..." Khuôn mặt nhỏ nhắn Trình Thi Đồng nháy mắt đỏ, cô vội vàng hướng tới bốn phía nhìn nhìn nói: "Nơi công cộng đừng hôn loạn, ngộ nhỡ bị bạn học khác thấy làm sao bây giờ."

"Uh'm, biết rõ." Cố Ninh Thư tiếp tục ôn hòa nở nụ cười, thừa dịp cô không chú ý lại hôn một cái trên gương mặt phấn nộn nói: "Đi thôi, những cái hạng mục mạo hiểm này mặc dù tớ không thể chơi, nhưng là cùng cậu chơi đùa ngựa gỗ xoay tròn gì gì đó vẫn lại là không có vấn đề."

Cậu vừa nói vừa đứng lên, thân hình thon dài vừa lúc che ánh sáng trước mắt Trình Thi Đồng, "Đi thôi." Cậu hướng tới cô vươn tay đi ra.

Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn bàn tay to thon dài trắng nõn trước mặt, theo tay cậu cô hướng tới mặt cậu nhìn qua đi.

Ngày đó ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời cực kỳ xanh, cậu đứng đưa lưng về phía mặt trời, trong nháy mắt như thế, bóng lưng quá mạnh mẽ làm cho cô thấy không rõ nét mặt cậu, nhưng mà độ cong khóe môi cậu lại chiếu sáng đáy lòng của cô.

" Được, đi thôi." Trình Thi Đồng đem tay mình đặt trong tay của cậu, theo lực đạo của cậu đứng dậy, cười hì hì nói: "Vậy thì đi chơi ngựa gỗ xoay tròn đi."

Cố Ninh Thư mỉm cười, nắm tay cô hướng tới bên kia đi qua.

----

Bên này Tiểu Thỏ vừa đi vừa cầm điện thoại bấm số Trình Chi Ngôn.

Không đầy một lát điện thoại liền kết nối, bên trong truyền đến thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười: "Uy, Tiểu Thỏ? ?"

"Anh nước chanh, anh ở đâu a? ?" Tiểu Thỏ vừa hướng tới cửa công viên trò chơi đi, vừa nhìn xung quanh.

"Anh cùng Thân Tử Hạo ở trong tiệm nước giải khát ngồi a, em muốn tới đây hay không??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, thìa trong tay chọc đồ uống lạnh trong ly, cười hỏi.

" Được, bây giờ em liền qua." Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu.

"Uh'm. . ." Thanh âm Trình Chi Ngôn trong điện thoại dừng một chút, sau đó mang theo mỉm cười tiếp tục nói: "Đến cầu hôn với anh sao? ?"

". . ."

Mặt Tiểu Thỏ lập tức liền đỏ, bước chân của cô hơi hơi ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi phía trước vừa đi vừa nói: "Nói bừa cái gì vậy?"

"Như thế nào? ?" Trình Chi Ngôn mỉm cười nhìn bóng dáng càng ngày càng gần bên ngoài tiệm nước giải khát kia nói: "Vừa rồi điện thoại nặc danh cái kia không phải em gọi sao? Không phải ở trong điện thoại em ồn ào phải gả cho anh sao? ?"

"Sao. . . Làm sao có thể là em!" Tiểu Thỏ vẻ mặt quẫn bách hướng tới bên kia điện thoại lắp bắp nói: "Anh anh anh...Anh nhất định nghe lầm, thành thật khai báo, vừa rồi người nào cầu hôn với anh hả ? ?"

"A.... . . Không phải em à." Giọng điệu Trình Chi Ngôn lập tức trở nên cực kỳ tiếc hận, "Ai, kia thôi, có thể là cái tiểu Cẩu nào anh không biết gọi lộn số điện thoại đi."

". . ."

Em gái anh, anh mới đúng tiểu Cẩu a!

Tiểu Thỏ cắn chặt răng, lại chỉ có thể khuôn mặt tươi cười tiếp tục nói: "Đúng vậy a, có thể là người khác gọi sai điện thoại thôi."

"Cái gì gọi sai điện thoại nha! !" Thân Tử Hạo đoạt lấy di động Trình Chi Ngôn, hướng tới bên kia điện thoại lớn tiếng hét lên: "Vừa rồi rõ ràng chính là thanh âm Tiểu Thỏ em!! Em nghĩ rằng nhóm người anh nghe không hiểu sao?? Ai, nằm máng, có phải em đã quên điện thoại Trình Chi Ngôn có chức năng ghi âm rồi hay không hả ? ? Tới tới tới, em tới đây, chúng ta mở ghi âm cho em nghe một lần!!"

". . ."

Bước chân Tiểu Thỏ lập tức liền dừng lại.

Chức năng ghi âm??

Cái gì??

Vậy vừa rồi cô nói với Trình Chi Ngôn đều bị ghi lại rồi rồi hả ? ? Cái tình huống gì? ?

"Uy? ? Uy uy? ? Tiểu Thỏ, sao em không nói? ?" Thân Tử Hạo nói hồi lâu, phát hiện bên kia điện thoại vậy mà không có người trả lời anh, liền nhịn không được hướng tới bên kia điện thoại ồn ào vài câu.

" Được rồi, trả điện thoại cho tôi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh đoạt lại di động của mình từ trong tay Thân Tử Hạo trở về, sau đó hướng tới bên kia điện thoại thoải mái nhàn nhã nói: "Không có việc gì, không phải em đã nói không phải em gọi điện thoại tới, anh liền tin tưởng em, nhưng mà người vừa rồi gọi điện thoại kia, vừa mở miệng liền gọi thầy giáo Trình, cho nên nhất định là học sinh lớp học chúng ta, nếu không em tới đây, chúng ta cùng nghe ghi âm một lần, em có thể nghe ra là thanh âm người nữ sinh nào lớp chúng ta đi? ?"

"Em...Em..." Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy chính mình có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

" Đừng em em em, mau tới đây đi, anh đã nhìn thấy anh rồi." Trình Chi Ngôn lấy di động đi đến cửa tiệm nước giải khát, hướng tới Tiểu Thỏ đứng ở chỗ không xa vẫy vẫy tay nói: "Bên này."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn mặc toàn thân quần áo thể thao màu đen, đứng thẳng người ở cửa tiệm nước giải khát, trên gương mặt trắng nõn kia đang lộ ra ý cười bỡn cợt, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

 Nhược Điểm Của Trình Chi Ngôn

Tiểu Thỏ tắt điện thoại trong tay, chần chờ một phen, vẫn là hướng tới Trình Chi Ngôn chạy tới.

"Đến đây?" Động tác Trình Chi Ngôn tao nhã thu hồi di động trong tay mình, cầm nó thả vào trong túi áo một lần nữa, sau đó vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm bả vai Tiểu Thỏ, xoay người hướng tới bên trong tiệm nước giải khát vừa đi vừa nói: "Tới đây đi, thầy giáo Thân đã mua xong kem giúp em rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ đỏ lên, đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn tiến vào.

Quả nhiên vừa vào cửa liền thấy Thân Tử Hạo ngồi ở chỗ gần cửa sổ, trước mặt bày ba ly đồ uống lạnh, đang hướng tới bọn họ vẫy tay.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đi qua, ngồi xuống vị trí đối diện anh.

"Tới, Tiểu Thỏ, chén ô mai Hương Thảo này là cho em." Thân Tử Hạo đem một ly trong đó có hai cái kem để trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Anh nước chanh em nói em thích nhất ăn cái khẩu vị này."

"Cảm ơn." Tiểu Thỏ có chút ngại ngùng tiếp nhận chén kem kia, cầm lấy thìa đặt bên cạnh, liền múc một miếng.

" Không khách khí." Thân Tử Hạo cười tít mắt nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ nói: "Nếu Tiểu Thỏ đã đến đây, vậy chúng ta liền đem đoạn ghi âm vừa rồi lấy ra nghe một chút đi, để cho Tiểu Thỏ phân tích một chút rốt cuộc là thanh âm người nữ sinh nào lớp học chúng ta."

"Phốc - - "

Tiểu Thỏ trực tiếp phun kem tới.

"..."

Cả người Thân Tử Hạo đều thất thần ngay tại chỗ.

Sau một lúc lâu anh mới máy móc vươn tay đi ra, cầm lấy khăn giấy trên bàn trước mặt, lau kem phun đến trên mặt mình, mặt như tro tàn nói: "Tiểu Thỏ, em ăn liền ăn đi, phun loạn cái gì??"

Trình Chi Ngôn nhìn tình cảnh trước mắt, nhịn không được bật cười nói: "Anh cũng đừng quá để ý a, không phải anh là người đầu tiên bị cô ấy phun."

" Như thế nào, chẳng lẽ cậu cũng bị cô ấy phun??" Thân Tử Hạo vừa lau mặt mình vừa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Làm sao có thể." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, vẻ mặt đắc ý nhìn Thân Tử Hạo nói: "Vì phòng ngừa bị cô phun đến, từ trước đến nay tôi đều là lựa chọn ngồi ở trên vị trí bên cạnh cô, uh'm.... Tuần trước đi... Vị học sinh tiểu học sắp trở thành em trai cô ấy kia mới vừa bị cô ấy phun sữa đậu nành."

"OH!! SHIT!! Sữa đậu nành!?" Thân Tử Hạo nhịn không được trợn to mắt nhìn Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt trước mắt nói: "Có phải tôi nên may mắn chính mình bị phun là kem hay không??"

"Thực xin lỗi a..." Tiểu Thỏ nhìn Thân Tử Hạo ngồi ở đối diện mình, hết sức xin lỗi nói một tiếng: "Chính là lúc tôi ăn cái gì nghìn vạn lần đừng nói cái gì kinh thế hãi tục mà nói là được."

"Anh có nói cái gì kinh thế hãi tục mà nói sao?" Thân Tử Hạo vẻ mặt không nói gì tiếp tục nói: "Anh không phải là để cho Trình Chi Ngôn đem đoạn ghi âm vừa rồi kia lấy ra phát một lần sao, như thế nào.... Chẳng lẽ... Người kia cầu hôn vừa rồi người kia thật là em??Em chột dạ rồi hả? Cho nên mới?"

"..."

Tiểu Thỏ nháy mắt hết chỗ nói rồi.

" Được rồi, ăn xong rồi lại nghe đi." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, hướng tới hai người bọn họ nói: "Tiểu Thỏ cũng không có sốt ruột, anh gấp cái gì?"

"Tôi đương nhiên gấp a, đây không phải là có người thổ lộ với cậu, mà người kia cũng không phải Tiểu Thỏ sao?" Thân Tử Hạo vẻ mặt đương nhiên nói.

"Tiểu Thỏ cũng không có ghen, chẳng lẽ anh..... Còn ghen?" Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Thân Tử Hạo hỏi.

"... Cút."

". . . Cút." Thân Tử Hạo đầu đầy hắc tuyến nhìn Trình Chi Ngôn, từ trong miệng thốt ra một chữ.

Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay dùng thìa múc một khối kem từ trong ly ra, đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Đừng để ý đến anh ta, há mồm."

"A - -" Tiểu Thỏ không chút khách khí há mồm, trực tiếp ăn luôn kem Trình Chi Ngôn đưa đến trước mặt mình.

"Chậc chậc... Tú ân ái! !" Thân Tử Hạo có chút nhìn không được hai người bọn họ nói: "Các cậu không suy xét cảm nhận người độc thân này sao? ?"

Tiểu Thỏ vừa ăn kem vừa xấu hổ nhìn Thân Tử Hạo.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn dường như không có việc gì liếc mắt nhìn anh ta, vừa tiếp tục đút Tiểu Thỏ vừa thản nhiên nói: "Nhìn không được liền đi, lại không ai bắt buộc anh ở chỗ này ngốc."

". . ."

Thân Tử Hạo nháy mắt liền bị chặn không lời nào để nói.

Ăn kem xong rồi, ba người lại nghỉ ngơi một hồi, Tiểu Thỏ cười hì hì kéo cánh tay Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, chúng ta cùng đi ngồi xe núi có được hay không?"

". . ."

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn mặt Tiểu Thỏ tràn đầy hưng phấn, chần chờ một phen, thấp giọng hỏi: "Đi xe núi?"

" Đúng a!!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu nói: "Đều đã đến đây, dù sao cũng phải chơi các hạng mục một lần đi? ? Đi a, đi a, anh nước chanh, lại không nhanh lên, chúng ta lại xếp hàng thật dài."

". . ."

Trên má gương mặt trắng nõn tuấn tú Trình Chi Ngôn, khó có được lộ ra một chút vẻ mặt ngưng trọng.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp nói chuyện, cả người liền đã bị Tiểu Thỏ túm, hướng tới bên ngoài vừa đi vừa nói: "Đi thôi, lúc em ngồi thuyền hải tặc đã thấy một cái xe qua núi siêu cấp siêu cấp cao, em muốn ngồi cái kia đã lâu rồi ! !"

Thân Tử Hạo thoải mái nhàn nhã theo sát phía sau hai người bọn họ, hướng tới bên ngoài tiệm nước giải khát đi, ngẩng đầu, liền thấy thuyền hải tặc không trung cách đó không xa xoay tròn ba trăm sáu mươi độ đủ loại ở giữa không trung.

Những cái tiếng thét chói tai này, tiếng la khóc mặc dù là cách thật xa, đều có thể đủ phá trường không, truyền tới trong lỗ tai bọn họ.

". . ."

Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ túm, một đường chạy đến chỗ xếp hàng xe qua núi, lúc này mới ngừng lại được.

"Anh nước chanh, chúng ta liền xếp hàng ở trong này đi? ?" Tiểu Thỏ kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, cười hì hì hướng tới anh nói.

". . ." Sắc mặt Trình Chi Ngôn có chút không tốt lắm nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không phải em mới vừa cùng chơi đùa với bạn học sao? ? làm sao đột nhiên liền chạy tới tìm anh rồi hả ? ?"

"A..., các cô a..." Tiểu Thỏ hướng tới anh cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý nói: "Vừa rồi chơi thuyền hải tặc không trung, em làm bộ khó chịu a, sau đó để cho các cô tự mình đi chơi, ha ha, dù sao so với cùng các cô chơi, em càng thích cùng anh nước chanh một chỗ a."

". . ."

Trình Chi Ngôn vẻ mặt phức tạp nhìn Tiểu Thỏ không nói lời nào.

"Anh nước chanh,em nói với anh, vừa rồi ở phía trên, chơi vui lắm, thuyền hải tặc đổi tới đổi lui, tất cả phong cảnh công viên trò chơi đều có thể thu hết đáy mắt." Bên này Tiểu Thỏ hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của anh, còn đang thao thao bất tuyệt hướng tới anh nói.

". . ."

Hai tay Thân Tử Hạo chọc vào túi, đứng ở phía sau hai người bọn họ, ánh mắt nhìn trên người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, cười hắc hắc không nói lời nào.

Rất không dễ dàng rốt cục tới ba người bọn họ, kết quả nhân viên công tác đứng ở cửa liền đẩy Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn vào rồi.

"Ai, tôi theo chân hai người bọn họ a, vì sao không cho tôi đi vào a? ?" Thân Tử Hạo trơ mắt nhìn nhân viên công tác khóa xích sắt một lần nữa chặn cổng vào xếp hàng, nhịn không được hướng tới anh la lớn.

"Xấu hổ, tiên sinh." Nhân viên công tác hướng tới Thân Tử Hạo mỉm cười, vô cùng có lễ phép hướng tới anh nói: "Đến hai người bọn họ đúng lúc là hai chỗ ngồi xe qua núi cuối cùng, chúng ta đây là căn cứ đầu người ngồi, tiên sinh ngài chỉ có thể chờ lượt tiếp theo.

". . ."

Thân Tử Hạo nháy mắt không nói gì.

Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, quay đầu nhìn về Thân Tử Hạo hỏi: "Nếu không....Tôi tặng cho anh ngồi trước? ?"

"Cậu đùa giỡn cái gì! ?" Thân Tử Hạo vẻ mặt quá sợ hãi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Vợ cậu sẽ giết tôi."

". . ." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn anh.

Cô có hung dữ như thế sao...

"Tiên sinh, phiền toái đi bên này, xin đuổi kịp đội ngũ." Nhân viên công tác xe qua núi mắt thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đã rớt lại phía sau, liền nhỏ giọng mở miệng hướng tới hai người bọn họ nói.

" Được..." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, ánh mắt cụp xuống nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình vẻ mặt thần sắc hưng phấn, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Chờ hai người bọn họ ngồi trên xe qua núi, buộc lại dây an toàn, lại từng chiếc bị nhân viên công tác kiểm tra qua, liền một tiếng "Đô đô", xe qua núi mới chậm rãi đi về phía trước.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trên vị trí bên cạnh Tiểu Thỏ, đôi mắt trong suốt nhìn về đầu người phía trước cùng đường ray, trầm mặc không nói lời nào.

Tiểu Thỏ hưng phấn giữ chặt tay Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, chúng ta chậm rãi bò lên trên, có phải leo đến điểm cao nhất sẽ trực tiếp lao xuống hay không a? Ai. . . ? ? Anh nước chanh, làm sao tay anh lạnh như vậy a? ?"

Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong ngày thường sáng láng giờ phút này vậy mà để lộ ra một tia cảm xúc khẩn trương.

"Anh..."

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó có chút không dám tin hướng tới anh mở miệng hỏi: "Anh nước chanh, anh sẽ không là sợ ngồi xe qua núi đi?"

Trình Chi Ngôn yên lặng quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu không nói lời nào.

Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười nhìn anh, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay anh càng ngày càng lạnh.

"Đừng sợ, thật sự, một lát sau liền kết thúc, anh nước chanh, không phải anh dạy vật lý sao, đúng lúc thuận tiện cảm nhận một chút cảm giác vật rơi tự do a! !" Tiểu Thỏ cố nén cười ý, mười ngón tay nhỏ đan xen cùng Trình Chi Ngôn, vô cùng không có thành ý an ủi anh nói.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, lại quay đầu đi nhìn đường ray phía trước.

Vốn đường ray thật dài đang dần dần ngắn, điều này cũng có ý nghĩa, bọn họ sắp đạt tới điểm cao nhất đường ray rồi.

Tiểu Thỏ trái lại không có nhìn đường ray phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi má Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy vừa rồi da thịt anh còn có chút hồng nhuận, giờ phút này đã dần dần trở nên trắng nõn trong suốt.

Chẳng lẽ. . .

Anh nước chanh chính là vì sợ hãi ngồi xe qua núi cho nên mới sắp xếp tất cả học sinh cùng nhau tới chơi ....

Như vậy lại có bạn học chơi cùng cô, anh cũng không cần ngồi xe qua núi hả ? ?

Nhưng mà không đợi cô nghĩ rõ ràng mấy vấn đề này, từng tiếng thét chói tai cùng với cảm giác nháy mắt mất trọng lượng kéo tới.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cổ tay của mình nháy mắt bị Trình Chi Ngôn cầm chặt lấy, cô quay đầu đi, chỉ thấy sắc mặt Trình Chi Ngôn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt lại, lông mi thon dài mà cong, nhẹ nhàng mà run rẩy.

Anh... Anh nước chanh không sợ trời không sợ đất vậy mà thật sự sợ hãi ngồi xe qua núi?

"A - -! !"

"Má ơi - -! !"

"Cứu mạng a - -! !"

Xe qua núi, đủ loại tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng gió gào rít không dứt bên tai, nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, nhìn như vẻ mặt bình tĩnh ngồi.

Chỉ có Tiểu Thỏ bị anh cầm thật chặt cổ tay mới biết được giờ phút này trong lòng anh là bao nhiêu sợ hãi.

Bởi vì...

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy tay anh giống như cái kìm, nắm chặt cô, hơn nữa lực đạo càng lúc càng lớn, lực đạo như vậy ghìm cổ tay cô đau đớn, gần như nước mắt sắp rớt xuống.

"A a a a - - "

Cùng với tiếng gào thét, xe qua núi trong không trung lật chuyển vài vòng, Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn một hồi đầu trên chân một hồi lại chân trên đầu, từng đợt gió vù vù thổi qua, đem những cái tiếng thét chói tai này thổi thành mảnh nhỏ.

Rất không dễ dàng xe qua núi rốt cục đến chỗ điểm cuối, tốc độ dần dần chậm lại.

Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm.

Rõ là. . .

Ngồi xe qua núi này, cô sắp khóc, hơn nữa tuyệt đối không phải bị dọa khóc mà là bị tay Trình Chi Ngôn ghìm khóc.

"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ quay đầu lại, hướng tới Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình nhìn qua, có lẽ là nhận thấy được tốc độ xe qua núi đã dần dần chậm lại, Trình Chi Ngôn chậm rãi mở to mắt, đôi mắt trong suốt hiện ra ảnh ngược Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ, cúi đầu lên tiếng.

Nhưng mà khuôn mặt tái nhợt kia lại bán đứng anh.

" Có phải hay không anh.... Rất sợ ngồi xe qua núi a? ?" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay Trình Chi Ngôn vẫn cầm thật chặt cổ tay mình như cũ, nhỏ giọng hỏi.

"Không phải." Trình Chi Ngôn cực kỳ bình tĩnh phủ nhận.

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của anh, khó hiểu nói: "Vậy vì sao anh.... Vẫn dùng lực nắm cổ tay em như vậy?? Chẳng lẽ không phải bởi vì khẩn trương?"

". . ."

Trình Chi Ngôn nghe vậy hơi run sợ một phen, ánh mắt theo ánh mắt của cô nhìn qua, quả nhiên tay anh đang che trên cổ tay cô, còn đang dùng lực nắm.

....

Anh nhớ rõ.... Trước khi nhắm mắt anh nắm được là tay ghế a....

Trình Chi Ngôn vội vàng buông lỏng tay.

Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, một vòng hồng hồng vô cùng dễ bị trông thấy, làm nổi bật da thịt trơn bóng, nhìn vô cùng thấy ghê người.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn lập tức liền dịu đi, anh thật cẩn thận cầm tay cô, trong ánh mắt tràn đầy đều là đau lòng nhìn cổ tay cô, thấp giọng hỏi: "Đau không??"

"Ưm. . . Không tồi...."

Cái gì không tồi a! ! Quả thực đau chết mất có được hay không! ! Hu hu hu! !

Mặc dù ở trong lòng Tiểu Thỏ gầm thét, nhưng vẫn là cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không có việc gì, một chút cũng không đau."

". . ." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, chỉ là dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về dấu vết vòng màu đỏ trên cổ tay cô kia.

" Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, thầy giáo Thân còn ở bên ngoài chờ a." Tiểu Thỏ nhìn tự trách trong ánh mắt anh, trong lòng bỗng nhiên không đành lòng.

"Uh'm..." Trình Chi Ngôn nắm tay cô, yên lặng đi ra ngoài.

Thân Tử Hạo sớm liền buông tha cho xếp hàng, ở chỗ cửa ra chờ bọn họ, mắt thấy bọn họ đi tới, vội vàng hướng tới hai người bọn họ vẫy tay nói: "Bên này, bên này!"

Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn đi tới.

"Thế nào a, cảm giác ở trên có phải cực kỳ sảng khoái hay không a?" Thân Tử Hạo cười hì hì nhìn bọn họ hỏi: "Vừa rồi tôi còn chú ý nghe một phen, căn bản là không có nghe tiếng thét chói tai hai người các ngươi a, có phải hai người các ngươi một chút đều không sợ hãi hay không a??"

"Ách... Không tồi" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt Trình Chi Ngôn còn hơi có chút tái nhợt, chần chờ một phen hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Thầy giáo Thân, sao anh ra ngoài rồi hả?? Không phải mới vừa xếp hạng thứ nhất tiếp theo sao??"

"Cái này sao..." Thân Tử Hạo có chút không quá tự nhiên bĩu môi nói: "Dù sao hai người đều đã chơi đùa, một mình tôi trở lên đi chơi cũng không có ý nghĩa gì, loại trò này từ nhỏ đến lớn tôi đã ngồi nát vụn, chúng ta ngồi xe qua núi này độ cao không được, một chút cũng không kích thích, tôi nói cho hai người, nếu như có rảnh mà nói, anh mang hai người bọn ngươi đi xem Bắc Kinh, bên kia có xe qua núi cao nhất Châu Á! Bảo đảm kích thích mạo hiểm, cho các ngươi lưu luyến quên về!"

"Cái này..." Tiểu Thỏ kéo kéo môi, trong lòng ha ha nói, hay là thôi đi... Anh nước chanh nhà cô giống như một chút cũng không thích ngồi xe qua núi a!

"Ai, đúng rồi, tôi mới vừa nhìn thấy bên kia giống như cái chiến hỏa Lưu Tinh Chùy, đung đưa tới lui cực kỳ thú vị, một chuyến có thể ngồi mấy chục người, nếu không chúng ta đi ngồi như thế đi, tuyệt đối sẽ không lại bị tách ra." Thân Tử Hạo vừa thao thao bất tuyệt hướng tới Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn nói, vừa túm cánh tay Trình Chi Ngôn liền định đi về bên kia.

Tiểu Thỏ vội vàng nhanh tay lẹ mắt lại túm Trình Chi Ngôn trở về, vẻ mặt xấu hổ nhìn Thân Tử Hạo nói: "Cái kia....Em... Hôm nay em có phần không thoải mái, nếu không chúng ta vẫn là đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn đi?"

"A??"

Thân Tử Hạo sửng sốt một phen, vẻ mặt khó tin nhìn cô nói: "Không phải đâu, em có lầm hay không, chạy tới ngồi ngựa gỗ xoay tròn, cùng một đống đứa trẻ ngồi??"

"Đúng a." Tiểu Thỏ vô cùng thản nhiên liền gật gật đầu nói: "Anh không biết là cực kỳ lãng mạn sao??"

"..."Thân Tử Hạo trầm mặc chốc lát, sau đó yên lặng nói: "Không...Anh Ta chỉ cảm thấy mình giống người nhược trí ( thiểu năng, ngốc)...."

"..."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì, "Vậy nếu không...Anh ở bên ngoài chờ chúng ta?"

"..."

Thân Tử Hạo vẻ mặt khó có thể tin nhìn cô nói: "Chính em ngồi liền thôi, chẳng lẽ em còn muốn túm Trình Chi Ngôn cùng ngồi với em."

"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Bên kia cũng có rất nhiều người yêu cùng nhau ngồi a."

"..."

Thân Tử Hạo lại lâm vào trầm mặc.

Cho nên nói đến cùng, hai người các ngươi chính là tú ân ái ngược lại tôi cẩu ( con chó) được không, được không, được không??

Có thể là ánh mắt anh lên án quá mức mãnh liệt, Trình Chi Ngôn rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Đi ngồi Ma Thiên Luân đi, vừa lúc có thể thấy tất cả phong cảnh công viên trò chơi."

Thân Tử Hạo cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó gật gật đầu, đồng thời nói: "Được!!"

Nhưng mà đến chỗ ngồi Ma Thiên Luân, bọn họ vậy mà gặp Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư.

Thân Tử Hạo mắt thấy bộ dáng Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư tay trong tay song song đi, nhịn không được đưa tay chỉ vào bọn họ nói: "Các ngươi đây đây đây... Yêu sớm??"

Trình Thi Đồng thấy Thân Tử Hạo, biểu hiện sửng sốt một phen, sau đó thản nhiên nắm tay Cố Ninh Thư cười hì hì chào hỏi nói: "Thầy giáo Thân tốt!!"

". . ." Thân Tử Hạo vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

"Yêu sớm a." Cố Ninh Thư nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Thân Tử Hạo, mỉm cười nói: "Không tính đi, chúng ta từ tiểu học liền cùng một chỗ đến nay cũng có sáu năm rồi."

"Nằm máng! ?"

" Thầy giáo.... Thầy có vẻ nói thô tục rồi??" Trình Thi Đồng đầu đầy hắc tuyến nhìn Thân Tử Hạo, nháy mắt không nói gì.

". . ." Thân Tử Hạo quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình, lại nhìn Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đứng ở trước mặt mình, nháy mắt hai hàng nước mắt rơi xuống.

Anh đã hối hận chính mình nhất định phải cùng đi theo công viên trò chơi rồi.

Nơi này quả thực chính là chỗ nghi thức ngược cẩu.

Đặc biệt loại cẩu độc thân như anh này.

"Đi thôi, chúng ta lên đi." Trình Thi Đồng nhìn Thân Tử Hạo vẻ mặt kinh ngạc, cười cười nắm tay Tiểu Thỏ liền hướng tới Ma Thiên Luân đi tới.

"Đúng rồi, chú nhỏ, chú có nghe nói qua một cái truyền thuyết hay không a? ?" Trình Thi Đồng lôi kéo tay Cố Ninh Thư, vội vàng đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, vừa đi vừa nói: "Truyền thuyết tình lữ tại Ma Thiên Luân, lúc đạt tới điểm cao nhất mà hôn môi, cả đời sẽ cùng một chỗ không xa rời nhau a...."

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Trình Thi Đồng đứng ở bên kia mình, cười cười nói: "Truyền thuyết này đều là dùng để lừa gạt trẻ con."

"Cắt!" Trình Thi Đồng vẻ mặt khinh thường nhìn anh một cái, sau đó hướng về phía anh làm mặt quỷ, nắm tay Cố Ninh Thư trực tiếp ngồi vào bên trong một cái ô vuông.

Thân Tử Hạo mắt thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đứng ở bên ngoài không đi, nhịn không được kỳ quái nói: "Oa, hai người các ngươi không theo chân bọn họ cùng nhau ngồi sao?"

"Không." Trình Chi Ngôn lắc đầu, thanh âm thản nhiên nói: "Anh không có nghe em ấy ồn ào cái truyền thuyết kia sao, tôi cũng không muốn cùng bọn họ cùng nhau ngồi làm bóng đèn."

"A.... . ." Thân Tử Hạo có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu, nghĩ nghĩ, sau đó nhíu mày hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy cậu để ý tôi ngồi một cái ô vuông cùng các cậu sao? Không phải cậu mới vừa nói cái loại truyền thuyết này đều là dùng để lừa gạt trẻ con sao? ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, hướng tới Thân Tử Hạo mỉm cười nói: "Tôi không ngại, anh cùng ngồi với chúng tôi đi."

"Được rồi!" Thân Tử Hạo cao hứng liền gật gật đầu, thật tốt quá, như vậy cũng đỡ phải anh người cô đơn một người ngồi ở Ma Thiên Luân rồi.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn một cái ô vuông chậm rãi chuyển tới đây, đưa tay túm tay áo Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh tới đây rồi."

"Uh'm, lên đi." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, đi theo sau lưng cô chui vào bên trong ô vuông Ma Thiên Luân.

Thân Tử Hạo chờ hai người bọn họ đi vào, lúc này mới đi theo đi vào.

Ô vuông bọn họ từ từ lên cao, tất cả cảnh tượng công viên trò chơi cũng dần dần thu hết đáy mắt.

Trên bầu trời xanh thẳm nơi xa, mấy đám mây trắng nhàn hạ nổi lơ lửng, bên trong công viên trò chơi xanh um tươi tốt, đủ loại hình ảnh hoạt hình đáng yêu lộ ra khuôn mặt tươi tắn đứng sừng sững dưới ánh mặt trời.

Tiểu Thỏ ghé vào cửa sổ Ma Thiên Luân trước mặt, mở to hai mắt nhìn cảnh sắc phía dưới, nhịn không được hưng phấn mà hướng tới Trình Chi Ngôn ồn ào: "Anh nước chanh, mau nhìn mau nhìn, bên kia còn có xe đạp hai người, một lát chúng ta đi cưỡi cái kia đi, còn có thể vòng quanh công viên trò chơi một vòng, còn có bên kia, bên kia hình như có cái quán hải sản a!!"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế, nhìn Tiểu Thỏ như một đứa con nít hưng phấn líu ríu ồn ào, nhịn không được khóe môi gợi lên nhợt nhạt mỉm cười.

"Uy, anh nói này Tiểu Thỏ, cái gì cưỡi xe đạp hai người a, hai ngươi cưỡi xe đạp hai người, anh làm sao bây giờ a?? Hơn nữa, bên trong công viên trò chơi còn có rất nhiều bạn học lớp chúng ta, đến lúc đó bị người ta phát hiện hai ngươi là sư đồ luyến, ha ha ha.... Hậu quả em hiểu được..." Hai tay Thân Tử Hạo gối lên phía sau đầu, thoải mái nhàn nhã dựa vào ở trên vách tường, híp mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

Hưng phấn trên mặt Tiểu Thỏ lập tức suy sụp suy sụp.

Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc Thân Tử Hạo một cái, sau đó nhợt nhạt cười, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đi quán hải sản đi, nghe nói bên trong còn có chim cánh cụt em thích."

"Ưm... Được rồi..." Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, trong lòng lại là có chút tiếc hận.

Ma Thiên Luân chậm rãi xoay xoay, mắt thấy liền muốn đến điểm cao nhất, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng càng thêm mê người, Trường Hà (sông lớn) nơi xa nhất dưới ánh mặt trời lấp lánh phát sáng, uốn lượn xuyên qua thành phố.

Hai tay Tiểu Thỏ đè ở trên kính, trong mắt kinh diễm nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, hận không thể đem cả khuôn mặt đều dán đi lên.

Thân Tử Hạo có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được lắc lắc đầu, người này quả nhiên vẫn lại là tính cách trẻ con.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, đột nhiên cúi đầu mở miệng hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."

"Uh'm??" Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt còn mang theo tràn đầy kinh ngạc.

Trình Chi Ngôn mỉm cười, vươn tay đi ra túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi chút dùng sức, liền kéo cả người cô tới đây."Ai??" Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp, cả người liền đã ngã vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

Lập tức một cái cánh môi ấm áp mà mềm mại nhẹ nhàng phủ trên môi hồng nhuận của cô, đôi mắt anh mang theo tràn đầy ý cười nháy mắt gần ngay trước mắt.

Cả người Tiểu Thỏ đều đã ngây ngẩn cả người, cô chớp chớp mắt nhìn đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt, cảm giác hô hấp anh ấm áp phun trên mặt mình, nháy mắt liền đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Này này này...

Này cái tình huống gì??

Thầy giáo Thân còn ở bên cạnh nhìn có được hay không?

May mà Trình Chi Ngôn cũng không có đi sâu nụ hôn, cánh môi ôn nhuận của anh nhẹ nhàng đụng một cái trên môi mềm mại cô, liền rời đi.

Thân Tử Hạo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt, sau một lúc lâu mới vươn hai tay ra che hai mắt của mình, từ giữa kẽ tay nhìn hai người bọn họ gắt giọng: "Nằm máng, hai người các ngươi đang làm gì??"

Trình Chi Ngôn quay đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, thuận miệng nói: "Không phải anh mới vừa thấy, chẳng lẽ còn có thể nhìn không hiểu sao??"

"Nằm máng, tôi xem đã hiểu a!! Mấu chốt là, vừa rồi không phải cậu còn nói cái quỷ truyền thuyết gì kia là dùng lừa gạt trẻ con sao, nằm máng, nếu là lừa gạt trẻ con sao cậu còn làm theo, nằm máng, cậu sớm nói cậu tin tưởng cái truyền thuyết đồ bỏ kia, lão tử liền không ngồi ở bên trong một cái ô vuông với các ngươi a!! Nằm máng, hai người ân ái cũng không thể như vậy a!!"

Có lẽ là nhận lấy quá nhiều sợ hãi, Thân Tử Hạo một câu hợp với vài cái "Nằm máng" ra ngoài.

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo Thân.... Trước mặt học sinh thầy nói thô tục như vậy.. Thật sự tốt sao??"

"Bạch Tiểu Thỏ, vậy em hôn môi ngay trước mặt thầy giáo như vậy thật sự tốt sao? ?" Thân Tử Hạo quay đầu đi, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay che mặt như cũ, bất động đem lời của cô hoàn trả trở về.

". . ."

Tiểu Thỏ lập tức bị chắn nói không nên lời.

Trình Chi Ngôn nhìn hai người bọn họ, nở nụ cười một phen, ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, không nói lời nào.

Thân Tử Hạo nhất quyết không tha tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Không phải cậu mới vừa nói truyền thuyết kia là lừa gạt trẻ con sao, cậu còn nghe theo làm gì?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn hướng tới anh mỉm cười, vươn ra một ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ Tiểu Thỏ, chậm rãi từ từ nói: "Đúng a, cô chính là trẻ con, lừa gạt cô ấy."

". . ."

Thân Tử Hạo cùng Tiểu Thỏ đồng thời không nói gì.

"Như vậy. . . Không tốt lắm đâu. . . ? ?" Tiểu Thỏ kéo kéo môi nói: "Không phải nói chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp sao, anh nước chanh, anh sẽ không chính là tùy tiện hôn một phen đi? ?"

"Em cho là đây là bái Phật a? ?" Trình Chi Ngôn đưa tay kéo bím tóc đuôi ngựa Tiểu Thỏ, buồn cười nói: "Có thể cả đời cùng một chỗ hay không, là hai người phải cùng cố gắng, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."

". . . Được rồi." Tiểu Thỏ nhịn không được có chút thất vọng cúi đầu xuống, ai, quả nhiên cô anh nước chanh không phải một người lãng mạn a.

Nhưng mà loại chuyện này, hẳn là trước đây cô từ đủ loại hành vi chuyện cổ tích mới có thể nhìn ra manh mối...

Trình Chi Ngôn nhìn cô cười cười, tiếp tục quay đầu nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Lại qua một lúc lâu sau, bọn họ liền từ điểm cao nhất quay lại điểm xuất phát.

Tiểu Thỏ bọn họ từ Ma Thiên Luân xuống đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đã ở ven đường chờ bọn họ rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn Trình Thi Đồng còn lưu lại một chút nhàn nhạt đỏ ửng.

Tình cảnh này, Tiểu Thỏ nhịn không được cười hắc hắc, đi lên vỗ vỗ bả vai Trình Thi Đồng, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Như thế nào, hai cậu đi nghiệm chứng cái truyền thuyết kia a? ?"

Trình Thi Đồng khó có được không có phản bác Tiểu Thỏ, mà là có chút thẹn thùng cúi đầu.

Cố Ninh Thư có chút ngại ngùng đứng ở bên cạnh Trình Thi Đồng, ngón tay thon dài trắng nõn đan xen cùng cô, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ.

Giữa trưa mấy người bọn họ ăn ở trong công viên trò chơi, buổi chiều lại chọn mấy cái hạng mục không quá mạo hiểm chơi một hồi, rất nhanh liền đến thời gian tập hợp.

Nhắc tới cũng kỳ, bên trong công viên trò chơi to như vậy, bọn họ chuyển động một ngày cũng chưa đụng tới cái bạn học khác.

Ngay từ đầu Tiểu Thỏ còn có chút lo lắng đề phòng, về sau cũng dần dần nghĩ thông suốt, có cái quan hệ gì, cho dù là gặp bạn học, bên cạnh cô còn có thầy giáo Thân còn có Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư ở đây, một đám người cùng một chỗ như vậy cũng không có thể nói cô là ở cùng Trình Chi Ngôn yêu đương đi.

Uh'm. . . Trách không được lúc ấy thầy giáo Thân nói muốn đi theo bọn họ cùng đi công viên trò chơi, anh nước chanh không có phản đối a. . . Thì ra đã sớm nghĩ tới loại tình huống này rồi.

Nghĩ tới đây, Tiểu Thỏ nhịn không được lại ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh mình nhìn thoáng qua.

Ba giờ hơn buổi chiều, ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, hình dáng anh rõ ràng ở dưới ánh mặt trời, đôi mắt trong suốt đồng thời hướng về phía cô, hơi hơi hạ mắt, mang theo một chút ý cười ôn nhu nhìn cô, trong nháy mắt ánh mắt giao nhau đó, vậy mà làm cho cô không tự giác tim đập rộn lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro