Phần 64:Tình Cảm Lưu Luyến Bị Phát Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                             Trình Chi Ngôn   

Bạch Tiểu Thỏ

"Phốc" một tiếng, Tiểu Thỏ vẫn đứng ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ lúc nghe thế nhịn không được bật cười.


Trình Thi Đồng vốn cũng đang khóc đến thương tâm nghe thế, nhất thời có chút xấu hổ, cô túm cổ áo Cố Ninh Thư, lại lau nước mắt trên mặt mình, sau đó phẫn nộ ngẩng đầu nhìn đôi má Cố Ninh Thư, hung dữ nói: "Làm gì, không phải là lau nước mũi trên người cậu sao, cậu còn ghét bỏ tớ??"

"Không dám, không dám, tớ làm sao có thể ghét bỏ cậu." Cố Ninh Thư cười tít mắt nhìn Trình Thi Đồng, rõ ràng cởi bỏ nút thắt áo khoác mình nói: "Tới, áo khoác quá cứng rắn, bên trong áo lông có vẻ mềm, nếu không cậu lau nước mũi trên áo lông??"

". . ."

Trình Thi Đồng lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh nói: "Ai muốn lau nước mũi trên người cậu, có ghê tởm hay không."

Cố Ninh Thư chỉ là nhìn cô cười.

" Được rồi, được rồi, đừng khóc, mặc dù nói hiện tại đã tan học, trên tầng này chúng ta cũng không có người, nhưng mà dù sao còn có lớp học có người đi tới, quay đầu bị bọn họ thấy cậu đang khóc còn tưởng rằng Cố Ninh Thư nhà cậu khi dễ cậu." Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn cười nhìn Trình Thi Đồng, đưa tay đưa một tờ giấy lau mặt, hướng tới cô bỡn cợt nói: "Không phải nói chờ Cố Ninh Thư trở về, chúng ta liền đi chúc mừng sao, đi một chút đi, chúng ta đi văn phòng tìm Trình Chi Ngôn đi, để cho anh mời chúng ta ăn cơm buổi tối."

" Được." Vừa nghe nói muốn cho chú nhỏ mời khách ăn cơm, Trình Thi Đồng lập tức liền đã quên khóc, cao hứng phấn chấn túm Cố Ninh Thư cùng Tiểu Thỏ hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn đi.

Mùa xuân này đủ loại chuyện tốt không ngừng phát sinh.

Trước là bệnh Cố Ninh Thư không có vấn đề, an toàn trở lại, ngay sau đó lúc xuân về hoa nở, mẹ Tiểu Thỏ cùng bác sĩ Từ kết hôn, hiện trường hôn lễ hai người Tiểu Thỏ cùng Từ Cảnh Thần phân biệt đảm đương phù dâu cùng phù rể, mặc dù thân cao không phải dễ phối hợp, nhưng mà giá trị nhan sắc hoàn toàn không có vấn đề gì, thiếu chút nữa đoạt phong thái cô dâu cùng chú rể.

Liền ngay cả gia hỏa không đáng tin Hạ Phong đều đã bởi vì anh nắm lấy viết tin tức lượng page view siêu cao mà trước tiên bị trang web nổi danh thành phố Z mướn người, đợi anh tốt nghiệp liền trực tiếp đem hồ sơ tới đây rồi.

Luận văn tốt nghiệp Trình Chi Ngôn ở trung tuần tháng năm liền giao đi lên, đầu tháng sáu bảo vệ kết thúc, không quá bao lâu liền chính thức tốt nghiệp rồi.

Thân Tử Hạo nhìn Trình Chi Ngôn ngồi ở đối diện bàn công tác chính mình đã chính thức trở thành thầy giáo, chậc lưỡi nói một câu: "Ai. . . Đại tài tiểu dụng a đại tài tiểu dụng. . ." (người tài dùng vào việc nhỏ)

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu liếc anh một cái không nói chuyện.

Thân Tử Hạo liền lại lẩm bẩm: "Người thích đẹp không thích giang sơn a. . . Ai. . ."

". . ." Trình Chi Ngôn không nói gì.

Lại trong nháy mắt, thời gian cực nhanh, Tiểu Thỏ đã chính thức trở thành học sinh nhất danh cao tam( cấp ba).

Từ khi lên cao tam, Tiểu Thỏ đột nhiên phát hiện chính mình ngày càng khổ.

Trường học không hề nhân tính đem thời gian từ bảy giờ buổi sáng đến sáu giờ rưỡi buổi sáng, điều này cũng có nghĩa là năm giờ rưỡi buổi sáng mỗi ngày cô phải rời giường rửa mặt đánh răng rồi.

Mới vừa khai giảng mấy ngày nay, cô còn kiên trì năm giờ rưỡi rời giường, về sau thật sự là không kiên trì nổi, liền lại khôi phục thói quen từ lâu sáu giờ rời giường.

Thường thường sau khi đồng hồ báo thức vang đã lâu cô mới vội vội vàng vàng từ trên giường ngồi dậy, tiện tay cầm quần áo đặt cuối giường mặc, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt, sau đó lại từ trên lầu đi xuống đi ngang qua nhà ăn, cô sẽ thuận tay cầm lấy hai cái bánh bao, một tay một cái, rất nhanh lao ra cửa đi.

Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Mỗi ngày đều là sát giờ dậy, em không thể sớm một chút sao?"

" Mau, đừng nói nhảm, đi học." Tiểu Thỏ cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng mình, sau đó một bàn tay kéo cửa xe phía bên tay lái phụ ra, vội vội vàng vàng ngồi xuống, lại hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục nói.

". . ." Trình Chi Ngôn cực kỳ không nói gì vào trong xe.

Đồng hồ điện tử trong xe biểu hiện thời gian là sáu giờ mười buổi sáng, nói cách khác Tiểu Thỏ từ rời giường mặc quần áo đến thu dọn xong mang theo cặp sách cầm bánh bao ra ngoài tổng cộng liền mười phút thời gian.

" Mau đi a, nếu không thì chỉ chốc lát nữa liền bị muộn rồi." Tiểu Thỏ miệng còn nhét một cái bánh bao, giọng nói mơ hồ không rõ hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục.

" Ngày mai em liền không thể ngủ dậy sớm một chút sao? ?" Trình Chi Ngôn động tác thuần thục lái xe, chạy xe đổ ra sân nhà mình, lúc này mới một cước đạp xuống chân ga, hướng tới trường học đi.

"Ai, đừng nói nữa, mỗi ngày em đều là đặt đồng hồ báo thức năm giờ rưỡi rời giường, nhưng mà em thật là quá mệt nhọc a." Tiểu Thỏ vừa gặm bánh bao vừa hướng tới Trình Chi Ngôn châm chọc nói: "Trường học cũng quá không có nhân tính a, chẳng lẽ học sinh cao tam liền không cần ngủ sao, đem thời gian đến sớm không nói, thời gian tự học buổi tối tan học còn kéo dài, mỗi ngày học tập tại trường học đến tối mười giờ rưỡi mới hết tự học, về nhà còn vệ sinh một phen lại nhìn sách, cảm giác thời gian giấc ngủ căn bản là không đủ!!"

"Chẳng lẽ anh không có đọc sách cùng em đến mười hai giờ sao? ?" Trình Chi Ngôn vừa lái xe vừa hơi hơi "Nhíu mày hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Đúng a, vì sao anh nhìn hoàn toàn cũng không buồn ngủ a? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

". . ." Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện, đối với vấn đề này, chính mình vậy mà không có đáp án.

"Ai. . Có lẽ tuổi tác lớn, thời gian giấc ngủ liền ít đi..." Tiểu Thỏ thấy anh không trả lời, liền tự nhủ nói một câu.

"Em nói cái gì? ?" Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại, hướng tới Tiểu Thỏ ngữ khí lành lạnh hỏi.

"Ha ha ha a. . . Không có gì, không có gì. . ." Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay áo, cầm một miếng bánh bao cuối cùng trong tay ăn, sau đó lau miệng hỏi: ""Đúng rồi, anh nước chanh, tháng sau lập tức chính là sinh nhật của anh, anh muốn quà sinh nhật gì? ?"

" Top 5 thi tháng." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, thanh âm lạnh nhạt trả lời.

". . ." Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, "Em có thể.... Nói chuyện khác sao....Anh như vậy chúng ta còn nói chuyện phiếm vui vẻ như thế nào...."

" Cái khác không muốn, chỉ muốn cái này." Trình Chi Ngôn đôi mắt trong suốt đang nhìn phía trước, ngữ khí lạnh nhạt trả lời.

". . ."

Được, vừa rồi cô cái gì cũng chưa hỏi đi...

Từ khi lên cao tam, trường học không ngừng biến thái, còn có anh nước chanh a. . .

Trong lòng Tiểu Thỏ nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Đảo mắt đến trường học, Tiểu Thỏ trực tiếp ngay tại cửa chính trường học xuống xe, cô vừa đeo cặp sách hướng trong trường học chạy, vừa hướng tới Trình Chi Ngôn khua tay nói: "Tạm biệt a, em đi lớp học trước."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Tiểu Thỏ vào trường học, lúc này mới đạp xuống chân ga từ bên trong ngõ hẻm ra ngoài.

Đúng lúc Cố Nhược Nhân đi ngang qua nhìn Trình Chi Ngôn lái xe gào rít qua, nhịn không được hơi run sợ một phen.

Vừa rồi....Người từ trên xe anh xuống.... Hình như là nữ sinh lớp học bọn họ??

Tiểu Thỏ từ xe Trình Chi Ngôn xuống, cơ hồ là lấy tốc độ thi chạy trăm mét vọt vào phòng học lớp mình.

Rất không dễ dàng thở hổn hển chạy đến trước chỗ ngồi chính mình, Trình Thi Đồng vậy mà nắm chặt đồng hồ bấm giây cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Không sai a, hôm nay sớm hai mươi lăm giây so với ngày hôm qua."

" Đừng.... Đừng cười nhạo tớ..." Tiểu Thỏ đặt cặp sách trên lưng đến trên bàn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển hướng tới Trình Thi Đồng không nói gì nói: "Nói cậu vì sao mỗi ngày đều tới trường học sớm như vậy, cậu cũng không buồn ngủ sao? ?"

" Trước kia tớ cũng không tới trường học sớm như vậy??" Trình Thi Đồng vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: "Trái lại cậu, từ khi lên cao tam, thời gian đến trường càng lúc càng muộn."

"Tớ buồn ngủ a. . ." Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nằm úp sấp ở trên bàn, cảm giác chính mình rốt cục thở nổi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh mình nói: "Có phải gien nhà các cậu tốt hay không??Tớ xem chú nhỏ cậu cũng mỗi ngày ngủ muộn dậy sớm, cho tới bây giờ đều là một bộ vẻ mặt khí sảng, vĩnh viễn sẽ không bộ dáng mệt rã rời."

"A.... . . Kia có thể đi." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười hắc hắc, cúi đầu từ bên trong bàn học cầm sách giáo khoa ngữ văn ra bắt đầu đọc thuộc lòng thơ cổ rồi.

Ai. . .

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cao tam a... Vĩnh viễn đều là bộ dáng tranh thủ thời gian như vậy.

Không quá bao lâu, thành tích thi tháng liền xuống đến nơi.

Tiểu Thỏ cầm phiếu điểm chính mình, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Cô mỗi ngày liều mạng học từ đơn, học công thức, làm bài tập, rất không dễ dàng chuẩn bị đầy đủ lên trường thi, cuối cùng vậy mà thi thứ sáu toàn lớp....

Cách Trình Chi Ngôn yêu cầu chỉ có kém một bước.

Ông trời a. . .

Không ngờ ông trêu đùa tôi....

Tiểu Thỏ nằm úp sấp ở trên bàn, hận không thể mình ngủ không còn tỉnh nữa.

"Làm sao vậy, Tiểu Thỏ, không thi được à??" Trình Thi Đồng tiện tay cầm lấy phiếu điểm của cô, nhìn thoáng qua, sau đó kỳ quái nói: "Không phải thi rất tốt sao, cậu lộ ra vẻ mặt không thể yêu làm gì? ?"

"Ai. . . Cách anh nước chanh yêu cầu.... Còn kém một bậc.... Anh làm cho tớ thi thứ năm toàn lớp làm quà sinh nhật cho anh." Tiểu Thỏ thở dài nói.

"Phốc." Trình Thi Đồng nhịn không được bật cười, "Chú nhỏ cũng thật là có tài năng, ngay cả loại quà sinh nhật này đều có thể nghĩ ra. Ai nha, không có việc gì, không phải kém một bậc sao, đến lúc đó cậu dùng lực hôn chú nhỏ một phen, liền xem như bồi thường bồi thường."

"Ai. . ." Tiểu Thỏ lại là thở dài một hơi, cúi gằm đầu thu dọn túi sách hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn đi.

Trong văn phòng Trình Chi Ngôn, Thân Tử Hạo đang đem chân gác ở trên bàn làm việc, hai tay đang cầm di động chơi, thấy Tiểu Thỏ vào anh cười hắc hắc, ngẩng đầu hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, thành tích thi tháng xuống đến nơi, thi được thế nào a??"

". . ."

Tiểu Thỏ trong mắt bi phẫn nhìn anh.

Đại ca, anh tự vạch áo cho người xem lưng thì tốt sao! ?

Cô mới vừa cân nhắc muốn như thế nào uyển chuyển mở miệng cùng anh nước chanh, anh liền hỏi một câu như vậy.

Trình Chi Ngôn nghe được Thân Tử Hạo nói, cũng ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn Tiểu Thỏ, lông mi hơi hơi nhíu, hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Anh nhìn vẻ mặt sống không bằng chết của cô ấy anh còn đoán không được sao? ?"

" Sao rồi hả? Thi rớt rồi hả?" Thân Tử Hạo từ trên ghế ngồi thẳng người, đưa tay cầm sắp xếp thành tích đến trước mặt Trình Chi Ngôn, cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó kỳ quái nói: "Không phải thi thứ sáu toàn lớp sao, thành tích này không kém a, làm gì còn vẻ mặt mất hứng."

Trình Chi Ngôn quét mắt nhìn anh một cái, mỉm cười nói: "Bởi vì tôi yêu cầu cô trước năm toàn lớp."

"Mẹ kiếp! !" Thân Tử Hạo sợ tới mức tay run lên,bảng sắp xếp thành tích nhất thời rơi xuống ở trên bàn, "Có cần như vậy hay không, Trình Chi Ngôn, cậu cũng quá biến thái thôi, lớp cậu đã ở hạng nhất, cậu còn muốn vợ cậu trước năm toàn lớp, thành tích cô tùy tiện đặt vào lớp thường kia đều có thể hạng nhất được chứ? ?"

"Ở lớp học của tôi nhất định phải thi trước năm." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ngữ khí nhạt nhẽo nói một câu.

Tiểu Thỏ vẻ mặt uể oải nhìn anh.

Thôi. . . Xem ra kinh hỉ sinh nhật cho anh đã không có.

"Cậu không thể bắt yêu cầu chính mình đến đòi Tiểu Thỏ a." Thân Tử Hạo nhất thời thay Tiểu Thỏ bênh vực kẻ yếu nói: "Năm đó cậu cũng quá biến thái được chứ?? Ai, bất quá nói đi nói lại, tôi xem gần đây cậu một mực xem sách nghiên cứu, như thế nào, cậu vốn định đi nghiên cứu sinh không làm giáo viên sao?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Tháng sáu sang năm Tiểu Thỏ thi vào trường đại học, tôi còn ở tại chỗ này làm giáo viên làm gì?"

"A... Dựa vào! Cậu đây cũng quá không phụ trách rồi !! Ít nhiều những học sinh mới tiến vào cao nhất đều chờ cậu dạy xong Tiểu Thỏ rồi dạy nhóm người bọn họ a!!"

Trình Chi Ngôn có chút không nói gì nhìn anh nói: "Tôi chỉ phụ trách vợ tôi.... Những người khác, phụ trách không được."

"Chậc chậc..." Thân Tử Hạo nhịn không được lắc đầu tắc lưỡi nói: "Lời này nếu để cho những cái học sinh mới này nghe thấy, thương tâm nhiều a."

"Anh nếu như không có chuyện gì mà nói, có thể về nhà rồi." Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn anh không nói gì nói: "Mỗi ngày liền lên mấy tiết như thế, còn nhất định phải ở trong phòng làm việc, làm khổ mình a."

"Tôi đây là nhiệt tình yêu thương công việc cậu biết cái gì?? Cậu nghĩ rằng tôi cũng y như cậu, dạy hai năm là có thể đi a? ?" Thân Tử Hạo nhịn không được liếc Trình Chi Ngôn một cái, sau đó đứng dậy cầm lấy chính mình di động của mình trên bàn bọc vào trong túi nói: "Được được được, tôi đi ngay, đỡ phải ở trong này quấy rầy các ngươi một chỗ, tạm biệt, GOOGBYE! !"

Sau khi Thân Tử Hạo nói dứt lời liền trực tiếp bên cạnh Tiểu Thỏ đi tới, ra văn phòng.

Trong văn phòng to như vậy, nhất thời chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, cuối cùng thanh âm yếu ớt hô một tiếng: "Anh nước chanh. . ."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, ý bảo cô tới đây.

Tiểu Thỏ cầm lấy cặp sách trên vai mình chần chờ hướng tới Trình Chi Ngôn đi tới.

" Đã biết làm sai môn nào chưa??" Trình Chi Ngôn cầm bảng thành tích đặt trước mặt Tiểu Thỏ, ngón tay thon dài chỉ chỉ phía trên điểm của cô.

"Toán học..." Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua, cái môn khác thực ra chính mình thi không tệ, chính là một môn toán học, một đạo đề cuối cùng cô nhất thời sơ ý tính sai lầm rồi, lập tức bị trừ mười điểm... Nếu có thể thêm mười điểm này nữa mà nói, cô có thể sắp xếp thứ tư rồi.

" Đề mục này không phải trước đã làm sao??" Trình Chi Ngôn cau mày nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ cúi đầu nhận sai, tiếp tục hỏi.

" Chính là.... Sơ ý sao...." Thanh âm Tiểu Thỏ giống muỗi kêu, hướng tới Trình Chi Ngôn giải thích nói.

" Nếu như em còn chưa tính, loại chuyện sơ ý này tuyệt đối không thể lấy cớ." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, sau đó thu dọn tài liệu trên bàn một phen, cầm lấy cái chìa khóa xe nói: "Đi thôi, thời gian cũng không sớm, chúng ta về nhà trước lại nói." "A......" Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà lên tiếng, cúi đầu đứng ở bên cạnh bàn công tác Trình Chi Ngôn không có nhúc nhích.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn cô bộ dáng tiểu tức phụ vẻ mặt chịu ủy khuất, rốt cục nhịn không được nở nụ cười một phen nói: "Làm sao vậy?? Còn đứng ở chỗ này làm gì?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu, đôi mắt thật cẩn thận liếc Trình Chi Ngôn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu nói: "Quà sinh nhật cho anh thi rớt rồi....Em có thể dùng cái khác thay thế hay không?"

"Cái khác cái gì?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

" Ví dụ như..." Tiểu Thỏ cắn cắn môi mình, đột nhiên đưa tay túm vạt áo áo sơmi Trình Chi Ngôn, kéo cả người anh hơi chút thấp hơn một chút, sau đó kiễng chân, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt trắng nõn," Đưa anh một cái này làm quà sinh nhật.... Bồi thường một bậc em thi sai, được không?"

" Ca xoa xát." Một tiếng, ngoài cửa ban công vang lên một tiếng cameras chụp ảnh rất nhỏ.

Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó theo bản năng quay đầu hướng tới cửa chính văn phòng nhìn qua.

Cửa ban công bị mở ra một đường nhỏ, có một trận gió lạnh từ trong khe cửa tiến vào.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, buông cổ tay Tiểu Thỏ ra, hướng tới cửa chính văn phòng đi tới.

Mở cửa, bên ngoài hành lang không có một bóng người, chỉ có ngọn đèn hành lang tản ra ánh sáng trong bóng đêm.

Trình Chi Ngôn đóng cửa chính văn phòng xoay người đi trở về.

"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh, thuận miệng hỏi.

"Không có gì, có thể là vừa rồi Thân Tử Hạo ra ngoài không có đóng cửa cho kỹ." Thanh âm Trình Chi Ngôn nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói.

" Nhưng mà mới vừa giống như nghe được thanh âm chụp ảnh..." Tiểu Thỏ trong lòng nhất thời có chút bất an, sẽ không là hình ảnh cô vừa hôn Trình Chi Ngôn bị chụp đi...

Hai người bọn họ trong trường học vẫn đều là giữ một khoảng cách a...

"Bên ngoài không ai, có lẽ giáo viên hoặc là học sinh đi ngang qua tự chụp...." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, đưa tay sờ sờ Tiểu Thỏ nói: "Thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn lại là về nhà đi."

"Uh'm..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, đeo cặp sách đi theo Trình Chi Ngôn ra văn phòng.

Trên đường đi bãi đỗ xe dưới đất, hai người cười cười nói một chút, bất quá chốc lát liền đến chỗ.

Vào bãi đỗ xe, Tiểu Thỏ kéo cánh tay Trình Chi Ngôn cười hì hì hỏi: "Anh nước chanh, có phải anh không tức giận hay không?"

"Tức giận cái gì? ?" Trình Chi Ngôn hạ mắt, trong mắt nghi hoặc nhìn cô.

" Chính là em không có thi đến trước năm a. . ." Tiểu Thỏ cau cái mũi nhỏ, đáng thương tội nghiệp hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Lần sau em sẽ cố gắng, em chuẩn bị một cái quà tặng một lần nữa có được hay không?"

" Được." Trình Chi Ngôn ôn nhu cười, đưa tay sờ sờ trên đầu Tiểu Thỏ, sau đó thúc giục cô nhanh lên xe.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Thỏ xuống xe, mang theo cặp sách đứng ở trên bậc thang ngưỡng cửa chờ Trình Chi Ngôn ngừng xe xong.

Sau một lát, Trình Chi Ngôn từ trong xe đi ra, vô cùng tự nhiên đưa tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, thản nhiên nói: "Trở về đi."

"Uh'm." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười ngọt ngào.

Lúc đi đến cửa chính, bước chân Trình Chi Ngôn bỗng nhiên dừng một chút, xoay người hướng tới phía sau nhìn qua.

Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy? ?"

". . ."

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, trầm mặc chốc lát, sau đó lắc lắc đầu nói: "Không có gì."

Không biết vì sao....Anh cảm thấy dường như có người đi theo bọn họ....

Bất quá, cũng có khả năng là anh suy nghĩ nhiều đi.

------

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ trước sau như một ngủ nướng đến sáu giờ mới dậy, vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, cô mang theo cặp sách cùng bữa sáng lại phi xuống lầu.

Trình Chi Ngôn vẫn đứng ở phía trước xe như cũ, cau mày nhìn cô nói: "Em lại dậy không nổi."

"Ha ha. . . Xấu hổ a, mau, đi thôi." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười vô lại, trực tiếp mở cửa xe chui vào.

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, lên xe hướng tới trường học chạy qua.

Nhưng mà lúc tan học nghỉ giữa khóa, Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng đang tay nắm tay lắc lư hướng tới phòng học đi tới lại đột nhiên phát hiện, trước cột thông cáo cách đó không xa vậy mà vây quanh rất nhiều học sinh, trên mặt những cái học sinh này toàn bộ vẻ mặt tràn ngập sợ hãi cùng bát quái.

"Làm sao vậy? ? Sao phía trước người nhiều như vậy?" Trình Thi Đồng nhìn học sinh trước cột thông cáo vây tới chật như nêm cối nhịn không được kỳ quái nói.

"Không biết a, đi xem đi." Tiểu Thỏ kiềm chế không được tò mò trong lòng, túm cánh tay Trình Thi Đồng liền hướng tới cột thông cáo đi tới.

Đến chỗ phía trước cột thông cáo, những cái học sinh này vốn còn đang cãi nhau trong nháy mắt đó quay đầu nhìn thấy Tiểu Thỏ, toàn bộ yên tĩnh trở lại.

Sau đó đám người tự động tránh ra một con đường.

Tiểu Thỏ đầu đầy mờ mịt xem tình hình trước mắt, ngẩng đầu hướng tới cột thông cáo nhìn thoáng qua, cả người không tự chủ được há hốc miệng.

Trên cột thông cáo dùng bút lông màu đen thô viết một nhóm chữ to:

Chủ nhiệm lớp cao tam cùng với nữ sinh yêu đương, ở chung!

Phía dưới một nhóm chữ to dán vài tấm hình.

Có Tiểu Thỏ túm góc áo Trình Chi Ngôn ở trong phòng làm việc hôn gương mặt anh.

Có hai người vai kề vai cười cười nói một chút tiến vào thang máy.

Có kéo cánh tay ở bãi đỗ xe dưới đất.

Còn có hai người đứng ở trước cửa chính nhà Trình Chi Ngôn ấp ấp ôm ôm.

Thậm chí còn có ảnh chụp buổi sáng hôm nay Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước xe chờ cô ra ngoài.

Theo góc độ chụp hình những cái ảnh chụp này, hẳn là đều là chụp lén.

Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những cái ảnh chụp này trên cột thông cáo, trong lúc này vậy mà không biết nên làm ra cái phản ứng gì.

Những thứ ảnh chụp này..... Toàn bộ đều là chụp trong đoạn thời gian này từ đêm tự học muộn hôm qua đến buổi sáng hôm nay.

Tiểu Thỏ lại nghĩ tới đêm qua nghe tiếng chụp ảnh cửa văn phòng Trình Chi Ngôn truyền đến.

Chẳng lẽ...

Người kia.... Từ cái lúc kia bắt đầu chụp ảnh sao. . .

"Sao lại thế này, sao lại thế này, một đám đều đã tụ tập ở trong này làm gì? Tiết tiếp theo không học sao? Đều trở về lớp học đi, đừng chắn đường..." Cách đó không xa giáo viên chủ nhiệm lớn giọng giống như rung trời truyền đến.

Theo giọng ông từ xa lại gần, những cái học sinh đứng sừng sững tại phía trước cột thông cáo này lập tức liền chim thú tan tác.

Tiểu Thỏ nhìn những cái ảnh chụp này trên cột thông cáo, chỉ cảm thấy lòng bàn tay và cả người lạnh.

Làm sao bây giờ, bị phát hiện rồi....

Nội quy trường học là rõ ràng cấm đoán học sinh cùng giáo viên yêu đương...

Huống chi chuyện này nếu là bị cái cha mẹ học sinh khác biết rõ, đến lúc đó có lẽ sẽ khiến cho căm giận, có lẽ lại có cha mẹ cảm thấy được đưa con mình tới trường học không an toàn, vậy mà lại có giáo viên yêu đương cùng học sinh mình, này không phải mang hư hỏng đứa trẻ sao...

Tiểu Thỏ càng nghĩ càng cảm thấy trên thân thể từng đợt ớn lạnh.

Hai chân của cô liền giống như mọc rễ, thẳng tắp đứng ở phía trước cột thông cáo, mặc dù trong đầu cô liều mạng hô, Tiểu Thỏ, chạy mau, giáo viên chủ nhiệm đến đây!

Trình Thi Đồng ở một bên lo lắng suông, cô vội vàng chạy đến phía trước cột thông cáo muốn kéo ảnh chụp dán ở mặt trên xuống.

"Cái bạn học kia, làm gì a, xé loạn phía trước cột thông cáo cái gì! ?" Giáo viên chủ nhiệm đi nhanh liền đi tới phía trước cột thông cáo, đưa tay đè lại động tác Trình Thi Đồng.

Xung quanh nháy mắt lại an tĩnh lại.

Học sinh vừa mới chạy đi một đám dừng bước lại quay đầu nhìn chuyện đã xảy ra phía trước cột thông cáo.

"Đây là cái gì? ?" Giáo viên chủ nhiệm quay đầu, hướng tới cột thông cáo nhìn thoáng qua, lớn giọng theo hàng chữ kia đọc ra: "Nữ sinh cao tam yêu đương với chủ nhiệm lớp, ở chung? Ai viết ở chỗ này? A? ?"

Giáo viên chủ nhiệm vừa gào thét vừa đưa tay xé ảnh chụp trên cột thông cáo xuống.

Ông cau mày nhìn những cái ảnh chụp trong tay này, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ vẻ mặt hoảng sợ đứng ở bên cạnh, lớn tiếng nói: "Đây là có chuyện gì? Học sinh nữ trong ảnh chụp có phải em hay không?"

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn gương mặt giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà nói không ra lời.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay, mặc dù vai nam chủ trong ảnh chụp kia đều là bóng lưng, nhưng ông vẫn lại là nhận ra người kia là thầy giáo Trình người gần đây cực kỳ được học sinh trong trường học--- Trình Chi Ngôn.

" Đây không phải thầy giáo Trình sao? Hai người làm sao có thể cùng một chỗ?" Giáo viên chủ nhiệm nhìn xem ảnh chụp lại nhìn Tiểu Thỏ, quay đầu nhìn về học sinh cách đó không xa dừng lại xem náo nhiệt gầm lên một câu: "Nhìn cái gì vậy, đều về lớp học đi học cho tôi, người nào ngốc ở trong này xem náo nhiệt tôi liền cho hắn ghi lỗi."

Rống xong một câu, tất cả học sinh nháy mắt đều đã biến mất.

"Em đi với tôi một chuyến!!" Giáo viên chủ nhiệm cầm những cái ảnh chụp này, lại trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, thanh âm nghiêm khắc nói!

Tiểu Thỏ kinh hãi quay đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng.

Chỉ thấy Trình Thi Đồng lấy tay hướng tới làm tư thế gọi điện thoại một cái, ý tứ là cô sẽ giúp cô thông báo Trình Chi Ngôn.

Tiểu Thỏ nhất thời an tâm không ít.

Cô ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua giáo viên chủ nhiệm to lớn, nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu đi theo sau lưng ông.

Bên trong chỗ giáo dục.

Giáo viên chủ nhiệm cầm xấp ảnh chụp kia ném tới trên bàn công tác chính mình, hướng tới Tiểu Thỏ nghiêm khắc hỏi: "Đây là có chuyện gì??"

Tiểu Thỏ cúi đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám nói lời nào.

"Trình Chi Ngôn cũng là, cậu đã lớn như vậy, còn cùng một chỗ với cô bé này!" Giáo viên chủ nhiệm càng xem ảnh chụp trên bàn càng cảm thấy bực bội, tiếng ông đập đập nắm tay ở trên bàn "Thùng thùng" vang lên, trừng mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Em tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, yêu thầy giáo mình còn chưa tính, cậu ta còn không hiểu chuyện sao! ?"

Nói xong câu đó, ông đại khái bực bội quá, dứt khoát cầm lấy điện thoại trên bàn gọi số điện thoại văn phòng Trình Chi Ngôn, sau khi ở bên kia nối được tức giận hướng tới đầu bên kia điện thoại hô: "Thầy giáo Trình sao! Phiền toái cậu tới chỗ giáo dục đây một chút, có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng cậu."

Tiểu Thỏ đứng ở trước bàn công tác giáo viên chủ nhiệm, bên trong đôi bàn tay tràn đầy đều là mồ hôi.

Bất quá khoảng khắc Trình Chi Ngôn liền tới đây rồi.

Anh đẩy cửa chỗ giáo dục, thấy Tiểu Thỏ đứng ở bên trong, hơi hơi sửng sốt một phen lập tức liền quay đầu lại hướng tới giáo viên chủ nhiệm hỏi: "Đinh chủ nhiệm, tìm tôi có việc ? ?"

"Chính cậu xem! !" Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở trước bàn làm việc mình đưa tay gõ gõ cái bàn, ý bảo Trình Chi Ngôn tới đây xem những cái ảnh chụp này.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, bước nhanh đi đến bàn công tác trước mặt, cúi đầu hướng tới những cái ảnh chụp trên bàn này nhìn qua.

Những thứ này...

Anh cau mày nhìn qua, toàn bộ đều là ảnh chụp đêm qua cùng buổi sáng hôm nay anh cùng với Tiểu Thỏ.

"Thầy giáo Trình." Giáo viên chủ nhiệm đối mặt với Trình Chi Ngôn, cơn tức rốt cục hơi chút rớt một chút, "Cậu mang lớp là lớp hạng nhất, cái này tôi biết, các học sinh cũng vô cùng thích cậu, cái này tôi cũng biết rõ, nữ sinh lớp cậu thậm chí một đám ồn ào lúc lập gia đình gả thầy giáo Trình, tôi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao đều là những đứa nhỏ vị thành niên, có một chút sùng bái cùng ái mộ giáo viên mình, tôi có thể lý giải, cho tới nay, cậu ở phương diện này cũng làm được phi thường tốt, không có tiếp xúc bất kỳ một người nào, đương nhiên, ngoại trừ Trình Thi Đồng lớp cậu, bất quá cái này tôi cũng biết rõ, cô là cháu gái cậu, chuyện hai ngươi là cùng một họ tôi liền nhìn ra."

Giáo viên chủ nhiệm đưa tay lấy chén trà trên bàn, uống môt ngụm nước, sau đó đặt xuống, tiếp tục lời nói thấm thía nói: "Nhưng mà những thứ ảnh chụp này là chuyện gì xảy ra? A? Vị học sinh này....Gọi Bạch Tiểu Thỏ đúng không?? Vừa rồi tôi hỏi qua tên cô, hai ngươi là thật yêu đương còn ở chung? Cha mẹ học sinh biết chuyện này sao? Tôi vừa rồi hỏi cô nói, cô cái gì cũng không nói liền thẳng tắp đứng ở chỗ này như vậy, cậu nói một chút, đây rốt cuộc xem như chuyện gì?"

". . ." Trình Chi Ngôn quay đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ yên lặng đứng ở nơi đó, trầm ngâm một chút, sau đó hướng tới giáo viên chủ nhiệm nói.

" Chuyện này, tôi có thể chậm rãi giải thích cho anh nghe, bất quá vị học sinh này....Tôi cảm thấy cô vẫn lại là về lớp đi học trước là tốt hơn."

"Đi học, học cái gì?? Tôi phải gọi điện thoại, để cho cha mẹ của cô tới trường học một chuyến!!" Giáo viên chủ nhiệm hướng tới Trình Chi Ngôn trừng trừng mắt nói: "Còn có cậu, cũng quá kỳ cục, đừng tưởng rằng cha cậu là cục trưởng bộ giáo dục tôi sẽ nể mặt cậu, hiệu trưởng ăn một bộ, tôi không ăn bộ này, nhiều năm như vậy, thanh danh tôi trong trường học cậu cũng có thể nghe nói qua, có một số việc, đừng nói là hiệu trưởng, cho dù cha cậu đến đây, tôi cũng không nể."

Trình Chi Ngôn một đôi mắt trong suốt nhìn giáo viên chủ nhiệm, khóe miệng gợi lên nhợt nhạt tươi cười nói: "Cái này tôi đương nhiên biết, bất quá chuyện này, tôi cảm thấy có thể có chút hiểu lầm ở bên trong, nói rõ, thực ra cũng không chuyện gì, bất quá đối với học sinh mà nói, chuyện trọng yếu nhất chính là học tập, đối với điểm này, tôi nghĩ chủ nhiệm cùng tôi đều không có bất luận cái gì bất đồng ý kiến đi."

"..." Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không có hé răng.

"Còn nữa, nếu anh nghe tôi giải thích xong rồi vẫn lại là cảm thấy được nên mời cha mẹ, vậy gọi điện thoại để cho cha mẹ tới là được, cô đứng ở chỗ này cũng không có tác dụng quá lớn gì." Trình Chi Ngôn thừa dịp giáo viên chủ nhiệm không nói gì quay đầu hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Em về lớp học trước đi, chuyện này anh tới xử lý."

" Được... Cám ơn nước chanh... Ách... Thầy giáo Trình!" Tiểu Thỏ vội vàng hướng tới giáo viên chủ nhiệm chào, sau đó lại nhìn Trình Chi Ngôn một cái, rất nhanh chạy.

Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu vỗ bàn nói: "Tới, thầy giáo Trình, cậu trái lại giải thích cho tôi a."

"Chuyện này sao..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, không chút hoang mang ngồi xuống trước bàn công tác giáo viên chủ nhiệm.

Tiểu Thỏ vội vã chạy về lớp học, khoảng cách tiết tiếp theo còn có ba phút.Cô mới vừa đi vào phòng học, đám học sinh cãi nhau kia nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt mọi người lập tức toàn bộ tập trung trên người Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ có chút mất tự nhiên nhìn bạn học trong lớp một cái, cúi đầu, yên lặng đi trở về trên chỗ ngồi của mình.

Đợi cho cô ngồi xuống ở trên ghế, phòng học an tĩnh lập tức lại như nổ oanh.

Hai nữ sinh ngồi ở phía trước Tiểu Thỏ quay đầu từng ánh mắt thẳng tắp đánh giá Tiểu Thỏ, trong giọng nói mang theo một tia nghi hoặc hướng tới cô hỏi: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu thật sự yêu đương cùng thầy giáo Trình? Những cái ảnh chụp này đều là thật sự??"

"..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn hai cô một cái, không nói gì.

"Bạch Tiểu Thỏ, nhìn không ra, bình thường nhìn cậu rất ngoan, không làm sao thích nói chuyện, không thể tưởng được cậu loại chuyện này đều đã làm ra được." Một tổ nữ sinh, kỳ quái hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Thật sự là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường a."

"..." Tiểu Thỏ cúi đầu, càng trầm mặc rồi.

"Các ngươi đều mù quáng ồn ào cái gì a!?" Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ nhìn không được, cô hướng tới đám nữ sinh kia dùng lực trừng mắt một cái, sau đó trong thanh âm mang theo một tia oán giận nói: "Không biết chuyện tình không nên nói lung tung!"

  Buộc Phải Che Giấu  

"Cậu hiểu, cậu hiểu thì cậu tới giải thích một chút đi." Vừa nhìn về phía Trình Thi Đồng nữ sinh vừa nói với vẻ châm chọc:"Nếu không làm được thì cả cậu cũng bị nhốt bên trong cái trống chứ? Nha..... Đúng rồi, Trình Thi Đồng, cậu cũng là cháu gái ruột của thầy giáo Trình nha, như thế nào, chính bạn học cùng bàn trong lớp trong chớp mắt đã biến thành thím của mình, cảm giác này không tệ chứ???"

"Cậu câm miệng lại cho tớ!" Trình Thi Đồng không nhịn được hướng về nữ sinh kia rống lên một tiếng.

"Tớ câm miệng lại thì có lợi ích gì, học sinh trong trường đều nhìn thấy, cô ấy kéo tay thầy giáo Trình, cười rất vui vẻ, còn chủ động hôn thầy giáo Trình, không thể tin được, chính cô ta chủ động câu dẫn người khác đấy!"

Cái nhóm nữ sinh vừa nhìn thấy Trình Thi Đồng tức giận, càng thêm lo sợ mọi người sẽ bàn tán lung tung.

"Không được nói lung tung."

Cố Ninh Thư ở phía sau nghe các cô nói những lời kia, không nhịn được nhíu nhíu mày, đứng ra chận lại nói.

"Cố Ninh Thư, chúng tớ nói lung tung sao? Chuyện này giấy trắng mực đen, nha, không đúng, bức ảnh màu sắc rực rỡ, người ở phía trên, ai nhìn lại không biết là Tiểu Thỏ??? Ai nói lung tung hả? Còn chụp được ảnh đi ra vào nhà rồi, còn muốn ngụy biện??"

"......."

Cố Ninh Thư cùng Trình Thi Đồng cau mày, mắt thấy tình hình trong lớp đã loạn đến mức không thể ngăn cản, vừa lúc đó, Thân Tử Hạo trong tay cầm quyển sách Tiếng Anh, tự nhiên đi vào lớp học.

"Xảy ra chuyện gì, ồn ào hết cả lên, yên tĩnh một chút, đem sách Tiếng Anh ra, chuẩn bị học bài." Thân Tử Hạo tiện tay đem quyển sách Tiếng Anh của mình, đặt ở trên bục giảng, nhìn một mảnh tình hình hỗn loạn ở trong lớp, không nhịn được đưa tay gõ gõ bục giảng hướng về dưới lớp nói.

Sau khi tất cả học sinh nghe thấy câu nói này, trong nháy mắt tất cả trở nên yên tĩnh.

Có điều trong chốc lát, lại có người không sợ chết, hướng về phía Thân Tử Hạo la lớn:"Sư mẫu! Có người dám công khai cướp tướng công của người! Người đó ở chung một nhà với tướng công của người!"

"Cái gì!?" Thân Tử Hạo nghe xong lời này, trong thời gian ngắn, trở nên ngây ngẩn cả người.

Có người dám cướp tướng công!

Ai vậy!!?

Gan to như vậy, dám bắt nạt ngay trên đầu anh ta ư!?

Thế nhưng......

Chờ chút, tướng công sao!?

Trong nháy mắt, trong đầu Thân Tử Hạo né qua những điểm nghi vấn này, hướng về phía dưới bục giảng, nghiêm mặt với học sinh nói:" Các em chớ nói lung tung! Thầy giáo vốn là đàn ông, ở đâu ra tướng công chứ!!"

"Thật sự! Thầy giáo Thân! Có người cùng với thầy giáo Trình có mối quan hệ mờ ám, còn ở chung, chuyện này ngài không phải là không biết gì chứ??" Tất cả học sinh lập tức hướng về Thân Tử Hạo nói.

"Xảy ra chuyện gì?" sau khi Thân Tử Hạo nghe xong lời đó, khẽ cau mày, đôi mắt liếc nhìn về phía Tiểu Thỏ.

Chẳng lẽ có người làm thứ ba, đoạt Tiểu Thỏ của Trình Chi Ngôn?

Chuyện này không hợp lý nha, không phải mỗi ngày hai người họ sau khi tan học đều cùng nhau về nha sao?

"Chính là Tiểu Thỏ! Có học sinh lớn giọng hô:" Thầy giáo không phải là người không nhìn thấy, vừa nãy trên bảng thông báo có dán ảnh cô ta hôn thầy giáo Trình, thầy giáo Trình chúng ta đẹp trai, ưu tú như vậy, làm sao có khả năng để ý đến cô ta như vậy, nhất định là do cô ta câu dẫn thầy giáo Trình của chúng ta!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, đều là cô ta chủ động đầu tiên, thật là không nhìn ra, một người có thành tích học tập bình thường như vậy, lại có tư tưởng xấu xa như vậy!" Lập tức có học sinh khác lên tiếng phụ họa.

"......." Tiểu Thỏ đang ngồi, nghe những học sinh kia nói, cảm thấy chính mình sắp khóc đến nơi.

"Từng người từng người các em, đang nói linh tinh chuyện gì đấy!?" Thân Tử Hạo dùng sức vỗ vỗ bục giảng hướng về các học sinh hét lớn:"Các em biết chuyện này như thế nào hay sao? Mà ở chỗ này đoán mò lung tung!?"

"......."

Tất cả học sinh lập tức trở nên yên lặng.

Nhưng mà từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Thân Tử Hạo.

"Thầy giáo Thân, thầy biết chuyện gì đang xảy ra hay sao?" Đang trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, một người liền hướng về phía Thân Tử Hạo hỏi.

"......" Thân Tử Hạo đưa mắt nhìn học sinh kia, đang chuẩn bị nói gì đó, bất chợt chuông reo báo hiệu vào học vang lên.

"Trước hết vào học, cấm không được thảo luận lại chuyện này!" Thân Tử Hạo hướng về phía học sinh, vẻ mặt dữ tợn nói, sau đó tưa tay mở quyển sách Tiếng Anh của chính mình, tiếp tục nói:"Bây giờ, mở sách tới trang 178, bắt đầu buổi học."

"......."

Tât cả học sinh cũng không còn bàn tán chuyện kia, khắp nơi trong phòng học vang lên tiếng xột xoạt âm thanh lật sách.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thân Tử Hạo trên bục giảng, bất chợt cảm thấy vô cùng cảm kích đối với thầy.

Nhưng mà những học sinh trong lớp lúc nãy, không ngừng xoay đầu lại hướng về phía Tiểu Thỏ vài lần, sau đó lại nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Trình Thi Đồng hướng về những học sinh đó, dùng hết sức mà trợn mắt một chút, sau đó đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Thỏ nói:"Không có chuyện gì đâu, chú tớ nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, cậu đừng lo."

"Ừ." Tiểu Thỏ gật gù, dùng hết sức kiềm chế nỗi bất an trong lòng, hướng về Trình Thi Đồng nói:" Tớ tuyệt đối tin tưởng anh..... Chỉ là......"

"Chỉ là chuyện gì?" Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi.

"Dù sao chuyện giáo viên với học sinh......." Ánh mắt Tiểu Thỏ đang nhìn chằm chằm vào quyển sách tiếng Anh, vốn đang xem, lại chợt phát hiện ngay cả một chữ cũng không học vào:" Dù sao là mối quan hệ giữa học sinh với học sinh, đối với trường thì ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng......"

"Tớ hiểu." Trình Thi Đồng vỗ vỗ vai Tiểu Thỏ, nhỏ giọng nói:" Không có chuyện gì, ngược lại chú của tớ không phải muốn cả đời làm giáo viên, chú tớ không phải đã nói với cậu rồi sao, năm nay là bắt đầu kiểm tra thi nghiên cứu sinh, chờ chú tớ sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, cũng vừa lúc cậu lên Nam Kinh học đại học, chú tớ cũng lên Nam Kinh nghiên cứu, hai người không phải sẽ ở cùng nhau sao."

"Ừ." Tiểu Thỏ gật gù, nhưng cảm giác trong lòng vẫn thấy bất an vô cùng.

Buổi học hôm nay, cô đều không thể tiếp thu được lời giảng của Thân Tử Hạo.

Một lúc suy nghĩ tự nhiên đến, một lúc suy nghĩ lại bay đi, thật không biết cách nào để tập trung tinh thần.

Kỳ thực cô cũng muốn nhắn tin cho Trình Chi Ngôn, hỏi anh tình hình bên đó như thế nào rồi, nhưng cũng lại lo lắng anh cùng giáo viên chủ nhiệm nói chuyện, căn bản không có thời gian dùng điện thoại di động.

Sắp đến lúc tan học, đột nhiên một tờ giấy bay tới.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cái gì đó đập vào đầu, cúi xuống nhìn lại, chỉ thấy trên bàn của cô xuất hiện một cục giấy.

Cô quay đầu lại nhìn một chút xem ai ném cục giấy tới, nhưng những học sinh ngồi phía sau, từng người từng người đang ngồi nghiêm túc nghe Thân Tử Hạo giảng bài, dường như không có ai phát hiện chuyện này.

Tiểu Thỏ chần chừ một lúc, liền đem tờ giấy kia mở ra.

Trên giấy dùng bút lông màu đen, một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tiểu Thỏ, có phải cậu cùng thầy giáo Trình đã cùng lên giường? Như thế nào, cảm giác tốt không? Ha ha ha ha ......

"......."

Tiểu Thỏ yên lặng nhìn dòng chữ trên tờ giấy, ra sức mà cắn lấy môi mình.

"Làm sao vậy?" Trình Thi Đồng nhìn thấy Tiểu Thỏ yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, liền tiến tới.

Sau đó, cô liền thấy nội dung bên trong tờ giấy.

"Mẹ kiếp!!! Cái này do ai viết!?" Trình Thi Đồng cầm lấy tờ giấy, không nhịn được chửi thề một tiếng.

"Không biết."

TIểu Thỏ lắc đầu, dòng chữ trên tờ giấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhất định là do cố ý viết thành như thế, làm cho người khác không thể nhận ra là do ai ném tới.

"Khốn kiếp! Quả thực là muốn chọc giận lão nương rồi!" Trình Thi Đồng nhìn tờ giấy càng cảm thấy nổi nòng, cô cầm lấy tờ giấy trong tay, vo trò lại, lão nương chờ, chờ hết giờ học, nhất định sẽ tìm ra ai viết, xem lúc đó lão nương xử ngươi như thế nào!

"Đừng nóng giận." Tiểu Thỏ đưa tay vỗ vỗ Trình Thi Đồng, thở dài một hơi nói:" Tớ còn không tức giận, cậu tức giận cái gì!"

"Tớ đương nhiên là tức giận rồi, đám người này quả thật không biết xấu hổ, suy nghĩ thật xấu xa rồi!" hàm răng Trình Thi Đồng nghiến chặt lại.

"Ài......." Tiểu Thỏ nhự nhàng thở dài một cái, trước đây cô luôn cảm giác bạn bè trong lớp rất đáng yêu, mỗi người đều rất tốt, đến bây giờ, mới phát hiện, lòng người thật khó đoán.

Trước khi buổi học kết thúc, loa trong lớp đột nhiên vang lên:

"Toàn thể học sinh chú ý, toàn thể học sinh chú ý, sau khi hết buổi học, xin mời tập hợp thành hàng ở sân luyện tập, xin mời tập hợp thành hàng ở sân luyện tập, có chuyện quan trọng cần thông báo. Lặp lại lần nữa, toàn thể......."

Thân Tử Hạo đang giảng dạy, hơi ngẩn ra, sau đó không tự chủ được đưa mắt nhìn lên người Tiểu Thỏ.

Chuyện quan trọng cần thông báo...... Sẽ không có liên quan đến chuyện của Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn chứ???

Những học sinh trong lớp học, cũng từng người từng người xoay đầu lại, ánh mắt đều tập trung trên người Tiểu Thỏ, trong nhát mắt, phòng học lại bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

Đợi tiếng chuông tan học sau đó vang lên.

Thân Tử Hạo cất quyển tiếng Anh, hướng về những học sinh trong lớp, âm thanh lành lạnh nói:" Được rồi, tan lớp, bắt đầu tập hợp đến sân luyện tập xếp hàng đi."

Tất cả học sinh liếc mắt nhìn nhau, kêu gọi một hồi, toàn bộ đều đứng dậy, bắt đầu ra khỏi phòng.

Ánh mắt Thân Tử Hạo lần thứ hai tập trung lên người Tiểu Thỏ, sau đó hướng về cô mỉm cười, cầm lấy quyển sách của mình, bước ra khỏi lớp.

Trên sân trường, tất cả đều là đầu người.

Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền trăm dặm.

Bất quá sau một buổi học ngắn ngủi, tất cả các học sinh thông qua các cách khác nhau, tất cả đều biết chuyện này.

Thậm chí còn có người chụp được bức ảnh trên bảng thông báo, truyền khắp nơi.

Vào lúc này, hiệu trưởng cũng thầy chủ nhiệm, đang đứng dưới quốc kỳ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trước mặt để micro, ánh mắt quét qua tất cả học sinh một vòng.

"Mọi người đến đông đủ cả chứ?" Thầy chủ nhiệm tiến đến micro, cau mày nhìn một vòng, sau đó ngữ khí nghiêm túc nói:" Liên quan tới giờ nghỉ giải lao sáng nay, ở bảng thông báo của trường truyền ra những bức ảnh kia, người nado đó còn viết những chữ như vậy, sau đó đã có những học sinh trong trường đã nhanh chóng lan truyền chuyện đó, cho nên trước mắt, tôi cảm thấy cần thiết phải triệu tập toàn thể học sinh, làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm sáng nay."

Thầy chủ nhiệm vừa mới nói xong, phía dưới những học sinh kia bắt đầu trở nên rối loạn.

Hiểu lầm???

Đã bị được người khác chụp ảnh được, lại vẫn nói là hiểu lầm???

Hiệu trưởng cau mày nhìn cảnh tất cả học sinh trên sân trường đang trở lên rối loạn, không nhịn được lớn giọng nói:" Yên lặng, tất cả yên lặng cho tôi_____!!!"

Học sinh đang ầm ĩ phía dưới, sau một hồi thì thầm to nhỏ với nhau, bắt đầu trở lên yên tĩnh.

"Bên dưới, mời thầy giáo Trình Chi Ngôn, giải thích cho mọi người đầu đuôi sự việc." Thầy chủ nhiệm một tay đỡ micro, một tay chỉ về hướng Trình Chi Ngôn ra dấu "Xin mời", sai đó liền lui ra phía sau.

Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, đưa tay kéo kéo ca-ra-vat trên áo sơ mi trắng, chậm rãi đi trước mặt micro.

Ánh mắt của anh hơi rũ cuống nhìn lướt qua những học sinh trên sân trường, sau đó ánh mắt dừng lại tại vị trí lớp học chính mình.

Dù ở đây tất cả học sinh mặc đồng phục học sinh như nhau, anh vẫn như cũ, vẫn đưa mắt tìm đến vị trí của Tiểu Thỏ.

Vào giờ phút này, đôi mắt trong sáng, thân thiết trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang nhìn vào mình.

Trình Chi Ngôn đưa tay, đỡ lấy micro, sau đó hắng giọng một cái, âm thanh trầm thấp nói:" Vừa nãy lúc giữa giờ giải lao, bên cạnh bảng thông báo dán những bức ảnh kia, chắc là tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, tôi không biết là ai đã dán những bức ảnh này, cũng không biết người đó vì sao lại làm ra chuyện này, tôi chỉ muốn nói, có một số việc trước khi đưa ra kết luận, thì trước tiên phải tìm hiểu cho kĩ."

"........"

Trên sân trường tất cả học sinh, nhìn Trình Chi Ngôn dưới quốc kỳ.

Gương mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt sáng, con người lập lòe hào quang óng ánh, lúc ánh mắt của anh lướt quay toàn trường, những học sinh trong lòng đang đoán mò chuyện lúc nãy, không nhịn được đều cúi đầu xuống.

"Đối với những bức ảnh kia, tôi nghĩ nó không sai......." Tiếng nói của anh dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn toàn bộ học sinh, chậm rãi nói từng chữ từng chữ:" Trong hình là học sinh Tiểu Thỏ đang hôn một người, người đó đùng là tôi, cùng với cô đi vào thang máy là tôi, lái xe đưa cô ấy về nhà cũng là tôi......"

"Rào_____" một tiếng, những học sinh trên sân trường đều bắt đầu nghị luận.

Tất cả học sinh trong lớp Tiểu Thỏ đều quay lại nhìn cô, trong ánh mắt có ao ước, có đồng tình, may mắn, tai họa, cũng có lo lắng sầu lo.

"Yên lặng! Yên lặng! Tất cả yên lặng cho tôi!!" Hiệu trưởng nhìn những học sinh trên sân trường, tiến lên một bước, đứng trước micro hét to mấy tiếng.

Vài giây sau, những học sinh đang thảo luận kia mới bắt đầu từ từ yên lặng trở lại.

"Ta không phủ nhận...... Hai người chúng ta đúng là ở chung một chỗ." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó mỉm cười nhìn toàn trường nói:" Nhưng đó là bởi vì, tôi là anh trai cô ấy."

"Cái gì!?"

"Cái gì chứ!?"

" Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì???"

Trong nháy mắt những học sinh kia lại trở lên rối loạn.

"Lừa gạt nha, bây giờ bị mọi người phát hiện hai người ở chung, liền nói là anh em, có ma mới tin!!!"

"Chính là, nhất định là vì sợ Tiểu Thỏ bị nhà trường xử lý kỷ luật nên mới nói như vậy!!!"

"Đúng vậy nha, nghĩ chúng ta là người ngu hay sao!!!"

"......."

Tiểu Thỏ nghe những học sinh xung quanh nói những lời kia, không nhịn được đưa tay nắm chặt vào nhau.

"Nha, tôi nghe nói có những học sinh không có tin lời của tôi." Trình Chi Ngôn đứng phía trước sân luyện tập, nheo mắt nhìn những học sinh bên dưới, mỉm cười nói:"Mọi người đều tin vào những bức ảnh kia là thật, như vậy trên bảng thông báo, tôi một lần nữa dán một ít bức ảnh, mọi người có thể đi nhìn một chút!"

"Được rồi, liên quan đến việc giải thích về chuyện này, chính là như thế này, các bạn học sinh cũng đã biết, vì vậy, xin đừng nghe vào những tin đồn bậy bạ, không nên ở bên ngoài bàn tán đến chuyện thầy giáo với học sinh! Nếu tôi biết được, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng xem ai đã tung tin đồn này ra ngoài! Còn nữa, những bức ảnh bị dán nhằm phán tán tin đồn trước bảng thông báo, tôi sẽ cùng với ban quản lí của trường sẽ đi thu thập chứng cứ, nếu tôi tìm ra được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này!!!" Hiệu trưởng đang đứng cạnh Trình CHi Ngôn, cầm micro hướng về phía học sinh bên dưới sân trường nói lớn:"Đều nghe rõ chưa??"

"Nghe rõ rồi......" Trên sân trường, âm thanh chênh lệch không đồng đều của học sinh vang lên.

"Nói to lên! Tôi không nghe thấy gì!"

"Nghe! Rõ! Rồi!" Tất cả học sinh đều ra sức hét lớn trả lời.

"Tan họp!" Hiệu trưởng hài lòng gật gù, vung tay lên ra hiệu giải tán.

Những học sinh kia vừa nghe lên hai chữ " Tan họp", lập tức hướng tới bảng thông báo chạy tới thật nhanh.

Trên bảng thông báo, những dòng chữ bình luận về mối quan hệ giữa Tiểu Thỏ với giáo viên chủ nhiệm, đều đã bị xóa sạch.

Thay vào đó, dán từng cái bức ảnh chỉnh tề.

Bên trong một bức ảnh, mặc một áo em bé, Tiểu Thỏ bím tóc tết thật dài, cầm trong tay kẹo bông, đang nhếch môi cười, khóe mắt cô còn mang theo một giọt nước mắt, mà đứng ở sau lưng cô là Trình Chi Ngôn, xem ra đang còn học tiểu học, trên cổ còn mang khăn quàng đỏ, chỉ là trên mặt đang nhìn Tiểu Thỏ với vẻ đầy ghét bỏ.

Còn một bức ảnh Trình Chi Ngôn mặc đồng phục Nhất Trung, ngồi trên xe đạp, một chân chống đất, cái chân còn lại để trên bàn đạp, đang quay đầu lại nhìn xem người ngồi phía sau. Người ngồi ghế sau, là Tiểu Thỏ đang thắt khăn quàng, tay ôm cặp sách, đang hướng về phía ống kích tạo dáng, nhe răng ra cười, không thấy hai răng cửa đâu.

Lại tiếp đó, còn có hai người là Lão Trình cùng với Chu Nguyệt chụp ảnh chung, Trình Chi Ngôn đứng giữa lão Trình với Chu Nguyệt, còn Tiểu Thỏ đang ngồi trên cổ của lão Trình, trong tay còn đang cầm một miếng dưa hấu, miệng cười toe toét.

Còn có một đống bức ảnh được chụp trong vườn sở thú, ở nhà, ở trên đường, ở trong trường học.

Cơ bản là những bức ảnh chụp hai người từ nhỏ đến lớn.

Cuối cùng là mấy bức ảnh, chính là lúc nghỉ giải lao được dán trên bảng thông báo.

Nhưng mà sau khi nhìn qua một đống bức ảnh từ khi còn bé, lại nhìn những bức ảnh này, nếu nói là "thân thiết", tất cả mọi người cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái.

Anh em sao, ở chung một chỗ vốn là bình thường, huống chi trong hình còn có ảnh chụp chung với người nhà, ai mà không có anh, chị, cùng anh trai, chị gái của mình hôn lên mặt, khoác cánh tay, đều là những chuyện bình thường, cho dù hôn môi thì cũng không có chuyện gì là quá đáng nha......

Những học sinh nghĩ sẽ có chuyện kinh thiên động địa, lập tức trở lên thất vọng vô cùng.

Ài........

Thật là vô vị nha.......

Người nào tẻ nhạt như vậy, đi dán những bức ảnh thế kia chứ......

Không phải là yêu thầm thầy giáo Trình không thành công, liền muốn đổ oan cho người ta một cái chứ???

Có điều trong thời gian ngắn mấy phút, tất cả học sinh quan tâm tới chuyện này, lập tức chuyển hướng sang xem ai là người chụp trộm những bức ảnh đó.

Tiểu Thỏ đứng trước bảng thông báo, đưa mặt nhìn sát những bức ảnh dán ở trên kia.

Tiểu Thỏ đứng trước bảng thông báo, đưa mặt nhìn sát những bức ảnh dán ở trên kia, những bức ảnh đó, đều đặt trong một quyển album trong cái ngăn kéo ở trong phòng Trình Chi Ngôn.

Cô nhớ lúc mình lật quyển photo album này, một bên hướng Trình Chi Ngôn nhỏ nước miếng:" Tại sao trong mỗi bức ảnh chụp em, em cười nhìn ngu đến vậy???"

Trình Chi Ngôn đến gần liếc mắt một cái, sau đó nhún vai một cái, trả lời với vẻ mặt muốn ăn đòn:"Bời vì anh thích dáng vẻ cười khúc khích của em."

Vậy mà lúc này, cô đứng ở chỗ này, lại đột nhiên cảm thấy, may là chính mình trong bức ảnh cười vẻ ngây ngô, không có biết cách tạo dáng, nếu không, nói không chừng những người kia còn muốn truyền ra những chuyện không tốt về anh em rồi.

Trình Thi Đồng đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, cũng ngẩng đầu nhìn lên những bức ảnh, vừa xem vừa cười:" Không phải chứ Tiểu Thỏ, cậu làm sao lại cười thành như vậy, nhìn vui mừng đấy chứ?? Ôi, chú tớ đời trước tạo phải nghiệt gì, kiếp này mới gặp phải nữ...... Ạch .... em gái như cậu nha......"

Em gái nha......

Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn Trình Thi Đồng một chút, trong nháy mắt toàn bộ bất an trong lòng đều biến mất.

Chỉ cần hiệu trường đồng ý với điều này, đừng nói là cô cùng Trình Thi Đồng làm anh em, dù có làm chị em cô cũng đồng ý nha!

"Đi thôi, trở về phòng học đi!" Tiểu Thỏ thở dài một hơi nhẹ nhõm, đưa tay kéo ống tay áo Trình Thi Đồng, thấp giọng nói.

"Ừ." Trình Thi Đồng gật gù, vui vẻ cùng Tiểu Thỏ đi về lớp học.

Lần này, hai người đi vào trong phòng học, tuy rằng bạn trong lớp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ, thế nhưng ánh mắt khác rõ ràng, lần này có vẻ thân thiện hơn nhiều.

Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Lập tức có người cười hì hì đến gần nói:" Tiểu Thỏ, sao cậu không nói sớm cậu cùng thầy giáo Trình là anh em, làm mọi người còn hiểu lầm cậu."

"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, nếu sớm biết cậu là em gái của thầy giáo Trình, tớ nhất định sẽ giúp cậu ngăn những lời đồn kia!" Một người khác tiến tới phụ họa.

"Thôi đi, vừa người các cậu nói Tiểu Thỏ của chúng ta như thế nào, các cậu cho rằng tớ mất trí nhớ sao?" Trình Thi Đồng nhìn hai người họ đầy vẻ khinh bỉ, trong giọng tràn đầy khinh thường nói:" Cái gọi là làm mọi người hiểu lầm, lẽ nào chuyện này là Tiểu Thỏ sai sao, chính suy nghĩ xấu xa của từng người các cậu, suy nghĩ xấu xa về người khác, quay đầu lại vẫn là người khác không đúng? Thật sự là chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy, nếu tớ là cậu, tớ đây biết điều một chút thì không lại đây nói chuyện cùng Tiểu Thỏ!"

Trình Thi Đồng người này, đừng xem bình thường tươi cười hớn hở, nếu chọc tới cô, một cái miệng, cũng đủ để đem người khác vào chỗ chết.

Vừa nãy hai học sinh bị cô nói một trân, trên mặt bừng bừng tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ biết kìm nén, trở về chỗ ngồi của mình.

Trình Thi Đồng trừng mắt với hai người, đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Thỏ, an ủi cô nói:" Không có chuyện gì, đừng lo lắng!"

Tiểu Thỏ dở khóc dở cười, nhìn Trình Thi Đồng nói:" Tớ đã có cậu hộ tống bên cạnh, có thể có chuyện gì được chứ....... Tớ đang lo lắng cho người khác bị cậu mắng tức mà chết thôi!"

"Đáng đời những người đó!!" Trình Thi Đồng bĩu môi khinh thường, nếu không vì Tiểu Thỏ, cô cũng chẳng muốn nói chuyện với những người đó!

Nhưng mà Tiểu Thỏ không nghĩ tới là, lúc tan học buổi học, Tiếu Hàm lại đến tìm cô.

Cậu ta có chút ngại ngùng đứng ở cửa phòng học Tiểu Thỏ, vừa nhìn thấy Tiểu Thỏ hướng về chỗ cậu ta đi tới, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ dần lên.

"Tiếu Hàm, cậu tìm tớ?? Tiểu Thỏ nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.

"Ừ." Tiếu Hàm gật gù, đôi mắt ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ, sau đó đi thẳng vào vấn đề hỏi:"Tiểu Thỏ, thầy giáo Trình..... Đúng là anh trai cậu sao?"

"A??" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, ngẩng lên nhìn cậu ta, chần chừ một chút, sau đó nhắm mắt lại nói:" Phải..... Đúng vậy......"

"Vậy là thầy ấy không phải là bạn trai của cậu phải không?" trên khuôn mặt Tiếu Hàm lúc này như mặt trời lúc bình minh.

"Cái này......" TIểu Thỏ kéo kéo môi, hai chữ "Không phải", thậm chí có chút không nói ra được

Tiếu Hàm nhìn dáng vẻ cùi đầu ngượng ngùng của Tiểu Thỏ, cho rằng cô đang thẹn thùng.

Cậu ta nhất thời vui vẻ, mỉm cười nhìn Tiểu Thỏ hỏi:" Nếu như vậy, bạn Tiểu Thỏ, tớ có thế theo đuổi cậu được không??"

"Cái gì??" Tiểu Thỏ bất chợt giật mình.

Tiếu Hàm dáng người cao cao đứng trong hành lang, che một phần ánh mặt trời chiếu xuống, cậu ta cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ, rất chăm chú nói:"Bạn Tiểu Thỏ, thật ra tớ từ lâu đã yêu thích cậu, thế nhưng tớ vẫn nghĩ thầy giáo Trình là bạn trai cậu..... Vì thế, tớ không dám hướng về cậu biểu lộ...... Ngày hôm nay tớ mới biết, thì ra thầy ấy là anh trai cậu, lúc nghe tin tức đó, tớ thật sự rất vui vẻ, cậu...... Cậu có thể suy nghĩ một chút về tớ được không?"

Tiểu Thỏ trong nháy mắt đầy kinh ngạc.

Cho tới bây giờ, cô đều cho rằng Tiếu Hàm coi mình là bạn bè, không nghĩ tới, cậu ta giống như anh nói, là yêu thầm chính mình......

Nhưng mà..... Trước mắt......

Tiểu Thỏ đang còn do dự làm sao từ chối cậu ta, ánh mắt vừa liếc, đã thấy Trình Chi Ngôn cầm quyển sách vật lý trong tay, đang dựa người vào bờ tường cách hai người không xa, trên mặt như đang cười nhìn hai người.

Anh....... Anh đứng ở đó từ lúc nào????

Những lời vừa rồi, có phải anh đều đã nghe hết???

Trong lòng Tiểu Thỏ, nhất thời như cảm thấy..... cảm thấy bị bắt quả tang.

Cô có chút lúng túng nhìn Tiếu Hàm, sau đó chần chừ, nhỏ giọng nói:" Cái đó..... Chuyện đó..... Có chút quá đột ngột, có thể..... Để tớ suy nghĩ thêm nha??"

"Được." Tiếu Hàm gật gù, một mắt đen nhánh lập lòe ánh hào quang nhìn Tiểu Thỏ nói:" Tớ biết tớ đột nhiên nói chuyện này khiến cậu sợ, thế nhưng hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút."

Cậu ta nói xong những lời này, hướng về Tiểu Thỏ mỉm cười, sau đó rời đi.

Tiểu Thỏ vừa thấy cậu ta rời đi, quay đầu nhìn lại về phía Trình Chi Ngôn, Trình Chi Ngôn cũng đang tiến về phía cô.

"Anh...... Anh....." Tiểu Thỏ có chút lúng túng nhìn anh, nhẹ giọng kêu một tiếng.

"Hình như anh đến không đúng lúc thì phải???"

Đến gần, Tiểu Thỏ mới nhìn rõ ràng trên khuôn mặt anh cười mà như không cười.

"Ạch...... Ha ha ha..... Anh..... Thầy giáo Trình, sao lại đến đây vậy???"

"Vừa mới tan học, đang dự định đi an ủi em một chút." Trình Chi Ngôn hướng về cô vẩy vẩy quyển sách vật lý trong tay nói:" Xem ra đã có người khác nhanh chân đến trước rồi."

"Ài, cái gì mà nhanh chân đến trước chứ, vừa rồi bạn học Tiếu Hàm chỉ đến nói chuyện với em mấy câu mà thôi." Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười cười, âm thanh yếu ớt nói:" Anh, anh định lúc này đi đâu vậy?"

"Nha..... Anh dự định đi nhà ăn ăn cơm." Trình Chi Ngôn hướng về Tiểu Thỏ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu cô nói:" Đi cùng với anh chứ, ngược lại bây giờ giáo viên, học sinh toàn trường đều biết hai chúng ta là anh em rồi."

"Ừ, được." Tiểu Thỏ gật gù, lập tức cười hì hì đi theo phía sau, cùng Trình Chi Ngôn tiến tới nhà ăn.

Thật ra chuyện này cũng không xấu, trước giờ cô vẫn lo lắng mối quan hệ của mình cùng Trình Chi Ngôn bị mọi người phát hiện được, vì vậy mỗi sáng sớm Trình Chi Ngôn đưa cô đi học, đều dừng lại ở một cái hẻm nhỏ cách xa cổng trường, buổi trưa cô cũng không dám đi tìm Trình Chi Ngôn đi ăn cơm, thậm chí lúc đi đến phòng tự học buổi tối, cô đều phải chờ bạn cùng lớp đến đầy đủ, mới từ từ cầm theo cặp sách đi đến phòng làm việc tìm anh.

Bây giờ, anh đem những bức ảnh đó ra, nói hai người là anh em, trong lòng cô dĩ nhiên là được trút đi gánh nặng.

Ài...... Rốt cuộc không cần lại trốn tránh nữa rồi!!

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại sóng vai cùng anh đi trong trường rồi.

Đoạn đường đi tới nhà ăn, có không ít học sinh nhìn thấy hai người.

Chỉ là kể từ khi biết hai người là anh em, cũng không còn tâm lí tò mò mối quan hệ, không biết vì sao, bọn họ cảm thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ là chuyện bình thường rồi.

Cũng không phải nói hai người ngũ quan có bao nhiêu giống.

Mà động tác hai người bước đi, lúc cười khóe miệng cong lên, còn có động tác khác, về cơ bản là giống nhau như đúc.

Loại hành vi về động tác cũng như diện mạo đều tương tự nhau, phải là nhiều năm ở chung với nhau mới có thể giống nhau như vậy.

Vì vậy, mọi người càng thêm tin tưởng hai người là anh em rồi.

Chỉ là.......

Tại sao rõ ràng là anh em...... Họ lại không giống nhau???

Chẳng lẽ một người mang họ mẹ, một người mang họ cha???

Hay là họ là anh em họ????

Ài......Lúc mở cuộc họp, thầy giáo Trình tại sao không nói thêm một chút, khiến bây giờ mọi người lại phải thêm suy đoán về hai người.

Trình Chi Ngôn đang thả bước phía trước Tiểu Thỏ, đột nhiên bước chậm lại, hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ bên tay phải của mình, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu gọi cô một tiếng:" Tiểu Thỏ."

"Hả." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Trình Chi Ngôn.

"Em...... Cảm thấy anh trước mặt mọi người nói như vậy...... Có thích hợp không???" Trình Chi Ngôn có chút chần chờ hỏi cô một tiếng, dù sao chuyện này anh cũng quyết định rất vội vàng, trước đó cũng không có hỏi qua ý kiến của cô.

Bây giờ nghĩ lại một chút, một cô gái không hiểu chuyện gì, đột nhiên từ người yêu lại biến thành em gái của mình, đột nhiên thay đổi, trong lòng cũng sẽ có chút gì đó không thoải mái.

"Nói chuyện gì???? Nói chúng ta là anh em sao???" Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, sau đó lắc lắc đầu, hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Không sao, như vậy không phải là vô cùng tốt hay sao, lại nói chúng ta vốn là anh em, anh, anh nói đúng không?"

"......." Trình Chi Ngôn không biết nói gì, khẽ cau mày nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh nặng nề nói:" Chúng ta lúc nào....... Vốn là anh em hả????"

"Ai nha, em nói đùa, anh nghiêm túc như vậy làm gì?" Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, tiếp tục nói: "Em cảm thấy anh nói hai ta là anh em rất tốt a, như vậy trường học sẽ không bị đồn đại sư đồ luyến liên lụy, các học sinh cũng sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn em, chúng ta có thể quang minh chính đại đi cùng một chỗ, tùy tiện vô cùng thân thiết như thế nào cũng không người nói lung tung, một tên trúng ba đích thật tốt."

Trình Chi Ngôn mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, tiểu gia hỏa này, phương diện vấn đề hiện tại càng ngày càng toàn diện rồi.

Quả thật, chuyện lần này, nếu như anh nói trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là một đôi bạn nhiều năm cũng không có gì không thể.

Nhưng mà đối với trường học mà nói, cũng sẽ bị nhóm người bên ngoài không rõ chân tướng trắng trợn tô vẽ, nói giáo viên biển thủ, yêu đương cùng học sinh nữ trong lớp của mình, thậm chí còn có thể liên lụy ra mướn phòng, ở chung như vậy.

Đối với Tiểu Thỏ mà nói, làm cho cô biến thành ngoại tộc trong mắt bạn học, yêu đương vốn là bị cấm, mặc dù là có chút học sinh tiểu tình lữ, cãi nhau ầm ĩ phân phân hợp hợp, trường học vốn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao đều là học sinh vị thành niên, mối tình đầu, dần dần sinh tình cũng là có thể lý giải, nhưng nếu như yêu đương giáo viên mà nói, sẽ liên lụy đến thế giới người trưởng thành.

Cái gọi là lời đồn mạnh, cùng là một chuyện, ở miệng người khác nhau cuối cùng truyền truyền sẽ biến thành khác bản cũ.

Có lẽ là nữ sinh cao tam câu dẫn chủ nhiệm lớp đạt được điểm cao, có lẽ là quy tắc ngầm thầy giáo uy hiếp học sinh nữ lấy điểm đi vào khuôn khổ, nhưng mà bất luận là bản cũ kia, đối với Tiểu Thỏ mà nói, đều là một loại thương tổn.

Lòng người hiểm ác, lời người đáng sợ, đặc biệt ở thời kì cao tam mẫn cảm, còn có thân phận hai người bọn họ mẫn cảm như vậy.

Có một số việc có chút chân tướng, chỉ có đương sự tự mình biết, những ánh mắt người khác là có thể xem nhẹ toàn bộ.

Nhưng mà...

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoa bóp khuôn mặt Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo xin lỗi nói: "Dù sao cũng là ít đi một cái danh phận, sau này anh sẽ bổ sung cho em."

"A? ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu, trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Như thế nào bổ? ?"

"Ưm... Chờ em tốt nghiệp, trước mặt toàn bộ học sinh tuyên bố em là bạn gái của anh? Dù sao tốt nghiệp đường ai nấy đi quản anh sau này ai là ai a." Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ cười tít mắt nói.

"Vẫn lại là... Không cần đi..." Tiểu Thỏ nhịn không được kéo kéo miệng, đầu đầy là mồ hôi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Chuyện oanh động như vậy, phong cách như vậy em không chịu nổi a!!"

" Vậy một ôm rương hoa hồng ở cửa trường học chờ em? Quỳ một gối xuống cầu hôn em?" Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, nhịn không được nở nụ cười một phen tiếp tục đùa cô.

" Đừng, đừng, đừng, nghìn vạn lần đừng!! Hai ta chính là người bình thường, loại chuyện có thể tin tức đầu đề này, em cũng không chịu nổi!" Tiểu Thỏ bị những lời này của anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục xua tay.

" Vậy làm sao bây giờ a??" Trình Chi Ngôn đưa tay cầm tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, khóe môi mang theo một tia ý cười nhợt nhạt hỏi cô nói: "Như thế nào mới có thể hướng mọi người tuyên bố, em là của anh?"

"Cái này... Hay là ăn cơm trước đi! !"

Anh nước chanh đột nhiên phát cái thần kinh gì a, đây không giống phong cách lạnh nhạt trước sau như một a.

Tiểu Thỏ vụng trộm liếc anh, mãi đến phát hiện khóe môi của anh chứa ý cười không nín được khi đó, mới hiểu được chính mình lại bị anh đùa giỡn rồi.

" Được rồi em ngồi ở chỗ này, anh đi gọi cơm, chờ anh một lát." Trình Chi Ngôn thừa dịp trước Tiểu Thỏ phát tác, rất nhanh lưu lại một câu nói, liền cầm phiếu ăn cơm chạy.

Tiểu Thỏ rầu rĩ ngồi xuống trước một cái bàn, trừng mắt nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn trong đám người, cảm giác chính mình sắp bị tức nội thương.

Bất quá chốc lát Trình Chi Ngôn liền bưng cơm đã đi tới, anh đặt trước mặt Tiểu Thỏ, mỉm cười ôn nhu nói: "Ăn đi, đều là em thích."

"Cảm ơn nước chanh. . ." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong, một đạo thanh âm ôn nhuận dễ nghe liền vang lên sau lưng cô nói:

"Tiểu Thỏ? ? Cậu ở chỗ này a, tớ có thể ngồi bên cạnh cậu không?"

Tiểu Thỏ theo thanh âm quay đầu nhìn thoáng qua, vậy mà thấy Tiếu Hàm đang cười tít mắt đứng sau lưng mình.

Sau đó, không đợi cô trả lời Tiếu Hàm liền đã bưng cơm tự động ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiểu Thỏ vụng trộm quay đầu liếc biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn, a.... Giống như có phần rất không cao hứng...

"Anh, xin chào!!" Sau khi Tiếu Hàm để chén đĩa xuống, vô cùng lễ phép hô Trình Chi Ngôn một cái.

A.... . . Được rồi, biểu tình ở trên mặt anh nước chanh đã là vô cùng mất hứng rồi.

" Làm sao tôi không biết lúc nào lại nhiều thêm người em trai." Trình Chi Ngôn hơi hơi nheo đôi mắt trong suốt lại, nhìn Tiếu Hàm trước mắt, thanh âm trầm trầm nói.

". . ."

Tiếu Hàm nhìn biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó lại nghĩ đến bình thường Tiểu Thỏ lúc ở trường học là gọi thầy giáo Trình, vì thế liền mỉm cười hướng tới Trình Chi Ngôn hô một tiếng: "Thầy giáo Trình, xin chào."

". . ." Sắc mặt Trình Chi Ngôn cứng ngắc nhìn cậu một cái, không nói chuyện.

Tiếu Hàm sau khi chào hỏi qua cùng anh quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, thanh âm dễ nghe hỏi: "Bạch Tiểu Thỏ, sang năm cậu muốn thi trường nào?"

"Tớ?" Tiểu Thỏ nghe đến cái vấn đề Tiếu Hàm hỏi, hơi run sợ một phen, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn biểu tình không làm sao xinh đẹp, kiên trì nói: "Tớ muốn thi... Nam Đại, cậu thì sao?"

"Cậu thi trường học kia, tớ liền thi trường học kia." Tiếu Hàm ý cười đầy mặt nhìn Tiểu Thỏ, cực kỳ nghiêm túc nói: "Cậu đã quên chuyện vừa rồi tớ nói cùng cậu, tớ cực kỳ thích cậu, hi vọng cậu có thể làm bạn gái tớ sao?"

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn Tiếu Hàm mi thanh mục tú trước mắt, còn có Trình Chi Ngôn ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm, trong lòng nhịn không được một vạn con thần thú lao nhanh mà qua.

Đại ca! ! Van cầu ngươi rồi ! !

Cậu muốn thông báo chọn cái thời gian không tốt a, nhất định phải chọn lúc Trình Chi Ngôn ở đây...

Cậu làm như vậy, thích hợp sao! ! Thích hợp sao! !

" Bất quá tớ xem thành tích thi tháng lần này của cậu, muốn thi Nam Đại có lẽ còn muốn tiếp tục cố gắng một phen, tớ phát hiện môn toán học này cậu thi giống như không tốt, nếu như cậu nguyện ý mà nói, tớ có thể giúp cậu học bổ túc toán học một phen." Ánh mắt Tiếu Hàm nhìn Tiểu Thỏ, cực kỳ nghiêm túc cực kỳ nghiêm túc tiếp tục hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Không cần, bình thường đều là tôi bổ túc cho em ấy, cám ơn." Trình Chi Ngôn vẫn không nói gì đột nhiên thanh âm lành lạnh nói.

" Nhưng mà thầy giáo Trình, thầy là dạy vật lý?" Tiếu Hàm quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn sắc mặt không vui ngồi ở đối diện Tiểu Thỏ, chần chờ một phen, sau đó đưa ra nghi ngờ chính mình.

"Dạy vật lý lại làm sao vậy? ?"

" Có lẽ dạy vật lý, không thích hợp dạy toán học? ?"

"Là sao, ý của cậu là cậu dạy tốt hơn so với tôi?" Trình Chi Ngôn lạnh lùng cười, đôi mắt hơi hơi híp híp, nhìn Tiếu Hàm trước mặt.

"Có lẽ em ta giúp Tiểu Thỏ học bổ túc một phen mà nói, thành tích toán học của cô có thể nâng cao a? ?"

" Lần này em ấy chỉ là sơ ý mà thôi, cũng không phải sẽ không làm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt hướng tới Tiếu Hàm nói một câu.

". . ."

Tiếu Hàm nghe Trình Chi Ngôn nói, trầm mặc chốc lát, sau đó nâng đôi mắt sáng ngời lên, thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn, cực kỳ trực tiếp hỏi: "Thầy giáo Trình có địch ý với em?"

"Không có."

"Vậy vì sao đối với em đề xuất trợ giúp Tiểu Thỏ học bổ túc toán học thầy vẫn từ chối a? Mà cho dù học bổ túc hiệu quả là có hay không có hiệu quả, đối với cô mà nói, đây đều là chuyện trăm lợi mà không có một hại a." Tiếu Hàm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"Cậu cho rằng, thân là Tiểu Thỏ....Anh trai, thân là gia trưởng của cô, tôi yên lòng để cho một nam sinh thích cô hơn nữa có ý định theo đuổi cô vội tới dạy cô học bổ túc, sau đó thừa dịp học bổ túc thuận tiện phát triển tình cảm?Cậu đây là khinh thường chỉ số thông minh của tôi, hay là quá coi trọng chỉ số thông minh chính cậu?" Trình Chi Ngôn híp mắt, thanh âm lạnh lùng hướng tới Tiếu Hàm nói.

". . ." Tiếu Hàm trong khoảng thời gian ngắn lại bị Trình Chi Ngôn chặn nói không ra lời.

"Ăn cơm."

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện chính mình một cái, thanh âm rầu rĩ thúc giục cô một tiếng.

"A.... . . A...! !" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, khẩn trương cúi đầu rất nhanh ăn khởi cơm.

Bữa cơm trưa này, ba người bọn họ người nào cũng không nói gì.

Ăn xong cơm trưa, Tiếu Hàm hướng tới Tiểu Thỏ mỉm cười nói: "Tiểu Thỏ, chúng ta cùng nhau về lớp học đi? ?"

" Ách...Tớ..." Tiểu Thỏ thật cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình, không biết nên trả lời như thế nào.

"Xấu hổ, em ấy theo tôi trở về văn phòng một chuyến." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hướng tới Tiếu Hàm nói: "Tự cậu một mình trở về đi."

"Được rồi." Tiếu Hàm nhún vai, nở nụ cười một phen, hướng tới Tiểu Thỏ khua tay nói: "Tớ về lớp học trước, Tiểu Thỏ. lại liên lạc sau."

"Ha ha ha. . ." Tiểu Thỏ cứng ngắc hướng tới Tiếu Hàm vẫy tay, chỉ cảm thấy sau lưng từng đợt cảm giác mát.

Mắt thấy Tiếu Hàm đi xa, Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ còn đứng tại chỗ thanh âm rầu rĩ nói: "Còn đứng ở đàng kia làm gì, theo anh trở về văn phòng."

"A.... . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, mặt xám mày tro đi theo Trình Chi Ngôn đi tới.

Vừa vào văn phòng Trình Chi Ngôn liền thấy Thân Tử Hạo gác một cặp chân dài ở trên bàn làm việc, nhìn vào hai người, bỡn cợt hô một tiếng: "A, đây không phải anh em Trình gia sao, ăn xong cơm trưa a? ?"

Trình Chi Ngôn liếc anh ta một cái, lập tức đi đến trước bàn làm việc mình ngồi xuống.

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, yên lặng kéo một cái ghế qua, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn công tác của anh.

"Làm sao vậy, làm sao vậy đây là, không khí này như thế nào cảm giác kỳ quái như vậy a? ?" Thân Tử Hạo khứu giác bén nhạy Làm sao vậy hơi thở không tầm thường giữa hai người kia.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn anh một cái, không nói lời nào.

"Làm sao vậy, có phải bởi vì hôm nay Trình Chi Ngôn nói ngươi hai người là anh em, em mất hứng hay không?" Thân Tử Hạo nhìn cảm xúc Tiểu Thỏ tựa hồ không vui lắm, liền hướng tới cô mở miệng hỏi.

"Không phải. . ." Tiểu Thỏ lắc đầu, thanh âm như muỗi kêu trả lời một tiếng.

"Đó là bởi vì còn không có điều tra ra là ai dán những cái ảnh chụp này, cho nên mất hứng? ?" Thân Tử Hạo khoát tay, vẻ mặt không sao cả nói: "Cái này không phải lo lắng, trong trường học đều là cameras theo dõi, nhất định có thể chụp người kia."

"Cũng không phải. . ." Tiểu Thỏ tiếp tục lắc đầu.

"Đó là sao, sự việc này không phải đã giải quyết sao, như thế nào lại vẫn mất hứng a? ?" Thân Tử Hạo nhất thời đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hai người bọn họ.

"Không có gì." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó tiện tay cầm một xấp bài thi trong tay ném tới trên bàn anh ta nói: "Anh có phải rảnh rỗi hay không? Nếu như anh rảnh rỗi mà nói, liền sửa bài thi giúp tôi."

"Ai ai, tôi đây là quan tâm hai người các ngươi có được hay không! ?" Thân Tử Hạo nhất thời vẻ mặt ủy khuất nhìn hai người bọn họ nói: "Hơn nữa để cho tôi một cái thầy giáo dạy Anh ngữ tới sửa bài thi vật lý, cậu cảm thấy thích hợp sao? ?"

"Dù sao anh vốn cũng không phải dạy Anh ngữ." Trình Chi Ngôn nhìn anh thuận miệng nói: "Được xưng thầy giáo Thân toàn năng, sửa bài thi vật lý, có cái gì không thích hợp."

". . ."

Thân Tử Hạo sắc mặt cứng ngắc nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu quay đầu lại ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ hỏi: "Làm sao vậy, cậu ta đây là thời mãn kinh sớm rồi hả ? ?"

"Phốc" một tiếng, Tiểu Thỏ nhịn không được, bật cười.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, Tiểu Thỏ lập tức dừng lại tươi cười.

Anh lại nhàn nhạt liếc Thân Tử Hạo một cái, đưa tay cầm một xấp bài thi từ trong ngăn kéo nói: "Quả thật là thời mãn kinh sớm, tôi cảm thấy choáng váng đầu, nếu không một xấp bài thi này anh cũng sửa lại giúp tôi đi."

" Đừng đừng đừng! Trình Đại Suất Ca! Thầy giáo Trình!! Trình đại ca!" Thân Tử Hạo vội vàng khuôn mặt tươi cười hướng tới Trình Chi Ngôn khoát tay áo nói: "Vừa rồi đều là tôi nói đùa, là tôi thời mãn kinh, là tôi là tôi!! Ôi... Nói đến đây đầu tôi thật choáng váng.... Không được không được, tôi phải ra ngoài một phen, hít thở không khí mới mẻ, cái kia, hai người các ngươi ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi a, nếu như muốn thân thiết mà nói, nhớ rõ đóng cửa cho kỹ, nghìn vạn lần đừng lại bị người chụp lén a... Ôi, tôi đi, cậu đừng đập tôi!"

Trình Chi Ngôn nghe anh càng nói càng thái quá mà nói, lập tức quơ lấy hộp khăn giấy trên mặt bàn hướng tới Thân Tử Hạo ném qua.

Thân Tử Hạo dễ dàng tránh thoát công kích, vội vàng đứng dậy, liền hướng tới bên ngoài văn phòng chạy đi.

Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng anh hốt hoảng mà đi, nhịn không được che miệng cười trộm.

"Nhìn em rất cao hứng a...." Trình Chi Ngôn vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Thỏ ở nơi đó vụng trộm cười.

". . ."

Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tươi cười trên mặt mình.

". . ." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, đưa tay cầm bài thi vừa rồi ném tới trên bàn Thân Tử Hạo trở về, sau đó cúi đầu lật chuyển bài thi, không nói.

Tiểu Thỏ đợi hồi lâu, thấy Trình Chi Ngôn không có bất kỳ ý tứ muốn nói chuyện, liền nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng hô anh một tiếng: "Cái kia.... Anh nước chanh...?"

"Uh'm? ?" Trình Chi Ngôn nghe thanh âm Tiểu Thỏ, rốt cục từ trong đống bài thi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn anh.

"Anh... Có phải lại ghen tị hay không?" Tiểu Thỏ nhìn mặt anh không chút thay đổi, thật cẩn thận hỏi.

"Lại? ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ý vị thâm trường đem một cái chữ nào đấy trong câu nói kia của Tiểu Thỏ lặp lại một lần.

"Ách. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó nhỏ giọng hướng tới anh nói: "Em cảm giác gặp được Tiếu Hàm, anh đều ghen.... Vì sao, dù sao em không thích cậu ấy..."

Trình Chi Ngôn trầm mặc, không nói gì, đôi mắt giống như mực cười như không cười nhìn cô, "Có người mơ ước bạn gái của anh, mà anh lại không thể trắng trợn nói cho cậu ta, không cần nghĩ chuyện bậy bạ với phụ nữ của anh, chẳng lẽ anh ngay cả mất hứng một phen đều đã không thể rồi hả ? ?"

"Cái này. . ." Trên trán Tiểu Thỏ nhất thời chảy xuống một giọt mồ hôi.

Cái gì gọi phụ nữ của anh...

Loại này nói nói ra làm cho người hiểu lầm được không....

"Làm sao vậy? ? Anh nói không đúng?" Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Thỏ, hơi hơi nhíu mày hướng tới cô hỏi.

"Không không không, anh nói rất đúng!" Tiểu Thỏ vội vàng luôn miệng phụ họa.

"Hừ. . ." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu xem bài thi.

Cái này. . .

Không khí lập tức trở nên nặng nề.

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ khổ sở vắt hết óc suy nghĩ mình rốt cuộc nên tiếp tục cùng Trình Chi Ngôn như thế nào, Thân Tử Hạo hốt ha hốt hoảng đẩy cửa văn phòng ra, hướng tới hai người bọn họ la lớn: "Trình Chi Ngôn! ! Tìm được! ! Tìm được cái người dán ảnh chụp kia! !"

Nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn ẩn hiện lên một tia băng lãnh hướng tới Thân Tử Hạo hỏi: "Người nào? ?"

"Cậu tuyệt đối đoán không được!!" Thân Tử Hạo ra vẻ thần bí hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tôi nói cho cậu, tôi vốn còn tưởng rằng là cái học sinh nào thầm mến cậu theo dõi, chụp được những thứ ảnh chụp này, nhưng mà trên thực tế thực ra là.... Chậc chậc..... Thật sự là không thể tưởng được, bình thường xem cô bộ dáng thẹn thùng như thế, vậy mà sẽ làm ra loại chuyện này."

"Nói trọng điểm!" Trình Chi Ngôn híp híp mắt, liền hướng tới Thân Tử Hạo ném ra một câu.

"Ách. . . Là Cố Nhược Nhân! Cô giáo Cố! Chính là thì ra cô giáo Anh ngữ dạy mỗi một tháng lớp học Tiểu Thỏ!!" Thân Tử Hạo bị Trình Chi Ngôn hung hăng trừng mắt một cái, nhịn không được toàn thân rùng mình ớn lạnh, vội vàng hướng tới thẳng thắn nói.

"Cô giáo Cố?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày.

Từ khi anh uy hiếp Thân Tử Hạo làm cho anh tới dạy Anh ngữ lớp học mình, anh cùng cô giáo Cố liền không có cùng xuất hiện.

Thỉnh thoảng ở trong hành lang đụng phải cũng bất quá là mỉm cười gật đầu giao tình mà thôi.

Cô làm sao có thể làm ra loại chuyện này a??

" Lúc này cô giáo Cố đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng." Thân Tử Hạo tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Chậc chậc, làm ra loại chuyện này, phỏng chừng hiệu trưởng muốn xa thải cô rồi...."

Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, sau đó đứng dậy, hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Tôi đi phòng làm việc của hiệu trưởng xem một phen."

"Em...Em cũng đi..." Tiểu Thỏ vội vàng đứng lên.

Chỉ là sau khi cô nói xong câu đó, nhìn biểu tình trên mặt Thân Tử Hạo cùng Trình Chi Ngôn, nháy mắt lại chần chờ hỏi: "Em.... Có thể đi sao?"

"Đi là có thể đi, bất quá phỏng chừng em không thể vào phòng làm việc của hiệu trưởng..." Thân Tử Hạo kéo kéo miệng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao phòng làm việc của hiệu trưởng không phải chỗ có thể tùy tiện vào."

"Vậy....Em liền ở ngoài cửa nghe một chút?" Trong lòng Tiểu Thỏ thật sự là quá tò mò, cô thật sự cực kỳ muốn biết cô gáo Cố vì sao phải làm như vậy.

Chẳng lẽ là vì cô thích Trình Chi Ngôn sao?

Nhưng làm như thế này với cô, với Trình Chi Ngôn, với trường học, đều không có bất kỳ chỗ tốt gì...

"Vậy thì đi thôi." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn Tiểu Thỏ, trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục nói: "Đúng lúc cô cũng nợ em một cái giải thích."

Ngoài hành lang phòng làm việc của hiệu trưởng.

Trình Chi Ngôn bọn họ còn chưa đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, cửa văn phòng đã bị mở ra, mắt cô giáo Cố đỏ hồng, lau nước mắt, từ trong phòng làm việc đi ra.

Thân Tử Hạo cùng Tiểu Thỏ nháy mắt liền dừng bước, trơ mắt nhìn Cố Nhược Nhân hướng tới bọn họ đi tới.

Đi tới gần, Cố Nhược Nhân mới nhìn đến thì ra trên hành lang còn ba người, trước cô vẫn đều cúi đầu lau nước mắt.

Mà ba người kia một người đó là Trình Chi Ngôn cô thầm mến rất lâu.

Anh mặc toàn thân áo sơmi màu trắng, hai tay xuyên vào túi đứng trên hành lang, bóng dáng gầy cao trên mặt đất kéo ra một cái bóng dáng thật dài, trên khuôn mặt thanh tú nhìn không ra có cái biểu tình gì, chỉ là đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn chằm chằm chính mình.

"Thầy giáo Trình. . ." Cố Nhược Nhân hơi run sợ một phen, sau đó cắn cắn môi, thanh âm cúi đầu hô anh một tiếng.

"Cô giáo Cố." Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn cô, trong thanh âm tràn đầy đều là xa cách.

Cố Nhược Nhân nghe thanh âm anh lạnh như hàn băng, nhớ tới lúc bình thường chính mình gặp được anh trên hành lang, anh luôn luôn bộ dáng mỉm cười gật đầu, trong lòng nhịn không được lại là một trận chua xót.

Ánh mắt Cố Nhược Nhân không tự chủ được hướng Tiểu Thỏ đứng sau lưng Trình Chi Ngôn cách đó không xa nhìn.

Trong nháy mắt nhìn Tiểu Thỏ đó, cô cô hơi run sợ một phen, biểu tình bi thương trên mặt lập tức liền cứng lại rồi.

Cô bước tiếp bước chân nhanh chóng đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Tiểu Thỏ mở to ánh mắt quật cường nhìn Cố Nhược Nhân trước mắt, không nói lời nào.

"Cô căn bản là không phải em gái anh." Cố Nhược Nhân nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ hồi lâu, bỗng nhiên cười mỉm, hướng tới Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Cô chính là bạn gái anh!"

"Cô giáo Cố, cô nói loạn cái gì, ảnh chụp anh em người ta từ nhỏ đến lớn đều đã dán ra, cô còn cứng rắn nói tình lữ..." Thân Tử Hạo đứng ở bên cạnh Tiểu Thỏ, híp mắt, cà lơ phất phơ nhìn Cố Nhược Nhân thanh âm miễn cưỡng nói.

" Vậy chỉ có thể thuyết minh hai người biết từ nhỏ." Khóe môi Cố Nhược Nhân gợi lên tươi cười quái dị, cô ta nhìn Tiểu Thỏ, vô cùng khẳng định hướng tới cô nói: "Về chuyện nào đó, giác quan thứ sáu phụ nữ cực kỳ linh, đặc biệt một người ngươi thích."

"Cô giáo Cố... Vì sao phải làm ra loại chuyện kia?" Tiểu Thỏ nhìn cô ta, thanh âm chậm rãi hướng tới cô ta hỏi.

" Loại sự tình kia là loại sự tình gì?" Cố Nhược Nhân hướng tới Tiểu Thỏ ảm đạm cười nói: "Như thế nào, chẳng lẽ hai người các ngươi không có yêu đương, không có ở chung sao? Các ngươi gạt được người khác, lại lừa gạt được tôi sao?"

". . ." Tiểu Thỏ ánh mắt thẳng tắp nhìn Cố Nhược Nhân, môi màu hồng phấn nhếch lên.

" Bọn họ sẽ dễ dàng tin tưởng hai ngươi hai ngươi là anh em như thế, là bởi vì bọn họ bởi vì bọn họ thích Trình Chi Ngôn không sâu." Cố Nhược Nhân nhìn bộ dáng bộ dáng Tiểu Thỏ không nói lời nào, nhịn không được nhẹ cười một phen tiếp tục nói: "Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhìn thấy thầy giáo Trình cũng đã thích anh, ba năm qua, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của anh đều khắc thật sâu ở trong lòng tôi, tôi sẽ vì thỉnh thoảng gặp được gặp được anh trên hành lang mà vui vẻ một buổi sáng, cũng sẽ vì anh nói một câu tạm biệt cùng tôi mà hưng phấn ngủ không yên."

Cố Nhược Nhân có chút tự giễu cười cười, nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục nói: "Hệ thống công nhân viên chức nhà trường, ảnh chụp của anh tôi xem vô số lần, buổi sáng mỗi ngày anh trên đường đến văn phòng, chúng ta gặp vô số lần, anh hàng ngàn hàng vạn lần nghiêm túc quay mặt, lúc anh mỉm cười độ cong khóe môi tôi đều vẽ ở trong lòng."

Cô ta nói xong, đột nhiên hơi hơi cúi người, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Tiểu Thỏ, mỉm cười, thanh âm chậm rãi nói: "Cho nên ánh mắt anh nhìn về phía cô, tôi thật sự có thể cảm giác được anh có bao nhiêu yêu cô."

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn đôi mắt cô ta gần trong gang tấc, trong ánh mắt cô ta có hâm mộ, có ghen tị, có hy vọng xa vời, không hề cam lòng, trong khoảng thời gian ngắn, cô vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

"Cho nên." Cố Nhược Nhân đứng thẳng lên, nhìn Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn, gằn từng chữ nói: "Hai người tuyệt đối không có khả năng là anh em, nếu thật sự các ngươi có quan hệ huyết thống, vậy cũng chỉ có thể là loạn luân!"

"Cố Nhược Nhân." Lông mi Trình Chi Ngôn nhăn lên, thanh âm anh lạnh giá kêu tên cô ta một tiếng.

Cố Nhược Nhân quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt không rõ nhìn anh.

" Quan hệ giữa tôi và cô ấy không cần giải thích với cô, buổi sáng hôm nay lúc đại hội tập thể tôi nói những lời này, cô tin cũng được không tin cũng được, đều không có bất luận cái quan hệ gì cùng tôi." Đôi mắt Trình Chi Ngôn mang theo dày đặc hàn ý, thanh âm u ám hướng tới cô ta nói: "Nhưng mà cô làm chuyện này, tôi cho rằng cô nên là hướng học trò Bạch Tiểu Thỏ thành khẩn nhận lỗi."

" Xin lỗi?Tôi nhận lỗi với cô ta? Vì sao? ?"

" Lúc cô dán ra những cái ảnh chụp này trên cột thông cáo chẳng lẽ liền không có nghĩ tới hậu quả chuyện này??Cô viết hàng chữ kia, đối với một cái học sinh nữ mà nói sẽ tạo thành thương tổn lớn, chẳng lẽ cô chưa từng có nghĩ tới??" Trình Chi Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta, thanh âm nghiêm túc nói.

"Đừng nói giỡn." Cố Nhược Nhân hướng tới Trình Chi Ngôn có chút châm chọc cười cười nói: "Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai, viết sai? Cô thân là học sinh cao tam không học tập tốt không tiếp thu đề phòng, lại yêu đương cùng thầy giáo chính mình, chuyện này bản thân sai lầm, nếu chuyện là sai lầm, như thế tôi liền muốn truyền tin!! Trình Chi Ngôn, tôi vốn cho là nếu tôi yên lặng thích anh, cố gắng biến thành càng tốt, có lẽ có một ngày ánh mắt của anh sẽ dừng lại tại trên người tôi, chỉ là không nghĩ tới anh vậy mà sẽ thích một người học sinh nữ nhỏ hơn mình bảy tuổi.... Ha ha ha. ."

Cố Nhược Nhân nhìn hai người bọn họ, trái lại tự nở nụ cười một hồi, sau đó hung tợn nói: "Nếu tôi không chiếm được, tôi liền muốn hủy đi anh, Trình Chi Ngôn, tôi tuyệt đối không có khả năng xin lỗi bạn gái nhỏ anh, anh chết tâm đi! !"

Cô ta nói xong câu đó, vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó dẫm xuống giày cao gót, vẻ mặt kiêu ngạo rời đi.

Thân Tử Hạo có chút không nói gì đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Cố Nhược Nhân dần dần đi xa, nhịn không được tắc lưỡi nói: "Không thể tưởng được a, không thể tưởng được, bình thường nhìn cô giáo Cố ôn nhu thiện lương như thế, trong lòng âm u như vậy, chậc chậc.... Trình Chi Ngôn, cậu đây đều là đào hoa a."

"..." Trình Chi Ngôn lạnh lùng nhìn Thân Tử Hạo một cái, không nói gì.

Anh quay đầu lại hướng tới Tiểu Thỏ ôn nhu nói: "Em về lớp học trước đi, anh đi tìm hiệu trưởng."

" Được..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi.

Trình Chi Ngôn liếc qua Thân Tử Hạo đứng tại chỗ không có nhúc nhích, lập tức gõ gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó kéo cửa ra đi vào.

Buổi tối trở về trong nhà, Tiểu Thỏ cảm thấy hôm nay Trình Chi Ngôn nhìn dường như đặc biệt trầm mặc.

Cô mặc áo ngủ ngồi ở trên giường lớn Trình Chi Ngôn, cầm một quyển sách tiếng Anh trong tay, vừa nhìn vừa càng không ngừng đem ánh mắt hướng Trình Chi Ngôn.

Ai... Làm sao bây giờ, tâm tình anh nước chanh xem ra giống như vô cùng không tốt...

Rốt cuộc là vì Tiếu Hàm hay là vì Cố Nhược Nhân, cũng hoặc là bởi vì buổi trưa hôm nay nói chuyện cùng hiệu trưởng a??

Nhưng mà nói đi nói lại, buổi trưa hôm nay, rốt cuộc anh nước chanh nói chút gì cùng hiệu trưởng, cô một chút cũng không biết ai...

Hỏi Trình Chi Ngôn, anh cũng không nói...

Trong đầu Tiểu Thỏ càng không ngừng nghĩ đến việc này, hoàn toàn không có chú ý tới chính mình đã nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn rất lâu rồi.

"Em nhìn cái gì?" Rốt cục Trình Chi Ngôn nhận thấy được ánh mắt Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, thanh âm trầm thấp hỏi."Ách... Không có gì..." Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tầm mắt chính mình, ánh mắt dạo qua một vòng trên sách tiếng Anh ở trước mặt, cuối cùng nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, nhìn tâm tình anh giống như vô cùng không tốt, vì sao a??"

"..."

Trình Chi Ngôn vốn mặt không chút thay đổi, càng thêm mặt không chút thay đổi rồi.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cầm quyển sách trong tay ném về trên bàn học, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, hai tay chống trên nệm, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: "Tiểu Thỏ??"

"Uh'm??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, không rõ chân tướng nhìn anh.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên cúi đầu xuống, cánh môi mỏng lập tức che môi hồng nhuận của cô, động tác ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp trằn trọc lưu luyến trên bờ môi của cô.

Ai??

Ai ai??

Đó là một tình huống gì??

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn đôi má Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc, trong lòng tràn đầy đều là dấu chấm hỏi.

Anh vừa rồi gọi mình chẳng lẽ không phải có lời muốn nói cùng mình??

Sao nói còn không có nói ra miệng liền trực tiếp hôn rồi hả??

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, mới vừa mở miệng ra hỏi Trình Chi Ngôn một phen rốt cuộc muốn làm gì, liền cảm giác được bàn tay to thon dài mà ấm áp của anh trực tiếp khoát lên bờ vai cô, sau đó hơi chút liền dùng lực, cả người cô liền không thể khống chế ngửa ra sau.

"Đông" một cái, cả người Tiểu Thỏ trực tiếp ngã ở trên chiếc giường lớn mềm mại của Trình Chi Ngôn kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro