Phần 65: Anh Muốn Làm Gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tiểu Thỏ 5 tuổi


Ngay sau đó, cả người Trình Chi Ngôn liền che trên thân thể cô.

"Cái kia. . . Anh nước chanh. . . ? ?" Tiểu Thỏ ngửa mặt nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại kia, đôi mắt mang theo một tia kinh hoảng nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, một đôi tay trực tiếp đè cổ tay mảnh khảnh cô lại, không giải thích liền đè cô, không cho cô nhúc nhích.

"Anh anh anh...Anh muốn làm gì? ?" Tiểu Thỏ dùng lực xoay vặn cổ tay của mình, thế nhưng khí lực Trình Chi Ngôn thật sự là quá lớn, cô căn bản là tránh không thoát giam cầm của anh.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại không nói.

Lưỡi của anh lập tức cạy mở hàm răng của cô, thăm dò vào trong miệng cô, sau đó dừng ở đầu lưỡi mềm mại của cô.

Tiểu Thỏ còn không có biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy được trước mình chợt lạnh, áo ngủ gấu mèo của cô bị bàn tay của anh vén lên, ngón tay mềm mại mà ấm áp đã thăm dò vào bên trong áo ngủ của cô, dọc theo bộ phận bụng nhẵn nhụi bóng loáng chậm rãi hướng về phía trước hoạt động."

"! ! !"

Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, cái tay bị anh buông ra kia theo bản năng đè lại ngực mình.

"Anh nước chanh! ?" Tiểu Thỏ thanh âm run rẩy hô anh một tiếng.

Ai tới nói cho cô, trước mắt này rốt cuộc là cái tình huống gì!!

Không phải mới vừa còn tốt sao, như thế nào lúc này mới vài giây anh nước chanh liền hóa thân làm sói rồi hả ? ?

"Tiểu Thỏ. . ." Trình Chi Ngôn thanh âm cúi đầu hô cô một tiếng, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cô, sau một lát cúi đầu xuống, cánh môi ấm áp ngậm chặt ngón tay nhỏ của cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm đầu ngón tay của cô.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận cảm giác ấm áp nháy mắt từ đầu ngón tay truyền tới.

Cái loại cảm giác này hình như là không cẩn thận đụng chạm đến chỗ ổ điện, mang theo một chút cảm giác tê dại, giống như bị dòng điện yếu ớt chạy vào.

Tay cô ấn che mình, không tự chủ được liền buông xuống.

Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng nhìn phản ứng Tiểu Thỏ, tay thon dài nắm giữ tay mảnh khảnh của cô, cầm tay cô di chuyển đến bên cạnh, mười ngón đan xen cùng cô.

Sau đó không đợi cô nói chuyện liền cúi đầu xuống, dùng hàm răng vô cùng kiên nhẫn một cái lại một cái, theo thứ tự cởi bỏ nút thắt áo ngủ cô.

Một mảnh da thịt thiếu nữ trắng nõn nhẵn nhụi không cần chốc lát liền hiện ra ở trước mặt anh toàn bộ.

Dưới ngọn đèn mờ tối bên trong gian phòng, da thịt cô giống như ngọc, bị khảm một tầng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

Mà ngực cô mềm mại liền coi như hai cái Tiểu Bạch Thỏ vo thành một cục, nhìn rất là đáng yêu.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm, cúi đầu ngửi mùi thơm ngọt chuyên thuộc về cô.

Lọn tóc anh xẹt qua da thịt cô mang đến một cảm giác mềm mại, Tiểu Thỏ bị đè không khả năng nhúc nhích chỉ có thể liều mạng hạ mắt nhìn đỉnh đầu Trình Chi Ngôn, trong thanh âm mang theo một chút run rẩy nói: "Anh nước chanh. . .Anh muốn làm gì?"

Trình Chi Ngôn nghe những lời này của cô, động tác hơi hơi dừng một phen, nhưng mà cũng tạm dừng như thế một chút chút, trực tiếp há miệng.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy khí lực cả người giống như nháy mắt đều bị rút đi.

Từ trong lòng truyền đến cảm giác làm cho cô cảm thấy chính mình giống như là bị đặt ở dưới mặt trời chói chang, mỗi một ánh mặt trời cực nóng chiếu sáng tới đây, đều làm cho cô không ngừng hòa tan.

Mặc dù nói..

Anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên bộ dạng này với cô....

Nhưng mà, tốt xấu trước kia cô biết nguyên nhân, nhưng mà hôm nay đây là làm sao vậy?

Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy đều là nghi hoặc, nhưng mà hai tay của cô lại bị Trình Chi Ngôn đè lại không khả năng nhúc nhích.

Đầu lưỡi Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng đảo quanh trên da thịt non mềm của cô, Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi lui thân thể.

Rất ngứa...

Ngay tại lúc ý thức Tiểu Thỏ cách cô càng kéo càng xa cô đột nhiên nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp hơi một chút khàn khàn vang lên bên tai cô: "Tiểu Thỏ... Có phải anh làm sai rồi hay không??"

"Ách... Cái gì??" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn Trình Chi Ngôn.

Hai chân của anh quỳ gối hai bên vòng eo mảnh khảnh của cô, hai tay sớm đã không có đè lại cổ tay cô, nhưng cô lại vẫn duy trì tư thế bị đè lại như cũ.

Ý thức được cái hiện trạng này, Tiểu Thỏ nhịn không được đôi má ửng đỏ, cô vội vàng thu hồi cánh tay mình chắn ở trước ngực, đôi mắt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn.

Làm sai rồi hả??

Làm sai cái gì rồi hả??

Ấn cô ở trong này gặm một trận?

Mắt thấy trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, còn có vẻ mặt cô khó xử kia, đôi mắt Trình Chi Ngôn nhịn không được tối sầm, anh đưa tay đè lại cánh tay của cô, sau đó cầm cánh tay của cô từ chỗ lồng ngực lấy đi, thấp giọng nói: "Đừng chắn, rất đẹp."

"..."

Cảm giác một mảnh lạnh lẽo chỗ lồng ngực một lần nữa trở về, đỏ ửng trên mặt Tiểu Thỏ càng thêm rõ ràng.

" Nhưng mà em....sẽ xấu hổ a..." Tiểu Thỏ cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, chính là không dám nhìn ánh mắt Trình Chi Ngôn.

Ánh mắt anh giống như mang theo lực hấp dẫn vô hạn, giống như hắc động (hang động đen) trong vũ trụ, chỉ cần nhìn một cái, sẽ cảm giác cả người đều bị hấp dẫn.

"Không quan hệ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính chậm rãi nói bên tai cô: "Thời gian dài, thành thói quen."

...

...

Thời gian dài, thành thói quen...

Tám chữ (kí tự bên đó là tám) ngắn ngủn này giống như lưỡi rắn phun ra, thong thả mà uốn lượn chui vào trong lỗ tai cô.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cả khuôn mặt chính mình đều nóng lên.

Cái gì kêu thời gian dài, thành thói quen a...

Nhưng mà cánh môi Trình Chi Ngôn ấm áp đã nhẹ nhàng cắn một ngụm ở trên vành tai xinh xắn tinh xảo của cô, sau đó kế tiếp hôn trên gương mặt mềm mại.

Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi nheo ánh mắt lại.

Nụ hôn của anh làm cho thân thể cô đều đã tê dại, cơ hồ sắp mất đi cảm giác.

Trong đôi mắt Tiểu Thỏ dần dần dâng lên một tầng sương mù mông lung, cảm giác như vậy mặc dù có chút làm cho cô xấu hổ, mà lại làm cho cô nhịn không được muốn lún xuống trong đó.

Nụ hôn Trình Chi Ngôn dọc theo đôi má phấn nộn, chậm rãi chuyển dời đến trên cổ thon dài trắng nõn, sau đó là xương quai xanh tinh xảo, lại sau đó là ngực mềm mại của cô, một mảnh hôn ngân xanh xanh tím tím liền dọc theo lộ tuyến của anh lưu lại một mảnh kiều diễm loang lổ.

Nhiệt độ bên trong gian phòng dần dần lên cao, cảm giác mãnh liệt mà kích thích như vậy làm cho Tiểu Thỏ không tự chủ được thẳng băng mũi chân, tay mảnh khảnh trắng nõn cũng nắm chặt khăn trải giường, dùng lực nắm.

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên bụng dưới bằng phẳng mà bóng loáng của cô, da thịt bụng cô trắng nõn nà, ở dưới ánh đèn phiếm sáng bóng mê muội người, cảm giác giống như là bánh pút-đing sữa non mềm ngon miệng đang chờ đợi anh nhấm nháp.

Tiểu Thỏ mới vừa cảm giác Trình Chi Ngôn đặt ở trên thân mình rời khỏi, một giây sau liền có một nụ hôn cực kỳ ấm áp rơi vào trên bụng cô.

"Ai nha. . ."

Cô nhịn không được hô một tiếng, cả thân thể theo bản năng cuộn mình lại.

Rất ngứa. . .

Cô sợ nhất người khác gãi bụng thắt lưng của cô, mỗi lần đùa giỡn cùng Trình Thi Đồng, vô luận ngay từ đầu cô chiếm thượng phong như thế nào, cuối cùng chỉ cần Trình Thi Đồng vừa tới gãi bụng thắt lưng của cô, cô sẽ thua rối tinh rối mù.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn người nào đó co rút thành một cục như hình dạng con nhím nhỏ ở trước mắt mình, nhịn không được khóe môi gợi lên đường cong mờ, anh đưa tay túm chặt cánh tay của cô, kéo cả người cô trở về, thanh âm buồn cười hỏi: "Em làm gì?"

"Rất ngứa a. . . Không cần hôn bụng em..." Tiểu Thỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hướng tới Trình Chi Ngôn thẹn thùng nói.

Thật sự. . . Cô rất sợ ngứa. . .

" Nào có ngứa như thế, đừng lộn xộn." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn hơi hơi híp híp, cánh tay thon dài mà hữu lực một lần nữa đè lại cổ tay Tiểu Thỏ, lật chuyển cả người cô trở về, trong thanh âm mang theo một tia nồng đậm mê hoặc nói: "Hơi chút nhịn một phen. . ."

" Nhưng mà em..." Tiểu Thỏ còn chưa nói xong Trình Chi Ngôn đã lại cúi người, lại hôn lên trên bụng dưới bằng phẳng bóng loáng của cô.

Mang theo một chút cảm giác ngứa, cảm giác tê dại hỗn hợp giống như bị dòng điện đánh trúng, làm cho Tiểu Thỏ theo bản năng muốn cuộn tròn lại lần nữa.

Nhưng mà hai tay cô bị đè lại, căn bản ngay cả vùng vẫy đường sống đều không có.

"Đừng. . . Rất ngứa. . ." Tiểu Thỏ nhịn không được xoay vặn thân thể, cô thật sự chịu không nổi loại cảm giác ngứa này, cảm giác như vậy làm cho toàn thân cô đều có chút không được tự nhiên, lại cứ trong dạng không được tự nhiên kia còn kèm theo một chút cảm giác sảng khoái.

"Uh'm, biết rõ. . ." Trình Chi Ngôn nhìn người nào đó quay tới quay lui thân thể, nhịn không được vươn ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà "Liếm" ở thắt lưng mềm mại cô một phen.

Lần này giống như là ấn đến chỗ cái chốt mở gì đó.

Tiểu Thỏ nháy mắt liền không động đậy.

"Như thế nào không xoay? ? Uh'm? ?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm trầm nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đỏ ửng kia.

". . ."

Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh, nói không ra lời.

Trình Chi Ngôn mỉm cười, cầm một bàn tay đè lại cái cổ tay cô, một bàn tay xẹt qua bụng dưới bằng phẳng của cô, cuối cùng dừng lại ở trên quần ngủ gấu mèo hồng nhạt.

Sau đó ngón tay thon dài thăm dò vào quần trong của cô...

Cả người Tiểu Thỏ nháy mắt liền cứng lại rồi.

Cô cô cô. . . Anh nước chanh sẽ không vốn định hôm nay liền ăn cô vào bụng đi? ?

Anh anh anh. . . Anh không phải nói chính mình sẽ không xuống tay với người vị thành niên sao. . .

Còn có.... Hôm nay cô cũng không có chủ động đi trêu chọc anh a. . . Cho nên tình hình trước mắt này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Tiểu Thỏ. . ." Trình Chi Ngôn cúi đầu gọi cô một tiếng, sau đó một lần nữa hôn cánh môi hồng nhuận.

Tiểu Thỏ vừa mới cứng đờ thân thể, chậm rãi ở dưới anh ôn nhu an ủi trở nên mềm mại, sau đó càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng mềm mại.

Cảm giác khác như vậy hướng thân thể của cô xông đến, cơ hồ muốn cho cô hóa thành một bãi nước.

Nụ hôn Trình Chi Ngôn cũng dần dần trở nên nhiệt liệt.

Hơi thở của anh không ổn định, thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập.

Chút bất tri bất giác, một vật gây trở ngại cuối cùng trên người cũng bị loại bỏ.

Một tia cảm giác mát nhợt nhạt trên chân thon dài nháy mắt ập đến, trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, còn chưa kịp phản ứng Trình Chi Ngôn đã cúi người.

"Ưm..."

Một trận điện lưu mãnh liệt nháy mắt tập kích thân thể Tiểu Thỏ, cô nhịn không được cúi đầu bật ra một tia thở gấp.

"A... Đừng..."

"Khoái" - "Cảm" nháy mắt đánh úp lại cơ hồ làm cho Tiểu Thỏ nhịn không được run rẩy.

Lúc cô ý thức được vấn đề này trong lòng thậm chí có một loại cảm giác nói không nên lời.

"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn có chút mê muội hôn môi cô.

"Ưm..."

Thần kinh toàn thân Tiểu Thỏ đều căng cứng.Cảm giác như vậy đối với cô mà nói, thật sự là quá mức mãnh liệt, vậy mà làm cho cô có chút không chịu nổi.

Tiểu Thỏ hơi hơi mở to mắt, nhìn Trình Chi Ngôn quỳ ở trước người mình, áo sơmi tây trang trên người anh lại còn là hoàn hảo không tổn hao gì, không có một chút cảm giác lộn xộn, mà cô toàn thân cũng đã không còn gì.

So sánh như vậy làm cho cô nháy mắt phục hồi tinh thần lại, muốn lên tiếng kháng nghị lại phát hiện thanh âm của cô mảnh mai giống như không phải chính mình.

Thanh âm như vậy nói ra bất luận cái gì đều không có một chút ý tứ từ chối, ngược lại mang theo một chút hương vị ham muốn.

Mắt thấy tình hình trở nên không thể vãn hồi, Trình Chi Ngôn lại đột nhiên dừng lại động tác chính mình.

Tiểu Thỏ sớm đã bị hôn môi đến đầu hàng, đang trôi nổi trong đám mây, tất cả cảm giác lại nháy mắt biến mất.

"Anh nước chanh??" Trong thanh âm của cô mang theo một chút khao khát, cúi đầu hô anh một tiếng.

Trong lòng Trình Chi Ngôn run lên, lý trí cơ hồ nhanh cách xa anh.

"Đi ngủ sớm một chút đi..." Anh cúi đầu khẽ hôn một cái trên lọn tóc mềm mại của cô, sau đó kéo chăn qua, cầm chăn che đậy thân của cô, đứng dậy liền rời khỏi.

"Anh làm gì?" Tiểu Thỏ nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh túm chặt cổ tay anh, đôi mắt ngập nước thẳng tắp nhìn anh.

Trình Chi Ngôn cười khổ một cái thấp giọng nói: "Tắm."

Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, lập tức liền hiểu được, đỏ ửng trên gò má cô chưa rút đi, giờ phút này cô khó xử chôn nửa gương mặt chính mình ở chăn, thanh âm yếu ớt nói: "Thực ra em.... Không mấy tháng liền trưởng thành rồi...Anh anh...Anh không cần quá khắc chế..."

Trình Chi Ngôn hơi sững sờ, ánh mắt sâu thẳm mang theo nồng đậm dục vọng nhìn cô.

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cho rằng anh sẽ gật đầu Trình Chi Ngôn chỉ là nhẹ nhàng hôn một phen cái trán của cô nói: "Đều đã nhịn nhiều năm như vậy, còn sẽ để ý mấy tháng này sao??"

" Nhưng mà anh..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen hướng tới Trình Chi Ngôn đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Có thể nín hỏng hay không a...."

". . ."

Trình Chi Ngôn sau khi nghe thế, trầm mặc chốc lát, biểu tình trên mặt dần dần trở nên khác, anh hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy hứng thú lặp lại một lần: "Nín hỏng? ?"

"A. . . Cái kia. . . Cái này. . ." Tiểu Thỏ nhìn anh cười như không cười, nhịn không được cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu trầm thấp nói: "Em...Em nghe nói, luôn kìm nén không tốt thân thể.... Anh nước chanh, anh đều đã kìm nén nhiều năm như vậy, có thể nín hỏng hay không a. . ."

". . ."

Trên gương mặt thanh tú Trình Chi Ngôn nhất thời hiện ra một mảnh bất đắc dĩ: "Em đây đều là nghe ai nói a? ?"

"Ách. . . Trình Thi Đồng? ?" Tiểu Thỏ chần chờ một phen, rốt cuộc vẫn lại là đem Trình Thi Đồng nói ra.

"Trước không phải nói cho em cách xa tên kia một chút sao? ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, đưa tay sờ sờ trên cái đầu lông xù của cô nói: "Lần sau ít cùng cô cùng nhau."

"Kia làm sao có thể. . Hai ta đều ngồi cùng bàn nhiều năm như vậy...." Tiểu Thỏ kéo kéo miệng nhìn trong mắt Trình Chi Ngôn đối Trình Thi Đồng tràn đầy không muốn gặp, nhịn không được châm chọc nói.

"A.... . . Xem ra là nên tách hai người ra." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói.

"Đừng. . ." Tiểu Thỏ lập tức vẻ mặt cầu xin nhìn anh.

"Hừ. . ." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng của anh cánh tay túm tay anh không có buông ra.

"Làm sao vậy? ?" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Tiểu Thỏ, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi cô nằm ở trên giường nhẹ nhàng run rẩy, nhịn không được cổ họng căng thẳng.

"Anh nước chanh vừa rồi anh.... Nói anh là làm sai, là có ý tứ gì? ?" Tiểu Thỏ nháy đôi mắt ngập nước nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm trong trẻo hỏi.

". . ."

Lúc Trình Chi Ngôn nghe thế trầm mặc một phen, sau đó một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn cô, sau đó chần chờ mở miệng nói: "Anh suy nghĩ.... Có phải anh không nên đi làm giáo viên của em hay không..."

" Vì sao? ?" Tiểu Thỏ trong mắt kinh ngạc nhìn anh.

"Dù sao. . . Thân phận của giáo viên, cùng với em, bất luận chúng ta trước như thế nào ở trong mắt người khác đều là sư đồ luyến." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, hướng tới Tiểu Thỏ thanh âm trầm giọng nói: "Cho nên. . . Có lẽ anh dạy hết học kỳ này, liền không tiếp tục dạy các em."

" Vì sao?" Tiểu Thỏ túm cổ tay anh, kinh ngạc hỏi.

" Vốn lúc trước cùng hiệu trưởng nói qua tới làm giáo viên, liền ước định chỉ dạy em ba năm, nhưng là điều kiện tiên quyết là trong đó quan hệ chúng ta không thể bị những người khác biết." Trình Chi Ngôn nhìn ánh mắt Tiểu Thỏ, chậm rãi nói: "Hiện tại chuyện này, ầm ĩ lớn như vậy, mặc dù anh lấy quan hệ anh em che dấu qua, nhưng mà dù sao nói dối này, một khi nói dối liền muốn dùng vô số cái nói dối khác tới nói dối thay cái này."

Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng thở dài tiếp tục nói: "Hơn nữa, cuộc thi nghiên cứu sinh lập tức muốn bắt đầu, sau khi thi viết còn muốn tham gia phỏng vấn, đại khái cũng sẽ không có bao nhiêu thời gian tới dạy các em, cho nên. . ."

Trình Chi Ngôn nói tới chỗ này, liền không có tiếp tục nói hết.

Nhưng mà mặc dù anh không có tiếp tục nói hết, nhưng mà Tiểu Thỏ hiểu ý tứ anh muốn biểu đạt.

Anh chính là muốn nói. . . Chính mình sẽ không tiếp tục dạy cô rồi....

Tiểu Thỏ túm cổ tay Trình Chi Ngôn có chút mất mát nói: "Anh nước chanh, anh nói thật sự sao? ? Anh thật sự dạy hết học kỳ này muốn đi sao? ?"

"Uh'm, đại khái là như thế này. . ." Trình Chi Ngôn chần chờ một phen, vẫn gật đầu, mặc dù còn không có quyết định cuối cùng, nhưng mà hôm nay cùng hiệu trưởng nói chuyện một phen, ý tứ hai bên bọn họ đều đã là như vậy.

"Không cần. . ."

Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, thanh âm cúi đầu hướng tới anh năn nỉ nói: "Anh nước chanh, anh không cần chỉ dạy hết học kỳ này có được hay không? ? Anh dạy em đến tốt nghiệp cao tam được không? ? Anh đều đã mang lớp chúng ta hai năm rưỡi trước, cũng còn mấy tháng nữa thi vào trường đại học, đột nhiên đổi chủ nhiệm lớp, bạn học khác cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng. . ."

". . ."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không nói gì.

"Thật sự. . ." Tiểu Thỏ mở to đôi mắt to hướng tới Trình Chi Ngôn tội nghiệp nói: "Cho dù anh không suy xét cho em cũng cần phải vì mấy chục cái bạn học lớp học suy xét a, tất cả mọi người cực kỳ thích anh..."

"Anh.... Suy nghĩ một chút nữa đi."

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, sau đó hướng tới cô giơ giơ cằm lên nói: "Đi nằm ngủ đi, nếu không thì buổi sáng ngày mai em dậy không nổi rồi."

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay cầm lấy chăn, ánh mắt vẫn đi theo bóng dáng của anh.

"Anh đi tắm rửa..." Trình Chi Ngôn cười khổ một cái, đứng dậy, nhanh chóng hướng tới buồng vệ sinh.

"Ai. . ."

Tiểu Thỏ cũng thở dài một hơi, vì sao cô đột nhiên có một loại cảm giác con đường phía trước xa vời a? ? ?

Tin tức Trình Chi Ngôn phải rời khỏi lớp bọn họ, bất quá vài ngày liền truyền khắp tất cả học sinh lớp học.

" Vì sao thầy giáo Trình đột nhiên nói không dậy nhóm người chúng ta a? Còn có một cái học kỳ liền thi vào trường đại học, loại thời điểm này đổi chủ nhiệm lớp, trường học có suy xét cảm nhận chúng ta sao? ?"

"Ai. . . Nghe nói là vì lần trước trên cột thông cáo bị dán ảnh chụp thầy cùng Bạch Tiểu Thỏ, cho nên. . . Hiệu trưởng để cho thầy không tiếp tục dậy nhóm người lớp ta rồi. . . Tránh tình nghi. . ."

" Tránh tình nghi làm gì? ? Thầy giáo Trình cùng Bạch Tiểu Thỏ là anh em, giữa bọn họ căn bản là không chuyện gì a! !"

"Chúng ta đương nhiên biết rõ, nhưng là có chút học sinh loạn truyền tin vịt khắp nơi, nói thầy giáo Trình trong trường học muốn làm sư đồ luyến, làm hại học sinh không có biện pháp học tập tốt."

"Người nào a, thiếu đạo đức như vậy, loạn truyền lời đồn này, thật sự là quá không biết xấu hổ rồi."

"Ai biết được. . ."

"A a a a. . . Không cần a! ! Tớ yêu thầy giáo Trình nhất không cần rời khỏi tớ a! ! !"

Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế, nghe thanh âm nghị luận nhao nhao xung quanh, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh mình, nhịn không được cũng thở dài một hơi.

Trình Thi Đồng quay đầu lại, liếc Tiểu Thỏ một cái nói: "Cậu than thở cái gì a, sau này chú nhỏ không làm thầy giáo, các cô không thấy được, nhưng mà cậu còn không phải mỗi ngày nhìn thấy chú?"

" Nhưng mà anh nước chanh làm thầy giáo rất tốt, đột nhiên không làm nữa, tớ cảm thấy cực kỳ mất mát a...." Tiểu Thỏ nhìn đôi mắt Trình Thi Đồng, bất đắc dĩ nói: "Dù sao anh đều đã dạy hai chúng ta kiêm chủ nhiệm lớp, trước thi vào trường đại học đột nhiên thay đổi người, chẳng lẽ cậu sẽ không không nỡ sao? ?"

"Không nỡ cái gì? ? Không nỡ chú nhỏ? ?" Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ kéo kéo miệng, vẻ mặt không nói gì nói: "Đừng nói giỡn, buổi sáng hôm nay chú nhỏ vừa mới cảnh cáo tớ, làm cho tớ không được loạn truyền thụ những cái kiến thức vô dụng này, nói cách khác, chú liền muốn tách chỗ ngồi hai ta ra. Loại chủ nhiệm lớp không có việc gì liền uy hiếp này, tớ cần gì không nỡ?"

"Ách. . ."

Tiểu Thỏ nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

Không thể tưởng được anh nước chanh vậy mà thật đúng là đi cảnh cáo Trình Thi Đồng rồi. . .

"Ai, bất quá nói đi nói lại, chú nhỏ kìm nén nhiều năm như vậy, cũng là không dễ dàng." Trình Thi Đồng nói xong, nhịn không được liền vui sướng khi người gặp họa bật cười nói: "Chú cũng thật sự là cố chấp, nhất định phải chờ tới cậu mười tám tuổi làm gì a, đầu năm nay. . . Khụ khụ. . . Nếu là lưỡng tình tương duyệt(hai bên có tình) mà nói, sớm một chút muộn một chút kỳ thật cũng không có quan hệ gì sao, hơn nữa cậu không phải còn có mấy tháng liền đủ mười tám tuổi sao..."

"Anh nói đều đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không cần mấy tháng kia rồi. . ." Tiểu Thỏ mặt nhịn không được đỏ lên, hướng tới Trình Thi Đồng thanh âm yếu ớt nói.

"A.... . . Phải không? ?" Đôi mắt Trình Thi Đồng xoay xoay, đột nhiên che miệng vẻ mặt cười gian nhìn Tiểu Thỏ nói: "Ha ha ha ha, tớ biết chú vì sao còn muốn tiếp tục chịu đựng, Tiểu Thỏ, tớ nói với cậu, cậu căn bản không cần lo lắng ngày sinh nhật mười tám tuổi có thể bị chú nhỏ ăn luôn hay không, tớ nói với cậu, chú tuyệt đối sẽ không xuống tay đối với cậu."

"A? ? Vì sao a? ?" Tiểu Thỏ trong mắt khó hiểu nhìn cô.

"Bởi vì sinh nhật cậu là ở tháng Năm a, còn có một tháng liền thi vào trường đại học, chú đương nhiên không thể xuống tay với cậu rồi." Trình Thi Đồng vẻ mặt đương nhiên hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"? ?"

Tiểu Thỏ vẫn đầu đầy mờ mịt nhìn cô như cũ, "Tớ thi vào trường đại học có cái quan hệ gì a? ?"

"Ai nha, cậu vẫn không rõ sao? ?" Trình Thi Đồng dùng một loại ánh mắt không có thuốc nào cứu được nhìn cô, tiến đến cạnh tai cô, đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là vì chú nhỏ đã kìm nén nhiều năm như vậy, cậu phải biết rằng việc này liền rất áp lực, mặc dù bình thường áp lực nhìn không lớn, nhưng mà áp lực mỗi ngày, mỗi ngày có áp lực, thời gian dài áp lực này liền trở nên càng ngày càng nặng, nếu như có một ngày chú thật sự xuống tay với cậu, vậy chú nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cậu, loại chuyện này sao, một khi bắt đầu liền cùng hồng thủy mở ra, thao thao bất tuyệt, vĩnh viễn không ngừng, chú nhỏ như vậy, như thế nào cũng phải N lần một đêm, hàng đêm nghẹn, không đem lực Hồng Hoang kìm nén nhiều năm như vậy phóng xuất ra, hắn là sẽ không từ bỏ ý đồ! !"

". . ."

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, đôi mắt nhìn Trình Thi Đồng, sau một lúc lâu thanh âm yếu ớt nói: "Ý của cậu là. . . ? ?"

" Ý tứ của tớ là, nếu chú nhỏ tớ xuống tay với cậu là ngày 11 tháng 5 lúc cậu mười tám tuổi, vậy nhất định chú ăn muốn ngừng mà không được, từ ngày đó bắt đầu nhất định mỗi ngày đều nhịn không được muốn đem cậu.... Ha ha, cậu hiểu được. . ."

Trình Thi Đồng đang hướng tới Tiểu Thỏ cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, liền nghe được "Bốp" một tiếng, một cái hạt dẻ lập tức nở rộ trên đầu cô.

"Oa. . . Đau quá! Người nào không có mắt như vậy, cũng dám đánh..." Hai tay Trình Thi Đồng che đầu mình, trừng mắt quay đầu đi, đang chuẩn bị hung hăng mắng một trận cái người đánh mình kia, lại thấy người phía sau mình là Trình Chi Ngôn, biểu tình trên mặt nháy mắt thay đổi, cười hề hề nói: "Ha ha ha.... Chú nhỏ, làm sao có thể đứng ở chỗ này? Chú đứng ở chỗ này đã bao lâu?"

" Từ lúc cháu nhắc tới chú chú cũng đã đứng ở chỗ này rồi." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn cụp xuống, xem Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt xấu hổ trước mặt, nhịn không được nhíu nhíu mày nói: "Xem ra không tách hai người ra là không được. . ."

" Đừng!! Chú nhỏ! ! Vừa rồi cháu đều là nói đùa, tuyệt đối không có bất luận cái ý tứ muốn bôi đen gì chú..." Hai tay Trình Thi Đồng vội vàng kéo cánh tay Tiểu Thỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai chúng ta từ tiểu học liền cùng một chỗ, sống chết đều phải cùng một chỗ, chú tuyệt đối không thể tách chúng ta ra."

". . ."

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn hai cô, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện bên cạnh đột nhiên có học sinh lớn tiếng hỏi: "Thầy giáo Trình, thầy thật sự định dạy chúng ta hết học kỳ này liền không dạy sao? ?"

"Thầy giáo Trình, học kỳ sau chúng ta có phải liền muốn đổi chủ nhiệm lớp hay không?"

"Thầy giáo Trình, thầy đừng bỏ lại chúng ta a, còn có nửa năm liền thi vào trường đại học, chúng ta hoàn toàn không muốn đổi chủ nhiệm lớp a! !"

"Thầy giáo Trình. . ."

"Thầy giáo Trình. . ."

Kêu la liên tiếp vang vọng xung quanh Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, ánh mắt nhìn một vòng trên mặt Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng, sau đó nhìn về phía học sinh trong lớp của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười một phen nói: "Chuyện này cũng không phải một mình thầy có thể quyết định... Dù sao hiện tại, có chút đồn đại không tốt..."

"Thầy giáo Trình, chúng em tin tưởng thầy a!!" Học sinh trăm miệng một lời hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Thanh giả tự thanh, thầy giáo Trình, thầy ở lại có được hay không? ?"

". . ."

Thanh giả tự thanh? ?

Trình Chi Ngôn cúi đầu lặp lại những lời này ở trong lòng, sau đó nhịn không được cười cười tự giễu.

Nhưng mà anh căn bản là không đáng đám học sinh này tín nhiệm như vậy...

Chuyện đến làm giáo viên Tiểu Thỏ, lúc trước anh suy xét quả nhiên vẫn lại là quá đơn giản, anh chỉ nghĩ đến chính mình có thể làm bạn Tiểu Thỏ qua ba năm cao trung, lại chưa từng nghĩ đến, chính mình vậy mà sẽ ở trong lúc vô ý ảnh hưởng nhiều học sinh như vậy.

Một giây này anh đột nhiên vô cùng hối hận tới trường học làm giáo viên.

Anh đã không cho Tiểu Thỏ danh phận cô nên có được, lại phụ lòng tín nhiệm nhiều học sinh như vậy...

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Chuyện này, chờ thầy lại suy xét cân nhắc, đối với các em mà nói, học tập mới là đặt ở vị trí thứ nhất, dù là giáo viên nào, không phải chuyện các em suy xét."

" Nhưng mà chúng em thích nhất thầy giáo Trình a! !"

Bạn cùng lớp trăm miệng một lời nói.

"Thầy giáo Trình đừng đi, có được hay không? ?" Có người hướng tới Trình Chi Ngôn hô một tiếng.

Sau đó lập tức chiếm được tất cả bạn cùng lớp phụ họa.

Trình Chi Ngôn giật mình, sau đó bất đắc dĩ cười cười, trong cánh tay mang theo sách vật lý đi đến trước bục giảng, đặt sách trên bục giảng, sau đó khoát tay áo, ý bảo bọn họ yên lặng.

"Các em phải biết rằng, đời người luôn luôn có xa cách, mặc dù hiện tại thầy không rời khỏi, chờ các em tốt nghiệp cao tam, chờ các em thi lên đại học, chúng ta vẫn là tách ra." Trình Chi Ngôn đứng ở trên bục giảng, ánh mắt nhìn tất cả mặt học sinh xung quanh lớp học, thanh âm trầm thấp mà chậm rãi nói:" Cho nên sớm một chút hay là muộn một chút cũng không có khác nhau quá lớn gì."

" Nhưng mà thầy giáo Trình đã theo chúng em hai năm rưỡi, liền không thể lại theo giúp nhóm người bọn em nửa năm sao? ? Làm việc phải đến nơi đến chốn. . . Đem chúng ta đưa hết, không được sao? ?"

Phía dưới bục giảng tất cả đệ tử trầm mặc chốc lát, cuối cùng có người nhịn không được hỏi.

". . ."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn dừng lại trên người người học sinh kia, sau một lúc lâu sau anh ngoéo môi một cái, đưa tay mở sách giáo khoa ra, hướng tới mọi người lớn tiếng nói: "Được rồi, chúng ta không cần thảo luận vấn đề này, tới, mọi người lật đến Chương 10, chúng ta vào học."

"Thầy giáo Trình. . ."

Có học sinh không cam lòng lại hô anh một tiếng, nhưng mà nhìn biểu tình lạnh nhạt trên mặt anh, ánh mắt trong suốt, nói đến bên miệng, nhưng là như thế nào đều nói không được nữa.

Ai. . .

Toàn bộ đồng học cùng nhau cúi đầu, yên lặng mở sách vở ra, ngoan ngoãn nghe bài giảng.

Trước tan học, một cái vở tràn ngập kí tên đột nhiên để tới trước mặt Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn cuốn vở kia, nhịn không được ngẩng đầu hướng tới vị bạn học trước bàn học mình kia nhìn qua.

"Đây là. . . Gì a? ?" Tiểu Thỏ thanh âm yếu ớt hướng tới cô hỏi.

" Phía trên đều là bạn học lớp chúng ta kí tên." Người nữ sinh kia đứng ở trước mặt bàn học Tiểu Thỏ, từ trong túi áo lấy ra một cây bút đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu cũng ký tên của cậu đi."

Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc tiếp nhận bút trong tay cô, lật chuyển cuốn vở kia nhìn nhìn.

Trên trang đầu tiên viết mấy thuật ngữ chuyên ngành:

Gửi tới hiệu trưởng tôn kính

Thầy giáo Trình là thầy giáo tốt nhất trong cảm nhận chúng em, chúng em hi vọng thầy có thể dậy nhóm người chúng em đến tốt nghiệp cao tam, không cần trước chúng em tới gần thi vào trường đại học đột nhiên đổi giáo viên. Hi vọng trường học có thể suy xét cảm nhận các học sinh một phen, chuyện làm sai là những cái người tản lời đồn này mà không phải người bị lời đồn thương tổn.

Mặt sau chính là rất nhiều bạn học lớp học kí tên.

Tiểu Thỏ lật chuyển một tờ lại một tờ, khi thấy những cái chữ viết cùng tên này, trước mắt cô liền nhịn không được hiện ra gương mặt quen thuộc.

"Bạch Tiểu Thỏ, chuyện lần trước tớ cũng từng nghị luận cậu ở sau lưng một phen, vì thế tớ nguyện ý nhận lỗi với cậu, dù sao vô luận là ai thấy tiêu đề như vậy ảnh chụp như vậy đều nhịn không được hiểu sai." Vị nữ sinh kia cân nhắc một hồi, hướng tới Tiểu Thỏ tiếp tục nói: "Nhưng mà thầy giáo Trình là giáo viên tốt, chúng tớ thật sự không hy vọng thầy rời khỏi."

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát cầm bút trong tay ký tên mình ở trên quyển vở.

Vào lúc ban đêm tan học, vở tràn ngập kí tên tất cả học sinh liền đã lặng lẽ đặt ở trên bàn công tác hiệu trưởng.

Nhưng mà, rất nhiều ngày trôi qua cái tin tức gì cũng không có.

Ngay tại lúc tất cả học sinh đều nhanh nản lòng, một phong thư tay tự tay hiệu trưởng viết trả lời, dán ở trên bảng đen lớp bọn họ.

Nội dung thư đại khái giải thích chính mình thật không ngờ thì ra thầy giáo Trình ở trong lòng học sinh quan trọng như vậy, cũng xem nhẹ cảm nhận phần lớn học sinh, vì thế ông cảm thấy thật xin lỗi, cũng hứa hẹn nhất định làm cho thầy giáo Trình dẫn bọn họ mãi đến tốt nghiệp cao tam, chuyện sau này cũng chỉ có thể sau này hãy nói.

Lá thư này dán tại bảng đen trước phòng học, mỗi một học sinh vào cửa đều có thể thấy nội dung viết phía trên, đợi cho học sinh cuối cùng đến xem xong lá thư này, tất cả học sinh trên mặt đều đã tràn đầy vui sướng.

Thật tốt quá! ! Thật tốt quá! !

Rốt cục không cần lo lắng thầy giáo Trình rời khỏi bọn họ.

Trình Chi Ngôn tới lớp học, cũng chứng thật chuyện này, anh đứng thẳng người phía trước bục giảng, nhìn khuôn mặt học sinh trong lớp không kìm được vui mừng, nhịn không được cười cười, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Học kỳ này, dạy xong các em. . ."

Thanh âm của anh dừng một chút, tại trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người tiếp tục chậm rãi nói: "Thầy sẽ tiếp tục dạy các em học kỳ sau."

"Nha - - "

Anh vừa dứt lời, toàn lớp liền lập tức reo hò.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt tươi cười nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở phía trước bục giảng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu xạ tiến vào, chiếu ra trên gương mặt anh một tầng vầng sáng nhợt nhạt.

Ngày nghỉ nghỉ đông cao tam vô cùng vô cùng ngắn ngủi.

Trước ăn tết ba bốn ngày Tiểu Thỏ vừa mới nghỉ, hết tết không vài ngày liền lập tức lại bắt đầu đi học.

Tất cả kỳ ăn tết Tiểu Thỏ đều là vùi đầu khổ bức làm bài tập, làm bài thi, Trình Chi Ngôn ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.

Sau khi nửa học kỳ sau khai giảng, bầu không khí học tập lớp học liền trở nên trầm trọng.

Mặc dù là thời gian tan học, cũng không có ai nói chuyện phiếm đùa giỡn, tất cả học sinh đều chôn đầu ở trước bàn học, hì hục viết đề bài, thỉnh thoảng có mấy cái học sinh muốn ra ngoài đi toilet, cũng đều là nhẹ chân nhẹ tay từ cửa sau phòng học ra ngoài, lại tiến vào từ cửa sau.

Mùa đông rét lạnh rất nhanh qua đi, lúc cây liễu phát chồi, hoa bắt đầu nở rộ, thi vào trường đại học cũng một ngày tới gần.

Tiểu Thỏ ở biển đề vội vàng đến đầu óc choáng váng, quần áo trên người cũng dần dần từ áo bông rất nặng biến thành áo ngắn tay mát mẻ, lúc trường học lại một lần nữa tuyên bố ngày mồng một tháng năm bắt đầu thi, học sinh lớp học chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi liền tiếp tục bắt đầu làm bài rồi.

Tháng Năm Giang Tô, nhiệt độ không khí đã nóng dần, ban ngày nóng nhất có thể đạt tới 30 độ.

Vì thế, sau giữa trưa nóng làm cho người ta buồn ngủ, Tiểu Thỏ chán đến chết nằm úp sấp ở trên bàn, suy nghĩ một lát nghỉ trưa cô rốt cuộc là nên làm bài kiểm tra toán học trước hay là bài kiểm tra Anh ngữ, Trình Thi Đồng đột nhiên đưa tay đẩy đẩy cánh tay của cô, sau đó đưa qua một cái kem vị ô mai nói: "Ngồi dậy, ăn cái kem."

"Cảm ơn a. . ." Tiểu Thỏ lười biếng đứng thẳng lên tiếp nhận kem trong tay Trình Thi Đồng, lại nhìn cô vẻ mặt sáng láng, nhịn không được mở miệng nói: "Đồng Đồng, vì sao mỗi ngày cậu đều hoạt bát gấp trăm lần a, chẳng lẽ cậu không buồn ngủ sao, không phiền lụy sao? ? Gần đây giấc ngủ tớ không đủ nghiêm trọng, cậu nhìn vành mắt đen của tớ không, hiện tại mỗi ngày đi học thời gian đều muốn ngủ gà ngủ gật."

"Ha ha." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu ăn một miếng kem trong tay mình, cười hì hì nói: "Tớ Ta không mệt a, tớ làm một bài, liền tinh thần gấp trăm lần!"

"Biến thái a..." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng vẻ mặt vui vẻ, nhịn không được kêu rên một tiếng.

" Được rồi, cho dù tớ biến thái hay không biến thái, ngày kia chính là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, muốn chúc mừng như thế nào?" Một bàn tay Trình Thi Đồng chống cằm dựa vào ở trên bàn học, chớp mắt to nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

"A???"

Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cô lấy di động của mình từ bên trong bàn học ra nhìn thoáng qua ngày tháng, hôm nay đã là ngày chín tháng năm, tiếp qua hai ngày chính là sinh nhật mình, nhưng mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều giống như đánh giặc, sớm liền không có chú ý ngày tháng.

"A cái gì a?? Cậu đừng nói cho tớ cậu còn chưa nghĩ ra muốn như thế nào." Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ngây người, nhịn không được không nói gì.

Cái này....

Trên trán Tiểu Thỏ xẹt qua một giọt mồ hôi lớn...Cô thật đúng là chưa nghĩ ra muốn như thế nào.....

Hơn nữa, ngày kia là thứ sáu a, thứ sáu lại không rời trường, từ khi lên cao tam, không phải tất cả ngày nghỉ đều đã hủy bỏ sao, càng miễn bàn loại ngày này rồi.

"Ai, cậu thật sự là không cứu a." Trình Thi Đồng nhịn không được lắc đầu: "Đây là ngày bao nhiêu quan trọng a, cậu như thế nào có thể quên!! Chờ cậu đủ mười tám tuổi, liền có nghĩa là chú nhỏ rốt cục có thể xuống tay với cậu a!!"

"Nói là nói như vậy..." Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay lau mồ hôi trên trán, thanh âm yếu ớt hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà không phải lần trước cậu nói, chú nhỏ sẽ không xuống tay với tớ trước khi tớ thi vào trường đại học sao??"

"Đúng a!!" Trình Thi Đồng gật đầu nói: "Nhưng mà chú không hướng cậu xuống tay, không có nghĩa là cậu không thể hướng chú xuống tay a!! Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không đến mức hoảng sợ sao??"

"Ách... Kỳ thật tớ cũng không phải rất lợi hại..." Tiểu Thỏ kéo kéo khóe môi chính mình, có chút không nói gì hướng tới cô nói, "Hơn nữa, buổi tối thứ sáu phải lên lớp tự học buổi tối, chờ đến tự học xong đã hơn mười giờ, muốn chúc mừng cũng không có thời gian a."

"Cậu ngốc a, cậu có thể xin phép a, xin một cái tự học lại không có vấn đề gì, hơn nữa chủ nhiệm lớp là chồng cậu, cậu sợ chú không đáp ứng??" Trình Thi Đồng liếc Tiểu Thỏ một cái, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của cô nói: "Tới, tới, tớ cùng Cố Ninh Thư cũng xin phép cùng cậu, rất không dễ dàng trưởng thành, đây là một cái chuyện đáng chúc mừng."

" Nhưng mà....Lúc cậu mười tám tuổi không phải cũng không chúc mừng sao??" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu nhìn cô, thanh âm yếu ớt hỏi.

"Ngày đó tớ có xin phép a, cậu đã quên, khà khà, tớ cùng Cố Ninh Thư đi thế giới hai người, không có mang cậu." Trình Thi Đồng hơi run sợ một phen, sau đó hô hô nở nụ cười vài tiếng, hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.

" Được, liền quyết định như vậy, buổi tối thứ sáu mời tớ cùng Cố Ninh Thư ăn cơm a, thuận tiện mang theo anh nước chanh, đừng quên." Trình Thi Đồng cười hì hì lại dặn dò Tiểu Thỏ một lần, lúc này mới buông tay mình ra.

Tiểu Thỏ do dự một chút, vẫn lại là gật đầu đồng ý.

Loại chuyện xin nghỉ này thực ra chỉ cần nói một tiếng cùng Trình Chi Ngôn là được, chỉ là sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chần chờ một phen, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Buổi tối thứ Sáu anh có chút việc, các em ăn trước, anh qua muộn một chút."

"A..., được!!!" Tiểu Thỏ không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đồng ý.

Thứ sáu ngày 11 tháng năm, sinh nhật mười tám tuổi Tiểu Thỏ.

Buổi chiều tiếng chuông tan học vang lên, hai người cô cùng Trình Thi Đồng, chờ bạn học khác đều ra ngoài ăn cơm chiều, lúc này mới thu dọn cặp sách đi ra ngoài.

Cố Ninh Thư còn lề mề lại trong phòng học một hồi lâu mới ra ngoài.

Hơn năm giờ mặt trời còn tà tà treo trên bầu trời, tản ra ánh sáng nóng cháy, Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng đứng ở cửa trường học, mắt thấy Cố Ninh Thư tụ họp cùng bọn họ, lúc này Tiểu Thỏ mới mở miệng hỏi: "Buổi tối chúng ta ăn cái gì a? ?"

"Tớ đã đặt một tiệm cơm Tây, chúng ta trực tiếp ngồi xe qua là được." Trình Thi Đồng vừa hướng tới Tiểu Thỏ nói xong vừa đưa tay ngăn cản một chiếc taxi ở ven đường.

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, mắt thấy một chiếc xe taxi màu vàng ngừng lại trước mặt mình, liền liền trực tiếp đi theo Trình Thi Đồng còn có Cố Ninh Thư lên xe.

Đến chỗ tiệm cơm Tây Trình Thi Đồng đặt kia, Tiểu Thỏ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, ưm.... Nhìn... Cảm giác sa hoa a. . .

Nhìn đồng phục mặc trên người bọn họ.... Như thế nào có một loại cảm giác không hợp nhau a? ?

Trình Thi Đồng lập tức đeo cặp sách đẩy cửa ra đi vào.

"Hoan nghênh đến đây." Nhóm người phục vụ đứng ở cửa hướng tới Trình Thi Đồng khom lưng chào.

. . .

Tiểu Thỏ đi theo phía sau Trình Thi Đồng vào, nhất thời cảm thấy Trình Thi Đồng có một loại cảm giác **** đại tỷ trở về địa bàn chính mình.

"Xin hỏi mấy vị là có đặt trước sao? ?" Phục vụ nữ mặc váy tây trang ý cười đầy mặt đón chào, hướng tới Trình Thi Đồng mỉm cười hỏi.

" Uh'm, tôi họ Trình, đặt trước một cái phòng bốn người." Trình Thi Đồng vô cùng bình tĩnh hướng tới nữ phục vụ kia nói.

" Được. Trình tiểu thư đúng không?? Phòng ngài đặt trước ở bên cạnh, xin theo tôi." Nữ phục vụ lật đi lật lại sổ trong tay, sau đó cười tít mắt hướng tới Trình Thi Đồng làm một cái tư thế "Mời", ý bảo các cô đi theo.

Tiểu Thỏ vừa đánh giá trang hoàng trong phòng ăn, vừa đi theo sau lưng Trình Thi Đồng hướng tới trong phòng ăn đi tới.

Vào phòng, đập vào mắt đầu tiên đó là bàn ăn kiểu dáng Âu Tây điêu khắc tinh xảo, trên bàn đặt một lọ hoa hồng tươi đẹp, còn có giá cắm nến, bốn chỗ ngồi phía trước bàn ăn, đủ loại kiểu dáng dao nĩa ngay ngắn chỉnh tề.

" Mời ngồi bên này." Mỹ nữ phục vụ kéo ghế dựa ra thay các cô, ý bảo bọn họ ngồi, sau đó cầm menu đưa cho Trình Thi Đồng nói: "Trình tiểu thư hẳn là bốn người đi? Vậy ngài xem chọn đồ ăn trước hay là chờ người thứ tư đến lại chọn."

" Chúng tôi chọn trước." Trình Thi Đồng tiếp nhận menu, tùy tiện lật đi lật lại, rất nhanh chỉ vào vài món thức ăn phía trên hướng tới người phục vụ nói một lần, sau đó liền trả lại menu cho cô.

" Được, ngài chờ, tôi đi nói món." Người phục vụ cười tít mắt ghi lại món Trình Thi Đồng chọn, liền đi ra ngoài.

Bên trong phòng to như vậy trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại có ba người bọn họ.

Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở vị trí đối diện chính mình, chần chờ một phen, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Bây giờ chú nhỏ không thể tới sao? ?"

"Đúng a, anh ấy nói buổi tối muốn ở lớp một hồi, để cho chúng ta ăn trước, không bao lâu anh sẽ trực tiếp tới đây." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhìn Trình Thi Đồng trả lời.

"A..., được rồi, dù sao nhà hàng này mang thức ăn lên siêu cấp chậm." Trình Thi Đồng gật đầu nói: "Một hồi sẽ qua chính là cao điểm dùng cơm, chúng ta chọn trước, chậm rãi chờ chú."

"Uh'm!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt ngừng lại trên người Cố Ninh Thư bên cạnh Trình Thi Đồng nói: ""Đúng rồi, Cố Ninh Thư, cậu định thi đại học nào a??"

"Tớ sao??"

Nghe được Tiểu Thỏ gọi mình, Cố Ninh Thư ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Tiểu Thỏ, nở nụ cười một phen, thấp giọng trả lời: "Có lẽ là thi trường học Bắc Kinh, sau này.... Ngộ nhỡ... Cũng dễ dàng một chút."

"..."

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nháy mắt hiểu được trong giọng nói của cậu tạm dừng là chỉ gì gì đó.

Cậu là lo lắng ngộ nhỡ thân thể của chính mình lại xuất hiện cái tình huống gì, đến trường Bắc Kinh mà nói, cũng cách bệnh viện gần một chút sao??

Tiểu Thỏ nghe xong lời cậu, cảm thấy trong lòng mình có một chút cảm giác rầu rĩ, cô hướng tới Cố Ninh Thư cười cười, sau đó quay đầu nhìn về Trình Thi Đồng hỏi: "Vậy Đồng Đồng a, định thi cái trường học gì?"

"Tớ??Tớ hiển nhiên cũng cần phải thi Bắc Kinh a, như vậy tớ có thể đi theo cậu ấy, ha ha, cậu cũng đừng nghĩ chính mình một người vụng trộm đến bệnh viện rồi." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười mỉm, ngữ khí nhẹ nhàng trả lời.

"Đi Bắc Kinh a..." Tiểu Thỏ nghe được trả lời của cô, mặc dù cảm thấy được ở trong dự liệu nhưng mà trong lòng vẫn lại là nhịn không được có chút mất mát.

Dù sao nhiều năm như vậy cô ấy vẫn cùng cô học, nếu có thể cùng đại học mà nói, không thể tốt hơn rồi.

Ai... Nhưng mà...

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

" Đừng thở dài, dù sao nghỉ đông và nghỉ hè chúng ta vẫn là cùng nhau chơi đùa." Có lẽ Trình Thi Đồng biết ý nghĩ trong lòng Tiểu Thỏ, cô hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, an ủi cô nói: "Chờ cậu thi được đại học Nam Kinh, chú nhỏ cũng đang nghiên cứu sinh ở Nam Đại, như vậy hai ngươi không phải có thể chung ngôi trường, lại không cần lo lắng là sư đồ luyến."

"Uh'm..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cánh môi hồng nhuận hơi hơi giật giật, nhưng mà cuối cùng cái gì đều không có nói.

"Thùng thùng thùng" cửa truyền đến một trận gõ tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó người phục vụ liền bưng mâm đẩy cửa đi đến.

"Đây là ngài vừa mới chọn, trời sao đêm hè, sau cơn mưa trời quang, còn có màu cam ảo giác." Người phục vụ kia vừa cầm một ly đồ uống sặc sỡ đặt trên bàn cơm trước mặt bọn họ, vừa hướng tới bọn họ giới thiệu nói: "Mời từ từ hưởng thụ."

" Được, cám ơn!" Trình Thi Đồng gật gật đầu, người phục vụ kia liền mang theo mâm đi ra ngoài.

"Ai?? Đây là cái gì a, nhìn thật xinh đẹp a." Tiểu Thỏ trong mắt ngạc nhiên nhìn đồ uống trong ba cái cốc có chân dài trước mặt mình.

Một ly là màu xanh đậm, dưới đáy cái chén có một chút bọt khí màu trắng lấp lánh, nhìn giống như là ánh sáng trời sao đêm hè, xinh đẹp cực kỳ.

Còn có một ly là màu xanh da trời, một tầng mưa bụi Giang Nam mờ mịt nổi tại phía trên, đúng như bầu trời sau cơn mưa trời quang.

Một ly cuối cùng nhạc dạo, ở giữa pha trộn kem tươi màu đỏ, màu vàng, màu lam, màu tím, màu sắc sặc sỡ rất là mê người.

Ba chén đồ uống này nhìn thật sự giống tên chúng, mộng ảo lại mỹ lệ.

Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay cầm chén nhìn giống như là trời sao đêm hè đặt bên miệng nếm nếm.

Ưm... Hương vị ngọt ngào, uống lên có một chút như là hương vị Sprite, nhưng mà pha trộn một chút vị quả mâm xôi, sau đó băng băng lương lương, rất có cảm giác thấm vào lòng người.

Tiểu Thỏ cảm thấy hương vị rất tốt, đúng lúc lại khát nước, vừa ngửa đầu liền trực tiếp uống hết. Chén trời sao đêm hè.

"Uh'm... Uống ngon!!" Tiểu Thỏ táp táp miệng, hết sức hài lòng gật gật đầu.

"..."

Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, cánh môi hồng nhuận giật giật, sau đó thanh âm lắp bắp nói: "Cậu cậu cậu...Cậu một hơi liền uống vào toàn bộ??"

"Uh'm! Đúng vậy a, uống rất ngon, đúng lúc tớ cũng khát, ưm... Chén sau cơn mưa trời quang kia nhìn cũng không tệ a, cậu không ngại tớ lại uống một chén đi? Các cậu nếu muốn uống mà nói, liền chọn tiếp a..."

Tiểu Thỏ vừa gật đầu vừa cầm lấy chén đồ uống màu xanh da trời trên bàn kia đặt bên môi nếm nếm.

Ưm...

Có một loại hương vị chua chua ngọt ngọt, còn mang theo một chút hơi biển cả tươi mát riêng biệt, nếm cũng không tệ a...

Tiểu Thỏ tiếp tục ngửa đầu lại uống vào chén sau cơn mưa trời quang.

Trên mặt Cố Ninh Thư cùng Trình Thi Đồng khiếp sợ nhìn.

"Ai... Vì sao đồ uống nhà này ít như vậy a, một ly nhỏ như vậy, một ngụm liền không có a, nơi này có thể nối chén sao??" Tiểu Thỏ có chút buồn rầu nhìn một ly màu cam ảo giác cuối cùng trên bàn cơm.

Chén này.... Trên lí luận nói là cho Cố Ninh Thư.

Nhưng mà cô cùng Cố Ninh Thư còn không có quen thuộc đến cái loại tình hình có thể cướp đoạt đồ uống của anh này, cho nên.... Nếu như cô tiếp tục đưa tay mà nói, có thể có phần không tốt lắm hay không a...Trong mắt Cố Ninh Thư kinh ngạc nhìn trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy khao khát, đưa tay cầm chén màu cam ảo giác đẩy trước mặt cô, thanh âm thản nhiên nói: "Cậu... Nếu như muốn uống mà nói, liền cầm đi."

"Không được, cậu không thể..." Trình Thi Đồng vừa mới chuẩn bị mở miệng ngăn cản, Tiểu Thỏ đã cười tít mắt cầm chén màu cam ảo giác kia hơi ngửa đầu uống vào.

Ưm... Quả nhiên uống lên hương vị cùng nước chanh không sai biệt lắm....

Nhưng mà kem tươi chính giữa uống lên thật sự lạnh a...

Tiểu Thỏ nhịn không được rùng mình một cái.

Vẻ mặt uống ba chén đồ uống, Tiểu Thỏ chẳng những không có cảm thấy chính mình hết khát nước một chút, ngược lại cảm thấy chính mình càng khát rồi.

"Sao lại thế này a... Cái đồ uống này uống lên một chút cũng không giải khát a..." Tiểu Thỏ vừa lầu bầu, vừa bưng chén trà trên bàn lên, uống vào chén nước trà kia.

Hô... Rốt cục cảm giác tốt hơn nhiều...

Tiểu Thỏ vừa lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Trình Thi Đồng ngây ngốc nhìn cô một lúc lâu, sau đó mở miệng, thanh âm yếu ớt hỏi: "Tiểu Thỏ cậu.... Không có việc gì đi??"

"Uh'm??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô kỳ quái nói: "Tớ có thể có chuyện gì a??"

"..."

Ánh mắt Trình Thi Đồng nhìn qua lại trên mặt Tiểu Thỏ cùng ba cái cốc không, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời trở về là tốt hay không nữa.

"Ai, đúng rồi, đồ uống cậu cùng Cố Ninh Thư đều bị tớ uống vào, nếu không hai ngươi lại chọn một ly đi... Ưm... Nếu không cũng gọi trở lại một ly cho tớ?? Tớ cảm thấy uống rất được." Tiểu Thỏ uống xong nước trà, nhìn bốn cái cốc không trước mặt mình, có chút xấu hổ hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Đúng lúc một lát anh nước chanh cũng cần phải tới đây, nếu không cũng chọn cho anh một ly??"

" Nhưng mà. . . Cái này. . . Không được a. . ." Trình Thi Đồng chớp đôi mắt nhìn cô, thanh âm vô cùng gian nan hướng tới cô nói: "Vừa rồi chọn cái kia, là cocktail... Chú nhỏ, chú phải lái xe, lái xe không thể uống rượu a. . ."

". . ."

Tươi cười trên mặt Tiểu Thỏ lập tức liền cứng lại rồi.

"Cậu nói cái gì? ? Vừa rồi ba chén kia đều là cocktail??"

"Uh'm. . ." Trình Thi Đồng gật gật đầu, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn cô.

". . ."

Tiểu Thỏ chép miệng, rốt cục cảm thấy được có một chút vị cồn nhàn nhạt, cô nhất thời dở khóc dở cười hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: "Cậu như thế nào không nói cho tớ biết sớm chút a? !"

"Tớ nghĩ cậu biết a. . . Đại tỷ, đây đều đã cái thời đại gì, cậu sẽ không ngay cả cocktail cũng không biết đi? ? Cho dù cậu không biết, lúc cậu uống dù sao vẫn có thể uống đến mùi rượu đi? ?" Trình Thi Đồng nhịn không được hướng tới cô trợn trừng mắt, không nói gì nói.

"Ách. . . Cái này. . ." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói: "Vừa rồi vào cảm giác quá khát, một hơi đều đã uống hết, cũng không uống ra cái mùi rượu đặc biệt gì a. . . Chính là cảm thấy có chút ngọt. . ."

". . ."

". . ."

Cố Ninh Thư cùng Trình Thi Đồng không nói gì.

" Vậy cậu.... Có cảm giác choáng váng đầu gì gì đó hay không? ?" Trình Thi Đồng chần chờ một phen, vẻ mặt quan tâm nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

"Ai? ?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Thi Đồng, sau đó lắc đầu nói: "Không có a, một chút đều không có cảm giác choáng váng đầu."

"Hô. . . Vậy là tốt rồi. . ." Trình Thi Đồng thở phào nhẹ nhõm, nếu như biết Tiểu Thỏ uống rượu mà nói, chú nhỏ tuyệt đối sẽ giết cô.

" Nhưng mà uống tốt a, nếu không chúng ta lại chọn một chút?" Tiểu Thỏ nhìn ba cái ly rượu rỗng trước mắt, nghĩ nghĩ, hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: "Còn có cái cocktail khác sao? ? Ba cái này nhìn đều rất đẹp mắt, cái khác hẳn là cũng rất đẹp mắt đi?"

"Không được, cậu đừng uống vào, ngộ nhỡ uống nhiều lần này chú nhỏ tuyệt đối muốn đem chỗ ngồi hai ta tách ra." Trình Thi Đồng liếc cô một cái, liên tục xua tay.

" Vì sao a? ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt không vừa ý nhìn cô nói: "Tốt xấu hôm nay là sinh nhật tớ a, còn là sinh nhật mười tám tưởi, theo pháp luật mà nói tớ đã là người trưởng thành rồi, có thể uống rượu, sau khi uống tớ căn bản không chuyện gì, đầu cũng không choáng váng, mắt cũng không hoa, cảm giác liền cùng uống đồ uống không sai biệt lắm."

"Cái kia cũng không được, lúc này cậu là không chuyện gì, nhưng mà chờ một lúc chú nhỏ tới đây, ngộ nhỡ rượu tác dụng chậm lên đây, tớ liền như thế nào cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng rồi." Trình Thi Đồng vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ nhìn Tiểu Thỏ, kiên quyết từ chối cô.

". . ."

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm Trình Thi Đồng một lúc lâu, sau đó đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Cố Ninh Thư.

"Cố Ninh Thư. . . Nếu không thì cậu khuyên nhủ Đồng Đồng nhà cậu?" Tiểu Thỏ ngữ khí tội nghiệp hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Không nghĩ tới chúc mừng, kết quả một chút rượu cũng không để cho tớ uống, kia còn chúc mừng cái gì a. . ."

". . ."

Vẻ mặt Cố Ninh Thư bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ, nhún vai, cười nói: "Không có biện pháp a, Đồng Đồng nhà tớ định đoạt, tớ khuyên không được."

"Vậy cậu có đồng ý tớ lại chọn hai chén hay không?" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Cố Ninh Thư, vỗ bàn hỏi.

" Cái này...Tớ đồng ý a, nhưng mà Đồng Đồng không đồng ý a." Cố Ninh Thư vẻ mặt nụ cười thản nhiên nhìn Tiểu Thỏ, thanh âm chậm rãi nói.

"Cậu đồng ý là được, chúng ta nơi này ba người, hai so với một, Đồng Đồng, chọn hai chén cho tớ!" Tiểu Thỏ quay đầu lại hướng tới Trình Thi Đồng vẻ mặt đắc ý nói.

". . ."

Trình Thi Đồng nháy mắt không nói gì.

Cô nhìn mặt Tiểu Thỏ phấn nộn trắng nõn, uh'm, phía trên dường như cũng không có xuất hiện cái gì đỏ ửng uống qua rượu, nhìn nhìn lại đôi mắt cô ấy ngập nước, ánh mắt bình thường, không có mê ly cũng không có mông lung, nhìn tựa hồ là thật sự không có bộ dáng uống rượu.

Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, đè xuống chuông phục vụ trên bàn, gọi người phục vụ tới, vừa chọn một loại bên cạnh nói: "Nếu như chú nhỏ hỏi, cậu không được nói là tớ chọn, đây chính là chính cậu mãnh liệt yêu cầu muốn uống! ! Có nghe hay không? ?"

"Ừ, nghe được! !" Hai mắt Tiểu Thỏ tỏa sáng nhìn menu trong tay Trình Thi Đồng, đưa tay hướng tới cô quơ quơ nói: "Cho tớ xem, cho tớ xem, để cho bản thân tớ chọn."

"Cầm đi đi." Trình Thi Đồng ngẩng đầu, liếc cô một cái, thuận tay đưa menu tới trong tay cô.

Ha ha. . .

Tiểu Thỏ tiếp nhận menu, lật đến một tờ cocktail kia nhìn nhìn.

Ai. . . Nhìn bộ dáng đều rất đẹp mắt a. . .

Nhiều chủng loại như vậy, rất muốn nếm hết a...

Trình Thi Đồng nhìn đôi mắt Tiểu Thỏ thả ra ánh sáng, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nói: "Cậu khống chế cho tớ, không cho phép chọn bậy, vừa rồi nói chỉ có thể chỉ có thể chọn hai cái, cũng chỉ có thể chọn hai cái, nhiều một cái tớ đánh chết cậu!"

"Cậu cũng quá tàn nhẫn đi? ?" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, đưa tay chỉ vào menu hướng tới người phục vụ nói: "Muốn hai cái này."

" Được." Người phục vụ thăm dò nhìn thoáng qua hai cái hình ảnh Tiểu Thỏ chỉ vào, ghi lại hai chén rượu cô chọn.

"Hai cậu a, muốn chọn hai chén hay không? ? Vừa rồi hai cậu không phải bị tớ uống hết sao? ?" Tiểu Thỏ hướng tới Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư chớp chớp mắt, cười hì hì hỏi.

"Tự tớ chọn." Trình Thi Đồng vẻ mặt tức giận tiếp nhận menu, trực tiếp chỉ hai cái.

" Được, xin chờ." Người phục vụ ghi nhớ nội dung các cô chọn, hướng tới bọn họ khom người, sau đó liền thối lui ra ngoài.

Bất quá chốc lát bốn chén cocktail bọn họ chọn đã bị bưng lên.

Trình Thi Đồng khẽ nhíu mày, nhìn một chén cocktail đỏ rực còn có một ly cocktail trắng sữa đặt ở trước mặt Tiểu Thỏ kia, nhịn không được mở miệng hỏi: " Cậu chọn cái gì? ?"

"Huyết Tinh Mã Lệ cùng rừng dừa bãi biển." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt nhìn hai chén rượu đặt ở trước mặt mình.

Một chén màu đỏ kia nhìn giống như là một ly máu tươi....

Ách. . . Như thế nào nhìn so với hình ảnh khiếp sợ người một chút a. . .

Vừa rồi cô thực ra là nhìn hình ảnh Huyết Tinh Mã Lệ lấp lánh rất đẹp mới chọn, hơn nữa tên nghe qua cũng cực kỳ khốc, nhưng mà này.... Thật sự có một loại cảm giác một ly máu tươi a. . .

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, đưa tay cầm lấy chén Huyết Tinh Mã Lệ kia, đặt bên miệng nhẹ nhàng mà nếm một ngụm.

"Phốc - - khụ khụ khụ. . ."

Đây là cái hương vị gì a! ! Một cỗ vị cay, mùi hồ tiêu thậm chí còn có một chút vị Mù-Tạc hỗn hợp nước cà chua nháy mắt xâm nhập vị giác của cô.

Tiểu Thỏ bị mùi lạ này nghẹn, nước mắt trên khóe mắt như sắp trào ra.

Trình Thi Đồng vẻ mặt đồng tình nhìn cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro