Chương 1: Đại tỷ Trí Trác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm buông xuống, An Thành trở nên sáng rực bởi vô số ngọn đèn đủ màu sắc.

Trong quán bar, đám người nói chuyện ồn ào, nhịp trống tiếng nhạc xập xình, tiếng ly rượu va vào nhau leng keng, tạo ra âm thanh đặc trưng của chốn phồn hoa.

Ánh đèn lập lòe dường như hòa tan đi màu sắc của các loại chất lỏng.

Cô gái đưa một tay lắc nhẹ ly rượu Cocktail, ánh mắt hơi hơi mê ly nhìn vào chất lỏng màu đỏ rực đang sóng sánh, một tay còn lại đặt trên quầy bar gõ nhẹ.

Sau đó, cô ngửa đầu đem tất cả các phần còn lại của ly rượu Cocktail nuốt xuống dạ dày.

Mới vừa buông cái ly không xuống, người người rót rượu đã đi tới, "Tiểu cô nương, xem ra tửu lượng của cô rất khá, có muốn nếm thử một ly Zombie không?", trong giọng nói của ông ta mang theo một tia đùa giỡn cùng khinh bỉ.

Cô gái lạnh mặt ngạo nghễ nhìn hắn, trên người tản ra hơi thở người sống chớ gần, tác dụng của cồn khiến cho ánh mắt của cô mang theo một chút hỗn độn.

Không thèm để ý lời ông ta nói, cô cầm lấy túi xách, quay đầu rời đi.

.

Giữa hè, nhiệt độ còn chưa giảm bớt, thế cho nên vừa đi ra khỏi quán bar có điều hòa, gió nóng tựa như ôm thấy thân người, phiền muộn cũng theo đó gắt gao khóa chặt lại.

Thế giới xa hoa truỵ lạc, oanh ca yến hót bị ngăn lại sau cánh cửa , trước mắt là ánh đèn mờ nhạt, bốn phía trầm tĩnh.

Hiểu Sân Tinh xoa xoa đôi mắt, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng. Tửu lượng của cô cũng không tệ lắm, một ly vừa rồi Cos/mopolitan cũng không đáng kể chút nào.

Mùi thuốc và mùi rượu dần phai đi theo không khí. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã 10 giờ, cũng đến lúc phải về nhà.

Trong con hẻm phía sau quán bar, hai tên lưu manh vây một người con trai gầy yếu vào chân tường, âm thanh tay đâm chân đá cùng tiếng nức nở rất rõ ràng.

Hiểu Sân Tinh đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn này, hai hàng lông mày nhíu chặt, tự hỏi hai giây, liền lập tức khởi động khớp tay, nâng bướcchạy về hướng bọn họ.

Còn chưa tới gần, trong ngõ nhỏ lại truyền đến một giọng nam khàn khàn xa lạ.
"Buông hắn ra."

Một tên lưu manh nghe được có người xen vào, khó chịu nói: "Mẹ nó, liên quan cái rắm gì đến mày, ông đây làm việc ai cần mày lo, mày từ đâu ra? Có biết ông đây là ai không?!"

Hiểu Sân Tinh cảm giác được có biến, bước chân dừng lại, tưởng đâu tên lưu manh kia lại nói tiếp cái gì, ai ngờ lời nói vừa đến bên miệng đã biến thành tiếng thét thống khổ chói tai.

Tên lưu manh còn lại vén tay áo, tính toán đánh một quyền tới, không lâu sau liền nghe được hắn kêu lên một tiếng.

Con ngõ nhỏ tối tăm, Hiểu Sân Tinh chỉ có thể nhờ một chút ánh đèn le lói nhìn tới, hai tên lưu manh bị đạp ngã xuống đất, cố ngước lên nhìn người nam sinh kia, sau đó nhanh chân chạy trốn, biến mất ở tầm nhìn.

Hiểu Sân Tinh đứng tại chỗ, biết sự tình đã được giải quyết xong, đang định rời đi,thì thấy từ trong con ngõ nhỏ, nam sinh chậm rãi bước đi ra.

Dáng người cậu ta đĩnh đạt, mang theo khí chất lạnh nhạt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, có khả năng cô sẽ nghĩ cậu ta mới chính là người bị ức hiếp.

Tuy bây giờ là ban đêm, nhưng đôi mắt của cậu ta phản chiếu ánh đèn đường, tỏa sáng như một mảnh sao trời.

Bóng dáng của cậu ta bị kéo dài, ánh đèn nhu hòa cũng không xua được cảm giác lạnh lẽo bao bọc xung quanh, cậu phóng ánh nhìn lạnh thấu xương về hướng Hiểu Sân Tinh đang đứng.

Cô mặc một cái áo màu đen ngắn tay, tóc cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng, dường như không sợ ánh mắt kia, tay cầm túi tiền quay đầu rời đi, không nói một câu.

Nam sinh nhìn bóng dáng cô càng lúc càng nhỏ, đi đến chỗ cô vừa đứng.

Khom lưng, nhặt lên một cái hộp bị cô đánh rơi.

Là bao thuốc mới chưa hút điếu nào, hiệu The one hương mật đào.

Nam sinh nhẹ a một tiếng, thưởng thức hộp thuốc, lại nhìn theo hướng bóng dáng kia biến mất, ánh mắt phức tạp.

.......

Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tàn rực rỡ ánh vàng mà chiếu vào trường trung học tư nhân Trí Trác. Chuông tan học vang lên, học sinh từ trong phòng ào ra, hành lang yên tĩnh nháy mắt trở nên ồn ào náo nhiệt.

Hôm nay là ngày đầu tiên của học kì mới.

"Lão đại, đêm nay làm gì? Chúng ta trốn tiết tự học buổi tối đi."

Một giọng nam to lớn vang dội cắt ngang bầu không khí an tĩnh của khối 11 ban 9.

Âm thanh này quấy rầy bọn học sinh, quay đầu thì thấy hai nam sinh lớp bên cạnh nghênh ngang từ cửa sau đi đến, một tay ôm lấy cặp sách, trong miệng ngậm thuốc lá.

Nhìn bọn họ đứng yên bên bàn một nữ sinh cuối tổ hai, mọi người lại yên lặng thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc của mình.

Hiểu Sân Tinh nhìn Bành Vũ và Tống Hạo bên cạnh, cũng không nóng nảy, tiếp tục hoàn thành việc đang dở trên tay.

Bọn họ thấy bộ dáng thong thả ung dung của cô, cũng không giận, thành thật đứng chờ.

"Dập thuốc."

Hiểu Sân Tinh nhàn nhạt nói, cây bút trong tay cũng không dừng, đầu cũng chưa nâng lên tới một phân.

"Đã quên đã quên."

Hai người lập tức vứt thuốc lá, mở cửa sổ ra.

Mùi thuốc là dần dần tãn đi hết.

30 giây sau, Hiểu Sân Tinh khép vở lại, bắt đầu thu thập cặp sách. Bành Vũ thấy thế, liền bước lên, trên tay cầm chìa khóa, hỏi lại: "Lão đại, đêm nay chúng ta làm gì? Muốn ra ngoài chơi không? Nghỉ hè ba tớ mới vừa cho một con motor, chút nữa tớ mang cậu đi lướt gió, rất sảng khoái."

"Tôi đi 'Dị Tú'."

Dị Tú là một cửa hiệu cắt tóc, cách trường học khá xa, nhưng bởi vì tay nghề tốt, kinh doanh thịnh vượng, hơn nữa nhân viên ở đây chơi chung không tồi, Hiểu Sân Tinh trên cơ bản đều đến đây cắt tóc.

Bành Vũ nhìn lão đại nhà mình, đã quên năm lớp 10 mới vừa vào trường học cô có mái tóc dài màu đen óng ả. Tuy nói nữ sinh để tóc dài thì đẹp mắt, nhưng khí chất lạnh lùng trên người cô hoàn toàn phù hợp với tóc ngắn.

"Được, chúng ta cùng đi, tóc tớ cũng đã lâu không cắt." Bành Vũ dùng tay vuốt lại tóc, đi theo Hiểu Sân Tinh ra ngoài.

Bây giờ đang là giờ tan học, trên hành lang có rất nhiều người, thậm chí còn có mấy cái bạn học xô xô đẩy đẩy vui đùa. Một nam sinh không cẩn thận đụng vào Tống Hạo, cậu ta hét lên một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Có mắt mà không nhìn thấy đường sao?"

Nam sinh kia nghe được Tống Hạo nói, ngửa đầu đi qua, đứng trước mặt, đang định mắng trở lại, liền nghe thấy nữ sinh bên cạnh Tống Hạo thanh lãnh mở miệng: "Đừng chặn đường."

Âm thanh của Hiểu Sân Tinh không lớn không nhỏ, người phía trước tưởng đang nói chính mình, bất tri bất giác nhường ra một con đường.

Hiểu Sân Tinh mặc cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần tây đen, rõ ràng chỉ là bộ đồng phục bình thường, ở trên người cô lại tỏa ra một hương vị khác.

Tất cả nam sinh kia cũng dạt qua một bên, không hề nói một lời, chỉ nhìn Hiểu Sân Tinh cùng Bành Vũ và Tống Hạo đi qua trước mặt bọn họ.

Đến bãi đỗ xe, Hiểu Sân Tinh liếc mắt một cái liền thấy được motor màu đen, dáng xe thon dài, đường cong cũng khá đẹp, đặc biệt là đặt ở đám xe đạp bên cạnh, có cảm giác như hạc trong bầy gà.

"Xe của cậu?" Cô chỉ chỉ, hỏi Bành Vũ.

Bành Vũ búng tay một cái, "Nhãn lực đại tốt, thế nào, xe không tồi?"

Lúc trước cậu phải năn nỉ van nài vài ngày thì ba mới đồng ý mua, ngày đầu tiên khai giản đương nhiên là muốn khoe khoang một chút.

"Lão đại, cậu không biết đâu, tên nhóc này hôm nay cứ nhắc mãi, hiện tại xem ra mẹ nó thật đỉnh, ông đây cũng muốn một chiếc!"

Tống Hạo đi đến bên cạnh motor cẩn thận đánh giá, nghĩ thầm tuy rằng cậu cũng có một chiếc motor, nhưng so với chiếc này thì kém quá xa, ngày mai phải kêu ba đổi chiếc tốt hơn, tương lai còn có cái mà đi tán gái chứ.

"Đúng là không tồi."

Xe máy cũng được lão đại thừa nhận, Bành Vũ nghe xong càng vui vẻ, khóe miệng tươi cười không hạ xuống được, cậu ta đội mũ, dắt xe ra nói: "Lão đại, cậu ngồi sau, tớ đưa cậu đi." Đây chính là lúc hắn thể hiện kỹ thuật nha.

Hiểu Sân Tinh sờ nhẹ xe, ánh mắt chăm chú nhìn các bộ phận động cơ.

"Để tớ thử xem?" Con người Hiểu Sân tinh xoay chuyển nói.

Bành Vũ nghe xong, ngây ngẩn cả người, sau đó mới phản ứng lại. Thì ra là lão đại muốn học lái xe, không hổ danh là chị đại. Loại đồ chơi của bọn con trai này mà cô cũng dám chạm vào.

Chỉ là...... Ba cô chỉ cho cô đi động cơ xe điện, loại xe này cô sẽ đi làm sao......

"Lão đại, xe điện của cậu đâu?"

"Hỏng rồi, đi sửa mấy ngày."

Bành Vũ cũng không dám nói cái gì, đành phải đem mũ giáp cởi ra cho cô, Hiểu Sân Tinh mang lên, nhấc chân sải bước lên motor. Chờ khi Bành Vũ phản ứng chạy lại, cô đã thuận lợi ngồi trên xe.

So sánh với kích thước khổng lồ của motor, vóc dáng của Hiểu Sân Tinh càng có vẻ nhỏ xinh, cũng may cô có khí thế, đủ để có thể khống chế được.

Tống Hạo đứng ở một bên thưởng thức, Bành Vũ đi lên trước chỉ dạy Hiểu Sân Tinh.
"A...... Lão đại, cậu thả lỏng thân mình, giữ thăng bằng, sau đó nhẹ nhàng cầm tay lái, khởi động trước để số không, đúng, chính là ở đây......"

"Hai người đợi trước cửa ' Dị Tú '." Âm thanh rầu rĩ của Hiểu Sân Tinh từ trong mũ giáp trung truyền ra.

"A? Ý là sao, chúng ta không cùng đi sao? Ai ai ai ai........."

Lời nói của Bành Vũ còn chưa xong, đã nghe được tiếng khởi động xe bên cạnh. Hiểu Sân Tinh nằm ở trên xe, chiếc motor giống như một cơn lốc màu đen phóng vụt đi. Ánh hoàng hôn chiếu xuống, phản chiếu lên đường cong trên thân motor. Vài giây sau, xe cùng người đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Hai người ngốc lăng tại chỗ.

"Lão đại vừa mới học đã biết lái sao!"

"Ai biết đâu, con mẹ nó, quá ngầu......"

"Được rồi, chúng ta mau đuổi theo!"

Bành Vũ ngồi trên motor của Tống Hạo, nhanh chóng phóng theo.

Hai mươi phút sau.

Mấy tên làm tóc của "Dị Tú" đang nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe rồ một tiếng, một chiếc xe R6 màu đen ngừng ở cửa.

Vài người liếc mắt một cái đã nhận ra xe này, đi ra ngoài mới phát hiện ở trên xe lại là một thân hình nhỏ xinh?

Mẹ ơi? Người lái xe là nữ sinh sao?

Sau đó, thêm một chiếc xe máy khác cũng chạy tới, dừng lại. Bành Vũ ngồi phía sau nhảy xuống, bước nhanh đi đến trước mặt con R6, giơ ngón cái với người trên xe, "Lão đại, bội phục bội phục."

Vừa rồi Bành Vũ, Tống Hạo chạy theo phía sau Hiểu Sân Tinh, bị kỹ thuật lái xe của cô dọa sợ ngây người.

Nhóm thợ cắt tóc dĩ nhiên có biết đám người Bành Vũ, vị "lão đại" trong miệng bọn họ...... Còn không phải là Hiểu Sân Tinh sao?!

Chị đại học bá của trường cấp ba tư nhân Trí Trác.

Giây tiếp theo, phỏng đoán của bọn họ đã được chứng thực. Đem tháo Mũ giáp xuống, liền lộ ra gương mặt bên dưới của Hiểu Sân Tinh.

Cô giơ tay sửa sang lại mái tóc ngắn có chút hỗn độn, nhảy xuống xe, đem mũ giáp đưa cho Bành Vũ, đôi môi đỏ cong lên, xinh đẹp hệt như ánh mặt trời đang lặn phía sau lưng.

Bành Vũ trong tay cầm mũ giáp sững sờ, nhìn bóng dáng Hiểu Sân Tinh, trong đầu vẫn sót lại nụ cười yêu mị vừa rồi của lão đại là mình.

Lão đại bình thường không thích cười, nhưng mỗi lần cười rộ lên đúng thật là có thể lấy mạng của người khác mà......

"Hôm nay có Arno làm không?" Hiểu Sân Tinh hỏi.

Arno là người có tài nghệ tốt nhất trong tiệm, tóc của cô đều là do hắn cắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro