Chương 1: Hóa mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hóa mèo


Đã hai ngày Hứa Giản không có cái gì ăn.

Nói đúng ra, khi hắn tỉnh lại phát hiện mình biến thành mèo, ngay cả nước còn chưa uống.

Nhìn ảnh phản chiếu trên vũng nước, tâm tình Hứa Giản rất mờ mịt, không biết mình đang yên đang lành làm người, tự dưng xảy ra tai nạn xe cộ liền biến thành một con mèo lông dài.

Không sai, chính là con mèo kêu meo meo.

Hình phản chiều thấy được một đôi mắt to màu xanh lam, ngoại trừ chân trái đắng trước co một nhúm lông đen còn lại toàn thân trắng như tuyết.

Lúc Hứa Giản còn làm người chưa từng nuôi mèo, cũng không hiểu về mèo, giờ cũng chẳng biết mình thuộc giống mèo nào cả, chỉ có thể căn cứ vào chút kiến thức mỏng để phán đoán mình là mèo đực.

Nhưng mà từ hình ảnh phản chiếu cho thấy, hắn cảm thấy được coi như mình biến thành một con mèo, cũng là một con mèo có một sắc đẹp siêu sao, hãy nhìn một thân lông trắng của hắn đi.

Thế nhưng-----

Hứa Giản một cước đạp vào vũng nước, cái bóng trong nước nháy mắt bị đánh tan gợn sóng, trong lòng hắn vừa phiền vừa loạn----

Làm người ai nguyện ý làm một con mèo chứ!

Hơn nữa còn là mèo hoang!

Nhìn về tay phải dính nước, không... Hiện tại nó là vuốt phải, Hứa Giản nhìn về vũng nước mắng một câu, thế nhưng há mồm ra chỉ phát ra một tiếng mềm nhũn " Meo~"

Hứa Giản: "..."

Coi như đã tỉnh lại hai ngày, Hứa Giản cũng không thể tiếp thu được mình từ người biến thành một con mèo.

Tức giận tức giận, thật muốn tìm một người để trút giận.

Mặt không thay đổi rời đi vũng nước, Hứa Giản hai chân phù phiếm trở lại ngõ hẻm sâu, tích lũy lực nhảy vào cái ổ tạm thời của mình---

Một cái hộp giấy rách nát hiện đang thấm nước.

Hai ngày trước Hứa Giản ở trong cái hộp giấy rách này tỉnh lại, cho nên coi như bụng hắn đói cồn cào, cũng không dám đi quá xa hộp giấy.

Bởi vì hắn cảm thấy mình có thể từ trong cái hộp giấy này tìm ra phương pháp biến trở về.

Thế nhưng hai ngày này hắn chỉ kém đem cái hộp giấy cào hỏng còn lại chẳng thu hoạch được gì cả.

Nằm nhoài bên trong hộp giấy không che gió cũng không che mưa được, cảm giác đói bụng cồn cào từng trận kéo tới, cơ hồ làm cho Hứa Giản choáng đầu hoa mắt bốn phía không thẩy rõ.

Hiện tại vị trí hẻm nhỏ hoàn cảnh không kém mấy, cách hộp giấy khoảng mười mét dưới đèn đường có hai cái thùng rác lớn, mỗi ngày đều có mấy hộ gia đình tới đó vứt rác, hai ngày này hắn nhìn thấy vài con mèo hoang cùng chó hoang ở chỗ thùng rác đó kiếm ăn.

Thậm chí còn có một con mèo lông báo cắn được nửa chiếc bánh màn thầu cứng, miu miu đó có lòng tốt cùng Hứa Giản chia sẻ, từ khi biến thành mèo, Hứa Giản phát hiện mình có thể nghe hiểu tiếng mèo.

Đối với mèo báo hoa nhiệt tình trợ giúp, tâm tình Hứa Giản hết sức cảm động, sau đó một kêu meo một bên lùi về sau liên thanh cự tuyệt.

Hắn làm người hơn hai mươi năm, coi như một chốc đen đủi biến thành mèo hoang, hắn đối với đồ ăn trong thùng rác cũng vô năng tiếp thu.

Ngay cả khi đi ngang qua thùng rác hắn theo bản năng ngưng thở, bốn cái chân đi thật nhanh.

Xung quanh thùng rác tản ra một mùi nồng nặc đến nghẹt thở, làm cho hắn cảm thấy chỉ cần ở thêm một giây đều là dằn vặt.

Hiệu quả còn hơn bom khí độc.

Ngoại trừ thùng rác còn có đồ ăn ở ngoài, nơi góc tường hẻm nhỏ tình cờ cũng sẽ có một hai con chuột chạy qua.

Đặc biệt vào đêm khuya, chuột sẽ đi ra ngoài kiếm ăn, thật nhiều chó hoang cùng mèo hoang đuổi theo mấy con chuột tưng bừng, vì được ăn thịt.

Song Hứa Giản bất đồng, bây giờ hắn cả thân thể mèo lẫn linh hồn người trong tư tưởng ngay cả đồ trong thùng rác còn không muốn ăn, chớ nói gì là con chuột chứ.

Buổi tối biến thành mèo ngày đầu tiên, Hứa Giản gặp được một con chuột béo tròn.

Biến thành mèo, ngoại trừ năng lực nhìn có thể so với tia hồng ngoại, thính giác của hắn cũng nhạy bén hơn rất nhiều, nghe được tiếng động hắn quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy không xa có một đôi mắt nhỏ màu xanh.

Hứa Giản nhìn chằm chằm vào đống nhỏ màu đen vài giây sau mới phản ứng được đó là một con chuột, không chút nào khoa trương, lúc đó hắn cong lưng lên, thiếu chút nữa xù lông.

Cuối cùng một mèo một chuột đối diện vài giây, vẫn là Hứa Giản vững vàng nhảy từ trong hộp giấy nhảy raa, con chuột nhận ra được động tác của hắn, cẩn thận lui về phía sau gần một mét, một bộ chỉ cần Hứa Giản tới gần ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy.

Nhưng mà Hứa Giản chỉ cắn hộp giấy tha tới chân tường, để trồng một khoảng xong hăn liền nhảy trở lại, đối với con chuột cách đó không xa meo hai tiếng, ý là ----

Anh Chuột, đường tôi nhường lại cho ngày, mời ngài.

Chuột và mèo có chướng ngại về ngôn ngữ, dù sao chít chít với meo meo không có đồng dạng, cho nên Hứa Giản mới vừa ' méo' một tiếng, anh chuột liền 'chi' một tiếng chạy ngược lại so với hắn.

Tốc độ nhanh khiến Hứa Giản còn chưa kịp hô một tiếng ' Anh chuột dừng chân' để giữ lại.

Hứa Giản nhìn anh chuột trong nháy mắt chạy mất tăm, sững sờ hai giây liền lặng yên chuyển ổ của mình về bên tường, đồng thời trong lòng phiền muộn ----

Nhìn qua hắn giống như người ăn chuột sao?

Trước hết không nói đến anh chuột sống chết, chính là cái thực phẩm này có vệ sinh hắn cũng không có yên tâm nha.

Nhỡ may trên người anh chuột có mang theo vi khuẩn bệnh độc gì đó, chẳng phải hắn hứng thiệt thòi lớn rồi?

Lùi lại 10 ngàn bước, coi như anh chuột không độc, hắn cũng không vượt qua được rào cản tâm lý.

Lúc còn làm người, trên bàn ăn dù cho thịt chuột có sắc hương đủ vị hắn cũng không thể ăn được, huống chi là một anh chuột còn đang tươi sống nhảy nhót tứng bừng.

Quen lối sống lúc làm người, Hứa Giản thứ nhất không ăn đồ ăn dính bụi trong thùng rác, thứ hai không ăn một con chuột còn sống nhăn răng, dù là mèo hoang, phải chịu đói.

Hứa Giản nằm nhoài trong hộp giấy, ngay cả vẫy đuôi cũng cảm thấy không còn sức lực.

Hiện giờ hắn thật nhớ nhung cuộc sống lúc làm người, tuy rằng lúc làm người hắn cuộc sống của hắn cũng không tốt mấy.

Nghề nghiệp của Hứa Giản là diễn viên.

Nói là diễn viên, thực ra từ khi ký hợp đồng đến nay, nhân vật hắn tham ra đóng đều là nam pháo hôi thứ N và quần chúng nhân dân, dẫn đến lên TV sáu năm, trong giới diễn viên bây giờ còn không biết đến hắn.

Mười tám tuổi Hứa Giản vừa thi đại học xong, mang theo một thân dũng khí lớn xông vào trong giới giải trí chuẩn bị tạo ra một mảnh trời cho bản thân, nhưng thật sự thì hắn còn chưa từng hồng qua lần nào cả.

Năm nay hắn đã 24, thuộc tuổi tác lớn trong vòng, ngay cả bọt nước còn không gợi lên một tí tẹo nào.

Tài nguyên của công ty đều đủ để cho hắn hồng, so với hắn nghệ sĩ khác có thể kiếm tiền, không có tài nguyên tốt nâng hắn, hắn không có mệnh để bạo cũng là một nguyên nhân.

Dù sao dựa vào ống kính máy quay người gặp may thật sự quá ít.

Hứa Giản với công ty ký hợp đồng năm năm, năm thứ năm công ty thương tình, không có lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa, vẫn cho ở tại ký túc xá cho diễn viên một năm.

Nhưng đến năm thứ sáu, Hứa Giản một chút bọt biển còn không tạo được, mỗi tháng đều cầm lương cơ bản công ty cấp, công ty không lớn, không thể nuôi một người không phận sự, cho nên một năm cuối sự thương tình của công ty đã đầy, hạ lệnh trục khách đối với hắn.

Hỗn loạn sáu năm không kiếm ra được gì, ngay cả Hứa Giản cũng nản lòng thoái chí, khi công ty gọi hắn thu dọn đồn đạc cút, hắn không nói hai lời bắt đầu cuốn gói.

Tuy rằng hắn không thể thành công mang đi vật cuối cùng là chăn đệm vì đó là tài sản của công ty.

Trên đường về nhà Hứa Giản xảy ra tai nạn xe cộ.

Hắn nhớ khi hắn lái xe đụng phải xe chở hàng lớn phía trước, mất đi ý thức rồi tỉnh lại, hắn liền phát hiện mình nằm cạnh thùng rác, thành một con mèo trắng.

Nhớ lại 24 năm nhân sinh của mình, Hứa Giản cảm thấy như chưa trải qua đủ, hắn chưa thích ứng được cuộc sống làm mèo.

Dùng tay trước, bây giờ là thịt đệm chặn lại cái bụng vì đói đang kêu không ngừng, Hứa Giản nhắm mắt thôi miên bản thân ngủ sẽ hết đói, một mặt ở trong lòng hạ quyết tâm ----

Ngày mai sau khi ngủ dậy hắn vẫn không trở thành người, liền đi xa tìm thức ăn, thuận tiện nghiên cứu địa hình xem mình đang ở nơi nào.

Tư vị đói thật gian nan, hắn không thể vì đói mà chết, cứ như thế kết thúc cuốc sống ngắn ngủi làm mèo của mình.

Sống tốt làm mèo còn biến về thành người được, còn mèo chết thì hết cơ hội.

Trước khi ngủ sâu, ý nghĩ cuối cùng của Hứa Giản là:

Nếu như sáng sớm ngày mai bé mèo báo hoa vẫn nhiệt tình chia sẻ thức ăn còn ăn được ở bịch rác nhà bếp, hắn vẫn là tình nguyện chết đói thôi.

Hứa Giản từ người biến thành mèo, ranh giới cuối cùng của hắn là không nhặt rác để ăn, có thể đây là yêu cầu thấp kém nhất rồi.

.... .....

Hứa Giản vốn định ngủ tới rạng sáng, nhưng lại không chống nổi cảm giác đói bụng mang tới, kết quả nửa đêm trong giấc mông hai lỗ tai xù của hắn giật giật, nghe trong tiếng gió truyền tới tiếng hít thở ồ ồ.

Hơn nữa âm thanh chuẩn bị áp sát tới chỗ hắn.

Cảm giác đói bụng kèm vô lực khiến Hứa Giản chọn tiếp túc nằm úp sấp, song cảm giác nguy hiểm lại lôi kéo linh hồn hắn, chống đỡ thân thể hắn nhanh chóng đứng lên.

Sau khi đứng lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, tâm lý Hứa Giản xù lông, lông toàn cơ thể bởi vì phản ứng quá độ nhanh chóng xù lên, cong lưng tứ chi tiến vào tình trạng cảnh giác cao độ.

Trong bóng tối cách hắn hơn năm mét, có ba đối mắt tỏa sáng đang theo dõi hắn.

Là ba con chó hoang.

Đồng dạng cũng đang nhìn như hắn, chó hoang bụng đang đói.

Tinh thần Hứa Giản căng thẳng quá độ, vì hắn ý thức được mình đang lọt vào tầm mắt của ba con chó hoang, là một bữa ăn khuya mỹ vị.

Cái ý nghĩa đó khiến cho hắn sởn cả tóc gáy.

Làm tình cảnh của mình cùng với ý đồ của đám chó hoang xong, trong lòng Hứa Giản cấp tốc vạch cho mình con đường chạy trốn.

Đầu ngõ bị đám chó hoang chặn kín, tạm thời hắn còn chưa rõ sức chiến đầu của đám chó, không xác định mình có thể trốn thoát không, cho nên không mạo hiểm.

Hai bên tường vây không thấp, hắn đã đói bụng hai ngày thể lực không thể chống đỡ nổi, một lần nhảy lên tường vây xác suất không cao.

Chỉ có trong ngõ hẻm, trước kia lúc quan sát cảnh vật, hắn nhớ ra cuối ngõ hẻm có một đống tạp vật bị bỏ đi, trong đó có một cái bàn hỏng có độ cao thích hợp, có thể đỡ một tý cho hắn.

Kế hoạch thay đổi nhanh chóng, Hứa Giản đã có quyết định, lập tức quay người cũng không quay đầu lại chạy tới cuối ngõ hẻm, cơ hồ khi hắn vừa động, ban đầu ba con chó còn cẩn thận từng li từng tí tiếp cận cũng dừng nửa nhịp, rồi đồng thời như tên bắn đuổi theo hắn.

Tai Hứa Giản nghe được tiếng bước chân chó, không nhịn được mắng một câu, song từ cổ họng chỉ phát ra được một tiếng thể thảm ngắn ngủi -----

Méo ----!

Sự sống ngàn cân treo sợi tóc khiến Hứa Giản tạm thời quên đi cái đói, ba chân bổn cẳng lao nhanh, khoảng cách của chó hoang với hắn từ từ rút ngắn thì hắn đã nhìn thấy được đống phế liệu kia.

Hứa Giản lệ nóng doanh tròng, cực kỳ cảm ơn giờ đây mình có bốn cái chây có thể nhảy qua rồi quay người dễ dàng.

Ngay khi Hứa Giản cảm nhận được khí tức nóng rức ồ ồ của đám chó hoàng, ánh mắt hắn híp lại, hai chân dùng sức giẫm một cái, nhảy một bước lên cái bàn.

Ở lúc tứ chi Hứa Giản rời đi cái bàn một giây, đám chó hoang khí thế hung hăng không dùng kịp đụng phải cái bàn, đem cái bàn đã hỏng đụng loảng choảng làm cho cái bản triệt để nát.

Hứa Giản nhanh nhẹn đáp vào bệ tường cao, dưới đó đám chó hoang bị đụng đau sủa nhỏ, trong miệng nghẹn ngào rên rỉ không ngừng.

Rất nhanh Hứa Giản ngửi được mùi máu nhàn nhạt theo không khí truyền đến, hắn dùng đôi mắt màu băng lam từ trên tường quét một vòng đám chó, biết đám đó dùng lực quá mạnh, bị đống phế liệu đổ xuống gây ra chảy máu.

Đứng ở nơi hẹp trên tường, Hứa Giản cúi đầu nhìn đám chó hoang đang đối với tường cao bó tay, trong miệng phát ra âm thanh uy hiếp, diễn võ dương oai hả hê nhìn đám cho hoang rồi há mồn:

" Meo ~ mèo méo!"

Ai bảo bọn mi coi tao là bữa khuya, cho đau chết!

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Hứa: Meo tui thật thảm!

Ảnh đề Tần: Chờ chương sau anh đi ra em sẽ hết thảm.

++++++++++

Editor có lời muốn nói: Xin chào mọi người, có lỗi nhớ chỉ cho mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#điềm