Chương 14: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên trên giường, khuôn mặt tinh xảo, mặt mày như hoạ. Mộc Lâm Đồng từ Mộc lão gia tử nhảy xuống, lăn lộn trên ngực thiếu niên ngủ say, gắt gao nhìn chằm chằm cậu không dưới mười lần, đây căn bản chính là mặt cậu, nếu không phải xác định bản thể còn lưu lại Địa Cầu, chính mình còn tưởng bản thể hoá hình sau đó chạy tới đây.

Bào tử trên đầu nấm U Minh Quỷ lắc lư thể hiện cảm xúc dao động mãnh liệt của cậu, qua một hồi lâu, nấm U Minh Quỷ run rẩy vươn một rễ mảnh lặng yên không một tiếng động chạm vào khuôn mặt thiếu niên ngủ say, rồi ngay sau đó rút lại. Ấm! Dưới rễ cảm nhận được rõ ràng ngực hơi phập phồng, sống! Còn có cảm giác hồn khối quen thuộc, không lúc nào không nhắc nhở cậu, hồn, khối, của cậu, đầu, thai, trọng, sinh! Lượng thông tin có hơi lớn, cậu cần yên tĩnh.

Mộc Lâm Đồng cứ như vậy trên ngực thiếu niên nghĩ ngợi, không biết nghĩ đến cái gì, tựa hồ cái gì cũng nghe không vào.

Tại sao hồn khối của cậu thời thượng như vậy, phân liệt không ở nói còn trọng sinh, so ra, bản thể còn phải khổ sở chữa thương  ở nơi chim không thèm ị, thật sự kém cỏi.

Mộc lão gia tử lúc này dùng dị năng cẩn thận kiểm tra thân thể tôn tử, mày hơi nhăn lại, phát hiện thân thể thật sự không có vấn đề, vậy là do linh hồn?

Mộc lão gia tử cùng những người tình tế khác thế giới quan không giống nhau, ông biết tổ tiên mình tu tiên, nhìn thấy không ít trong tàng thư, cảm thấy linh hồn duy trì hành vi động tác. Cho nên nhìn thấy bộ dáng này của tôn tử, lại thêm tư liệu, ông cho rằng tôn tử đúng là linh hồn không xong hoặc linh hồn thiếu hụt. Trên thực tế cũng coi như chó ngáp phải ruồi, một chín một mười.

Mộc lão gia tử kiểm tra một hồi xác nhận thân thể không có việc gì lớn, liền yên lòng. Đối với vấn đề linh hồn, Mộc lão gia tử nhìn khuôn mặt tái nhợt ngủ say của tôn tử, trong mắt hiện lên đó dự, kì thật ông cũng không phải thật xác định, nhưng mà nhiều năm như vậy, đã không có biện pháp tốt hơn.

Ngay sau đó, một bình nhỏ bạch ngọc xuất hiện trên tay lão gia tử, đổ một viên ra tay. Khom lưng đút cho tôn tử đang ngủ say, Mộc lão gia tử vừa định mang nước lại đây, thời điểm đút cho tôn tử, ông thế nhưng nhìn thấy thuốc kia dùng mắt thường có thể thấy được tan trong miệng, sau đó biến mất không thấy.

Mộc lão gia tử kính hãi, không hổ là đan dược cực phẩm tổ tiên ghi lại, thế nhưng vào miệng là tan. Nhìn sắc mặt tôn tử dần có khởi sắc, ông hi vọng lại lớn hơn nữa, ưu sầu trên mặt cũng tan một ít.

Sau khi đút thuốc, Mộc lão gia tử liền kéo một cái ghế, lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người một nấm đều không nhúc nhích, ngoại trừ hô hấp tim đập đều yên lặng.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên ngủ say trên giường ngón tay giật giật, trước hết nhìn đến Mộc lão gia tử trên mặt vui vẻ, cả người lập tức hướng giường bệnh, kinh hỉ hô một tiếng: "Tiểu Đồng."

Tiểu Đồng? Mộc Lâm Đồng bản Nấm U Minh Quỷ đang phát ngốc nháy mắt tỉnh táo lại, đây là đang gọi người trên giường kia? Theo cậu biết, người này họ Mộc, cho nên tên người này cũng không giống nhau như đúc đi?

Nghĩ đến đây, cậu đem tầm mắt chuyển đến mặt thiếu niên, vừa vặn cùng đối phương vừa mê mang mở mắt đối mặt.

Mộc Lâm Đồng bản nấm U Minh Quỷ: "....."

Mộc Lâm Đồng bản hồn khối Mộc gia tam thiếu: "......"

Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc quỷ dị, thẳng đến khi Mộc lão gia tử lên tiếng đánh gãy một người một nấm đối mặt.

"Tiểu Đồng, nói cho gia gia biết cảm giác bây giờ thế nào?" Mộc lão gia tử chỉ cho rằng tôn tử vừa mới tỉnh lại, còn không thích ứng đã phát ngốc.

"Gia gia, cháu cảm thấy nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có. Đúng rồi, gia gia người đã từ Địa Cầu trở về?"  Mộc Lâm Đồng bản hồn khối Mộc gia tam thiếu áp xuống khiếp sợ trong lòng trả lời, cậu vừa hình như nhìn thấy chỗ ngực có cái gì, hiện tại lại không thấy. Cái cảm giác này quá quái dị, tựa như nhìn thấy một chính mình khác. Biết hiện tại mới thôi, cái cảm giác kì lạ này còn không biến mất.

Chưa từng có người thân khác chỉ có Tiểu Bạch Mộc Lâm Đồng bản nấm U Minh Quỷ: Gia gia?

Mộc lão gia tử nhìn kĩ, phát hiện tôn tử xác thật tốt hơn nhiều, tâm tình cũng tốt lên. Ông duỗi tay nâng thiếu niên dậy dựa vào, sau đó sờ sờ đầu tôn tử "Vậy gia gia an tâm rồi, đúng rồi, cái này ngươi cầm." Nói xong từ nút không gian lấy ra một bình ngọc trắng nhỏ, kéo tay tôn tử thon dài, đem bình bạch ngọc để trên lòng bàn tay cậu.

"Đây là Hoàn Hồn đan, chuyên trị chứng mất....thích ngủ, vừa rồi mới uống một viên, ngươi liền tỉnh lại." Mộc lão gia tử ho nhẹ một tiếng, chế giấu sự thật suýt chút nữa nói ra. Có một số việc, tôn tử hiện tại không nên biết.

"Gia gia, cảm ơn người." Mộc Lâm Đồng bản hồn khối Mộc gia tam thiếu gắt gao nắm cái chai trên tay, hy vọng lần này đừng để gia gia thất vọng.

Lúc này quang não Mộc lão gia tử loé loé, tiếp nhận sau, Mộc gia bên kia hiển nhiên có chút việc cần xử lí.

"Gia gia, người mới trở về không lâu đi, thân thể quan trọng, trước về nhà nghỉ ngơi, cháu cảm giác rất tốt, phỏng chừng 2 ngày là có thể về nhà." Mộc Lâm Đồng nói.

"Chính là....." Mộc lão gia tử rõ ràng không yên tâm tôn tử, trên mặt hiên lên do dự.

"Cháu thật sự không sao, người xem, rất có tinh thần."

"Tốt."

...........

Sau khi tiễn ông đi, Mộc Lâm Đồng bản hồn khối Mộc gia tam thiếu nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở cái ghế gia gia vừa ngồi, nghi hoặc hỏi: "Ai?"

Mộc Lâm Đồng bản nấm U Minh Quỷ biểu tình phức tạp nhìn hồn khối giống mình như đúc, khi đối phương nói chuyện cũng rối rắm không thôi, ngay cả âm thanh cũng giống như đúc. Rốt cuộc có xuất hiện hay không?

Mộc Lâm Đồng bản hồn khối Mộc gia tam thiếu lại hô vài tiếng, không gặp cái gì, cậu đỡ trán, xem ra ngủ lâu còn xuất hiện ảo giác.

Cậu chưa từ bỏ ý định hô vài tiếng, không có đáp án liền từ bỏ, một lần nữa nằm trên giường. Hơi hơi phát ngốc, sau đó mở quang não trên tay: "Mở Tinh Võng."

Nhìn đến quang não phát ra 2 đạo ánh sáng, duỗi dài vòng qua đầu cậu, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Mộc Lâm Đồng bản nấm U Minh Quỷ bên cạnh nhìn đối phương động tác thuần thục, áp xuống rối rắm trong lòng, tới gần quang não, tò mò duỗi rễ xem xét, cái này là đồ vật giống với điện thoại ngàn năm trước đi, không nghĩ tới lại tiên tiến như vậy, kia đối phương hiện tại nhất định ở trong mạng thực tế ảo truyền thuyết.

Nấm U Minh Quỷ nho nhỏ vây quanh quang não xoay vài vòng, cuối cùng không nhịn được, dò ra một góc thần hồn cọ cọ 2 đạo ánh sáng.

Tức khắc tình cảnh biến đổi, Mộc Lâm Đồng cảm thụ mình đang ở địa phương xa lạ, một giọng nam máy móc truyền đến: "Tinh thần dao động nhất trí, thành công liên tiếp Tinh Võng, hoan nghênh vào Tinh Võng."

Mộc Lâm Đồng phát hiện mình không phải trạng thái nấm U Minh Quỷ, cậu biến thành bộ dáng trạng thái linh hồn, so với Mộc gia tam thiếu còn chưa trưởng thành cao hơn nửa cái đầu. Mặt mày như hoạ đã hoàn toàn mở ra, trong lúc vô tình toát ra mị lực hấp dẫn người.

Mộc Lâm Đồng cảm nhận được bộ dáng chính mình, nghĩ đến việc lát nữa phải làm, với không trung hỏi: "Có mặt nạ không?"

"Có, xin chờ trong chốc lát." Vừa dứt lời, đủ loại mặt nạ xếp thành hàng trong không trung, bên dưới còn có trang 999+, đều là miễn phí.

Tùy tay chọn một mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra môi duyên dáng. Sau đó cảm thụ tinh tế, hướng về một phương hướng đi đến.

Cơ hồ không bao lâu liền đuổi kịp Mộc Lâm Đồng hồn khối lùn một đoạn, thú liễm hơi thở thần hồn, lặng lẽ đi theo sau. Chậm rãi đi theo đối phương, Mộc Lâm Đồng lúc này mới có thời gian đánh giá mạng thực tế ảo thần kì của tương lai.

Theo lời cậu nói, nơi này giống như một tiểu thế giới, chung quanh tới lui đều là người, nhưng không phải toàn bộ là người. Bởi vì bọn họ hình tượng khác nhau, có lỗ tai đuôi dài là bình thường, cũng có trực tiếp là các loại động vật, làm hoa cả mắt, quả thực như Yêu giới năm đó không sai biệt lắm.

Quanh thân ngoại trừ cửa hàng, cũng có không ít hàng vỉa hè hò hét bán đồ, cái gì thuốc, linh kiện cơ giáp, thật náo nhiệt, thật làm người không thể tưởng tượng được đây chỉ là một thế giới giả thuyết.

Phỏng chừng hoàn cảnh cũng phải so nơi này lệch một chút, Mộc Lâm Đồng nghĩ. Nhìn đối phương dần dần đi xa, chạy nhanh đuổi kịp. Hồn khối cái gì cũng không mua, gì cũng không xem, rốt cuộc đi lên làm gì?

Cuối cùng nhìn thấy cậu đi vào một cửa hàng, Mộc Lâm Đồng cũng đi vào.

"Chủ quán, đồ của ta làm tốt chưa?" Mộc tam thiếu nhìn một chút thông tin đơn đặt hàng, hỏi.

"Đã sớm tốt, trước ngài cũng không luuw địa chỉ, không có biện pháp gửi đi. Nha, nhìn xem có chỗ nào không hài lòng." Nam nhân trung niên mập mạp kéo cái gì đó ra trong ngăn tủ, lấy ra một gối ôm hình hổ trưởng thành, đưa cho Mộc tam thiếu.

Mộc tam thiếu sửng sốt, ôm lại đây, dùng mặt cọ cọ, cao hứng nói: "Không thành vấn đề, ta liền đưa địa chỉ và chuyển khoản cho ngươi, ngươi nhanh gửi tới cho ta."

Mộc Lâm Đồng đằng sau nhìn người ôm gối bĩu môi, thầm nghĩ: "Thoạt nhìn rất ngủ." Giờ phút này cậu hoàn toàn quên trong không gian giới tử mang theo một gối ôm hình hổ cơ hồ giống nhau như đúc.

"Ngươi là?" Mộc tam thiếu vừa quay đầu liền phát hiện trong tiệm còn có một người, giật mình, đến gần hỏi: "Chúng ta có phải đã từng gặp qua."

Bởi vì chính mình đã thu liễm hơi thở thần hồn, Mộc Lâm Đồng không sợ đối phương nhận ra, vui đùa nửa thật nửa giả nói: "Ta là người thân mật nhất của ngươi, ngươi ta đã từng thân thể tương liên đâu."

Nam nhân trung niên mập mạp bên cạnh dựng lên lỗ tai, vừa mới cùng tin tức địa chỉ xác định thân phận tiểu ca làm gối, thế nhưng là toàn tinh tế trứ danh phế vật. Vừa mới phát hiện cái này, bên này lại tuôn ra một bí mật. Cái này là tin nóng nha, không nghĩ tới Mộc tam thiếu còn có bạn trai, còn từng nhất thể tương liên.

Mộc tam thiếu phát hiện mình vô pháp sinh ra ác cảm với người này, tuy rằng đối phương trả lời không biết nên khóc hay nên cười.

Mộc Lâm Đồng nhìn đối phương biểu tình không tin rõ ràng, vươn tay nhéo mặt đối phương một chút, thật mềm, nguyên lai véo mặt mình là cảm giác này, khó trách trước kia Tiểu Bạch thường xuyên véo mặt mình.

Mộc tam thiếu bị véo ngẩn ra, phục hồi tinh thần đánh bay tay đối phương, đi ra ngoài. Sau đó quay đầu nói với người ta: "Ta có việc xuống trước."

Mộc Lâm Đồng đợi một hồi lâu, phát hiện mình còn không hạ tuyến, vì thế tiếp tục đi bộ ở Tinh Võng, cậu muốn hiểu biết thế giới này.

Mà sau khi bọn bọ rời đi, chủ tiệm trung niên mập mạp cười lên vẻ quỷ dị, trên tay tựa hồ phát ra cái gì.

Mộc tam thiếu hạ tuyến nghĩ người kì quái kia lăn qua lộn lại không ngủ được, nhưng một hồi liền không có tâm tình, bởi vì đầu cậu bắt đầu hơi đau lên, loại đau đớn này dường như từ sâu trong linh hồn, còn ẩn ẩn cảm giác có thứ gì đó bị tróc. Lúc này không hề chú ý quang não chính mình vẫn còn hơi sáng.





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy