Chương 19: Thủ hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, Mộc Lâm Đồng trước mắt bao người đi nhanh theo sau Mộc lão gia tử. Mộc Ninh Ngọc liếc nhìn mẹ một cái, được đáp lại lập tức vội vàng theo sau.

"Tiểu Đồng, hai ngày nay có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, thuốc kia còn chứ?" Mộc lão gia tử đi trước quay đầu, nhìn cháu trai trầm mặc theo sau. Không phải chứng thích ngủ đã được giải quyết sao, như thế nào giống như trước kia mệt rã rời không thích nói chuyện? Chẳng lẽ tính tình mấy năm nay đã dưỡng thành?

Mộc Lâm Đồng ngẩng đầu: "Thuốc kia rất tốt. Cháu đang nghĩ chuyện của tứ đệ."

"Chuyện tứ đệ cháu có điểm cổ quái, việc này cháu không cần xen vào, bên này ông sẽ xử lí. May mắn không có chuyện gì, nói không chừng là đắc tội người khác bị giáo huấn. Cho nên tính tình này của hắn phải sửa, vừa lúc tháng sau rời nhà trọ ở trường, vừa lúc ở trường mài dũa một chút." Mộc lão gia tử dừng một chút: "Đúng rồi, Tiểu Đồng, cháu đã chuẩn bị tinh thần tốt đi trường quân đội đệ nhất Tinh Minh chưa? Nơi đó không giống những nơi trước kia cháu học, không thể tùy tiện ngủ, còn cần trọ ở trường huấn luyện."

Mộc Lâm Đồng nhíu mày, tinh tế hồi tưởng, trong trí nhớ đúng thật là có một chuyện như vậy, còn có một chồng tư liệu dày.....

"......" Mộc Lâm Đồng trầm mặc quỷ dị, đây là chuyện gì, chẳng lẽ là tiết tấu muốn cậu đi thi đại học sao? Phải biết cậu sống lâu lắm rồi, thi đại học khoa cử gì đó đêu là nhìn người khác thì thôi, chính cậu chưa từng trải qua thì cử.

"Sao không nói lời nào? Tuy rằng đã xác định, nhưng chuyên ngành của cháu không tốt lắm. Là ngành đào tạo thực vật, theo lí thuyết con cháu Mộc gia nên theo ngành dược liệu, đạo sư nơi đó cũng coi như là ngoạ hổ tàng long, nhưng cháu không có mộc hệ dị năng, không thể luyện thuốc. Đến chuyện ngành đào tạo thực vật này, cháu vẫn có thiên phú không tồi, xem dị thực trong viện cháu là biết, cho nên liền giúp cháu báo, còn muốn theo học ngành khác, có thể sau khi nhập học lại chọn. Còn có, cháu có thể quen không ít bạn trong lớp đó, người bình thường cũng không dám bắt nạt các cháu. Ra ngoài theo bạn bè, kết nhiều bạn luôn tốt. Còn có nhớ kĩ, nhập học sẽ có một kì thi khảo sát chất lượng tri thức, hiện tại cháu cùng trước kia không giống nhau, tiếp tục ngủ nộp giấy trắng 0 điểm, đến lúc đó...." Mộc lão gia tử hừ một tiếng, xem ra có bóng ma tâm lí.

Ngay khi Mộc Lâm Đồng sắp đau đầu vì Mộc lão gia tử bật chế độ mẹ già, Mộc Ninh Ngọc đuổi theo sau, đánh gãy Mộc lão gia tử "Ông nội, cháu cũng đi xem tứ ca."

Mộc Lâm Đồng âm thầm nhẹ nhàng thở ra "Chúng ta nhanh đi qua đi."

Xem ra lát nữa về nghiên cứu chuyện trường học này.

Nhìn khuôn mặt giống trên Tinh Võng 7-8 phần, Mộc Lâm Đồng cuối cùng xác nhận, xem ra ngày đó thật sự là hắn.

Mộc lão gia tử lúc này đã dùng dị năng kiểm tra xong, Mộc Lâm Đồng đến gần một bước, muốn xem dị năng của tiểu tử này, nhìn xem trên người có cây con mini không.

Nhưng mà không chờ cậu tới gần, Mộc Ninh Ngọc liền đến giữa cậu và Mộc Ninh Ảnh, cảnh giác nhìn cậu. Lửa giận trong mắt quay cuồng, ngại ông nội ở đây không dám phát tác.

Mộc Lâm Đồng xua xua tay, lui về phía sau một bước, thôi, lại tìm cơ hội khác là được "Ông nội, cháu có chút mệt, cháu về nghỉ ngơi trước."

Mộc lão gia tử "ừ" một tiếng, cho Mộc quản gia đang canh giữ bên ngoài đưa Mộc Lâm Đồng về.

Mộc Lâm Đồng đứng ngoài một cái sân vô cùng quen thuộc, nhìn thân ảnh quản gia chạy trối chết vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đi lên một bước cư nhiên lại đụng tới chướng ngại, trước mặt xuất hiện một màn hào quang màu lam trong suốt, Mộc Lâm Đồng sửng sốt, đây là kết giới?

Vừa mới phát hiện đây là lồng năng lượng, lồng năng lượng đã như cửa mở ra, một người máy đi ra: "Chủ nhân, hoan nghênh trở về."

"Tiểu Nhất?" Đây là người máy thế giới này, có thể làm các loại việc vặt vãnh, quản lí cuộc sống sinh hoạt chủ nhân hàng ngày, quả thực là tồn tại chồng vợ tốt nhị thập tứ hiếu của trạch nam trạch nữ, còn chịu thương chịu khó, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại.

"Chủ nhân, người có gì sai bảo?" Người máy Tiểu Nhất hỏi.

"Không có gì, đi vào thôi."

Vừa mới đi vào, Mộc Lâm Đồng phát hiện toàn bộ sân giống như động kinh, quái vật xương rồng bà, hoa hướng dương to như chậu rửa mặt còn đổi tới đổi lui, các loại dị thực đong đưa eo......

Theo Mộc Lâm Đồng đi vào, bên trong càng thêm hỗn loạn, đã có bắt đầu phun lửa phun nước, gai nhọn bay loạn.

"Chủ nhân, mau tới giúp nhân gia xới đất."

"Chủ nhân không ở, nhân gia sắp suy dinh dưỡng."

"Chủ nhân......."

...........

Mộc Lâm Đồng ấn trán, đem cảm xúc thanh trừ, bình tĩnh nói với dị thực trong viện: "Đừng ồn, chờ ta nghỉ ngơi lại nói, lại ồn liền ném ra."

Nháy mắt toàn bộ sân khôi phục yên tĩnh, chủ nhân như thế nào trở về liền khủng khiếp, có loại uy áp vô hình.

Dị thực thế giới này quả là có thể làm loạn, mảnh sân sắp bị lật tung lên.

Mộc Lâm Đồng duỗi tay vỗ vai mình, nhìn vai trái trống không nói "Tiểu U Minh, đi thôi, tìm một vị trí, về sau nơi này chính là nhà của ngươi."

Vừa dứt lời, một nấm U Minh Quỷ to bằng ngón tay cái liền hiện hình, nó run run bào tử trên đầu "Đại vương, nơi này thật náo nhiệt, ta có thể chơi với họ sao?"

Mộc Lâm Đồng hơi mỉm cười: "Tùy ngươi, chỉ cần ngươi muốn, làm lão đại bọn họ cũng có thể."

Nấm U Minh Quỷ nghe được, như là ăn được thuốc kích thích, duỗi thẳng eo, dẫm hệ rễ, nhảy xuống.

Dị thực xung quanh đong đưa, dị thực có linh tính âm thầm nói thầm: Chủ nhân lại nhặt được dị thực kì quái, tuy chỉ nhỏ một viên, nhưng thấy thế nào có tiết tấu không ổn.

"Đây là bạn mới của các ngươi nấm U Minh Cửu, các ngươi phải ở chung thật tốt." Nói xong đi theo người máy trở về phòng.

Đầu vừa mới bị đám dị thực đó ồn ào phát đau, Mộc Lâm Đồng nằm trên giường, không biết nghĩ đến cái gì, nghiêng người mở quang não lên Tinh Bác mở album, đơn độc một ảnh chụp một tiểu bạch hổ thông minh quay đầu lại nhìn màn ảnh.

Tiểu Bạch.

Tinh tế xem qua mọi nơi, trong đầu quay cuồng, đều không có kí ức về bức ảnh này.

Hít một hơi thật sâu, chỉ cần chờ một đoạn thời gian là tốt.

Chỉ là hiện tại có chút buồn chán, Mộc Lâm Đồng nhớ tới ngày đó PK cùng Mộc Ninh Ảnh, tức khắc có chủ ý.

Lúc này, tại một nơi như phòng huấn luyện, hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngươi tới ta đi so đấu, hai người đều mặc quân trang huấn luyện đặc chế, nắm đấm vừa nhanh vừa nặng.

Hai người nhìn qua chỉ khoảng hơn 20 tuổi, một người cơ bắp cao lớn cũng cực kì phát triển, làn da màu đồng cổ. Một người đàn ông khác dáng người thon dài, làn da trắng.

Người đàn ông dáng người thon dài nghiêng đầu tránh thoát nắm tay bên tai, trở tay đánh về bụng người đàn ông da màu đồng cổ, khiến cho đối phương lùi về sau 2 bước, kéo ra khoảng cách.

Trên mặt người đàn ông da đồng cổ đã có không ít vết máu, mặt đã hơi sưng lên. So sánh ra, người đàn ông dáng người thon dài không chỉ trên mặt không có tổn hao gì, ngày cả hơi thở cũng không hỗn loạn bao nhiêu.

"Hùng Xuyên, xem ra lần này ngươi cũng thua." Nam tử dáng người thon dài cười nói: "Lần thứ mấy? Ha ha, xem ra ngươi cũng không thắng được ta."

Người đàn ông gọi Hùng Xuyên hiển nhiên nổi giận, cơ bắp căng lên, hét lớn một tiếng, chỉ thấy người đàn ông da đồng cổ không thấy, thay thế là một con gấu trắng lớn, giờ phút này gào rống với nam tử "Cao Đằng, hôm nay ta nhất định phải đánh ngươi tè ra quần, rống~."

"Chậc, câu này ngươi đã nói mấy trăm lần từ khi đi học, lần nào không phải ứng trên người ngươi." Cao Đằng nhìn gấu trắng đối diện, ngón tay cọ vài cái vào lòng bàn tay. Gia hoả Hùng Xuyên này ngây ngô, nhưng màu lông thật sự không tồi, dày dặn bóng loáng, vừa trắng vừa béo, cùng hình người cứng nhắc hoàn toàn không giống nhau.

Gấu trắng lớn rống lên một tiếng phẫn nộ nhào hướng Cao Đằng , móng vuốt bén nhọn vươn ra, thẳng lấy yết hầu con mồi.

Nhưng Cao Đằng lại nhẹ nhàng lùi ra sau né tránh, quen biết gấu ngu này mười mấy năm, cảm thấy trí thông minh của đối phương đến nay cũng không cao lên, làm việc một cây gân, sự việc đã nhận định mười con trâu cũng không kéo lại được, ngoại trừ lão đại làm hắn thay đổi chủ ý. Này không, đem mình thành đối thủ mười mấy năm, bị đánh vô số lần, biết rõ đánh không lại còn nhiều lần xông lên, cũng coi như đáng khen cho dũng khí. Cuối cùng lão đại ra lệnh một tiếng, yêu cầu hai người làm cộng tác. Nghĩ đến những việc ngu ngốc đã làm trong nhiệm vụ, ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Lúc này nhìn đến đối phương càng ngày càng hưng phấn, ngay cả hình thú cũng biến ra, Cao Đằng nghĩ nghĩ, hôm nay cũng không sai biệt lắm, hiện tại đã đến giờ cơm, vẫn là tốc chiến tốc thắng.

Ngay sau đó một con báo đen lớn nhào hướng gấu trắng, thuần thục một móng vuốt ném gấu trắng lớn đi, miệng cắn chặt yết hầu gấu trắng lớn.

Hùng Xuyên mộng bức, tên này bình thường không phải đều không cần dùng hình thú đánh mình sao? Nghĩ chính mình mười mấy năm cũng chưa thắng bao giờ, gấu trắng ở dưới lợi trảo của báo đen ủy khuất vẫn không nhúc nhích, toàn bộ gấu đã sống không còn gì luyến tiếc.

Hắc báo đứng dậy, đạp đá gấu trắng "Đừng có giả chết, chuẩn bị ăn cơm."

"Không ăn." Gấu trắng giờ phút này hữu khí vô lực trả lời.

"....." Hắc báo trầm mặc, gia hoả thùng cơm này sẽ nói không ăn, ngươi xác định không đùa ta sao?

"Vậy thôi, ta đi ăn trước." Sau khi biến thành hình người, Cao Đằng sửa sang lại quần áo, tính rời phòng huấn luyện. Ngay khi bước nửa chân ra khỏi phòng huấn luyện, Hùng Xuyên lại nói.

"Cao Đằng, một ngày nào đó ra sẽ đánh thắng ngươi."

"Những lời này ngươi đã nói mười mấy năm, ngươi không mệt? Tương tự, ngươi cảm thấy ta có thể đánh thắng lão đại sao?" Dừng bước chân Cao Đằng quay lại nhìn gấu trắng bụ bẫm hỏi.

"Sao có thể, lão đại là nhân vật như vậy, con báo đen vô sỉ còn đen thui như ngươi lấy gì so cùng lão đại? Một móng vuốt lão đại cũng có thể đánh một đám ngươi."

"Xem ra ngươi rất ngứa da." Nửa chân bước ra thu hồi, cửa phòng huấn luyện cũng không đóng liền trở về.

Xem ra phải giáo huấn xuẩn hùng này thật tốt mới được, đều tấn công nhân thân, ha hả.

"A.....rống......5555555555........"

Bên ngoài phòng huấn luyện nghe tiếng kêu thảm thiết sởn tóc gáy, trong lòng cũng bực bội.

"Hùng thượng úy lại chọc giận Cao thiếu tá? Nghe âm thanh này có vẻ bị đánh rất thảm."

"Đúng vậy, nhưng lần này Hùng thượng úy có vẻ kêu đặc biệt thảm? Có muốn thông báo ban chữa bệnh không?"

"Không cần, Hùng thượng úy da dày thịt béo, chịu đánh rất tốt, không có việc gì, quen rồi là tốt."

"......."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy