Chương 22: Đi Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đánh mười mấy trận, Mộc Lâm Đồng lấy tỉ lệ 100% rời khỏi Doanh Tân Thủ. Ngay khi cậu truyền tống ra khỏi, giọng nam máy móc của tinh linh trò chơi vang lên bên tai.

"Chúc mừng 'Tiểu Bạch Ta Muốn Sờ Ngươi' thăng cấp với tỉ lệ 100%, dùng 1 giờ 20 phút 30 giây, trở thành người thứ 2 dùng  thời gian ít nhất rời khỏi Doanh Tân Thủ. Kì thật người chơi chỉ cần ra sớm 30 giây là có thể phá vỡ kỉ lục 20 năm trước, khi đó khen thưởng càng lớn. Bây giờ sẽ là phần thưởng bao gồm thanh chủy thủ ánh sáng xanh cấp A mới, một súng laser cao cấp, một mặt nạ phòng độc, đã chuyển đến balo người chơi, xin kiểm tra và nhận."

Thứ hai? Vậy thứ nhất là ai?

Mộc Lâm Đồng vừa muốn hỏi, cổ tay khẽ rung lên, đây là bên ngoài có người tìm cậu.

Vội vàng offline, Mộc Lâm Đồng vừa mở mắt liền thấy người máy Tiểu Nhất nhà mình đứng trước giường "Chủ nhân, quang não của ngài vừa mới sáng."

Mộc Lâm Đồng nhìn quang não chớp động, vừa mở ra liền thấy là một phong thư.

"Thư báo nhập học của trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh?" Ngón tay Mộc Lâm Đồng chọc mở .

"Bạn học Mộc Lâm Đồng: Bạn đã trúng tuyển vào ban đào tạo thực vật chuyên nghiệp, xin đến trường đăng kí từ ngày 15/8 đến ngày 31/8."

Mộc Lâm Đồng lướt xuống xem bên trong có một số điều cần lưu ý, trong đó thứ nhất là cấm mang người máy vào phòng ngủ.

Hiện tại mọi người của Tinh Minh đều có người máy ăn, mặc, ở, đi lại, họ đều rất ỷ lại người máy, trường học khác có thể mang theo người máy nhưng trường Quân Đội Đệ Nhất là loại hình trường quân đội, học sinh bên trong đều có 80% tòng quân, quân doanh cũng cấm người máy cá nhân, tất cả đều tự mình động thủ.

Mộc Lâm Đồng sờ cằm, nghĩ nghĩ, mang hay không mang người máy, đối với mình đều không có gì ảnh hưởng, chính mình cũng không có tính ỷ lại với người máy.

Còn có, biết mã số sinh viên? Vậy về sau không phải có thể xem thành tình của người khác sao? Nói như vậy, người bình thường đều sẽ liều mạng bò lên trên. Còn không vào trường, Mộc Lâm Đồng đã cảm giác được cạnh tranh kịch liệt bên trong. Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh này có chút thú vị.

Bên này Mộc Lâm Đồng không lên nổi một chút bọt nước, nhưng sắc mặt những người khác lại không quá đẹp.

Mộc Ninh Ảnh đồng dạng nhận được thông báo còn đang hôn mê, trong khi toàn bộ khuôn mặt của Mộc Ninh Ngọc đã phải sập xuống. Bởi vì mẹ cô đã bắt đầu bồi dưỡng năng lực thực hành của cô, bao gồm giặt quần áo, gấp chăn gì đó, ngoài ra còn có tư liệu đã sớm sưu tầm để cô ôn tập. Vạn Phi cũng đi ra từ trường về Quân Đội Đệ Nhất, chẳng sợ đã qua nhiều năm như vậy, bà vẫn biết tình huống đại khái bên trong.

Mà Mộc Lâm Đồng lúc này cũng bắt đầu bị Mộc lão gia tử nhìn chằm chằm ôn tập. Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh có một truyền thống kì quái, số lượng học sinh thay đổi hàng năm, hơn nữa số lượng sinh viên mới chính là bắt đầu từ kì thi xếp hạng. Khi là sinh viên mới, sẽ có một bộ phận ảnh hưởng từ vận khí, bởi vì có một số học sinh từ tinh cầu xa xôi lại đây, không biết nội dung thi cử, cho nên hiểu rõ kì thi không thể đại biểu cái gì, nhưng muốn thi đứng nhất cũng không dễ dàng. Thi xếp thứ nhất, vậy khẳng định là có thực lực, nhưng người đứng cuối kia chắc chắn khó coi.

Vì mã số sinh viên được kết nối với thẻ sinh viên, mã sô sinh viên sẽ hiện lên khi ăn cơm mua sắm trong khuôn viên trường, cũng sẽ được hiển thị khi huấn luyện, các giáo viên cũng sẽ gọi theo mã số sinh viên. Nếu mã số càng về sau, áp lực càng lớn. Ngoại trừ năm nhất tân sinh được thoải mái, từ năm 2 trở lên mã số được xếp theo tổng điểm của bài thi cuối năm của từng chuyên ngành, bởi vì học viện giả thiết, tổng điểm sở hữu chuyên ngành là tương đồng, cả năm cấp học sinh cùng nhau xếp hạng, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

May mắn mỗi năm đều đổi, nếu không phấn đấu, liên tục 3 năm không tiến bộ xếp trong top 100 sẽ có khả năng nguy hiểm bị thôi học. Đương nhiên có phạt sẽ có thưởng, tiến bộ nhanh, đứng đầu đều có khen thưởng phong phú.

Mộc lão gia tử trăm phương ngàn kế như vậy, ông cảm thấy thứ tự cháu trai ở sau cũng tốt, tuyệt đối không thể thi 0 điểm, kia chính là lịch sử đen máu chảy đầm đìa. Mà Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh  chưa từng có người thi 0 điểm, vậy cháu trai mình vừa lên thi 0 điểm tuyệt đối sẽ lưu danh thiên cổ. Tuy rằng hiện tại cũng không tốt bao nhiêu, nhưng ông còn muốn giãy dụa một chút, cho dù đứng bét cũng không thể thi 0 điểm.

Bằng không ông liền đi xin lỗi liệt tổ liệt tông, rốt cuộc con cháu Mộc gia bọn họ vẫn luôn đứng đầu. Hơn nữa con cháu dòng chính Mộc gia ít nhất có một nửa tốt nghiệp ở đây, mặt khác đa số đều tốt nghiệp ở học viện Trung Ương tinh cách vách.

Dưới sự bảo đảm nhiều lần của Mộc Lâm Đồng, Mộc lão gia tử rốt cuộc cũng tắt quang não. Nhưng mà 3 ngày sau, Mộc quản gia mang đến một đống sách. Mộc Lâm Đồng nhận lấy dưới ánh mắt đồng tình của Mộc quản gia, bắt đầu ôn tập.

Không cần phải nói, trí nhớ Mộc Lâm Đồng gặp qua là không quên được, tư liệu này đó đề cập vấn đề vô cùng rộng, Mộc Lâm Đồng từ bên trong hiểu biết không ít khoa học kĩ thuật và sức mạnh của thế giới này. Mộc lão gia tử rõ ràng muốn đem hai mươi mấy năm kiến thức bị Mộc Lâm Đồng thích ngủ mà bỏ qua bổ sung lên.

10 ngày sau, Mộc Ninh Ảnh tỉnh lại. Mộc Lâm Đồng nghĩ rằng hắn sẽ nói cái gì, nhưng không nghĩ tới dưới sự dò hỏi của cha, Mộc lão gia tử và những người khác lại một chữ cũng chưa nói.

Trong lúc này, thời điểm ăn cơm Mộc Lâm Đồng cũng gặp qua 2 lần, Mộc Ninh Ảnh vốn dĩ bộ dáng tâm cao khí ngạo, chỉ là ánh mắt nhìn cậu lại rất phức tạp, cũng không đến tìm cậu gây phiền toái. Chẳng những chính mình không tìm cậu phiền toái còn ngăn cản em gái Mộc Ninh Ngọc lại đây. Cả người dường như lập tức trở nên trưởng thành, sau khi dưỡng thương tốt, lập tức ném mình vào ôn tập.

Mọi người đều bị biến hoá của hắn làm sợ ngây người, Mộc lão gia tử đối với việc này hiển nhiên rất vui mừng, cho rằng hắn ăn thiệt một lần liền bắt đầu ổn trọng.

Cứ như vậy từng ngày trôi qua, trong nháy mắt liền đến thời gian đại đa số trường học khai giảng.

Ngày hôm nay 31/8, trời vừa mới sáng, Mộc Lâm Đồng đã bị người máy Tiểu Nhất gọi dậy, bắt đầu chuẩn bị báo danh nhập học.

Thời điểm ăn bữa sáng, trên bàn hiếm khi thấy mọi người đầy đủ. Sau khi Mộc lão gia tử dặn dò một đám, lấy ra lễ vật và 3 phong lì xì cho 3 người. Sau đó đại bá, đại ca nhị ca đều nhất nhất cho lễ vật. Mỗi người đưa lễ vật đồng thời còn đưa một hồng bao lớn.

Mộc Lâm Đồng nhìn quang não hiện lên một đoạn số lớn tín dụng, khoé miệng co rút, cảm giác con số này đủ cho người bình thường sống đến mấy đời. Nhìn lại trong không gian có một đống dị thực và thuốc các loại, quần áo hành lí gì đó chỉ chiếm một góc nhỏ, còn lại đều bị mấy thứ này chiếm cứ. Mộc Lâm Đồng nhìn song bào thai đối diện, tin rằng đối phương cũng thế. Mộc Ninh Ngọc thấy cậu nhìn qua, còn hung hăng trừng liếc mắt một cái.

Sau cơm sáng, bị mọi người đưa lên phi hành khí. Mộc lão gia tử nhìn chằm chằm Mộc Lâm Đồng mãi dặn dò, ngày mai nhất định phải thi tốt. Được đáp lại, cuối cùng cũng vung tay cho 3 người lên phi hành khí.

Bởi vì 3 người Mộc gia cùng trường nên cuối cùng là Mộc quản gia đưa đi học, Vạn Phi muốn cùng đi lại bị Mộc lão gia tử ngăn lại "Hôm nay ra cửa, bọn họ không còn là trẻ con, ngươi không cần mỗi thời khắc đi theo sau bọn họ, phải chờ họ có cơ hội trưởng thành. Làm gia trưởng, điều ngươi có thể làm là tin tưởng chúng."

Trong lòng Vạn Phi vạn lần không vui, nhưng vẫn trơ mắt nhìn phi hành khí rời khỏi tầm mắt.

Mộc lão gia tử nhìn không trung biểu tình vui mừng, đi thôi, đi ra cuộc đời thuộc về chính mình.

Trên phi hành khí, Mộc Ninh Ngọc rời xa nhà, nhìn Mộc Lâm Đồng mở miệng nói: "Thật không nghĩ tới lại cùng phế vật đi học."

Mộc Lâm Đồng còn chưa tính nói chuyện, bên này Mộc Ninh Ảnh đã quát lớn "Ngọc Nhi, im miệng."

"Anh, ngươi gần đây vì sao vẫn luôn như vậy, rõ ràng trước kia không phải như thế." Mộc Ninh Ngọc rõ ràng khó hiểu với hành động hơn một tháng gần đây của anh trai đồng bào.

"Sau này sẽ nói cho em, bây giờ không cần trêu chọc hắn." Kì thật Mộc Ninh Ảnh cũng biệt nữu, nhưng mà chính mình thua xấu hổ, còn có một nguyên nhân quan trọng đời này hắn sẽ không nói ra.

Mộc Lâm Đồng nhìn Mộc Ninh Ảnh như vậy, cảm thấy hắn có cổ quái, lập tức biến hoá quá lớn, tinh tế quan sát lại không có tình huống linh hồn không xong, cơ bản có thể loại trừ khả năng đoạt xá, như vậy chính là bị mình đánh một trận liền an phận sao? Rốt cuộc lịch sử đen vẫn còn ở đó.

Nhưng mà chỉ cần đối phương không trêu chọc cậu, chính mình cũng không ra tay với hắn.

Tốc độ phi hành khí cực nhanh, khoảng cách đến Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh dần dần thu nhỏ lại.

Một bên khác, quân đoàn số 8 trong phòng huấn luyện trọng lực, một đám hình thú nằm lung tung, tập thể nhìn chằm chằm thân hình cao lớn rời khỏi phòng huấn luyện, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Ai, lão đại rốt cuộc đi rồi, đau quá, a......."

"Lão đại là một tên biến thái, ta cảm thấy thực lực hắn lại biến mạnh, giống như còn hơn cấp 10."

"Ta cũng thấy vậy, rốt cuộc một người đấu một đám còn không thở gấp."

"Lại không phải lần đầu tiên, các ngươi nhớ thời học sinh kết quả khi chúng ta không phục đi khiêu chiến hắn sao?"

" Cái này  còn bị hiệu trưởng vô sỉ quay lại."

Không khí trầm mặc một hồi, hiển nhiên mọi người đều không muốn nhớ lại.

"Khi đó, lão đại là truyền thuyết của Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh."

"Đúng vậy, liên tục 7 năm đoạt được thủ tịch."

"Cái này đã là gì, còn có......"

"Lão đại hiện nay vẫn là truyền thuyết của Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh, truyền thuyết không có biện pháp vượt qua. Em gái ta nói hiện nay trường học còn có rất nhiều fans của hắn."

"Ngày mai là khai giảng Trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh đi, cảm giác lão đại lại có thêm người hâm mộ."

"Ai, ta nhớ rõ thời điểm ở trường học, fans lão đại rất nhiều em gái gia thế tốt, diện mạo xinh đẹp, thực sự có phúc khí."

"Vậy thì thế nào, đến bây giờ mới thôi, ta còn không nhìn thấy có em gái nào đến gần lão đại, đúng rồi, đàn ông cũng không có, ngoại trừ bị lão đại nắm tay đánh chúng ta."

"......."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy