Chương 23: Ba hợp một (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua nhạc đệm vừa rồi, không khí bên trong phi hành khí trầm xuống, thẳng đến khi phi hành khí đáp xuống ba người cũng không mở miệng nói chuyện.

Sau khi trải qua cảm giác không trọng lực rất nhỏ, Mộc Lâm Đồng nghe thấy âm thanh của Mộc quản gia: "Tam thiếu gia, tứ thiếu gia, ngũ tiểu thư, đã đến trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh, xin xuống phi hành khí."

Mộc Ninh Ngọc quay đầu nói với Mộc Lâm Đồng: "Cách xa chúng ta một chút, ta không muốn bị ngươi liên lụy người khác nhạo báng."

Ba người lục tục đứng lên, Mộc Ninh Ngọc liếc mắt trừng Mộc Lâm Đồng một cái, sau đó thở phì phì đi lên trước, cũng mặc kệ anh trai Mộc Ninh Ảnh. Mộc Ninh Ảnh theo sát phía sau, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó kéo khoảng cách với Mộc Lâm Đồng.

Mộc Lâm Đồng nhìn hai người đi xa, lúc này mới chậm rì rì đi ra ngoài.

Vừa đi ra đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động, chẳng sợ đã nhìn qua tư liệi trường, biết thể tích Trung Uơng tinh nằm trong Top 3 toàn Tinh Minh, lớn hơn Địa Cầu ngàn lần. Mà trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh cũng không chiếm nhiều diện tích, một trường học chiếm một hòn đảo nhỏ, toàn bộ được kết nối với rừng rậm ao hồ, bên trong có thể tự cấp tự túc. Trong rừng rậm tất cả đều là dị thú dị thực, thực lực cũng có mạnh có yếu, là nơi vô cùng thích hợp cho học sinh huấn luyện. Chẳng sợ không ra cổng trường, học sinh cũng có thể tìm thấy nơi rèn luyện thực lực chính mình.

Ở trong mắt Mộc Lâm Đồng, đây không phải là một trường học mà là một thành thị chiếm diện tích vô cùng lớn. Đây quả thật so với đô thị cấp 1 ở Trái Đất còn lớn hơn. May mắn bên trong vườn trường có phi hành khí, bằng không chỉ đi đường, đến trời tối cũng không nhất định đến phòng học.

Hiện tại bọn họ dừng lại chính là một bãi để xe lộ thiên, thế nhưng liếc mắt không thấy điểm cuối. Xung quanh liên tục đáp xuống các loại màu sắc phi hành khí, không ít tân sinh đi ra từ bên trong.

Thời gian này đi xuống cơ bản là con cháu của thế gia ở Trung Ương tinh, một đám người cơ hồ đều quen nhau, đều gật đầu chào hỏi lẫn nhau. Theo càng ngày càng nhiều phi hành khí đáp xuống, sân nguyên bản rộng rãi trở nên chen chúc, khiến cho nơi này nhiều thêm vài phần sinh khí.

Mộc Lâm Đồng nhìn người xung quanh chậm rãi nhiều lên, mặt trời cũng từ từ đi lên. Thật ra Mộc Lâm Đồng không sao cả, nhưng mà Mộc Ninh Ngọc bên cạnh lại không chịu được, mở ra ô che nắng.

"Quản gia, vì sao chúng ta lại dừng ở đây, cách cửa rất xa?" Mộc Ninh Ngọc mở miệng hỏi, cứ như vậy, cô sẽ bị phơi đen.

"Phi hành khí cấm tiến vào trường học, lại chờ một lát, các học trưởng học tỷ sẽ ra đón các ngươi, bọn họ sẽ mang các ngươi đến từng nơi tương ứng báo danh, sau đó sắp xếp nơi dừng chân." Mộc quản gia trả lời, hắn đã tập mãi thành thói quen, cũng không phải lần đầu đưa người đi học, quy củ nơi đây biết rõ ràng.

Động tĩnh bên này tự nhiên bị người xung quanh chú ý, không ít ánh mắt nhìn qua.

Mộc Lâm Đồng lập tức cảm giác rất nhiều ánh mắt đảo qua người, ánh mắt đó hoặc là ý vị không rõ, hoặc tò mò, hoặc ác ý, hoặc cười nhạo, cậu đều tiếp nhận, bình tĩnh làm lơ. Ai bảo mình là phế tài đệ nhất Tinh Minh đâu.

Nhưng mà lúc này có một giọng nam truyền đến từ bên cạnh: "Ta nói ai quen mắt như vậy, hoá ra là phế vật đệ nhất tinh tế Mộc tam thiếu đại danh đỉnh đỉnh, vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại ngươi, không nghĩ tới lại gặp ở trường Quân Đội Đệ Nhất Tinh Minh. Xem ra Mộc gia thật sự bỏ được, cung cấp cho trường học không ít thứ tốt."

Mộc Lâm Đồng vừa thấy, kia không phải đồng học trước đây, đích tử Khương gia Khương Mình Hạo sao?

"Khương thất thiếu, đã lâu không gặp." Mộc Lâm Đồng nhìn đối phương, bình tĩnh trả lời. Cậu không muốn có nhiều dây dưa với hắn, lãng phí thời gian và tinh lực, nếu như đối phương không có thương tổn thực chất tới mình, vậy để yên hắn tự sủa đi.

Khương Minh Hạo có nhiều lời nói bị đối phương không theo lẽ thường làm cho nghẹn lại trong bụng, thứ này trước đây không phải là ngáp không ngừng, sau đó không nói một lời, một lòng tìm chỗ ngủ sao? Xem ra tư liệu trong nhà không sai, lần đó Mộc lão nhân đến Địa Cầu thật là vì tìm thuốc cho Mộc tam thiếu, xem ra còn chữa khỏi chứng thích ngủ cho hắn.

"Thật tốt, xem ra ngươi đã khoẻ rất nhiều, nhưng mà không có chứng thích ngủ ngươi vẫn như cũ là phế vật không có thiên phú dị năng." Khương Minh Hạo cười nhạo nói.

"Đó là chuyện của ta, không nhọc Khương thất thiếu lo lắng." Mộc Lâm Đồng đang nghĩ cách tống đi tên ruồi bọ này, giờ phút này không không muốn có nhiều dây dưa với hắn, xung quanh ngày càng có nhiều người xem diễn.

"Phi hành khí trường học tới." Một giọng nam trầm thấp bên cạnh nói, "Khương thất thiếu cùng Mộc tam thiếu không tính đi sao?"

"Đường Yến Thu, ngươi đừng xen vào việc của người khác." Khương Minh Hạo để lại một câu liền rời đi, "Đừng tưởng Đường gia các ngươi đáp lên Bách gia là có thể cáo mượn oai hùm."

Người đến là Đường Yến Thu, Đường gia nhị thiếu. Đường gia là thế gia nắm giữ kĩ thuật cao cấp cơ giáp. Nếu nói Khương Minh Hạo đối với Mộc tam thiếu là không quen nhìn, thì đối với Đường Yến Thu là căm thù chói lọi. Khương gia nhiều thế hệ không hợp Bách gia, Mộc gia cùng Bách gia giao hảo, nhưng Đường gia và Bách gia là quan hệ thông gia. Cô mẫu Đường Yến Thu hiện tại là Bách gia chủ mẫu, mẹ của Bách Trường Phong thiên phú 3S.

Khương gia bọn họ cũng biết tình hình hiện tại, cực hiểu thời thế, lúc này biết mình không chiếm được tiện nghi, Khương Minh Hạo nhanh chóng bỏ chạy, dù sao quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ xem.

Sau khi nhìn thấy Khương Minh Hạo đi xa, Đường Yến Thu nhếch môi lộ ra hàm răng chỉnh tề: "Thế nào, hai tháng không gặp, Mộc tam thiếu liền quên đồng học là ta?"

".....Đi thôi, đi lên phi hành khí." Lười chơi cùng hắn, Mộc Lâm Đồng nhìn hai anh em song bào thai nơi xa đã lên phi hành khí, chính mình cũng xoay người đi lên phi hành khí gần nhất.

"Này, đợi lát nữa thi, ngươi sẽ không lại thi 0 điểm đi?" Đường Yến Thu tìm nơi cách Mộc Lâm Đồng gần nhất ngồi xuống, đầu dựa lại nhỏ giọng hỏi.

"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết." Mộc Lâm Đồng bảo trì thần bí, đẩy đầu đối phương một phen. Đường Yến Thu này cùng mình thân quen vậy sao?

Đường Yến Thu kêu một tiếng "thiết", nhìn đối phương bắt đầu ngủ, cũng thức thời ngậm miệng lại.

Hai người bởi vì chuyên môn khác nhau, khoa viện bất đồng, nơi đến tự nhiên cùn khác nhau. Giữa đường Đường Yến Thu đã chào hỏi đi xuống, mà Mộc Lâm Đồng đến trạm cuối cùng báo danh ở hệ thực vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy