Chương 28: Dị Năng Trong Truyền Thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ phút này trong đầu Mộc Lâm Đồng cái gì cũng không để ý ngoại trừ âm thanh kia. Âm thanh ầm ĩ xung quanh, đám người chen chúc, giống như điện ảnh không tiếng động cổ xưa.

Thế nhưng đối phương chỉ nói một câu xong liền không mở miệng, trong lòng Mộc Lâm Đồng ngứa ngáy nhịn không được muốn đối phương nói nhiều vài câu. Liên tục hỗn loạn, Mộc Lâm Đồng không biết bị ai đẩy nhiều lần, chân còn bị dẫm vài phát, nhưng giờ phút này cậu giống như không cảm nhận được.

Trương Kỳ rất máu lửa: "Ta chỉ muốn kí tên thôi." Chính mình lại bị đẩy lại dẫm, sắp không chịu nổi.

"Tự ngươi đến là được, kéo ta làm gì, làm ta bây giờ giống như người điên. Hơn nữa ngươi căn bản không có khả năng được kí tên, bọn họ sẽ không xuống cơ giáp, bọn họ là cao tầng quân đội, là quan quân không công khái, các loại thông tin sẽ không cho công chúng biết. Ngươi nhìn tình trạng này, bọn họ xuống cơ giáp động cũng không thể động, bị điên mới xuống cơ giáp." Đường Yến Đông đạp Trương Kỳ một cái, lại tiếp tục mạng nhỏ của mình sẽ mất ở đây.

Mà thực tế cũng giống như lời Đường Yến Đông, Bách Trường Phong không tính lộ mặt ngay từ đầu. Chỉ vì vấn đề địa điểm nhiệm vụ, thuận tiện đến trường cũ lượn một vòng, miễn cho mọi năm lại bị hiệu trưởng oanh tạc.

"Tam thiếu, chúng ta không điên như hắn, đứng ở ngoài xem cho rõ?" Đường Yến Đông nhìn bộ dạng chưa từ bỏ ý định của Trương Kỳ, quay đầu nói với Mộc Lâm Đồng, hắn xem ra, Mộc tam thiếu là một người vô cùng lí trí, khẳng định sẽ không nháo theo Trương Kỳ ngu ngốc kia.

Ai ngờ vừa quay đầu liền ngây ngẩn, đôi mắt Mộc tam thiếu nhìn thẳng, không chớp mắt nhìn cơ giáp bên trên, nói đều không phản ứng, đẩy cậu như một người gỗ, ánh mắt không nhúc nhích, chuyên chú nhìn Lôi Đình, phảng phất muốn nhìn qua Lôi Đình đến người bên trong.

Đường Yến Đông sắp quỳ xuống, vị này còn trúng độc sâu hơn Trương Kỳ, ít nhất Trương Kỳ người ta còn đáp lại. Vị này trực tiếp biến thành đầu gỗ, không đúng, cái này giống với hòn vọng phu trong truyền thuyết? Loại cảm giác này quả thực giống nhau như đúc, không biết sao nghĩ đến vị biểu ca trong truyền thuyết cùng Mộc tam thiếu thành một cặp, không nhịn được rùng mình, thật đáng sợ.

Lúc này trong khoang cơ giáp Bách Trường Phong đang đè ép trái tim chính mình, vừa muốn nói câu thứ hai, quang não trên tay đã sáng lên. Sau khi click mở phát hiện đối diện một mảng đen như mực, một tia sáng bị quang não phản xạ truyền đến, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bên cạnh có mấy bóng người, hô hấp đối phương có chút dồn dập: "Lão đại, chúng ta tìm thấy cứ điểm này. Tôi hiện tại phát vị trí đến quang não ngài. Vừa rồi chúng ta đã giao thủ, phát hiện vũ lực người ở đây cao hơn những người phía trước đã gặp...."

Lời còn chưa dứt bên kia đã truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó hình ảnh lắc lư hai cái liền mất. Lại gọi lại nhưng vẫn hiện đối phương đang ở khu không phục vụ, không có biện pháp kết nối.

Đối phương thuộc về tiểu đội tinh anh truy tung, thực lực cũng thuộc top 10, kết nối đột nhiên bị mất, hoặc là quang não bị hủy hoặc là rơi vào khu vực ngăn cách. Hiện nay Tinh Võng cơ bản bao trùm toàn bộ Tinh Mình, cái sau khả năng rất thấp.

Hiện tại mất liên lạc, nghĩ đến thủ đoạn hung tàn của đối thủ, cần mau chóng chạy đến cứu viện.

"Lôi Đình, phát tín vừa rồi cho Cao Đằng, cho hắn giải thích với hiệu trưởng, ta bên này quay lại phi hành khí."

"Nhận được, đã thông báo thiếu tá Cao Đằng, tư liệu đã gửi xong. Thiếu tá Cao Đằng tỏ vẻ đã nhận được, hắn xử lí xong sẽ lập tức chạy đến."

Mạnh mẽ áp xuống nội tâm dao động: "Vậy chuẩn bị rời đi."

"Nhận được, phi hành khí cấp hai mở ra, đang chuẩn bị, chuẩn bị khởi động. 5, 4, 3, 2, 1, 0 bắt đầu. "

Toàn bộ quá trình nói thì chậm nhưng từ khi nhận được quang não của thuộc hạ đến giờ, chỉ mất ba mươi mấy giây, anh cũng không có thời gian dư thừa giải thích, đằng sau giao cho Cao Đằng giải quyết là tốt.

Chỉ vội vàng nhìn thoáng qua bên dưới, trong trắng lộ ra cơ giáp ánh tím, mọi người há hốc mồm nhìn cơ giáp nháy mắt phóng lên cao.

"Đm, đã xảy ra chuyện gì, nam thần bay đi?"

"A a a a a a, ta bỏ lỡ cái gì, nam thần thế nhưng bay đi, kí tên của ta."

"Đều tại nhóm ngươi, ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của mình, nam thần đương nhiên ăn không tiêu."

"Ha hả, không xem bộ dáng chim của mình sao, không biết xấu hổ mà nói người khác."

......

Bên này Cao Đằng đã liên hệ hiệu trưởng "Hiệu trưởng, lão đại có nhiệm vụ khẩn cấp đi trước, bảo ta nói xin lỗi với ngài. Ta bên này trước giải thích với ngài, ta hiện tại cũng cần chạy đi, thật sự xin lỗi."

Hiệu trưởng nhìn bộ dáng nghiêm túc xuất hắn, chính ông cũng là người từng trải, biết nặng nhẹ "Không sao, các ngươi có thể tới ta đã rất vui, tin rằng không chỉ ta, mọi người đều rất hưng phấn. Có chuyện thì đi đi, bên này ta sẽ xử lí."

Cao Đằng cảm kích nói: "Vô cùng cảm ơn ngài đã hiểu, hẹn gặp lại." Nói xong liền chào quân lễ, cũng mở cơ giáp vội vàng đi. Để lại học sinh mắt to trừng mắt nhỏ.

Hiệu trưởng nhìn đám học sinh bên dưới ngây ra như phỗng, không phúc hậu cười thầm vài tiếng, ho nhẹ một tiếng, nhận microphone, ngay sau đó âm thanh truyền khắp trường "Bách thiếu tướng vì nhiệm vụ khẩn cấp rời đi, đối với việc này hắn cho ta và mọi người lời xin lỗi." Không màng toàn trường kêu rên "Nếu tiết mục đều xem qua, như vậy ta tuyên bố hội chào đón tân sinh khoá 108 chính thức bế mạc, các bạn học sinh trật tự rời đi không xô đẩy."

"Không đâu, thật vất vả mới có thể thấy một lần, chẳng sợ cho ta sờ cơ giáp cũng được QAQ."

"Nam thần của ta, chỉ nghe thanh âm là thoả mãn, nhưng mà ta còn muốn nhiều hơn."

"Quân nhân lấy nhiệm vụ làm đầu, nam thần chuyên nghiệp như vậy, đáng giá chúng ta học tập."

........

Lúc này Đường Yến Đông bị mọi người nháo không chịu nổi, thời điểm muốn cùng Trương Kỳ rời đi, lại phát hiện Mộc tam thiếu vẫn luôn ở bên trái mình không thấy.

Đường Yến Đông chụp vai Trương Kỳ: "Trương Kỳ, ngươi có nhìn thấy Mộc tam thiếu không? Sao nháy mắt liền không thấy hắn, rõ ràng vừa rồi còn ở bên trái của ta."

Trương Kỳ nhìn nhìn bốn phía một vòng, không phát hiện bóng dáng Mộc Lâm Đồng "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai. Kì lạ, sao chạy nhanh như vậy, trước chúng ta về phòng học chờ đi."

Mộc Lâm Đồng được Trương Kỳ và Đường Yến Đông nhớ thương đã sớm lo lắng ra khỏi sân thể dục.

Nhìn cơ giáp Tiểu Bạch đột nhiên bay đi, cậu cả người đều sững sờ, cơ hồ lập lức phản ứng lại, lấy tốc độ cực nhanh ra khỏi sân thể dục, gọi phi hành khí tự do của trường, nhanh chóng vượt đi lên.

Trường quân đội đệ nhất Tinh Mình có hai loại phi hành khí cho học sinh sử dụng, một loại là phi hành khí to đi theo lộ tuyến cố định, giống xe bus trước kia. Loại khác là phi hành khí nhỏ, đi đến nơi học sinh chọn. Loại đầu là miễn phí, loại sau là thu phí.

Lúc này Mộc Lâm Đồng ngồi là loại thứ hai, cậu đi lên mở quang não, trí năng phi hành khí nói: "Hoan nghênh đi phi hành khí tự do số AL1211, học sinh 1000000, xin thiết lập nơi đến."

Mộc Lâm Đồng nhìn bản đồ toàn trường bắn ra, ngoại trừ một ít khu vực màu xám vì vấn đề quyền hạn không thể lựa chọn, còn lại đều sáng lên bất luận địa phương gì. Mộc Lâm Đồng hít sâu một hơi, hồi tưởng phương hướng Lôi Đình rời đi, cơ giáp trên không bỏ qua kiến trúc, không đoán sai là đi đường thẳng.

"Trước bay thẳng hướng 8 giờ." Khẽ cắn môi đánh cuộc một phen. Đáng tiếc phi hành khí không có công cụ truy tung, bằng không sẽ nhanh một chút.

Phi hành khí tự do có thể thay đổi lộ tuyến, dựa theo yêu cầu của Mộc Lâm Đồng bay theo hướng 8 giờ.

Bay thật lâu cũng không thể nhìn thấy đối phương, Mộc Lâm Đồng nhíu mày, chả lẽ sai rồi? Lúc này đột nhiên bay qua một cơ giáp màu đỏ, đó là Hồng Diệu!

"Nhanh, đi theo cơ giáp kia, dùng tốc độ nhanh nhất." Mộc Lâm Đồng quýnh lên, trực tiếp đứng lên. Phi hành khí không có công năng truy tung nhưng có thể nhìn thấy đối phương, chạy theo lộ tuyến của đối phương.

Quả nhiên trời không tuyệt đường người, Mộc Lâm Đồng nhìn chằm chằm cơ giáp màu đỏ phía trước nghĩ.

Cao Đằng một đường bay đi, đột nhiên Hồng Diệu lên tiếng: "Báo cáo, phía sau xuất hiện một phi hành khí tự do AL1211, đang tới gần, bước đầu giám định học sinh trường quân đội đệ nhất Tinh Minh." Cao Đằng quay đầu lại nhìn hình chiếu, tấm tắc hai tiếng, sư đệ hoặc sư muội quật cường đều đuổi tới nơi này. Xem ra là đuổi theo lão đại lại đây, nửa đường bị ném hiện tại đuổi theo mình. Liếc mắt xem phi hành khí không xa, không có biện pháp, liền cùng đi, dù sao phi hành khí vườn trường không ra được khu vực kia.

Cuối cùng Hồng Diệu nhẹ nhàng nhảy, ở bên trên không trung phi hành khí, sau đó thu hồi cơ giáp, hai chân vừa vặn rơi xuống boong tàu phi hành khí. Còn không xoay người, đã bị lão đại đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ.

"Ngươi mang theo đuôi trở lại?" Bách Trường Phong nhìn phi hành khí kia theo sát, loại cảm giác trong lòng biến kịch liệt, áp không được liền theo bản năng ra, cảm giác này so với ở học viện không sai bao nhiêu, anh đi đường đều sắp cùng tay cùng chân.

"Lão đại, ngài thế nào đột nhiên xuất hiện làm ta sợ chết khiếp." Cao Đằng vỗ vỗ ngực, mấy tháng gần đây lão đại quái quái, mặt liệt ngày thường giống như khối băng không hiểu sao thêm chút nhân khí. "Đó hẳn là fans theo ngài lại đây, đằng sau ta không chú ý mới đuổi theo."

Lúc này Cao Đằng phát hiện lão đại căn bản không có nhìn mình, cũng không nghe mình nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm phi hành khí bên dưới. Quay đầu lại nhìn thoáng qua phi hành khí kia, đối phương sắp không theo kịp.

Mộc Lâm Đồng lúc này bị đứng lại một chỗ, trí năng phi hành khí nói: "Cảnh cáo, phạm vi phía trước cấm vượt qua, phi hành khí không có biện pháp đến mục đích, đã đến đường ranh giới, cưỡng chế đáp xuống."

Trong lòng Mộc Lâm Đồng quả thật muốn nổ, sau khi phi hành khí đáp xuống ngay lập tức đi ra. Trước tiên nhìn phi hành khí to lớn trôi nổi trên bầu trời, lại không nghĩ đến xem được một đôi mắt đen láy, con ngươi kia quen thuộc lại xa lạ, bên trong mang theo lực hấp dẫn vô tận dường như muốn đem cậu hút vào.

Hô hấp Mộc Lâm Đồng cứng lại, nóng bỏmg trong mắt hiện ra, bất lực và ủy khuất mấy ngàn năm thiếu chút nữa không nhịn được phát ra. Cậu cầm lòng không đậu tiến lên một bước, phảng phất như có thể gần đối phương thêm một chút, không tự chủ mở miệng "Tiểu Bạch."

Vốn dĩ Tiểu Bạch sẽ không giống như trước, vui vẻ phấn chấn trở lại bên người mình, không nghĩ tới sau khi nghe được cậu nói, con ngươi đen láy kia hiện lên khiếp sợ, không biết phải làm sao, mê mang, ánh tím sâu bên trong đôi mắt đều hiện ra một chút, Mộc Lâm Đồng biết đó là khi cảm xúc Tiểu Bạch cực kì kịch liệt mới có thể hiện ra, ngay sau đó đối phương dường như đã chịu kinh hách, lui về sau một bước.

Cao Đằng bên trên nhìn lần đầu tiên nhìn khí thế lão đại nhà mình khí thế thay đổi, một cỗ uy áp huyết mạch ẩn ẩn lộ ra, hắn nhịn không được lùi về sau một bước, trước mắt đột nhiên hiện lên một mảnh màu ngân bạch. Sau khi thấy rõ là cái gì, cả người đều chấn kinh.

"Lão, lão, lão, lão đại, đuôi của ngài, lộ, lộ, lộ ra rồi."

Trời ơi, rốt cuộc mình đã nhìn thấy cái gì, có thể bị diệt khẩu không.

Bách Trường Phong nghe thấy lời Cao Đằng cả người đều cứng đờ, hiện tại cảm giác vô cùng không tốt, nháy mắt nhìn đến người kia, thân thể chính mình thế nhưng không chịu khống chế, không cần xem anh cũng biết bộ dáng của mình bây giờ.

Đôi mắt đã biến thành dựng đồng đặc trưng của dã thú, răng nanh cũng ngày càng dài, đuôi đằng sau cũng trốn ra, anh bắt đầu không khống chế được muốn biến về hình thú.

Hiện tại nội tâm anh vẫn luôn spam: đến bên người hắn đi, cọ cọ hắn, liếm liếm hắn, lộ ra cái bụng mềm mại nhất của ngươi....

Không, không thể nghĩ tiếp, người này có loại hấp dẫn thần kì với mình, làm anh hiện tại vô pháp tự hỏi, chỉ nghĩ theo bản năng muốn đến bên người cậu.

Lúc này quang não Bách Trường Phong và Cao Đằng bắt đầu chợt hiện lên, đó là tín hiệu khẩn cấp xin giúp đỡ.

Bách Trường Phong thoáng phục hồi tinh thần lại, lại lùi về sau vài bước, thẳng đến khi không nhìn thấy con ngươi thanh triệt của người nọ mới thôi. Lúc này anh rốt cuộc cũng không nhịn được, hai lỗ tai trên đầu bỗng chốc hiện ra.

Cao Đằng đợi mệnh lệnh bên cạnh khiếp sợ, một bên lo lắng vì đồng đội một bên lại vì bộ dáng chưa bao giờ gặp qua của lão đại nhà mình, nội tâm lại hét chói tai:  a, a, a, a, ta thấy được hình dạng này của lão đại, mạng nhỏ của ta khó khăn.

Bách Trường Phong đã vô pháp chú ý cấp dưới dị thường, anh nhắm mắt lại, nhịn xuống nội tâm dày vò kịch liệt, mở miệng: "Thông báo xuống dưới, hiện tại lập tức xuất phát đến toạ độ cầu cứu, mọi người chuẩn bị nghĩ cách cứu viện."

Cao Đằng thu hai gót chân lại: "Nhận được."

Trước khi đi quay đầu lại hỏi một câu "Lão đại, ngài không sao chứ? Có miễn cưỡng không?" Tuy rằng lúc đầu cực độ khiếp sợ làm hắn không thể tự hỏi quá nhiều, nhưng lúc này hắn cũng phản ứng lại, lão đại nhà mình không thích hợp.

"Không có việc gì, mau đi."

Sau khi tống cổ thuộc hạ đi, Bách Trường Phong vô lực ngồi xuống, sống ba mươi mấy năm, chưa từng có loại cảm giác này, vẫn luôn không có gì có thể làm cảm xúc anh dao động quá mức. Loại cảm giác này thật đáng sợ, có loại ảo giác muốn đem cả người mình đưa đến cho đối phương chà đạp, giờ phút này anh thật có điểm lúng túng.

Anh lôi kéo đầu, hai lỗ tai trên đầu vô thức run rẩy, lí trí và nội tâm cực kì khát vọng giằng co.

Anh cảm thấy, anh, trong cuộc đời Bách Trường Phong, rốt cuộc đã xuất hiện một đối thủ khó giải quyết mà lại có thể sợ.

Cảm giác phi hành khí dần dần di động, nhịn xuống xúc động muốn hạ xuống, rốt cuộc cách mặt đất ngày càng xa, chờ đến cỗ cảm xúc mạc danh kia biến mất, cảm giác mất mát từ linh hồn thiếu chút nữa bao phủ cả người anh.

Mộc Lâm Đồng ngơ ngẩn nhìn phi hành khí đi xa, cậu nhìn được trong mắt Tiểu Bạch nhìn cậu lộ ra xa lạ, tựa như không quen biết.

Mộc Lâm Đồng cười tự giễu, nhưng còn không phải là không quen biết sao, anh đều chuyển thế, cũng chính là không có kí ức kiếp trước.

Chính mình nhất thời kích động không nghĩ tới điểm này, vẫn luôn được anh sủng, cơ hồ không cự tuyệt yêu cầu của cậu, lúc này chênh lệch khó tránh khỏi có chút lớn.

Nhưng hiện tại cậu không vội, ít nhất đã biết thân phận Tiểu Bạch, về sau sẽ có phương pháp tiếp cận anh, không giống trước kia không có đầu mối tìm lung tung.

Nhưng mà nghĩ đến hành vi dường như chạy trốn của Tiểu Bạch, trong mắt Mộc Lâm Đồng trầm xuống, đôi mắt hơi mị lên, cuộc sống này còn dài.

Mấy ngàn năm đều đã tìm, hiện tại cậu cường điệu, cậu thật...không gấp.

Một bên khác, Cao Đằng một bên thảo luận kế hoạch tác chiến, một bên không  nhịn được nhìn gương mặt lạnh tanh của lão đại, cảm giác có giá rét trời đông giữa tháng 6. Vừa rồi lão đại rốt cuộc đã trải qua cái gì, hắn trước đây không cảm giác được lão đại nhà mình đáng sợ như vậy, có cảm giác có áp lực gì phải bùng nổ, cố tình trên mặt anh vô biểu tình, tất cả mọi người đều tự giác rời xa bên người anh.

Kế tiếp đến cứ điểm đối phương, lão đại đầu tàu gương mẫu, lúc này mọi người ở phía sau thu thập tàn cục.

Chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, toàn bộ chiến dịch đã kết thúc, đội viên bị thương phía trước đã đưa về trị liệu.

Sau khi thắng lợi, nhưng mọi người cũng không cảm thấy vui vẻ gì, lúc này tìm thấy càng nhiều thể thực nghiệm, bọn họ thậm chí phát rồ lợi dụng trẻ con còn trong cơ thể mẹ làm thực nghiệm, trước mắt cũng không giải mã được mục đích của thực nghiệm.

Mà khí áp của lão đại sau khi trải qua chiến đấu càng thấp, đoàn người phía sau thanh âm cũng không dám phát ra.

Trải qua một loạt huấn luyện thể năng cực hạn, tâm tình miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, Bách Trường Phong đá đá Cao Đằng đang nằm trên mặt đất như một khối bùn "Tư liệu kia, hiện tại cho ta."

Trong lòng Cao Đằng kêu rên, vừa mới cho ngài làm bộ không nhìn thấy. Nằm trên mặt đất mệt thành chó Cao Đằng click mở quang não chuyển một phần văn kiện qua.

"Thật trùng hợp, đó là Mộc tam thiếu cùng ngài hai cực phân hoá, từ nhỏ phế tài không nói còn cực kì thích ngủ. Trước đó không lâu Mộc lão gia tử đến Địa Cầu hái thuốc vì hắn, xem ra chứng thích ngủ đã được khống chế. Nhưng phía trước kì thi ở trường được điểm tối đa, hiện tại thủ tịch năm nhất là hắn. Cho tới bây giờ, Mộc tam thiếu cũng không hiện ra bất kì phương tiện dị năng nào."

Bách Trường Phong mở tư liệu, nhìn ảnh chụp đối phương nhập học cùng tướng mạo ngày đó y như đúc, dưới tình huống chính anh cũng chưa phát hiện ánh mắt trở nên cực kì nhu hoà.

Nhìn tư liệu đối phương từ nhỏ đến lớn trải qua, tâm tình không ngừng biến hoá.

Vì thế Cao Đằng nằm trên mặt đất có cơ hội cảm nhận được tâm tình một năm bốn mùa của lão đại.

"Lão đại, ngày đó biến hoá của ngài liên quan đến Mộc tam thiếu? Mộc tam thiếu kia căn bản không có dị năng không thiên phú, sao có thể."

"Cái này sau ta sẽ cho ngươi an bài đi thử, đến lúc đó ngươi chỉ xem phản ứng của họ." Sợ là sợ những người này thiên phú kém chính mình, đối phương phỏng chừng chướng mắt. Đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm mình như vậy?

Tắt tư liệu, mi rũ xuỗng nhớ tới cảm thụ ngày đó, thân thể hiện tại còn có thể ẩn ẩn hưng phấn lên. Không có dị năng? Sao có thể?

Có thể ảnh hưởng đến chính mình, sợ là thiên phú không phân cao thấp mới có thể, hơn nữa trong lòng anh cũng có suy đoán đáng sợ, dị năng cậu sợ là có tác dụng đối với thú nhân có thiên phú cao.

Dị năng mấy ngàn năm không có xuất hiện trong truyền thuyết.

Thuần thú sư.

Lúc này Mộc - thuần thú sư- Lâm Đồng nằm trên giường trằn trọc, nghĩ đến ánh mắt Tiểu Bạch ngày đó, lăn qua lộn lại không ngủ được. Quân đoàn số 8 phải không, Tiểu Bạch chờ ta.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy