Chương 30: Trước kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt đã qua ba ngày, trường quân đội đệ nhất Tinh Minh bắt đầu quân huấn mỗi năm một lần. Đối với trường mà nói đây là bắt đầu rèn luyện tân sinh.

Bách thiếu tướng đến hội chào đón tân sinh mấy ngày trước làm cho cả trường học đến bây giờ vẫn còn hưng phấn cực độ. Bách thiếu tướng chính là truyền thuyết của  trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, là tồn tại siêu việt không ai có thể vượt qua.

Diễn đàn trường học mấy ngày nay đã sắp nổ, tất cả đều cùng loại "Khiếp sợ, Bách thiếu tướng nhiều năm trôi qua thế nhưng trở về trường!"

"Tôi thế nhưng nhìn thấy Lôi Đình trong truyền thuyết, tiếc nuối chính là không nhìn thấy gương mặt của Bách thiếu tướng."

"Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Tinh Minh và cơ giáp tốt nhất cùng ta nói chuyện xưa."

"Bách thiếu tướng, Bách nam thần, cầu gả."

"Bách thiếu tướng là của tôi, lầu trên soi gương xem bộ dạng ngu ngốc của chính mình!"

. . . . . . . . 

Mộc Lâm Đồng mở diễn đàn trường học, xem hoa cả mắt, càng xem càng quá, các loại thổ lộ cầu gả, quả thực chính là không biết liêm sỉ, bất kham đập vào mắt!

"Bang" Mộc Lâm Đồng tắt diễn đàn trường, cười lạnh một tiếng, ha hả →_→

Trương Kỳ ngồi cạnh cảm thấy lạnh gáy, quay đầu nhìn Mộc Lâm Đồng toát ra khí lạnh, như thế nào cảm thấy hôm nay Mộc tam thiếu đặc biệt đáng sợ, rõ ràng thoạt nhìn vẫn không có bất kì dị năng gì, thân thể gà còi, thật đáng sợ.

Mông xê dịch sang bên cạnh, Trương Kỳ do dự, nhẹ giọng hỏi: "Tam thiếu, ngươi không sao chứ?"

Mộc Lâm Đồng quay qua, lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại: "Không có việc gì, ta hiện tại rất tốt, quả thực không thể tốt hơn."

Trương Kỳ nhịn xuống khát vọng muốn dịch sang bên cạnh, cũng không hỏi tiếp, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cái kia, cái kia, đúng rồi, không nghĩ có thể nhìn thấy Bách nam thần, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng nhìn thấy Lôi Đình trong truyền thuyết đã rất thỏa mãn, đó chính là tác phẩm đỉnh cao của Đường gia gia chủ, trước mắt là cơ giáp duy nhất song S, xứng đáng thiên phú dị năng 3S của Bách thiếu tướng, quả thực đẹp trai không  chịu được!"

Vạn Đình ngồi ở hàng sau, lỗ tai dựng thẳng lên giật giật, nguyên bản đang ghé vào bàn cũng chậm rãi ngồi thẳng, hưng phấn tiếp lời: "Đúng vậy, Bách thiếu tướng chính là nam thần của tôi, hắn và Lôi Đình ngày đó thật quá đẹp trai."

Trương Kỳ liên tục gật đầu, tới đề tài tương đồng về thần tượng, hai người cũng không ghét bỏ lẫn nhau, cao hứng bắt đầu đem sự tích nam thần quang vinh trân quý của mình tuôn ra.

Bởi vì thông tin đều là tìm hiểu được ở trường nên nhiệm vụ linh tinh cơ mật quân sự tự nhiên không tìm hiểu đến. Bọn họ tìm hiểu đến đều là học sinh trường tương truyền qua mỗi năm, sớm đã thoát ra khỏi sự thật.

"Nghe nói thời điểm Bách nam thần còn đang đi học ở trường, nam nữ theo đuổi nam thần đều có thể vây quanh Trung ương tinh năm vòng, mỗi lần nam thần đi học phòng học đều không có chỗ ngồi, đi muộn liền không còn chỗ." Trương Kỳ đắc ý dào dạt lấy ra tư liệu trên tay, lúc này cũng quên Mộc Lâm Đồng tồn tại bên cạnh, không chút cố kị khoe ra tư liệu mình thu thập được.

"Ha ha, ta đã sớm có, ta còn biết thư tình nam thần mỗi ngày nhận được đều phải chất đầy bàn. Chocolate nhận được trong lễ tình nhân giống như ngọn núi, nghe nói hệ cơ giáp và hệ chỉ huy cùng lớp ăn đến nôn ra. Sau đó cũng không dám nhận chocolate giúp nam thần, ha ha ha......." Đầu tiên Vạn Đình xem thường tư liệu tình báo lạc hậu của Trương Kỳ, sau đó chậm rì rì nói: "Ai, thật hâm mộ các học trưởng học tỷ đồng khóa với nam thần, nếu là ta ta nhất định đưa chocolate tốt nhất, chẳng sợ nam thần không ăn đến cũng không sao, tâm ý của ta biết đến là được." Nói xong rốt cuộc hoàn toàn hoa si.

Những học trưởng đó thật sự ăn đến phun ra?" Trương Kỳ tưởng tượng tình cảnh khi ấy, nhịn không được cười phá lên.

"Đương nhiên còn giả sao, cầm đầu vẫn là phó quan của Bách thiếu tướng, thượng giáo Cao Đằng, lúc ấy phun rối tinh rối mù, thật sự rất thảm." Vạn Đình gật đầu nói, có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Vì sao thượng giáo Cao Đằng bọn họ phải ăn nhiều như vậy, Chocolate quá ngọt, ta căn bản không ăn được mấy cái. Bọn họ có thể ăn đến nôn, thật là đáng sợ, khó trách có thể đi theo bên Bách thiếu tướng, đều không phải người thường." Trương Kỳ nghe đến đó vẻ mặt đều là kính ngưỡng, thật là quá lợi hại.

Cao Đằng bên này đột nhiên hắt xì, thức ăn quân đoàn số 8 không tồi, Cao Đằng đang lựa chọn điểm tâm ngọt sau khi ăn xong.

Mĩ nữ thợ làm bánh nhìn bộ dáng hắn chưa quyết định, cười hỏi: "Thượng giáo Cao Đằng, ngài thoạt nhìn rất khó xử, có muốn ta đề cử một chút."

Cao Đằng vừa nghe, cũng tốt, miễn mình phải lựa chọn phiền toái "Vậy phiền cô."

Mĩ nữ thợ làm bánh từ đằng sau mang ra một bánh kem nhỏ màu đen, đặt trên bàn "Thượng giáo Cao, ngài xem bánh kem chocolate này thế nào, đây là nghiên cứu mới của ta, gần nhất rất được hoan nghênh."

Cao Đằng vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, trong cổ họng quay cuồng, tựa hồ có cái gì đáng sợ, xoay người liền đi: "Xin lỗi, ta đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp cần xử lí, hôm nay không ăn."

Mĩ nữ thợ làm bánh nhìn bộ dáng tựa hồ đang chạy trối chết của đối phương, cả người có chút mông lung, xem ra Cao thượng giáo thật sự sốt ruột, bước chân đều có điểm lảo đảo, xem ra lần sau giữ lại cho hắn nếm thử đồ mới.

Cao Đằng nhìn đến chocolate đều buồn nôn, lão đại năm đó chỉ vào một đống lớn chocolate sặc sỡ trong phòng học, dùng thanh âm ác ma nói với bọn họ: "Nếu các ngươi thích nhận chocolate như vậy, vậy ăn toàn bộ đi."

Sau đó những người cũ đi theo lão đại nghe thấy chocolate đều biến sắc.

Năm đó lão đại vẫn luôn ra ngoài làm nhiệm vụ, rất ít ở lại trường, khó được lễ tình nhân không có nhiệm vụ, còn mỗi ngày huấn luyện. Các mỹ nhân bên ngoài mỗi ngày chầu trực trước cửa, cũng không thấy người vì thế liền tìm bọn họ chuyển giao. Từ chối nhiều lần, một tên cũng không thể ngăn được mị lực mĩ nhân, hỗ trợ nhận lấy. Cái này tựa như chọc phải tổ ong vò vẽ, ong bướm đều nảy lên, các loại thủ đoạn xuất hiện. Rốt cuộc khi đó còn  trẻ, nơi nào đã bị nhiều mĩ nhân như vậy lấy lòng qua, kết quả nhận một cái là  nhận, nhận hai cái cũng là nhận, chờ đến khi lão đại trở về, trong phòng học đã chất chồng chocolate như !

Còn tên hùng Xuyên kia, đặc biệt thành thật chỉ vào núi chocolate , đây là mọi người thu cho lão đại.

Hiện tại nhớ lại đều hận không thể cho tên kia một móng vuốt, cái tên ngu ngốc! Sau đó chính là nỗi sợ của bọn họ, đến bây giờ nghĩ đến mùi vị kia vẫn còn buồn nôn.

Về sau thư tình cho lão đại, quà nhỏ, chocolate, mọi người đều kính nhi viễn chi, không từ chối được liền lén xử lí, không dám để những thứ kia xuất hiện trước mặt lão đại. Nói ra đều là nước mắt.

Quang não chợt lóe, Cao Đằng vừa click mở, thì ra đồng đội phái tới trường quân đội đệ nhất Tinh Minh đã đến rồi, thông báo lại đây. Mấy người hứng thú bừng bừng đối với việc quay lại trường cũ làm huấn luyện viên ngoại trừ Hùng Xuyên trước khi đi vẻ mặt hung dữ nhìn hắn chằm chằm. Cuối cùng hắn cũng làm một thủ thế không so đo, lên phi hành khí đến trường. Đồng thời trên quang não Cao Đằng cũng nhận được tin nhắn "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Cao Đằng, mày chờ đấy cho tao."

Nghĩ đến Hùng Xuyên liền nhớ đến sự kiện chocolate, có chút ngứa răng, đích xác là mười năm chưa muộn, hừ hừ hừ.

Bên này Vạn Đình và Trương Kỳ càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn bỏ qua Mộc tam thiếu mặt không biểu tình bên cạnh. Cho đến khi Đường Yến Đông trở về, chịu không nổi bộ dáng bà tám của hai người mới đánh gãy. Mấy tin tức này đều là mọi người nghe nhầm đồn bậy, không có thật, nói ra quả thực không chịu được.

Mấy người hừ một tiếng, đề tài này cuối cùng cũng dừng lại.

Tiếp theo giáo sư đã vào "Ngày mai mọi người liền bắt đầu một tháng quân huấn, dựa theo kinh nghiệm năm trước, hệ thực vật chúng ta hẳn là rất nhẹ nhàng, mọi người không cần quá khẩn trương, sẽ không huấn luyện quá thể lực của các ngươi. Tuy rằng như thế nhưng ta hy vọng các ngươi có thể  nhân cơ hội này rèn luyện thể năng, việc này đối với tương lai các ngươi đi con đường nào đều có chỗ tốt."

Mọi người không cao hứng đáp lại vài tiếng, quân huấn lần này, trong nhà đã nhắc nhở từ sớm, hơn nữa theo lệ thường năm trước, hệ khác các huấn luyện viên đều cướp, mà huấn luyện viên hệ bọn họ là trường học cưỡng chế sắp xếp. Không ai muốn tiếp nhận nhóm người bọn họ, trừ phi thật ưu tú, nếu không trong quân đội không thiếu nhân tài thực vật, còn không bằng tuyển hệ dược. Hơn nữa nhóm này thể năng không tốt, vạn nhất không cẩn thận thao luyện quá độ, bị thương cái gì cũng có phiền toái không ngừng, rốt cuộc là con cháu thế gia.

Đạo sư nhìn bộ dạng mọi người không hứng thú, nghĩ đến quân huấn hệ thực vật dĩ vãng, những huấn luyện viên đó đều là đi bước một, đi theo giáo trình, vô cùng cứng nhắc, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Phần lớn còn không tình nguyện, nghĩ đến đây ông cũng tức, một ngày nào đó, học sinh hệ thực vật bọn họ cũng có người muốn cướp!

Cướp hệ khác thì thế nào, không phải quân đoàn số 8 rất nhiều năm không cướp người từ tay các ngươi sao?

Sáng sớm hôm sau, mấy người mặc tốt chế phục, ở sân thể dục của hệ chờ huấn luyện viên.

Trương Kỳ buồn ngủ ngáp một cái "Huấn luyện viên của chúng ta là quân đoàn nào?"

Đường Yến Đông cười nhạo "Nghĩ nhiều, ngoại trừ nhân viên hậu cần trường học sắp xếp, không có quân đoàn nào nguyện ý lãng phí tài nguyên ở đây. Nói không chừng giáo viên thể dục cũng có thể huấn luyện chúng ta."

Bỗng nhiên xung quanh truyền đến một trận xôn xao, đó là huấn luyện viên hệ dược cách vách đến.

Mấy người nhìn huy hiệu, xem ra hệ dược vận may không tồi, thế nhưng là quân đoàn số 9 nổi bật gần đây.

Nơi xa cũng truyền đến động tĩnh tương tự, đó là huấn luyện viên hệ cơ giáp đến, có nhiều kinh nghiệm có danh vọng ở quân đoàn số 5. Quân đoàn số 5 thành danh tương đối sớm, người cũ bên trong nhiều, hiện tại cũng cần người trẻ đến thay thế, tiền đồ sáng lạn.

. . . . . . . . 

Nhìn huấn luyện viên của người khác tới, mấy người cũng có chút nôn nóng, tuy rằng miệng nói không chờ mong, nhưng trong lòng vẫn rất hồi hộp.







Chuyện là bắt đầu từ tháng sau mình sẽ rất bận nên tháng này mình sẽ cố gắng đẩy chương hết sức có thể. 










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy