Chương 40: Kết Thúc Quân Huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nghỉ hôm sau, sáng sớm Mộc Lâm Đồng đã dậy. Sau khi Mộc Lâm Đồng ăn sáng liền vội vàng đến nơi hẹn. Vừa tới đã là 7:46, nhưng lại không có một ai tới, xem ra vẫn là tới sớm.

Mộc quản gia nhìn xung quanh, không phát hiện người đang đợi "Tam thiếu gia, bạn học ngài còn chưa tới, có muốn tìm một chỗ ngồi không?"

"Còn phải chờ một lát, qua bên kia." Mộc Lâm Đồng trả lời, bắt đầu đánh giá xung quanh.

Bên cạnh nơi này có một bình hoa, phụ cận còn có một cái đình hóng gió. Mộc Lâm Đồng đến đình hóng gió ngồi xuống, hơi cúi đầu rũ mắt.

Vừa mới đến cậu đã cảm nhận được xung quanh có tầm mắt che giấu quét về phía cậu, đối phương còn đang nhìn cậu. Vô cùng trắng trợn táo bạo, nhưng mà xem ra công lực đối phương cực cao, ngay cả Mộc quản gia vẫn luôn nhạy bén cũng không phát hiện.

Người này rốt cuộc là ai, vì sao theo dõi cậu? Nghĩ đến cậu từ trước đến nay cũng không có quá mức đắc tội ai, chỉ giáo huấn qua duy nhất Mộc Ninh Ảnh cũng sẽ không làm ra những việc này.

"Bạn học Mộc, ngươi tới thật sớm." Lúc này mấy người Hoa Tịch cũng đến.

Mấy người hôm nay không mặc quân trang, quần áo bình thường mặc trên mấy người họ khiến bọn họ ít đi vài phần nghiêm nghị, nhiều thêm vài phần hiền hòa.

Ánh mắt Mộc Lâm Đồng dừng trên hai người khác, một người thân hình cao lớn da màu đồng cổ, một người khác có bề ngoài không phân cao thấp với Hoa Tịch. Xem ra nhan sắc người quân đoàn số 8 đều không kém, có thể nói là thanh niên tài tuấn.

Hoa Tịch thấy cậu tò mò liền giới thiệu "Vị này là Hùng Xuyên, ngươi hẳn là biết, chính là vị huấn luyện Trương Kỳ mỗi ngày. Vị này là Hồ An, là một huấn luyện viên khác."

"Xin chào Hùng huấn luyện viên, Hồ huấn luyện viên." Mộc Lâm Đồng chào hỏi.

"Bạn học Mộc, hôm nay đi chơi, không cần gọi huấn luyện viên, gọi tên là được." Hùng Xuyên hàm hậu trả lời, một chút cũng không giống trong lời của Trương Kỳ cừu hận hệ mèo, tàn bạo bất nhân, huấn luyện viên làm hắn muốn chết.

Lúc nhiều người, Mộc Lâm Đồng cảm nhận được tầm mắt kia dần dần biến mất, liền suy tư.

"Tam thiếu, tới sớm vậy, các giáo quan cũng sớm." Đường Yến Đông theo sau cũng đã tới, phát hiện xung quanh ngoại trừ bọn họ còn thiếu mấy người "Không nghĩ tới ta còn đến trước, bọn họ còn chưa đến sao? Đã sắp đến giờ, người đến muộn, đến lát nữa phải phạt nặng."

"Đường Yến Đông, ngươi nói muốn phạt ai, ta không phải đến rồi sao? Quân huấn lâu như vậy, ta là người đến trễ sao?" Trương Kỳ cũng đã tới, tai còn rất thính, bĩu môi với Đường Yến Đôgn xong liền quay người nói "Chào các huấn luyện viên."

"Cuối cùng không có đến trễ bằng không ta cảm thấy một tháng này huấn luyện không công." Hùng Xuyên nhìn Trương Kỳ khoan thai đến muộn, mở miệng trêu chọc.

Trương Kỳ nghe vậy đầu co rụt lại "Cơ bản nhất là đúng giờ, ta còn có thể làm được. Ta coi như cũng là binh của ngươi, tuy rằng chỉ có một tháng nhưng ngài phải tin tưởng ta, tin ngài dạy học."

"Ha ha, cái ngôn luận này..."

Có thể là chịu ảnh hưởng một tháng quân huấn, năm phút cuối cùng mọi người đều đến đông đủ.

Vạn Đình hứng thú bừng bừng, Lưu Quân có chút câu nệ, chỉ có U Thủy cúi đầu, thần sắc khó phân biệt.

"Xem ra mọi người đều đến đông đủ, hội đấu giá vào buổi chiều, trước chúng ta đi chơi một đợt thế nào? Ở đây ta biết nhiều nơi chơi vui, ta đều mang các ngươi đi chơi một lần."

"Được, Trương Kỳ ngươi đi trước dẫn đường."

Đoàn người đi về phía trước, Mộc Lâm Đồng quay đầu lại nhìn như là không chút để ý phương hướng nào đó nhìn qua, quả nhiên chủ nhân ánh mắt đã không còn ở đó.

"Tam thiếu, sao ngươi chậm như vậy, làm gì ở phía sau sao?" Trương Kỳ phía trước phát hiện cậu tụt lại, rống lên.

"Tới, không cần gấp như vậy, nhưng nơi chơi vui đó còn có thể chạy mất sao." Sau khi đuổi kịp Mộc Lâm Đồng nói.

Khống chế tốc độ, Mộc Lâm Đồng chậm rãi đi song song cùng Hùng Xuyên, mở miệng hỏi "Hùng huấn luyện viên, ta là fans Bách thiếu tướng, ta có thể hỏi ngươi một ít chuyện của Bách thiếu tướng sao?"

Hùng Xuyên hàm hậu cười, cũng không cự tuyệt "Tam thiếu muốn hỏi cái gì? Ta nói trước, cơ mật ta không thể nói."

Mấy người phía trước chạy có chút xa, không nghe được, mấy người Hoa Tịch phụ cận trao đổi ánh mắt, dựng lỗ tai lên nghe.

U Thủy ở bên cạnh tâm sự nặng nề nhìn nhóm người, nhưng mà giờ phút này không dám hành động thiếu suy nghĩ, đáng chết, quân đoàn số 8 sao luôn làm hỏng chuyện tốt của họ? Hai năm gần đây chuyên môn nhìn chằm chằm bọn họ không nói, hiện tại còn trời xui đất khiến quay xung quanh mục tiêu nhiệm vụ của mình, muốn làm Mộc Lâm Đồng lạc đoàn cũng không được, xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước, hiện tại quả thực không làm gì được.

Hơn nữa Mộc tam thiếu này cư nhiên thấy hứng thú với quân đoàn số 8, vạn nhất ngày nào đó đến quân đoàn số 8, bọn họ càng khó bắt lấy.

"Tiểu.....Bách thiếu tướng ngày thường thích làm gì?" Kì thật Mộc Lâm Đồng càng muốn hỏi ngày thường Tiểu Bạch biến thành hình thú ai vuốt lông cho hắn?

"Chuyện này sao, chính là vẫn luôn làm việc, rảnh liền đi phòng huấn luyện, đói bụng liền ăn cơm. Ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ, kì thật lão đại vẫn luôn sinh hoạt một đường ba điểm văn phòng - phòng huấn luyện - nhà ăn, so với chúng ta cò n đơn điệu hơn." Hùng Xuyên châm chước nội dung muốn nói, trả lời.

"Ta nói, hình thú Bách thiếu tướng là bạch hổ đúng không, chẳng lẽ lúc biến về hình thú không có người hỗ trợ vuốt lông  gì đó sao?" Trong mắt Mộc Lâm Đồng hiện lên một đạo hàn quang hỏi.

Mấy người nghe được lập tức khiếp sợ, nhớ tới hình thú của lão đại, tưởng tượng trường hợp chính mình lại gần hỗ trợ vuốt lông, chân tức khắc liền nhũn, ai sẽ luẩn quẩn trong lòng như vậy, còn không tới gần đã bị móng vuốt vồ lên, lạnh.

Không hổ là nhân vật lão đại yêu cần chú ý trọng điểm, sự gan dạ sáng suốt này, bọn họ có một chữ phục.

Hùng Xuyên có chút rối rắm, hắn muốn nói mình không dám giúp lão đại vuốt lông, không chỉ là hắn mà toàn bộ quân đoàn số 8 không có ai giám giúp lão đại. Tuy lúc bọn họ biến thành hình thú cũng có hỗ trợ liếm lông lẫn nhau, nhưng đối tượng liếm lông kia không bao gồm lão đại.

Nói thẳng như vậy có chút quá mất mặt, suy nghĩ một hồi mới trả lời "Lão đại rất ít khi biến về hình thú trừ lúc cần thiết, bình thường những người khác đều không nhìn thấy."

Như vậy cũng không nói dối, lão đại đích thực rất ít khi biến về hình thú, vài lần tiếp xúc còn không có tới gần đã bị đánh bay. Nghe nói tháng trước, đám người kia còn tìm lão đại khiêu chiến, kết quả chính là hắn cảm thấy đám người kia não rút, đưa tới cửa đánh.

Vuốt lông, loại quái vật như lão đại, người xem người sợ, ai còn dám hỗ trợ vuốt lông? Hơn nữa thoạt nhìn lão đại thật sự cao lãnh, sao có thể thích được vuốt lông, quả thực không thể tin được bộ dạng lão đại bị vuốt lông, lạnh ~

Xem ra bên cạnh Tiểu Bạch không có người chuyên môn giúp anh vuốt lông, cứ vậy liền vừa lòng, Mộc Lâm Đồng gợi lên khóe miệng nói "Hình thú bạch hổ nhất định rất đáng yêu, sờ lên cảm xúc nhất định rất tốt, nghĩ liền muốn sờ."

"......" Mấy người giật mình nhìn ngón tay cậu động động, một bộ dáng rất muốn thử. Như thế nào cảm thấy Mộc tam thiếu có chút đáng sợ?! Lão đại bọn họ cũng dám YY xuống tay, thật là một cao nhân.

Hùng Xuyên nhìn Mộc Lâm Đồng chìm đắm trong ảo tưởng, đột nhiên nhớ tới: Hôm nay lão đại hình như cũng đến. Cái dạng này, vạn nhất đụng phải, nếu là Mộc tam thiếu nhào lên sờ, có thể bị móng vuốt lão đại đánh bay không? Nhưng mà lão đại không khẳng định sẽ biến thành hình thú, còn có Lôi Đình, căn bản không cần biến thành hình thú. Hắn đây là tiết tấu bị Mộc tam thiếu mang theo, làm sao lại nghĩ Mộc tam thiếu giúp lão đại sờ lông?

Rõ ràng là những người khác cũng nghĩ như thế, sợ hãi, tập thể run run, tựa hồ muốn đồ vật bám vào người ném xuống.

Người đàn ông cải trang giả dạng cao lớn tuấn mĩ bên này đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, rốt cuộc không có hắt xì ra.

"Lão đại?" Cao Đằng đi đằng sau đột nhiên thấy lão đại dừng lại, không khỏi hỏi.

"Không có gì, đi thôi." Người đàn ông vừa đi đường vừa hỏi "Bốn người kia cũng đến rồi sao?"

"Đã sớm đến, sáng nay 8h đã hội họp cùng bọn Mộc tam thiếu." Cao Đằng trả lời nói "Chúng ta phân mấy tiểu đội đến hội đấu giá, trước mắt mọi người chỉ có phương vị đại khái, còn không biết bọn họ vị trí ở đâu. Lát nữa chúng ta còn phải thừa dịp ít người đi vào rồi nói. A, lão đại ,ngài từ từ thôi."

Buổi chiều mấy người đi vào hội đấu giá. Lúc này đã bắt đầu lục tục người đi vào, trước ba cửa vào có người hầu mặc thống nhất trang phục màu xanh. Mấy người đi đến cửa vào gần nhất, người hầu mỉm cười lễ phép hỏi "Xin chào các ngài, xin đưa thư mời ra."

Đường Yến Đông tiến lên ba bước, lấy thư mời từ khóa không gian đưa qua.

Người hầu nhìn thấy thư mời màu tím, thần sắc càng cung kính, sau khi tiếp nhận thư mời mỉm cười hỏi "Xin hỏi ở hiện trường hay phòng?"

"Phòng."

"Được, xin đi theo ta." Người hầu nhận được trả lời liền xoay người dẫn đường. Trước khi người hầu kia rời đi, đằng sau lập tức đã có người hầu khác bổ sung bắt đầu tiếp đãi vị khách tiếp theo.

Mộc Lâm Đồng đi theo phía sau nhìn kiến trúc, phối trí bên trong, có vài phần cảm giác quen thuộc. Cơ hồ nháy mắt như trở lại thế kỉ 21.

Người hầu vừa đi vừa giới thiệu "Các ngài phỏng chừng là lần đầu tiên đến, nơi này chúng ta tham khảo kiến trúc cổ đại, ngày thường bên ngoài cũng ít thấy."

"Đây là phòng lầu hai, hoàn cảnh tốt, bên trong có hỉnh ảnh 3D có thể nhìn rõ hiện trường đấu giá." Người hầu cầm danh sách trên bàn đưa tới "Đây là danh sách vật phẩm lát nữa đấu giá, các ngài tùy ý nhìn xem đồ vật cần." Đem danh sách trên tay mở ra, ba cái đầu lại gần xem.

"Oa, còn có hình nổi, là cái gì?"

"Đây là đồ cổ? Còn khá đẹp, đầu mèo hồng nhạt này thật là đẹp mắt."

"Con gái các ngươi thích cái này, ta cảm thấy rất giống nhau. Cái này thời cổ đại gọi là súng lục hả, đợi lát nữa mua về nghiên cứu."

. . . . . . 

Thấy bộ dáng cao hứng phấn chấn của mấy người, Mộc Lâm Đồng cũng không đi xem náo nhiệt, tuy rằng cậu cũng tò mò danh sách vật phẩm đấu giá, chờ bọn họ xem xong rồi xem cũng không muộn.

Ngồi một hồi, Mộc Lâm Đồng đứng lên "Ta đi WC."

U Thủy ngồi một bên cũng đứng lên "Ta cũng cùng đi."

"Đi sớm về sớm."

Dưới ánh mắt hài hước của mấy người, Mộc Lâm Đồng mang theo U Thủy đi ra ngoài.

"Tam thiếu, ta có lời nói với ngươi." U Thủy tới gần vài bước nói.

"Nói cái gì, ngươi đừng ngại nói thẳng." Mộc Lâm Đồng nhíu nhíu mày, ánh mắt buổi sáng cậu cảm nhận được rốt cuộc là ai?

Trừ cái này ra, giống như còn có một đạo ánh mắt rực lửa. Bước chân dừng lại, đi càng thêm chậm, bắt đầu truy tìm ánh mắt phát ra, cho nên U Thủy đằng sau nói chuyện đều không nghe vào.

"Nơi này quá nhiều người, ta ngại, bằng không chúng ta đi tìm nơi ít người nói." U Thủy ấp úng nói, nhưng lại không có đáp án, ngẩng đầu vừa thấy Mộc Lâm Đồng thả chậm bước chân, nhưng phương hướng phía trước không thay đổi, mục đích cuối cùng tự nhiên cũng là WC.

U Thủy tức giận, thiếu chút nữa tắt thở, người này căn bản là không nghe hắn nói chuyện! Nhịn một chút, chờ bọn họ thành công, hắn nhất định cho Mộc Lâm Đồng đẹp mặt.

Phòng đối diện lầu 3, U Hỏa cẩn thận nhìn lão giả bên cạnh nhìn qua chưa đến 60 tuổi, đầu hai thứ tóc mũi ưng "Cha nuôi, người đi cuối cùng kia có phải người chúng ta muốn tìm không?"

"Rất giống, chỉ cần bắt trở về là biết, Thủy nhi bên kia cũng vậy. Tới bước này rồi liền giao cho cha nuôi đi, các ngươi không cần xen vào." Lão giả từ ái nhìn con nuôi trước mắt "Lần này trở về nhất định đổi cho ngươi công pháp kia, như vậy Thủy nhi cũng có thể tu luyện."

"Chủ nhân, U Thủy thiếu gia bọn họ ra rồi." Hắn y nhân bên cạnh vẫn luôn giám sát hai người đối diện, lập tức nhắc nhở nói.

"Thủy nhi đang làm gì, hiện tại mọi người đang đi vào, căn bản không phải thời cơ động thủ." U Hỏa quay đầu cũng thấy được, từ ngoài nhìn vào chính là tường, bên trong nhìn ra như không khí trong suốt không có ngăn cản, đây cũng là tài liệu kiến trúc được hoan nghênh nhất, phòng đấu giá đều là loại tài liệu này. Hơn nữa vật đấu giá hiện trường có màn hình 3D phóng đại, bên trong vừa tiện vừa bí ẩn.

Không chỉ bọn họ thấy được mà phòng lầu dưới cũng thấy được. Bách Trường Phong từ lúc Mộc Lâm Đồng đi trên hành lang luôn có vài phần nôn nóng bất an, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, xương sống đều sắp bắt đầu nóng lên phát ngứa. Lúc này cho dù có chuẩn bị tâm lí lại trải qua một lần đột  kích cuối cùng không có hiện tượng thú hóa xuất hiện.

Bách Trường Phong một khuôn mặt lạnh, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cũng có khả năng đối phương không phát hiện anh ở đây, nói không chừng cũng không thi triển dị năng.

Đợi lát nữa làm nhiệm vụ chỉ cần tránh đối phương, trên cơ bản sẽ không chịu ảnh hưởng.

Lúc này đối diện đột nhiên mở cửa đi ra hai người, Mộc tam thiếu kia thế nhưng có mặt. Ánh mắt Bách Trường Phong ngưng lại, vô tri vô giác nhìn chằm chằm sườn mặt đối phương không bỏ. Nhưng không lâu sau cách Mộc tam thiếu rất gần xuất hiện một gương mặt tái nhợt thanh tú.

Tư liệu người này anh còn nhớ rõ, là người theo đuổi Mộc tam thiếu, phương hướng này là đi WC?

Theo tư liệu Mộc tam thiếu tựa hồ không có cảm giác với người này, hẳn cũng không thân như thế nào, sao bây giờ lại cùng nhau đi WC?

Chờ đến khi Cao Đằng trở về, mở cửa nâng mâm trên tay nói "Lão đại, ngài xem ta mang về cái gì?"

Buông mâm đã thấy trong phòng không một bóng người, lẩm bẩm "Một lúc đã không thấy lão đại, rốt cuộc đã chạy đi đâu?"

Sau khi Bách Trường Phong phục hồi tinh thần lại đã phát hiện anh lén lút đi theo sau hai người, cả người chấn kinh, vừa mới anh còn trong phòng, từ khi nào giống như ăn trộm đứng đây. Muốn rời đi nhưng thân thể như có thanh âm bảo anh ở lại.

Cái người tên U Thủy kia còn đang nói chuyện nhưng thoạt nhìn Mộc tam thiếu không để ý tới hắn, tuy rằng cách có chút xa nhưng lấy thính lực anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Nội tâm mạc danh thả lỏng, nhìn thấy hai người cùng nhau vào WC lại nhấc lên. Đi nhanh vài bước biểu tình tự nhiên tiến vào.

Ở bồn rửa giả vờ rửa tay, vừa vặn nhìn thấy U Thủy đi ra.

"Tam thiếu, ngươi còn cần bao lâu, ta ở ngoài chờ." U Thủy thần sắc khó lường hỏi.

"Ngươi đi về trước, không cần chờ ta, ta nói không chừng còn một lúc nữa." Mộc Lâm Đồng bên trong như cảm nhận được cái gì, hấp háy mắt trả lười.

"Vậy được, ta đi về trước." Trên mặt U Thủy lộ ra vui mừng, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh cũng không thèm để ý, đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đây lập tức phát tín hiệu, sau đó bước chân thong dong rời đi. Trong chốc lát hắn rời đi, hai khuôn mặt tái nhợt nam nhân áo đen xuất hiện, liếc lẫn nhau rón rén đi vào.

Sau khi Mộc Lâm Đồng xác định U Thủy rời đi, đột nhiên mở cửa kết quả phát hiện không có người.

Đi đến bồn rửa tay còn nước, rửa tay, thần sắc khó lường.

Nghe tiếng bước chân rời xa, Bách Trường Phong thở phào, vừa rồi đối phương đột nhiên mở cửa, may mắn anh phản ứng nhanh lập tức vào phòng vệ sinh gần nhất, còn vô thanh vô thức đóng cửa lại.

Mở cửa, vừa muốn chạy đi ra ngoài, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một bóng hình đánh lên người anh, phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, trở tay đánh một quyền. Lúc này nhìn đến mặt mày như họa của đối phương, nắm đấm cứng ngừng trước khuôn mặt tinh xảo của đối phương. Chỉ kém 1cm là có thể đánh trúng, đến lúc đó tuyệt đối không dễ chịu.

Nhìn gương mặt cười tủm tỉm kia, Bách Trường Phong tựa như chim sợ cành cong, lui về sau ba bước. Ánh mắt xuyên qua thân ảnh đối phương, nhìn cửa ra đằng sau.

Mộc Lâm Đồng nhìn ánh mắt đối phương, một bộ cực kì khiếp sợ, bộ dáng muốn chạy. Trong lòng âm thầm cắn răng, Tiểu Bạch thật tốt, chuyển thế không nhận người còn chưa tính, mỗi lần nhìn thấy cậu đều muốn chạy trốn nháo loạn? Có kinh nghiệm lần trước, lần này tuyệt đối không để anh chạy thoát.

Vì thế Mộc Lâm Đồng trở tay đóng cửa, còn thuận tay khóa cửa lại.

Bách Trường Phong nhìn Mộc tam thiếu khóa trái cửa, liên tục lui về sau ba bước. LẠi tới nữa, cái cảm giác này, hai chỗ răng nanh nóng lên, lỗ tai nóng lên, cuối xương sống tựa hồ cũng muốn nổi lửa.

Ngoại trừ lần trước, anh chưa bao giờ chật vật như vậy, dị năng của Mộc tam thiếu thật là...

Mộc Lâm Đồng nhìn Tiểu Bạch vô cùng đáng thương trốn vào góc, chỉ còn thiếu run bần bật, trong lòng nguyên bản tức giận giờ phút này cũng hạ.

Tiến lên một bước, đối phương giống như kinh hách lui về sau thật nhanh, toàn bộ đều dán lên tường, trong khoảng thời gian ngắn lui cũng không thể lui.

Làm lơ đối phương không tiếng động kháng cự, Mộc Lâm Đồng nhìn thấy con ngươi đen láy của đối phương, nháy mắt biến thành dựng đồng.

"Ngươi đừng tới đây!" Nháy mắt mở miệng, Bách Trường Phong phát hiện tiếng nói vô cùng khàn. Lí trí hiện tại bảo anh kháng cự đối phương đến gần, nhưng nội tâm lại hưng phấn dị thường, bản năng  muốn tới gần, muốn biến thành hình thú lộ bụng để cậu vuốt lông, lại nghĩ hoàn toàn bao lấy cậu, liếm liếm cậu, làm toàn bộ người cậu đều có hương vị của mình.

Mộc Lâm Đồng làm lơ đối phương kháng cự, cậu đã đợi ngày này rất nhiều năm, mặc kệ có phải Tiểu Bạch chuyển thế hay không, có kí ức hay không, cậu không thể nhịn chính là đối phương sau khi chuyển thế mỗi lần nhìn thấy cậu đều muốn trốn. Cùng trước kai hoàn toàn ngược lại, chẳng lẽ Tiểu Bạch sau khi chuyển thế chán ghét cậu?

Như là chứng minh, cậu từng bước tới gần. Cậu tận mắt nhìn thấy Tiểu Bạch của cậu, theo cậu tới gần năng nanh bén nhọn dài ra, tai thú lông xù xù cũng nhảy ra, còn vô ý thức run run.

Trong lòng đột nhiên liền mềm, lúc này hai người đã rất gần, Mộc Lâm Đồng duỗi tay muốn sờ lên lỗ tai lông xù run rẩy kia.

Nhưng đối phương phản ứng cực nhanh trốn thoát, mặt hướng một bên, ngón tay thon dài nháy mắt thành vuốt hổ, vươn móng vuốt bén nhọn hướng tới yết hầu Mộc Lâm Đồng, như là nhẫn đến cực hạn nghiến răng nghiến lợi từng câu từng  chữ "Đừng tới đây, bằng không ta liền không khách khí."

Mộc Lâm Đồng dừng lại, dừng lại như là đang xem xét vấn đề này.

Sau khi Bách Trường Phong thấy đối phương dừng lại trong lòng âm thầm thở ra, đổi lại người khác anh đã sớm một vuốt đánh bay. Cố nén khát vọng nội tâm, tầm mắt anh lại hướng đến cửa ra phía sau Mộc tam thiếu.

Nhưng Bách Trường Phong không ngờ tới chính là đối phương  thế nhưng nhào lên móng vuốt sắc bén kia. Nội tâm Bách Trường Phong cứng lại, nhìn yết hầu đối phương cách ngày càng gần, đại não anh trống rỗng. Chờ anh phục hồi tinh thần lại, vuốt hổ truyền đến một cảm xúc ôn nhuận như ngọc, anh phản ứng đầu tiên chính là may mắn đối phương không có bị thương.

Vừa một khắc kia, móng vuốt như tự có ý thức, đối phương nhào lên nhanh nhưng mà tốc độ móng vuốt thu lại càng nhanh, tựa như đã diễn luyện trăm ngàn lần thành bản năng, không cần thao tác qua đại não.

Mộc Lâm Đồng trong nháy mắt Tiểu Bạch vươn móng vuốt quả thực tức muốn cười. Sau đó không quan tâm nhào tới, nháy mắt cậu tới gần, móng vuốt sắc bén của đối phương lấy tốc độ cực nhanh thu hồi, cuối cùng tiếp xúc đến cổ mình chỉ là thịt lót mềm mại. Nhưng cho dù là thịt lót mềm mại, cổ cậu cũng có vài phần đau đớn, có thể thấy vừa rồi cậu nhào lên có bao nhiêu mạnh.

Nhìn đến người đàn ông cao lớn còn kinh hồn chưa định, Mộc Lâm Đồng bắt lấy vuốt hổ trên cổ, sau khi lén lút sờ soạng mấy cái liền dùng sức đẩy người đàn ông còn cao hơn chính mình nửa cái đầu vào tường.

Trước khi đối phương phản ứng lại, cực kì thuần thục sờ tai thú "Tiểu Bạch, ngươi như thế nào lại ra tay với ta, ta thật quá thương tâm."

Xoa bóp khuôn mặt đối phương, tựa hồ có chút bất mãn "Ngươi làm nhiệm vụ sao? Gương mặt này không đẹp chút nào."

Cảm nhận được ánh mắt đối phương chậm rãi ngắm nhìn, Mộc LÂm Đồng lại tới gần một chút, trên tay tăng lực miễn cho đối phương giãy giụa rời đi.

Quả nhiên đối phương phục hồi tinh thần lại liền bắt đầu giãy giụa, Mộc Lâm Đồng ngón tay vừa động, tìm thấy một cây lông xù tóm ra.

Sau khi đồ vật kia hiện hình, hiển nhiên là đuôi hổ xõa tung, bị tóm ra còn vung vung.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đối phương, Mộc LÂm Đồng cực kì quen thuộc loát đuôi ...

"Có phải rất thoải mái không?" Mộc LÂm Đồng cười tủm tỉm hỏi, từ giãy giụa đến bây giờ đã từ bỏ, trong lòng Mộc LÂm Đồng kì thật đã cười chết.

Lông xù xù này cảm giác quá tốt, nhiều năm trôi qua, rốt cuộc có thể sờ đến, thật quá hạnh phúc. Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bạch thoải mái, thủ pháp chính mình hắn là cũng không có lui.

Bách Trường Phong nhìn đôi mắt mang ý cười của đối phương, lại không có một tia nổi giận. Đuôi truyền đến từng trận thoải mái, làm anh muốn  rống một tiếng. Giật giật móng vuốt, cảm xúc như bạch ngọc kia truyền đến, tầm mắt hướng đến cổ đối phương.

Móng vuốt anh đè lại hầu kết đối phương, chỉ cần hắn muốn, duỗi ra móng vuốt đối phương liền sẽ .... Thay bằng những người khác, chỉ sợ lúc này đã sớm lạnh. Nhưng đối với cậu chính là vô pháp sinh ra sát ý, cho dù chỉ có một tia.

Nhẹ nhàng buông ra, hầu kết đối phương chuyển động theo nói chuyện. Nuốt nước miếng, cái hầu kết tinh xảo kia, hắn đột nhiên muốn liếm một chút.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy