Chương 41: Sói xám và tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhân, thiếu gia U Thủy đã ra khỏi WC." Hắc y nhân cao lớn nhìn thân ảnh xuất hiện đối diện nói.

"Người của chúng ta đâu?" U Hỏa thấy cha nuôi không mở miệng, vội vàng hỏi. Lần này U Thủy có chút đột nhiên, hẳn là đối phương lâm thời ra ngoài.

"Căn cứ theo chỉ thị của thiếu gia U Thủy, người chúng ta đã đi qua, hiện tại không sai biệt lắm, hẳn còn trong WC, không đi ra, hẳn người chúng ta có thể đuổi kịp." Hắc y nhân nói.

"Vài người chúng ta đi?" U Hỏa nghĩ đến thiếu niên kia, cho dù chỉ gặp qua một lần liền cảm giác đối phương không phải không có năng lực như trong lời đồn, phế vật chỉ biết ngủ. Nhưng nếu thật đối phương nói dối thực lực, lại không cảm nhận được dị năng tồn tại. U Thủy ở bên người cậu một tháng, trong âm thầm cũng quan sát, đích xác không có năng lực khác.

"Phái hai hộ vệ có thân thủ không tồi đi. Dựa theo vũ lực đối phương, hai người là đủ rồi, còn có thể xử lí đuôi. Mục tiêu lần này của U Thủy thiếu gia, chọn địa phương không tồi, WC là nơi duy nhất không có trí não theo dõi, quá tiện cho chúng ta xuống tay."

Thiếu gia U Thủy bởi vì nguyên nhân thân thể mà tham gia cực ít nhiệm vụ, lần này làm nhiệm vụ tuy rằng thiếu kiên nhẫn nhưng phải nói là vận khí tốt.

Đầu tiên là thiếu gia U Hỏa phát hiện mục tiêu, mục tiêu vừa vặn ở chuyên nghiệp năm trước thiếu gia U Thủy thi đậu, chỉ cần U Thủy đi học trở lại là có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận đối phương, không cần hao tâm tổn trí sắp xếp người. Trường quân đội đệ nhất Tinh Minh rất khó xếp người, người hệ khác đột nhiên chạy tới tiếp cânh nhân vật phế vật, mặc kệ ai cũng có thể nhìn ra vấn đề, càng đừng nói đến con cháu thế gia bọn họ.

Cho nên có thể nói thiếu gia U Thủy xuất hiện vừa vặn tốt, không trải qua nhiều nhiệm vụ, thân phận không có vấn đề, biểu hiện nóng nảy rõ ràng, đối phương đúng là có nhìn ra vấn đề lại không quá mức đề phòng.

"Như vậy là tốt." Lấy vũ lực thiếu niên kia, rõ ràng vô cùng ổn thỏa, không biết vì sao trong lòng có vài phần bất an. Nghĩ nghĩ, mạnh mẽ làm mình yên ổn, cười thầm chính mình suy nghĩ quá nhiều.

"Kế tiếp chúng ta để vài người tiếp ứng, vốn an bài ở hội đấu giá sau đó cùng rời đi. Nhưng trước mắt xem ra thời cơ này quá sớm, bọn họ sẽ mang mục tiêu rời đi trước, chúng ta đuổi theo sau."

U Hỏa gật đầu, đem ánh mắt về hiện trường đấu giá.

"Hỏa nhi, ngươi không cần lo lắng, nếu thật có ngoài ý muốn gì, dù sao mục tiêu lớn như vậy, không lo cơ hội tiếp theo. Làm bất cứ cái gì không phải một lần là xong, tâm tính ngươi cần phải thu liễm lại." Lão giả vỗ vỗ bả vai U Hỏa, không nhanh không chậm mở miệng nói.

"Cảm ơn cha nuôi dạy dỗ, Hỏa nhi biết sai."

Trong WC.

Yết hầu Bách Trường Phong lại lăn lăn, ngay lúc anh chưa ý thức được đầu đã chầm chậm dán qua.

Gần, càng gần, chóp mũi truyền đến khí vị nhàn nhàn tươi mát quen thuộc mà xa lạ, làm thần kinh anh chậm rãi thả lỏng xuống. Hít sâu một hơi, tựa như không đủ, gần thêm chút nữa.

Trong tay Mộc Lâm Đồng thuần thục xoa nhẹ lực tay không đồng nhất, vuốt lông loát đuôi xù xù, nhớ tới nhiều năm trước cậu cũng giúp Tiểu Bạch vuốt lông như vậy. Nhưng mà Tiểu Bạch đều biến thành hình thú, hình người như vậy lại lộ ra tai hổ xù xù, đuôi cọp, còn có răng nanh, trừ khi cậu làm nũng không chịu nổi rơi vào đường cùng mới cho cậu xem. Không nghĩ tới bây giờ lại chủ động thay đổi, còn ngoan không chịu được, cho cậu tùy tiện sờ cọ. Mộc LÂm Đồng một lòng vuốt lông cũng không chú ý cái đều ngày càng tới gần.

Cổ cảm nhận được hô hấp mới phát hiện ra đầu đối phương ngày càng gần, cổ bị khí nóng thở ra làm ngứa, Mộc Lâm Đồng khẽ cười một tiếng, đầu uốn éo "Tiểu Bạch, ngươi muốn làm gì? Dựa gần như vậy, thật ngứa."

Theo một tiếng cười khẽ, yết hầu nhẹ chấn động lại đem lực chú ý của Bách Trường Phong tập trung vào. Dụ hoặc gần trong ngang tấc, ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi, sắp liếm lên. Nhưng đầu đối phương uốn éo, trời xui đất khiến dừng trên cằm.

Cảm xúc nơi đầu lưỡi làm cả người tỉnh lại, không chờ đối phương phản ứng, khiếp sợ dựa ra sau.

Anh mới làm cái gì, quả thực không thể tin được người kia là chính mình. Dị năng của Mộc tam thiếu thật đáng sợ, không chỉ làm anh mất không chế còn có công năng dụ hoặc!

Cảm xúc ấm áp trên cằm cũng làm Mộc LÂm Đồng ngây ra một lúc, sau khi phản ứng lại duỗi tay xoa đầu xù xù của đối phương, không quên thuận tiện nhéo lỗ tai "Như thế nào sở thích liếm người không có thay đổi, nhưng mà ngươi hiện tại hình người, cho dù chỉ lộ ra tai với đuôi, vậy cũng là người, sao có thể giống hình thú thích liếm người?"

Cùng Tiểu Bạch hình thú liếm còn tốt, rốt cuộc là thiên tính, hình người có chút quái quái, cảm giác không giống nhau, tóm lại là không quen.

Bách Trường Phong thấy bộ dáng ghét bỏ của đối phương, trong lòng không hiểu sao có vài phần ủy khuất, rõ ràng không phải ý nguyện của anh, đối phương dụ dỗ làm những chuyện như vậy, hiện tại lại còn không thừa nhận.

Nhưng mà anh phát hiện, lúc này tiếp xúc cùng đối phương lâu rồi, thân thể lại chậm rãi khôi phục, giống như lúc thiếu niên vuốt lông, sau khi đạt được thỏa mãn quyền khống chế thân thể có thể chậm rãi trở về.

Mộc Lâm Đồng nhìn bộ dáng không nói một lời của đối phương, lại xoa bóp lỗ tai lông xù, nhưng không chờ cậu buông tay, tai hổ xúc cảm cực tốt kia bỗng biến mất, dựng đồng trên mặt cũng biến về mắt đen, răng nanh cũng chậm rãi thu về, cuối cùng không ý thức nắm chặt đuôi trong tay cũng không còn.

Mộc Lâm Đồng buồn bã nhìn tay không, xem ra Tiểu Bạch khôi phục thật luyến tiếc.

Vừa rồi quá mức đắc ý vênh váo, quên mất chuyện Tiểu Bạch đã chuyển thế, phỏng chừng làm đối phương sợ quá mức.

Bách Trường Phong bắt lấy kéo xuống móng vuốt của đối phương không an phận còn cào cào trên đầu anh.

Hai người đối diện, trong khoảng thời gian ngắn không khí cực kì an tĩnh, ai cũng không mở miệng ra nói chuyện trước.

Thật lâu sau vẫn là Mộc Lâm Đồng lùi lại, nghiêng người đi ra cửa, nắm nay ấn trên cửa.

Bên ngoài sau khi hai hắc người áo đen đi vào bắt đầu tìm từng gian.

Hai người nhìn đến vị trí thiếu gia U Thủy chỉ định, nghe nói mục tiêu ở đây, hiện tại bên trong trống không, xem ra đối phương đã không ở bên trong.

Hai người nhìn nhau, ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ trước khi bọn họ tới mục tiêu nhiệm vụ đã rời đi?

Ngay lúc bọn họ muốn báo cáo lên, cửa gần bồn rửa tay mở ra.

Hai người vừa thấy, bên trong đi ra không phải mục tiêu nhiệm vụ sao?

May mắn ở lại một lúc, xem ra là thiếu gia U Thủy nói sai vị trí đối phương rồi, thiếu chút nữa làm lỡ đại sự.

Xem ra thiếu gia U Thủy và thiếu gia U Hỏa vẫn có chút chênh lệch, đến vị trí cũng báo không chuẩn.

Hai người nhìn đối phương, bắt đầu tư thế vây quanh, một trước một sau, vừa vặn đem hai phương hướng trước sau ngăn chặn.

Mộc Lâm Đồng cảm thấy vẫn luôn giằng co như vậy không phải biện pháp, không bằng đi ra ngoài trước rồi nóim, lại nói vị trí WC, cho dù khoa học kĩ thuật phát triển cũng không có mùi lạ gì, nhưng rốt cuộc quan cảm không tốt.

Sau khi mở cửa, Mộc LÂm Đồng quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn bên trong, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, bảo anh cùng nhau ra.

Vừa mới đi rá đã phát hiện hai ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm, bắt đầu vây quanh tới gần, xem ra là cậu bị người theo dõi.

Chính cậu cũng không phải quả hồng mềm, mặc kệ đối phương có ý đồ gì, đi về trước một bước "Ngươi cản đường ta, mời tránh ra một chút, ta muốn đi qua."

Một người áo đen thấy cậu còn không rõ sự tình nặng nhẹ, cười ha ha lên "Xem ra lời đồn đãi nói ngươi tam phế, ta xem ngươi phải là tứ phế mới đúng, chỉ số thông minh của ngươi cũng phế đi." Nói xong chuyển hướng một người áo đen khác, tựa hồ muốn sự đồng ý của đối phương "Số 7, ngươi xem, cái Mộc tam thiếu này có ngốc hay không, chúng ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn lại không rõ tình huống."

Một người áo đen khác cũng thấy như vậy, nhưng hắn càng trầm ổn hơn một chút "Số 6, đừng chậm trễ thời gian, trước chúng ta bắt lấy đối phương, miễn cho đêm dài lắm mộng. Lại nói thời gian lâu rồi, nói không chừng có người tới tìm đối phương."

Người áo đen số 6 bĩu môi, tên số 7 rõ ràng là xếp sau hắn nhưng lại càng được nể trọng. Nói nhiệm vụ này đi, rõ ràng một mình hắn làm là được, không nghĩ tới còn gọi số 7 tới.

Nghĩ trong lòng khó chịu, thu hồi tươi cười khoa trương trên mặt, bày ra tư thế tính tiên thủ hạ vi cường, bắt lấy Mộc tam thiếu. Chứng minh không cần số 7 một mình hắn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mà còn chưa tới gần, kinh nghiệm đối chiến nhiều năm khiến bản năng hắn cảm nhận được nguy hiểm. Làm tư thế phòng ngự lui về sau một bước.

Số 7 đối diện sắc mặt ngưng trọng, chẳng lẽ tư liệu Mộc tam thiếu sai lầm, cái Mộc tam thiếu này kì thật không phải người bình thường, giờ phút này bọn họ cảm nhận được một cổ uy áp không thua gì chủ nhân.

Xem ra nhiệm vụ này khó làm, Mộc tam thiếu này thâm tàng bất lậu, uy áp tỏa ra giờ phút này căn bản không giống như một phế vật vô năng.

Mặc kệ thế nào, hôm nay bọn họ cũng muốn thử, nghĩ đến trừng phạt sau khi thất bại, hai người đánh cái rùng mình, liếc nhau, bắt đầu công kích. Trong nháy mắt bọn họ tới gần Mộc tam thiếu, một cánh tay hữu lực xuất hiện, tốc đọ cực nhanh lôi thiếu niên đi.

Công kích hai người quá mạnh, đợt này qua xung lượng quá mãnh thay đổi vị trí lẫn nhau. Một kích không trúng, động tác nhất trí xoay người lại, nhìn hiện trường trong mắt đều là khiếp sợ.

Nơi này thế nhưng còn có người khác!

Hơi nữa người này là mới ra từ vị trí của Mộc tam thiếu, hai người thế nhưng dùng một cái phòng vệ sinh. Thật không nghĩ tới, khó trách thiếu gia U Thủy nói sai vị trí, khó trách Mộc tam thiếu này muốn đi WC ở hội đấu giá, thì ra là như vậy!

Xem ra bọn họ nghĩ sai rồi, uy áp vừa rồi không phải của Mộc tam thiếu mà là người đàn ông thần bí cao lớn phía sau.

Mộc Lâm Đồng nhìn bộ dáng hai người sắc mặt đại biến, cực kì nhẹ nhàng nhích ra sau, cảm giác người phía sau cứng đờ, sau đó đã bị người nọ kéo ra phía sau.

Lúc ấy Bách Trường Phong thấy đối phương rời đi, rối rắm vài giây vẫn định đi theo, không chờ anh đi hai bước bên ngoài đã truyền đến thanh âm người khác, hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương ra tay, trong lòng anh không hiểu sao dâng lên một cỗ lửa giận.

Ở thời điểm hai người ra tay chính anh còn chưa phản ứng lại đã kéo thuần thục kéo thiếu niên  vào lồng ngực tựa như đã làm trăm ngàn lần.

Người trong ngực vừa rồi giật giật, anh nhất thời không biết làm gì tốt, cảm giác được hai người kia muốn động thủ, không nghĩ ngợi liền kéo người ra sau "Đợi ở đây, chờ ta giải quyết hai người này."

Mộc LÂm Đồng nhìn bóng dáng cao lớn của đối phương, trùng lên bóng dáng nhiều năm trước, nhưng mà khi đó Tiểu Bạch còn giữ lại tóc dài của người tu chân, lần này biến thành tóc ngắn lưu loát soái khí. Vô luận khi nào, cho dù là trước đây hay hiện tại, người này trước sau như một đứng trước bảo hộ cậu. Mộc LÂm Đồng áp xuống dị động trong lòng, giống như vô số lần trước đây nói "Được, ta chờ ngươi."

Bách Trường Phong nghe được trả lời trong lòng dâng lên một trận khác thường khó nhịn, hơi hơi hé miệng, lại không nói gì, ánh mắt vừa chuyển bắt đầu nhìn về phía hai người áo đen.

Hai người bị ánh mắt ánh đẩy lui về sau một bước, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ, trực tiếp đối mặt khí thế của đối phương dường như càng thêm khủng bố.

Số 6 gian nan mở miệng "Ngươi là ai?" Vừa rồi bọn họ nên rút lui, tuy trừng phạt nặng nhưng ít nhất còn mạng.

Số 7 thoáng nhìn qua đối phương bao che Mộc tam thiếu ở phía sau, hơn nữa vừa rồi hai người còn cùng nhau ra. Khó trách nhiệm vụ theo đuổi Mộc tam thiếu của thiếu gia U Thủy không thành công, thì ra Mộc tam thiếu đã sớm có tình nhân, hơn nữa đối phương còn là một người khí thế cường đại. Việc vừa rồi hai người làm bên trong tự nhiên không cần nói cũng biết. Nhưng hiện tại hắn không có tâm tình nghĩ cái này, bởi vì đối phương ra tay rồi.

Bách Trường Phong không có trả lời, trực tiếp ra tay.

Qua mấy chiêu Bách Trường Phong cảm nhận được sự quen thuộc, cơ hồ lập tức phản ứng lại, hai người này thế nhưng là người của tổ chức bọn họ vẫn luôn điều tra.

Nhìn đối phương dùng năng u ám kia, bên tai có một tiếng "Cẩn thận."

Mộc Lâm Đồng nhìn linh lực màu xám trên tay hai người, trong lòng cả kinh, hai người này thế nhưng lại là tà tu. Trên tay nháy mắt ngưng tụ linh lực mộc, một kiếm gỗ nhỏ nháy mắt hình thành, tung ra cực nhanh. Đối phương không nghĩ rằng Mộc tam thiếu phế vật lại ra chiêu, không kịp trốn tránh liền trúng chiêu.

Bách Trường Phong vừa mới xử lí xong số 7, nghĩ để lại số 6 tham sống sợ chết, không nghĩ tới trong thời gian nháy mắt đã bị Mộc tam thiếu giết chết.

Bách Trường Phong cảm nhận được Mộc hệ năng lượng rõ ràng, xem ra Mộc tam thiếu này che giấu thật sâu, thế nhưng giống anh đều là dị năng song hệ.

Mộc Lâm Đồng triển lãm dị năng vốn muốn cho Tiểu Bạch kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương hỏi cũng không  hỏi, liên tiếp kéo thi thể đến gian cuối cùng, sau khi đóng cửa lại, lòng bàn tay hiện lên ánh điện ấn lên tay nắm cửa.

Sau khi làm xong, rửa sạch vết máu trên mặt đất "Nơi này không an toàn, đi thôi."

Mộc LÂm Đồng thi theo ra ngoài, một bước một đi theo đối phương.

Hai người vừa rồi vẫn luôn không nói gì, Bách Trường Phong đi một bước Mộc Lâm Đồng liền đi theo một bước.

Tới chỗ rẽ, Bách Trường Phong quay đầu lại, nhìn Mộc LÂm Đồng theo đuôi phía sau "....."

Phía trước chính là phòng của Mộc tam thiếu bọn họ nhưng giờ phút này đi theo anh không rời, đây là định ăn vạ anh?

Mộc LÂm Đồng nhìn anh rối rắm, trong lòng cười thầm lại có vài phần mất mát, rõ ràng trước kia đều lôi kéo cậu đi, mỗi lần xoay người đều có thể nhìn thấy anh bên cạnh. Xem ra lần này đến lượt mình đi theo bên người anh.

Mộc LÂm Đồng nắm tay anh bước lên vài bước "Ta từ nhỏ đến lớn đều không gặp chuyện nào như vậy, ta sợ, ta không dám trở về bây giờ.

Bách Trường Phong cảm nhận được xúc cảm trên tay liền giật mình, siết chặt theo bản năng, phản ứng lại liền buông, lắc lắc lại không thể ném xuống. Nghe được cậu nói sợ tay lại siết chặt một chút.

Mộc Lâm Đồng cảm nhận được lực đạo trong tay, cho dù cái gì cũng không nhớ nhưng Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, như vậy những chiêu trước đây nhất định còn hữu dụng.

Đột nhiên gục vào lòng anh, cọ cọ "Nếu không ngươi dẫn ta về phòng ngươi đi." Sau hôm nay không biết khi nào mới có thể gặp lại, cậu và Tiểu Bạch bây giờ không giống trước đây chỉ có lẫn nhau. Hiện tại cậu có người nhà, Tiểu Bạch cũng vậy, cậu phải về xử lí nhanh sau đó danh chính ngôn thuận vào quân đoàn số 8.

Ngẩng đầu liền phát hiện biểu tình Tiểu Bạch giống trước đây như đúc. Trước kai mỗi lần cậu làm vậy Tiểu Bạch đều là cái dạng này.

Cao Đằng ngồi trên sôpha mềm mại, hai chân bắt chéo, vui vẻ ăn vặt.

Lão đại không ở cũng có ích, ít nhất chính mình không cần phải nghiêm trang, hiện tại muốn ngồi thế nào thì ngồi, nằm kiểu gì thì nằm thoải mái là được.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Cao Đằng không kịp phòng ngừa hoảng sợ, sau đó liền bị sặc.

"Khụ khụ khụ, lão đại, người đi, khụ khụ khụ....Người vừa mới đi đâu?" Vội vàng uống một ngụm nước, sau đó ngẩng đầu, nước trong miệng lập tức phun ra.

Trong lúc BÁch Trường Phong bị Mộc LÂm Đồng đột nhiên sán vào cọ loạn lên, một cỗ nhiệt khí không hiểu sao vọt lên. Nội tâm truyền đến cảm giác bất đắc dĩ, trong đó còn mang theo tia chua xót và vui mừng. Chờ anh phục hồi tinh thần lại cũng là lúc Cao Đằng phun nước ra.

Lúc này anh phát hiện, anh đã nắm tay đối phương cả một đường đưa cậu tới phòng mình.

Xem ra dị năng của Mộc tam thiếu ảnh hưởng đến anh quá lớn, chờ lần này về nhất định phải suy nghĩ thật tốt xem chuyện này muốn xử lí như thế nào. Nhất cử nhất động đều bị dắt mũi đi thật sự quá nguy hiểm, mấu chốt là anh còn vui vẻ chịu đựng, chuyện này càng khó làm. Nếu là tự thân anh thì không sao cả nhưng phía sau anh là cả Bách gia, còn có quân đoàn số 8, anh nên suy xét nhiều một chút.

"Khụ khụ khụ, lão đại, ngài, ngài không sao chứ?" Cao Đằng bất chấp yết hầu còn ngứa, mặc cho ai nhìn thấy lão đại vẫn luôn người sống không đến gần thân lạnh như băng, trên tay còn mang theo một người về, nhất định sẽ bị dọa, đây quả thực là khiêu chiến nhận thức về thế giới này của hắn.

Cao Đằng đứng lên, tốc độ cực nhanh vọt đến "Ta phải nhìn xem có hoa mắt hay không, đây nhất định là ảo giác."

Còn không tới gần cả người liền bay lên, bị lão đại nhà mình nháy mắt hóa thú móng vuốt, cùng với một tiếng "đừng tới gần hắn", một vuốt đánh bay về sô pha, lại bị sô pha cực co dãn bật lại mặt chạm đất kêu rên.

"LÃo đại, sao người lại đối với ta như vậy, ô ô ô ô..." Cao Đằng thấy phản ứng của lão đại liền kinh ngạc, bất quá trước đây mình ngu ngốc cũng thường xuyên bị đánh, đánh thành thói quen. Nhưng là hắn cảm thấy đánh hôm nay đặc biệt đau, cảm giác dùng sức không ít so với trước đây. Không chịu nổi đàn ông ghen tuông T_T

Bách Trường Phong ngơ ngẩn chính mình mới thú hóa móng vuốt, lại là như vậy, nháy mắt đánh ra chưởng kia, giống như là không chịu đại não khống chế.

Một bàn tay thon dài sờ lên vuốt hổ màu trắng, còn nghịch giống như nghiện.

"Đó là phó quan của ngươi, Cao Đằng? Thoạt nhìn rất có sức sống." Mộc LÂm Đồng yêu thích không buông tay vuốt hổ, còn đưa lên mặt cọ cọ.

Cao Đằng ngẩng  đầu nhìn tình cảng trước mắt, quả thực không tin nổi. Trời ạ, lão đại cho ngươi ở gần như vậy còn không đánh bay. Không biết vị dũng sĩ này đến từ đâu, ánh mắt lấp lánh nhìn hổ trảo sắc bén, thế nhưng còn dám dùng mặt cọ!

Không được, hắn muốn nhìn bộ dáng của vị dũng sĩ này, trên mặt có tường đồng vách sắt hay không?

Vừa nhìn liền thấy có chút quen mắt, cành nhìn càng quen, cuối cùng nghi hoặc mở miệng "Mộc tam thiếu?"

Mộc LÂm Đồng dừng lại, vuốt hổ nháy mắt đã bị rút trở về, đổi thành ngón tay.

"Là ta, lầm thứ hai gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn." Mộc LÂm Đồng tủm tỉm nhìn Cao Đằng trên mặt đất, đáy mắt lại hiện lên khó chịu trò đùa dai bị đánh gãy "Cao thượng tá, mặt đau không, nằm trên đất không lạnh sao?"

Cao Đằng tức khắc bò dậy, cũng không tức giận, vẻ mặt nhiều chuyện nhìn lại "Mộc tam thiếu, chuyện ngươi và lão đại là như thế nào?"

Xem bộ dáng lão đại, đây nhất định là tin tức lướn của quân đoàn số 8, hắn muốn nói cho bọn họ, cây vạn tuế lão đại có vẻ muốn nở hoa rồi.

Không chờ Mộc Lâm Đồng mở miệng, Bách Trường Phong trả lời "Ta gặp hắn ở WC, cái tổ chức kia muốn bắt hắn, ta sợ hắn có nguy hiểm liền mang về. Hiện tại hai thi thể kia ở gian cuối cùng, ngươi đi xử lí."

Lúc này lầu phòng đối diện, người áo đen mở quang não trong tay, mặt càng nghiêm trọng "Chủ nhân, không liên hệ được hai người kia."

"Cái gì?" U Hỏa trực tiếp đứng lên, biểu tình kinh ngạc.

Lão giả biểu tình tự nhiên, nhàn nhạt nhìn U Hỏa nói "Hỏa nhi, ngồi xuống, lúc kinh lúc hoảng, người còn không học được trầm ổn." Nói xong hướng người áo đen "Phái người đi xem, nên làm gì liền làm."

Một bên khác, trong phòng nguyên bản của Mộc Lâm Đồng.

"Hội đấu giá đã bắt đầu rồi, sao tam thiếu còn chưa về?" Trương Kỳ nhìn U Thủy đã về từ sớm nói "U Thủy, tam thiếu có nói về lúc nào không?"

Ánh mắt U Thủy chợt lóe, lúc này còn chưa về, xem ra là bọn anh trai thành công, trong miệng lại nói "Không biết, hắn để ta về trước." Kì thật hắn cũng không nói dối, đối phương đích xác cho hắn về trước, nhưng đối phương có về được hay không vậy thì không chắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy