Chương 42: Không có biện pháp với cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Kỳ nhíu mày, nhìn U Thủy vài lần tựa hồ có lời gì muốn nói.

Đường Yến Đông bên cạnh đi tới "Không vội, nếu không chúng ta liên hệ Mộc tam thiếu rồi nói."

Trương Kỳ ngẫm lại cũng đúng, lập tức click mở quang não.

Đường Yến Đông đè lại, đầy mặt hắc tuyến "Nhìn ngươi vừa rồi không phải gọi bình thường, ngươi phải biết rằng, vạn nhất tam thiếu còn ở WC phỏng chừng hắn sẽ không nhận."

Trong lòng U Thủy căng thẳng, dựng lỗ tai, không nhịn được mà chà xát tay. Hy vọng đám người kia xuống tay nhanh, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ phát hiện đuổi theo lại xuất hiện ngoài ý muốn.

Hoa Tịch nhìn bộ dáng mấy người, đến gần Hùng Xuyên thấp giọng nói "Vừa nãy ngươi thấy rồi đúng không, có phải không?" Nếu không hoa mắt thì đúng là hắn thấy Mộc tam thiếu đi cùng một người, nếu không nhìn lầm còn dựa rất gần đối phương, vô cùng thân mật.

Hùng Xuyên vui vẻ thoải mái cầm lấy trái cây trên bàn ném vào trong miệng "Ừ, bọn họ còn nắm tay. Hơn nữa bóng dáng kia còn rất quen thuộc, ha hả, nhưng hẳn là ta đã suy nghĩ nhiều." Luôn cảm thấy người bị Mộc tam thiếu lôi kéo có chút quen mắt, càng quen mắt lại càng không dám nghĩ sâu.

Hiển nhiên Hoa Tịch cũng như vậy, thật sự nói ra quá kinh khủng, cho nên người kia chỉ là bóng dáng khí chất có vài phần tương tự thôi, thế giới này nhiều người như vậy, người giống người cũng không có gì lạ.

Hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Nếu Mộc tam thiếu không có chuyện gì, vậy tùy họ nháo đi.

Một bên khác, nguyên bản Cao Đằng còn cực kì khoa trương nghe bát quái của hai người, nghe được lời lão đại biểu cảm liền biến đổi.

Tổ chức này bọn họ theo dõi hai năm mới phát hiện ra phía sau có thế lực cực lớn, mà góc bị bọn học đánh sụp chỉ là một góc của tảng băng. Bọn họ sử dụng lực lượng quỷ dị vô cùng khó giải quyết.

Biểu tình Cao Đằng ngưng trọng, thu lại vẻ mặt vui đùa "Ta lập tức an bài người đi xử lí."

Nói xong liền mở quang não, lúc đang muốn làm đột nhiên nhớ tới một người ngoài Mộc tam thiếu ở đây. Trong khoảng thời gian ngắn bất đắc dĩ dừng lại. Tuy rằng Mộc tam thiếu này đi theo lão đại thoạt nhìn rất không minh bạch, nhưng rốt cuộc không phải người quân đoàn số 8, dù sao cũng phải tị hiềm.

Nhất cử nhất động Cao Đằng đều không tránh thoát ánh mắt Mộc Lâm Đồng, đây rốt cuộc là cơ mật quân sự, hơn nữa mình còn chưa đánh vào trong, cạy lão đại, vẫn không cần quá kiêu ngạo mới tốt. Liền lúc cậu muốn đi ra ngoài, nghe được có người mở miệng.

Bách Trường Phong nhìn do dự trong mắt Cao Đằng, cử động Mộc Lâm Đồng bên cạnh cũng không sai, nhìn thấy đối phương phải đi, cầm lòng không đậu nói ra "Không sao, chuyện này có ít nhiều quan hệ với hắn."

Mộc Lâm Đồng nghe vậy cười khẽ, Tiểu Bạch bây giờ lại đứng xa cậu, lúc này còn khẩu thị tâm phi? "Cao thiếu tá, ta có mục tiêu đến quân đoàn số 8, nếu không chừng sau này là chiến hữu."

Cao Đằng ngẩn ngơ, nghĩ đến mấy ngày nay lão đại coi Mộc tam thiếu, phái người đến trường làm huấn luyện viên, hiện tại xem ra có ý tứ bên trong. Đối với người một nhà, Cao Đằng tự nhiên sẽ không kháng cự.

"Trước chúng ta đã phái người nhìn chằm chằm, người bọn họ liên hệ nhất định phải tra xét, đi theo con đường này nói không chừng có thể tìm được phòng của bọn họ." Phải biết rằng, tổ tình báo của bọn họ cũng chỉ nhận được đến chỗ này, cụ thể là người nào, phòng nào, còn phải đến hiện trường phân tích. Bọn họ đã xác nhận một chỗ, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng đã phân ra mấy con đường, nhân vật chủ yếu ở đâu còn chưa tìm được.

Cao Đằng bên này an bài, nhãn tuyến bên kia cũng bắt đầu nhìn chằm chằm WC, tìm nhân vật khả nghi.

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến lực lượng hai người kia vừa mới sử dụng, loại tà tu này sinh mệnh thật là ngoan cường, trải qua thời kì mạt pháp còn truyền thừa đến bây giờ. Thế kỉ 21 có gặp được, tinh tế vạn năm sau cư nhiên cũng có, xem thủ đoạn của hai người kia, hẳn là xuất phát từ cùng mạch. Nhưng mà thủ pháp thô ráp, chỉ là người học cấp tốc, đối phó hoàn toàn không có áp lực. Nhưng mà dựa theo trận thế này thoạt nhìn số lượng còn không ít, hơn nữa sở dĩ nói là tà tu là vì lấy công pháp bàng môn tà đạo tu luyện, khác với tu giả là bọn họ tu luyện phần lớn máu tươi, rút ra sinh lực người khác, cái gì cần đều có.

Mộc Lâm Đồng nhớ tới đứa trẻ cứu từ trong tay tà tu đã bị rút một nửa linh căn.

Bất quá cậu một năm cơ bản đều bôn tẩu tìm kiếm Tiểu Bạch, cũng không có thời gian chú ý nó, nhưng mà công pháp, vũ khí, linh thạch, đều tận khả năng giúp đỡ. Tên nhóc kia thông minh, lại có Trương gia để ý, sau khi cậu rời đi, chẳng sợ trải qua mạt thế hẳn là cũng sống không tồi.

Mộc Lâm Đồng quay đầu nhìn người đến ông cao lớn bên cạnh, thật không nghĩ tới tên này còn có thể chạy đến vạn năm sau.

Tìm được rồi cũng sốt ruột, tên này chính là đầu thai lại, không có kí ức khi trước, gặp lại cậu còn muốn trốn, khác hoàn toàn trước kia.

À không, ngay cả vị trí ngồi cũng tìm nơi xa nhất.

Nhìn Tiểu Bạch ngồi xa xa mắt nghiêm trang nhìn thẳng, Mộc Lâm Đồng nghiến răng, bỗng chốc đứng lên làm hai người trong phòng dọa sợ.

"Mộc tam thiếu, xin hỏi có chuyện gì sao?" Cao Đằng nhìn Mộc tam thiếu đột nhiên đứng lên còn mặt vô biểu tình, cảm giác này rất quen thuộc, đột nhiên có cảm giác lạnh tâm.

Mộc Lâm Đồng vòng qua bàn trà, đi đến người đàn ông cao lớn ánh mắt kháng cự, dường như không có việc gì ngồi xuống "Không có chuyện gì, sô pha bên kia có hơi cứng, bên này thoạt nhìn rất thoải mái." Sau khi ngồi xuống lại xê dịch sang bên cạnh "Xem ra vẫn là sô pha bên này thoải mái hơn. Các ngươi đừng để ý ta, tiếp tục đi, ta chỉ là qua cọ sô pha thôi."

Bách Trường Phong cảm nhận đối phương ngồi lại đây, đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu, nhịn không được nhích sang bên một chút, còn chưa kịp thở phào đối phương đã dịch lại đây.

Nhìn Mộc tam thiếu không sợ khí thế lão đại, còn dường như không có việc gì ngồi cạnh lão đại, trong lòng Cao Đằng bái phục. Trải qua sự kiện dắt tay, cuối cùng lúc này cũng không quá kinh ngạc.

Sau khi nghe được lời đối phương, Cao Đằng trợn trắng mắt, Mộc tam thiếu này rõ ràng là trợn mắt nói dối, rõ ràng là câu lão đại bọn họ còn nói sô pha không thoải mái. Nhưng mà nhìn lão đại ủy khuất lại dịch một bước bị ép đến góc tường đáng thương lại có chút khôi hài.

Vì tránh cho ngày sau không tốt, Cao Đằng làm bộ cúi đầu xem quang não, một bộ trầm mê kì thật ánh mắt âm thầm quan sát, nhìn biểu tình lão đại, đây là vài thập niên khó gặp được nha.

Quang não trong tay lóe lóe, Mộc Lâm Đồng phục hồi tinh thần lại, cái tay âm thầm vươn ra thu về mở quang não.

"Tam thiếu, sao ngươi còn chưa quay lại, có phải ngã xuống bồn cầu rồi không, bọn ta đang định đi vớt ngươi lên." Truyền đến thanh âm Trương Kỳ, Đường Yến Đông bên cạnh cười ra tiếng.

Mộc Lâm Đồng đỡ trán "Sao ngã xuống được? Ta chỉ gặp được người quen, bây giờ đang ở phòng khác."

"Ở đâu ở đâu, chúng ta cũng đi qua chơi." Trương Kỳ hiển nhiên vô cùng hưng phấn muốn lại đây.

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến thân phạn hai người, còn có nhiệm vụ sao có thể để bọn họ đi qua. Vì thế trả lời "Người quen này của ta thích yên tĩnh, ngươi quá ồn ào đương nhiên không được. Ngươi nói với bọn họ một tiếng ta tạm thời không về."

Bên kia truyền đến âm thanh ủ rũ của Trương Kỳ "Được."

Trương Kỳ tắt quang não, nói "Tam thiếu gặp được người quen, tạm thời không về."

U Thủy ngẩng đầu lên, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ thất bại sao, còn không phải chỉ là người bình thường không dị năng, vì sao bọn họ không bắt được. Trong lòng vô cùng lo lắng, trên mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài, vừa nãy đã ra ngoài một lần, trong thời gia ngắn không tìm được cớ ra ngoài, chỉ có thể thất thần ngồi trong phòng. 

Phòng lầu 3.

"Chủ nhân, nhận được thông tin mục tiêu không còn trong WC, cửa gian cuối cùng bị phá hỏng không mở được. Hơn nữa khi trở về phát hiện bị giám thị." Người áo đen dừng một chút nói tiếp "Bọn họ phản hồi nói căn cứ theo kinh nghiệm chiến đấu, đại khái đối phương là người của quân đoàn số 8. Không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu đuổi tới đây. Hiện tại không biết có bao nhiêu người, chủ nhân, xin chỉ thị tiếp theo."

"Quân đoàn số  8 không phải bị đuổi đi rồi sao?" U Hỏa cả kinh nói.

"U Hỏa thiếu gia, quân đoàn số 8 còn khó chơi hơn so với tưởng tượng của chúng ta, hai năm này 50% cứ điểm mới đều bị họ đánh bại, còn có một số cứ điểm cũ. Cho nên thực lực của bọn họ không thể nói trước được."

Lão gải ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hàn quang "Cắt đuôi, đừng để quân đoàn số 8 đuổi tới đây, hiện nay chính diện xung đột với quân đoàn số 8 vô cùng bất lợi. Hiện tại chúng ta đến chỉ để tham gia hội đấu giá, hiểu?" Một đám vô dụng, chút việc nhỏ cũng làm không xong, hôm nay đã định không  bắt được người kia, say này từ từ lại nói.

"Lão đại, đánh giá động tác đối phương đây là muốn cắt đuôi chạy trốn, trước mắt người của chúng ta chưa tra được đại nhân vật của tổ chức là ai." Cao Đằng nhận được tin từ cấp dưới, nhíu mày nói. Cứ như vậy manh mối này liền bị cắt đứt, không nghĩ tới đối phương cư nhiên quyết đoán từ bỏ một nhóm người, quả nhiên là vô tình vô nghĩa máu lạnh.

Đây là trong dự kiến, cứu Mộc tam thiếu khẳng định sẽ rút dây động rừng. Hiện tại ở Trung Ương tinh, đối phương nhất định sẽ không lựa chọn xung đột chính diện với họ.

"Ta cảm thấy lần này bọn họ thất bại lần sau nhất định vẫn sẽ lại đến bắt ta, nếu không ngươi ở lại bảo vệ ta?"

Mộc Lâm Đồng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nói không chừng có thể dụ dỗ Tiểu Bạch ở bên người. Bắt lấy tay đối phương, đáng thương nói "Ta cảm thấy bên cạnh ta hẳn là cũng có người của bọn họ, bằng không sẽ không nhanh như vậy có hành tung của chúng ta. Chỉ cần nghĩ như vậy, ta liền cảm thấy đêm sợ không ngủ được."

Bách Trường Phong nghe vậy lỗ tai liền run lên, vừa rồi ra tay một kích liền mất mạng đối phương, rõ ràng có thực lực bảo vệ chính mình không thành vấn đề. Lúc này đối phương còn giả vờ, tất cả chỉ để anh mắc bẫy.

Nghe âm thanh đáng thương của đối phương, đáng chết, cố tình anh lại có vài phần động tâm!

Cao Đằng nhíu mày "Mộc tam thiếu, ngươi đã gặp qua đám người kia sao? Biết vì sao họ xuống tay  với ngươi không?" Theo hắn biết, cái tổ chức kia vẫn luôn tìm một thứ, chẳng lẽ là Mộc tam thiếu? Nghĩ sâu một chút, lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, Mộc tam thiếu bây giờ mới bao nhiêu tuổi, sao có thể là người đối phương tìm chứ?

Mộc Lâm Đồng cũng tò mò, dùng sức nắm chặt bàn tay đang muốn rút ra, trả lời "Nói thật, ta không biết, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ."

"Vậy rất kì quái, vì sao bọn họ tìm đến ngươi? Trên người ngươi có đồ cổ gì sao, cái loại mấy ngàn năm ý? Bằng không chính là Mộc gia các ngươi các ngươi có đồ bọn họ cần, muốn bắt ngươi để đổi?" Cao Đằng sờ cằm, thật không nghĩ ra chuyện là như thế nào.

"Ta cũng không biết." Mộc Lâm Đồng bĩu môi nói, quay đầu nhìn đồ mới đưa lên đấu giá, mắt tức khắc trừng lớn "Đây là....."

Cao Đằng vừa thấy, thuận tay click mở giả lập hiện hình ảnh thật, một thanh kiếm rỉ sét loang lổ bị tàn phá xuất hiện trước mắt ba người.

Nhìn vẻ khiếp sợ của đối phương, Cao Đằng cầm danh sách đấu giá đưa qua "Đây là một thanh kiếm cổ, có bên trong danh sách đấu giá, chả lẽ ngươi chưa xem sao? Tới phòng đấu giá mà không rõ đấu giá cái gì, ngươi không phải đồ ngốc chứ." Nói xong sau lưng liền phát lạnh, run run.

Mộc LÂm Đồng tiếp nhận, cũng mặc mặc kệ Cao Đằng nói cái gì, vội vàng mở ra, vui mừng nói "Không sai được. Không nghĩ tới ở đây nhìn thấy nó."

Đây chính là Lôi Đình vũ khí của Tiểu Bạch. Toàn thân Lôi Đình màu ngân bạch, thân kiếm lại có ánh sáng tím, ra khỏi vỏ liền phong vân biến sắc, uy lực cực lớn. Tiểu Bạch lúc trước cầm Lôi Đình, toàn Tu Chân giới chiến không địch thủ, vô cùng uy phong. Cho dù bây giờ loang lổ rỉ sét, cậu vẫn có thể liếc mắt liền nhận ra, đây là thứ mỗi ngày lấy để xuyên thịt nướng, cậu nhất định không nhận sai.

Bất quá cơ giáp hiện tại của Tiểu Bạch cũng tên Lôi Đình, nghe nói là cơ giáp trí năng cấp S, không biết hai tên này sau khi gặp có đánh nhau không, Mộc Lâm Đồng vô cùng ác liệt nghĩ.

Nhìn Mộc Lâm Đồng cầm danh sách đấu giá, nhìn rõ liền nhìn ra hình 3D một bộ vui mừng, mi mắt cong cong, vui sướng bên trong đều sắp tràn ra.

Bách Trường Phong rũ mắt, nhìn bàn tay mới bị buông ra, ngón tay giật giật, nhớ lại cảm giác ấm áp vừa rồi, vô cớ hiện lên một tia mất mát.

Chỉ là một thanh kiếm rỉ sét rách nát mà thôi, có gì kinh hỉ chứ. Xem nhẹ cảm giác quen thuộc mới hiện ra trong lòng.

"Mộc tam thiếu, chỉ là một thanh kiếm thôi, cho dù là đồ cổ, ngươi xem rỉ sét loang lổ như vậy, mua về không bao lâu liền hỏng, loại đồ cổ như vậy rất khó bảo tồn. Nghe nói ông nội ngươi cũng mê đồ cổ, có gì cũng đem về trong nhà, ngươi sẽ không di truyền cái gen này chứ?" Cao Đằng nhìn chằm chằm thanh kiếm này, miễn cưỡng được coi là kiếm đi, ít nhất còn nhìn ra được là một thanh kiếm. Rách nát không chịu được, sao Mộc tam thiếu lại kích động như vậy? Thật không hiểu được cái gen thẩm mĩ của Mộc gia.

Trong lòng Bách Trường Phong âm thầm gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy Cao Đằng nói chuyện dễ nghe, lần sau đánh có thể nhẹ một chút.

Cao Đằng còn không biết chỉ một cuộc nói chuyện lại được lão đại âm thầm tán thưởng, còn đạt được chút phúc lợi.

"Ngươi biết cái gì, đây là thanh kiếm tuyệt thế, uy lực cực lớn. Thôi, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu. Nhắc ngươi một chút, layts nữa đừng trước mặt nó nói lung lung, bằng không xúi quẩy đừng trách ta không nhắc ngươi." Mộc Lâm Đồng khinh bỉ liếc đối phương một cái, Lôi Đình rất mang thù, nếu như cậu nhớ không lầm.

"Tam thiếu, nghe ý này, ngươi muốn mua sao? Đã bị hư hao thành cái dạng này....." Cao Đằng nhìn bộ dáng đối phương liền muốn cứu giúp một chút.

Mộc Lâm Đồng không thèm để ý đến hắn, bởi vì bên dưới đã có một người đẹp nóng bỏng đi lên trên đài, trang dung tinh xảo, tinh quang hiện lên trong mắt biểu hiện đối phương tuyệt đối không phải loại bình hoa không não.

Cao Đằng chép chép miệng, cô gái bên dưới kia là người Khương gia, đều là mĩ nhân rắn, nhưng mà "Ngực không tồi."

Mộc Lâm Đồng còn đang nhìn Lôi Đình nghe được Cao Đằng nói, đảo mắt qua tùy ý nói "Còn được."

Không ai chú ý đến Bách Trường Phong quay đầu nhìn nơi phồng phồng của đối phương rồi lại cúi đầu nhìn cơ ngực của mình, nhìn vài lần, sắc mặt không hiểu sao tối sầm xuống, u quang trong mắt chợt lóe.

Sau lưng  Cao Đằng phát lạnh, không nhịn được sờ tay, kì lạ, hôm nay làm sao luôn rét run?

Lúc này người đẹp bên dưới mở miệng, âm thanh vô cùng điềm mĩ "Chào mọi người, ta là người đấu giá thanh kiếm hôm nay, Khương Miểu. Hiện tại ta giới thiệu một chút về thanh kiếm này. Thanh kiếm này tài liệu không rõ, chúng ta đã tìm rất nhiều chuyên gia nhưng đều không tìm ra đây rốt cuộc là kim loại nào chế tạo thành. Đừng nhìn thanh kiếm rỉ sét loang lổ, nhưng rất cứng rắn, thả xem."

Nói xong đột nhiên trong tay có một thanh chủy thủ lóe sáng, ngắn một đoạn, nhje nhàng vung, một tầng vòng sáng liền hiện lên.

Sau đó chuyển động cho mọi người xem "Đây là chủy thủ cấp S mới ra, bên ngoài có thêm dị năng kim của ta có tác dụng cường hóa. Hiện tại ta chứng minh độ cứng của thanh kiếm này."

Nắm chặt chủy thủy trở tay đánh một kích lên thanh kiếm. Chỉ thấy một tiếng "leng keng" va chạm, một chuỗi tia lửa bắn ra, cô gái lui một bước, tay cầm chủy thủy run nhè nhẹ, có thể thấy dùng bao nhiêu sức. Cô xoay người, đến gần đặt chủy thủ bên cạnh thân kiếm. Một lớn một nhỏ, sáng ngời đen tối, một mới một cũ, đối lập vô cùng rõ ràng.

Một màn biểu hiện này cũng hiện ra trước hình chiếu 3D trước mặt mọi người.

Một trận tia lửa qua đi, thanh kiếm không có tổn hao gì, nhưng chủy thủ cấp S kia có thêm dị năng lại xuất hiện vết rách!

Phát hiện điểm này, mọi người đều có phần hưng phấn, xem ra là đồ tốt.

Cô gái phát hiện cảm xúc của mọi người, mỉm cười nói "Nghĩ đến mọi người cũng đã thưởng thức uy lực thanh kiếm, hiện tại có thể bắt đầu đấu giá, tín dụng được, mọi người cũng cõ thể lấy vật đổi vật. Tốt, hiện tại bắt đầu, 500 vạn điểm tín dụng khởi điểm."

"Ta ra 600 vạn."

"700 vạn."

"1000 vạn."

. . . . . . . . .

"Xem ra vì thanh kiếm này, phòng đấu giá vẫn ra được tiền vốn, 500 vạn điểm tín dụng vừa vặn là giá của thanh chủy thủ cấp S kia."

Cao Đằng xoa cằm nói "Bắn ngược hỏng cấp S, thanh kiếm này cũng không tệ, không phải loại đồ cổ bình hoa. Mộc tam thiếu, xem ra ngươi vẫn có chút ánh mắt."

Mộc Lâm Đồng hừ một tiếng, nhìn bên dưới, hiện tại đã tới 3000 vạn.

"Ngươi không ra tay sao?" Cao Đằng hiếu kì nói "Tiêu hết tiền tiêu vặt rồi? Ha ha ha, vậy liền xấu hổ."

Mộc Lâm Đồng không để ý, đang chờ giá cao liền tăng gấp đôi.

"Lão đại, người lấy báo giá làm gì?" Cao Đằng xoay người, ánh mắt nhìn thấy lão đại cầm đồ báo giá trên tay.

Tức khắc bên dưới truyền đến âm thanh điềm mĩ "Lầu hai phòng số 8 8000 vạn, có ai muốn ra giá nữa không?"

"8000 vạn lần thứ nhất."

"8000 vạn lần thứ hai."

"8300 vạn.... Lầu 4 phòng 6 ra giá 9000 vạn, người khác có ra giá?"

"Lầu hai phòng 8 ra giá 100 triệu, bây giờ đã lên đến 100 triệu, còn có người ra giá không."

"Lầu 4 phòng 6 ra giá 101 triệu, còn ai ra giá nữa không?"

. . . . .  .

Cao Đằng chấn kinh, người này thật là lão đại của hắn sao? Hiện tại vì lấy lòng người đẹp mà bắt đầu vung tiền như rác?

Không đúng, hẳn là lão đại cũng muốn  thanh kiếm kia, đúng, chính là như vậy.

Mộc Lâm Đồng sửng sốt, nhớ tới trước kia mặc kệ cậu muốn cái gì, Tiểu Bạch đều là bộ dáng mua mua mua.

Cho dù biến thành như thế nào, Tiểu Bạch vẫn luôn là Tiểu Bạch.

Quang não chợt lóe, Mộc Lâm Đồng phục hồi tinh thần lại, click mở liền thấy là ông nội gọi tới.

Mở ra, một hình ảnh bắn ra, đây còn không phải là Lôi Đình sao?"

"Tiểu Đồng, ông nội lại thấy thứ tốt, gửi ngươi nhìn. Ta nói cho ngươi, thanh kiếm này tuyệt đối là đồ cổ, nói không chừng là Thần khí viễn cổ. Ta nhất định phải lấy được, không biết tôn tử lầu hai nào đoạt với ta, so tiền với ta đúng không, ta lấy tiền đập chết hắn."

Mộc Lâm Đồng lập tức hết nói nổi, nhìn Tiểu Bạch bây giờ đã hô đến 1400 triệu điểm tín dụng , vội vàng giữ chặt Tiểu Bạch "Được rồi, không cần bỏ thêm, lát nữa cho ngươi kinh hỉ."

Bách Trường Phong nhíu mày, nhìn đối phương lại tăng thêm 1000 vạn liền sắp tăng giá, Mộc Lâm Đồng nhanh tay lẽ mắt đem đồ báo giá lấy đi.

Chờ đến khi mĩ nữ bên dưới hô đến lần thứ 3 xác nhận thành giao mới thả xuống.

Bách Trường Phong nghe vậy, không nói một tiếng nào ngồi một bên.

Mộc Lâm Đồng nhìn Tiểu Bạch giận dỗi, vội vàng gửi tin cho ông nội "Ông, lầu 2 phòng 8 là cháu. Cháu rất thích thanh kiếm kia, lần này cho cháu đi, lần khác cho ông thứ tốt."

Bên kia phản hồi "!!!"

Năm phút sau, bên ngoài có người gõ cửa, Cao Đằng lập tức cảnh giác, bọn họ đâu có gọi đồ hay kêu phục vụ?

Nhưng Mộc Lâm Đồng biết ông nội cậu phái người đưa đồ lại đây, nhanh chóng mở cửa cầm hộp đi vào?

"Đây là cái gì?" Cao Đằng hỏi.

Mộc Lâm Đồng mở hộp gỗ, bên trong thình lình hiện ra thanh kiếm mới bị đấu giá kia.

"Đây không phải là thanh kiếm xấu xí kia sao?" Cao Đằng xem một cái, kinh ngạc hỏi "Chuyện vừa rồi là như thế nào?"

Đây rõ ràng là nói chuyện hai phòng cạnh tranh vừa rồi.

"Lầu 4 là ông nội ta, trước đấy ta cũng không biết. Còn có không phải ta đã nói với ngươi không được nói lung tung sao." Mộc Lâm Đồng nói xong, bê hộp đi đến người đàn ông rõ ràng còn đang giận dỗi, dụi vào trong ngực anh "Nè, tặng cho ngươi, thích không?"

Bách Trường Phong ngẩn ra, cậu vừa rồi muốn có thanh kiếm này là vì đưa cho anh sao?

Dùng tay sờ kiếm tức khắc truyền đến một trận kì dị, anh thậm chí cảm giác được thanh kiếm này hưng phấn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy