Chương 43: Vì anh mua kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vẻ mặt Cao Đằng mộng bức, gì vậy, hắn nói gì? Còn không phải chỉ là một thanh kiếm, có cái gì đáng sợ. Mộc tam thiếu này cũng thật đại kinh tiểu quái, cho là thần binh lợi khí không bằng.

Bách Trường Phong cảm nhận được trọng lượng không nhẹ trong ngực, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộc tam thiếu, thanh kiếm bên trong hộp gỗ có vẻ rách nát lúc này nhìn lại có vài phần sáng rọi.

Mộc Lâm Đồng duỗi tay vuốt thân kiếm rỉ sét loang lổ, có phần hoài niệm "Đừng nhìn nó bây giờ rách nát, về sau ngươi sẽ biết."

Duỗi tay bắt lấy bàn tay to hữu lực, ấn lên thân kiếm loang lổ, ngẩng đầu chờ mong "Có cảm nhận được không?"

Bách TRường Phong rũ mắt, ngón tay trắng muốt chạm vào tay anh, lòng bàn tay là thân kiếm lạnh lẽo, mu bàn tay truyền đến ấm áp của đối phương, ngồi ngay ngắn, ngón tay nhịn không được giật giật.

Cao Đằng đứng một bên, nhìn hai người tay trong tay che chở kiếm, Mộc tam thiếu này cũng là một thần nhân, dựa vào kiếm liền bắt đầu chiếm tiện nghi lão đại. Nhìn xem, tay lại không thành thật, lại sờ lại nắm, ý đồ quá rõ ràng.

Nhìn người đàn ông rũ mắt không nói, trong tay lại dùng lực đè "Không có cảm giác sao? Không có khả năng."

Chẳng lẽ vạn năm trôi qua Lôi Đình đã mất đi linh tính hoàn toàn trở thành phế kiếm/

Năm đó lúc Tiểu Bạch mất tích, Lôi Đình cũng đi theo, lúc này nhìn thấy ở đây, xem ra vận mệnh chú định, có duyên sẽ gặp.

Cậu không tin Lôi Đình cứ phế bỏ như vậy, kéo tay đối phương ra, bàn tay to duỗi ra cầm thanh trường kiếm từ trong hộp lên, thân kiếm rỉ sét nhưng khi cầm lên không có gì rơi ra, thân kiếm thậm chí phát ra một tiếng thanh minh nhè nhẹ không thể nghe thấy.

Cậu không phải chủ nhân Lôi Đình nhưng cũng đủ hiểu biết thanh kiếm này. Trên tay run run, sau khi tinh tế cảm thụ, sau khi thân kiếm phát ra âm thanh nhếch miệng cười cười. Một khắc kia cảm nhận được rõ ràng cảm xúc Lôi Đình, hưng phấn, kích động, hoài niệm.

Quay đầu lại nhìn Cao Đằng, đúng rồi, còn có tức giận. Đều tại tên này nói lung tung, miệng tiện, chỉ sợ về sau không tốt lắm?

"Mộc tam thiếu, ngươi lấy kiếm đột nhiên nhìn ta làm gì, giống như muôan chém người." Cao Đằng lùi ra sau một bước, rời xa người này. Đến lúc chém bị thương, người mệt chính là hắn, bộ dáng lão đại nhất định đứng bên Mộc tam thiếu, hắn căn bản không có cách nào kêu. Vẫn là rời xa một chút, đao kiếm không có mắt tránh cho ngộ thương.

"Không có gì. Tới, nắm lấy thanh kiếm này, ngưng thần cảm thụ cảm xúc thanh kiếm." Mộc Lâm Đồng nói xong liền quay đầu đi, câu sau rõ ràng là nói với Bách Trường Phong.

Thanh kiếm trong lòng bàn tay đối phương, khép lại ngón tay thon dài, lui về sau một bước, chờ động tác của Bách Trường Phong.

Bách Trường Phong không từ chối mà theo ý cậu nắm lấy chuôi kiếm. Kì thật anh không nói cho đối phương ngay lúc thanh kiếm được mang vào anh đã có thể nhận được cảm xúc hưng phấn của thân  kiếm.

Nắm lấy chuôi kiếm, một hoa văn cực kì quen thuộc xuất hiện. Lúc này anh cảm giác được thanh kiếm càng hưng phấn, thân kiếm 'ong' phát ra một tiếng vang dội.

Phù hợp, vô cùng phù hợp, không nhẹ không nặng vừa vặn tốt, cực kì thuận tay, đây quả thật là vũ khí chế tạo vì anh.

"Xem ra ngươi cảm nhận được cảm xúc của Lôi Đình, ta liền biết sẽ như vậy." Mộc Lâm Đồng cũng hưng phấn vì đối phương, hôm nay vận khí không tồi, cư nhiên tìm về Lôi Đình.

Cao Đằng nhìn lão đại dứt khoát lưu loát, hoa văn liền mạchm, trong mắt không khỏi sinh ra vài phần tán thưởng. Người ngoài không biết, bọn họ chính là biết, nói lão đại tinh thông 18 loại binh khí không phải khoa trương, cao tầng trung tâm bọn họ đều biết. Nhưng sở trường của lão đại chính là kiếm thuật. Cho dù kiếm rách nát tới tay lão đại cũng có thể ra hoa.

Theo sau một tiếng kiếm truyền đến, Cao Đằng sửng sốt, tiếng kiếm này còn không phải thanh âm va chạm, giống như phát ra từ hư không. Rốt cuộc là lão đại hay kiếm có vấn đề, cho dù hắn đã nhìn lão đại luyện kiếm nhiều như vậy cũng chưa nghe được âm thanh kiếm, là tai hắn có vấn đề sao?

Không sai, chính là như vậy, nhất định là hắn nghe nhầm. Chỉ là thân kiếm vốn loang lổ rỉ sét kia giờ phút này lại không hiểu sao dài ra.

Cao Đằng đến gần vài bước, duỗi tay sờ thân kiếm trong tay lão đại "Thân thủ lão đại vẫn tốt như vậy, ngay cả phế kiếm cũng trở nên oai phong. Đúng rồi Mộc tam thiếu ngươi nói thanh kiếm này tên Lôi Đình? Ha ha ha, quá buồn cười, ngươi lấy tên theo cơ giáp lão đại sao? Hơn nữa thanh kiếm này so với Lôi Đình khác nhau như trời với đất. Vừa nãy ta còn nghe được tiếng kiếm kêu, không hổ là lão đại. A~ đau quá, miệng vết thương sâu như vậy, kiếm này sao lại thế này, giữa thân kiếm cũng đánh thương người? Đây là mọc miệng muốn cắn người sao?"

Tay vội vàng lui về, ngoại trừ ngón cái, bốn ngón còn lại chạm đến thân kiếm đều có vết thương bất quy tắc.

Cao Đằng chấn động, lui về sau vài bước, nhìn kiếm giống như nhìn quái vật.

Mộc Lâm Đồng cười thầm không thôi, xem đi, chịu khổ rồi, cho hắn mồm thối. Đắc tội Lôi Đình còn dám đi sờ, tên này cũng quá lớn gan rồi.

"Cao thượng giáo, nghe nói kiến thức ngươi rộng rãi, chả lẽ chưa bao giờ nghe thấy kiếm minh sao?" Mộc Lâm Đồng mở miệng, lại có vài phần vui sướng khi người gặp họa "Thần binh lợi khí đẳng cấp cao có ý thức tự chủ, người có thể nói chuyện, kiếm vì sao lại không thể? Thân kiếm đả thương người có gì chuyện gì to tát đâu, chỉ cần nó muốn, chuôi kiếm cũng có thể đánh người, cả thanh kiếm đều là vũ khí, chỗ nào cũng có thể làm người bị thương."

Cao Đằng nghi ngờ, chỉ là mới ăn đau hắn cũng tin kiếm kia bất phàm. Tuy rằng thân kiếm vẫn rỉ sét loang lổ như cũ nhưng hiện tại hắn cẩn thận không dám xem nhẹ nó.

"Mộc tam thiếu, ngươi nói thật sao, kiếm này thật có ý thức?"

"Đương nhiên là thật, không tin hỏi lão đại ngươi xem. Nếu không phải có nguyên nhân khác, phỏng chừng hiện tại ngươi đã bị túm đánh."

Cao Đằng vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía lão đại, hy vọng đối phương có thể giải đáp nghi hoặc cho mình.

Bách Trường Phong cảm nhận được ánh mắt thuộc hạ, hơi gật đầu. Vừa rồi anh cảm thụ được các loại cảm xúc của thân kiếm, không nghĩ đến Cao Đằng lại đây, vỗ thân kiếm, có ý vị cảnh cáo.

Thân kiếm uất ức kêu nhẹ rung một cái, không kêu ra tiếng.

"Thanh kiếm này chính là thần binh lợi khí, chỉ là về sau vẫn luôn là dạng này sao?" Cao Đằng vẫn nghi hoặc, bộ dáng này sao có thể lấy ra đánh nhau?

"Ai nói vẫn luôn như vậy? Nơi này có thiết bị theo dõi không?" Mộc Lâm Đồng như là nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.

"Không có gì, nơi này chúng ta đã sớm xử lí, tin rằng phòng khác cũng như vậy." Cao Đằng trả lời, ngoại trừ WC, vì bảo vệ riêng tư khách hàng trong phòng cũng không có thiết bị theo dõi, nhưng vì dự phòng mọi người vẫn luôn dùng thủ đoạn che lại một chút.

Nghe vậy Mộc Lâm Đồng đến gần Bách Trường Phong, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương kéo bàn tay anh đưa ngón trỏ lên cắn, một giọt máu chảy ra.

Bách Trường Phong cũng cảm nhận được ấm áp ướt át trong miệng đối phương, nhiệt khí không hiểu sao dâng lên, vành tai đỏ lên, ngay sau đó đau đớn rất nhỏ truyền đến, thân thể anh cứng đờ, muốn đưa ngón tay vào sâu một chút. Sau đó ngón tay đã bị kéo ra ấn trên thân kiếm.

Ngay sau đó thân kiếm rung động, rỉ sét bên trên giống như chất lỏng di động trên thân kiếm. Theo rỉ sét chuyển động, màu ngân bạch như ẩn như hiện bắt đầu hiện ra, theo thời gian màu ngân bạch hiện ra càng nhiều. Cuối cùng, thân kiếm nhẹ minh một tiếng, ánh sáng hiện ra, rỉ sét nháy mắt bốc hơi biến mất trong không khí.

Đợi ánh sáng biến mất, thanh kiếm nguyên bản rách nát rực rỡ hẳn lên, chuôi kiếm có khắc phù văn cổ xưa, còn có "Lôi Đình" mang theo năm tháng dài lâu. Một cỗ uy áp trên thân kiếm truyền đến, trong không khí truyền đến vài tiếng kêu, từ giữa cũng có thể cảm nhận được vui sướng của thanh kiếm.

Cao Đằng tức khắc há miệng, tuy rằng kiến thức hắn rộng rãi nhưng loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, xem ra Mộc tam thiếu nói không sai, thanh kiếm này có lẽ thật là thần binh lợi khí trong truyền thuyết, đây không phải bọn họ kiếm lời sao? Đây tuyệt đối là báu vật vô giá, dùng 5000 vạn điểm tín dụng có thể lấy được, tuyệt đối là đáng giá, đấy cũng chỉ là giá của một cơ giáp cấp A mà thôi.

Mộc Lâm Đồng nhìn bộ dáng Lôi Đình trong mắt hiện lên vài phần hoài niệm, năm đó ở chung lâu ngoại trừ Tiểu Bạch cũng chỉ có Lôi Đình. Nhìn Bách Trường Phong và thân kiếm phát ra ánh sáng tím, đột nhiên như trở lại lúc Tiểu Bạch luyện kiếm, luyện xong liền dùng Lôi Đình xuyên các loại con mồi đi nướng, làm Lôi Đình tức không chịu được cuối cùng vẫn phải bạo lực trấn áp mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ,

Bách Trường Phong lúc này cảm nhận được thanh kiếm kêu nhẹ, lúc này thuộc tính Lôi hệ trên thân kiếm thế nhưng loáng thoáng tác động lên dị năng Lôi hệ trên người, ẩn ẩn phát sinh cộng minh. Đột nhiên choáng váng, ý thức như là bị lôi kéo. Kiếm này muốn làm gì, đây là muốn kéo ý thức anh đến thân kiếm sao?

Nhìn thân hình cao lớn nhoáng lên, Mộc Lâm Đồng vội vàng duỗi tay ra đỡ cho anh dựa vào mình, rút tay vỗ nhẹ thân kiếm "Lôi Đình, đây không phải thời điểm tốt, nơi này không phải nơi phù hợp."

Cao Đằng nhìn bộ dáng lão đại nhà mình lập tức vọt lại đây lại bị Mộc Lâm Đồng ngăn lại "Hắn không sao."

Cao Đằng lúc này có vài phần cảnh giác nhìn đối phương "Ta muốn xác nhận một chút." Cho dù trước đó hắn và Mộc tam thiếu ở chung như thế nào, rốt cuộc thời gian còn ít, hiện tại nhìn bộ dáng lão đại muốn xảy ra chuyện, liền lập tức đề phòng lên. Huống chi lúc trước lão đại cũng rất đề phòng Mộc tam thiếu, có thể độ nguy hiểm của Mộc tam thiếu này cực cao.

Lúc này Bách Trường Phong cũng phục hồi tinh thần lại "Ta không sao."

"Lão đại, vậy người thế nào?" Cao Đằng vội vàng hỏi.

Bách Trường Phong nhớ tới khi còn nhỏ có xem qua sách cổ, bên trong có giới thiệu về thần binh lợi khí, vũ khí cực kì cao cấp, bên trong sẽ có khả năng truyền thừa, sau khi lấy máu trong nháy mắt anh cảm nhận được ý đồ của thanh kiếm.

Nếu không phải Mộc tam thiếu đánh gãy bây giờ đã lấy được truyền thừa, nhưng mà đối phương nói đúng, đây đích xác không phải một nơi tốt.

Vì sao Mộc tam thiếu biết nhiều như vậy, coi trọng thanh kiếm này có gì sâu xa?

Bách Trường Phong đột nhiên muốn thâm nhập tìm hiểu người này, đối phương có quá nhiều bí ẩn, làm đáy lòng anh nôn nóng.

Giờ khắc này độ nhiên có loại xúc động muốn biết đối phương rành mạch, tới chỗ cậu, muốn....

"Thicha quà ta đưa cho ngươi không?" Mộc Lâm Đồng nhìn người đàn ông không nói lời nào nói "Thích, cũng không phải lấy không, ngươi xem ta bây giờ bị đuổi giết, ngươi làm bảo tiêu tùy thân cho ta ba tháng, thế nào?"

"Ta sẽ suy nghĩ." Bách Trường Phong cúi đầu nhìn Mộc Lâm Đồng, đôi mắt đen láy lần đầu tiên không chịu khống chế nhìn thẳng mắt đối phương.

Mộc Lâm Đồng ngẩn ra, ánh mắt này có vài cảm giác quen thuộc, hai lần trước Tiểu Bạch vẫn luôn né tránh, đây đúng thật là lần đầu tiên nhìn thẳng mắt cậu.

"Thật sao?" Mộc Lâm Đồng tươi cười vui sướng, thuận tay ôm đối phương "Nhớ đừng để ta chờ lâu."

Cảm nhận được thân thể anh cứng đờ, ngẩng đầu đã thấy toàn bộ vành tai đối phương đều đã đỏ.

Trong lòng cười thầm không thôi, thật quá đáng yêu.

"Vậy thanh kiếm này sau khi trở về rồi chậm rãi thăm dò, ta đã đi lâu rồi, bây giờ quay về trước." Không thể bức người quá mạnh, đến lúc đó không cẩn thận Tiểu Bạch sợ là lại chạy trốn. Từ từ thôi, không vội. Hơn nữa bây giờ cậu rất hưởng thụ biểu cảm lúc kinh lúc rống của Tiểu Bạch bây giờ. Tiểu Bạch khi đó da mặt còn dày hơn cậu, cậu không phải là đối thủ.

Bản tính khó rời, cậu muốn nhân lúc Tiểu Bạch còn đang 'ngơ ngác" chiếm tiện nghi nhiều chút.

Nghĩ liền nhịn không được nhéo tai hồng của đối phương, lúc anh co rụt liền thu tay lại, nâng tay lên tùy ý nói "Chúng ta trao đổi số, cho tiện liên hệ."

Bách Trường Phong nhịn xuống tê dại truyền từ vành tai, vươn tay nối tiếp quang não. Xuyên qua quang não nhìn đôi mắt cười của đối phương, không biết tại sao lại có xúc động muốn sờ tóc đối phương.

"Tốt, ta đi trước, nhớ liên hệ ta." Nói xong liền lưu luyến đi đến cửa.

Nhìn bóng dáng Mộc tam thiếu, Bách Trường Phong không biết vì sao lại có xúc động muốn đối phương ở lại, dưới tình trạng không ý thức đã mở miệng "Từ từ."

Mộc Lâm Đồng quay lại "Luyến tiếc ta?"

Phục hồi tinh thần, ho nhẹ vài tiếng quay đầu nói với Cao Đằng đang xem diễn bên cạnh "Cao Đằng đưa hắn trở về, chú ý an toàn, phỏng chừng những người kia còn chưa chết tâm."

Nguyên bản Cao Đằng còn đang xem diễn, đây là lần đầu tiên hắn thấy lão đại có nhiều biểu tình như vậy, giống như là OOC. Đáng sợ nhất chính là, lão đại để một gương mặt lạnh kia mà Mộc tam thiếu còn dám ra tay đùa giỡn nhéo tai lão đại?

Còn ôm, nhéo, cọ, vừa rồi hình như còn  sờ soạng?

Cao Đằng nhớ tới trước đây bọn họ luân phiên bị ngược, trong lòng phun một ngụm máu, chuyện này không khoa học.

Nghe được thanh âm lão đại, Cao Đằng phục hồi tinh thần lại "Được. Mộc tam thiếu, mời."

Chờ hai người đi đến cửa, đột nhiên nhớ tới hình thú của Cao Đằng lúc ở trường học được rất nhiều người thích, nhẫn nhịn bỏ thêm một câu "Không cần đi quá gần, đừng để người khác phát hiện thân phận của ngươi."

Chờ đến khi hai người đi ra, không lâu sau, cửa phòng số 2 lầu 8 bị mở ra, một người vô thanh vô tức đi ra.

Ngay ở chỗ ngoặt, Mộc Lâm Đồng gặp được một người.

Người nọ mang theo người hầu, hội đấu giá đều đã bắt đầu, xem ra là người này vừa mới tới.

Hai người gặp đối mặt nhau, đối phương nhìn thấy cậu ngẩn ra, khóe mắt nhiễm vài phần ý mừng.

Mộc Lâm Đồng nhìn người tới, người này khí chất cực tốt, ôn nhuận như ngọc, diện mạo xuất chúng. Ngay cả trước mạt pháp Mộc Lâm Đồng cũng hiếm thấy người có bề ngoài ưu tú như vậy, cơ hồ muốn không phân cao thấp với Tiểu Bạch. Nhưng chỉ là cơ hồ mà thôi, trong lòng cậu, Tiểu Bạch vẫn luôn đẹp nhất.

Tiêu Tử Thừa ở trường trong lúc vô ý click mở diễn đàn liền phát hiện cái thiệp treo trên đầu diễn đàn.

Hắn lập tức bị ảnh chụp bên trên hấp dẫn, đó là cảnh chụp của người đạo tạo thực vật chuyên nghiệp. Bạn học ngẫu nhiên chụp được một màn này liền đưa lên diễn đàn. Bởi vì huấn luyện viên quân đoàn số 8 còn có nguyên nhân khác nên học sinh ở hệ đào tạo thực vật chuyên nghiệp cũng coi như là nửa danh nhân, người đi qua cũng nhìn lại vài lần, lần này tập thể đi hội đấu giá cũng bị người khui ra đăng lên diễn đàn.

Bỏ qua mọi người ghen tị nói bọn họ mệnh tốt, biết đầu thai, Tiêu Tử Thừa liếc mắt liền nhận ra người trong ảnh chụp.

Sau đó nhìn thời gian, suy đoán đối phương còn ở đó không, có thể gặp không liền vội vàng chạy tới.

Vừa vặn hắn có thư mời của hội đấu giá, trước đó còn cảm thấy lãng phí thời gian, không định đi, không nghĩ tới bây giờ dùng vừa tốt.

À không, hắn không nghĩ vận khí mình tốt như vậy, mới đến đã chạm mặt đối phương.

"Bạn học Mộc, thật trùng hợp, không nghĩ tới ở đây gặp được ngươi." Ý cười phát ra từ nội tâm, cả người Tiêu Tử Thừa  nhìn càng thêm ôn nhuận như ngọc, người hầu ben cạnh nhìn mặt đều đỏ lên.

Hắn bị sắp xếp ở bên ngoài, đấu giá hội đã tiến hành được một nửa vốn tưởng rằng không còn người đến, không nghĩ tới còn xuất hiện một người tướng mạo xuất sắc như vậy, trong lòng nghĩ mình có thể mở rộng tầm mắt, một đường vui vẻ đưa người đi.

Sau đó trên đường gặp được một thiếu niên mặt mày như họa, hơn nữa hai người nhìn qua còn quen nhau, xem ra người khác nói không sai, trong vòng của cao phú soái đều là cao phú soái.

"Ngươi là?" Nghe được người khác chào hỏi, Mộc Lâm Đồng lễ phép dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Người như vậy, nếu đã gặp khẳng định sẽ có ấn tượng. Mộc Lâm Đồng nghiêm túc nghĩ nghĩ, chính mình còn chưa gặp qua người này. Bất quá nhìn qua hẳn là người ở trường, hệ đào tạo thực vật chuyên nghiệp bọn họ ở trường cũng coi như nổi danh, bị người nhận ra cũng không kì lạ.

"Bạn học Mộc không quen biết ta?" Tiêu Tử Thừa nghĩ đến mình hôm nay đeo pháp khí che giấu khí tức, có thể che giấu hơi thở tu vi, không nhận ra mình cũng là bình thường. Nghĩ vậy Tiêu Tử Thừa khẽ cười nói "Bạn học Mộc ở trường coi như nổi danh, bất quá là ta lần đầu tiên đi tìm trợ thủ còn bị bạn học Mộc từ chối. Đúng rồi, sủng vật kia của ngươi gần đây không thấy tới chơi. Yên tâm, ngày đó chỉ là vui  nho nhỏ, bạn học Mộc không cần vây nó ở trong phòng, mấy ngày nay phỏng chừng đều sắp buồn chết rồi. Nếu nó muốn đồ vật kia, ta cũng không phải không thể cho."

Nghe xong lời này, Mộc Lâm Đồng liền biết đối phương là ai, trưởng lão truyền kì của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, đạo hữu ngày đó vây khốn nấm U Minh Quỷ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mộc Lâm Đồng cũng trả lời "Xin chào, Tiêu trưởng lão, lần trước từ chối là vì ta không có năng lực làm trợ thủ của người, thật ngượng ngùng."

"Bạn học Mộc không thể đảm nhiệm, xem ra không có ai có thể làm trợ thủ cho ta. Ta và bạn học Mộc nhất kiến như cố, không bằng bạn học Mộc mời ta đến phòng ngồi?" Tiêu Tử Thừa xoay người đuổi người hầu đỏ mặt đi, mỉm cười hỏi.

Mộc Lâm Đồng nhìn động tác của đối phương, hiển nhiên chính mình không đáp ứng cũng sẽ đi theo, hơn nữa nhìn tạm thời người này cũng không có ý xấu "Được, chỉ cần Tiêu trưởng lão không chê bọn họ quá ồn ào là được."

"Sao như thế được, ta rất thích học sinh đầy sức sống." Nói xong nhìn phía sau Mộc Lâm Đồng "Bạn ngươi sao?"

"Đúng vậy, chúng ta đi thôi."

Tiêu Tử Thừa nheo mắt, người phía trước là bạn, vậy người phía xa còn che giấu?

Cao Đằng cảm nhận được đối phương phát hiện chính mình, nghe đối thoại liền biết người này xem ra là Tiêu trưởng lão trong truyền thuyết, chính là người đoạt người với lão đại của mình.

Đây đã không phải chỉ nghĩ, đây là đoạt người chói lọi, không được, đợi lát nữa chạy nhanh báo cho lão đại. Nhìn dáng vẻ Mộc tam thiếu sắp bị bắt cóc.

Bách Trường Phong đi theo sau rất xa, bị phát hiện sao?

Ngay khi người này xuất hiện, trong lòng anh đã dâng lên nguy cơ, kế tiếp chính là vô cùng bực bội. Đặc biệt là thời điểm hai người tới gần nói chuyện phiếm, móng vuốt đều sắp vươn ra.

Chờ đến khi xác nhận cậu an toàn, Bách Trường Phong trở lại phòng, đầy đầu đều là bộ dáng hai người trò chuyện vui vẻ, trong thời gian ngắn đều có vài phần đứng ngồi không yên.

Cao Đằng vừa trở về đã gào lên "Lão đại, ta nói cho ngươi nha, vừa rồi có người muốn cướp người của ngươi."

"Ngươi biết thân phận người nọ sao?"

Cao Đằng không nghĩ đến được đáp lại, vội vàng giải thích "Tư liệu người kia chúng ta cũng có, chính là khi đi học thường xuyên bị lấy ra so sánh với ngươi, truyền kì của trường học Tiêu trưởng lão Tiêu Tử Thừa. Trước không phải đã nói hắn muốn mời Mộc tam thiếu làm trợ thủ sao? Ngươi hẳn là cũng biết mới đúng. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân, nghĩ đến lời đồn đãi đúng thật là quá đẹp. Lão đại, ngươi gặp phải đối thủ như vậy, nghe nói Tiêu trưởng lão kia vô cùng lợi hại, giống như Bách lão gia tử đều là đỉnh của Tinh Minh. Nhưng mà lão đại, đối phương cũng đã mấy trăm tuổi, hẳn chỉ là đơn thuần tìm một trợ thủ mà thôi. Hơn nữa, ngươi hiện tại có phá kiếm kia, tin rằng không bao lâu liền sẽ đuổi kịp hắn."

Vừa mới nói xong đã bị thân kiếm bay đến đánh lên mặt, tức khắc kêu rên một tiếng.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy