Chương 44: Mĩ nhân giống như lão đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Cao Đằng đau xót, kêu thảm thiết một tiếng, đôi tay lập tức che mặt, cả người sắp nhảy dựng lên.

"Là ai đánh lén ta, tên khốn kiếp nào, mau ra đây!" Buông tay ra, Cao Đằng nhìn khắp nơi xung quanh, trên mặt đau rát, đôi mắt đều sắp phun ra lửa.

Ánh đèn trắng trong phòng chiếu lên mặt hắn hiện ra một vệt đỏ kéo từ trán đến cằm.

Không ai đáp lại hắn ngoại trừ Bách Trường Phong vẫn luôn trầm mặc như cũ, cũng chỉ có một thân kiếm Lôi Đình trên bàn đang lóe lên trên bàn.

"Không có ai? Lão đại ngươi nhìn thấy ai đánh lén ta sao?" Nếu không phải mặt vẫn còn nóng rát đau, hắn còn tưởng mình sinh ra ảo giác.

Xoay người nhìn về phía lão đại sau khi nghe hắn nói vẫn luôn trầm mặc, cho dù Cao Đằng bị kiếm đánh mắt đầy sao cũng cảm thấy lão đại quá mức trầm lặng, chẳng lẽ là vì Mộc tam thiếu đi rồi? Nhưng mà luôn cảm thấy sau lưng lão đại có bóng đen làm sao bây giờ?

Cẩn thận che mặt lui về sau một bước "Lão đại?"

Bách Trường Phong còn đang hồi tưởng bộ dáng trò chuyện vui vẻ của hai người kia, nhìn không giống như gặp nhau lần đầu. Nhưng tư liệu của bọn họ cũng không ghi lại bọn họ đã từng gặp, nói cách khác hai người ngầm gặp không biết bao nhiêu lần.

Nắm chặt tay, ngón tay thon dài cuộn lại vì dùng sức mà khớp xương phát ra tiếng giòn tan.

Cao Đằng thấy thế liền tìm nơi cách xa lão đại, không biết lão đại có biết mình bây giờ trông như muốn ăn thịt người hay không, cho dù là trên mặt không có biểu tình gì, nhưng còn đen hơn so với trước kia, ánh mắt lại cực kì ám trầm sâu không thấy đáy.

Bách Trường Phong nhìn đối diện, hai người kia đã xuất hiện ở hành lang đối diện, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm.

Một bên khác, Mộc Lâm Đồng mang theo Tiêu Tử Thừa về phòng, thái độ của vị Tiêu trưởng lão này với cậu xem như nhiệt tình, hai người vốn đi trước sau bị chân dài của đối phương hai bước đuổi theo.

Vị nầy thoạt nhìn rất quạnh quẽ, không thể tưởng tượng được tính tình còn rất nhiệt tình, cùng người buổi tối thần bí đó, không ra gặp người hoàn toàn không giống nhau.

Bất quá hắn không tổn thương nấm U Minh Quỷ muốn cướp đồ còn thả một con đường sống, thoạt nhìn không phải là người hung ác. Lại nói tiếp chính mình còn thiếu đối phương một ân tình.

Tiêu Tử Thừa đi nhanh nghiêng đầu nhìn Mộc Lâm Đồng đi sóng vai, từ hướng này có thể nhìn thấy lông mi dài giống  như cây quạt của cậu, ánh mắt lóe lóe "Khai giảng đã một tháng, bạn học Mộc ở trường cảm thấy thế nào? Ta thấy các ngươi còn rất nổi danh, ta thấy trên diễn đàn có không ít ảnh của các ngươi."

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến mấy người trong hệ, luôn trời xui đất khiến đưa tới không ít ánh mắt, cũng cười nói "Đều là mọi người quá mức để ý chúng ta."

Tiêu Tử Thừa sửng sốt, nụ cười vẫn như lúc trước, không dấu vết tới gần một bước nhìn sườn mặt Mộc Lâm Đồng "Cũng đúng, các bạn học của ngươi đều rất hoạt bát, bạn học Mộc ở chung với họ không tồi. Qua quân huấn liền đến lúc ghi danh chuyên ngành thứ hai, ngươi tính đăng kí cái gì?"

Mấy ngày trước Mộc Lâm Đồng cũng suy nghĩ chuyện đăng kí chuyên ngành thứ 2, trước cũng không nghĩ đến lại ở đây gặp được Tiểu Bạch còn xin được phương thức liên hệ. Duỗi tay sờ quang não, có lẽ cậu nên thử đi cửa sau xem sao?

"Chuyện này, xem tình huống, ta đều cảm thấy hứng thú với hệ cơ giáp và hệ chỉ huy, gần nhất đều vội hai cái này." Nói thật, kì thật cậu rất hứng thú với cơ giáp ở thời đại này. Ngày đó sau khi trở về cậu còn đem cơ giáp ra nghiên cứu, kết quả lại vô ích, cho dù nghiên cứu rất lâu, nhìn linh kiện phức tạp bên trong, rốt cuộc che đầu không thể không thừa nhận chính mình là đồ cổ vạn năm trước.

"Cho nên đây là lí do ngươi từ chối làm trợ thủ của ta?"

Sau khi Mộc Lâm Đồng nghe được cũng hào phóng trả lời "Xem như vậy đi. Tới rồi, chúng ta đi vào."

Tiêu Tử Thừa đi theo vào sau nói "Kì thật ở phương diện cơ giáp ta cũng rất tốt, phóng mắt toàn tinh tế cũng không có mấy người so được với ta, phương diện này ta có thể giúp."

Không chờ Mộc Lâm Đồng trả lời, mấy người bên trong nhất trí nhìn về phía bọn họ, ánh mắt tò mò mang theo vài phần kinh diễm.

Không nghĩ tới Mộc tam thiếu đi ra ngoài một chuyến thế nhưng lại mang về một mĩ nhân ôn nhuận như ngọc.

"Tam thiếu, đây là vị bằng hữu kia của ngươi? Lớn lên thật đẹp mắt." Trương Kỳ cười hì hì nói "Ta vừa mới nghe nói ngươi nói so cơ giáp phóng mắt toàn tinh tế không có vài người so được?"

Tuy rằng lớn lên đẹp nhưng thoạt nhìn tuổi còn trẻ, lời này có phải có chút phù hoa không?

Mấy người bên trong tuy rằng không nói lời nào nhưng biểu tình trên mặt không sai biệt lắm đều là ý này.

"Biểu tình này của các ngươi là đang nghi ngờ ta?" Cũng đúng, rốt cuộc bọn họ không biết thân phận hắn, chỉ nhìn bề ngoài đích thực không giống.

Mộc Lâm Đồng nhìn biểu tình mọi người, ho nhẹ một tiếng "Giới thiệu với các ngươi một chút, vị này chính là Tiêu trưởng lão Tiêu Tử Thừa của trường chúng ta."

Trương Kỳ tức khắc nhảy dựng lên "Tam thiếu, ngươi nói cái gì, vị này chính là vị Tiêu trưởng lão đó trong truyền thuyết của trường chúng ta?"

"Đúng vậy, không tin ngươi hỏi hắn đi." Mộc Lâm Đồng lười biếng ngồi xuống bên cạnh, nhìn mọi người kinh ngạc nói.

Thì ra vị này chính là trưởng lão truyền kì của trường bọn họ, vị trưởng lão đó ít cũng đã 2-300 tuổi không nghĩ tới chân thân lại trẻ  như vậy.

Mấy người dán đi lên, bảy từ tám lưỡi hỏi các loại vấn đề.

"Ngươi thật là vị Tiêu trưởng lão kia?"

"Nghe nói ngươi đã cấp 12 phải không?"

"Nghe nói 100 năm qua ngươi biến mất kì thật là muốn tăng lên cấp 13?"

 "Ta hỏi một vấn đề thất lễ, ngươi hiện tại đã lên cấp 13 sao?"

. . . . . . .

Bị một đám người ríu rít vây quanh nói không ngừng, trong lòng cười khổ, xem ra Mộc tam thiếu nói không sai những người này cũng thật ồn ào. Vì thế chọn vấn đề, nói nửa thật nửa giả.

Mấy người quân đoàn số 8 dựng lỗ tai lên nghe, bọn họ không có quá nhiều tình báo về người này, hiện tại bổ sung vừa tốt.

Hoa Tịch nhìn người này, phân phó quang não chụp hình còn đăng lên diễn đàn.

"Các anh em, xuất hiện đi, Tiêu trưởng lão trước đây chúng ta nghe thấy không ít thì ra lớn lên như vậy, xem hình."

"Này cũng quá trẻ rồi, chẳng lẽ  là hiệu quả của sớm tăng lên cấp 12 sao?"

"Đây chính là truyền thuyết, quả nhiên lớn lên đẹp như lời đồn."

"Không cùng loại hình với lão đại chúng ta, mỗi người một vẻ."

"Các ngươi đang ở đâu, nhìn qua rất náo nhiệt, đây là học sinh các ngươi?"

"Ngồi xổm ở hội đấu giá, nghe nói đám người kia sẽ đến đây. Hiện tại Mộc tam thiếu đi ra ngoài mang về một trưởng lão, trưởng lão này nói ở phương diện cơ giáp hắn không tồi muốn chỉ đạo cho Mộc tam thiếu."

Chỉ có U Thủy chấn động nhìn Mộc Lâm Đồng trở về, bởi vì hắn ở trong góc, trên mặt đại biến có phần vặn vẹo.

Lại nghe được cậu giới thiệu người đàn ông bên cạnh, cư nhiên lại là Tiêu trưởng lão biến mất mấy trăm năm gần đây mới trở về!

Xem ra là được Tiêu trưởng lão này cứu, khó trách những người đó không đánh lại hắn.

Mộc tam thiếu này rốt cuộc có vận cứt chó gì, như vậy còn có thể chạy thoát, không biết cơ hội tiếp theo phải chờ tới khi nào.

Cùng lúc đó, lầu 3 phòng nào đó.

"Chủ nhân, thiếu gia U Hỏa, nhìn xem, Mộc tam thiếu xuất hiện cùng một người." Người áo đen âm thầm quan sát mục tiêu, vội vàng nói. Phải biết đây là nhân vật họ không thể hiểu thất bại, lúc này mục tiêu lại ngang nhiên trở về đằng sau còn theo một người, rêu rao không thôi quả thực là vả mặt chói lọi.

U Hỏa vội vàng nhìn, quả nhiên đã trở lại, vậy thuyết minh nhiệm vụ của họ đã thất bại hoàn toàn, vừa rồi không nhận được thông báo còn có hy vọng, hiện tại đối phương vừa xuất hiện chờ mong trong lòng cũng tan biến.

"Người sau là ai, người của quân đoàn số 8 sao?" Mắt U Hỏa như sắp phun ra lửa, tên không biết sống chết, xem ra phải tìm cơ hội khiến hắn biến mất mới tốt.

"Thiếu gia U Hỏa, người này ta cũng chưa gặp qua, bên trong cũng không có tư liệu." Người áo đen cẩn thận quan sát dung mạo đối phương, lắc đầu nói. Người này đại khái là người bên trong quân đoàn số 8, lạ mặt thật sự, hẳn là chưa gặp qua.

Lão giả bên cạnh ngẩng đầu vừa thấy lập tức ánh mắt đều thay đổi, kinh ngạc nói "Là hắn?!"

Hai người bên trong ít khi nhìn thấy biểu tình này của lão giả, chẳng lẽ người này là một đại nhân vật gì?

Do dự một chút, U Hỏa do dự hỏi "Cha nuôi, người biết người này?" Người có thể làm cha nuôi có biểu tình như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lão giả trầm ngâm một chút, như là nhớ tới cái gì, chậm rãi trả lời "Các ngươi không biết cũng là bình thường, lúc đó các ngươi còn chưa sinh ra? Hắn, chính là Tiêu trưởng lão của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh rời đi trăm năm để đánh sâu vào cấp 13."

Hai người chấn động, tuổi người kia hẳn cũng không nhỏ thế nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, giống như là học sinh hai mươi mấy tuổi.

Lão giả liếc mắt nhìn hai người, biểu tình nghiêm túc "Nếu đối phương hiện tại bên người kia, trước chúng ta đừng hành động. Người kia so với trong tưởng tượng của các ngươi còn khủng bố hơn."

"Chẳng lẽ là cấp 13?" U Hỏa hỏi.

"Không phải, đối phương giống chúng ta, không phải tu luyện thuần dị năng, hắn là người tu chân." Lão giả trả lời.

Nhưng dường như thân phận đối phương so với bọn họ còn sâu xa hơn, nguyên bản tính bắt được Mộc tam thiếu rồi lại nói, bây giờ xem ra ngày càng khó giải quyết.

"Cha nuôi, bây giờ chúng ta làm thế nào bây giờ?" U Hỏa sửng sốt, còn muốn tiếp tục bắt hay không.

"Ngươi để Thủy nhi tiếp tục đợi, chờ ta ra mệnh lệnh, đừng dễ dàng ra tay." Lão giả trầm ngâm một lát, mở miệng trả lời.

Bách Trường Phong từ lúc hai người xuất hiện ở hành lang đã nhìn chằm chằm.

Cao Đằng thấy anh như thế, liền rót trà lần nữa, kết quả lão đại nhà mình giống như miệng khô lưỡi khô, một ly lại một ly uống không ngừng.

"Lão đại, ngươi rất khát sao? Ngươi đã uống cả bình nước rồi đó, còn muốn thêm không?" Cao Đằng hỏi, ấn bình tự sôi bên cạnh.

Cao Đằng click mở diễn đàn trên quang não, phát hiện bên trong rất náo nhiệt "Trong diễn đàn Hoa Tịch đăng hình, đó là Tiêu trưởng lão. Xem ảnh chụp này, xem không khí này, Tiêu trưởng lão có nhân khí không tệ lắm ở ban Mộc tam thiếu. Xem ra vẫn có chút bản lĩnh khó trách vừa rồi ở cùng Mộc tam thiếu vui như vậy."

Vừa mới nói xong, liền nghe tiếng 'rắc' từ đằng kia truyền đến.

"Âm thanh gì vậy, lão đại ngươi nghe thấy không?" Cao Đằng nhìn xung quanh không phát hiện dị thường liền đem ánh mắt về phía lão đại "Lão đại, ngươi không uống trà sao?"

Lòng bàn tay Bách Trường Phong nắm lấy cái ly vỡ thành hai nửa, không trả lời Caon Đằng mở quang não.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên tựa hồ bị mọi người vây quanh cười tủm tỉm, ánh mắt tối sầm lại.

Ánh mắt chuyển lên một người khác, thầm hừ một tiếng, cũng chỉ như vậy, mặt quá trắng, mắt quá dài,  còn cười đến giống phụ nữ, có gì đẹp? Đúng rồi, tên này là lão yêu quái mấy trăm tuổi, còn làm bộ người trẻ tuổi, thật quá mất mặt.

Nhìn đến đối phương muốn chỉ điểm cơ giáp cho Mộc tam thiếu, mặt liền đen. Mấy trăm năm không động vào cơ giáp cũng không biết xấu hổ?

Càng xem, trong lòng có ngọn lửa lăn lộn qua tứ chi làm anh ứa hỏa khí, sau đó liền muốn uống nước, sau đó bị ly vỡ trong tay chọc, giơ tay liền ném một đường parabol vào thùng rác.

Ngón tay thon dài chọc chọc, mở quang não, tìm đã lâu.

Như thế nào lại không có ảnh chụp?

Cuối cùng tìm thấy giấy chứng nhận năm đó mình thăng thành thượng tá, kéo lại nhìn xem, hơi gật đầu, đấy mới đúng là đàn ông.

Cao Đằng bị âm thanh lão đại ném cốc làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lão đại nhà mình, gật đầu với quang não một bộ vô cùng hài lòng.

Lão đại vừa lòng cái gì vậy? Tên nào làm nhiệm vụ có thể khiến lão đại lộ ra dạng này, thật là lợi hại, đây vẫn là lần đầu tiên.

"Lão đại, ngươi nói xem Tiêu trưởng lão kia nói có thật không, phương diện cơ giáp của hắn thật sự không tồi? Rốt cuộc bên trong tư liệu không, năm đó tác phong của hắn vô cùng điệu thấp, bây giờ lại khoe ra giống như khổng tước." Cao Đằng cầm lấy dao gọt hoa quả thuận tay cắt trái cây màu đỏ thành mấy phần, chuyển qua cho Bách Trường Phong, lại cầm một quả nữa cắt ra.

Cầm một miếng đưa lên miệng, thật chua, đây là quả gì vậy?

Nhìn ăn ngon như vậy, kết quả ăn vào miệng đều vị chua loét.

"Lão đại, cái này quá chua, ngươi đừng ăn. Ngươi ăn, không sợ chua sao?"

Nhìn lão đại ăn một miếng, mắt đều không nháy, không hổ là lão đại Cao Đằng rất là kính nể.

Cao Đằng không biết chính là, nội tâm lão đại hắn đều sắp mở được một xưởng dấm, có sợ chút chua này sao.

Bách Trường Phong rũ mắt, nhân vật truyền kì 100 năm trước, nói không có bản lĩnh ai cũng không tin.

Tuy đối phương lớn lên không ra gì nhưng phương diện thực lực, nghĩ đến vừa rồi bọn họ cũng coi như đối mặt, anh còn không nhìn ra đối phương sâu cạn ra sao.

Có thể thấy được đối phương xác thực sâu không lường được, nói là vũ lực tương đương lão tổ tông, điểm này xác thực không giả.

Nghĩ đến năm trước mình mới đột phá cấp 11, so lền còn chưa đủ, không nói mặt khác, chỉ nói vũ lực đối phương đã ở trên anh.

Muốn nói vũ lực của mình, trước anh còn cảm thấy thuận theo tự nhiên là tốt, giờ phút này không hiểu sao lại có vài phần cấp bách, ánh mắt vừa chuyển cuối cùng dừng trên thân kiếm ngân bạch phiếm tím trên bàn.

Kiếm kia tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của chủ nhân, thế nhưng nhẹ minh lên, ngay sau đó tự động bay lên cơ hồ trong nháy mắt liền bay đến trong tay Bách Trường Phong.

Bách Trường Phong nhìn thanh kiếm trong tay đang hưng phấn không thôi, lòng bàn tay khép lại, một cỗ lực lượng ẩn ẩn trào ra.

Anh có thể cảm giác được, thanh kiếm này có nhiều bí mật chờ anh khai quật.

"Lão đại, này..... Thanh kiếm này cử động, nó có phải thành tinh rồi không, trời!"

Tận mắt nhìn thấy một màn thanh kiếm tự bay vào tay lão đại, Cao Đằng quả thực sợ ngây người. Ở thời đại trí năng này, đồ chơi đều là trí năng, binh khí có trí năng lại chỉ có cơ giáp. Các loại kích, quang, thương, pháo năng lượng đều không có trí năng, những thanh kiếm cấp S trở lên, chủy thủ thật đúng là không có biểu hiện có trí năng.

Cho nên thanh kiếm này sẽ bay lên cắn người còn sẽ sáng lên, quả thực là đánh sâu vào thế giới quan của hắn.

Tựa hồ nghe được hắn nói, phương hướng mũi kiếm vừa chuyển thẳng tắp chỉ vào Cao Đằng, hàn quang chợt lóe.

Bách Trường Phong nhìn biểu tình không thể tin được của thuộc hạ, trả lời nói "Ta cho rằng vừa rồi ngươi đã biết."

Cao Đằng ngơ ngác hỏi "Biết cái gì?" Đầu óc rõ ràng còn chưa phản ứng lại, đây rốt cuộc là như thế nào.

"Một vết trên mặt ngươi kia." Bách Trường Phong trả lời.

Cao Đằng nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng nhìn kiếm "Một vết kia chính là ngươi đánh lén?"

Thân kiếm nhẹ minh một tiếng tựa hồ thừa nhận.

"A, ta muốn quyết đấu với ngươi, phế kiếm này!" Cao Đằng nhìn thân kiếm, trên mặt trên tay đều bắt đầu ẩn ẩn đau. Hắn đã nói như thế nào không tìm thấy người, thì ra là phế kiếm này giở trò quỷ.

Bách Trường Phong nhẹ buông tay "Đi đi, cho ta xem thực lực của ngươi. Các ngươi chú ý chú, động tĩnh đừng quá lớn."

Thân kiếm nhẹ minh một tiếng, xông lên giống như mũi tên tốc độ phi thường nhanh.

Tuy rằng Cao Đằng lúc này đã có chuẩn bị nhưng đối phương tốc độ quá nhanh, thể tích quá nhỏ, hơn nữa còn là lần đầu tiên chiến đấu cùng vật nhỏ như vậy, có thể nói phi thường cố sức, cầm kiếm quang cấp S trong tay thế nhưng đã có vết rách, cuối cùng không chịu được đòn nghiêm trọng vỡ vụn. Trong lòng Cao Đằng phi thường khiếp sợ, hắn nhìn ra được, thanh kiếm này đã để lại đường sống, không nghĩ tới kết quả vẫn như vậy.

Giờ phút này Cao Đằng vô cùng chật vật, cả người quần áo rách tung tóe, rốt cuộc thanh kiếm kia còn biết nặng nhẹ không làm hắn bị thương.

Nhưng là Cao Đằng phi thường thất bại, giờ phút này ngồi hoài nghi nhân sinh, đánh không lại lão đại thì thôi, bây giờ ngay cả vũ khí của lão đại cũng không đánh lại sao?

Đừng làm phiền hắn, cho hắn yên lặng.

Bách Trường Phong nhìn một người một kiếm đánh nhau, như anh sở liệu, bất quá vì sao sâu trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy thanh kiếm này biến yếu?

Cảm nhận được quang não có động tĩnh, vừa click mở đã thấy một ảnh chụp, lão đàn ông kia ngồi cạnh Mộc tam thiếu, còn cười nói với cậu gì đó.

Ánh mắt Bách Trường Phong tối sầm lại, ngón tay vô ý thức mở giao diện khác bắt đầu đánh chữ.

Lôi Đình đùa nghịch thân kiếm, vô cùng kiêu ngạo xoay quanh Cao Đằng đang ngồi dưới đất vài vòng.

Bay về bên chủ nhân  cầu khen ngợi, ai ngờ chủ nhân chỉ lo nhìn quang não không để ý đến nó.

Thân kiếm nhẹ nhàng kêu tự động quay về hộp gỗ.

Bên này Tiêu Tử Thừa thật vất vả mới thoát khỏi đám người kia, ngồi cạnh Mộc tam thiếu "Thật sự không suy xét sao? Tình huống của ngươi ta cũng biết, cơ giáp ta thật sự không kém."

Mộc Lâm Đồng lắc đầu, chỉ cười không nói.

Cậu biết, nhưng mà cậu đang chờ một người dạy, nhưng người này không phải hắn.

Quang não chợt lóe, mở ra vừa thấy, mắt sáng lên, xem, cậu chờ người tới rồi.

"Ta đồng ý."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy