Chương 45: Ta đồng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại, ngươi nói cái gì, không quay về?" Cao Đằng ngồi dậy, quần áo vừa rồi bị cắt tung tóe cũng đành phải vậy.

Lão đại hắn tung ra một quả bom, làm hắn khiếp sợ.

"Ngươi đi liên hệ với hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, xếp một lớp cho ta, không cần bại lộ thân phận." Bách Trường Phong nói.

"Còn ta?" Cao Đằng một khuôn mặt buồn khổ, không phải như hắn nghĩ chứ? Trời ạ, muốn mạng hắn.

"Ngươi đương nhiên trở về quân đội, ta không ở, việc ngươi toàn quyền xử lí. Đối ngoại nói ta đánh sâu vào cấp 11, không gặp bất cứ ai."

"Không cần...." Quả nhiên là như vậy, nghĩ đến những văn kiện chất chồng như núi, tức khắc kêu rên.

Trên thực tế, lúc tay anh mất khống chế gõ ra mấy  chữ kia, phản ứng lại lập tức ảo não, nhưng cũng đã gửi đi rồi.

Mộc Lâm Đồng cười khẽ, Tiểu Bạch thật quá đáng yêu. Cậu biết nhất định anh sẽ đồng ý.

Trường Kỳ đặt mông ngồi lại đây "Tam thiếu, đột nhiên cười dâm đãng như vậy, có chuyện gì tốt?"

"Đúng là có chuyện tốt, chỉ là sẽ không nói cho ngươi."

"Thiết~" Trương Kỳ xoay người bắt đầu oanh tạc với Tiêu Tử Thừa bên cạnh.

Mộc Lâm Đồng vươn tay, bắt đầu trả lời "Khi nào, nếu không bây giờ ta đi qua?"

Thật lâu sau bên kia mới trả lại hai chữ "Không cần."

Chạng vạng ngày hôm sau, dưới một mảng đỏ của hoàng hôn, ba người Mộc Lâm Đồng được quản gia đưa tới trường.

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến người nào đó hôm qua đã đáp ứng mình, đều bỏ qua trừng mắt của Mộc Ninh Ngọc, đại khái là mai có thể gặp Tiểu Bạch rồi.

Kết quả hôm sau đợi cả một ngày đến cái bóng cũng không có.

Mộc Lâm Đồng  nghĩ nghĩ, không vội, xem ra đối phương cũng cần có thời gian, cậu chờ.

Vì thế ngày thứ ba, thứ tư đều không có tin tức.

Tiết cuối cùng buổi chiều thứ năm, còn không nhìn thấy người.

Mộc Lâm Đồng vỗ đùi, Tiểu Bạch tốt có phải phóng bồ câu cho cậu không? Chờ tan học liền liên hệ xem tình huống thế nào.

Mấy ngày nay trong ban đều rất náo nhiệt, bởi vì ghi danh chuyên nghiệp thứ hai sắp bắt đầu, một đám đều trở nên chăm chỉ.

Trương Kỳ đã có mục tiêu, một tháng này cư nhiên đã quen thân với hệ chỉ huy bên kia. Mấy ngày nay đều chạy sang bên kia, được người chỉ điểm, sức mạnh tăng vô cùng tốt.

Xem mọi người, Trương Kỳ là người có xác xuất thành công cao nhất ghi danh hệ chỉ huy, ngay cả giáo sư Thẩm trên lớp thỉnh thoảng cũng khích lệ vài tiếng, muốn hắn nỗ lực thật tốt.

Đường Yến Đông muốn ghi vào hệ chế tạo cơ giáp, cho dù thân thể không tốt lúc này cũng hứng thú bừng bừng báo danh.

Trải qua hơn một tháng ở chung, Mộc Lâm Đồng đã coi hắn là bạn bè, cho nên quyết định giúp đối phương một tay.

Đường Yến Đông là thuộc về tinh thần lực quá mức cường đại, thân thể không theo kịp.

Ngay lúc Mộc Lâm Đồng hồi tưởng xem có đan dược nào phù hợp với thể chất Đường Yến Đông, giáo sư Thẩm đã đi vào, đằng sau còn có một người.

Đôi mắt Mộc Lâm Đồng nhíu lại, nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn phía sau, rốt cuộc đã tới sao Tiểu Bạch.

Giáo sư Thẩm đã đến, mọi người đều yên tĩnh lại. Mấy đôi mắt tò mò nhìn người đàn ông cao lớn phía sau, nghĩ đến chẳng lẽ là người bạn nào của Thẩm giáo sư. Nhìn rõ biểu tình trên mặt, đoàn người đều thu hồi ánh mắt.

Giáo sưu Thẩm đi lên bục giảng, mắt liếc qua người phía sau đang trầm mặc, ho nhẹ một tiếng "Các bạn học, nói cho mọi người một tin tức tốt, ban chúng ta lại có một bạn học mới, bạn học Mộ Bạch, sang bên này."

Giáo sư Thẩm vừa dứt lời, mấy người phía dưới đều nổ tung. Sau U Thủy, đây là bạn học mới thứ hai.

Trương Kỳ nhìn dáng người cao lớn của đối phương, so với bọn họ cao hơn ít nhất nửa cái đầu, mặt đen, trên thái dương đến giữa mày còn có vết sẹo thoạt nhìn rất mới, vừa mới vô ý liếc nhau, ánh mắt đen nhánh không thấy đáy của đối phương làm cả người hắn run một cái.

Má ơi, thật là dữ.

Hiển nhiên không chỉ hắn nghĩ như vậy, những người khác cũng mới nhìn được ánh mắt kia, hiện tại trong ban an tĩnh quỷ dị.

Trương Kỳ nơm nớp lo sợ mở miệng "Giáo sư Thẩm, chúng ta là hệ nuôi trồng thực vật chuyên nghiệp, không phải hệ cơ giáp cũng không phải hệ chỉ huy, có phải ngài đưa người đến sai chỗ rồi không?"

Giáo sư Thẩm khựng lại nhìn người bên cạnh còn cao hơn mình một cái đầu, tức khắc đau đầu. Ngay vừa rồi học sinh này tìm ông, chính ông cũng trộm hỏi hiệu trưởng. Kết quả tên kia nói quân đoàn số 8 phái người xuống, ông chỉ cần phối hợp là được.

Ông thiếu chút đã phun một ngụm máu, mặc kệ hắn có nhiệm vụ giù, quân đoàn số 8 không thể phái một người nhỏ xinh một chút sao?

Một người cao to như vậy trong hệ thực vật chính là hạc trong bầy gà, như thế thật sự tốt sao?

"Không sai, bạn học Mộ Bạch, đến đây giới thiệu một chút." Giáo sư Thẩm đau đầu, tính đem vấn đề cho người này để hắn tự lo đi.

Người cao to ngẩng đầu, phía dưới lặng ngắt như tờ, thanh âm trầm thấp nói từng chữ "Chào mọi người, ta tên Mộ Bạch."

Sau đó liền hết.

Mộc Lâm Đồng khẽ bật cười một cái nhịn xuống, thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Mộc Lâm Đồng vẫy vẫy tay với đối phương "Tiểu Bạch có muốn tới chỗ này ngồi?"

Bách Trường Phong dừng một chút, dưới ánh mắt mọi người vẫn là từng bước một đi đến chỗ Mộc Lâm Đồng.

Mộc Lâm Đồng nhìn người đến gần, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cười tủm tỉm nói "Bạn học Tiểu Bạch, ngồi chỗ này."

"Bạn học Mộc làm rất tốt, các ngươi về sau phải ở chung thật tốt, hiện tại chúng ta bắt đầu học." Sau khi giáo sư Thẩm nhìn người cao to ngồi xuống, ở chung với bạn học Mộc cũng vô cùng hòa hợp  cũng nhẹ nhàng thở ra.

. . . . . . . 

Bách Trường Phong ngồi xuống dưới ánh mắt của đối phương, vừa mới ngồi xuống không lâu liền cảm thấy một bàn tay nhỏ tìm kiếm hướng eo anh. Thân thể anh cứng đờ, theo bản năng muốn nắm lấy tay nhỏ lung tung của đối phương.

Nhưng mà ngay sau đó đối phương liền bắt lấy phần thịt mềm ở eo anh, hung hăng nhéo. Cho dù là Bách thiếu tướng thân kinh bách chiến, cho tới nay đều là đao thật kiếm thật ra trận, đâu có gặp qua thủ đoạn như vậy, toàn bộ thân thể lập tức chấn động.

Những người khác cho rằng đối phương không thích ánh măt của họ bỗng chốc thu hết ánh mắt về, người này quả nhiên không hiền lành. Mà Mộc tam thiếu không hổ là hán tử, hiện tại còn cười tủm tỉm với hắn.

Mộc Lâm Đồng dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được mở miệng "Tiểu Bạch, sao bây giờ mới đến?"

Bách Trường Phong quay đầu nhìn cậu, cũng không nói lời nào nhưng Mộc Lâm Đồng lại phảng phất nhìn thấy trên đầu anh có hai lỗ tai lông xù run run, một bộ cực kì ủy khuất.

Tâm mềm nhũn, chậm rãi buông lỏng ra còn thuận tiện sờ hai cái.

Ai ngờ một cái sờ này liền nghiện, càng sờ càng hướng lên trước, một cảm xúc trơn nhẵn tinh tế. Bụng Tiểu Bạch cho dù là hình thú hay hình người đều sờ tốt, đây là cơ bụng? Một múi, hai múi, ba múi....sáu múi! Nếu không  đoán sai bên dưới còn có hai múi, lúc này tay đã vị bắt lấy.

Vừa rồi Mộc Lâm Đồng chỉ lo sờ cơ bụng, lúc tay bị bắt lấy ngẩng đầu nhìn mắt đối phương đã sắp phát ra lửa, rút tay về sờ mũi.

Đây không thể trách cậu, bệnh nghề nghiệp sờ lông thôi, càng sờ càng muốn, khụ khụ.

May mắn vừa rồi những ánh mắt đã bị Bách Trường Phong dọa về, không ai biết cậu làm gì.

Chờ đến lúc sắp tan học, giáo sư Thẩm dường như nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi "Bạn học Mộ Bạch, hôm nay mới đến đã an bài tốt kí túc xá chưa? Muốn tìm người mang ngươi đi xem kí túc không?"

Không chờ Bách Trường Phong trả lời, Mộc Lâm Đồng đã đáp lại "Giáo sư Thẩm, chuyện này giao cho ta, ta sẽ an bài vấn đề chỗ ở của bạn Mộc Bạch."

Giáo sư Thẩm thấy bộ dáng hai người nhất kiến như cố, gật gật đầu, cho dù ngươi không lên tiếng ta cũng sẽ gọi ngươi, không nghe được những người khác sau khi nghe ông nói đầu đều thấp đi sao?

"Vậy tốt, bạn học Mộc giúp bạn học Mộc Bạch tìm kí túc, bạn học mới có gì không hiểu phiền các ngươi giúp đỡ nhiều hơn. Tốt, hôm nay học đến đây, tan học."

Chờ đến khi giáo sư Thẩm đi ra ngoài, Mộc Lâm Đồng quay đầu nhìn người đàn ông ngồi thẳng tắp bên cạnh.

Trương Kỳ quay đầu nhìn thấy một màn như vậy luôn cảm thấy trạng thái hôm nay của Mộc tam thiếu có chút kì quái, biểu tình kia giống như đúc lúc anh cả hắn nhìn thấy hình thú của hắn. Nghĩ đến đây, Trương Kỳ run run, vì sao mình lại có loại suy nghĩ kì quái như vậy?

Nếu Mộc tam thiếu lộ ra vẻ mặt này với một con mèo hoặc một vật đáng yêu còn có thể tha thứ, đối với một đại hán đen còn dường như bị hủy dung như vậy, Trương Kỳ thở dài, chẳng lẽ đây là gu của Mộc tam thiếu? Khó trách, đồng tình nhìn qua U Thủy đang 'u oán' bên cạnh. Tuy rằng có mục đích, sẽ nhanh thấy tình trạng, đi tìm những người khác.

Trương Kỳ đến gần đánh gãy bầu không khí vô hình giữa hai người "Tam thiếu, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, mang bạn học mới đi cùng?"

Mộc Lâm Đồng quay đầu dùng ánh mắt không tốt nhìn hắn, Trương Kỳ đều có thể nhìn ra hơi lửa trong mắt cậu.

Mộc Lâm Đồng nhìn mấy người đang chờ, mở miệng nói "Thôi, trước ta mang bạn học Mộ Bạch đi tìm kí túc, hôm nào đi sau, các ngươi đi ăn cơm trước đi."

"Được, chúng ta đi trước." Trương Kỳ vừa định vỗ vai Mộc Lâm Đồng liền nhìn thấy ánh mắt của người cao to bên cạnh nhìn chằm chằm tay hắn, hắn vội vàng phản xạ có điều kiện đặt tay lên ót mình, xấu hổ cười.

Chờ đến lúc mầy người đều đi, Mộc Lâm Đồng trở tay bắt lấy bàn tay người bên cạnh "Tiểu Bạch, sao ngươi lại biến thành như vậy? Nhìn qua rất dữ. Đi, bây giờ đi tìm kí túc xá cho ngươi."

Bách Trường Phong nhìn bàn tay thon nhỏ đang kéo tay mình, nghĩ đến tay nhỏ này vữa nãy sờ loạn trên bụng mình, hô hấp chợt loạn.

Mộc Lâm Đồng cảm nhận được trong tay căng thẳng, quay đầu "Tiểu Bạch?"

"Ta có thể tự đi tìm kí túc xá, ta cũng không lạ nơi này." Thanh âm trầm thấp dừng một chút, nói tiếp "Ngươi có thể đi ăn cơm trước." Chủ yếu là mới trải qua một màn kia, hiện tại trên người có chút nóng, vừa nãy thiếu chút đuôi đã lộ ra.

Anh lớn như vậy, trước khi gặp được người này, anh còn chưa từng tiếp cận người nào gần như vậy, đối phương lại còn làm như vậy...

Anh nghĩ muốn tách xa người này một chút, đi bình tĩnh một lát.

Mộc Lâm Đồng dừng lại nhìn người đàn ông có vài phần câu nệ, ý cười tràn ra khóe miệng "Không vội, ta mang ngươi đi xem kí túc xá trước."

Lôi kéo người ra khỏi phòng học, sau khi đi qua vườn hoa hướng đến đường nhỏ.

"Nhìn, chính là nơi này, phòng không ai ở." Mộc Lâm Đồng kéo người đến một phòng, nói.

"Ta muốn tìm nơi không ai ở, ta không quen ở cùng người khác." Bách Trường Phong nhìn cách vách rõ ràng có dấu người ở nói, có những người khác không tiện anh làm nhiệm vụ.

Mộc Lâm Đồng giơ tay "Ta cũng không quen ở cùng người khác, nhưng ngươi là ngoại lệ. Thế nào, ghét bỏ ta?"

Không nghĩ tới bên cạnh là cậu, Bách Trường Phong mở miệng muốn từ chối nhưng lại nhìn ánh mắt mong chờ của đối phương, rốt cuộc xoay người lại bắt đầu sửa sang lại giường nệm.

"Kí túc xá này cũng không nhiều người lắm, tầng này chỉ có hai người chúng ta, ngày thường cũng không có người đến, ở đây có thể yên tâm dùng bộ dạng thật." Mộc Lâm Đồng vẫn thích bộ dáng nguyên bản của Tiểu Bạch, cái dạng này có chút cay mắt.

Bách Trường Phong đang sửa sang giường nệm ừ một tiếng coi như đáp lại, nhưng mà trong lòng nghĩ đến buổi tối người này ngủ bên cách vách, tần suất tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Chờ đến buổi tối lúc đi ngủ, Bách Trường Phong đã tẩy dịch dung đi.

Anh làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn có quy luật, lúc này nhìn Mộc tam thiếu vẫn còn ở phòng anh "Ta muốn đi ngủ."

"Tốt nha, cùng nhau?" Mộc Lâm Đồng làm bộ không nghe hiểu, ngồi trên giường làm bộ làm tịch.

"....." Bách Trường Phong trầm mặc, mạnh mẽ áp xuống chờ mong đột nhiên trào lên trong nội tâm.

"Được rồi, muốn ta trở về, tới, nơi này." Mộc Lâm Đồng đứng lên chỉ cái trán bóng loáng của mình nói "Cho ta một nụ hôn chúc ngủ ngon, ta lập tức rời đi, thế nào?"

Vừa mới dứt lời thành công nhìn cả người đối phương cứng lại.

Mắt Mộc Lâm Đồng chợt lóe, học bộ dáng năm đó của người nào đó, nhân lúc đối phương chưa chuẩn bị tới gần cực nhanh nhón mũi chân ấn trên trán anh.

Sau đó mặc kệ đối phương có phản ứng gì, xoay người chạy, vừa chạy vừa nói "Ngủ ngon."

Bách Trường Phong đột nhiên cảm thấy được đối phương tới gần, hơi thở quen thuộc vọt tới, sau đó trán nóng lên.

Cả người ngây ngẩn, ngay sau đó đuôi to lông xù không chịu khống chế chạy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy