Chương 46: Cho ta một nụ hôn ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mà Mộc Lâm Đồng không có quay lại, bằng không hôm nay liền không cần trở về, rốt cuộc đuôi đã chạy ra, sao có thể không vuốt một phen.

Tìm đã lâu, nếu không phải đã vuốt lông mấy lần cậu đã cảm thấy Tiểu Bạch là một ảo ảnh, như đang nằm mơ, tỉnh dậy Tiểu Bạch vẫn không biết đang ở nơi nào.

Cùng lúc đo, Cao Đằng đối diện với chồng văn kiện cao ngất như núi, cả người đều táo bạo.

Ba tháng, lão đại nói, chỉ cần kiên trì ba tháng là tốt.

Chỉ là, Cao Đằng ngẩng đầu nhìn chồng văn kiện, sắc mặt lập tức u ám, xem ra ba tháng này không thấy ánh mặt trời.

Đối ngoại có thể nói lão đại đánh sâu vào cấp 11, nhưng đối nội, đám kia đều là nhân tinh, gần nhất đều truy vấn hành tung lão đại. Hắn không thể nói lão đại đi đến trường hộ tống một người đi? Người nào quan trọng như vậy, cư nhiên muốn lão đại của quân đoàn số 8 bọn họ đi bảo vệ 3 tháng, nói ra bọn họ cũng không tin.

Vì thế dứt khoát cái gì cũng không nói, gần đây xử lí đống văn kiện đó đều vội muốn chết, ai hơi đâu đi quản đám người đó.

Nếu lại quấn lấy hắn hỏi, hắn liền đem những nhiệm vụ năm xưa treo ở trên quân bộ lâu lắm rồi không có ai nhận, cho toàn bộ đám người đi phát tiết tinh lực. Rốt cuộc bây giờ hắn có đặc quyền, chút việc nhỏ này, lão đại khẳng định cho hắn toàn quyền xử lí.

Không biết lão đại và Mộc tam thiếu thế nào, cái tổ chức kia ở trường quân đội đệ nhất Tinh Minh hẳn là không dám trắng trợn xuống tay. Có lão đại ở, Mộc tam thiếu khẳng định sẽ không có việc gì, nhìn xem lần này có bắt được những người sau lưng đó không.

Nếu sớm diệt trừ được cái u ác tính này, hắn vất vả mấy ngày nay cũng đáng giá.

Nhưng mà Cao Đằng không biết, lão đại nhà hắn đang bị đùa giỡn.

Cả người Bách Trường Phong nóng lên, lỗ tai đã biến đỏ, nhớ đến cảm xúc trên trán, hai lỗ tai dường như muốn bốc hỏa.

Nhìn thoáng ra cái đuôi còn đang phe phẩy với lỗ tai run run, Bách Trường Phong lập tức lên giường nằm, sau khi nhìn thấy Mộc tam thiếu hoàn toàn rời, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Lần này anh cuối cùng cũng xác định, Mộc tam thiếu này nếu không phải đang câu dẫn anh, thì chính là lúc phát động năng lực cần thân thể tiếp xúc một chút.

Xem ra chỉ cần cậu nghĩ, ngón tay và môi, tất cả tứ chi tiếp xúc đều có thể khiến thú nhân không tự giác lộ ra hình thú.

Cảm xúc mềm mại trên trán kia có thể làm anh gần đây đã khôi phục chính mình đối mặt với Mộc tam thiếu lại một lần nữa không chịu khống chế lộ ra tai thú và đuôi.

Chẳng lẽ vì gần đây mình không chịu khống chế liền bắt đầu tăng lớn dị năng phát ra sao?

Lăn qua lộn lại, nghĩ đến đối phương ở phòng bên cạnh, thói quen bình thường khiến anh đặt lưng liền ngủ lại trừng mắt nhìn nóc giường, một chút buồn ngủ cũng không có.

Giờ phút này đuôi đã thu lại nhưng đôi tai thì chưa.

Kí túc xá trường quân đội đệ nhất Tinh Minh đều dùng nguyên liệu kiến trúc tốt nhất, hiệu quả cách âm rất tốt. Nhưng trước mặt thú nhân có thính lực vượt xa người thường, hiệu quả vẫn có chút yếu kém.

Lỗ tai Bách Trường Phong vừa động, ánh mắt tối sầm lại, đây là thanh âm đối thoại, có phải trong phòng đối phương có người khác không?

Dựng lỗ tai lên, Bách Trường Phong ngồi dậy, dùng sức thật lớn mới có thể khống chế chính mình lại lần nữa nằm trên giường.

Nói bên cạnh có người khác hẳn là không có khả năng, cho nên trò chuyện hẳn là có đồ gì trí năng.

Mộc Lâm Đồng trở lại phòng cười thầm trong lòng vài tiếng, ngồi xuống, tưởng tượng một chút biểu tình đối phương nhất định vô cùng rối rắm.

"Đại vương, nhìn người rất vui vẻ, đây là bởi vì người ở cách vách sao?" Bào tử trên đầu nấm U Minh Quỷ tung tăng nhảy nhót, đứng trên bàn sách hỏi.

Chưa từng gặp qua bộ dáng vui vẻ như vậy của Đại vương, trở lại đã lâu đều ở bên cách vách, hơn nửa tháng không đến rừng cây làm nó buồn không chịu được, mỗi ngày đều chờ đại vương trở về nói vài câu. Kết quả hôm nay đợi nửa ngày cũng không thấy đại vương đi vào, bên cạnh có người mới, không có đại vương phân phó, lại không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt người xa lạ. Sắp buồn chết nấm rồi.

"Nói như vậy cũng không sai. Sao, hôm nay quan tâm ta như vậy, trong khoảng thời gian này có phải buồn hỏng rồi?" Bởi vì đoạn thời gian trước xuất hiện người thần bí, không cho nấm U Minh Quỷ đi rừng, đem nó buồn ở kí túc, này cũng khó trách.

Nhưng mà bây giờ đã biết rõ tình huống đối phương, Tiêu trưởng lão Tiêu Tử Thừa bên kia cũng mở miệng, về sau liền bỏ lệnh cấm.

"Về sau ngươi khôi phục tự do, rừng cây nhỏ phía sau ngươi cứ đi theo lẽ thường, ta đã gặp đối phương, không có vấn đề." Nghĩ đến nấm U Minh Quỷ gần đây nghẹn chết, buồn cười nói.

"Thật sao, ngày mai ta liền đi." Bào tử trên đầu nấm run lên, nhảy tới nhảy lui trên bàn. Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài, hít thở không khí mới mẻ.

"Đại vương, đêm nay không luyện công sao?" Đại vương luyện công, nó cũng có thể kiếm không ít chỗ tốt, bình thường lúc này đại vương sớm đã bắt đầu.

Mộc Lâm Đồng nhìn, cũng tốt, đêm nay cũng nên bắt đầu luyện công. Thế giới này không chỉ tồn tại người tu chân, mấy ngày nay tà tu cũng thấy được, quá nhiều nguy hiểm, muốn bảo hộ tốt người quan trọng, tăng lên thực lực là cấp bách.

Vì thế hai chân Mộc Lâm Đồng hợp lại ngồi trên giường.

Công pháp của cậu và công pháp Mộc hệ truyền thống không giống nhau, trời sinh linh vật giống cậu, trong cơ thể đã có sẵn công pháp truyền thừa.

Công pháp là dành cho linh thụ sử dụng, cho dù biến thành người, vận hành công pháp cũng không nhầm.

Nhưng có lẽ lúc thay đổi thân thể, có lẽ là vì lớn lên theo linh hồn, ngày đó cậu chỉ tùy tiện thử một chút không nghĩ tới cũng có thể vận hành.

Tuy rằng tốc độ chuyển hóa linh lực không cao bằng bản thể, nhưng công pháp truyền thừa của cậu tự nhiên là nhất đẳng, cho dù suy giảm vẫn kinh người như cũ.

Dựa theo tốc độ trước mắt, không lâu nữa liền Trúc Cơ.

 Có lẽ là do nguyên nhân làm bạn tương sinh nên công pháp của cậu và Tiểu Bạch có thể hỗ trợ lẫn nhau, hai người cùng nhau tu luyện sẽ có hiệu quả gấp đôi.

Chờ tu vi cậu lại cao hơn một ít, có lẽ có thể giúp Tiểu Bạch một lần nữa bắt đầu luyện tập công pháp trước kia, nếu thân thể này có thể tu luyện vậy thân thể của Tiểu Bạch nếu không có gì bất ngờ cũng có thể.

Nghĩ đến đây, Mộc Lâm Đồng hơi mỉm cười, tu luyện càng thêm dụng công.

Mộc linh khí xung quanh chậm rãi bị hấp dẫn lại đây, bị cậu hấp thu, cây nhỏ trong bụng càng thêm tỏa sáng.

Nấm U Minh Quỷ bên cạnh cũng vội vàng hấp thu linh khí tự do bên cạnh, lúc vui vẻ nhất trong ngày chính là lúc luyện công, đại vương quả thật chính là mồi dẫn linh lực, linh khí cuồn cuộn không ngừng làm nấm sinh thoả mãn. Quả nhiên lựa chọn lúc trước không sai, đi theo đại vương có thịt ăn, về sau cũng chỉ tín niệm kiên định một lòng đi theo đại vương. Đại vương bảo nó đi hướng đông nó tuyệt đối không đi hướng tây.

Bách Trường Phong bên cạnh đột nhiên nghe được bên kia an tĩnh lại, sau khi không nghe được âm thanh, anh chậm rãi khép lại hai mắt.

Qua không lâu như cảm nhận được cái gì, anh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn hướng phòng Mộc Lâm Đồng.

Nơi đó năng lượng Mộc hệ cực nồng truyền đến, ngay cả anh ở đây cũng có thể cảm nhận được.

Thế nhân đều nói Mộc gia tam thiếu không dị năng không thiên phú, là phế vật, nhưng giờ phút này xem trận thế này, thiên phú của Mộc tam thiếu chỉ sợ cũng không kém mình.

Mộc hệ biểu lộ sinh cơ, nhiều Mộc hệ như vậy bị dẫn đến đây Bách Trường Phong cũng cảm thấy cả người buông lỏng, cả người như được gột rửa, một ngày mệt nhọc đều bị đánh tan.

Nghĩ đến đối phương biết mình ở đây cũng như cũ không che giấu thực lực bại lộ chính mình, Bách Trường Phong cong cong khóe miệng.

Thuận tay lấy ra kiếm lần trước Mộc Lâm Đồng đưa, mấy ngày gần đây anh không có thời gian nghiên cứu thanh kiếm này.

Từ khi nhỏ máu lên thanh kiếm, anh cùng kiếm liền có một loại liên hệ.

Nhưng thanh kiếm này vào hôm đó giật giật sau khi đánh một trận với Cao Đằng liền giống như lâm vào ngủ say, không gặp nó động qua.

Sờ sờ thân kiếm, nhớ tới thiếu niên ngày đó ánh mắt sáng rực đưa kiếm cho anh, tay đang muốn thu kiếm vào không gian dừng lại, cuối cùng đặt trên bàn cách đó không xa.

Thẳng đến bây giờ dưới sự bao quanh của mộc hệ anh rốt cuộc cũng buồn ngủ.

Đêm khuya ngay lúc Bách Trường Phong lâm vào giấc ngủ sâu, linh khí mộc hệ xung quanh càng thêm nồng đậm. Lôi Đình đặt trên bàn cũng bị mộ hệ ảnh hưởng, hơi hơi tỏa sáng, bằng vào linh khí mộc chỉ dẫn, chậm rãi dẫn động linh khí kim lôi bản thể cần lại đây.

Nhưng linh khí kim lôi theo tới lại bị Bách Trường Phong đang ngủ vô ý hấp thu vào. Thân kiếm vàng ngày càng sáng, chậm rãi phát tán chiếu vào người đang ngủ trên giường.

Chờ đến khi linh khí tiến vào thân thể Bách Trường Phong đã bị bản năng dựa theo vận hành quỷ dị chậm rãi tiến vào đan điền.

Nếu Bách Trường Phong còn tỉnh nhất định phát hiện đường nhỏ này khác với ngày thường tu luyện dị năng, nhưng bản năng lại làm anh hấp thu năng lượng đó, so với dị năng vận hành 30 năm còn thuần thục hơn, rõ ràng phía trước còn không thử qua phương pháp này giờ phút này lại giống như khắc vào trong linh hồn.

Bách Trường Phong lúc này không biết, tại vì bây giờ anh đang mơ.

Khác với lần trước chỉ nhìn thấy hổ con to bằng lòng bàn tay chính là hổ con kia đã cao đến đầu gối.

Anh nhìn nó chạy nhanh trong rừng, chạy đến dưới một cái cây lớn, ngẩng đầu gầm rú hai tiếng.

Cây vẫn luôn không có động tĩnh gì bỗng xuất hiện mấy sợi tơ, chậm rãi hiện ra một con sâu ở giữa sợi tơ. Nhìn nhóc con Bạch hổ phía dưới tựa hồ còn chưa cai sữa, mắt đen tròn nhỏ lóe lên vài phần khinh miệt, thân trùng tròn xoe run rẩy, vài tiếng côn trùng kêu cũng truyền xuống.

Một hổ một sâu giao lưu, nhưng lúc nhìn nhóc con Bạch hổ vươn lợi trảo cùng sợi tơ dần căng thẳng có thể thấy được hai bên giao lưu cũng không vui vẻ gì.

Nhóc con bạch hổ vươn ra móng vuốt sắc bén, sâu to tựa hồ phát ra tiếng kêu to châm biếm.

Nhóc con nhẹ nhàng nhảy lên một chạc cây không cao khác.

Sâu to mọng nghĩ rằng tiểu bạch hổ muốn bắt nó, tốc độ cực nhanh đi theo sợi tơ đến nơi khác, ở nơi cực cao mắt tròn tiếp tục trừng tiểu bạch hổ, phát ra thanh âm trào phúng.

Nhóc con cũng không vội, không chút hoang mang vươn móng vuốt linh hoạt leo lên cây.

Không nghĩ tới đối phương lại linh hoạt như vậy, tuy rằng con sâu kia có chút hoảng nhưng trên cây nó vẫn là vua, một nhóc con bạch hổ không biết từ đâu ra, cho dù mở linh trí sớm cũng không đáng sợ. Bởi vì nhóc con căn bản không đuổi kịp, chỉ cần một sợi dây có thể đến bất cứ đâu trên cây.

Nhưng tiểu bạch hổ đến cành khô cao nhất cũng không đi bắt giữ nó như đã nghĩ.

Nó ngồi xổm trên cành cây, đột nhiên vươn móng vuốt sắc bén lóe sáng. Sâu to mọng âm thầm nâng cao cảnh giác, một tia sét vờn quanh vuốt hổ phát ra thanh âm 'lách tách'.

Ngay sau đó vuốt nhỏ vung lên, một ánh sáng hung hăng bổ về phía cành cây, cành cây kia liền bị gãy, trong ánh mắt khiếp sợ của sâu mà 'bang' rơi xuống.

Tiểu bạch hổ quay đầu nhe răng với sâu đã bị trấn trụ, lại giơ móng vuốt lên, một cành cây khác càng thô to rơi xuống. Sau đó, lại giơ móng vuốt lên.

Lúc sâu to đau lòng mà kêu vang , tiểu bạch hổ giơ cao móng vuốt lại không có đáp xuống. Quay đầu hướng sâu rống một tiếng, trung  khí mười phần.

Trong lúc giằng co, tựa hồ sâu đã đáp ứng điều kiện gì của nhóc con, trong lúc thiếu chút nữa đánh gãy cành cây, con sâu kia rốt cục nhượng bộ, bắt đầu phun tơ cực nhanh như dệt cái gì. Theo càng nhiều sợi tơ phun ra, thân sâu càng thêm trong suốt, nguyên bản sâu to mọng dần dần thu nhỏ.

Nhóc con bạch hổ nhìn sắc trời, đuôi bắt đầu bực bội ném động.

Chờ đến khi tiểu bạch hổ nhận được một cái túi nhỏ màu tương tự màu lông, sau khi treo lên cổ, hưng phấn vội vã nhảy xuống cây rời đi.

Xuyên qua cây cối, đi qua vài ngọn núi, tiểu bạch hổ rốt cuộc lấy ra bụi cỏ che chắn chạy vào.

Khác với bên ngoài, trong bụi cỏ là một lỗ nhỏ, càng đi càng lớn, cũng càng sáng, linh khí nồng đậm tràn ra.

Bên trong tất cả đều là tinh thạch trong suốt, còn phát sáng, có một hồ nước, ở giữa là một màu tươi sáng màu xanh lục cực kì dễ thấy.

Nhìn màu xanh lục kia, tiểu bạch hổ chui vào hồ nước, ngậm một hạt giống lên, rõ ràng chỉ là một hạt giống lại giống như một trái tim có nhịp đập.

Tiểu bạch hổ liếm một hồi, dường như nhớ tới cái gì, đem túi nhỏ trên cổ ném xuống hồ nước.

Bách Trường Phong mơ màng, không hiểu sao bắt đầu đố kị nhóc con bạch hổ kia, nhưng mà ngay sau đó, thị giác anh biến đổi, phát hiện đang dùng thị giác hổ con, đầu lưỡi thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của hạt giống màu xanh kia.

Trong lòng có một cảm giác kì quái, anh hận không thể thay thế tiểu bạch hổ hung hăng liếm mấy cái.

Ngay lúc Bách Trường Phong còn rối rắm cảm xúc không thể hiểu được, hình ảnh thay đổi.

Anh phát hiện trước mặt là một cậu bé 8-9 tuổi, cậu bé giống như đúc anh hồi bé, chỉ có một điểm khác là quần áo chưa từng thấy qua, tóc cũng rất dài, dùng một cây trâm ngọc búi lên. Mà anh từ nhỏ đều để tóc ngắn, không để dài, hơn nữa cũng không nhớ hồi nhỏ đi qua nơi như vậy.

Cậu bé giống anh lúc này lại tới một nơi kì quái, nơi đây không có một chút yếu tố khoa học nào, vô cùng nguyên thủy, phóng mắt toàn bộ tinh tế đúng thật là không tìm được nơi nào nguyên thủy như vậy, ngay cả Địa Cầu hạn chế nhất cũng tiên tiến hơn nơi này trăm ngàn lần.

Ngay lúc anh đang nghi hoặc ngay sau đó đã bị cậu bé hút vào thân thể.

Cậu bé tựa hồ là lầm đầu tiên đến đây, ở chân núi, anh thấy được một ông lão đang cuốc đất.

Đây đại khái là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy người, cậu bé nhìn đối phương đào một cái hố sau đó ném hạt giống vào.

Cậu bé chấn động, đi lên nhìn những hạt giống bị đất vùi lấp.

Ông lão kia tựa hồ thấy cậu bé sợ hại, thấy cậu quần áo ngăn nắp, thoạt nhìn không giống trẻ con trong thôn. Lớn lên cũng quá đẹp giống như tiên đồng, làm người có hảo cảm.

Chẳng lẽ tiểu công tử trong thành đi lạc hay tiểu tiên nhân theo sư phụ ra ngoài rèn luyện?

Nhìn thêm hai lần ông lão liền xác nhận là vế sau, ông còn chưa nhìn thấy tiểu tiên đồng đẹp như vậy, tiểu công tử trong thành không phải là chưa từng thấy qua, chỉ có tiên nhân mới có tiên khí như vậy.

Thôn bên cạnh bọn họ hai năm trước có một nhóc con bị tiên nhân chọn mang đi, nói là đi làm thần tiên.

"Tiểu tiên nhân, cháu tới đây làm gì?" Ông lão kích động mở miệng hỏi, hôm nay có thể nhìn thấy một tiểu tiên đồng vẫn là phúc của ông, bao nhiêu người cả đời đều không thể gặp qua.

Cậu bé mở miệng, rốt cuộc không nói gì chỉ chỉ đất mới chôn hạt giống, tựa hồ rất khó hiểu.

Rốt cuộc ông lão kiến thức rộng rãi, từ cử động của cậu mà đại khái hiểu được ý cậu.

"Tiểu tiên nhân, cháu muốn hỏi sao lại đem chôn hạt giống trong đất sao?" Nhìn tiểu tiên nhân gật đầu, ông lão cười nói "Khả năng là cháu không biết, không có bùn này, hạt giống không có biện pháp nảy mầm. Cháu nhìn thực vật ở đây đều là mọc ra từ đất."

Cậu bé sửng sốt, từ trong áo móc ra một túi nhỏ tinh xảo, Sau khi mở ra, một hạt giống màu xanh lẳng lặng đợi lóe lên ánh sáng sinh mệnh.

Ông lão nhìn túi tiền không có bất cứ lỗ kim khâu nào lại vô cùng tinh xảo, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, đây là vật của tiên gia, không nghĩ tới mình cũng có cơ hội kiến thức một phen. Chờ đến khi nhìn thấy hạt giống trong tay cậu, ông lão cả kinh, như thế nào ngay cả một phàm nhân như ông cũng cảm nhận được sinh mệnh lực trong đó.

Như vậy ý của tiểu tiên nhân có phải muốn hạt giống này nảy mầm không?

Một người phàm như ông biết thế nào được, đối mặt với nghi vấn, trả lời nói "Tiểu tiên nhân, cái này ông không biết, nhưng chỉ cần tìm được đất phù hợp một ngày nào đó hạt giống sẽ từ dưới đất chui lên."

Cậu bé nắm hạt giống suy nghĩ thật lâu, sau đó gật đầu với ông lão, một trận gió thổi qua ông lão đã phát hiện cậu bé không còn, trên đất để lại mấy viên linh thạch và hai trái cây đỏ rực.

Sau đó ông lão liền thành người sống lâu nhất thôn, rất nhiều người đều biết ông đã từng gặp qua thần tiên.

Sau đó Bách Trường Phong nhìn thấy cậu bé rời đi, đào một cái hố, cuối cùng lại không đem hạt giống gieo xuống.

Không chỉ là cậu bé mà cả Bách Trường Phong cũng không muốn đem hạt giống đặt trong bùn đất đen tuyền.

Trở lại sơn động, cậu bé nghiền nát rất nhiều linh thạch sau đó chôn hạt giống vào, nhưng mà từng ngày trôi qua hạt giống đều không có nảy mầm.

Một nỗi thất vọng cơ hồ tràn ra, Bách Trường Phong bên trong thân thể cậu bé thế nhưng cũng không nhịn được thất vọng.

Một trận chấn động kịch liệt, Bách Trường Phong trên giường bỗng chốc mở mắt, con ngươi đen láy không hề có chút buồn ngủ, hoàn toàn không nhìn ra vừa mới tỉnh ngủ, chỉ là nỗi thất vọng trong mắt chưa kịp thu lại, để lộ ra.

Cùng lúc đó Mộc Lâm Đồng bên cạnh cũng mở mắt ra, vô ý thức mở miệng nói "Tiểu Bạch."

Đã bao lâu rồi, thì ra còn có đoạn này sao?

Cậu vẫn luôn không biết.

Lúc chưa nảy mầm ý thức cậu vẫn luôn ngây thơ mờ mịt, mấy ngàn năm rất nhiều lúc  đều ngủ say cũng không có nhiều kí ức, Tiểu Bạch khi đó hẳn cũng rất thất vọng.

Cậu đối với mình khi đó cũng rất thất vọng, không có gì không nảy mầm, rõ ràng cùng nhau sinh ra, cậu lại lạc hậu nhiều như vậy.

Nghĩ đến người ở phòng bên cạnh, đột nhiên đau lòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy