Chương 47: Đi vào giấc mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái túi nhỏ tinh xảo kia, con sâu to mọng kia chính là băng tằm ngàn năm, nhổ ra chính là tơ tằm ngàn năm, cái cây kia nếu không có gì bất ngờ chính là cây dâu ngàn năm.

Băng tằm ngàn năm vừa phun tơ, tơ cực kì mềm mại lại cực kì cứng rắn. Thế gian cực kì khó có được, tu giả dùng để là nguyễn giáp hộ thân, đao thương bất nhập. Mặc vào không có bất kì trói buộc gì, cực kì thoải mái.

Khi đó Tiểu Bạch cư nhiên cũng tìm được một băng tằm vừa vặn đến kì phun tơ, còn bạo lực trấn áp lấy được tơ tằm chế thành túi nhỏ.

Nếu tu giả nhân loại đi qua, băng tằm ngàn năm kia khẳng định sẽ không cho, thậm chí còn không tiếc ngọc vỡ đá tan. Nhưng bạch hổ phi nhân loại, băng tằm rơi vào đường cùng cũng liền cho, thú loại rất trực tiếp, sau khi đạt được mục đích sẽ rời đi sẽ không giống như những tu giả đó có quá nhiều ý biến thái, không ép khô giá trị thặng dư đừng nghĩ họ sẽ rời đi.

Cho nên rất nhiều yêu tu cực kì căm thù tu giả, tình hình như nước với lửa.

Tiểu Bạch có thể bắt được cũng coi như nắm được nhược điểm của băng tằm ngàn năm, cây dâu ngàn năm. Hình tượng Tiểu Bạch trước mặt cậu vẫn luôn vô cùng cao lớn, không nghĩ tới khi còn nhỏ lại bướng bỉnh như vậy, băng tằm kia chỉ sợ tức không nhẹ.

Cái túi này sau vẫn luôn ở trong nhẫn không gian của Tiểu Bạch, được đặt trong hộp bạch ngọc.

Có lúc bị cậu lấy ra hỏi anh đây là cái gì.

Tiểu Bạch cười cười sờ tóc cậu, không nói gì.

Hiện tại nhớ tới, cái túi nhỏ này, còn không phải tương đương quần áo trẻ con mặc, sau đó để lại sao.

Khí đó cậu cầm túi đi hỏi Tiểu Bạch, hiện tại ngẫm lại lúc đó Tiểu Bạch không trả lời là vì ngượng sao?

Cũng không thể nói với cậu, đây là tã trước đây ngươi dùng?

Không biết Tiểu Bạch có nghĩ như vậy không, hiện tại không biết sao cậu lại cảm thấy xấu hổ.

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến chân béo bụ bẫm của Tiểu Bạch, trong lòng muốn phun máu mũi.

Khác với hình thể thon dài bây giờ, hổ con tứ chi cường tráng, hình thể cũng tương đối khoan, nhìn qua chân ngắn không nói, còn rất bụ bẫm, chỉ là không nghĩ tới sẽ chạy nhanh như vậy, còn linh hoạt như thế.

Đây là lần thứ hai biết đến sự việc trước kia của cậu và Tiểu Bạch.

Đến nỗi bộ dáng khi còn nhỏ của Tiểu Bạch, xác thật giống lời ông lão, giống như tiên đồng.

Mộc Lâm Đồng cẩn thận nhớ lại, Tiểu Bạch lúc ấy hẳn là mới hóa hình không lâu, đại khái còn chưa học được cách nói chuyện cũng không ở cùng nhân loại.

Nhưng Tiểu Bạch cực kì thông minh, tin rằng không bao lâu sẽ giải quyết được vấn đề ngôn ngữ.

Nhưng Tiểu Bạch ngốc này, sau này lại lại mang theo cậu như cá gặp nước ở Tu Chân giới, cơ hồ khác biệt rất nhiều.

Mộc Lâm Đồng sờ cằm nghĩ, đến nỗi tại sao mình không nảy mầm, bình thường linh thực ở trong hồ có linh khí  ít nhất cũng nảy mầm. Nhưng cậu lại ở trạng thái hạt giống lâu như vậy, không có động tĩnh gì, chính cậu cũng không biết tại sao.

Vậy rốt cuộc sau này nảy mầm như thế nào? Cậu nhớ lúc ấy cực kì thoải mái, tỉnh lại liền phát hiện mình nảy mầm đồng thời cũng thấy Tiểu Bạch.

Bất quá Tiểu Bạch khi đó đã cao lớn như bây giờ.

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến bộ dáng còn nhỏ của Tiểu Bạch, rốt cuộc không nhịn được xuống giường.

Ngồi xếp bằng trên giường một đêm thần thái vẫn vô cùng sáng láng, không hề có mệt nhọc của một đêm không ngủ. Tu giả có thể dùng tu luyện thay thế giấc ngủ, công lực tinh tiến đồng thời cũng ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần, thậm chí tu luyện một đêm thần thức cũng tăng trưởng.

Mộc Lâm Đồng từ phòng đi ra, cực nhanh đẩy cửa phòng bên cạnh.

Mộc Lâm Đồng hiện tại giống như hình thức ở chung lúc trước, ví dụ như tùy ý ra vào phòng đối phương, phảng phất giữa hai người không có bí mật.

Bách Trường Phong bên trong bị hoảng sợ, nghe được động tĩnh liền vội vàng ngồi dậy vừa vặn nhìn thấy Mộc Lâm Đồng mở cửa vào.

Bách Trường Phong không có thói quen khóa trái cửa phòng, cho dù là ở quân đoàn số 8 hay ở nhà, thuộc hạ, người nhà hay thuộc hạ đều không tự tiện đi vào phòng anh.

Lúc này nhìn đến Mộc tam thiếu, nghĩ đến hành động ngày thường cũng không quá mức kinh ngạc. Trong bất tri bất giác, Mộc tam thiếu này đã đánh vỡ rất nhiều lần đầu tiên của anh.

Nghĩ đến 3 tháng tiếp theo ở chung, lấy hành động bình thường của Mộc tam thiếu, xem ra anh buổi tối phải khóa trái cửa?

Sau khi Mộc Lâm Đồng nhìn thấy đối phương ngồi dậy, sửng sốt một chút, chậm rãi đi tới chào hỏi "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Bạch."

Sau khi đến gần ngồi ở mép giường nhìn đối phương.

Bách Trường Phong hiện một khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, yên lặng mang theo chăn xê dịch vào bên trong.

Người này buổi sáng xông  vào làm anh có chút áp lực.

Nghĩ đến cậu mặt mày như họa, nhớ tới đánh lén hôm qua, trên trán phảng phất cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp kia, tai nóng lên.

Chống ánh mắt không hiểu sao của cậu, hỏi "Mộc tam thiếu, mới sáng sớm đã đến phòng tôi, có chuyện gì sao?"

Sau đó nhìn đầu nhỏ nghiêm trang của đối phương, đầu tóc mềm xốp run lên, ngón tay Bách Trường Phong giật giật.

"Có việc, chỉ là nghĩ đến muốn cho ngươi một cái hôn chào buổi sáng." Nguyên bản Bách Trường Phong còn có chút cảm khái và đau lòng, lúc này nhìn đến bộ dáng nghiêm trang của đối phương của cậu cũng nhịn không được muốn gõ gõ cậu.

Nhìn anh sau khi nghe được lời cậu nói vội vàng co rụt vào bên trong, vẻ mặt chấn kinh.

Mộc Lâm Đồng không nhịn được nở nụ cười.

"Tiểu Bạch, anh thật quá đáng yêu."

Thì ra trêu đùa một người là cảm giác này, khó trách trước kia Tiểu Bạch luôn trêu cậu như vậy. Xem ra phản ứng của cậu với Tiểu Bạch bây giờ không khác nhau lắm.

"Anh sợ cái gì, hôn một cái chả lẽ còn ăn luôn sao? Phải biết rằng, người khác muốn em hôn, em cũng không hôn đâu." Mộc Lâm Đồng nhìn người đàn ông co rúc trên giường nói.

Thật lâu sau truyền đến một thanh âm "Người khác là ai?"

Mộc Lâm Đồng nhẹ nhàng cười "Lại đây em nói cho anh."

Hiển nhiên đối phương không tin, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cậu như là đang nhìn một đứa trẻ đang gây rối.

Trong lòng Mộc Lâm Đồng hừ lạnh một tiếng, sau khi chuyển thế đối tính đúng không, hôm nay nhất định cậu phải hôn được.

Nghĩ như vậy, Mộc Lâm Đồng nhào tới dưới con ngươi sợ hãi co rụt lại của đối phương.

"Tới, đừng thẹn thùng, cho em hôn một cái...."

"......."

"Em cũng không tin hôm nay em không hôn được anh."

5 phút tiếp theo, trên giường 1m5 tiêu chuẩn của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh truyền đến một trận lay động kịch liệt.

Một lát sau, chỉ nghe 'bang' một tiếng, một người lăn xuống dưới.

Mộc Lâm Đồng không thể tin tưởng nhìn người đang co rúc trong chăn phồng lên một đống "Tiểu Bạch, anh thế nhưng lại đá em xuống giường?!"

Nói xong nửa ngày đống phồng phồng kia cũng không có phản ứng, Mộc Lâm Đồng cười lạnh một tiếng, thở phì phì đi ra ngoài.

Lần này mặt mũi đều ném rồi, không hôn được thì thôi còn bị đá  xuống giường, không nghĩ tới chính mình có ngày cũng có loại đãi ngộ như vậy.

Vừa rồi cậu chỉ muốn chạm một chút, nhìn anh phản kháng kịch liệt cũng tích cực lên, không nghĩ đến cuối cùng lại bị đá xuống giường.

Bách Trường Phong cảm nhận được tiếng bước chân rời đi, sau khi biết cậu đi xa, một khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lộ ra, trên đầu tai hổ còn đang run rẩy không ngừng.

Đôi mắt đen láy giờ phút này đã ám trầm, bên trong nhiều thêm vài phần áp lực, phảng phất như một mãnh thú đang thu hồi lại dục vọng xé rách con mồi. Nhìn phương hướng Mộc Lâm Đồng rời đi, giờ phút này chính Bách Trường Phong cũng không ít thức được trong mắt đã mang theo vài phần tham lam.

Bách Trường Phong hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt, vừa rồi bị Mộc tam thiếu áp lại đầu óc anh đều trống rỗng.

Nghĩ đến một chân kia, trong lòng Bách Trường Phong có vài phần chột dạ, nhưng mà anh đã tận lực khống chế sức mạnh, hẳn là sẽ không bị thương.

Người nọ bám riết không tha, vẫn luôn đùa giỡn, cả người đè lên người anh cọ tới cọ lui, cho dù đã cách một lớp chăn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Càng không xong chính là anh bị đối phương cọ đến khô nóng, một khí nóng xa lạ truyền khắp toàn thân. Trước khi gặp được Mộc tam thiếu anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy. Sau khi gặp được, anh lại lặp lại xuất hiện nhiều lần, hiện tại quả thực muốn bốc hỏa.

Thân thể truyền đến cảm thụ làm anh dần dần hưng phấn lên, thế nhưng một góc chăn lại bị đối phương xốc lên. Nhìn ra bên ngoài, anh nhìn thấy môi cậu đang tới gần, một khắc kia trong lòng run lên mê muội muốn tới gần. Ngay khi cảm nhận được hô hấp nóng hổi của cậu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nhịn không được liền xuống chân.....

Bách Trường Phong mở chăn, một cái đuôi to dẫn đầu dựng lên, khác với tâm tình chủ nhân lúc này chính là, nó tựa hồ cực kì hưng phấn, còn không ngừng vẫy vẫy.

Bách Trường Phong đau đầu đẩy đuôi, nhìn một nơi khác đang dựng đứng mặt liền đỏ lên, nghĩ đến xúc cảm vừa rồi, cả người nóng lên, một cỗ nhiệt khí nháy mắt vọt lên từ bụng tập trung vào một chỗ.

Cỗ xúc động này đến quá đột nhiên, làm anh không kịp trở tay cả người nóng bừng lên.

Ngày thường Bách Trường Phong đều vô cùng tự hạn chế, công  việc và huấn luyện đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Anh cảm thấy nhất định là do hai hôm nay quá nhàn, bởi vì anh chưa từng cảm nhận qua kịch liệt giống như lần này.

Nhìn thoáng qua, phát hiện càng không nhịn được nhớ lại cảm giác bị cọ vừa rồi, nhìn dáng vẻ là không tính tự nhịn xuống được.

Bách Trường Phong nhanh chóng đứng lên cực nhanh đi vào phòng tắm.

Sau một lần tắm nước lạnh, tinh thần Bách Trường Phong vẫn đang bốc hỏa, ánh mắt tối sầm lại, rốt cuộc vươn tay, một trận thở dốc như có như không truyền ra từ phòng tắm.

Bên này Mộc Lâm Đồng sau khi rời khỏi, vừa tức giận vừa buồn cười, vừa rồi cậu cũng mê muội đùa tới đùa đi coi như thật.

Xem đi, lúc này làm Tiểu Bạch xù lông.

Bất quá cho dù chọc xù lông cũng không nên đá mình xuống giường, tuy rằng không dùng lực nhưng mặt mũi này không bỏ qua được.

Hiện tại tên kia còn trong phòng, đá người xong cũng không nói một câu, chỉ biết giống như cô vợ nhỏ trốn trong chăn run bần bật.

Não bổ nghĩ đến bộ dáng cô vợ nhỏ của đối phương lại nhịn không được bật cười, nghĩ đến anh cũng sợ hãi.

Bây giờ còn thời gian, không bằng hôm nay làm một bữa sáng tình yêu.

Chờ đến khi Bách Trường Phong xử lí xong, sắc mặt như thường đi ra, một mùi lạ truyền đến.

Mũi ngửi ngửi, hương vị gì vậy?

Bách Trường Phong đi ra nhìn đến sườn mặt của thiếu niên ngồi ở bàn cơm, bước chân dừng lại.

Nghĩ đến vừa rồi làm những chuyện như vậy, lỗ tai đỏ lên.

Mộc Lâm Đồng nghe thấy tiếng bước chân liền biết ai đến.

Quay đầu nhìn nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng, giờ phút này đã khôi phục dịch dung, khí chất lạnh lẽo truyền đến, chỉ nhìn bóng dáng cũng biết là người đẹp.

Thật tốt, đá người còn ở bên trong lâu như vậy, bữa sáng tình yêu đều đã làm xong.

Mộc Lâm Đồng đứng lên đi về phía anh vài bước, nhưng anh lại coi cậu như hồng thủy mãnh thú, đột nhiên lui về sau một bước.

Mộc Lâm Đồng thấy vậy khóe miệng kéo lên, nhanh chóng tiến lên bắt lấy cánh tay đối phương, kéo đến bàn ăn.

Xoay người đứng sau anh, đem người đàn ông cả người căng chặt ấn vào chỗ ngồi. Lấy đũa nhét vào tay anh, cười tủm tỉm nói "Em cố ý chuẩn bị bữa sáng, anh nhất định phải nếm thử."

Bách Trường Phong từ khi cậu lại đây đã nhìn chằm chằm môi cậu miên man suy nghĩ. Ngay lúc cậu kéo tay anh cả người chấn động, cũng không phản kháng bị kéo đi, ngồi xuống lại bị hơi thở đối phương phả vào lỗ tai, làm tai một trận tê dại.

Cho đến khi tay bị nhét một đôi đũa vào mới phục hồi tinh thần lại, nhưng không biết vì sao lại có một trận nguy cơ truyền đến từ chiếc đũa, giống như truyền ra từ linh hồn.

Bách Trường Phong nhìn người đã ngồi lại đối diện, vẻ mặt chờ mong tủm tỉm nhìn anh.

Nắm đũa, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua mất đĩa trên bàn.

Đây là thứ gì?

Một đống đủ mọi màu sắc, anh lớn như vậy cũng chưa từng thấy thức ăn kì lạ như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng vô pháp cầm đũa, tay cầm đũa cứng đờ như vậy.

Bách thiếu tướng vẫn luôn không sợ trời không sợ đất giờ phút này nội tâm cũng có vài phần thấp thỏm, mấy thứ này thật sự có thể ăn sao?

Kí túc xá cũng không trang bị đồ làm bếp, nhiều nhiệt khí như vậy, đồ có các loại nhan sắc như vậy là từ đâu tới?

Mộc Lâm Đồng nhìn đối phương chậm chạm không động đũa, trong lòng cười thầm một tiếng, quả nhiên giống như trước đây.

Cầm đũa gắp lên một đồ vật đen tuyền bất quy tắc bỏ vào bát anh "Ăn đi, đây là em đặc biệt làm cho anh, nhân lúc còn nóng, đây là bao trứng tráng. Anh ăn thử xem có ngon không."

Thật ra là cậu chuyên môn làm 'bữa sáng tình yêu' vì anh mà cố ý dùng đan lô luyện ra, dinh dưỡng phong phú tuyệt đối, cậu lấy danh nghĩa đan  sư ra thề. Nhưng hương vị thì cậu không cam đoan.

Bách Trường Phong nhìn bộ dáng chờ mong của cậu, làm người không nhịn được cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì.

Bách Trường Phong kẹp lên thứ đen tuyền trong bát nghe nói là trứng gà, thấy chết không sờn đưa vào miệng.

Hương vị xa lạ lại quen thuộc làm cả linh hồn run lên, không có một chút vị trứng gà, khuôn mặt vẫn không có biểu tình cũng có vài phần biến đen, cảm nhận được đầu lưỡi tê dại.

Loại đồ vật này quả thực chính là chuyên môn trị anh, đầu lưỡi cực kì mẫn cảm, khứu giác cực kì nhanh nhạy, giờ khắc này cả, thấy cả người đều không tốt.

Nhìn sắc mặt đối phương biến đen, Mộc Lâm Đồng đột nhiên mềm lòng, cầm lấy cốc nước đưa cho anh "Uống nước đi."

Sau khi uống nước xong, phát hiện nước kia như có ma lực làm đầu lưỡi không tốt đều hết, còn ẩn ẩn phát ra hương vị tươi mát. Nhịn không được lại uống mấy phát hiện theo nước kia chảy xuống bụng, một trận năng lượng chậm rãi chảy về phía cơ thể.

Mộc Lâm Đồng nhìn đối phương khôi phục sắc mặt "Mấy thứ này tuy rằng khó ăn nhưng hiệu quả tuyệt đối, so với một ít thuốc năng lượng còn hữu hiệu hơn, trường kì ăn có thể tăng cường thể chất. Nếu muốn mỗi này em có thể làm cho anh."

Bách Trường Phong vội vàng trả lời "Không cần, anh không cần thuốc tăng cường thể chất."

Trong lòng Mộc Lâm Đồng vui vẻ, xem biểu tình giống trước kia như đúc, xem ra thứ này sau khi chuyển thế Tiểu Bạch vẫn không thích, có thể thấy được uy lực rất lớn.

"Vậy chúng ta nhanh đi học, bằng không phải đến muộn." Mộc Lâm Đồng cũng không bắt lấy không tha, bây giờ vẫn đi học rồi lại nói.

Hôm này là ngoại khóa, giáo sư Thẩm mang mọi người đến vườn đào tạo ngày khai giảng đầu tiên.

Bốn phía đủ loại thực vật, đây đều là loại thực vật dễ đào tạo, thích hợp với tay mới như bọn họ.

Sau khi giáo sư Thẩm thấy bọn họ đến đông đủ, chia cho mọi người hạt giống. Vừa phát vừa giải thích "Đây là hạt giống cỏ đèn lồng biến dị cấp hai, nhiệm vụ hôm nay là gieo nó xuống. Cỏ đèn lồng cần độ ấm, thổ nhưỡng như thế nào, lúc đi học đã giảng qua, hiện  chính là lúc kiểm tra các ngươi. Năm hạt giống chỉ cần nảy mầm ba hạt là đạt tiêu chuẩn, đương nhiên nếu chỉ có một hạt nảy mầm cũng coi như thông qua. Đây là chuyên nghiệp của chúng ta, đào tạo ra một hạt liền phân cấp cao. Tốt, mọi người bắt đầu làm đi, trong  15 ngày chỉ cần gieo trồng xuống, mỗi ngày nhìn xem là được, thời gian còn thừa sẽ để các ngươi đi chuẩn bị chuyên ngành thứ hai."

Xác suất cỏ đèn lồng nảy mầm tương đối cao, giáo sư Thẩm là nghĩ đến mọi người gần đây vội chuyện chuyên ngành thứ 2 cho mọi người có thời gian chuẩn bị, rốt cuộc thi đậu chuyên ngành khác có thêm một đường ra, hệ đào tạo thực vật tình cảnh không quá tốt.

"Cảm ơn giáo sư Thẩm." Mọi người cảm ơn thầy từ tận đáy lòng.

Giáo sư Thẩm ho nhẹ một tiếng, ra vẻ vài phần hung ác nói "Tác nghiệp lần này không khó, nếu lần này không thông qua, ta cũng sẽ không nương tay, các ngươi chờ học lại đi."

"Dạ."

Tiễn giáo sư Thẩm đi, mọi người bắt đầu chuẩn bị công việc kế tiếp.

Bách Trường Phong cầm hạt giống trong tay, màu nâu đen so với ngón út còn nhỏ hơn. Nhớ tới hạt giống màu xanh lục trong tay cậu bé cực giống mình kia, hạt giống có hơi thở sinh mệnh nồng đậm như vậy, còn xinh đẹp như vậy, mấy hạt giống này thật kém quá xa.

Mộc Lâm Đồng cũng nghĩ đến nhưng mà nghĩ đến là Tiểu Bạch vô cùng rối rắm không đêm cậu trồng xuống, quay đầu nhìn Bách Trường Phong đang nhìn chăm chằm hạt giống trong tay, lúc này muốn làm như thế nào?

Kết quả sau đó đối phương liền động, tìm một nơi ngồi xổm xuống, đào một cái hố nhỏ xong liền chôn hạt giống vào.

Mộc Lâm Đồng đến gần hỏi "Anh không xem đất và độ ấm, cứ gieo xuống  như vậy cũng được sao?"

Bách Trường Phong cảm nhận được người bên cạnh, không biết vì sao, bình thường anh không cho người tới gần, thế nhưng lại không phòng bị với cậu.

Cậu khi nào đến bên người chính anh đều không rõ lắm.

"Loại cỏ này thường thấy, yêu cầu không cao, tùy tiện đều có thể nuôi sống."

Mộc Lâm Đồng sửng sốt, đối phương như thế nào so với cậu nghĩ không quá giống nhau.

Mộc Lâm Đồng dựa gần Bách Trường Phong ngồi xổm xuống, lại cảm nhận được đối phương thân thể cứng đờ, quay đầu trả lời nói "Nếu như vậy, ta cũng trồng ở đây đi."

Nói xong liền đào mấy hố xung quanh gieo xuống.

Chờ đến khi cậu dừng tay, hạt giống đã loại tốt, gieo trồng hỗn hợp, tin rằng đến lúc cỏ đèn lồng mọc ra cũng không phân rõ ai với ai.

Trương Kỳ bên cạnh ngậm một ngọn cỏ nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, vừa rồi hắn chào hỏi Mộc tam thiếu đã bị người đàn ông đao sẹo kia nhìn chằm chằm một đường, rõ ràng những người khác cũng chào nhưng vẫn luôn nhìn hắn. Chẳng lẽ là vì hắn lớn lên quá đẹp trai?

Trương Kỳ vỗ vỗ Đường Yến Đông bên cạnh "Ngươi có phát hiện từ khi bạn nam đao sẹo kia tới tam thiếu liền không để ý đến chúng ta?"

Đường Yến Đông nhìn theo tầm mắt Trương Kỳ, phát hiện hai người dựa vào cực gần, nhíu mày nói "Thật là như vậy."

Trương Kỳ quay đầu "Chẳng lẽ hai người họ có một chân? Ngươi xem bọn họ mắt đi mày lại thật không thể chịu nổi. Tam thiếu đây là ánh mắt gì?"

Đường Yến Đông đụng đối phương một chút, cảnh cáo nói "Tam thiếu dù sao cũng là bạn bè của chúng ta, đừng nói chuyện lung tung."

Trương Kỳ che lại tay bị đụng "Được rồi, ta không nói là được. Nhưng ngươi không phát hiện ra người kia rất dữ sao, mỗi lần đều nhìn chằm chằm ta, rõ ràng ta không làm gì, cũng không thấy hắn nhìn các ngươi. Ngươi không biết ánh mắt kia quá dọa người."

Đường Yến Đông nghĩ nghĩ "Khả năng là ngươi thân cận tam thiếu quá?"

Trương Kỳ lập tức trả lời "Nói như vậy, vậy chẳng phải U Thủy có ý đồ với tam thiếu càng có khả năng bị nhìn sao? Quản ta rảnh rỗi làm gì?"

Đường Yến Đông nhìn biểu tình Trương Kỳ, cười "Ta cũng không biết, đại khái là ngươi lớn lên tương đối đáng ghét đi?"

Dừng lại một chút lại nói "Nghe nói đại hán lạnh lùng đều tương đối thích vật đáng yêu, đối phương chưa nhìn thấy hình thú của ngươi, nhìn thấy rồi nói không chừng sẽ tốt."

Trương Kỳ nghi hoặc, thật hay giả vậy. Tên Đường Yến Đông này sẽ không hại hắn đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy