Chương 67: Kì Động Dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người áo đen còn lại trầm mặc, người này vẫn là người mới, hắn không biết tổ chức tàn khốc.

Nghe được hắn muốn nói lại thôi, tựa hồ có gì muốn nói nhưng cuối cùng miệng lại cứng lại, không nói gì.

Bách Trường Phong nhìn người kia "Nói đi, đem những chuyện ngươi biết một năm một mười nói ra."

Ánh mắt người áo đen kia chợt lóe nhìn về phía Mộc Lâm Đồng phía sau Bách Trường Phong, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, thảm trạng người cầm đầu vừa rồi bị chia năm xẻ bảy làm lòng hắn còn sợ hãi.

"Ngươi đáp ứng ta, nói xong liền thả ta đi."

Bách Trường Phong thấy tầm mắt hắn ở trên người Mộc Lâm Đồng, mày nhăn lại, nghiêng người che tầm mắt đối phương.

"Ngươi chỉ cần nói, có thể thả ngươi, đừng có tâm tư khác."

Người áo đen do dự quay đầu nhìn đồng lõa bên cạnh, nhưng phát hiện đối phương đã nhắm mắt bộ dáng ngoài cuộc. Cắn răng nói "Bắt Mộc tam thiếu là mệnh lệnh của bên trên, chúng ta chỉ phụ trách làm việc, chuyện khác cũng không biết. Nhưng theo tin tức bên trong thì là có liên quan đến một bức tranh."

Tranh?

Bách Trường Phong nghĩ đến tranh của Mộc Lâm Đồng bị người khác thưởng thức, tức khắc hỏa khí liền bùng lên.

Tiến lên nhấc cổ áo người áo đen, thanh âm như mang theo hàn băng "Nói, là tranh gì?"

Người áo đen nhìn gương mặt sẹo đột nhiên tới gần, dưới ánh lửa càng thêm âm trầm, hơn nữa trói buộc trên cổ thiếu chút nữa muốn tắt thở.

Người áo đen còn lại đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh cũng bị biến cố này dọa đến, mở to mắt nhìn đồng lõa, dáng vẻ bị dọa sợ không nhẹ.

Mộc Lâm Đồng thấy vậy đi tới nói "Tiểu Bạch, mắt hắn đã trắng dã, nếu không buông tay người sống sẽ không còn."

Bách Trường Phong nghe vậy buông tay, người áo đen kia ngã ngồi trên đất, há mồm thở dốc.

Sau khi thở dốc người áo đen mang theo vài phần nghĩ mà sợ nói "Chúng ta thật sự không biết, bức tranh kia chúng ta chưa nhìn qua bao giờ."

Mộc Lâm Đồng thấy Bách Trường Phong còn muốn bắt lấy không tha, vội vàng mở miệng nói "Vậy tổng bộ các ngươi ở đâu, bên trong có bao nhiêu người?"

Người áo đen bên cạnh nghe vậy lập tức trừng lớn mắt  vội vàng kêu lên "Không  thể nói, ngươi...."

Nhưng chưa kịp nói xong, người áo đen kia đã mở miệng "Tổng bộ ở..."

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên đôi mắt cứng lại, đồng tử nháy mắt phóng đại.

Mộc Lâm Đồng thấy vậy thầm kêu không xong, vội vàng tiến lên, dị năng hệ mộc nháy mắt phóng ra.

Nhưng giờ khắc này đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế, người áo đen kia đã ngã trên đất run rẩy, mắt trừng lớn, mũi miệng đều chảy ra máu tươi.

Nhìn thảm trạng của người áo đen, hai người đều có vài phần ngoài ý muốn.

Thủ đoạn thật độc ác, một khi tiết lộ cơ mật tổ chức sẽ thất khiếu đổ máu mà chết sao?

Trước đây Bách Trường Phong rất khó bắt được người sống, không nghĩ tới đối phương sẽ bị khống chế như vậy, còn chưa hỏi được gì đã bị phản phệ. Thủ đoạn khống chế người này chưa từng nghe thấy, hơn nữa cực kì tàn nhẫn, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.

Đối với người áo đen đã chết, ánh mắt hai người dần dần dời về phía người áo đen còn lại.

Người nọ thấy ánh mắt hai người, từ khi nhìn thấy ánh mắt đồng bạn hắn đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều, lộ ra tươi cười thảm thiết nói "Thấy không, bảo ngươi đừng nói, nói sẽ phải chết. Các ngươi cũng thấy được, sẽ không hỏi được gì từ ta, hơn nữa ta cũng sống không lâu, một khi chúng ta bị bắt giữ, phản phệ trong cơ thể đã bắt đầu, cho dù các ngươi không giết ta, ta cũng không sống được bao lâu."

Câu trước là nói với người áo đen trên mặt đất, câu sau rõ ràng là nói với hai người Mộc Lâm Đồng. Tựa như nghiệm chứng lời hắn nói, sau khi nói xong đồng tử nháy mắt biến lớn, một tia máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.

Cuối cùng lặp lại thảm trạng, nằm trên đất run rẩy, cuối cùng không còn một tiếng động.

Nhìn đến cuối cùng, ánh mắt Mộc Lâm Đồng chợt lóe, đột nhiên trên tay toát ra một tia lửa thiêu cháy tất cả.

Quay đầu nhìn Bách Trường Phong nói "Đi thôi, tìm một chỗ nghỉ ngơi. Phỏng chừng không lâu nữa sẽ có một trận đánh ác liệt."

Bách Trường Phong nghe vậy gật đầu, bây giờ anh cũng phát hiện còn có một đoàn người đang hướng tới bên này.

Trải qua chuyến này, không khí quỷ dị giữa hai người đã bay không còn một mảnh.

Bách Trường Phong nhìn sườn mặt Mộc Lâm Đồng, trong lòng không biết sao có vài phần mất mát.

Chờ đến mấy người sau đuổi tới, người cầm đầu nhìn dấu vết đánh nhau ở hiện trường, càng nhìn càng kinh hãi, khuôn mặt càng thêm ngưng trọng.

Xem ra nơi này đã xảy ra một trận đấu kịch liệt, không chỉ có dấu vết cơ giáp đánh nhau, còn có dấu vết người của bọn họ để lại.

Một người đàn ông ngồi xổm xuống nhìn thực vật khô héo và một bộ phận thân cây bị ăn mòn "Đây là dấu vết mới, không vượt qua 1 giờ."

Đứng lên nhìn người cầm đầu mang theo vài phần tiếc nuối nói "Chúng ta đến chậm. Xem ra bọn họ không thuận lợi như trong tưởng tượng, hiện tại không biết thế nào? Nhìn xem là đội nào, thử liên hệ một chút?"

Người cầm đầu nói "Sớm đã liên hệ, vẫn luôn không được, sợ là..."

Lời còn chưa nói xong đã nghe được thanh âm của đội viên khác không xa "Các ngươi mau tới đây, ta phát hiện đồ kì quái."

Mấy người vội vàng theo thanh âm đi qua, thấy rõ thứ trên mặt đất sắc mặt lập tức biến đổi.

Trên mặt đất có mấy hình thù kì quái bột phấn màu xám trắng, tuy rằng gió đã thổi mất một ít, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra người ngã xuống các loại hình dạng.

Nếu không nhìn lầm, đây hẳn là...

Thứ nghĩ đến làm mấy người hít sâu một hơi, trong lòng phát lạnh, cảnh giác nhìn xung quanh.

Người cầm đầu thầm nghĩ quả nhiên, dự cảm trong lòng càng thêm không tốt.

Sợ là sau Mộc tam thiếu còn còn cao thủ dị năng hệ hỏa, hơn nữa ít nhất còn là cao thủ dị năng hệ hỏa cấp cao bảo vệ.

Mấy người trước không yếu hơn bọn họ, hơn nữa còn am hiểu ám sát, không nghĩ tới lại bị tận diệt!

Nhìn hiện trường trong lòng mấy người phát lạnh, ánh mắt chuyển hướng người cầm đầu "Lão đại, xem ra bọn họ cũng thất thủ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Còn đuổi theo sao?"

Người cầm đầu nhìn điểm đỏ cách không xa trên bản đồ, đối phương đã ngừng ở một chỗ. Hắn khẽ cắn môi, đã vào rồi nếu không đuổi bên trên chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

"Đi theo ta, bên người Mộc tam thiếu đoán chừng còn có cao thủ dị năng hệ hỏa, chú ý một chút."

Nói xong lập tức mang theo mấy người hòa vào bóng đêm. 

Bên này hai người đang sưởi ấm, liếc lẫn nhau.

Xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, quả nhiên vẫn lại đây.

Bách Trường Phong vừa cảm nhận vị trí bọn họ vừa hỏi "Bọn họ vẫn luôn đuổi theo em?"

Mộc Lâm Đồng ném một nhánh cây khô vào đống lửa, trả lời "Đúng vậy, ban đầu em còn tưởng là giám thị đi theo, nhưng xa xa không chỉ có một người. Nhưng mà em lại không phát hiện ra giám thị đi theo, đám người kia dường như là tùy thời phát hiện vị trí của em. Cho dù đi đường vòng thế nào, bọn họ cũng có thể chính xác tiếp cận."

Bách Trường Phong nghe vậy dừng lại, trong mắt xẹt qua hàn quang "Xem ra bọn họ theo dõi hành tung của em, nhất định thả máy theo dõi trên người em, ngẫm lại có thứ gì bị người ngoài chạm qua?"

Hai người nhìn nhau, đôi mắt sáng ngời tựa hồ cùng nghĩ đến cái gì.

Mộc Lâm Đồng vung tay lên phóng cơ giáp ra, Bách Trường Phong dạo qua bên ngoài một vòng không có phát hiện.

"Bên ngoài không có, bên trong em có phát hiện gì không?"

"Không có,không có gì kì lạ. Lại nói cơ giáp không phải có chức năng phản truy tung sao? Sao máy theo dõi của bọn họ có thể lừa gạt đầu não cơ giáp?"

Mộc Lâm Đồng vừa tìm vừa nghi hoặc hỏi, đầu não cơ giáp Tinh Minh vô cùng cường thế, loại đồ như máy theo dõi cơ hồ gặp qua đều đã bị phát hiện.

Bách Trường Phong thấy cậu bên trong lăn lộn mù quáng, cái gì cũng không tìm thấy "Em đi ra, để anh vào tìm xem. Cơ giáp cấp C này tương đối nguyên thủy, máy theo dõi tương đối tiên tiến không thể dò ra."

Mộc Lâm Đồng bên trong chưa từ bỏ ý định lại tìm mấy lần, cuối cùng đành thở dài xoay người ra ngoài cho người chuyên nghiệp đi vào.

Quả nhiên Bách Trường Phong vào không lâu Mộc Lâm Đồng đã nghe được thanh âm "Tìm được rồi."

Sau đó liền nhìn thấy ngón tay xách một thứ mềm như bông trong suốt đi ra.

Trong ấn tượng của Mộc Lâm Đồng, máy theo dõi ít nhất giống như một linh kiện nhỏ, cái thứ mềm như bông này là cái gì.

"Cái này là gì, như một cục bùn, anh không gạt em chứ? Máy theo dõi không phải là màu đen, cỡ móng tay, tròn  tròn  sao?"

"Em nhìn trong sách lịch sử sao? Loại đó đã sớm bị đào thải, hơi thở kim loại quá mạnh, chưa tới gần đã bị phát hiện."

Bách Trường Phong nghe vậy có phần vô ngữ, nhưng mà đối với người này khuyết thiếu thường thức tỏ vẻ lí giải, rốt cuộc trước đây thích ngủ, không tiếp xúc cũng rất bình thường.

Nói xong Bách Trường Phong bắt đầu chăm chú nhìn động tác trên tay.

Mộc Lâm Đồng nhìn động tác của anh, khó hiểu hỏi "Anh đang làm gì vậy?"

Bách Trường Phong nhìn cậu một cái, lại cúi đầu tiếp tục động tác "Máy theo dõi là hai hướng, có cái này bây giờ anh đang phản truy tung."

Mộc Lâm Đồng nhìn ngón tay thon dài động tác linh hoạt, trong lòng tán thưởng. Nhìn theo ngón tay lên trên, đối phương buông xuống mặt mày, chẳng sợ có vết sẹo trên trán vẫn như cũ có loại mị lực không nói nên lời.

Có lẽ có câu nói nói rất đúng, đàn ông nghiêm túc là có mị lực nhất. Mộc Lâm Đồng nhìn người trước mắt, không biết vì sao càng nhìn càng đẹp, càng nhìn tim càng đập nhanh, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cậu cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Trên mặt đỏ lên, yên lặng dời mắt, vì sao hôm nay luôn cảm thấy hormone trên người Tiểu Bạch tăng cao, một giây hấp dẫn ánh mắt người.

Bách Trường Phong tuy rằng trên tay còn động tác nhưng ánh mắt nóng bỏng của cậu tự nhiên có thể cảm nhận được, bất tri bất giác động tác trên tay chậm lại, sợ không cẩn thận động tĩnh quá lớn dọa chạy đối phương.

Nếu bây giờ có thể nhìn thấy đuôi, chỉ sợ cũng đã vung đến tận trời cao.

Chờ đến khi cậu dời ánh mắt Bách Trường Phong nhịn xuống mất mát, động tác trên tay nhanh hơn. Kì thật vừa rồi đã sắp hoàn thành nhưng vì để ánh mắt đối phương dừng lâu hơn một chút nên mới thả chậm động tác. Bây giờ ánh mắt cậu đã dời đi, thiết bị trên tay Bách Trường Phong lập tức làm xong.

Bách Trường Phong click mở quang não nhìn điểm đỏ trên bản đồ, như tranh công mà chỉ cho Mộc Lâm Đồng "Em xem, đây là vị trí của bọn họ."

Mộc Lâm Đồng nhìn điểm đỏ còn đang di động tới đây, cho anh một ánh mắt tán thưởng. Bọn họ có thể cảm nhận được đại khái vị trí của đối phương nhưng không chuẩn xác như bây giờ.

Bách Trường Phong nhìn ý khen ngợi trong đôi mắt nhỏ, trong lòng run lên, lỗ tai cũng yên lặng đỏ lên.

"Nếu như vậy, bây giờ chúng ta đi qua hay chờ bọn họ lại đây?" Mộc Lâm Đồng không phát hiện anh kì lạ, mở miệng hỏi.

"Đương nhiên là đi qua, em từ từ."

"Anh làm gì vậy?"

Cùng thời gian, nhóm người đang di chuyển cực nhanh bỗng phát hiện người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại.

"Sao đột nhiên lại dừng lại, không phải sắp đến rồi sao?"

Người cầm đầu nhìn điểm đỏ đột nhiên biến mất, sắc mặt đại biến "Không tốt, vị trí đối phương biến mất, xem ra máy định vị đã bị phát hiện."

Nếu như bị phát hiện hủy bỏ còn tốt, chỉ sợ đụng phải cao thủ phản truy tung!

"Toàn bộ đề phòng!" Người cầm đầu nhìn lướt qua bốn phía "Nếu như không ngoài ý muốn, sợ là chúng ta bị phản truy tung."

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, bây giờ giỡ bỏ đã không kịp.

Hiện tại đổi vị trí, đối phương trong tối, bọn họ ngoài sáng, nghĩ đến những bụi phấn trước đó, trong lòng phát lạnh.

Mấy người nghe vậy lập tức an tĩnh lại, khởi động công pháp, thân ảnh hòa vào bóng đêm, người cầm đầu hạ lệnh một tiếng phân tán vào bốn phía. Bụi cỏ, trên cây, cố gắng tìm vị trí ẩn náu.

Người cầm đầu cũng nhảy lên cây, ẩn vào cây cối, những người còn lại phân tán bảo vệ hắn.

Dưới sự bảo vệ của đồng bạn, người cầm đầu trên cây bắt đầu hủy máy định vị, vừa hủy vừa âm thầm cảnh giác, chỉ chốc lát mồ hôi đã đầy đầu. Chờ tới khi hủy xong, thở ra một hơi đồng thời âm thầm gửi đi 1 tín hiệu.

Kết quả nửa ngày cũng không có phản ứng, chờ đến khi hắn nói mọi người cảnh giác tối cao, vài người bay ra.

Người nọ âm thầm mắng một tiếng, đám nhãi ranh này, dọa chết bố mày.

Nhưng mà tiếp theo hắn đã thấy không thích hợp, những người đó tại sao lại chạy một đống ra, còn có âm thanh rơi xuống đất quả thật như bị ném xuống.

Vội vàng nhìn xuống nơi đồng bạn rơi xuống, mắt trừng lớn, những người đó thế nhưng đã toàn bộ mất ý thức, bị người ném cạnh nhau!

Trong lòng phát lạnh chuẩn bị chạy trốn, nhưng sau lưng truyền đến âm thanh, chậm rãi quay đầu đã thấy, một đồ vật hình nấm trong suốt đột nhiên nhảy lên mặt hắn. Không nghĩ tới thứ kia nho nhỏ, sức mạnh lại thật đáng sợ.

Kêu thảm thiết một tiếng, người nọ trực tiếp bị đánh bay tới gần vị trí đồng bạn.

Công pháp của bọn họ có thể nhìn thấy đồ trong bóng tối, rơi xuống còn có thể nhìn rõ tình huống xung quanh.

Ngẩng đầu lên phát hiện toàn bộ đồng bọn vẫn không nhúc nhích, sinh tử không rõ.

Trong lòng bi phẫn không thôi, một cỗ sợ hãi bao phủ hắn, ngay lúc hắn mới đứng lên, một ánh lửa không xa đột nhiên sáng lên làm hắn đã quen với bóng tối không thích ứng.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, chờ đến khi thấy rõ tất cả, trên mặt đại biến.

Thiếu niên trên cây còn  không phải mục tiêu chuyến này của họ sao?

Thì ra thiếu niên này là cao thủ, trách không được từ đầu đã thấy không thích hợp, xem ra ngay từ đầu hành tung của họ đã bị nhìn thấu, còn bị người hố một đường.

Mộc gia che giấu vương bài này cũng thật sâu, xem ra những người trước đó đều bại trong tay người này.

Còn có tiểu tình nhân trong lời đồn của Mộc tam thiếu, rõ ràng là địa điểm nhiệm vụ trời nam đất bắc, bây giờ lại xuất hiện ở đây, chuyện này không có khả năng!

Có lẽ ánh mắt hắn quá mức khiếp sợ làm Bách Trường Phong vẫn luôn nhìn Mộc Lâm Đồng chuyển tầm mắt qua, một đôi con ngươi đen láy sâu không lường được, sát khí và hàn băng bên trong như muốn hình thành thực thể.

Người đàn ông bị ánh mắt dọa lui về sau vài bước, người này không đơn giản, tất cả mọi người bị lừa. Không chỉ Mộc Lâm Đồng, ngay cả thân phận của Mộ Bạch này cũng có vấn đề. Khí thế và sát khí kia, một cô nhi ở tinh cầu xa xôi tuyệt đối không thể có được!

Nhìn thoáng qua đồng bọn trên mặt đất không biết sống hay chết, ánh mắt lập lòe, hôm nay chỉ sợn hắn sẽ thua tại nơi này. Nhưng ngay cả như vậy hắn cũng muốn tình báo về, liền muốn mở quang não gửi tin tức về.

Nhưng mà hắn ấn đã lâu cư nhiên phát hiện quang não thế nhưng đã bị cắt đứt, nhìn mặt hổ đột nhiên nhảy ra lè lưỡi, 3 chữ to trên đỉnh đầu "Tuyệt vọng không?"

Sau khi thấy chữ kia thiếu chút nữa đã phun máu.

Xem ra hắn gặp phải cao thủ, vừa rồi lúc  đối phương phản truy tung thuận tiện làm đen trí năng cơ giáp của hắn.

Mộc Lâm Đồng nhìn về phía nấm U Minh Quỷ vẫy tay "Tiểu U Minh làm tốt lắm."

Nấm U Minh Quỷ trên cây được tán thưởng, vừa mới muốn nhảy đến bên người Đại vương khoe khoang đã thấy một ánh mắt như đao đảo qua làm nó một cử động nhỏ cũng không dám.

Là tên đại ma vương đáng giận kia!

Mộc Lâm Đồng phát hiện nấm U Minh Quỷ không nhảy xuống, không nhìn thấy mình vẫy tay sao?

Bên này Mộc Lâm Đồng còn nghi hoặc, Bách Trường Phong bên này ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người mặc quần áo quân đội ngụy trang.

"Các ngươi ở quân đoàn nào?"

"Ha ha, không phải ngươi rất trâu sao, còn làm đen quang não của ta, có bản lĩnh thì đi tra đi."

Ánh mắt người đàn ông mang theo vào phần tuyệt vọng, đối với việc nháy mắt bọn họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã toàn quân bị diệt, đến bây giờ hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Bách Trường Phong nhìn những người này, trong lòng thật sự chấn kinh rồi, kết hợp với tư liệu lần trước Cao Đằng gửi, trong lòng anh có một phỏng đoán cực kì không tốt.

Ngày thường đám người này làm việc cũng coi như kiêu ngạo, vì sao mấy ngàn năm không bị quân đội Tinh Minh phát hiện?

Có lẽ thực tế đã bị phát hiện lại bị bên trên ép xuống?

Này có phải thuyết minh, mấy ngàn năm trước thậm chí lâu hơn đã đánh vào cao tầng Tinh Minh?

Nghĩ đến đây, cả người Bách Trường Phong tỏa ra hàn khí.

Mộc Lâm Đồng nhìn sắc mặt Bách Trường Phong không tốt lắm, ngọn lửa trên tay giật giật "Làm sao vậy?"

Bách Trường Phong hít sâu một hơi "Không sao."

Ánh mắt tối sầm lại, nhất định phải bắt được người kia. Trên tay những người này không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, thậm chí dùng danh nghĩa Tinh Minh làm không ít việc thương thiên hại lí, nhất định không thể tha.

Người nọ thấy Bách Trường Phong lại đây âm thầm đề cao cảnh giác, vận công hắc khí bao quanh người.

Mộc Lâm Đồng thấy vậy, mở miệng "Cẩn thận, đừng đụng tới sương đen."

Người nọ âm thầm cảnh giác từ lúc đối phương lại gần đã bắt đầu công kích nhưng toàn bộ bị anh tránh thoát.

Người nọ tức khắc liền nóng nảy, lúc đang điên cuồng công kích đã bị anh công kích mang theo lôi điện đánh trúng vào, còn lan sang người bên cạnh.

Hắn tức khắc nghe được tiếng rên rỉ, quay đầu nhìn lại, thì ra những người này còn chưa chết chỉ bị đánh hôn mê, trong khoảng thời gian ngắn hắn mừng như điên không thôi.

Bọn Mộc Lâm Đồng không giết chết là vì muốn để lại người sống, xem tiếp theo có thể nghiên cứu ra đan dược giải phản phệ hay không.

Mộc Lâm Đồng nhìn thần sắc mừng như điên của người nọ còn tưởng đối phương còn vài phần nhân tính. Ai biết tiếp theo, động tác tiếp theo của hắn làm sắc mặt cậu biến đổi, rất là buồn nôn.

Trên người đối phương đột nhiên bộc phát một luồng ánh sáng xám nhanh chóng bao phủ những người đồng dạng mặc đồ ngụy trang đó.

Tức khắc từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đối mặt với đồng đội mới tỉnh lại với ánh mắt không thể tin tưởng lại không thể phản kháng, nội tâm người đàn ông điên cuồng, vì nghiệp lớn của tổ chức, ta sẽ báo thù cho các ngươi, sẽ không để các ngươi chết vô ích!

Bất quá chỉ là đảo mắt, bên dưới còn lại mấy cơ thể mất đi sinh khí, khô cằn không ra hình người...

Tác phong tà tu này thật ghê tởm, dùng bất cứ thủ đoạn nào, thời điểm tất yếu không có nhân tính, cắn nuốt đồng bạn cũng có thể làm ra.

Bách Trường Phong nhìn mấy 'vật thể hình người' trên đất còn nguyên biểu tình thống khổ, mấy thứ này quen thuộc cỡ nào.

Nhớ tới mấy năm nay bọn họ phá được mấy cứ điểm tìm thấy những đứa trẻ đó, anh rốt cuộc đã hiểu xảy ra chuyện gì.

Tức khắc ánh mắt Bách Trường Phong thay đổi tràn ngập lửa giận, nhìn người trước mắt này hận không thể xẻo thịt lột da hắn!

Dị năng trên người lập tức bạo trướng, một thân dị năng lôi hệ lách cách xung quanh người.

Vừa rồi còn đang vui vẻ vì thực lực tăng cao, ngay sau đó đã bị uy áp áp cả người cứng lại, ngẩng đầu nhìn màn trước mắt liền trực tiếp sợ ngây người.

Nghĩ khí thế như vậy, vừa rồi ít nhất có cơ giáp cấp S trở lên, bởi vì dưới tình huống này phá vỡ phòng ngự của quang não khác, chỉ có đầu não của cơ giáp cấp S trở lên mới có thể làm được.

Còn có dị năng lôi hệ kinh người này, toàn bộ Tinh Minh chỉ có một người phù hợp, đó chính là tướng quân của quân đoàn số 8, Bách Trường Phong!

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt người đàn ông hiện lên sợ hãi cực độ còn có tuyệt vọng.

Ngay khi sắp tự bạo, đôi mắt đột nhiên ngắm đến người trên mặt mang vài phần lo lắng đang nhìn Bách Trường Phong, Mộc Lâm Đồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy