Chương 66: Xả thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thật Mộc Lâm Đồng thấy đối phương nổi điên cũng không để ý nhiều, bởi vì bằng thân pháp của cậu hoàn toàn có thể tránh đi.

Nhưng ngàn tính vạn tính, tính sai một Bách Trường Phong đột nhiên che chắn trước người.

Nhìn người kia xông vào chắn bột phấn trước mặt, cả người Mộc Lâm Đồng sắp điên rồi.

Nhánh cây và mộc kiếm chịu ảnh hưởng của chủ nhân, nháy mắt có một lực cuồng bạo, lấy thế sét không kịp bưng tai đâm thủng đầu người nọ.

Người nọ vừa mới đầu nở hoa, thân thể đã bị dây mây chia năm xẻ bảy ngay sau đó.

Mấy người xung quanh nhìn thảm trạng của người cầm đầu, có người nháy mắt sợ hôn me bất tỉnh, có người yên lặng cắn thuốc độc giấu trong răng, còn có một người quần nháy mắt ướt.

KÌ thật Mộc Lâm Đồng kinh đến không chỉ có mấy người trước mắt mà còn có Bách Trường Phong bên này chặn lại bột phấn.

Bách Trường Phong còn đang may mắn đuổi kịp bột  phấn rải hướng Mộc Lâm Đồng, nhưng ngay sau đó đã sợ ngây người trước thảm trạng chia năm xẻ bảy.

Mộc Lâm Đồng vẫn luôn bình hòa trước mặt anh, trừ bỏ khiêu khích anh, bình thường chưa thấy cậu hung ác với người nào. Trong ấn tượng của anh, nguyên tắc vẫn luôn là người không phạm ta ta không phạm ngươi, còn không dễ so đo với người khác, thoạt nhìn là người tương đối dễ bắt nạt.

Nhưng một màn hung thần huyết tinh này, chấn kinh Bách Trường Phong thật sâu.

NHìn Mộc Lâm Đồng đầy người sát khí, hơi thở lạnh lẽo, Bách Trường Phong nuốt nuốt nước miếng.

Nhưng một khắc kia đột nhiên anh cảm thấy Mộc Lâm Đồng như vậy vô cùng có mị lực, ngay cả mặt mày đầy sát khí cũng ấn thật sâu trong lòng, làm trong lòng anh xao động khó nhịn.

Hiện tại đã biết một mặt khác của người này, vẫn hấp dẫn ánh mắt anh như cũ.

Giờ phút này Mộc Lâm Đồng cực kì lo âu, nháy mắt vừa rồi nghĩ mà sợ, hiện tại ánh mắt chậm rãi nhiễm ưu sắc.

Tuy rằng không biết là thứ gì nhưng ánh mắt điên cuồng của người áo đen còn hiện lên trong mắt cậu, làm cậu cực kì bất an.

Lo lắng Bách Trường Phong sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù cậu là luyện đan sư nhưng lấy thực lực bây giờ có rất nhiều đan dược không luyện được. Vạn nhất là kì độc thượng cổ, ngay cả quá khứ cũng có vài phần bó tay không có biện pháp.

Người kia thật đáng chết, làm mình bị thương thì thôi, thế nhưng làm bị thương Tiểu Bạch của cậu. Vừa rồi hẳn nên rút ra thần hồn đối phương, cho hắn nhận hết tra tấn, vĩnh viễn không thể đầu thai.

Nghĩ đến đây, nhánh cây bên người đột nhiên tản mát một trận sát khí, vừa mới trải qua một trận tàn sát lại không nhiễm một vết máu, như cũ tỏa ánh sáng xanh.

Mộc Lâm Đồng bất chấp mặt khác, vội vàng hướng đến Bách Trường Phong, vô cùng nôn nóng hỏi "Tiểu Bạch, bây giờ thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Nhưng cậu mới tới gần đã bị Bách Trường Phong tránh đi.

Bách Trường Phong vội vàng nói "Đừng đến gần, trên người anh đều là loại bột phấn này."

Lời vừa nói ra lại cảm thấy khẩu khí mình có chút không ổn, nhìn ánh mắt lo lắng của đối phương, cùng với biểu tình sắp khóc, tức khắc liền đau lòng không thôi.

Bách Trường Phong lui vài bước kéo khoảng cách, lúc này mới nói tiếp "Anh không sao, loại bột phấn này trước đây giao chiến đã từng gặp qua. Ảnh hưởng cực lớn với dị năng hệ mộc, những người khác còn tốt, dị năng hệ mộc có thể rút ra."

Đối với cách nói của Bách Trường Phong, MỘc Lâm Đồng nửa tin nửa ngờ "Anh không gạt em?"

Bách Trường Phong thấy biểu tình cậu khôi phục một chút, trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi chính mình thiếu chút nữa không kìm được ôm cậu.

Anh cảm thấy mình là trúng độc, nhưng không phải loại độc trên người này. Nghĩ đến nháy mắt vừa rồi Mộc Lâm Đồng gặp nạn không chút do dự lao ra cùng nội tâm vô cùng sợ hãi, ánh mắt Bách Trường Phong luôn lạnh lẽo trầm ổn hiện lên một mạt dị sắc.

Âm thầm than một tiếng, đột nhiên có cảm giác nhận mệnh.

Bách Trường Phong mở miệng "Thật, anh không lừa em."

Mộc Lâm Đồng nhìn Bách Trường Phong, cảm thấy trải qua vừa rồi, Tiểu Bạch cho cậu cảm giác giống như thay đổi một chút, nếu muốn nói là là chỗ nào đổi lại không nói ra được. Nhưng có thể xác định, quan hệ giữa bọn họ đã một chút hồi phục như trước kia.

Mộc Lâm Đồng nhìn Bách Trường Phong, xác nhận không có biểu hiện trúng độc mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc Bách Trường Phong cho rằng MỘc Lâm Đồng không còn lo lắng, đột nhiên đối phương biểu tình biến đổi.

Bách Trường Phong cho rằng cậu bị thương chỗ nào, vội vàng hỏi "Sao vậy, em không sao chứ?"

Tâm tình khẩn trương của Mộc Lâm Đồng thả lỏng nhìn Bách Trường Phong nói "Vừa rồi nguy hiểm như vậy, sao anh lại đột nhiên chạy ra, em hoàn toàn có thể tránh. Anh biết không ,lúc anh xông tới não em trống rỗng, cả người không biết làm gì!"

Bách Trường Phong nghe vậy, nhìn bộ dáng trung khí mười phần của đối phương mới buông tâm xuống.

Kì thật trong nháy mắt kia đại não anh cũng trống rỗng, cái gì cũng không kịp nghĩ, nội tâm chỉ có một ý niệm chính là bảo hộ hắn bảo hộ hắn bảo hộ hắn.....

Một khắc kia căn bản vô pháp khống chế thân thể mình, thân thể dường như tự cử động.

Nhìn Mộc Lâm Đồng hoàn hảo vô khuyết, sâu trong linh hồn dâng lên một trận thỏa mãn quỷ dị.

Anh cảm thấy cho dù thời gian quay lại một lần, anh vẫn lựa chọn như vậy, chẳng sợ có núi đao biển lửa, mười tám tầng địa ngục chờ anh, anh cũng không chút do dự che trước người cậu.

Mộc Lâm Đồng nhìn bộ dáng trầm mặc của đối phương, càng thêm đau lòng.

Tiểu Bạch luôn như vậy, một lần lại một lần che trước mặt cậu, chưa bao giờ để cậu chịu một tia thương tổn.

Trầm mặc một hồi, Mộc Lâm Đồng mở miệng nói "Không phải nói dị năng hệ mộc có thể rút ra cái này sao, anh nhanh đi rửa sạch một chút, em nhìn xem."

Bách Trường Phong không chút nào để ý, vẫy vẫy tay nói "Không vội, đối với dị năng không phải hệ mộc, đây không phải dược hiệu cấp tính, từ từ thôi. Trước mắt xử lí mấy người này, khó bắt được người sống, nhanh hỏi tình báo."

Vừa mới nói xong đã phát hiện mặt Mộc Lâm Đồng tối sầm, Bách Trường Phong vội vàng im miệng, âm thầm nuốt nước miếng. Như thế nào lại thấy Mộc Lâm Đồng bây giờ thật hung, nhưng bộ dáng hung dữ sao lại mê người như vậy?

Thấy sắc mặt Mộc Lâm Đồng biến thành màu đen, rất có xu thế chuẩn bị bão nổi, Bách Trường Phong đành phải đi tìm hồ nước rửa sạch.

Chờ đến khi anh trở về phát hiện đã có một đống lửa, thiếu niên ngồi trước ngọn lửa vẫn đẹp như vậy, ánh lửa chiếu ra mặt mày như tranh vẽ, làm anh mới tắm nước lạnh xong đã bắt đầu miệng khô lưỡi khô.

Lúc này Bách Trường Phong cảm thấy thân thể có chút không thích hợp, nhưng lại không để ý nhiều.

Mộc Lâm Đồng thấy Bách Trường Phong đi đến, vội vàng đứng lên nói "Bây giờ em xem cho anh."

Tuy rằng vừa rồi Bách Trường Phong nói làm cậu bán tính bán nghi, nội tâm vẫn nôn nóng bất an như cũ, hận không thể lập tức trị liệu cho anh, nhưng tới gần người này liền tránh đi.

Mộc Lâm Đồng đè tay Bách Trường Phong, không nói một lời dị năng đã chạy vào thân thể Bách Trường Phong.

Bách Trường Phong cảm nhận được dị năng hệ mộc thế tới rào rạt, phát hiện mình vẫn luôn bá đạo kiên cường không cho phép dị năng người khác đi vào người, giờ phút này lại hoàn toàn tiếp nhận dị năng đối phương, dọc theo đường đi thậm chí vì cậu mở đường không nói, còn giống như chó nhỏ gặp được chủ nhân, vô cùng nịnh nọt dán lên, các loại lấy lòng nịnh nọt.

Bách Trường Phong cảm nhận được phản ứng dị năng, sắc mặt đỏ lên, hận không thể tìm cái khe chui vào.

Dị năng anh tính bài ngoại, ban chữa bệnh quân đoàn số 8 đều biết, đặc biệt lúc bị thương bất luận người nào muốn dùng dị năng hỗ trợ đều sẽ bị dị năng trong cơ thể công kích không phân biệt địch ta.

Cho nên mỗi lần bị thương, anh đều dựa vào thuốc và máy trị liệu nghị lực vượt qua. Thậm chí có nhiều lần trọng thương trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Người của ban chữa bệnh gấp đến xoay quanh, cuối cùng để người có dị năng hệ mộc tốt nhất đến trị liệu. Nhưng dị năng đối phương mới chạm đến tay anh, dị năng anh đã bắt đầu bạo động, bắt đầu công kích thiếu chút nữa làm hỏng thuộc hạ dị năng hệ mộc kia.

Tuy rằng các  thuộc hạ thấy dị năng của anh quá mức bá đạo, lo lắng anh về sau gặp vết thương chí mạng làm sao bây giờ. Nhưng thực ra anh cảm thấy thuộc tính dị năng còn tốt, dù sao anh cũng không muốn dị năng của bất cứ kẻ nào tiến vào thân thể mình trị liệu.

Không biết vì sao nội tâm anh vẫn luôn kháng cự, có loại ý tưởng không thể hiểu được, chính là một khi có người đưa dị năng vào thân thể mình liền có cảm giác phản bội. Thân thể còn không có biện pháp khống chế, chính anh cũng cảm thấy có vài phần không thể hiểu được.

Hiện tại cảm nhận được dị năng trước kia như ma vương bá đạo thế nhưng bây giờ giống như chó nhỏ thấy chủ nhân nhào lên các loại liếm liếm cầu vuốt lông vẫy vẫy đuôi, hận không thể chọc mù hai mắt, thật quá mất mặt!

Đây thật sự tương phản quá lớn!

Mộc Lâm Đồng như không cảm nhận được tâm tình Bách Trường Phong, đối với nội tâm rối rắm của anh tự nhiên không biết. Nhưng dị năng Tiểu Bạch hồn hậu, các loại dán lên mở đường vì cậu, thật là nhiệt tình, hoàn toàn không giống Tiểu Bạch ngày thường mặt than cao lãnh.

Dị năng Mộc Lâm Đồng đi qua một vòng, mày dần nhíu lại, sao không cảm nhận được dược hiệu, khác hoàn toàn Tiểu Bạch nói, rốt cuộc là như thế nào?

Chẳng lẽ Tiểu Bạch miễn dịch với thuốc này? Nếu vậy đương nhiên là tốt, chỉ sợ không tra ra nguy hại khác.

Mộc Lâm Đồng không tin tà, vận chuyển dị năng thêm vài vòng, như cũ không thu hoạch được gì.

Bách Trường Phong thấy biểu tình cậu không đúng, cũng bất chấp dị năng làm mất mặt, vươn bàn tay khác đè lại tay Mộc Lâm Đồng "LÀm sao vậy? Sao lại có biểu tình như vậy?"

Mộc Lâm Đồng thu hồi dị năng, cùng đôi mắt đen phảng phất như có thể hút người vào, trong lòng hiện lên một tia khác thường. Phục hồi lại phát hiện mình nhìn chằm chằm Bách Trường Phong, mặt không hiểu sao nóng lên quay đầu đi trả lời "Rất kì lạ, em không tra được độc tố. Trong thân thể anh bình thường, cái gì cũng không có."

Bách TRường Phong phát hiện người trước mắt luôn to gan lớn mật đột nhiên biệt nữu, không biết vì sao thú vui ác liệt trong lòng lan tràn. Đột nhiên tới gần, hơi thở phả vào bên tai Mộc Lâm Đồng. Nhìn vành tai nháy mắt đỏ kia trong lòng dâng có vài phần thỏa mãn. Khẽ cười một tiếng, dunf thanh âm trầm thấp nói "Thể chất thú nhân bạch hổ miễn dịch cao, nói không chừng thuốc này không có hiệu quả với anh."

Mộc Lâm Đồng vẫn luôn quen tới gần Bách Trường Phong giờ phút này lại giống như có lửa cháy dưới mông, cả người đều không tốt. Tiểu Bạch bây giờ làm trái tim cậu nhảy loạn, hơi thở Tiểu Bạch thở ra bên tai cậu giống như lửa nóng. Trước kia không phải chưa từng tới gần như vậy nhưng cảm giác tâm phiền ý loạn bây giờ vẫn ít có.

Sau khi nghe anh nói, Mộc Lâm Đồng cũng phản ứng lại, trước kia Tiểu Bạch là thần thú Bạch Hổ, thân thể có hệ miễn dịch siêu mạnh, cơ hồ có thể nói là bách độc bất xâm. Vừa rồi cậu nôn nóng, đại não trống rỗng nhất thời không nghĩ tới.

Bây giờ nhớ lại xác thật là như vậy, nhưng Tiểu Bạch đã chuyển thế chẳng lẽ còn mang theo thể chất thần thú? Hay là thú nhân bạch hổ ở thế giới này thân thể nhiều ít đều có một ít đặc tính của thể chất thần thú Bạch Hổ?

Nếu là như vậy liền yên tâm, rốt cuộc bách độc bất xâm chính là kĩ năng bảo mệnh ở nhiều thời điểm.

Mộc Lâm Đồng bên này phát ngốc, Bách Trường Phong nhìn thấy trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cổ bất mãn.

Nhìn vành tai nhỏ gần trong gang tấc, lại đến gần vài phần.

Cuối cùng Bách Trường Phong vẫn không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Tai Mộc Lâm Đồng nóng lên, cả kinh đứng dậy "Tiểu Bạch, sao anh lại liếm loạn, bây giờ anh không phải hình thú, như vậy rất kì quái?"

Bách Trường Phong bị cậu đột nhiên đứng dậy đập vào trán, che trán bị đụng đau, tức khắc tỉnh táo lại.

Anh mới làm gì, anh thế nhưng cảm thấy vành tai hồng hồng của Mộc Lâm Đồng ăn rất ngon, còn thật đúng là liếm một ngụm.

Nghĩ đến đây Bách Trường Phong không tự giác liếm môi, như còn dư vị.

Nhưng mà sau khi nghe rõ lời của Mộc Lâm Đồng liền dở khóc dở cười.

Thì ra cậu thích hình thú anh liếm cậu, hình thú đúng thật là tiện, có thể nhiễm mùi vị của anh càng tốt, nhưng mà...

Cậu không cảm thấy dùng hình thú mới là kì quái sao?

Không biết nghĩ đến cái gì, vành tai Bách Trường Phong cũng yên lặng đỏ lên vài phần.

Dưới bầu không khí ái muội này đột nhiên bên cạnh có một tiếng rên rỉ, đánh gãy không khí quỷ dị giữa hai người.

Mộc Lâm Đồng sửng sốt, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi không biết vì sao bị ánh mắt muốn nuốt cậu vào bụng của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm, cậu cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Mà đôi mắt Bách Trường Phong bên này vốn mềm mại nháy mắt trở nên lạnh lẽo, còn mang theo vài phần sát khí.

Sớm biết vậy vừa rồi nên ra tay nặng một chút, cho đối phương ngủ lâu một chút, thậm chí ngủ không dậy được cũng tốt.

Giờ khắc này Bách Trường Phong sát khí đằng đằng tựa hồ đã quên mất đây là người sống khó có được tìm đã lâu. 

Mộc Lâm Đồng đứng lên đưa lưng về phía Bách Trường Phong nói "Nếu anh không có chuyện gì, mấy người bên kia cũng sắp tỉnh lại, có chuyện gì anh nhanh hỏi đi."

Bách Trường Phong 'ừ' một tiếng, sau đó từng bước một đi qua. Bước chân cực kì trầm trọng, dưới tình cảnh đêm khuya yên tĩnh này cực kì rõ ràng.

Hai người kia mới tỉnh lại còn mơ mơ màng màng đã bị tiếng bước chân dọa sợ, cả người đều tỉnh táo lại.

Phục hồi tinh thần lại liền phát hiện trước mắt có một thân ảnh cao lớn, ngẩng đầu lên liền thấy mặt sẹo sát khí đằng đằng dưới ánh lửa có vẻ đặc biệt dọa người. Hai người mới tỉnh lại nhìn mặt sẹo hét lớn một tiếng thiếu chút nữa lại sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Bách Trường Phong cũng không để ý tâm tình bây giờ của bọn họ, đen mặt hỏi "Nói đi, vì sao các ngươi muốn bắt Mộc tam thiếu, người chỉ huy sau lưng là ai, đại bản doanh các ngươi ở đâu? Mau nói, nếu không liền cho các ngươi biết một chút thủ đoạn của ta." Sau khi nói xong nhìn thấy một người áo đen muốn tự sát, nói tiếp "Đừng nghĩ muốn tự sát, thuốc độc sau răng các ngươi đã bị chúng ta lấy ra. Cằm cũng không có sức đúng không?"

Người đàn ông kia dùng đầu lưỡi tìm kiếm, quả nhiên phát hiện không còn, tức khắc liền có vài phần tuyệt vọng.

Tuy rằng hắn không muốn nói nhưng người bên cạnh lại không nhịn được.

"Ta biết, ta nói, nói xong các ngươi phải thả ta đi."

"Ngươi điên rồi, ngươi không biết tổ chức đáng sợ như thế nào sao?"

"Nói xong không nhất định sẽ chết, nhưng mà không nói ta biết ta chắc chắn sẽ chết, ta sợ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy