12 .Phó gia sẽ cho cô 1 câu trả lời thõa đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12. Phó gia sẽ cho cô 1 câu trả lời thõa đáng 

     Phó Cẩm  trông giống như  sói như  hổ, đôi môi của Lạc Nhiên , khẽ mỉm cười,  đôi mắt quyến rũ rất bắt mắt.

     Biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Cẩm  rõ ràng là sững sờ . thân ảnh  ngồi trên ghế sofa không di chuyển, nhưng con ngươi càng trở nên sâu hơn.

     Váy này được lựa chọn bởi Lạc Nhiên , váy trễ ngực , có chút ngắn , nhưng may mắn là lưng được che rất chặt, rất phù hợp với cô bây giờ.

     Ngay khi cô đến gần, mùi nước hoa trên người nữ nhân lan tỏa đến trước mặt .

     mi tâm Phó Cẩm nhíu lại ,  anh luôn ghét mùi vị này,  đột nhiên có phản ứng.

     Có phải vì anh  đã không chạm vào một người phụ nữ quá lâu ...

     trừng mắt với Lạc Nhiên , hung ác mở miệng : "Thay đổi nó!"

     Lạc Nhiên ngơ ngác  và ngay lập tức tạo một tư thế chọc người trước mặt anh : " không thích nó a ....!"

     "khó coi !"

     Phó Cẩm cắn răng chứng kiến  hành động của Lạc Nhiên khuôn mặt Phó Cẩm tối sầm .

     Người phụ nữ này không biết học dao găm như thế ở đâu , thấy anh nén giận .

     "Tôi thích nó, chỉ cần mặc cái này, nếu không thể, tôi sẽ không đi!"

     Lạc Nhiên liếc nhìn chiếc váy, nhưng đây là sự lựa chọn có chủ ý của cô, làm sao  Phó Cẩm nói cô sẽ dễ dàng thay đổi chứ .

     "Đi thôi !"

     Ban đầu,  nghĩ rằng Phó Cẩm sẽ nổi giận với cô .  không ngờ anh đột nhiên đứng dậy và đi qua cô .  thậm chí không liếc nhìn cô .

     Có vẻ như cô mất mặt , khi đứng cạnh anh , cả hai đều mất mặt như nhau .

    Lạc Nhiên  đảo mắt và nhìn về phía bóng lưng của Phó Cẩm , chậm rãi đi theo .

     Ngôi nhà tổ tiên của Phó gia  nằm ở ngoại ô , do lão gia thích yên tĩnh .

     Khi Lạc Nhiên đến, cảnh tượng quen thuộc, giống như cô đã thấy trước khi rời đi ba năm trước.

     Dường như mọi thứ không thay đổi ở đây, hốc mắt vì vậy mà có chút chua xót .

     Mở cửa là mẹ chồng  Ngụy Thanh Liên . nhìn thấy Lạc Nhiên, sắc mặt bà khó coi  , mấp máy  môi: "Vào đi!"

     Cô đưa Phó Cẩm đi dự tiệc đính hôn, vì sợ rằng trong Phó gia  biết rằng cô còn sống và đã trở lại.

     Lạc Nhiên đã không gọi cho bất cứ ai vì cô biết rằng Ngụy Thanh Liên chưa bao giờ là muốn nghe cô gọi 1 tiếng " mẹ chồng " .

     Theo sau Phó Cẩm vào nhà, liếc mắt liền thấy  phòng khách , Lục Lâm Tương đang trò chuyện với lão gia .

     đây là buổi tiệc của người trong gia đình , người ngoài như cô ... không được hoan nghênh a ...!

     Khi Phó lão gia  nhìn thấy Lạc Nhiên , sắc mặt dần chìm xuống ,  không thể rõ được cảm xúc của mình là gì, chỉ là không thể tiếp tục trò chuyện với Lục Lâm Tương thêm nữa .

     Lạc Nhiên  đi theo Phó Cẩm ngồi xuống ghế sofa đối diện.

 Lục Lâm Tương  nhìn Phó Cẩm như ong mật nhìn thấy những bông hoa , đôi mắt sáng ngời, tay trái vẫn bị băng bó, mặt cô hơi đỏ.

    Lục Lâm tương  là một người phụ nữ chú ý đến hình ảnh. cái bộ dạng này, cô ấy vẫn có thể ra ngoài. Lạc Nhiên  cũng bội phục  cô ấy  không biết xấu hổ.

     "Tiệc cưới, Phó gia sẽ cho cô 1 câu trả lời thõa đáng."

     Phó lão gia mở miệng , Lục Lâm tương lập tức đỏ vành mắt .

     "Đối với Phó Cẩm , con  sẵn sàng hoãn thời gian đính hôn."

     Đây rõ ràng là để chờ cô và Phó Cẩm ly hôn, Lạc Nhiên  cảm thấy rằng cảnh giới không biết  xấu hổ của người phụ nữ này rất cao.

     bộ dạng ủy khuất của Lục Lâm Tương , khiến Phó lão gia không biết nói như thế nào mới tốt .

     Thở dài: "Lạc Nhiên  đã trở lại, họ vẫn là vợ chồng."

     sắc mặt Phó lão gia dần chìm xuống, mặc dù ông chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Nhiên , nhưng những lời nói rất rõ ràng, đến nỗi trái tim lạnh lẽo ban đầu của Lạc Nhiên như bị đốt cháy bởi một nồi nước nóng, khiến trái tim cô thắt lại.

     Lục Lâm Tương , nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống , cắn chặt môi và kiên trì nói : con nhất định không chia tay với Phó Cẩm !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro