3. Không quay về an ủi vị hôn thê của ngài sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không quay lại để an ủi vị hôn thê của bạn?


Lục Lâm Tương mím chặt môi dưới với một nụ cười trên khuôn mặt, sắc mặt càng thêm trắng bệch .

"Lễ đính hôn bị hủy bỏ, tôi sẽ nói rõ với khách, tôi không muốn đính hôn với Phó Cẩm ."

Trong câu này, Lục Lâm Tương dường như đã dung hết khí lực của toàn cơ thể.

Nếu mọi người nhận ra danh tính của Lạc Nhiên , thì bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay, cô đã trở thành trò đùa lớn nhất trong toàn thành phố.

Cô đã ở với Phó Cẩm rất lâu, chỉ để chờ đến ngày hôm nay, nhưng Lạc Nhiên đột nhiên quay lại, cô sẽ hủy bỏ hôn ước này.

" có thể rời khỏi?"

Lục Lâm Tương nghiến răng và nhìn Lạc Nhiên . Lạc Nhiên nhìn Lục Lâm Tương , người muốn cắn cô lại không dám. Trái tim Lạc Nhiên càng thêm thoải mái .

"Lục Tiểu Thư đang cầu tôi à? Thái độ này ... không quá giống a !"

"Lạc Nhiên , hãy nhìn vào tình cảm trước đây của chúng ta, cô có thể đừng ra ngoài không , ngay cả khi cô không quan tâm đến tôi, cô cũng nên để tâm đến thể diện của Phó Cẩm và cả Phó gia ."

Lục Lâm Tương bất bình liếc Phó Cẩm , và phát hiện rằng đôi mắt của anh đều hướng về Lạc Nhiên .

Sự tức giận trong lòng của Lục Lâm Tương càng lớn hơn . Khi Lạc Nhiên trở lại, mọi thứ đã thật sự thay đổi.

Câu nói của cô khiến Lạc Nhiên muốn cười thành tiếng.

Quay lại và nắm lấy cánh tay của Phó Cẩm : "Phó tiên sinh , không muốn đưa tôi đi gặp mẹ chồng sao? cách xa nhau lâu đến vậy mà ..."

"Tôi xin cô !"

Lục Lâm Tương nói, tay đã bị cô siết chặt, ủy khuất nhìn về Phó Cẩm . Nước mắt cô dường như rơi bất cứ lúc nào.

"Yêu anh rất nhiều Cẩm , miễn là cô không thể trách Phó Cẩm , tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Nhìn Lục Lâm Tương đang dần khụy chân, nụ cười của Lạc Nhiên đã có một khoảnh khắc dao động .

tay của Phó Cẩm đã buông lỏng và kéo Lục Lâm Tương vào vòng tay anh.

Lục Lâm Tương thừa cơ ôm chặt eo Phó Cẩm và giữ chặt quần áo của anh và khóc: "cô ghét tôi vì đã ăn cắp Phó Cẩm . Tôi biết rằng đó là lỗi của tôi."

Khuôn mặt của Lạc Nhiên trở nên khó coi đến cực điểm , Phó Cẩm nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt cho Lục Lâm Tương .

Giọng nói ôn nhu : " em không phạm sai lầm,là cô ấy đã quá mức ."

Câu sau, không có ngữ khí nào cả, Lạc NHiên thực sự muốn xé nát khuôn mặt giả tạo của Lục Lâm Tương .

Phó Cẩm bất ngờ nắm lấy cánh tay của cô, Lạc Nhiên đã không kịp phản ứng lại, và bị Phó Cẩm trực tiếp kéo đi ra ngoài .

Lục Lâm Tương dừng bước chân, nghĩ đến những vị khách bên ngoài, trong đôi mắt vừa rồi hoàn toàn không có sự xuất hiện của cái gọi là nhu nhược tất cả đều chỉ là tức giận và ghét bỏ.

Bất kể quá khứ hay hiện tại, chừng nào Lạc Nhiên xuất hiện, tầm nhìn của PHó Cẩm sẽ mãi không dừng lại ở cô.

Lạc Nhiên bị Phó Cẩm kéo ra khỏi khách sạn và nhét vào xe.

Nhìn vào khuôn mặt u ám của anh ta, khuôn mặt của Lạc Nhiên là một sự mỉa mai châm chọc .

Bộ dạng như vậy là đau lòng cho LỤc Lâm Tương ?

Chiếc xe đã đi ngược trở lại Lạc Thủy biệt uyển , nhìn thấy ngôi nhà, cô đã có chút sững sờ .( mình định viết là biệt thự hmmm... hổng biết đúng ko :)) mà thui kệ =)) gọi là Biệt uyển nha )

Phó Cẩm đã kéo cô xuống khỏi xe , lôi vào trong nhà .

"Đầu tiên, tiên sinh ngài có cuộc gọi !"

Khi Triệu Ma nhìn thấy PHó Cẩm đột nhiên quay lại, khuôn mặt Triệu Ma đầy bất ngờ. Khi nhìn thấy Lạc Nhiên , khuôn mặt Triệu Ma còn kỳ lạ hơn nữa.

Phó Cẩm không quan tâm đến Lạc Nhiên , trực tiếp đi lên để nhận cuộc gọi .

Ngay khi mở miệng ra, đã có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của ông già, Phó Lão gia : "Phó Cẩm , cậu mau trở lại khách sạn ngay lập tức."

"Lễ đính hôn đã bị hủy!"

Phó Cẩm không đợi ông Phó mở miệng đã cúp điện thoại .

Cởi âu phục ra và ném nó lên ghế sofa, quay lại nhìn Lạc Nhiên , người đang đứng ở cửa và cau mày.

đối diện với ánh mắt của Phó Cẩm , sắc mặt Lạc Nhiên mở ra một nụ cười mê hoặc, và bước lên trước eo của anh , thân mật tựa vào ngực anh, ngọt ngào và chán nản : " Phó Tiên sinh không quay lại để an ủi vị hôn thê của anh à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro