4. ủy khuất không thể ủy khuất lại
ủy khuất không thể ủy khuất lại
Giọng nói của Phó lão gia nhất định đã dùng hết mười phần thanh âm , dĩ nhiên, Lạc Nhiên đã nghe thấy nó.
Những ngón tay trèo lên ngực Phó Cẩm, cố ý hoặc vô ý đã tạo ra những vòng tròn, thuận tiện tháo nút thắt .
Đây là thói quen của Phó Cẩm , ngoại trừ trong công ty, thì anh không thích bị ràng buộc.
Chuyển động tự nhiên của Lạc Nhiên khiến khuôn mặt của Phó Cẩm trở nên thâm thúy , và đôi mắt màu đen sâu trở nên u ám hơn .
Kéo tay và đẩy Lạc Nhiên ra khỏi vòng tay anh .
"Cho cô ấy phòng!"
gạt đi và liếc nhìn lạc Nhiên , trực tiếp tháo cà vạt và đi lên lầu để tắm rửa .
Lạc Nhiên nhắm mắt làm ngơ sau lưng của Phó Cẩm , nếu đã chán ghét cô vậy đưa cô trở lại để làm gì .
TRiệu Ma ở đây chỉ mới ba năm. Đương nhiên, không biết Lạc Nhiên . chỉ cảm thấy quen thuộc và dường như đã gặp nhau ở nơi nào .
suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là người phụ nữ mà Phó tiên sinh đã cẩn thận đang giấu ở thư phòng trong ngăn kéo , là bức ảnh của nữ nhân này sao ?
Trên tầng hai, có hai phòng. Phòng ngủ chính của Phó Cẩm ở bên trái, nhưng Lạc Nhiên được bố trí ở bên phải. TRiệu Ma không dám hỏi, chỉ nhanh chóng thu dọn phòng.
Sau khi tắm xong, Lạc Nhiên bước ra mới phát hiện ở đây không có quần áo của riêng mình .
đang rối loạn bên trong phòng tắm , Triệu Mã gõ cửa: "Thưa cô, để tôi đưa cho cô một bộ quần áo."
Lạc Nhiên mở cửa, nhìn vào quần áo của Triệu Ma , và cau mày: "tại sao lại là người hầu ?"
Phó cẩm thật quá biến thái, không lẽ hắn muốn cô làm người hầu cho nhà hắn ? .
"Không có quần áo của phụ nữ ở nhà. Tôi chỉ có thể giúp cô được vậy thôi , chiếc váy này mới được giặt."
"Tôi không mặc cái này, tôi mặc áo sơ mi của anh ta!"
Khuôn mặt của Triệu Ma khó xử , Phó tiên sinh luôn không thích người khác chạm vào đồ vật của mình .
Sau khi do dự mất nửa ngày , mới đi lấy áo sơ mi trắng của Phó Cẩm cho cô .
quả nhiên , khi Lạc Nhiên mặc vào nó đã đến đùi của cô .
làn da trắng và cặp đùi mềm mại, Triệu Mã trông đỏ mặt, những người trẻ bây giờ thật quá phóng túng .
tùy tiện cùng nam nhân về nhà , mà có có thể mặc quần áo mê hoặc đến vậy .
Lạc Nhiên căn bản không quan tâm đến đôi mắt của Triệu Ma, và đi thẳng vào phòng ngủ của Phó Cẩm .
Không có ai trong phòng ngủ, Lạc Nhiên nhìn xung quanh, ngoài khí chất đàn ông độc thân mạnh mẽ, cô còn xác định rằng không có người khác giới.
Phó Cảm giữ mình trong sạch , điểm nay khiến Lạc Nhiên rất hài lòng .( nói thật trans đến khúc này mình thật sự nghĩ đến phụ nữ thời xưa thường hay thủ tiết như vậy .. haizz thật đáng trân trọng =)) . Ngoài ra mình cũng từng nghĩ ước j lạc nhiên là cường công nhỉ =D )
Phòng ngủ là một cái lồng , một nơi để Phó Cẩm ngủ, đối diện chính là thư phòng .
Cánh cửa không khóa , Lạc Nhiên vừa đến gần, nghe được giọng nói âm trầm của Phó cẩm .
"Đừng khóc, lần này đã ủy khuất cho em rồi ."
Giọng nói của Phó Cẩm cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn khác với cô trong phòng vệ sinh .
trong điện thoại Lục Lâm Tương đã nói lại lần nữa . Phó Cẩm cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Tôi sẽ đón em vào ngày mai."
Lạc Nhiên đứng ngoài cửa, và đôi tay rơi xuống , siết chặt, có thể cảm thấy được móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, một nỗi đau âm ỉ.
Phó Cẩm cúp điện thoại và quay lại nhìn người phụ nữ ở cửa, con ngươi màu đen sững sờ.
khẽ mím môi nhưng không mở miệng , Lạc Nhiên cũng đã đi tới , hai tay ôm lấy eo anh, và toàn thân dựa vào anh.
chớp mắt , nụ cười trên khuôn mặt cô trở nên lạnh lẽo .
"Phó Tiên sinh thực sự rất đau khổ. Lục tểu thư đã đợi ngài rất nhiều năm. Nếu đã ủy khuất không thể ủy khuất hơn nữa . Tốt hơn là ngài nên trực tiếp đưa cô ấy đến , hai người phụ nữ đều có thể phục vụ cho ngài ..."
Lạc Nhiên vẫn chưa nói hết , đã bị một bàn tay to chế trụ cổ cô và siết chặt.
Trong giây tiếp theo, cả người cô bị ấn vào bàn, eo cô nằm trên góc bàn, đau đớn , và những giọt nước mắt theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro