5. Phó Cẩm cao hứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 5 Phó Cẩm hạnh phúc, hạnh phúc!

 
     Trước ánh mắt dữ tợn của Phó Cẩm, Lạc Nhiên cảm thấy yết hầu mình bị khóa, và  gần như không thể  thở.

     "như thế nào ? 2 nữ phục vụ một người đàn ông quá ủy khuất cho Lục Tiểu thư sao ? Có phải Phó tiên sinh đã khắc ghi hình bóng ấy , có lẽ  tôi nên nhường lại vị trí của bà Phó mới đúng ."

     bàn tay nắm chặt cạnh bàn  vì lực quá mạnh và các khớp tay đã có màu trắng.

     Lạc Nhiên nghiêng đầu , khóe miệng cô hiện lên nụ cười sắc lạnh .

     Cô ấy vẫn đánh giá thấp Lục Lâm Tương, và trong ba năm qua, cô ta đã bỏ không ít dụng tâm  vào Phó Cẩm  , có lẽ hắn đã bị tẩy não!

     Cơ thể của Phó Cẩm lạnh hơn, nhìn vào thân dưới của Lạc Nhiên , và trong con ngươi sâu thẳm đó khiến mọi người không thể hiểu anh đang nghĩ gì vào lúc này.

     "Tương Tương không phải là một người phụ nữ như cô."

     Trong một lúc lâu, anh thốt ra một câu lạnh lùng, nhưng làm cho tiếng cười của  Lạc Nhiên trở nên mỉa mai hơn.

     "Lục Lâm Tương không phải là một người phụ nữ như tôi, kiểu phụ nữ nào, thiên thần? Nhưng ... tôi cứ thích giữ vị trí của bà Phó  ."

      để Lục Lâm Tương ở trước mặt cô , tiểu tam như  cô ta  không thể ngẩng đầu lên cho đến hết đời.

     Nụ cười trên khuôn mặt Lạc Nhiên  càng trở nên mê hoặc hơn. Phó Cẩm  nhìn vào khuôn mặt kiêu hãnh và khiêu khích của cô,  trái tim cô đã lỡ nhịp .

     Vừa định đưa cô ra khỏi bàn, Lạc Nhiên bất ngờ vươn tay ra và ôm lấy eo anh, lộ ra bắp chân bên ngoài, mạnh dạn ngồi xổm  cọ xát  nơi giữa quần hắn .

     Khuôn mặt nhỏ bé vô đạo đức, tiếng cười càng kiêu ngạo, con ngươi củ anh trở nên đen tối   , sức mạnh của bàn tay cũng được thả lỏng .

     Lạc Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười và ngẩng đầu lên  và đi thẳng đến môi của Phó Cẩm .

     "Phó tiên sinh có nên thực hiên trách nhiệm làm chồng ?."

     Dựa vào tai anh, nhẹ nhàng thổi, cảm nhận cơ thể cứng ngắc của Phó Cẩm , con ngươi híp lại  thành hình trăng lưỡi liềm.

     "Lạc  Nhiên ..."

     Phó Cẩm  nghiến răng , biểu cảm như khi anh ta ép cô vào phòng vệ sinh hôm nay.

     Một khuôn mặt nhẫn nhịn và giận dữ, nếu cô  không phải là phụ nữ, anh có thể đánh vào mặt cô ngay bây giờ .

     "ngài không muốn tôi sao ?"

     Lạc Nhiên  không quan tâm liệu anh có tức giận không, trực tiếp dùng sức vòng lên cổ anh, đôi chân dài quấn quanh eo  và dấu son môi cũng được đi lên .

     Phó Cẩm  đặt bàn tay to của mình lên eo cô và kéo mạnh cổ áo ra sau và kéo cô ra.

     Lạc Nhiên thở hổn hển và nhìn vào sắc mặt đỏ bừng của Phó Cẩm , khuôn mặt cô vẫn cười tươi.

     "Cút!"

     Trong giây tiếp theo,Phó Cẩm nắm lấy cánh tay cô và kéo cô ra khỏi bàn.

Lạc Nhiên bị kéo xuống , một bên hông đã chạm phải bình hoa 

     binh hoa trên bàn bị kéo  xuống đất, và nước và thủy tinh vỡ ra.

     Lạc Nhiên hét lên cả người đã nằm trên các mảnh kính.

     máu tươi  từ cơ thể cô hòa với nước tràn ra  ,  trên nền đá cẩm thạch trắng, một bông hoa máu quyến rũ nở ra ngay lập tức.

     Chiếc áo trắng ướt đẫm máu, khiến cô trông càng gầy.

     Phía sau lưng là cả sự đau đớn, Phó Cẩm đã vội vã chạy qua.

     "Nhiên Nhiên !"

     Câu này chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp. Trong ba năm qua, cô chưa bao giờ nghe anh gọi cô  như vậy.

     Lúc này chỉ có nỗi đau mà thôi , nhưng cảm nhận được sự cảm động của Lạc Nhiên .

     Phó Cẩm bế cô lên khỏi mặt đất, và cô hít một hơi đau lạnh. Cô được bao phủ bằng thủy tinh trong suốt đẫm máu, và một số  đã đâm  vào da thịt cô .

     "Phó Cẩm , nagif thật cao hứng !"

     Luo Ran nhíu chặt lông mày,  trán đầy mồ hôi.

     Khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Cẩm, đôi mắt anh đọng lại sau dòng máu của Lạc Nhiên , giữ chặt cánh tay cô.

     Hơi thở thấp làm lộ sự lo lắng của anh lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro