Chương 2. Hiểu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là muốn cô biến thành một khối u ác tính có đặc điểm…

Editor: Olwen

Giang Vãn Thu không tán đồng câu nói này: “Hơn nữa anh cũng đâu có lỗ, tôi là cháu gái duy nhất của nhà họ Giang, cưới tôi bảy tháng sau là có thể góa vợ, không chỉ có thể thừa kế tài sản của tôi, mà còn có thể tái hợp lại với chị hai tôi nữa.”

Cô không khống chế được mà lảm nhảm một đống chuyện, nói xong mới ý thức được cái hào quang “Mặt dày không biết xấu hổ” này đáng sợ đến mức nào.

Cô nhìn sắc mặt đen thui của Tằng Túc, thở dài một tiếng, vô cùng buồn rầu:【Da mặt tôi vốn dĩ đã rất dày, cậu lại còn cho tôi thêm một cái hào quang mặt dày không biết xấu hổ, chẳng phải là muốn khiến hắn tức chết hay sao?】

Tằng Túc quả thật sắp tức chết rồi, hắn chỉ vào Giang Vãn Thu, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh: “Cô, cô…”

“Anh thật sự không suy xét một chút ư?” Giang Vãn Thu “Chân thành” hỏi.

“Cô nằm mơ đi!” Tằng Túc nghiến răng, “Cho dù tôi có chết, cũng sẽ không bao giờ ở bên cạnh loại con gái mặt dày vô sỉ như cô!”

Hắn vừa nói xong, trong đầu Giang Vãn Thu liền truyền đến một tiếng “Ting ting” nhắc nhở.

【Chúc mừng ký chủ, giá trị tha thứ của nhân vật mục tiêu Tằng Túc đã tăng lên 1% ~】

Giang Vãn Thu kinh ngạc:【Tôi nói chuyện khiến hắn giận sôi máu như vậy mà lại có thể tha thứ cho tôi 1%?】

Hệ thống đắc ý bắt chéo chân:【Tôi đã sớm nói với cô, mặc dù thẻ chức năng tiêu cực có đủ các loại tác dụng phụ, nhưng vẫn có hiệu quả gia tăng 1% giá trị tha thứ.】

【Vì sao vậy?】

【Cô nghĩ kỹ lại xem, ấn tượng của Tằng Túc đối với cô, có phải đã từ ‘người phụ nữ xấu xa’ biến thành ‘người phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ’ rồi không?】

Vẻ mặt Giang Vãn Thu lạnh lùng:【Chuyện này thì có gì đáng để tự hào?】

【Ngu ngốc! Ngốc không ai bằng!】 Hệ thống chỉ hận không thể rèn sắt thành thép* mà nhìn cô,【Chưa từng nghe nói đến chuyện lấy độc trị độc sao? Mặc dù nhân vật nữ phụ ác độc của cô không thể OOC, nhưng cũng không có yêu cầu bắt buộc về việc cô sẽ phải độc ác như thế nào mà!】

*Hận không thể rèn sắt thành thép: Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Giang Vãn Thu hiểu.

Đây là muốn cô biến thành một khối u ác tính có đặc điểm.

Một nữ phụ độc ác người người đòi đánh, nhưng nếu trên người nữ phụ độc ác này có gắn thêm một cái mác đặc biệt, điều này sẽ khiến tình cảm của người khác đối với cô càng trở nên phức tạp, nói không chừng sẽ là vừa yêu vừa hận.

Ví dụ như gắn thêm cho cô cái mác “Mặt dày không biết xấu hổ”, mặc dù Tằng Túc hận cô nhưng đồng thời cũng cảm thấy dù cô ác độc thì cũng chỉ là da mặt dày một chút mà thôi…

【Thông minh.】 Giang Vãn Thu chân thành tán chưởng.

Cô đột nhiên không còn chán ghét loại thẻ chức năng tiêu cực này nữa, xác suất xoay được Thẻ Tha Thứ quá nhỏ, không biết đến khi nào mới có thể xoay được, nhưng với loại thẻ chức năng tiêu cực này, nếu sử dụng nhiều cũng có thể đạt được hiệu quả đấy chứ.

“Ở bên tôi thì thiệt thòi cho anh lắm sao?” Giang Vãn Thu ưỡn ngực, “Trong nhà anh còn có mấy người anh trai, thêm cả một đám con trai riêng, sau này phân chia tài sản nói không chừng anh cũng chẳng được bao nhiêu. Từ nhỏ chị hai tôi đã được bà nội chiều chuộng mà lớn lên, chút tài sản này của anh có thể nuôi nổi chị hai tôi sao?”

“Chi bằng trước tiên ở bên tôi, chờ tôi ngỏm củ tỏi… Chờ sau khi tôi qua đời, không phải là anh có thể vẻ vang cưới chị tôi rồi à.”

“Sao cô có thể coi tôi là loại người như vậy!” Tằng Túc khó tin mà nhìn cô, “Cho dù tôi không một xu dính túi, tôi cũng sẽ để cho Sở Sở sống như một công chúa, tôi tuyệt đối không phải là loại người như cô nói!”

Hắn không chịu nổi loại sỉ nhục lặp lại nhiều lần thế này, quay đầu nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng khi hắn vừa mở cửa phòng bệnh ra, liền gặp phải bà nội Giang và Giang Sở Sở ở trước cửa, vẻ mặt nhất thời trở nên chua xót.

“Sở Sở, em thật sự quyết định hủy bỏ hôn ước của chúng ta sao?”

Cửa phòng cách quá xa, Giang Vãn Thu phải rướn người mới có thể xem náo nhiệt.

Cũng không biết cô được chẩn đoán mắc bệnh nan y gì, mặc dù nằm trên giường bệnh nhưng chẳng có chút cảm giác nào.

Giang Sở Sở nhìn thấy Tằng Túc xuất hiện ở chỗ này, trong mắt cũng hiện lên một tia cay đắng, cô ấy xoay đầu đi không nhìn hắn.

“Anh… Sau này anh nên đến thăm Vãn Thu nhiều hơn, dù sao hai người cũng sắp đính hôn rồi…”

Tằng Túc quát lớn một tiếng: “Em rõ ràng biết anh căn bản không thích…”

Hắn chỉ mới quát được một nửa, bà nội Giang đứng bên cạnh vẫn luôn không mở miệng liền ho khan một tiếng, lập tức làm cho nửa câu nói còn lại của Tằng Túc phải nuốt nghẹn vào trong.

Nhà họ Giang ở thành phố A một tay che trời, ngay cả bố hắn cũng cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc liên hôn giữa hắn và nhà họ Giang.

Tuy rằng bị Giang Vãn Thu ngáng đường, nhưng với bố hắn lợi ích là trên hết, thậm chí còn cảm thấy đính hôn với cháu gái ruột của nhà họ Giang càng là sự lựa chọn tốt nhất.

Tằng Túc không có cách nào phản kháng đành phải cắn răng nhìn Giang Sở Sở lần cuối, rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.

Giang Sở Sở cuối cùng vẫn nhịn không được, quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn rời đi, lòng tràn đầy chua xót.

Nhưng cô ấy không có cách nào nói ra sự chua xót này.

Từ đầu đến cuối, bà nội Giang đều làm như không phát hiện hai người mập mờ dây dưa, chỉ có một tiếng ho khan vừa rồi, mới có thể nhìn ra trong lòng bà biết rõ mối quan hệ của hai người họ.

Giang Vãn Thu thấy hai người đi vào, lập tức ngay ngắn chỉnh tề nằm xuống.

【Hệ thống, cho tôi xem giá trị thù hận của bà nội Giang và chị hai.】

【Giá trị thù hận của bà Giang là 0%, của Giang Sở Sở là 39%.】

Ồ?

Thấp như vậy?

Giang Vãn Thu đã đoán được bà nội Giang vẫn luôn thiên vị nguyên chủ trong cốt truyện hẳn là sẽ không có giá trị thù hận nào, nhưng không ngờ giá trị thù hận của chị hai đối với cô còn chưa đạt tới một nửa.

Hệ thống lười biếng nói:【Bình thường thôi, từ nhỏ Giang Sở Sở bị cha mẹ vứt bỏ, ở cô nhi viện lại bị bắt nạt, chính bà nội Giang đã cứu cô ấy ra khỏi bể khổ, còn cho cô ấy một hoàn cảnh trưởng thành tốt như vậy, cô ấy đối với bà nội Giang là vô cùng cảm kích.】

Lại nói, trong lòng Giang Sở Sở vẫn luôn cảm thấy, nếu không phải vì không tìm được Giang Vãn Thu thì cô ấy cũng không có được đãi ngộ tốt như vậy.

Một mặt là cảm kích bà nội Giang, mặt khác lại vô thức cúi đầu trước nguyên chủ, khiến cô ấy tự nguyện nhịn xuống đau đớn mà đẩy người yêu ra xa.

Giống như lời Tằng Túc nói vậy, nhà họ Giang có ơn đối với Giang Sở Sở, nhưng đối với hắn chẳng là gì cả, cho nên hắn phản kháng mạnh mẽ hơn Giang Sở Sở gấp nhiều lần.

“Thu Thu của bà! Sao số cháu lại khổ như vậy!” Bà nội Giang mới vừa rồi còn có thể khống chế được cảm xúc, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Vãn Thu, tất cả đau lòng, bi thương liền lập tức bùng phát.

Ban đầu khi biết tin Giang Vãn Thu được chẩn đoán mắc bệnh nan y, bà lão đã ngất xỉu một lần, hiện giờ mỗi lần gặp mặt cô đều không thể chấp nhận được sự thật.

Giang Vãn Thu cư xử với người khác còn có thể bày ra bộ dạng khối u ác tính, lúc này đối mặt với người bà yêu thương nguyên chủ nhất, chân tay lại có chút luống cuống.

Thật vất vả an ủi bà lão xong, bà nội Giang lại bắt đầu đề cập đến chuyện đính hôn.

Nghe bà nội Giang nói chi tiết về lễ đính hôn, Giang Vãn Thu chột dạ liếc nhìn Giang Sở Sở một cái.

Giang Sở Sở rũ mắt ngồi trên ghế bên cạnh, gượng gạo nở nụ cười.

Nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.

Dù là ai có vị hôn phu muốn đính hôn cùng người khác thì đều không thể vui vẻ nổi.

Nguyên chủ đúng là tạo nghiệt mà.

Cô tất nhiên muốn hủy bỏ chuyện đính hôn này, nhưng lại không thể thay đổi bản tính ác độc của nữ phụ, cũng chỉ có thể đi đường vòng mà suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Có lẽ là thật sự nghe không nổi nữa, Giang Sở Sở đứng dậy nhỏ giọng nói một câu: “Bà nội, cháu đi vệ sinh nhé.”

“Được, cháu đi đi.” Bà nội Giang mỉm cười nhìn cô ấy rời khỏi phòng bệnh.

Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa, bà nội Giang mới hoảng hốt trong giây lát: “Là bà có lỗi với đứa nhỏ này.”

Bà là người hiểu rõ tình cảm của Tằng Túc và Sở Sở hơn bất cứ ai, lúc trước khi mới tìm được Thu Thu, bởi vì bà áy náy mà luôn mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của cô.

Chờ đến sau khi Thu Thu được chẩn đoán mắc bệnh nan y, bà lại dưới cơn tuyệt vọng mà càng muốn thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của cháu gái.

Có lẽ cảm nhận được niềm mong mỏi của bà, đứa trẻ Sở Sở vẫn luôn hiểu chuyện này liền dứt khoát nhường nhịn tất cả.

Mà bà, một bà lão gần đất xa trời cũng chỉ có thể coi như mình hồ đồ, tự cảm thấy hổ thẹn với Sở Sở.

Hoảng hốt trong chốc lát, khoảnh khắc bà quay đầu nhìn thấy Giang Vãn Thu lại càng đau buồn hơn.

Cuộc đời này của bà là những sầu khổ, chồng và con trai lần lượt qua đời, cháu gái lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, vừa tìm được trở về lại mắc bệnh nan y…

Giang Vãn Thu nhìn thấy bà lão lại muốn khóc, vội vàng mở miệng khuyên can: “Bà nội, bà đừng khổ sở, cháu đính hôn với Tằng Túc tuy rằng vô cùng có lỗi với chị hai, nhưng với một người đàn ông như anh ta lại không có hại, chờ đến bảy tháng sau góa vợ, cầm tài sản của cháu sống hạnh phúc bên chị hai, như vậy cháu có được anh ta, anh ta có được tài sản, mặt khác lại được ở cùng chị hai, chẳng phải là quá hoàn hảo rồi sao?”

Sau khi phát hiện bản thân đang nói gì, Giang Vãn Thu vội vàng che miệng lại.

Hệ thống:【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】

Hệ thống:【Cô là đang gia nhập vào gia đình đó, chứ không phải phá hư nó ~】

Giang Vãn Thu thẹn quá hóa giận:【Cái hào quang này cũng quá rác rưởi rồi? Hiệu quả kiểu này khác gì công kích đâu chứ?】

Hệ thống ôm chân:【Cố chịu đựng đi, nếu không tại sao lại gọi là thẻ chức năng tiêu cực cơ chứ.】

Bà nội Giang bị cô nói một vòng, dưới cơn đau khổ cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Bác sĩ nói thời gian của Thu Thu chỉ còn lại bảy tháng, coi như để Tằng Túc và Sở Sở diễn một vở kịch, thỏa mãn di nguyện cuối cùng của Thu Thu vậy.

Chờ đến khi Thu Thu đi rồi… Bà sẽ bù đắp thật nhiều cho hai đứa nhỏ đó.

Sự áy náy đã giảm đi vài phần, trong lòng bà nội Giang cũng không còn cảm thấy dày vò như vậy nữa.

【Ting ting, giá trị yêu thích của bà nội Giang tăng lên 1%!】

Giang Vãn Thu ngây ngẩn cả người:【Sao còn có giá trị yêu thích?】

【Bởi vì bà nội Giang không có giá trị thù hận đối với ký chủ nên không cần giảm bớt giá trị thù hận, mặt khác tác dụng của thẻ chức năng tiêu cực sẽ tự động chuyển hóa thành giá trị yêu thích dành cho cô.】

Điều này… Điều này cũng thật quá mức rồi.

Bà nội Giang bình tĩnh lại, bà từ ái vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Giang Vãn Thu: “Vẫn là Thu Thu suy nghĩ thấu đáo.”

Giang Vãn Thu theo bản năng đáp lại một câu: “Bà nội yên tâm đi ạ, cháu còn là một đứa rất hiểu chuyện.”

Giang Vãn Thu: “……”

Quả thật là da mặt dày không biết xấu hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro