Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Viễn như không chú ý tới không khí xung quanh, lướt qua mọi người, hơi hơi khom lưng, thân sĩ nắm lấy tay Khúc Kim Tích, khẽ hôn một cái: “Lâu rồi không gặp, còn tưởng em sẽ không đến chứ.”

Giọng anh ta không cao không thấp, đủ để người xung quanh nghe được.

Tươi cười trên mặt Liễu Nhứ tức khắc cứng đờ, ngón tay véo lên cánh tay Mạnh Thiên Hạo, trong mắt điên cuồng loé lên vẻ không thể tin tưởng.

Không thể nào!

Ngu xuẩn như Khúc Kim Tích sao có thể quen biết loại phú nhị đại như Lục Viễn? Lục Viễn sao lại coi trọng mặt hàng như vậy chứ?

Một năm nay cô ta phải dựa vào một lão già, mới miễn cưỡng leo lên được tuyến ba, mà người bị cô ta dẫm dưới chân, chuyện xấu không ngừng, thảm đến không thể thảm hơn như Khúc Kim Tích lại có thể leo lên Lục Viễn?!

Càng nghĩ, tay càng véo mạnh hơn, Mạnh Thiên Hạo đau đến biến sắc, lại chỉ có thể nhịn, sắc mặt âm trầm mà nhìn Khúc Kim Tích, ánh mắt kinh nghi bất định*.

*Kinh nghi bất định: kinh ngạc nghi ngờ.

Khúc Kim Tích đối diện với đôi mắt đào hoa của Lục Viễn, tuy không biết vì sao đối phương lại giúp một diễn viên tuyến mười tám chuyện xấu quấn thân như mình, nhưng người ta đã giúp cô giữ thể diện, tất nhiên cô sẽ phối hợp.

Cô nghịch ngợm nháy mắt: “Anh cũng đã mời, nơi này lại nhiều người đẹp, đồ ngon như vậy, em không đến chẳng phải đã cô phụ hảo ý của anh à?”

Lục Viễn khẽ nhướng mày, anh ta biết Khúc Kim Tích thông qua những scandal trên mạng, đến khi chân chính gặp mặt, chẳng qua chỉ nói mấy câu, anh ta liền biết cô không như những gì trên mạng nói.

“Đi thôi, qua bên kia.”

Khúc xưa nay bám vào khuỷu tay anh ta.

“Kim Tích.” Trong mắt Liễu Nhứ xẹt qua vẻ không cam lòng, mắt thấy Lục Viễn sắp mang Khúc Kim Tích rời đi, sắc mặt cô ta bỗng trở nên kiều mị, lắc hông bước đến, “Không nghĩ tới cô lại quen biết Lục thiếu, thực xin lỗi, trước kia cô thường bỏ tiền để được đi thảm đỏ nên…… A……”

Như là biết mình nói sai, cô ta lập tức giấu đầu lòi đuôi nói sang chuyện khác: “Có thể quen biết Lục thiếu, tôi thật sự vui mừng cho cô.”

Tiếp theo phong tình vạn chủng nhìn Lục Viễn, ngượng ngùng nhưng không mất vẻ hào phóng nói: “Lục thiếu, không biết anh có còn nhớ em không, tháng trước ở Danh Thành, em và……”

“Tuy rằng tôi thích người đẹp, nhưng không có nghĩa người đẹp nào tôi cũng biết nha.” Lục Viễn lạnh lùng ngắt lời cô ta, không thèm nhìn cô ta một cái, mang theo Khúc Kim Tích rời đi.

Nghĩ đến vẻ mặt không thể tin được cùng ánh mắt vặn vẹo của Liễu Nhứ, Khúc Kim Tích liền nhịn không được muốn cười.

Phỏng chừng Liễu Nhứ chính là không cam lòng lại ghen ghét cô có thể quen biết vị Lục thiếu này đi, cố tình nói xấu cô trước mặt Lục thiếu, tiện thể nhân cơ hội nói vài lời với Lục Viễn, nếu có thể tiến thêm một bước nữa thì càng tốt.

Nào ngờ Lục thiếu hoàn toàn không thèm để ý cô ta, có lẽ bữa tiệc hôm nay Liễu Nhứ sẽ không vui vẻ nổi.

Không thể không thừa nhận, loại tình tiết vả mặt như này thật sự sảng.

Mà theo trận vả mặt này, cảm xúc trong thân thể lúc nhìn thấy Liễu Nhứ cũng yên tĩnh trở lại.

Khúc Kim Tích vừa vui sướng vừa nghi hoặc, đi được một đoạn cô liền buông tay Lục Viễn ra, chân thành nói cảm ơn: “Lục thiếu, vừa rồi cảm ơn anh.”

Lục Viễn liếc nhìn cô, tỉ mỉ đánh giá.

Khúc Kim Tích bị nhìn đến mức tim run lên, trên mặt lại mảy may không thay đổi, như cũ mỉm cười tùy ý anh ta quan sát, Lục Viễn đột nhiên cười rộ lên, lấy hai ly rượu nho ở bên cạnh xuống, đưa cho Khúc Kim Tích một ly.

Người sau tiếp nhận.

Lục Viễn nâng ly lên cụng vào ly của cô, phát ra âm thanh trong trẻo: “Cô rất xinh đẹp.”

Nói xong ngửa đầu nhấp một ngụm, sau đó xoay người đi vào đám người.

Khúc Kim Tích: “……”

Cô còn chưa hỏi anh ta vì sao lại giúp mình đâu!

Cô có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Lúc này, Khúc Kim Tích nhanh mắt  nhìn thấy đạo diễn Hà Chiếu, tim hẫng một nhịp, mọi suy nghĩ bay hết, chỉ còn nghĩ xem làm cách nào để bắt chuyện với Hà Chiếu.

Cô chậm rãi đi qua, người vừa nói chuyện với Hà Chiếu đã rời đi, cũng thật trùng hợp, Hà Chiếu quay lại, không cẩn thận đụng vào một cậu bé đang cầm bánh kem, bánh kem dính vào áo khoác, cậu bé cũng không chú ý đến, cứ thế cầm mâm rời đi.

Trời cũng giúp ta.

Hà Chiếu đang tìm đồ có thể lau kem trên áo thì một bàn tay trắng nõn duỗi đến, trong tay cầm khăn giấy: “Đạo diễn Hà, cho ngài.”

Hà Chiếu ngẩng đầu, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Khúc Kim Tích: “Đừng khách khí.”

“Cô là Khúc Kim Tích đúng không.” Hà Chiếu bỗng nhiên nói.

Khúc Kim Tích sửng sốt, cô còn đang nghĩ xem phải đáp lời như nào cho thật tự nhiên, không ngờ ông lại lập tức nói ra tên cô.

Cô chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám, cho dù chuyện xấu quấn thân, loại đạo diễn lão làng như Hà Chiếu làm sao có thee biết đến cô chứ.

“Là tôi.” Cô căng da đầu gật đầu, có cảm giác Hà Chiếu muốn nhìn xuyên qua người cô.

Hà Chiếu lại nhìn cô một cái: “Thắc mắc làm sao tôi biết cô à?”

Loại đạo diễn lão làng như này, loại nghệ sĩ nào mà chưa từng gặp qua, Khúc Kim Tích liền không thèm che giấu nữa, có khi cô đang nghĩ gì, vị đạo diễn này đều đã nhìn ra rồi.

“Đúng vậy.” Nói không chừng trực tiếp một chút, còn có thể thu được hảo cảm.

Hà Chiếu: “Mấy hôm trước vô tình nghe thấy người khác nhắc đến cô, nhất thời tò mò nên lên mạng tìm hiểu một chút.”

Ông nói mấy hôm trước không phải là hôm Thẩm Thính ăn cơm với bọn họ trong ghế lô đấy chứ.

Khúc Kim Tích hơi xấu hổ, lời nói của sản xuất Dư không dễ nghe.

“Làm diễn viên, diễn xuất tốt là trách nhiệm cơ bản, vấn đề nhân phẩm tôi không muốn nhắc đến, chỉ cần không ảnh hưởng đến bộ phim là được.”

Trong vòng có rất nhiều nghệ sĩ vì áp lực lớn, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có hành vi không tốt, mở một mắt nhắm một mắt* là chuyện bình thường.

*Mở một mắt nhắm một mắt: phép ẩn dụ, giả vờ như không nhìn thấy.

Khúc Kim Tích không rõ Hà Chiếu nói vậy là có ý gì, cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

“Chắc cô biết Dư Kiến Sanh nhỉ.”

Dư Kiến Sanh chính là vị sản xuất Dư kia.

Đối diện với ánh mắt sắc sảo của vị đạo diễn già này, Khúc Kim Tích mặt không đổi sắc gật đầu.

“Cậu ta đánh giá kỹ thuật diễn của cô khá tốt, tàn nhẫn với bản thân, nếu cho cô một cơ hội, cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.” Hà Chiếu nói, “Cô nghĩ sao?”

Khúc Kim Tích lặng lẽ nắm chặt tay, dưới đôi mặt tràn ngập cảm giác áp bách như vậy, mỗi dây thần kinh trong người cô đều căng chặt, sau đó cố gắng cười: “Tôi sẽ.”

“Đạo diễn Hà.” Lúc này một người đàn ông đi tới, ghé vào tai Hà Chiếu nói gì đó, Hà Chiếu nói với người đàn ông, “Ghi số điện thoại của cô ấy lại.”

Sau đó xoay người rời đi.

Người đàn ông vẫn đứng đây, Khúc Kim Tích lập tức phản ứng lại, đọc số điện thoại của mình cho anh ta, cũng trịnh trọng nói rõ tên mình: “Tôi là Khúc Kim Tích.”

Tuy Hà Chiếu không tỏ rõ sẽ cho cô cơ hội, nhưng ông cho người lưu số điện thoại của cô lại, này cũng là một dấu hiệu.

Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến cô cảm thấy không chân thật.

Tâm trạng Khúc Kim Tích đang vui vẻ, liền ở hội trường tha hồ ăn uống, có mấy người dù không quen biết, nhưng thấy cô xinh đẹp, cũng chủ động mời cô khiêu vũ.

Khúc Kim Tích đều từ chối hết, mãi đến khi Mạnh Thiên Hạo không biết từ đâu chui ra.

“Tích Tích.” Hắn thâm tình gọi.

Khúc Kim Tích: “……”

“Không đi theo Liễu Nhứ lão sư của anh à?” Nàng chân thành đặt câu hỏi.

Sắc mặt Mạng Thiên Hạo cứng đờ, hắn vốn là bị Liễu Nhứ bắt lại đây tìm Khúc Kim Tích, tìm hiểu xem Khúc Kim Tích làm sao lại quen biết Lục Viễn.

“Tích Tích, em ghen.” Hắn tiến lên một bước, kế tiếp cười tà mị, định vây Khúc Kim Tích vào phạm vi cơ thể mình, “Anh biết rồi, em đang cáu kỉnh với anh phải không, anh…… A!”

Hắn thống khổ kêu một tiếng.

Gót giày 10 cm của Khúc Kim Tích không chút do dự đạp lên chân phải hắn: “Thân ái, chú ý hình tượng, đừng có gào ầm lên đấy.”

Cô như một con bướm ưu nhã bay đi, để lại Mạnh Thiên Hạo sắc mặt vặn vẹo.

Đại khái là uống quá nhiều nước, Khúc Kim Tích ăn một lượt liền muốn đi toilet, cô hỏi phục vụ, biết được vị trí của toilet ―― cần phải đi qua một cái hành lang dài.

Sau đó, cô thấy một bóng người quen thuộc.

Là Thẩm Thính!

Anh đã đổi một bộ tây trang khác, tôn lên bờ vai rộng, eo thon, chân dài của anh, giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở ưu nhã của quý tộc, chỉ một bên sườn mặt liền có thể làm phụ nữ thét chói tai.

Trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, dường như Thẩm Thính cũng ôn nhu hơn ngày thường, khóe miệng anh khẽ giương lên.

Khúc Kim Tích lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, là cô gái như thế nào mà có thể khiến Thẩm Thính đối xử ôn hòa như vậy?

Đợi cô nhìn nhiều thêm vài lần, trong đầu bỗng tự động hiện lên một vài hình ảnh, tức khắc cô liền biết đối phương là ai.

Cô ấy là Hạ Tri Tâm, là thiên kim đại tiểu thư của Hạ gia, hai nhà Hạ gia và Thẩm gia là thế giao, Hạ Tri Tâm với Thẩm Thính có thể coi thanh mai trúc mã.

Đây là những gì nguyên chủ biết được, dường như nguyên chủ rất hâm mộ Hạ Tri Tâm, trong hâm mộ còn trộn lẫn cả tự ti và ghen ghét.

Mà như những gì Khúc Kim Tích biết, thì Hạ Tri Tâm là nữ chủ trong truyện, là một vị tiểu thư tính tình dịu dàng, thích một chàng trai nghèo là nam chủ.

Để có thể ở bên nam chủ, không tiếc rời khỏi gia đình, tình nguyện sống trong nghèo khổ với nam chủ, nhưng gia tộc không cho phép, cô đành phải nhờ Thẩm Thính giúp.

Còn kết cục sau này như thế nào, Khúc Kim Tích cũng không biết ―― đọc đến lúc nữ phụ cùng tên với mình chết thảm, cô liền không đọc nữa.

Lúc đọc cuốn truyện này, cô vẫn luôn coi nam nhị Thẩm Thính là lốp xe dự phòng, phần lớn tiểu thuyết tình cảm đều như vậy, nam nhị có ôn nhu, có đối xử tốt với nữ chủ như nào thì cuối cùng vẫn không thắng nổi hào quang của nam chủ.

“Đó là……”

“Khúc Kim Tích!”

Giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của Khúc Kim Tích, đợi cô hoàn hồn, liền đối mặt với Thẩm Thính không biết đã đến đây từ lúc nào, người sau ánh mắt nặng nề, nhìn không ra cảm xúc.

“Tôi, tôi đi toilet, đi ngang qua!” Cô lập tức nói, “Không phải cố ý nhìn lén!”

Thẩm Thính nhăn mày: “Cô sợ cái gì.”

“A?”

“Tôi lại không đánh cô.”

Khúc Kim Tích theo bản năng rụt cổ lại.

Thẩm Thính: “……”

“Kim Tích, lâu rồi không gặp.” Hạ Tri Tâm cũng đi tới, cười nói, “Đêm nay cô rất đẹp.”

“Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.” Khúc Kim Tích lễ phép đáp lại.

Quan hệ của Hạ gia và Thẩm gia rất tốt, Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích bên ngoài đều không biết, nhưng người quen thì đều biết. Hạ Tri Tâm tìm Thẩm Thính là muốn nhờ anh giúp, không ngờ lại gặp phải Khúc Kim Tích.

Trước kia, ấn tượng của cô về Khúc Kim Tích chỉ dừng lại ở một khuôn mặt “khoa trương”, luôn là bộ dạng trang điểm loè loẹt, lời nói mang theo dao găm, lại dễ xúc động.

Chỉ là Khúc Kim Tích đã kết hôn với Thẩm Thính, cô là người ngoài, khó mà nói cái gì.

Hôm nay gặp mặt, cô lại có cảm giác không giống trước đây, Hạ Tri Tâm thức thời nói: “Vậy hai người nói chuyện đi, em đi trước đây.”

Hạ Tri Chương vừa đi, không khí càng thêm xấu hổ.

Khúc Kim Tích nhìn ngó xung quanh, hy vọng có người nào đó đi qua, nhưng đợi mãi mà một người cũng không có, bên tai lại vang lên giọng nói dễ nghe cuqr Thẩm Thính: “Mẹ của bạn trai Tri Tâm bị bệnh nặng, trong nước không thể chữa được, cô ấy nhờ tôi tìm giúp một vị bác sĩ nước ngoài.”

Đây là đang giải thích với cô?

Khúc Kim Tích: “Ồ.”

Thẩm Thính ỷ vào ưu thế chiều cao, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, ánh mắt này…… Khúc Kim Tích cũng cũng chân*, nói: “Tôi muốn đi toilet.”

*Đại khái là như này nè.



Mặc kệ Thẩm Thính phản ứng như thế nào, Khúc Kim Tích nhanh như chớp chạy về phía toilet, bên trong không có người, đợi cô giải quyết nhu cầu sinh lý xong, chợt nhớ đến bản thân vậy mà bị ánh mắt của Thẩm Thính khiến cho sợ tới mức làm ra bộ dáng quá mót, Khúc Kim Tích liền muốn đâm đầu vào đậu hũ tự tử.

Ngừng!

Đừng nghĩ nữa!

Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, cảm giác không lành liền ập đến, giây tiếp theo, phịch một tiếng, cô rơi xuống đất, toàn thân giống như bị giam cầm, không thể nhúc nhích.

Cô thế mà lại thu nhỏ vào ngay lúc này!!!

Lại còn không phải biến thành động vật nhỏ ―― bởi vì cô không thể cử động!

Đệch! Lại biến thành thứ đồ chơi gì thế này?!

*

Thẩm Thính đang định quay về hội trường thì một nam nghệ sĩ từng hợp tác với anh bước đến, hai người nhân tiện hàn huyên vài câu, sau đó nam nghệ sĩ liền rời đi.

Sau đó Thẩm Thính phát hiện, Khúc Kim Tích vẫn chưa ra.

Nâng đồng hồ lên xem giờ, đã qua mười mấy phút. Do dự một chút, Thẩm Thính lấy điện thoại ra gọi vào số của Khúc Kim Tích.

Điện thoại kêu, không có người nghe.

Thẩm Thính: “……”

Anh quay người đi về phía toilet, nhìn nhìn toilet nữ, mi tâm cau chặt lại.

Mất một phút chuẩn bị tâm lý, Thẩm Thính nhắm mắt lại, rồi mở ra, xác định xung quanh không có người, liền lạnh mặt bước vào toilet nữ.

Tránh cho có người đột nhiên đ vào, anh bước vào liền nhanh chóng khóa trái cửa.

“Khúc Kim Tích.”

Trong buồng vệ sinh, Khúc Kim Tích không biết mình biến thành thứ đồ chơi gì, đến miệng cũng mở không ra, cô cố gắng nhấc người lên, coi như đáp lại, khổ nỗi cơ thể vẫn không hề động đậy QAQ.

Rất nhanh Thẩm Thính liền chú ý tới cánh cửa duy nhất đóng lại, anh nắm tay gõ cửa: “Khúc Kim Tích?”

Không có đáp lại.

Thẩm Thính hít sâu, sau đó lập tức hành động ―― anh cởi nút áo vest, sau đó đi vào buồng bên cạnh, đậy nắp bồn cầu lại, đặt chân lên, nhanh nhẹn nhảy lên một cái liền rơi vào buồng Khúc Kim Tích ở.

Sau đó anh liền thấy Khúc Kim Tích nằm trên mặt đất, lâm vào trầm mặc thậ lâu.

Trên mặt đất là một con búp bê quen thuộc.

Sáng nay anh thấy bản thân ở trong tay Khúc Kim Tích, mà hiện tại…… Khúc Kim Tích lại biến thành một con búp bê phiên bản chibi, trên người vẫn mặc cái váy lụa trắng lúc nãy, mang đôi giày cao mười centimet, nhưng cả người lại biến thành gốm sứ, thu nhỏ lại, không thể nhúc nhích.

Thẩm Thính quay người lại, bả vai bắt đầu run lên.

Khúc Kim Tích nóng nảy, cô nằm trên mặt đất có thể nhìn lên phía trần nhà, tư thế oai hùng lúc nãy của Thẩm Thính cô đều nhìn thấy, kết quả đại lão nửa ngày rồi vẫn không phản ứng.

Ngài mau nói cho tôi biết tôi biến thành cái gì đi!

Hoặc là, ngài nhặt tôi lên trước đi có được không.

Không biết có phải anh nghe thấy tiếng lòng thảm thiết của cô hay không, cô cảm giác mình được nâng lên, tầm mắt quay cuồng, một lúc sau liền đối diện với ánh mắt ẩn chứa ý cười của Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích: “……”

Xong rồi, cô có dự cảm không lành.

“Muốn biết mình biến thành cái gì không?” Giọng nói trầm ấm tràn đầy vui sướng.

Búp bê chibi không có cách nào trả lời, nhưng dường như anh có thể thấy được sự cấp bách từ cặp mắt to tròn đáng yêu kia.

“Cô sắp biết rồi.” Thẩm Thính cố tình không nói, cầm Khúc Kim Tích trong tay, đẩy cửa ra.

Khúc Kim Tích muốn điên rồi, Thẩm Thính duỗi tay đến, cầm cả người cô lên, cảm giác như có người ôm chặt vậy, cô thậm chí còn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Thẩm Thính truyền đến, xuyên vào da thịt chui vào mạch máu.

Muốn mệnh!

Rốt cuộc mình biến thành cái gì? Mà đến ông chú già không thích cười như Thẩm Thính cũng có thể cười thành như vậy!

Lúc cô biến thành rùa đen anh cũng chưa cười đâu!

Ngoài cửa có một cô gái, thấy ánh mắt của Thẩm Thính, “A” một tiếng, mặt đỏ lên: “Ngại quá ngại quá, tôi đi nhầm.”

Cô gái xoay người vọt vào toilet nam bên cạnh.

“……”

Thẩm Thính lạnh mặt nhanh chân rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro