Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thính phải dùng trình độ giáo dục 30 năm của mình, mới kiềm chế được không có nổi cáu với một người phụ nữ, anh gần như là đen mặt bước xuống cầu thang.

Khúc Kim Tích vừa động chân, lắp bắp muốn tiến lên giúp đỡ, lại cảm thấy có lẽ bây giờ anh không muốn gặp cô lắm, vì vậy dừng chân lại.

Cô tận dụng cơ hội cuối cùng, nhanh chóng chạy lại ăn miếng mì, húp hết nước mì, rồi ném luôn vào thùng rác không thèm nhìn thêm một cái.

Cô dùng khăn giấy lau sạch tàn cuộc trên mặt đất, sau khi dọn dẹp xong, phát hiện Thẩm Thính vẫn chưa xuống lầu.

Cô chợt cảm thấy không đúng.

Biệt thự không có đồ vật của Thẩm Thính, anh lại chưa đến đây lần nào, sao lại quen thuộc nơi này như vậy ?

Khúc Kim Tích cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó, nhưng không có ký ức của nguyên chủ, cô đối với căn biệt thự này cũng không có bao nhiêu quen thuộc, giờ phút này trừ bỏ đứng trơ ở đó, giống như cũng không có chuyện gì khác để làm.

Ban đêm Thẩm Thính còn đến đây làm gì?

Chẳng lẽ……

Cô cúi đầu nhìn bản thân mình một cái, tuy rằng chỉ là một nữ diễn viên tuyến mười tám, nhưng dáng người cùng khuôn mặt này của cô cũng không giống như chỉ là tuyến mười tám.

Chỗ nên béo thì béo, chỗ nên gầy cũng gầy, dáng người phải nói là tuyệt vời.

Chẳng lẽ ngoài một tờ giấy kết hôn ra, Thẩm Thính với nguyên chủ còn phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?

Cho nên sau khi nguyên chủ phát hiện Thẩm Thính không để ý đến mình, không cho phép mình để lộ quan hệ của bọn họ, còn không cho cô dùng danh tiếng của anh để đi lên, mới có thể tức giận, bắt đầu tìm đường chết?

Một người đàn ông 30 tuổi bình thường, nhất định có nhu cầu sinh lý ở phương diện nào đó, lại có sẵn một cô vợ, mặc dù không thích nhưng tối đến tắt đèn đi cũng không thấy rõ mặt, những chỗ còn lại đều giống nhau.

Khúc Kim Tích càng nghĩ càng thấy sợ, cho nên Thẩm Thính xuống lầu lúc nào cô cũng không chú ý.

Nhìn người phụ nữ trước mắt đang cắn ngón tay, sắc mặt không ngừng biến hóa, giống y như một cái xưởng nhuộm. Lông mày Thẩm Thính lại một lần nữa nhíu lại.

“Khúc Kim Tích.” Anh nặng nề mà gọi tên cô.

Khúc Kim Tích đột nhiên lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy Thẩm Thính, giống như một con thỏ bị chấn kinh lùi ra phía sau hai mét.

“Anh…… Anh muốn làm gì?” Khúc Kim Tích nắm chặt tay, trong đầu nghĩ, lỡ như Thẩm Thính đưa ra yêu cầu về phương diện kia, cô nên đồng ý, hay là không đồng ý?

Nhìn dáng người kia của Thẩm Thính…… Chắc phương diện kia cũng không tồi.

Thẩm Thính bắt gặp ánh mắt cô, không biết anh diễn giải như thế nào, tóm lại, anh nhắm mắt lại, hai giây sau mở ra, lại khôi phục bình tĩnh.

“ Tôi có để một thứ ở nơi này nên đến đây lấy.” Anh nói, “ Tôi để ở phòng dành cho khách, nhưng vừa rồi tôi không tìm thấy.”

Thì ra là tới lấy đồ.

Điều này cho thấy anh thực sự đã ở lại nơi này.

“Thứ gì?” Không phải nghi ngờ cô lấy đấy chứ.

Không đúng, rất có thể là do nguyên chủ lấy mất.

Mà bây giờ cô lại xuyên qua, không thể tránh được việc phải cõng cái nồi này.

Thẩm Thính: “ Một cái đồng hồ.”

Khúc Kim Tích căng da đầu: “ Tôi…… Tôi cũng không biết, nếu không tôi giúp ngài tìm xem.”

Bởi vì chột dạ, đến kính ngữ cũng nói ra.

Thẩm Thính nhìn cô một cái, trong lòng có một chút nghi ngờ, những biểu hiện của Khúc Kim Tích hôm nay không giống với những gì trong ấn tượng của anh.

Mỗi lần gặp mặt, Khúc Kim Tích đều sẽ cho anh một cái “Kinh hỉ”.

Nhưng anh cũng không để bụng, trước kia cũng chỉ gặp qua Khúc Kim Tích có vài lần mà thôi, anh không có hứng thú cũng chẳng có thời gian mà đem lực chú ý đặt lên người cô.

Nếu không phải cái đồng hồ này có ý nghĩa đặc biệt, anh sẽ không đích thân đến lấy.

Thẩm Thính ừ một tiếng, sau đó ngồi lên sô pha, áo khoác đã bị anh cởi ra, lộ ra áo sơ mi sạch sẽ ở bên trong, tầng vải dệt mỏng manh để lộ ra bả vai rộng lớn cùng cơ bắp hữu lực của anh.

Chờ cô tìm ra cái đồng hồ.

Khúc Kim Tích đi lên phòng ngủ ở trên lầu, cô lo lắng muốn chết, cô lại không biết kia khối biểu trông như thế nào, nếu không tìm được, không phải chứng minh do cô “Trộm” sao.

Đáng tiếc cô đã lục tung toàn bộ phòng ngủ, cũng chỉ thấy mấy cái đồng hồ dành cho nữ, không tìm được đồng hồ nam.

Ngay khi cô quyết định tay trắng xuống lầu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, hiện lên người gọi đến là “ trung tâm L”.

Khúc Kim Tích nghe máy.

Bên kia là một giọng nam thô lỗ: “ Đồng hồ anh gửi đến đây đã kiểm chứng rồi, là thật, tôi nhận, vẫn quy tắc cũ, 30 vạn. Lúc trước tôi đưa cho cô 10 vạn rồi, còn lại 20 vạn, ngày mai đến lấy nhá.”

Khúc Kim Tích cảm thấy trước mắt tối sầm.

Không cần đoán cô cũng biết đồng hồ trong miệng người này là của Thẩm Thính.

Nguyên chủ vậy mà đem đồng hồ của Thẩm Thính đi bán!

Nguyên chủ à, cô đi cũng thật phóng khoáng, tất cả nồi đều do tôi cõng!

Khúc Kim Tích khóc không ra nước mắt.

Ti tức này đến quá đúng lúc, cũng quá kinh khủng.

Chính chủ người ta còn ở dưới lầu chờ lấy đồng hồ, “cô” ở trên lầu đã đem đồng hồ đi bán.

“ Tôi không bán.” Khúc Kim Tích nhéo mình một cái, giúp bản thân bình tĩnh lại, “ Gửi địa chỉ đến cho tôi, tôi lập tức đến lấy, tiền tôi sẽ trả lại cho anh.”

Bên kia không trả lời.

Qua một lát: “ Cô chê ít? Như vậy đi, 40 vạn, giá chót.”

Khúc Kim Tích: “ Tôi nói là không bán.”

Nghĩ một chút, lại rất có khí thế mà thêm một câu: “ Làm sao, định ép mua ép bán?”

Cô đoán đây hẳn là một “Chuyên gia” chuyên mua bán đồ second-hand, chắc chắn có danh dự.

Quả nhiên.

“ Được, không bán thì không bán, tự cô tới lấy. Phí giám định tự cô trả, một ngàn!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Khúc Kim Tích vội vàng xuống lầu, nói với Thẩm Thính: “Cái kia…… Anh cần gấp sao?”

Thẩm Thính đưa mắt đen sang nhìn cô.

Khúc Kim Tích áp lực như núi, mồ hôi ướt đẫm lưng, hận không thể lôi nguyên chủ ra đánh cho một cái: “ Tôi không cẩn thận làm hỏng đồng hồ của anh, đã đưa đi sửa rồi, vừa mới nhận được điện thoại, sửa xong rồi. Nếu anh cần gấp, bây giờ tôi sẽ đi lấy, anh ở đây chờ. Nếu không cần gấp, tôi……”

“ Tôi ở đây chờ.” Anh ngắt lời cô, cũng không chọc thủng kỹ thuật diễn vụng về này của cô, ngược lại muốn nhìn một chút, cô có thể thật sự đem đồng hồ của anh về hay không.

Khúc Kim Tích nuốt câu nói kế tiếp vào.

Được rồi, người ta là chủ nợ.

Cô cõng cái nồi này thì cũng chỉ có thể trả nợ.

Biệt thự này nằm trên sườn núi, đoán chừng rất khó gọi taxi, Khúc Kim Tích không biết nguyên chủ có xe hay không, nhưng cô nhìn qua cửa sổ sát đất thấy có một chiếc xe đậu bên ngoài, chắc là Thẩm Thính lái đến đây.

Thấy anh cần gấp, Khúc Kim Tích chỉ đành phải nói: “ Tôi có thể lái xe của anh đi lấy không? Chỗ này không dễ gọi xe.”

Ánh mắt thanh lãnh của Thẩm Thính dừng trên người cô, nhìn đến cả người cô mọc đầy lông mới lấy từ túi áo tây trang vừa cởi một chuỗi chìa khóa rồi ném cho cô.

Khúc Kim Tích cầm túi đi ra cửa.

Đến dép lê cũng quên thay.

Thẩm Thính đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn Khúc Kim Tích kéo cửa xe, sau đó xe xoay một vòng, rồi đi dọc theo con đường.

Mãi đến khi hình ảnh chiếc xe biến mất, Thẩm Thính mới thu hồi ánh mắt, trong mắt như đang suy tư gì đó.

Anh nhớ mang máng, Khúc Kim Tích có nói qua cô không biết lái xe.

Lại là giả vờ à.

*

Khúc Kim Tích sờ soạng một chút, mở hướng dẫn ra, laia xe đến địa chỉ mà người trung gian nói.

Không hổ là siêu xe, chạy như đang bay.

Coi vừa lái xe vừa đánh giá bày biện trong xe, vô cùng phù hợp với tính cách của Thẩm Thính —— lạnh nhạt.

Khoảng cách không gần, nhưng kỹ thuật lái xe của Khúc Kim Tích cũng không tồi, có chỗ trống liền chen vào, có thể vượt liền vượt, nếu không phải có nhiều xe, cô còn có thể coi đây là đường đua mà chạy.

Nửa giờ sau, cô đến nơi cần đến.

Một người đàn ông dáng người nhỏ bé tiếp ra tiếp cô, hắn nhìn từ trên xuống đánh giá Khúc Kim Tích: “Tới lấy đồng hồ?”

“ Ừm.”

Ánh mắt ông chủ nghi ngờ, hắn nhớ rõ người lần trước đưa đồng hồ đến đây là một người phụ nữ trang điểm loè loẹt, nhìn không ra diện mạo vốn có.

Lúc ấy hắn còn tưởng là tiểu thư trong câu lạc bộ nào đó trộm được đồng hồ của khách hàng, lén lút mang đến đây bán, cho nên mới dám ép giá.

Khúc Kim Tích: “…… Lần trước tôi trang điểm.”

Ông chủ bừng tỉnh.

Khúc Kim Tích mệt tâm.

Cô nhìn đồng hồ, liếc mắt một cái liền nhận ra là bản giới hạn XX, giá thị trường phải hơn hai trăm vạn, cô suýt chút hộc ra một ngụm lão huyết.

Lão huyết: đại khái có thể hiểu là một ngụm máu lớn, nhưng trong một tình huống cao hơn.

Nguyên chủ 30 vạn liền bán?

Não tàn sao?!

Tức đến đau cả ngực.

Ông chủ nhìn thấy bộ dáng này của cô lại hiểu lầm, đen mặt nói: “ Cô yên tâm, tôi làm ăn ở đây hơn mười mấy năm, có ai không biết tôi? Tuyệt đối không tráo đồ của cô, cũng không làm hỏng, tôi không đến mức vì một cái đồng hồ của cô mà đập vỡ chiêu bài trong nhiều năm của mình.”

Dê béo đến miệng rồi còn chạy, tâm tình ông chủ khó chịu, vội vàng thu tiền, liền phất tay đuổi người.

Khúc Kim Tích cầm đồng hồ ngồi vào xe, nhìn đồng hồ, lại nhìn sang điện thoại, rồi thở dài.

Sau khi trả cho ông chủ 10 vạn cùng với 1 ngàn tiền giám định, hiện tại thẻ ngân hàng của cô còn dư đúng 13 tệ.

Vậy cũng có thể giải thích vì sao nguyên chủ muốn đem đồng hồ của Thẩm Thính đi bán.

Một nữ diễn viên tuyến mười tám, lại là vợ Thẩm Thính, vậy mà lại nghèo đến như vậy, quá thất bại.

Không phải đem tiền đi nuôi tên tiểu bạch kiểm Mạnh Thiên Hạo kia đấy chứ.

Khúc Kim Tích trở về mất nhiều thời gian hơn, bởi vì nửa đường bị kẹt xe, chờ đến lúc về đến biệt thự, đã buổi tối mau 10 giờ.

Lúc cô vào nhà, Thẩm Thính đang gọi điện thoại, liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “ Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi lại sau.”

Chờ anh cúp điện thoại, Khúc Kim Tích liền đưa túi cho anh, cô có cảm giác đã trả hết nợ, nhịn không được cong mắt cười cười: “ May mắn không làm nhục mệnh.”

Thẩm Thính tiếp nhận, lấy đồng hồ ra, nhìn một cái rồi bỏ vào hộp.

Đi nhanh đi, đi nhanh đi.

Khúc Kim Tích nói thầm.

“ Hai ngày này nếu có thời gian thì cô đi bệnh viện thăm ông nội nhiều chút.” Thẩm Thính nói xong câu này mặt không cảm xúc, xách theo túi chuẩn bị rời đi.

Mắt thấy anh sắp phải rời đi, Khúc Kim Tích bỗng nhiên nhớ tới ——

“Chờ một chút!”

Động tác của Thẩm Thính ngừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, mặt anh bỗng tối sầm lại, trong mắt ẩn ẩn hiện lên hàn ý ——

Khoảng thời gian trước, dưới sự ép buộc của ông nội Thẩm, anh không thể không đến đây chào hỏi “vợ mới cưới” của mình, bắt buộc phải ở lại chỗ này.

Đêm đó, người phụ nữ trước mắt này mặc một cái áo ngủ mỏng manh cợt nhả, thừa dịp anh đang ngủ, bò lên giường anh.....

“Khúc Kim Tích, mong cô nghe cho kỹ, tôi kết hôn với cô chỉ vì không muốn ông nội phải tiếc nuối, tránh cho ông bị kích thích. Cô muốn làm gì, tôi không quan tâm, có điều, cô an phận một chút, đừng đánh chủ ý lên người tôi.”

Nguyên chủ rốt cuộc đã làm cái gì, mà lại khiến Thẩm Thính tràn đầy sát khí như vậy?

Khúc Kim Tích chọc ngón tay: “Cái kia…… Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn thương lượng với anh một chuyện thôi.”

Nguyên chủ hiếm lạ anh, nhưng tôi không hiếm lạ anh!

Anh cũng không phải một thỏi vàng.

Ai thèm đánh chủ ý lên anh a a a.

Thẩm Thính mặt vô biểu tình mà nhìn cô.

Ánh mắt này quá áp lực, Khúc Kim Tích buộc phải lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Thính: “ Tôi muốn nói là chúng ta ly hôn đi.”

“ Vì ông nội mà bắt anh phải lấy tôi, đối với anh cũng không công bằng, tôi biết anh không thích tôi…… Trong khoảng thời gian này tôi thấy rất áy náy, cũng vô cùng rối rắm, làm ra vài chuyện không có lý trí, mong anh rộng lòng tha thứ.”

Cô chớp chớp đôi mắt to đen láy, cố gắng làm cho đối phương cảm nhận được sự chân thành của mình.

Lúc nói chuyện, vành mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào: “Tôi không có ước mơ gì to lớn, chỉ mong có thể đóng phim thật tốt, làm một diễn viên giỏi, cho ra những tác phẩm hay…… Lúc trước trách tôi có suy nghĩ sai trái, cũng may tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”

Thẩm Thính im lặng nghe cô nói, cho đến lúc Khúc Kim Tích không còn từ nào nữa, buộc phải dừng lại.

Phản ứng của Thẩm Thính làm cho cô có ngơ ra chút.

Không phải anh muốn ly hôn sao, tôi chủ động đề nghị, không phải anh nên lập tức đồng ý sao? Cái này có cái gì phải suy nghĩ?!

Một hồi lâu sau, Thẩm Thính phá vỡ sự im lặng khiến người ta xấu hổ này, ánh mắt anh trở nên dày đặc, nhàn nhạt nói: “ Cô diễn màn kịch này là muốn cái gì?”

Đầu Khúc Kim Tích nóng lên, không rảnh lo những chuyện khác, giơ tay lên nghiêm túc nói: “ Tôi thật sự muốn ly hôn, nếu tôi đang diễn kịch, trời giáng ngũ lôi oanh.”
Trời giáng ngũ lôi oanh: tức bị trời đánh 5 loại sấm sét khác nhau.

Trong màn đêm đen tối, đùng một tiếng, một tia chớp chói mắt xẹt qua bầu trời, ngay sau là một cơn mưa giông.

Thẩm Thính: “…………”

Khúc Kim Tích: “………………”







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro