Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, trong mắt Thẩm Thính hiện lên hiểu rõ, anh thu lại tầm mắt, nhíu nhíu mày, giơ tay sửa lại nếp uốn trên tay áo, sau đó xoay người rời đi.

Anh hiểu rõ cái gì?

Không phải như anh nghĩ đâu!

Này nón xanh này là giả! Còn chưa có đội thật! Anh đừng như vậy a a a!

Bây giờ trong đầu Khúc Kim Tích đều là cảnh nguyên chủ ngã thành thịt nát, cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu chạy ra, giang hai tay ngăn ở trước mặt Thẩm Thính: “Thẩm Thính, anh nghe tôi giải thích!”

Nếu không phải trong mắt Thẩm Thính hiện lên lạnh lùng cùng chán ghét quá rõ ràng, cô còn định xông lên ôm lấy anh nữa kìa.

Có lẽ ý tứ trong mắt cô lộ ra quá mức rõ ràng, Thẩm Thính liền nhíu mày lui về phía sau, trợ lý của anh, Tần Tang sợ việc hôm trước lại tái diễn, đành tiến lên một bước, đem Thẩm Thính kín mít mà che ở phía sau.

Giọng nói không chút cảm xúc của Thẩm Thính vang lên: “ Việc trên mạng ông nội đã biết, hôm qua vừa mới cứu về, bây giờ ông muốn gặp cô, tôi cho cô mười phút.”

Một câu liền giải thích được nguyên nhân vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.

Nói xong anh lướt qua người Tần Tang, đi về phía trước, để lại cho Khúc Kim Tích một bóng lưng lạnh như băng.

Khúc Kim Tích nhớ tới trong truyện, sở dĩ nguyên chủ có thể may mắn kết hôn với Thẩm Thính, là bởi vì ông nội Thẩm Thính bị bệnh nặng, mà Khúc Kim Tích là cháu của mối tình đầu mà ông nội Thẩm cầu cũng không được, chỉ có thể lẻ loi một mình, ông lão liền hy vọng Thẩm Thính cưới Khúc Kim Tích.

Ông chỉ có một nguyện vọng như vậy, Thẩm Thính cũng chỉ có thể đồng ý.

Sau khi kết hôn, ông nội Thẩm lại thật dự vượt qua tình huống nguy hiểm nhất, cũng coi như là “Xung hỉ”, vậy nên tuy người Thẩm gia không thích Khúc Kim Tích, nhưng mỗi tháng đều cấp tiền tiêu vặt cho cô.

Chỉ cần Khúc Kim Tích ngoan ngoãn, không gây chuyện là được.

Mà Thẩm Thính sở dĩ không thể nhịn được nữa đề nghị ly hôn với nguyên chủ là bởi vì mấy lần ông nội Thẩm phải đưa đi cấp cứu, đều do bị nguyên chủ kích thích!

Tần Tang mặt không cảm xúc nói: “Khúc tiểu thư, mong cô mau chóng thay quần áo, còn có……” Hắn liếc nhìn Mạnh Thiên Hạo đang thất thần khiếp sợ, lộ ra biểu tình giống hệt ông chủ mình, “Tiên sinh không muốn trong lúc lão gia sinh bệnh, lại xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, mong cô tự trọng một chút.”

Tần Tang cũng đi rồi.

“Tích Tích, em với Thẩm Thính có quan hệ gì vậy?” Mạnh Thiên Hạo rốt cuộc lấy lại tinh thần, “Nếu hai người có quen biết, mấy ngày nay em vì anh ta mà bị mắng, sao anh ta lại không thay em ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện?”

Đôi mắt hắn không ngừng loé lên sự tính toán.

Khúc Kim Tích đau hết cả đầu, cảm thấy có lẽ mình sống không được bao lâu nữa, hận không thể vung một cái tát sang, nhịn không được nói: “Muốn biết tôi có quan hệ gì với anh ấy, tự anh đi mà hỏi.”

Nghe xong lời này, Mạnh Thiên Hạo vậy mà thật sự chạy ra ngoài.

Khúc Kim Tích: “……”

Fuck!

Bảo tình nhân đi tìm Thẩm Thính, tưởng tượng đến cảnh Mạnh Thiên Hạo hỏi Thẩm Thính, Khúc Kim Tích liền rùng mình, theo bản năng liền đuổi theo, hắn đã chạy mất rồi.

Lại nhìn áo ngủ trên người mình, cô cắn răng về phòng, nhanh chóng thay quần áo, vội vàng đem đầu tóc cột lại phía sau rồi vội vàng xuống lầu.

“Khúc tiểu thư.” Ngay khi đang tìm người thì Tần Tang đi tới, đưa cô đến bên cạnh một chiếc siêu xe sang trọng màu đen rồi mở cửa xe ra.

Thẩm Thính ngồi bên trong, trong tay cầm một cái máy tính bảng không biết đang làm cái gì, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.

Khúc Kim Tích sửng sốt một cách khó hiểu: “Cái đó…… Mạnh……”

Tần Tang: “Khúc tiểu thư, mời lên xe.”

Khúc Kim Tích đành phải lên xe trước.

Sau khi ngồi lên xe, Tần Tang trở lại vị trí lái xe, trước khi khởi động xe nói câu một câu: “Khúc tiểu thư, phiền cô về sau quản cho tốt người bên cạnh, vệ sĩ bên người tiên sinh đã chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không tuân theo bốn chữ thủ hạ lưu tình.”

Cho nên Mạnh Thiên Hạo thực sự đi xuống tìm Thẩm Thính, chỉ là còn chưa đến gần, đã bị vệ sĩ của Thẩm Thính đuổi đi rồi?

Đơn giản thô bạo như thế, Khúc Kim Tích cảm nhận được một sự sảng khoái đen tối trong lòng.

Khi Tần Tang nói những lời này, Thẩm Thính cúi đầu một chữ cũng không nói, Khúc Kim Tích liền hiểu, đây là Tần Tang thay anh nói.

Nói cách khác, đây là Thẩm Thính gợi ý cho hắn nói như vậy.

Anh vậy mà lại có thể chán ghét nguyên chủ đến như vậy, chán ghét đến nỗi không muốn nói với cô dù chỉ một lời.

Trong đầu cô hiện lên cảnh nguyên chủ bổ nhào vào người anh ở nơi diễn ra sự kiện, Khúc Kim Tích nghĩ thầm: Mình mà là Thẩm Thính, mình cũng không muốn quan tâm.

Nguyên khí toàn thân người này quá mạnh mẽ, cho dù không nói lời nào, trong xe cũng toàn là hơi thở của anh, Khúc Kim Tích nhịn không được nghiêng đầu đánh giá Thẩm Thính.

Sườn mặt thật tuyệt.

Khúc Kim Tích nhớ lại thông tin về Thẩm Thính tìm được ở trên mạng, năm nay 30 tuổi, người cao 188, sinh ra trong hào môn nhưng lại vào giới giải trí, bằng kỹ thuật diễn xuất tinh vi cùng bề ngoài xuất sắc, chỉ ngắn ngủi mấy năm đã gây hot toàn cầu, trở thành siêu sao quốc tế, có được vô số fans.

Trong truyện cũng không miêu tả nhiều về anh, dù sao thì anh cũng không phải nam chủ.

Đang suy nghĩ thì chợt thấy trước mắt lạnh lẽo, cô liền thẳng sống lưng, khôi phục tinh thần, lại thấy không biết khi nào Thẩm Thính đã ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với cô.

Khúc Kim Tích da đầu tê rần, không biết phản ứng như thế nào, đành phải nhếch môi cười một cái.

“Quá xấu.” Thẩm Thính nhíu mày, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “ Nể mặt ông nội, tôi không muốn nói quá khó nghe, chút nữa nhìn thấy ông, cô phải nói những gì, không nên nói những gì, chắc hẳn cô đã hiểu.”

Khúc Kim Tích: “……”

Anh nói ai xấu???

“Nếu ông nội lại vì cô mà xảy ra chuyện, đừng trách tôi không khách khí.” Đây là lời nói duy nhất Thẩm Thính nói với cô trong suốt quá trình, cũng là lời nói nặng duy nhất.

*

Ông nội Thẩm nửa nằm ở trên giường bệnh, có lẽ hôm qua vừa mới phải cứu giúp, sắc mặt cũng không quá tốt, nhưng cũng không biết nhân viên chăm sóc nói gì với ông, làm ông cười rộ lên, tinh thần coi như cũng không tồi.

Thẩm Thính cùng Khúc Kim Tích bước vào phòng bệnh, nhân viên chăm sóc liền tự giác đi ra ngoài.

“Tiểu Thính, Kim Tích.” Ông nội Thẩm có chút cố hết sức mà ngẩng đầu, cười nhìn Khúc Kim Tích, “ Các con tới rồi à.”

Khúc Kim Tích khiếp sợ mà nhìn ông nội Thẩm, ngay sau khoảnh khắc đó, mắt cô bỗng đỏ ửng lên, nước mắt liên tục chảy xuống.

“ Ông nội!” Cô chạy tới, bắt lấy tay ông, khóc càng dữ dội hơn, sự thay đổi này làm cho hai người đàn ông, cả già cả trẻ đều sửng sốt.

Thẩm Thính nhìn người phụ nữ dường như đang khóc chân thành kia, trong mắt nổi lên gió lốc: Cô lại đang làm trò gì đây?!

“ Ông nội, ông không sao chứ, cũng may mà ông không có việc gì, nếu không…… Con……” Khúc Kim Tích đầy mặt áy náy, nước mắt lại rơi xuống, nghẹn ngào nói không nên lời, hai mắt đẫm lệ trông rất đáng thương.

Một phen biểu diễn này của cô là nửa thật nửa giả —— ông nội Thẩm lại giống hệt ông nội của cô, nhưng ông nội của cô đã mất lâu rồi, ấn tượng cũng trở nên rất nhạt nhòa.

Trong truyện, nguyên chủ đối với ông nội Thẩm không có chút tình cảm nào, Thẩm Thính không để ý đến cô, cô liền năm lần bảy lượt tìm ông nội Thẩm cáo trạng, dùng đủ loại tin tức kích thích ông nội Thẩm, khiến ông thường xuyên phát bệnh.

Nếu không phải vì thế, Thẩm Thính cũng sẽ không đến mức không thể nhịn được nữa.

Lúc này Khúc Kim Tích biểu hiện ra áy náy, lo lắng, là muốn vớt vát lại một chút hình tượng trước mặt Thẩm Thính, cũng coi như thay nguyên chủ chuộc tội.

Nửa thật nửa giả, làm cho kỹ năng diễn xuất của cô sắp thành ảnh hậu rồi, đến Thẩm Thính trong chốc lát cũng không phân biệt được cô là thật tình hay là giả ý.

Nhưng có một điều: Chuyện khác thường nhất định có ma.

Thẩm Thính ánh mắt khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Khúc Kim Tích tiếp tục “Biểu diễn”.

“ Đứa trẻ ngoan, đừng khóc, ông không sao.” Ông nội Thẩm nhìn Khúc Kim Tích khóc đỏ cả hốc mắt, người già rồi, tâm cũng ngày càng mềm, đứa nhỏ này lớn lên giống như đúc người trong lòng trong trí nhớ ông, cho dù biết cháu trai không thích cô, ông vẫn bắt anh phải lấy cô.

Không có tình cảm, có thể bồi dưỡng.

Ông sống không được bao lâu nữa, lúc còn sống có thể che chở cho cô cũng coi như không làm người trong lòng thất vọng, có lẽ đến lúc xuống đất gặp được người trong lòng cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn.

“Uất ức con rồi. Ông biết việc trên mạng chắc chắn là ngoài ý muốn, ông sẽ bảo tiểu Thính xử lý, không để con lại bị người ta mắng nữa.”

Ông quay sang nhìn về phía Thẩm Thính, thở dài: “Tiểu Thính, Kim Tích đã là vợ con, tốt xấu gì con cũng phải cho nó chút thể diện ở bên ngoài chứ, con nhìn đám truyền thông đó viết như thế nào về con bé……”

Không biết nghĩ đến cái gì, ông nội Thẩm bỗng trở nên kích động, kịch liệt ho khan.

Đợi đến lúc bình ổn lại, tinh thần ông lão liền xấu đi, bác sĩ tuyên bố phải nghỉ ngơi, ông lão liền đem tay Khúc Kim Tích và tay Thẩm Thính đặt lên nhau mà vỗ vỗ, trong mắt hàm chứa chờ mong, sau đó liền mệt mỏi ngủ mất.

Khúc Kim Tích cuối cùng cũng hiểu, vì sao trước kia nguyên chủ gây ra nhiều chuyện như vậy nhưng Thẩm Thính cũng không đòi ly hôn, thì ra tất cả đều là vì ông nội Thẩm.

Ra khỏi phòng bệnh, bên tai cô liền vang lên âm thanh lạnh như băng của Thẩm Thính: “ Cô còn muốn nắm bao lâu?”

Lúc này Khúc Kim Tích mới phát mình vẫn còn nắm lấy tay Thẩm Thính, cô ngượng ngùng cười rồi buông ra.

Tần Tang tiến lên, lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, rút một tấm ra đưa cho Thẩm Thính.

Thẩm Thính nhận lấy, tỉ mỉ lau qua nơi Khúc Kim Tích vừa mới chạm qua, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác.

Cái động tác này làm cực kỳ thuần thục, chắc chắn không phải lần đầu tiên.

Khúc Kim Tích: “…………”

Đây là nghiệt nguyên chủ gây ra, tôi nhịn!!!

Cô không phát hiện, Thẩm Thính bỗng nhướng mày, ngay cả Tần Tang đáy mắt cũng xẹt qua ngoài ý muốn.

Lấy hiểu biết của Tần Tang về người “vợ” trên danh nghĩa này của ông chủ, ông chủ mà làm động tác lau tay trước mặt cô, cô đã sớm nhảy dựng lên thét chói tai “Anh làm sao có thể như vậy / em có chỗ nào không sạch sẽ đến nỗi anh phải lau tay chứ / anh làm em quá đau lòng, em muốn nói cho ông nội”, nhân tiện khóc không nước mắt một lúc, đến một giọt nước mắt cũng không rơi.

Lúc này lại bình tĩnh như vậy, không khóc không nháo cũng không la lối om sòm, không giống tác phong của cô chút nào.

Chẳng lẽ đổi phong cách? Tần Tang nghĩ.

Lúc này điện thoại của Thẩm Thính bỗng nhiên vang lên, chờ anh nói chuyện điện thoại xong liền tắt máy rồi phân phó Tần Tang: “Tìm người đưa cô ta về.”

Khúc Kim Tích như lọt vào trong sương mù, trơ mắt nhìn Thẩm Thính cùng Tần Tang rời đi, chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc tây trang đi tới, cung kính mời cô rời đi.

Khúc Kim Tích đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, cùng người đàn ông tây trang rời đi, nhưng người đàn ông tây trang lại không đưa cô về khách sạn, nơi anh ta lái xe càng lúc càng không đúng, Khúc Kim Tích trong lòng bồn chồn.

Thẩm Thính không phải định âm thầm làm cô “Biến mất” đấy chứ?

Này, này không phải thiết lập cá nhân của anh nha!

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô ngồi không yên, hỏi người đàn ông tây trang.

Người đàn ông tây trang nhìn cô qua kính chiếu hậu, công thức hoá mà nói: “Đưa cô về nhà.”

Khúc Kim Tích phản ứng lại, nhẹ nhàng thở ra: Cô nhận được địa chỉ thông qua điện thoại của nguyên chủ, biết được hiện tại mình sống trong một cái trong biệt thự.

“Nhưng đồ của tôi còn ở khách sạn.”

“Sẽ có người giúp cô đưa về.”

Khúc Kim Tích tức thì không hỏi nữa.

Sau khi kết hôn với Thẩm Thính, cô liền sống trong một căn biệt thự ở sườn núi, nằm ven biển, vị trí cùng hoàn cảnh đều cực tốt.

Người đàn ông tây trang đưa cô về rồi liền rời đi, Khúc Kim Tích vào nhà, phát hiện hành lý cô để ở khách sạn đã về trước cô một bước.

Cô đi dạo một vòng quanh biệt thự, đều không tìm được bất cứ vật gì của Thẩm Thính.

Cái này chứng minh điều gì?

Chứng minh rằng sau khi kết hôn, phòng tân hôn này Thẩm Thính một lần cũng không đến.

Tưởng tượng đến ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Thính cùng với động tác ghét bỏ kia——

Ly hôn!

Nhanh chóng ly hôn!

Vừa rồi ở bệnh viện khó mà nói, hiện tại có cơ hội, Khúc Kim Tích đi tới đi lui quanh phòng khách, sắp xếp lời nói thật tốt ở trong đầu rồi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Thẩm Thính, cô hít sâu, bấm gọi.

Chờ đợi trong nôn nóng.

Giây tiếp theo, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ dễ nghe: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại .”

Khúc Kim Tích: “………………”

Không tìm được người, còn đề nghị ly hôn thế nào?

Khúc xưa nay than một tiếng, thả mình vào chiếc sô pha to rộng mềm mại, thoải mái mà lăn một vòng, điện thoại bỗng rung lên, người đại diện gửi  WeChat: 【 Cô bị gãy chân? 】

Khúc Kim Tích: 【??? 】

Người đại diện gửi đến một ảnh chụp màn hình.

Phóng viên trong vòng giải trí V: # không phải cố ý! Khúc Kim Tích bị gãy chân trái, không thể đi được #.

Ý chính đại khái là hôm trước Khúc Kim Tích không phải cố ý ngã vào người Thẩm Thính mà là mặt đất trơn quá, không cẩn thận ngã, chân trái liền gãy xương.

Mặt sau còn có một số hình ảnh Khúc Kim Tích nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao, còn có một mấy đơn thuốc do bác sĩ cấp.

Khúc Kim Tích không hiểu chuyện gì, cô lắc lắc chân trái của mình, vẫn tốt nha.

Người đại diện: 【 Cũng biết bỏ tiền ra mua account marketing, cũng không quá ngu ngốc. Không phải cô tự làm gãy chân để làm khổ nhục kế đấy chứ? 】

Khúc Kim Tích: “……”

Tôi nhìn ngu như vậy à?

Người đại diện có lẽ cũng biết điều đó là không có khả năng, ngay sau đó lại nhắn qua:【 Được rồi, chờ hết sóng gió rồi lại đến công ty, trong khoảng thời gian này cô ở nhà mà nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng làm chuyện xấu. 】

Khúc Kim Tích nằm trên sô pha lướt Weibo, hot search mắng cô đã biến mất, mà account marketing thật thật giả giả thêm hình ảnh tẩy trắng, nhìn đến cô cũng không hiểu được.

Cô căn bản không có chụp qua những hình ảnh như vậy.

Lại nhìn kỹ, “Khúc Kim Tích” trong ảnh không chụp chính diện, chỉ có sườn mặt…… Nên không phải là một người giống cô giả trang đấy chứ.

Mục đích là gì?

Bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của ông nội Thẩm ở bệnh viện “ Ông sẽ bảo tiểu Thính xử lý……”

Cho nên, cô có thể cho rằng chuyện này là Thẩm Thính làm?

Càng làm cho Khúc Kim Tích không nghĩ tới chính là, đêm đó bụng cô réo lên vì đói, mở tủ lạnh ra chỉ thấy một thùng mì gói, rơi vào đường cùng cô đành nấu nước sôi pha mì, mở nắp lên, hút mì gói vừa cay vừa nóng thì cửa bỗng cạch một tiếng mở ra.

Thẩm Thính bước vào.

Thẩm Thính ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đối diện đang ôm một thùng mì gói, tóc rối như ổ chó, giống như không nghĩ rằng anh sẽ đến, phốc —— một tiếng, mì gói từ miệng cô phun ra.

Thời gian dường như chậm lại.

Thẩm Thính chậm rãi cúi đầu.

Bộ tây trang cao cấp đắt tiền của anh, giờ khắc này, run run rẩy rẩy mà treo một sợi mì gói.

Khúc Kim Tích: “........…………”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro